THƯ GỬI CÔ NGUYỆT THU
Thưa Cô, tình cờ đọc bài viết của cô em thật xúc động. Sau một thời gian dài rời xa bục giãng nhưng cô vẫn nhớ về cái lũ học trò nghịch ngợm ngày xưa. Ôi! Cái tình của cô thật sâu đậm.
Em, một học trò cũ của cô ngày nào vẫn mong gặp lại cô dẫu bây giờ cô và chúng em đều đã hai màu tóc. Vâng, đúng như cô đã nói tụi em giờ đã hơn sáu mươi, riêng em đã là đầu tàu của một gia đình có ba thế hệ. Thời gian trôi qua nhanh quá và tạo hóa khắc nghiệt không chừa một ai, em xin hỏi thăm sức khỏe của cô và gia đình, mong rằng cô vẫn khỏe và vẫn xinh đẹp như ngày xưa.
Em xin kể câu chuyện nầy chắc Cô cũng có thể nhớ. Đó là đầu năm học 1964- 1965 có 14 nam sinh chuyển sang học chung với các nữ sinh lớp đệ lục 1. Thú thật bị chuyển qua lớp mới để làm người “ thiểu số” tụi em rất lo lắng và nhất là rất mắc cở, riêng em đêm trước khi đến lớp đã bị mất ngủ.
Sáng hôm đó tụi em tập họp ở văn phòng chờ Thầy Cầm Giám thị dẫn vào lớp, cũng không gian cũ nhưng hôm ấy em thấy hồi hộp quá. Sau lời giới thiệu của Thầy, tụi em được “ an cư” ở ba bàn đầu phía trong. Hôm ấy nhằm giờ toán của Cô, ngồi chưa ấm chỗ Cô đã ra tay thử thách tụi em: cả lớp phát biểu 3 trường hợp của hai tam giác bằng nhau.
Đây là câu hỏi không khó, nhưng lúc đó tụi em đang khủng hoảng tinh thần nên cả đám ngồi ngẫn tò te nhìn các bạn nữ giơ tay rần rần mà “quê một cục”. Rồi thời gian cũng làm quên đi những lo ngại không đáng có nữa, chúng em cũng cùng các bạn nữ học tập bình thường.
Bây giờ Thầy trò chúng ta khó mà có cơ hội gặp gỡ, nhưng em mong rằng trái đất tròn còn sống là Thầy trò vẫn còn có dịp mừng vui đoàn tụ. Mong thời gian đừng cướp mất cơ hội của Thầy trò chúng mình.
Em xin chào Cô, xin cô cứ xem em và các bạn mãi mãi vẫn là những cô cậu học trò bé nhỏ ngày nào. Chúc Cô nhiều sức khỏe.
Tháng 12 năm 2012
PHẠM VĂN ĐẠO
K8 NGÔ QUYỀN