Huy
dắt vội chiếc xe đạp vào nhà, với vẻ mặt đầy nghiêm trọng. Anh đưa mắt
đảo thật nhanh về phía cửa trước như để xem có ai theo dõi hay rình mò
không? Điều này cũng chẳng có gì là lạ
cả, sống dưới chế độ Cộng sản, con người luôn tỏ ra ngờ vực, sợ sệt khi có điều
gì sắp xảy đến. Có lẽ, vì tai vách mạch rừng, sự dòm ngó, soi mói luôn bị rình
rập, theo dõi từng cử chỉ đến hành động do ngay chính những người láng giềng ở
sát cạnh bên mình. Huy thường có thói quen, hễ có sự việc gì quan trọng xảy đến
là y như rằng mặt mày chàng tái mét, nhìn nét mặt xanh xao trông thật thảm não
hiện rõ trên mặt của chàng. Loan dường như cũng có thể đoán một phần nào sự việc sắp xảy
đến. Khi
mọi việc chung quanh không còn gì khả nghi nữa, Huy lấy lại bình tĩnh, anh
đưa tay lau những giọt mồ hôi còn lấm tấm đọng trên trán, với giọng nói thật
khẽ như sợ có ai nghe được, anh nói: -
Em à! Vào ngay đây anh có việc. Vợ
chàng đang dở tay với công việc nhà bếp, nàng đang lặt những cọng rau, nghe
Huy gọi như lời cầu khẩn, nàng quay sang hỏi chồng:
-
Có việc gì thì anh nói ngay đi. Cần gì
mà làm như quan trọng vậy anh? Có chuyện gì lát nữa bàn có được không? Huy
nhìn nàng im lặng trong chốc lát, mắt chàng vẫn đăm đăm nhìn về phía cửa trước.
Vẫn tính hoài nghi, lo sợ Huy đưa mắt đảo thật nhanh lần nữa, rồi trả lời như
hối thúc, anh nói: -
Không được. Em cứ vào ngay cứ đã. Cứ bỏ đấy, lát nữa ra làm tiếp. Thấy
giọng nói của chồng đầy vẻ nghiêm trọng, làm Loan không thể chần chờ thêm nữa. Vào đến phòng Huy vẫn chưa thật sự lấy lại
bình tĩnh. Chàng im lặng giây lát, nét mặt đầy đăm chiêu, rồi nói: -
Em biết không? Chủ tàu vừa cho biết đêm mai tàu sẽ rời bến. Chuyến đi này rất
nguy hiểm. Em có sợ không Câu
hỏi em có sợ không chỉ bằng thừa. Vì chàng biết, ngay chính mình còn sợ nữa,
huống chi vợ chàng. Đối với Huy, chàng sợ cũng phải, vì với hơn 10 năm tù cải
tạo, đã tạo cho chàng nỗi cực kỳ lo sợ khi nghĩ tới những trại giam, những cơn
đói hoành hành mà chàng và những người tù đã phải ăn bất cứ những thứ gì dù
biết rằng sau đó sẽ không biết sống chết ra sao? Chàng nghĩ tới những đêm rét
lạnh căm trong bộ độ tù mỏng manh, tơi tả. Càng nghĩ tới, càng làm chàng lo
lắng hơn. Cuộc
sống của đồng bào miền Nam kể từ ngày bọn CS chiếm đoạt lấy, đời sống càng trở
nên khó khăn hơn. Các anh em quân nhân đã bị họ lường gạt với 10 ngày lương
thực cải tạo, để rồi phải dở khóc, dỡ cười trong lao tù hơn 10 năm. Huy cũng
không ngoại lệ. Ngày trình diện đi học tập, chàng đã lo sợ trước viễn ảnh trả
thù của bọn người khát máu này. Vợ chàng đã không ngừng khuyên răn chàng phải
can đảm chịu đựng. Loan cũng tưởng nếu chỉ 10 ngày lương khô, thì chồng mình
cũng sẽ được về sau 10 ngày. Nhưng sự việc có ai ngờ, đã vượt tầm hiểu biết của
mọi người, 10 ngày học tập đã trở thành 10 năm. Loan
im lặng, nàng cũng đang trầm tư suy nghĩ một việc gì? Rồi bất chợt, quay sang nhìn Huy và hỏi một
câu thật ngớ ngẩn, câu này lẽ ra nàng không nên hỏi, vì sự ra đi cả hai đã bàn
tính và đều đồng ý cả, nàng lên tiếng: -
Đi thế này nguy hiểm quá! Không biết mình có nên đi không anh? Huy
thở mạnh, rồi thừ người ra như để cố trấn an lấy chính mình. Anh suy tính
chuyện này đã lâu, nhưng nghe thuật lại những người vượt biên bị bắt lại, những
người không may bị chủ tàu lường gạt, vừa mất hết của, lại phải ngồi tù... Anh
cũng cảm thấy chán nản không thua gì Loan, nhưng có điều gì như thúc đẩy làm
chàng không thể làm điều gì khác hơn được, chàng quay sang dặn vợ: -
Em hãy nhớ giữ kín chuyện này. Nhớ soạn giùm anh vài ba bộ quần áo, một hai
thùng mì và một ít lương khô, còn nước thì chủ tàu họ lo cả rồi. Từ
lúc được tin, đầu óc Huy rối loạn và lo âu nhiều hơn. Anh suy nghĩ vẩn vơ, nào
là nếu đi được qua Mỹ thì cuộc sống và tương lai có thể khá hơn chăng? Còn như
nếu ở lại, với hai bàn tay trắng, việc làm ngày càng thêm khó khăn. Hơn nữa, là
sĩ quan của chế độ cũ,từ việc đi đứng, tiêu xài, mua sắm đều bị dòm ngó, theo
dõi,... Chỉ
mới trong vòng mấy tháng lo loan tính chuyện vượt biên đã làm nét mặt Huy trông
già hẳn lên. Anh trở nên trầm lặng hơn trước. Những làn nét nhăn trên trán như
vô tình ăn sâu đậm thêm hơn. Mặt chàng lúc nào cũng héo hắt, nụ cười không còn
nở trên đôi môi. Huy cảm thấy sự ra đi này quá nguy hiểm, nếu có sự bất trắc xảy
ra, có thể toi mạng như chơi. Tuy
cảnh tù của hơn 10 năm qua, với những cảnh đánh đập, bỏ đói, nằm rừng, nằm bụi
bị muỗi đốt... Thêm cảnh bọn Công an luôn rình rập, canh chừng ngày đêm vẫn
chưa làm chàng lo sợ như lúc này. Chàng lo cho sự ra đi không thành. Cảnh bắt
bớ, tù đày lại tái diễn thì khốn! Huy không sợ cho chính mình, nhưng anh chỉ
tội nghiệp cho Loan, vì đối với chàng nếu phải ngồi tù thêm lần nữa điều này
không có gì đáng kể, chỉ tội cho Loan khó lòng chịu đựng được những cảnh đói
khát, đánh đập, ngủ rừng, ngủ bụi,... Ở
đời, cứ việc gì mình càng lo lắng thì y như càng thêm lo sợ, tâm thần cũng nào
cũng không yên. -
Biết làm sao đây? Câu
hỏi mà chàng đã đặt ra từng giây phút. Kể từ ngày được gọi là khoan hồng giả
tạo của bọn người uống máu người không tanh. Là
người chồng, người đàn ông trong gia đình nên dù hoàn cảnh nào Huy vẫn không
thể ngồi khoanh tay để nhìn sự việc khó khăn đang và sẽ xảy đến. Tuy sức lực
chàng ngày nay đã yếu đi nhiều, anh vẫn hy vọng dùng đôi bàn tay gầy ốm yếu để
kiếm công ăn việc làm phụ giúp Loan và lo sinh kế. Mọi
người, ai cũng đều có hoàn cảnh vui cũng như buồn xảy đến, nhưng Huy thì khác,
trách nhiệm, sư an sinh không thể làm anh chùn bước được. Anh chỉ hy vọng, dù
rất mỏng manh, vẫn mong đem gia đình vượt thoát xa cảnh khổ của bao năm sống
dưới chế độ dã man này. Giờ
phút chờ đợi đã đến. Mọi người không ai biết ại Tất cả đều tập trung về địa
điểm hẹn. Huy và Loan nằm im lặng sau một bụi cỏ lạu Trạng thái lo lắng, hồi
hộp như luôn đeo đuổi bên mình. Bình thường sự chờ đợi nào cũng làm người ta
thấy lâu cả. Nhưng hôm nay, sao lâu quá! Huy thầm tự hỏi: -
Không biết tàu có đến không? Hay gặp chuyện gì không ổn chăng? Đầu
óc chàng vẫn không ngừng suy nghĩ. Mọi người xung quanh với nét mặt đầy lo âu,
sợ hãi. Thỉnh thoảng, một vài cơn gió thổi qua những ngọn cỏ lau chạm vào nhau
tạo nên những âm thanh xào xạc như những tiếng nhạc khô khan. Bình thường,
trong những đêm hè nóng bức, người ta vẫn mong có những ngọn gió thổi qua để
làm xoa dịu đi phần nào cái nóng cháy da của mùa hè oi bức. Nhưng cơn gió thổi
giờ đây càng làm mọi người hồi hộp thêm hơn. Mọi tiếng xì sầm hầu như im bặt.
Tâm trạng họ lúc này, nếu có ai giỡn la to “chạy” chắc không một ai có đủ can
đảm ngồi yên tại chỗ hoặc có khi vừa chạy, vừa la thất thanh cũng nên. Hai
giờ lặng lẽ trôi qua, bóng tối như bao trùm cả chung quanh. Thỉnh thoảng một
vài tiếng nói thì thầm đâu đó, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi bầu không
khí lại trở nên yên lặng, tĩnh mịch một các lạ thường, để rồi chỉ nhường lại
cho những tiếng gió vi vu nhè nhẹ và những tiếng dế kêu trong đêm vắng. Anh
quay sang hỏi Loan: -
Em chắc mệt lắm phải không? Loan
nhìn Huy với nét mặt đầy thất vọng. Gương mặt nàng hiện lên qua làn ánh sáng
của vầng trăng mờ tỏ. Nét mặt nàng mệt mỏi, nàng không còn thiết tha như lúc
ban đầu, nhưng rồi từ tốn nói: -
Em thì không mệt, nhưng hơi lo âu và thấy nguy hiểm quá anh à! Huy
nhìn vợ, chàng cũng thấy trong lòng thật bối rối, nhưng vẫn phải trấn an, anh
nói:
-
Chủ tàu họ phải cẩn thận, vì chỉ một chút sơ suất xảy ra là ngồi tù cả đám.
Thôi mình hãy ráng chờ thêm tí nữa xem sảo. Thể nào họ cũng đến mà. Lại
thêm một giờ trôi quạ Mọi cảnh vật vẫn nằm yên bất động. Những tiếng thì thầm
cũng thưa dần. Sự
chờ đợi càng làm mọi người hồi hộp thêm hơn. Có lẽ, nếu không có cuộc vượt biên
như giờ này, ai nấy chắc đã đánh một giấc ngủ ngon lành rồi. Sự sắp xếp tuy không đúng hẹn như dự tính,
nhưng đã cho thấy sự kiên nhẫn của mọi người. Chuyện xảy đến cũng đã đến, tiếng động cơ nổ của chiếc tàu như làn tia
hy vọng bừng lên. Mọi người đều chổm người lên để lắng nghe rõ hơn, tuy tiếng
động cơ không nổ to lắm, nhưng cũng đủ nghe thấy trong đêm yên tịnh này. Không
ai bảo ai, tất cả như ngồi thấp thỏm không yên. Tuy không ai có cùng chung tâm
trạng, nhưng anh biết tất cả đều mong có được một chuyến đi lén lút như hôm
nay. Con
tàu lù lù hiện ra trước điểm hẹn, rồi ngừng hẳn. Huy cảm thấy yên trí hơn.
Nhưng sự an tâm, vui mừng chưa được bao lâu, anh lại thở dài, chán nản vì nhìn
thấy con tàu quá bé nhỏ ngoài sức tưởng tượng, mà đoàn người vượt biên thì quá
đông. Huy muốn thay đổi ý định, chàng không còn thiết tha gì nữa cả!. Nhưng
càng lùi bước, thì hình như có một sức lực vô hình nào đó đang thúc giục anh để
tiến về phía con tàu theo đoàn người mà không biết mình sẽ đi về đẩu. Huy
hơi mệt, nhưng chàng vẫn cố nở nụ cười để trấn an Loan, chàng không muốn Loan
nhìn thấy sự lo lắng đang tràn ngập lòng mình. Mọi
người tiến đều nối tiếp nhau để lên tàu trong sự im lặng. Chủ tàu lên tiếng để
nhắc nhở liên hồi:
-Xin
bà con đừng chen lấn. Cẩn thận. Coi chừng vấp té đấy!
Sau
khi mọi người đã lên tàu. Ông chủ tàu làm một vài thủ tục nhắc nhở cần thiết và
căn dặn mọi người những việc gì cần làm khi gặp tai biến hoặc điều gì không may
xảy ra. Tàu
rời bến một cách âm thầm. Huy quay sang nhìn vợ, rồi quay sang nhìn thành phố
về đêm, với những ngọn đèn lấp lánh của những cao ốc. Anh nghĩ rằng, chuyến đi
này có thể khó có cơ hội quay trở về thăm lại quê hương. Huy bùi ngùi nhớ lại
những kỷ niệm của thời xa xưa. Anh nhìn thành phố nơi anh đã trưởng thành và
khôn lớn, hai hàng lệ chảy dài trên má lúc nào không hay. Anh nhớ lại hình ảnh
người mẹ già, những đứa em dại mà giờ này họ không hay biết gì về chuyến đi này
của chàng cả. Huy mơ màng suy nghĩ, chàng nghĩ hết chuyện này lại sang chuyện
khác. Bổng chàng giật mình khi nghe tiếng Loan gọi Anh nhìn sang Loan và khẽ
hỏi: -Chuyện
gì đó em? Loan
nhìn hai hàng lệ còn đọng trên má, nàng cũng biết Huy đang buồn và lo lắng cho
chuyến đi này. Nhưng rồi để trấn an cho nhau, nàng nói: -
Em biết, đi thế này nguy hiểm lắm, anh lại buồn và lo lắng nữa. Thôi anh à! Chuyện gì cũng có sự sắp xếp cả.
Chúng ta vững tâm cầu nguyện chắc mọi sự sẽ bình an. Huy
tuy nghe vợ nói, nhưng tâm trạng chàng lúc này thật bối rối. Anh cố bình tâm
quên sự đè nén tâm hồn, quên đi nỗi buồn vương vấn. Một
giờ lặng lẽ trôi đi. Thông thường, một giờ khi cùng Loan dạo phố sao quá ngắn
ngủi. Chàng suy nghĩ vẩn vơ, những chuyện không may như luôn ám ảnh đầu óc Huy
mãi. Mọi
người, kẻ đứng, người ngồi la liệt trên sàn tàu, có lẽ vì quá mệt mỏi sau một
đêm dài thao thức. Tiếng thì thầm cũng dường như im bặt để nhường lại cho một
bầu trời đen xẩm, chỉ còn là những tiếng sóng nước nhè nhẹ vỗ vào thành tàu
đang lặng lẽ ra đi. Huy
cố nằm im, nhưng vẫn không tài nào nhắm mắt ngủ được. Anh ngước mắt nhìn về bầu
trời đen nghịt, với những vì sao lấp lánh. Rồi khẽ đầu cầu xin cho sự ra đi
được bằng an, đừng gặp chuyện gì đáng tiếc xảy ra. Tuy sự vượt biên nào cũng
gian nan, nguy hiểm. Nhưng dường như chẳng ai muốn bỏ ý định này cả. Huy cũng
như mọi người, tất cả không ít thì nhiều đều đã nghe qua những chuyện hải tặc,
cướp bóc, hãm hiếp... Chỉ vì họ nghĩ rằng, những người ra đi ít nhiều đều mang
theo tiền bạc, nữ trang,... Năm
ngày lặng lẽ trôi qua, con tàu vẫn lênh đênh giữa lòng biển cả, trong cơn nắng
cháy da như thiêu đốt của buổi trưa hè nắng gắt. Tiếng nói xôn xao của mọi
người cũng thưa dần. Ai nấy đều đã mệt lả rạ Cơn khát đã bắt đầu hoành hành.
Những tia nắng và sức nóng của mặt trời vẫn mãi vô tình chiếu rọi vào con tàu
làm mọi người thêm thấm mệt và khó thở hơn. Vài
tấm vải, chăn, mền đã được treo lên từ vài ngày qua để che đi phần nào cơn nắng
đang hoành hành. Huy đảo mắt nhìn quanh, anh thấy nét mặt của mọi người đầy nỗi
lo âu và thất vọng. Thức ăn, thức uống trên tàu cũng cạn dần. Chủ tàu phải hạn
chế tối đa nước uống. Huy thấy cổ họng bắt đầu khô ran, đắng chát. Những cảnh
vật xung quanh mờ mờ, ảo ảo vẫn như đang hiện ra trước mặt chàng. Con tàu vẫn
tròng trành theo những đợt sóng, lênh đênh trong niềm hy vọng mỏng manh giữa
lòng biển cả. Huy
choàng tay qua và ôm lấy Loan, như để trấn an nàng. Thỉnh thoảng, chàng lại
nghe vài tiếng trách móc, than phiền của một vài người trên tàu: -Biết
thế này chẳng dại đi vượt biên. Tiếng
người khác lại nói:
-Sắp
đến rồi, than trách làm gì chứ! An tâm đi, rồi sẽ đến mà. Cách
xa vài thước, Huy lại nghe tiếng xì sầm qua những lời đọc kinh cầu nguyện của
một nhóm người, mà chàng nghĩ họ cũng như tất cả những người khác đều mang
chung cùng tâm trạng lo lắng cả. Điều này cho thấy, mọi người đều tìm cho mình
một niềm tin riêng bằng cách này hay cách khác. Huy
càng bối rối và lo lắng hơn khi nhìn thấy những cảnh đau lòng, những tiếng khóc
của một vài em bé vì khát sữa. Những ánh mắt, niềm lo âu của những bà mẹ ôm con
trong niềm ưu tư, sầu não đầy tuyệt vọng. Giờ
này, nếu có một ly nước hay một chút gì lót dạ thì sung sướng biết mấy. Huy thầm
nghĩ như thế! Bổng
tiếng la thất thanh làm mọi người hốt hoảng, kinh sợ. -
Hải tặc! -
Hải tặc! Nét
mệt mỏi của bao ngày lênh đênh vẫn hiện rõ trên nét mặt mọi người, cộng thêm
những nỗi lo âu cho sự ra đi tìm tự do này, giờ lại thêm tai biến sắp xảy đến.
Huy đứng cách đấy không xa, khi chỉ nghe vỏn vẹn hai tiếng “Hải tặc”. Tim chàng
đập mạnh, đầu óc chàng quay cuồng. Mọi người, ai nấy đều hốt hoảng, một nỗi cực
kỳ lo sợ nhưng tất cả chỉ đứng chết trân ra mà không một phản ứng nào cả. Tiếng
la hét của những con thú đói như để trấn áp làm tăng thêm sự đe dọa đến tất cả
mọi người trên tàu mỗi lúc một gần hơn. Rồi cảnh náo loạn bắt đầu, mọi người kẻ
chạy xuôi, người chạy ngược như muốn tìm lấy chỗ trốn. Đàn bà, con gái vội núp
sau lưng những người đàn ông chúng tôi, họ như van xin cầu cứu trong tình huống
tuyệt vọng. Huy
nhìn quanh. Loan ôm chặt lấy Huy. Tình thế thật cực kỳ bi đát... Nhìn sự bất lực
của những người đàn ông trên tàu trước thảm họa sắp xảy đến. Nhìn sự lo âu sợ
hãi của những bà mẹ đang ôm chặt lấy đứa con. Huy cảm thấy thất vọng vì biết
mình không thể làm gì khác được để che chở cho Loan. Chàng quay sang nhìn Loan,
thấy vợ đang rươm rướm khóc, làm anh thật đau lòng. Nhưng Huy cố lấy bình tĩnh,
chàng biết rằng dù những lời an ủi thật đằm thắm đến đâu, dù những lời thương
yêu ngọt ngào đến đâu vẫn chỉ là những lời thừa thãi, anh nói: -Anh
tin tưởng nơi lòng can đảm và sức chịu đựng của em. Anh hy vọng rằng,
chúng ta sẽ gặp may mắn và vượt qua mọi trở ngại khó khăn. Huy lại tiếp: -Nếu
có sự việc gì xảy ra, mong em hãy phó thác cho Bề Trên, hãy vững tâm cầu
nguyện, mọi việc sẽ không sao đâu. Mắt vợ chàng bắt đầu tuôn rơi, hai hàng lệ
đang lăn tròn trên má. Nàng
chỉ gật đầu, không nói. Tiếng
reo
hò như vui mừng của những gương mặt đen đúa, những nét mặt dữ dằn của bọn hình người lòng thú, trông họ thật ghê rợn. Nhìn chẳng khác gì những
con
thú đói đang và sắp giành giật, cấu xé những chú nai con. Họ coi sinh mạng con
người như một thú tiêu khiển, như một cái gì thỏa mãn lòng dục tính. Huy
tự hỏi: Thượng
Đế đâu ?. Bọn hải tặc này, không biết họ có đầu óc để nghĩ rằng sự vui thích
của họ hôm nay là sự tủi nhục đối với những đàn bà, con gái vô tội mà hình ảnh
này sẽ mãi mãi ôm ấp trong suốt cuộc đời của họ hay không? Họ đã chà đạp lên
nhân phẩm con người. Họ đã gây thêm thảm cảnh đau thương hơn. Họ có hiểu rằng
đoàn người ra đi hôm nay chỉ vì hai chữ “Tự Do” mà phải liều mình bỏ tất cả, bỏ
nước, bỏ gia đình... Nhưng
rồi sự gì đến cũng đã đến. Sự việc đau thương diễn ra một cách quá nhanh chóng
và đột ngột cũng trôi đi. Tàu cướp và bọn người hung dữ ấy sau khi xong mọi việc cũng đã đi xa. Mọi
người chỉ biết nhìn nhau trong khóc hận. Tiếng kêu than uất nghẹn của những bà
mẹ, những bé gái mới vừa tuổi 15. Giờ
đây năm mùa Xuân đã trôi qua, những mùa Xuân tha hương trên đất khách quê
người, chúng tôi đã sống trong những chuỗi ngày hạnh phúc. Loan đã cho chào đời
một bé gái thật kháu khỉnh. Chỉ tiếc rằng, số phận những người đàn bà, con gái
kém may mắn bị một số những người khinh bỉ họ, coi đó như là những gì tội lỗi,
xấu xa mà vì hai chữ “Tự Do”. Những người đàn bà, con gái này, lẽ ra họ phải
được kính trọng và đáng được đề cao vì sự nhục nhã, hy sinh đáng tiếc đã xảy
đến cho họ. Người
con gái Việt Nam bất hạnh với thế cuộc, bất hạnh với những nỗi oan khiên trên biển cả, bất hạnh với những lời miệt khi của những người không hiểu cho nỗi đau riêng của họ...
Chúng
tôi giờ đây đã hiểu được phần nào về giá trị làm người, và điều quan trọng hơn,
đó là sự Tự Do mà dân Việt chúng tôi đã phải trả một giá quá đắt.
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.