NẾU KHÔNG CÓ EM.
Đời của ai cũng có đầy ước mơ và hy vọng. Có những mộng ước xa xôi ngay thời còn học Trung học hay khi đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời. Để rồi có người đạt, không đạt hay đạt nửa vời. Có khi thất bại hoàn toàn. Tôi thuộc nhóm người thứ ba. Đến nay nghiệm lại, đời tôi sẽ ra sao nếu thiếu người vợ.
Khoa học chứng minh, gen ngàn xưa vẫn còn ngự trị trong mỗi một tâm hồn, đó là sự hãi sợ trước cuộc sống của tổ tiên. Tôi không ngoại lệ và có lẽ là nhút nhát hơn nhiều người khác trước hoàn cảnh đời sống.
Tánh nết là do Trời định. Thành công hay thất bại đều nằm trong ý chí bền gan có hay không khi gặp nghịch cảnh. Tôi thường thiếu tố chất đó dù tự nhận xét, bản thân có ưu điểm duy nhất: sự nhẫn nại kiên trì và chấp nhận hoàn cảnh tuy còn thụ động. Chắc bạn sẽ đặt câu hỏi: “ Như thế thì còn gì để phàn nàn khi thất bại” Thực tế, tôi chỉ muốn đặt vấn đề trên để đưa đến mệnh đề sau: ‘ Nếu đời tôi thiếu em?’
Ngày lập gia đình, ai cũng cười cho cái tuổi Ngựa già chát của tôi. Tuổi 33 với nét mặt nhăn hằn vết. Kể từ khoảng thời gian đó trở về trước. Nếu có nghĩ đến thỉ chỉ 1 lần duy nhất, vào thập niên 80. Một suy nghĩ lứa đôi và một câu hỏi còn mang tính ướm lời: “ Will you marry me?” với ‘ người bạn gái ấy’. Và cũng chỉ thế thôi. Đã tan ngấm sau câu trả lời. Phải mãi 7 năm sau, tôi mới có được tình kết đôi.
Người con gái có dáng cao thanh thoát mà tà áo dài trắng đã làm cho tôi xúc động. Hay tại tôi vẫn còn bị ám ảnh về cái thời học sinh với những cánh bướm trắng, lúc nào cũng phấp phới trước và trong cổng trường học? Giờ tan trường luôn vẫn là thời khắc tôi yêu nhất mà? Thời điểm gặp em, tôi đã thừa dạn dĩ. Đã thừa những câu tán tỉnh không hay ho nhưng cũng đủ cho đối tượng hiểu là mình đã có sự để ý. Một lối tán tỉnh vừa đủ? Tôi chỉ biết là đã đắc ý khi cô nàng ngồi tiếp chuyện bên ly café khá lâu, trong giờ đông khách. Đã vui ngầm khi được thiếu nợ từng ly café hay gói thuốc mà tôi cố tình, như một lời hẹn ước sẽ còn đến uống dài dài. Và cuộc tình chúng tôi bắt đầu từ đó!
Những buổi dã ngoại sau đó đã làm tôi yên tâm. Em vẫn giữ chừng mực và luôn làm tôi ‘cụt hứng’ hay mỗi lúc muốn dở trò. Chỉ duy nhất là nắm được bàn tay thuôn thả mà thôi! Những lần rủ rê thông thường là khó khăn và khó thành công.
Môt lời cầu hôn như giỡn. Một nụ hôn dành cho nhau sau đó đưa chúng tôi thành vợ chồng chỉ cách nhau vài tháng. Một đám cưới đơn sơ nhưng nhiều niềm vui. Một dàn nhạc đủ đánh lên những tình khúc du dương của người hát. Đối với chúng tôi, đã tạm đủ trong thời kỳ bao cấp!
" Đường đi không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông". Câu nói tổ tiên để lại như châm ngôn của chúng tôi. Mọi khốn khó đầu tiên xuất hiện trong cuộc sống riêng. Việc gì thì cũng phải làm. Và chúng tôi đã có vài job, nói theo kiểu cách của người thành đạt nhưng chúng tôi là làm ‘trối chết’ mới tạm đủ sống. Nào là hấp bánh, chiên bánh, đảo bánh, bánh mì nhận thịt bán hai nơi. Café quán lèo tèo nửa buổi năm mười ly. Cuộc sống cứ thế mà trôi và tôi vui vì nhận được thêm sự chịu khó của em, không thở than khi lấy chồng hẩm hiu và vẫn đều đặn ngày ngày lo lắng cơm nước cho chồng và đứa con trai đầu lòng. Tôi vẫn thường mắc võng nằm nơi quán mà trong đầu cứ vẩn vơ lời bài hát: “ Tôi vốn nghèo, em cũng chẳng cao sang. Tay trắng cùng nhau mơ ước dệt mộng vàng”. Mà mộng vàng của tôi vẫn còn xa lắc xa lơ lắm!
Đời chầm chậm trôi, cuộc sống cũng phải lăn dần và đổi thay. Cơm canh bắt đầu khởi sắc thêm một chút khi tôi có việc làm và em có thêm nghề may vá. Nhà cửa năm này thật sự là của riêng và là an cư lạc nghiệp.
Rủng rỉnh có tí tiền lương công nhân là tôi bắt đầu quen hơi nhậu nhẹt với bạn hữu, tuy luôn luôn đã trích ra trước tiền sinh sống hàng tháng. Đi chơi thì có tình nhậu. Về nhà thì có tình vợ. Cơm canh thỉnh thoảng bỏ và phụ nữ đã lên tiếng. Thế là nảy sinh xung khắc. Lớn có, nhỏ có và thường xuyên có. Êm ả dăm ngày thì lại chứng nào tật nấy và tình nhà lại nổi sóng ngả nghiêng. Câu chuyện nhão nhoẹt này của tôi cứ kéo dài như thế cho đến lúc về hưu. Tôi vẫn cứ bao biện cho tình bạn. Em cứ vấy lên tội bê tha. Tôi đã không nhường bước và chiến tranh đến hòa bình rồi lại chiến tranh là điều tất yếu. Chúng tôi đã sống như thế! Giờ nghĩ lại hối lỗi, rất nể tình cảm chịu đựng của em đối với tôi và tự hỏi: “ Nếu có một ngày em bỏ tôi.” Tôi sẽ ra sao nhỉ?
Bạn đọc đã hiểu ai phải và ai trái. Tôi cũng đã tự hiểu. Chỉ có cái sâu xa trong tôi là chưa chịu hiểu thôi. Những ấm ức thầm kín, những bực bội ngấm ngầm đã điều khiển tôi dù tôi luôn có ý thức về điều đó. Chẳng cần gì biện minh nữa vì tôi đã nhận tội rồi cơ mà?
Bạn ơi! Bạn là cứu cánh mà tôi phải níu kéo. Chỉ bạn đọc còn là đồng minh của tôi thôi! Tôi chỉ mong được sự an ủi của các bạn. Ai hiểu cho tôi trong khi nhiều người hiểu cho em? Có lẽ, tôi chịu thua sao? Chờ mọi người lâu lắm. Thôi thì:
‘ Tôi vẫn là tôi và em vẫn là em. Một người vợ mà tôi mang ơn sâu thẳm. Nếu không có em thì có lẽ đời tôi không biết đi đâu, chẳng biết lối về và không biết đường ra. Sẽ không ai biết , sẽ chẳng ai hay. Với tánh của tôi, em còn khổ mãi!
HNGH. 28.10.2012