Tưởng Niệm Bác sĩ Richard Teo (1972-2012)
Dưới đây là bản ghi lại cuộc nói chuyện của Bác sĩ Richard Teo, một triệu phú 40 tuổi và bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ, bị ung thư phổi thời kỳ 4 đến chia sẻ với khóa nha D1 về kinh nghiệm sống của mình vào ngày 19/1/2012. Anh vừa qua đời cách đây vài ngày vào 18/10/2012.
Chào tất cả các em. Giọng tôi hơi bị khàn một chút, mong các em chịu khó nghe. Tôi xin tự giới thiêu, tôi tên là Richard và là một bác sĩ. Tôi sẽ chia sẻ vài suy nghĩ về cuộc sống của mình và rất hài lòng khi được các giáo sư mời đến đây. Hy vọng sẽ giúp các em cách suy nghĩ khi bắt đầu theo ngành để trở thành nha sĩ giải phẫu cũng như suy nghĩ về những việc chung quanh.
Từ lúc trẻ, tôi là một sản phẩm
đặc trưng của xã hội ngày nay, một sản phẩm khá thành công mà xã hội đòi
hỏi. Hồi nhỏ tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới mức trung
bình. Tôi được bảo ban bởi người chung quanh và môi trường rằng thành
công thì hạnh phúc . Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy
nghĩ này, tôi trở nên cực kỳ ganh đua ngay từ nhỏ .
Không những chỉ cần đi học ở
trường giỏi, tôi cần phải thành công trong mọi lãnh vực- từ các hoạt động tập
thể đến chạy đua, mọi điều . Tôi cần phải đoạt được cúp, phải thành
công, phải được giải, giải quốc gia, mọi thứ. Tôi rất ganh đua. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong
ngành y, giải phẫu mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi
cũng vào được và được học bổng nghiên cứu của NUS phát triển tia laser để
chữa bịnh mắt.
Trong khi nghiên cứu tôi có hai
bằng phát minh- một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng các em có
biết không, tất cả các thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi hoàn tất MOH, tôi quyết định rằng theo đuổi ngành phẫu thuật
mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền
hơn. Nếu các em để ý, vài năm qua, ngành thẩm mỹ đang lên, kiếm được
khối tiền. Vì vậy tôi quyết định bỏ ngành giải phẫu mắt giữa chừng và
nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh.
Các em có biết, rất mâu thuẫn, một người có thể không vui vẻ khi trả $20 cho một bác sĩ tổng quát, nhưng cũng chính người đó không ngần ngại trả $10000 để hút mỡ bụng, $15000 cho sửa ngực, vv… và vv. Không cần phải suy nghĩ nhiều, phải không? Tại sao lại muốn thành bác sĩ tổng quát mà không là bác sĩ thẩm mỹ? Do vậy, thay vì chữa bịnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp. Công việc làm ăn rất khấm khá. Bịnh nhân mới đầu chờ đợi một tuần, rồi 3 tuần, sau lên một tháng, 2 tháng, đến 3 tháng. Quá nhiều bịnh nhân. Tôi choáng váng. Tôi mướn một bác sĩ, hai bác sĩ, ba bác sĩ , rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thế nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu khuếch trương tới Nam Dương, thu hút các “tai-tais” những người muốn có cuộc giải phẫu trong chớp mắt. Cuộc sống thật lên hương.
Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Tôi sắm riêng cho tôi một chiếc xe đua. Chúng tôi đến Sepang ở Mã Lai và đua xe. Cuộc sống của tôi là thế đó. Với mớ tiền măt, tôi sắm chiếc Ferrari. Lúc đó chiếc 458 chưa ra, chỉ có chiếc 430. Một người bạn học cũ của tôi làm ngân hàng. Anh ta mua chiếc màu đỏ mà anh mong muốn từ lâu. Tôi sắm chiếc màu bạc.
Tôi làm gì sau khi có chiếc xe? Đến lúc mua nhà, xây cửa. Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm đất để xây nhà nghỉ mát. Tôi đã sống cuộc đời như thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng phải cần hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng. Chúng tôi bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.
Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống,
đến tột đỉnh của sự nghiệp và tất cả. Đó là tôi của một năm trước
đây. Lúc ở trong câu lạc bộ thể thao, tôi nghĩ tôi đã chế ngự được mọi
chuyện và đạt đến đỉnh vinh quang.
Nhưng tôi lầm. Tôi không chế ngự được mọi chuyện. Khoảng tháng 3
năm ngoái, đột nhiên tôi bắt đầu bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại tôi
thường vận động mạnh. Tôi đi đến SGH và nhờ bạn học làm MRI để xem chắc
là không bị trật đốt sống hay thứ nào khác. Tối hôm đó, anh ta gọi tôi
và cho biết tủy sống thay đổi trong cột sống của tôi . Tôi hỏi
như thế nghĩa là sao? Tôi biết nó có nghĩa như thế nào nhưng không thể
chấp nhận sự thật. Tôi gần như muốn nói “anh nói thiệt sao?
”, tôi đang sắp sửa chạy đi tập thể dục. Ngày hôm sau chúng tôi
có nhiều khám nghiệm hơn- PET scans- và họ tìm thấy tôi đang ở thời kỳ thứ tư
của ung thư phổi. Tôi nghĩ “từ đâu mà ra thế này ?”. Ung thư đã
lan tới não, cột sống và nội tuyến. Các em biết, có lúc tôi hoàn
toàn nghĩ mình đã chế ngự được tất cả , đã đạt đến tột đỉnh của cuộc sống, nhưng
kế đó, tôi mất tất cả.
Đây là bản CT scan của phổi. Nhìn vào, mỗi chấm đều là nang ung
thư. Và thật sự, tôi có cả chục ngàn nang trong phổi. Tôi được
cho biết ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3,4 tháng tối đa. Cuộc sống tôi bị nghiền nát, dĩ nhiên rồi, làm sao tránh khỏi? Tôi chán nản, tuyệt vọng, tưởng rằng mình đã có mọi thứ trước đây.
Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có
được- sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa, tất cả những thứ mà tôi nghĩ
đã mang hạnh phúc đến cho tôi; khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không
mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari mà ngủ. Chuyện đó không thể xảy ra. Chúng không mang lại một sự an ủi
nào trong mười tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi đã tưởng
những thứ này là hạnh phúc; không phải vậy. Điều thật sự mang lại cho
tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè,
những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể
nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua. Đây thật sự mang
lại hạnh phúc cho tôi. Những thứ tôi sở hữu, đáng lý ra mang lại hạnh
phúc, nhưng không. Nếu có, tôi đã cảm thấy vui khi nghĩ đến .
Các em có biết, Tết sắp đến. Trước đây, tôi thường làm gì? À,
thì tôi thường lái chiếc xe hào nhoáng của mình một vòng, thăm viếng họ hàng,
phô trương với bạn bè. Tôi tưởng đó là niềm vui, thật sự vui. Nhưng các em có nghĩ họ hàng, bạn bè tôi đang chật vật kiếm sống có thể chia
sẻ niềm vui cùng tôi khi thấy tôi khoe khoang chiếc xe bóng
loáng? Chắc chắn là không. Họ sống khó khăn, đi xe công
cộng. Thật sự những gì tôi làm chỉ khiến họ thêm ganh ghét, thậm
chí có khi thành...
Những thứ này chúng ta gọi là đối
tượng của sự ganh tị. Tôi khoe khoang để lấp đầy sự kiêu hãnh và cái
tôi của mình. Chúng chẳng mang lại niềm vui cho bạn bè, người thân như
tôi tưởng.
Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các
em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng đối
với tôi. Cô ta tên là Jennifer. Chúng tôi vẫn là bạn thân của
nhau. Khi chúng tôi thả bộ, nếu cô ta thấy một con ốc sên trên đường,
cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao
phải làm như thế? tại sao phải để bẩn tay? chỉ là một con ốc sên. Sự thật là cô ta đã cảm được cho con ốc có thể bị đạp nát chết. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật
tiến hóa thôi. Đối ngược nhau quá phải không?
Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm. Nhưng tôi
không có. Sau khi tốt nghiệp y khoa, tôi làm việc ở khoa ung thư tại
NYH. Hàng ngày, tôi chứng kiến cái chết trong khoa ung thư. Tôi
nhìn thấy tất cả đau đớn mà bịnh nhân phải chịu đựng. Tôi thấy tất cả
các thuốc giảm đau họ cứ vài phút phải bấm vào người. Tôi thấy
họ vật lộn với hơi thở cuối, thấy tất cả. Nhưng đây chỉ là một công
việc. Tôi đến bịnh xá mỗi ngày lấy máu, cho thuốc nhưng bịnh nhân có
“thật” đối với tôi không? Không. Tôi chỉ làm công việc và
nóng lòng về nhà để làm việc riêng của mình.
Sự đau đớn, chịu đựng của bịnh nhân “thật” không? Không. Dĩ
nhiên là tôi biết tất cả các từ ngữ chuyên môn để mô tả về sự đớn đau mà họ
phải trải qua, nhưng thật sự tôi không hề “cảm” được cho đến khi tôi trở
thành bịnh nhân. Mãi đến bây giờ, tôi mới thật sự hiểu được cảm giác
của họ. Nếu các em hỏi tôi, nếu được làm lại cuộc đời, tôi có muốn thành một
người bác sĩ khác không. Tôi sẽ trả lời các em là Có. Vì
bây giờ tôi thật sự hiểu đươc họ. Tôi phải trả giá đắt cho bài học
này.
Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải
phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều.
Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ
bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các
em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng
đươc. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có, tuyệt
đối không gì sai trái. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng
ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.
Tại sao tôi nói như vậy? Bởi
vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn,
tôi càng trở nên mê muội. Như tôi đã đề cập trước đây, tôi muốn sở hữu
nhiều hơn, đạt tới đỉnh vinh quang như xã hội muốn đào tạo chúng ta. Tôi trở nên mê muội đến nỗi mà chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bịnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.
Nhiều khi chúng ta quên đi mình
cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai cả ngoài
chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Dù là ở y hay nha khoa,
tôi có thể nói với các em ngay bây giờ rằng, trong khi khám bịnh, đôi khi
chúng ta khuyên bịnh nhân chữa trị bịnh không hẵn có, vùng xám không rõ
rệt. Và ngay cả khi không cần thiết, chúng ta cũng nói thêm. Ngay
tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai
chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta
đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.
Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các
em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, “đối thủ” của
chúng tôi và không hề thấy khó chịu. Nếu hạ thấp được họ xuống để nâng
mình lên, chúng tôi làm. Điều đó đang xảy ra trong ngành y, nha và ở
mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học. Và tôi hy vọng các em sẽ không
bao giờ phải như vậy.
Điều thứ nhì, nhiều người trong
chúng ta muốn số lượng bịnh nhân, dù ở bịnh viên công hay tư. Tôi có thể kể
cho các em nghe, khi tôi làm trong bịnh viện, với chồng hồ sơ bịnh lý, tôi chỉ
muốn làm cho xong càng nhanh, càng tốt. Tôi chỉ muốn họ ra khỏi phòng
khám bịnh của tôi càng nhanh, càng tốt vì có quá nhiều bịnh nhân. Thực
tế là vậy. Đây chỉ là một công việc, một công việc thường nhật. Lúc
đó, tôi có thật sự biết về cảm xúc của bịnh nhân của tôi như thế nào
không? Không. Sự sợ hãi, nỗi lo âu của họ, tôi có thật sự hiểu
điều gì họ đang trải qua không? Không, mãi cho đến khi sự cố xảy ra
với tôi. Tôi nghĩ rằng đây là một lỗi lầm lớn nhất trong xã hội của
chúng ta.
Chúng ta được huấn luyện để trở
thành lương y, nhưng chúng ta không cảm được cho bịnh nhân. Tôi không
đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi
chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn
là không, tôi có thể chắc chắn như vậy. Do đó, tôi thử thách các em
luôn đặt mình vào cương vị của bịnh nhân.
Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối
với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó
rất kinh khủng. Hóa trị là thứ mà các em không muốn ngay cả kẻ thù của
mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa. Cảm giác khủng khiếp!
Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bịnh nhân
ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế
nào. Hơi muộn màng và ít ỏi!
Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt
huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bịnh nhân của mình, hiểu thêm rằng
có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ
rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do
đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi . Nhưng có nhiều người đang đau khổ
về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất vv.vv... Họ có thật. Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện
hữu của họ.
Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm điều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Tôi sẽ ngưng với lời sau, trong
cuốn sách có tựa đề là “Những ngày thứ ba với Morris”. Có lẽ một số
các em đã đọc cuốn này. Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết,
chúng ta ai cũng biết như vây. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin
chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi
lột bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng,
chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều
này nghe bịnh hoạn nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.
Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em
phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là
hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc
sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em
quyết định, sống cho mình hay mang đến sự khác biệt cho đời sống của người
khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình . Sự
thật không như tôi đã tưởng.
Quan trọng nhất, tôi nghĩ niềm vui sướng thật sự là khi biết Thượng
Đế. Không phải là chỉ biết về Thượng Đế khi như khi các em đọc Kinh
Thánh- mà là bản thân biết đến Thượng Đế, tiếp cận với Ngài. Đây là điều quan
trọng nhất mà tôi học hỏi được.
Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau
càng sớm, càng tốt. Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách khác
và đã phải trả giá đắt cho bài học. Tôi phải quay lại tạ ơn Thượng Đế
vì Ngài đã cho tôi cơ hội sống- tôi gặp 3 tai nạn lớn trong quá khứ- tai nạn
xe hơi đua . Tôi đua nhanh và xe muốn lật ngửa nhưng không hiểu sao vẫn
sống sót. Mặc dù tôi được rửa tội, đây chỉ là hình thức, nhưng sự kiện
xảy ra đã cho tôi cơ hội trở về với Chúa.
Vài điều tôi học được:
1) Tin tưởng vào Thượng Đế với cả tấm lòng. Điều này rất quan trọng.
2) Thương yêu và sống vì người khác, không chỉ cho bản thân mình.
Không có gì sai trái khi được giàu có cả. Tôi nghĩ hoàn toàn tốt vì được Thượng Đế ban ơn .
Nhiều người được hồng ân với sự giàu có nhưng vấn đề là chúng ta không biết kiềm chế. Có nhiều lại càng muốn có thêm. Tôi đã đi qua, lỗ đào càng sâu, chúng ta càng bị lún, đến nỗi chỉ biết phụng thờ của cải và quên cả việc chính. Thay vì phụng thờ Thượng Đế, chúng ta thờ phượng sự giàu có. Đây là bản năng con người và rất khó thoát khỏi.
Chúng ta thành danh, đi làm, hiển
nhiên, bắt đầu gây dựng sự giàu có. Tôi nghĩ, khi giàu sang và có cơ
hội đến, các em nên nhớ, tất cả những thứ này không thuộc về chúng ta. Chúng ta không thật sự sở hữu và có quyền hành. Những thứ này là quà
tặng của Thượng Đế Remember that it’s more important to further His
Kingdom rather than to further ourselves.
Tôi đã trải qua và tôi biết rằng sự giàu có thiếu đức tin sẽ thành trống rỗng. It is more important that you fill up the wealth, as you build
it up subsequently, as professionals and all, you need to fill it up with the
wealth of God.}
English version.
Hi good morning to all of you. My voice is a bit hoarse, so please bear with me. I thought I'll just introduce myself. My name is Richard, I'm a medical doctor. And I thought I'll just share some thoughts of my life. It's my pleasure to be invited by prof. Hopefully, it can get you thinking about how... as you pursue this.. embarking on your training to become dental surgeons, to think about other things as well. Since young, I am a typical product of today's society. Relatively successful product that society requires..
From young, I came from a below average family. I was told by the media... and people around me that happiness is about success. And that success is about being wealthy. With this mind-set, I've always be extremely competitive, since I was young.
Not only do I need to go to the top school, I need to have success in all fields. Uniform groups, track, everything. I needed to get trophies, needed to be successful, I needed to have colours award, national colours award, everything. So I was highly competitive since young.
I went on to medical school, graduated as a doctor. Some of you may know that within the medical faculty, ophthalmology is one of the most highly sought after specialities. So I went after that as well. I was given a traineeship in ophthalmology, I was also given a research scholarship by NUS to develop lasers to treat the eye.
So in the process, I was given 2 patents, one for the medical devices, and another for the lasers. And you know what, all this academic achievements did not bring me any wealth. So once I completed my bond with MOH, I decided that this is taking too long, the training in eye surgery is just taking too long. And there's lots of money to be made in the private sector. If you're aware, in the last few years, there is this rise in aesthetic medicine. Tons of money to be made there. So I decided, well, enough of staying in institution, it's time to leave. So I quit my training halfway and I went on to set up my aesthetic clinic... in town, together with a day surgery centre.
You know the irony is that people do not make heroes out average GP (general practitioner), family physicians. They don't. They make heroes out of people who are rich and famous. People who are not happy to pay $20 to see a GP, the same person have no qualms paying ten thousand dollars for a liposuction, 15 thousand dollars for a breast augmentation, and so on and so forth. So it's a no brainer isn't? Why do you want to be a gp? Become an aesthetic physician. So instead of healing the sick and ill, I decided that I'll become a glorified beautician. So, business was good, very good. It started off with waiting of one week, then became 3weeks, then one month, then 2 months, then 3 months. I was overwhelmed; there were just too many patients. Vanities are fantastic business. I employed one doctor, the second doctor, the 3rd doctor, the 4th doctor. And within the 1st year, we're already raking in millions. Just the 1st year. But never is enough because I was so obsessed with it. I started to expand into Indonesia to get all the rich Indonesian tai-tais who wouldn't blink an eye to have a procedure done. So life was really good.
So what do I do with the spare cash. How do I spend my weekends? Typically, I'll have car club gatherings. I take out my track car, with spare cash I got myself a track car. We have car club gatherings. We'll go up to Sepang in Malaysia. We'll go for car racing. And it was my life.
With other spare cash, what do i do? I get myself a Ferrari. At that time, the 458 wasn't out, it's just a spider convertible, 430. This is a friend of mine, a schoolmate who is a forex trader, a banker. So he got a red one, he was wanting all along a red one, I was getting the silver one. So what do I do after getting a car? It's time to buy a house, to build our own bungalows. So we go around looking for a land to build our own bungalows, we went around hunting. So how do i live my life? Well, we all think we have to mix around with the rich and famous. This is one of the Miss Universe. So we hang around with the beautiful, rich and famous. This by the way is an internet founder. So this is how we spend our lives, with dining and all the restaurants and Michelin Chefs you know.
So I reach a point in life that I got everything for my life. I was at the pinnacle of my career and all. That's me one year ago in the gym and I thought I was like, having everything under control and reaching the pinnacle. Well, I was wrong. I didn't have everything under control. About last year March, I started to develop backache in the middle of nowhere. I thought maybe it was all the heavy squats I was doing. So I went to SGH, saw my classmate to do an MRI, to make sure it's not a slipped disc or anything. And that evening, he called me up and said that we found bone marrow replacement in your spine. I said, sorry what does that mean? I mean I know what it means, but I couldn't accept that. I was like “Are you serious?” I was still running around going to the gym you know. But we had more scans the next day, PET scans - positrons emission scans, they found that actually I have stage 4 terminal lung cancer. I was like "Whoa where did that come from?” It has already spread to the brain, the spine, the liver and the adrenals. And you know one moment I was there, totally thinking that I have everything under control, thinking that I've reached the pinnacle of my life. But the next moment, I have just lost it.
This is a CT scan of the lungs itself. If you look at it, every single dot there is a tumour. We call this miliaries tumour. And in fact, I have tens of thousands of them in the lungs. So, I was told that even with chemotherapy, that I'll have about 3-4months at most. Did my life come crushing on, of course it did, who wouldn't? I went into depression, of course, severe depression and I thought I had everything.
See the irony is that all these things that I have, the success, the trophies, my cars, my house and all. I thought that brought me happiness. But i was feeling really down, having severe depression. Having all these thoughts of my possessions, they brought me no joy. The thought of... You know, I can hug my Ferrari to sleep, no... No, it is not going to happen. It brought not a single comfort during my last ten months. And I thought they were, but they were not true happiness. But it wasn't. What really brought me joy in the last ten months was interaction with people, my loved ones, friends, people who genuinely care about me, they laugh and cry with me, and they are able to identify the pain and suffering I was going through. That brought joy to me, happiness. None of the things I have, all the possessions, and I thought those were supposed to bring me happiness. But it didn't, because if it did, I would have felt happy think about it, when I was feeling most down..
You know the classical Chinese New Year that is coming up. In the past, what do I do? Well, I will usually drive my flashy car to do my rounds, visit my relatives, to show it off to my friends. And I thought that was joy, you know. I thought that was really joy. But do you really think that my relatives and friends, whom some of them have difficulty trying to make ends meet, that will truly share the joy with me? Seeing me driving my flashy car and showing off to them? No, no way. They won’t be sharing joy with me. They were having problems trying to make ends meet, taking public transport. In fact i think, what I have done is more like you know, making them envious, jealous of all I have.
In fact, sometimes even hatred. Those are what we call objects of envy. I have them, I show them off to them and I feel it can fill my own pride and ego. That didn't bring any joy to these people, to my friends and relatives, and I thought they were real joy.
Well, let me just share another story with you. You know when I was about your age, I stayed in king Edward VII hall. I had this friend whom I thought was strange. Her name is Jennifer, we're still good friends. And as I walk along the path, she would, if she sees a snail, she would actually pick up the snail and put it along the grass patch. I was like why do you need to do that? Why dirty your hands? It’s just a snail. The truth is she could feel for the snail. The thought of being crushed to death is real to her, but to me it's just a snail. If you can't get out of the pathway of humans then you deserve to be crushed, it’s part of evolution isn't it? What an irony isn't it? There I was being trained as a doctor, to be compassionate, to be able to empathise; but I couldn't. As a house officer,
I graduated from medical school, posted to the oncology department at NUH. And, every day, every other day I witness death in the cancer department. When I see how they suffered, I see all the pain they went through. I see all the morphine they have to press every few minutes just to relieve their pain. I see them struggling with their oxygen breathing their last breath and all. But it was just a job. When I went to clinic every day, to the wards every day, take blood, give the medication but was the patient real to me? They weren't real to me. It was just a job, I do it, I get out of the ward, I can't wait to get home, I do my own stuff.
Was the pain, was the suffering the patients went through real? No. Of course I know all the medical terms to describe how they feel, all the suffering they went through. But in truth, I did not know how they feel, not until I became a patient. It is until now; I truly understand how they feel. And, if you ask me, would I have been a very different doctor if I were to re-live my life now, I can tell you yes I will. Because I truly understand how the patients feel now. And sometimes, you have to learn it the hard way.
Even as you start just your first year, and you embark this journey to become dental surgeons, let me just challenge you on two fronts.
Inevitably, all of you here will start to go into private practice. You will start to accumulate wealth. I can guarantee you. Just doing an implant can bring you thousands of dollars, it's fantastic money. And actually there is nothing wrong with being successful, with being rich or wealthy, absolutely nothing wrong. The only trouble is that a lot of us like myself couldn't handle it.
Why do I say that? Because when I start to accumulate, the more I have, the more I want. The more I wanted, the more obsessed I became. Like what I showed you earlier on, all I can was basically to get more possessions, to reach the pinnacle of what society did to us, of what society wants us to be. I became so obsessed that nothing else really mattered to me. Patients were just a source of income, and I tried to squeeze every single cent out of these patients.
A lot of times we forget, whom we are supposed to be serving. We become so lost that we serve nobody else but just ourselves. That was what happened to me. Whether it is in the medical, the dental fraternity, I can tell you, right now in the private practice, sometimes we just advise patients on treatment that is not indicated. Grey areas. And even though it is not necessary, we kind of advocate it. Even at this point, I know who are my friends and who genuinely cared for me and who are the ones who try to make money out of me by selling me "hope". We kind of lose our moral compass along the way. Because we just want to make money.
Worse, I can tell you, over the last few years, we bad mouth our fellow colleagues, our fellow competitors in the industry. We have no qualms about it. So if we can put them down to give ourselves an advantage, we do it. And that's what happening right now, medical, dental everywhere. My challenge to you is not to lose that moral compass. I learnt it the hard way, I hope you don't ever have to do it.
Secondly, a lot of us will start to get numb to our patients as we start to practise. Whether is it government hospitals, private practice, I can tell you when I was in the hospital, with stacks of patient folders, I can't wait to get rid of those folders as soon as possible; I can't wait to get patients out of my consultation room as soon as possible because there is just so many, and that's a reality. Because it becomes a job, a very routine job. And this is just part of it. Do I truly know how the patient feels back then? No, I don't. The fears and anxiety and all, do I truly understand what they are going through? I don't, not until when this happens to me and I think that is one of the biggest flaws in our system.
We’re being trained to be healthcare providers, professional, and all and yet we don't know how exactly they feel. I'm not asking you to get involved emotionally, I don't think that is professional but do we actually make a real effort to understand their pain and all? Most of us won’t, alright, I can assure you. So don't lose it, my challenge to you is to always be able to put yourself in your patient's shoes.
Because the pain, the anxiety, the fear are very real even though it's not real to you, it's real to them. So don't lose it and you know, right now I'm in the midst of my 5th cycle of my chemotherapy. I can tell you it’s a terrible feeling. Chemotherapy is one of those things that you don't wish even your enemies to go through because it's just suffering, lousy feeling, throwing out, you don't even know if you can retain your meals or not. Terrible feeling! And even with whatever little energy now I have, I try to reach out to other cancer patients because I truly understand what pain and suffering is like. But it's kind of little too late and too little.
You guys have a bright future ahead of you with all the resource and energy, so I’m going to challenge you to go beyond your immediate patients. To understand that there are people out there who are truly in pain, truly in hardship. Don’t get the idea that only poor people suffer. It is not true. A lot of these poor people do not have much in the first place, they are easily contented. for all you know they are happier than you and me but there are out there, people who are suffering mentally, physically, hardship, emotionally, financially and so on and so forth, and they are real. We choose to ignore them or we just don't want to know that they exist.
So do think about it alright, even as you go on to become professionals and dental surgeons and all. That you can reach out to these people who are in need. Whatever you do can make a large difference to them. I'm now at the receiving end so I know how it feels, someone who genuinely care for you, encourage and all. It makes a lot of difference to me. That’s what happens after treatment. I had a treatment recently, but I’ll leave this for another day. A lot of things happened along the way, that's why I am still able to talk to you today.
I'll just end of with this quote here, it's from this book called Tuesdays with Morris, and some of you may have read it. Everyone knows that they are going to die; every one of us knows that. The truth is, none of us believe it because if we did, we will do things differently. When I faced death, when I had to, I stripped myself off all stuff totally and I focused only on what is essential. The irony is that a lot of times, only when we learn how to die then we learn how to live. I know it sounds very morbid for this morning but it's the truth, this is what I’m going through. Don’t let society tell you how to live.
Don’t let the media tell you what you're supposed to do. Those things happened to me. And I led this life thinking that these are going to bring me happiness. I hope that you will think about it and decide for yourself how you want to live your own life. Not according to what other people tell you to do, and you have to decide whether you want to serve yourself, whether you are going to make a difference in somebody else's life. Because true happiness doesn't come from serving yourself. I thought it was but it didn't turn out that way.
Also most importantly, I think true joy comes from knowing God. Not knowing about God – I mean, you can read the bible and know about God – but knowing God personally; getting a relationship with God. I think that’s the most important. That’s what I’ve learnt.
So if I were to sum it up, I’d say that the earlier we sort out the priorities in our lives, the better it is. Don’t be like me – I had no other way. I had to learn it through the hard way. I had to come back to God to thank Him for this opportunity because I’ve had 3 major accidents in my past – car accidents. You know, these sports car accidents – I was always speeding , but somehow I always came out alive, even with the car almost being overturned. And I wouldn’t have had a chance. Who knows, I don’t know where else I’d be going to! Even though I was baptised it was just a show, but the fact that this has happened, it gave me a chance to come back to God.
Few things I’d learnt though:
1. Trust in the Lord your God with all your heart – this is so important.
2. Is to love and serve others, not just ourselves.
There is nothing wrong with being rich or wealthy. I think it’s absolutely alright, cos God has blessed. So many people are blessed with good wealth, but the trouble is I think a lot of us can’t handle it. The more we have, the more we want. I’ve gone through it, the deeper the hole we dig, the more we get sucked into it, so much so that we worship wealth and lose focus. Instead of worshipping God, we worship wealth. It’s just a human instinct. It’s just so difficult to get out of it.
We are all professionals, and when we go into private practise, we start to build up our wealth – inevitably. So my thought are, when you start to build up wealth and when the opportunity comes, do remember that all these things don’t belong to us. We don’t really own it nor have rights to this wealth. It’s actually God’s gift to us. Remember that it’s more important to further His Kingdom rather than to further ourselves.
Anyway I think that I’ve gone through it, and I know that wealth without God is empty. It is more important that you fill up the wealth, as you build it up subsequently, as professionals and all, you need to fill it up with the wealth of God. (Please share his photo and words with others)