PHÍM NGÀ
Người
nghệ sĩ Tây Phương cong mình trên cây đàn piano, hai bàn tay điêu luyện nhảy
múa lả lướt trên phím đàn, những ngón tay bấm lúc nhẹ nhàng, lúc nhún nhẩy, tạo
nên những âm thanh réo rắt, du dương.
Tôi lặng người thả hồn theo điệu nhạc trầm bổng của bản nhạc nổi tiếng Serenade, tâm tư thả hồn về căn nhà tôi sống nơi quê nhà, trong tỉnh lỵ nhỏ bé Biên Hòa. Ba tôi đang ngồi đó, trên chiếc bàn giấy quen thuộc, ngổn ngang những chồng giấy đã kẻ sẵn dòng nhạc, dăm ba cây bút chì chuốt nhọn hoắc. Tóc ba quăn lòa xòa vài cọng rơi trước trán những lúc ba tôi ngả người về phía trước kéo cây đàn violin theo điệu nhạc.
Ba tôi chơi thuần thục nhiều loại nhạc
khí, hát rất hay và tự viết nhạc hay soạn hòa âm cho tất cả bản nhạc của mình. Tôi
hay lén ngắm ba tôi trong tính cách rất nghệ sĩ ấy, đó là lúc tôi yêu ba tôi
nhiều nhất. Thỉnh thoảng tìm ra được một nốt nhạc hay, một lời ca ưng ý,
mắt ba tôi sáng rực, miệng nở nụ cười khoan khoái, cất tiếng hát lên trầm bổng.
Đôi khi ba bắt gặp tôi đang say sưa
theo dõi, ông cho tôi ngồi một bên xem ông làm việc. Ôi! Lúc ấy tôi sung
sướng lắm, vì bình thường ba tôi rất nghiêm khắc...Có lẽ ông đã nhìn thấy nét
đam mê ẩn hiện trong ánh mắt đứa con gái nhỏ của mình chăng?
Tôi không thể nào thiếu âm nhạc trong
đời sống mình, dù tôi không biết chơi một loại nhạc cụ nào, nhưng ba tôi
đã để lại một ảnh hưởng sâu đậm trong trí óc non nớt của tôi một kho tàng âm
nhạc phong phú. Ông dạy tôi biết yêu những bản nhạc tiền chiến, những bản nhạc
cổ điển bất tử. Ông chia xẻ với tôi nỗi đam mê nét đẹp trong ý nhạc
lời ca...
Khi tôi lớn lên một chút, ba tôi bắt đầu dạy tôi những bài học căn bản về nhạc lý, dạy tôi kỹ thuật hát, thế nào lấy hơi nhẹ nhàng, cách giữ hơi cho dài, ngân nga sao cho du dương truyền cảm. Ôi, tôi yêu lắm những lúc được gần gũi với ba trong tiếng nhạc. Lần đầu đứng trên thánh đường hát solo, ba tôi nhìn đứa con gái tám tuổi một cách hãnh diện, mắt ba long lanh, miệng cười tươi tắn.
Giờ này tôi vẫn còn giữ lại thói quen
đó, dù tôi không còn là cô gái nhỏ ngày nào của ba, nhưng mỗi lần tôi đứng lên
hát trên thánh đường, tôi vẫn nhìn thấy ánh mắt long lanh của ba tôi hướng về
tôi tán thưởng.
Ngày "giải phóng"
tràn vào tỉnh lỵ nhỏ bé của tôi, ba tôi ôm một chồng sách nhạc cao ngất
ngưởng, những quyển sách nhạc bìa da mạ vàng ông yêu quí giữ gìn cẩn thận
từ lứa tuổi còn thanh niên đến thời điểm đó
khi ba tôi đã gần sáu
mươi tuổi. Chính tay ông đã nắn nót kẻ từng
dòng nhạc, từng nốt nhạc tròn xoe...Tôi không bao giờ quên cảnh tượng ba tôi
châm lửa đốt từng trang giấy nhạc xé ra vội vàng, nét mặt ông đau đớn tận cùng,
nước mắt nhòe nhạt rơi xuống từng dòng. Đó là lần đầu tiên tôi thấy ba tôi khóc. Một phần linh hồn,
kỷ niệm và rất nhiều công khó của ba đã bị thiêu rụi trong đống lửa bập bùng
đó. Đống tro tàn càng cao, nỗi buồn của ba tôi càng dâng lên chất ngất. Ba
tôi không bao giờ như ngày xưa nữa, kể từ ngày ấy...
Trong những mưa nắng
cuộc đời tôi, đứa con gái này của ba tôi ngày trước đã trở về với âm nhạc, như
một vỗ về an ủi những lúc va chạm với nhọc nhằn chung quanh mình, xoa
dịu nỗi buồn lo những lúc đời sống đè nặng lên tôi, hay những lúc tôi nhớ
ba tôi nhiều quá.
Âm nhạc đưa tôi đến thế giới huyền
hoặc của tình yêu ngày tôi mới lớn, đưa tôi bay bổng, vượt qua ngàn trùng dương
trở về quê hương nơi có thành phố Biên Hòa tôi yêu dấu. Và quí báu hơn nữa,
âm nhạc cũng đưa tôi trở về vòng tay
ba tôi ấm áp gần gũi. Với ánh mắt ba hướng về tôi, ba gọi tôi ngọt
ngào ''Con gái của ba ơi ''
HoàngTNP