VIẾT CHO NGÀY TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM VIỆT NAM 10 THÁNG 12
Nguyễn Thu TrâmThuật ngữ “Tù Nhân Lương Tâm” truy nguyên từ Anh ngữ là “Prisoner of conscience”, được phát nguyên bởi các nhóm đấu tranh cho nhân quyền thuộc Tổ chức Ân Xá Quốc Tế từ đầu thập niên 1960. Thuật ngữ “Tù Nhân Lương Tâm” được dùng để đề cập đến bất cứ ai bị bỏ tù vì một trong những lý do chủng tộc, tôn giáo, màu da, ngôn ngữ, hay quan điểm chính trị, tức chính kiến, miễn là họ đã không sử dụng hoặc ủng hộ bạo lực. Thuật ngữ này cũng chỉ những người đã bị cầm tù và hoặc bị bách hại vì biểu lộ niềm tin theo lương tâm của họ một cách ôn hòa, bất bạo động.
Vào ngày 28 tháng 5 năm 1961, bài báo “CÁC TÙ NHÂN LƯƠNG TÂM BỊ BỎ QUÊN” đã khởi đầu chiến dịch “Lời Kêu Gọi Cho Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế” vào năm 1961. Các mục tiêu chính cho chiến dịch kéo dài một năm này - được thành lập bởi một luật sư người Anh tên là Peter Benenson và một nhóm nhỏ các nhà văn, học giả, luật sư, đặc biệt là Eric Baker, một người thuộc giáo phái Quaker hoạt động cho hòa bình - là xác định từng cá nhân các "Tù Nhân Lương Tâm" trên toàn thế giới và sau đó họ đã tiến hành đấu tranh có tổ chức cho việc phóng thích những Tù Nhân Lương Tâm đó.
Vào đầu năm 1962, chiến dịch vận động phóng thích các “Tù Nhân Lương Tâm” đã nhận được hỗ trợ đầy đủ của công chúng để trở thành một tổ chức thường trực và được đổi tên thành Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế.
Như vậy, vấn đề thứ nhất cần làm rõ ở đây là “Tù Nhân Lương Tâm” không phải là từ ngữ riêng của “các thế lực thù địch” như luận điệu của các cơ quan truyền thông, ngôn luận lề đảng quy kết, mà “Tù Nhân Lương Tâm” là thuật ngữ tiền thân của ÂN XÁ QUỐC TẾ, đó là tiếng nói của lương tri lnhân loại. Vấn đề tiếp theo cũng cần phải được nhất quán ở đây, theo nguyên nghĩa thì “Tù Nhân Lương Tâm” bao hàm cả các tù nhân chính trị cũng như tù nhân tôn giáo và các nhóm tù nhân phi hình sự khác.
Đối với Việt Nam chúng ta, không phải ngẫu nhiên mà Hội Ái Hữu Tù Nhân Chính Trị Và Tôn Giáo Việt Nam chọn ngày Quốc Tế Nhân Quyền 10 tháng 12 làm ngày Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam, bởi vào ngày này năm 1948, bà Eleanor Roosevelt, nguyên Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ đã đại diện Liên Hợp Quốc tuyên đọc bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền lịch sử tại Paris, Pháp Quốc. Và, vào ngày 4 tháng 12 năm 1950, trong phiên họp toàn thể lần thứ 317, Liên Hiệp Quốc đã chính thức công nhận ngày 10 tháng 12 hằng năm là “Ngày Nhân Quyền” - Human Rights Day - và từ đó hàng năm, ngày 10 tháng 12 được tôn vinh là Ngày Nhân Quyền Quốc Tế, được các quốc gia văn minh, nhân bản trên thế giới tổ chức kỷ niệm. Mục đích của Liên Hiệp Quốc là nhằm kêu gọi cộng đồng nhân loại vinh danh và bênh vực những người tranh đấu chống lại những vi phạm nhân quyền mà điển hình là sự kỳ thị lọai bỏ, áp bức, bạo hành đối với những kẻ yếu thế trong xã hội.
Như vậy việc chọn ngày Quốc Tế Nhân Quyền làm ngày Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam có ý nghĩa rất lớn, bởi đối với Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam không chỉ riêng người Việt Nam tôn vinh họ mà cả thế giới, cả cộng đồng nhân loại đều tôn vinh họ, vì cộng sản Việt Nam vốn được xem là một thực thể bạo tàn nhất thế giới, họ xem sinh mạng con người như giun, như dế, như rác như rơm, với chính sách “Giết lầm hơn bỏ sót” và với khẩu hiệu:
“Giết, giết nữa bàn tay không phút nghỉ, Cho ruộng đồng lúa tốt, thuế mau xong, Cho đảng bền lâu cùng rập bước chúng lòng, Thờ Mao Chủ Tịch, thờ Xít-Ta-Lin bất diệt”
Đảng cộng sản tự nhận là đảng cầm quyền, là đảng duy nhất lãnh đạo đất nước và không chấp nhận bất cứ sự cạnh tranh hay đối kháng dưới bất cứ thức nào, vì vậy mà trong lịch sử thống trị đất nước của đảng cộng sản, hàng triệu đồng bào Việt Nam, là những người không có tiếng nói chung với cộng sản, không cùng quan điểm chính trị với những kẻ đặt quyền lợi của đảng, của giai cấp thống trị lên trên lợi ích của Quốc gia, của dân tộc, đã bị sát hại, bị hành hình dưới nhiều hình thức. Nhiều trại lao cải, nhiều nhà tù nhỏ đã được dựng lên ở khắp nơi trong nước để giam cầm để hành hạ những người dám làm những việc mà chế độ cộng sản cho là “đi ngược lại lịch sử nên phải bị bánh xe lịch sử nghiền nát”… Máu của hàng triệu người Việt Nam đã đổ bởi khát vọng tự do dân chủ cho toàn dân, đầu của hàng triệu đồng bào Việt Nam đã rơi để cho đêm trường nô lệ cộng sản quá tăm tối và thương đau không còn kéo dài thêm nữa trên đất nước Việt Nam vốn đã quá nhiều ly loạn và đau tương này. Hàng triệu nấm mồ hoang lạnh chôn lấp vội vàn chung quanh những trại kiên giam giữa chốn núi thẳm rừng sâu, là dấu tích của sự bạo tàn, vô nhân của chế độ cộng sản đối với những người yêu nước. Nhưng những mối đe dọa đó cũng đã không thể ngăn cấm bao thế hệ người Việt yêu nước tiếp tục dân thân, tiếp tục ngẫng cao đầu trước bạo quyền, và họ vẫn tiếp bước cha anh, tiếp tục cất cao tiếng nói của họ để đòi hỏi các quyền căn bản của đồng bào họ đã bị chế độ cộng sản tước đoạt ngót ba phần tư thế kỷ qua…
Trong mấy năm gần đây, thêm nhiều nhà tù nhỏ kiên cố hơn, khắc nghiệt hơn với nhiều loại gông cùm có tác dụng tra tấn tinh vi và hiệu quả hơn cũng đã được xây dựng, bởi số lượng những người yêu nước dám đứng lên vì tương lai của đất nước, vì vận mệnh của giống nòi không chỉ tăng lên về số lượng mà còn trẻ hóa về tuổi đời. Nếu trước đây chỉ có những đấng cao niên như Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thích Thiện Minh, như Linh Mục Nguyễn Văn Vàng, Nguyễn Văn Lý, như Giáo Sư Đoàn Việt Hoạt, Bác Sỹ Nguyễn Đan Quế hay các cựu sỹ quan, cựu chính khách của Việt Nam Cộng Hòa như Trung Tá Võ Đại Tôn, Đại úy Nguyễn Hữu Cầu, Trương Văn Sương, Nguyễn Văn Trại, Lê Văn Tính, Trần Tư, Lý Tống, Trần Mạnh Quỳnh hoặc các thức giả như Hoàng Trọng Phu, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Thượng Long, Trần Khuê.… mà nhiều bạn trẻ cũng bắt đầu vượt qua nỗi sợ hãi, sẵn sàng chấp nhận tù đày lao lý, chấp nhận đối mặt với gông cùm xiếng xích để cho cả dân tộc được tự do. Những bạn trẻ đi tiên phuông đáng được vinh danh như Lê Thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Vũ Hùng, Phạm Văn Trội, Bùi Thị Minh Hằng, Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Việt Khang, Trần Vũ Anh Bình, Nguyễn Phương Uyên, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long, Trần Huỳnh Duy Thức…. là những vì sao đêm, là những ánh đuốc soi đường, dẫu chưa xóa tan được màn đêm trường nô lệ tối tăm, nhưng cũng đã soi rọi được một lối đi cho những thế hệ nối tiếp bước chân của họ để bẻ gãy gông cùm, tháo xiềng nô lệ cho dân tộc…
Tất nhiên, còn nhiều nhà tù nữa sẽ được dựng lên, và còn nhiều người Việt Nam nữa sẽ tiếp tục lụy vòng lao lý trước khi tất cả gông xiềng của cộng sản bị phá bỏ và chế độ cộng sản hoàn toàn được xóa sạch trên đất nước Việt Nam, để cho hàng đoàn người Việt không còn phải bỏ nước ra đi nữa tìm tự do, để cho các em nhỏ, các cụ già và các thiếu phụ tay bế tay bồng không còn phải sống đời cái bang, không còn phải chầu chực trong các nhà hàng, quán ăn để xin ăn những phần canh thừa cá cặn mà các thực khách bỏ thừa mứa sau mỗi bữa ăn, để hàng triệu thanh niên Việt Nam không còn phải đi làm lao nô ở xứ lạ, để hàng triệu thiếu nữ Việt Nam không còn phải đi bán trôn nuôi miệng ở quê người và để cho 90 triệu đồng bào Việt Nam không phải sống đời lưu vong ngay trên đất nước của mình nữa.
Vì lẽ đó, trong ngày 10 tháng 12 hàng năm, cùng với Hội Ái hữu Tù Nhân Chính Trị Và Tôn Giáo Việt Nam ở Quốc Nội, toàn thể người Việt Quốc Gia ở khắp mọi nơi trên thế giới, chúng ta hướng về quê nhà, hướng về nhà tù lớn Việt Nam, nơi 90 triệu người dân Việt đang bị giam cầm, đang bị bưng tai, bịt mắt và đang bị tước đoạt hết mọi quyền sống, và quyền căn bản của mỗi con người, để chúng ta tôn vinh họ, tôn vinh 90 triệu tù nhân lương tâm đang bị giam cầm trong nhà tù lớn Việt Nam. Chúng ta cũng hướng lòng về hàng ngàn nhà tù nhỏ trong cái nhà tù lớn đó, nơi hàng chục ngàn đồng bào yêu nước đang bị gông cùm, xiềng xích trong các xà lim, trong các ngục tối, vì chế độ cộng sản muốn cả dân tộc Việt Nam phải sống đời nô lệ, phải làm kiếp ngựa trâu, nhưng họ đã dấn thân vào một cuộc chiến không cân sức lấy lòng dũng cảm, chí hiên ngang, bất khuất để chống lại gươm giáo, bom mìn và cả đại pháo của bạo quyền… để mong phá vòng nô lệ cho dân tộc. Chúng ta cũng lắng lòng với niềm kính ngưỡng, để tưởng nhớ đến anh linh là những tù nhân lương tâm đã đền nợ nước ở các pháp trường, ở các xà lim trong những nhà tù nhỏ của cộng sản.
Trong dịp này, xin mỗi người Việt chúng ta hãy cùng góp một bàn tay để trợ giúp cho thân nhân, cho những quả phụ, cho những cô nhi của những người tù nhân lương tâm đã ngã xuống hay vẫn còn bị giam cầm trong các nhà tù nhỏ, chỉ bởi họ đã vì sự tồn vong của giống nòi mà dấn thân. Và cái giá mà họ phải trả, để phá bỏ gông xiềng, nhục hình, ngục tù cho dân Tộc Việt là quá lớn mà cho dù chúng ta có đáp đền cho thân nhân của họ đến bao nhiêu cũng không thể nào bù đắp được so với những mất mác, hy sinh của họ.
Cũng trong ngày 10 tháng 12, Ngày Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam này, xin mỗi một chúng ta cũng hãy bày tỏ lòng biết ơn đối với Hội Ái hữu Tù Nhân Chính Trị Và Tôn Giáo Việt Nam, bày tỏ niềm tri ân với Quỹ Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam bởi nhờ hai tổ chức của nhân tâm, của lương tri này mà nhiều người trong chúng ta đã tỏ bày được tâm tư, tình cảm, nghĩa cử và lòng tri ân đối với các Tù Nhân Lương Tâm Việt Nam và thân nhân của họ, để xoa dịu bớt một phần nào những nỗi đau tinh thần và thể xác của họ, để giúp duy trì ngọn lửa đấu tranh vì tự do dân chủ cho quê hương, nhờ đó mà dẫu đã trải qua nhiều sóng gió, phong ba những đốm lửa đó cũng đã không bị dập tặt, không bị lụi tàn… Nhờ vậy mà hôm nay đây, chúng ta có quyền hy vọng vào một ngày không xa nữa, 90 triệu đồng bào Việt Nam trong nước sẽ vĩnh viễn chấm dứt kiếp sống lưu vong ngay trên chính tổ quốc của mình, khi mà toàn dân Việt Nam sẽ thực sự được sống trong an lạc trong thái hòa và đước cống hiến hết tài lực, trí lực cho công cuộc xây dựng nước nhà chứ không còn sống vật vờ như những cái bóng, như những xác chết chưa chôn suốt 37 năm dài tăm tối u mê vừa qua… Và cả chúng ta nữa, những người Việt Nam xa xứ sẽ không còn phải sống đời lưu vong nơi đất khách quê người nữa, mà chúng ta có quyền mang hết tâm sức của mình để quang phục quê hương, để dựng xây lại đất nước, để vun đắp lại cơ đồ mà ông cha ta đã dựng xây và gìn giữ suốt chiều dài lịch sử dựng và giữ nước.
Và cuối cùng, như một nén hương lòng, xin một lần nữa kính dâng lên các anh linh Đất Việt đã vị quốc vong thân. Đồng thành kính nguyện cầu, ngưỡng vọng hồn thiêng sống núi, anh linh Tổ Quốc thùy từ goáng lâm độ trì cho dân tộc Việt Nam, cho các chiến sỹ dân chủ, cho các tù nhân và cựu tù nhân lương tâm được chân cứng đá mềm, để sớm đạt thành ước nguyện của toàn dân: Giải thể chế độ cộng sản để mang lại tự do, dân chủ và an lạc cho muôn dân.
Nguyễn Thu Trâm
Gửi ý kiến của bạn