Ảo Tưởng và Tình Đời
Trọng Lễ Âu Dương
**** Kính tặng Thầy Mặc Nhân Tấn Văn Công
và Anh Chị KS Võ Thành Dũng
Con đường đất được nới rộng và làm cho xóm quê trở nên khang trang, khác xưa rất nhiều. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp tìm lại CNLệ, thằng bạn nối khố.
Tôi và CNLệ dù ở hai đầu của cái làng dài thậm thượt, nhưng học chung cùng nhau từ tiểu học, đến Trung học tôi lên Mỹ Tho tiếp tục, còn CNLệ lên nhà một người cậu sinh sống ở SàiGòn để học tiếp.
Năm tôi đổ bằng Thành Chung rồi liên tiếp ba năm ở NLS, ra NLS còn nấn ná ở lại SàiGòn thêm vài năm rồi bỏ xứ ra đi. Chiến tranh bùng nổ ác liệt, lan rộng đến các đô thị, CHLệ bị động viên.
Mỗi đứa một hướng đi, một đường đời. dù sống xa xứ, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bay về thăm Quê Hương với tư cách là một kiều bào. Sau ngày 30 tháng tư, mới là trung sĩ nhất nên CHLệ chỉ học tập có một tuần, rồi đưa vợ về quê sinh sống.
Tôi đến thăm vợ chồng CNLệ lần đầu tiên vào mùa nước nổi. Bông điên điển nở vàng bờ rạch. Tôi phải đi đò một quảng rồi xắn quần lội nước bì bõm để leo lên căn nhà ọp ẹp bằng tre và lá dừa nước. CNLệ sống thiếu thốn. Gặp lại tôi nó mừng rỡ vô cùng, trách thân tình:
-Tưởng mày đã quên tao rồi chứ.
Tôi liếc nhìn người con gái trắng trẻo, ăn mặc khá đẹp ngồi sau lưng. CNLệ nói :
-Quên sao được, mày làm gì mà đen như ông Táo vậy?
-CNLệ cười, bày hàm răng trắng hếu.
-Giăng câu đặt lọp, tối ngày dang nắng, dầm mưa làm sao mà trắng nổi?
Tôi nhìn nó mà bùi ngùi. Thuở nào là bạch diện thơ sinh, mà bây giờ thì tay chân đen sạm còn hơn nông dân chánh hiệu.
Tôi rửa chân xong, leo lên ngồi trên bộ vạt tre xiêu vẹo. CNLệ chỉ cô gái:
-Nhung,vợ tao, Đây là TLAD bạn thân của anh từ ngày còn ở tiểu học.
-Nhung cười gật đầu chào tôi.
-Em có nghe anh CNLệ kể về anh rất nhiều.
Tôi nhìn Nhung ngẩn ngơ, Cô ta đẹp quá. Da trắng mịn, tay tròn thon thả, mắt đen láy, hơi lé duyên, mũi thẳng, má đào, nhất là đôi môi «uyển nguyệt hàm đan» cong tựa vầng trăng khuyết, đỏ tựa ngậm son…giọng nói lại ngọt ngào nhẹ nhàng như âm thanh của những hạt châu rơi xuống lòng chén ngọc... Tôi tự hỏi: bảo bối này liệu CNLệ có giữ được bền chăng? Tôi không dám nhìn nàng lâu, sợ CNLệ nghĩ quấy, dù ánh mắt Chị đã mê hoặc tôi.
Qua bạn bè, tôi biết CNLệ có vợ là Tiếp viên du lịch, (trong lính CNLệ là chuyên viên kỹ thuật không quân). Nhưng không ngờ có vợ lại đẹp đến như vậy! đúng là giai nhân!
-Mầy thấy vợ tao đẹp không ?
-CNLệ hỏi làm tôi hơi ngượng.
-Đẹp, đẹp lắm!
Bỗng có tiếng trẻ con khóc ré lên.,. Nhung lao về phia chiếc võng, ẫm con đến trước mặt tôi :
-Cháu đây, anh TL xem có dễ thương?
Đứa bé bụ bẫm, trắng bóng như mẹ nó. Tôi hỏi :
-Con gái à?
Nhung trả lời, giọng khe khẻ :
-Dạ con gái, anh CNLệ cưng lắm
-Tên gì ?
-Diễm, anh CNLệ đặt đấy.
-Biết mày viết lách chút ít ở hải ngoại, thấy tao đặt tên con như thế có được không?
-Tôi gật đầu:
-Tên đẹp lắm!
-Đứa bé khóc. Nhung đưa mắt nhìn chồng:
-Mày ngồi chơi, tao pha sữa cho con một chút.
Sữa bột hiệu Nhật Bổn, loại một kilo. Trong chốc lát, đứa bé được tận hưởng những dòng sữa ngọt ngào, ấm áp từ tay cha nó. Nhung mĩm cười, âu yếm nhìn con!
-Tôi nhìn Nhung, dáng cô căng tròn sức sống, băn khoan hỏi CNLệ:
-Tại sao đứa bé phải bú sữa bột?
-À, sữa bò hiệu thường không tốt. Chỉ có hiệu Snow của Nhật này mới đạt tiêu chuẩn. Tôi biết loại sữa này rất đắt tiền, người nghèo không mua nổi. Tôi nhìn CNLệ ái ngại.
-Vợ mày không đủ sữa sao?
-Đủ, nhưng tao không cho đứa bé bú sữa mẹ, để giữ vẽ đẹp cho cặp ngực của Nhung.
-Tôi ngồi ngây người, CNLệ nói tiếp, giọng tự hào:
-Nhung có bộ ngực quá đẹp, tao đã hứa phải giữ gìn cho nàng
-CNLệ quay sang vợ :
-Em cho anh TL xem đi.
-Tôi giật mình khoác tay :
-Được rồi, không cần thiết! kỳ quá đi! ai làm như vậy?
-CNLệ vẫn ôn tồn nói:
Vợ tao mới lắm,Tây lắm, mầy đừng ngại, như cho mầy chiêm ngưỡng một bức tranh đẹp của họa sĩ tài danh vậy mà!
-CNLệ hất hàm về phía vợ:
-Em…..
Nhung vén áo lên cao, bày ra đôi nhũ hoa trắng mịn với cái núm màu hồng hơi đậm. Tôi nín thở, bẽn lẽn quay mặt đi. Cặp ngực của Nhung quá đẹp...dù biết đó là vợ bạn mình, tôi xem cũng như là chị gái hay em gái ruột của mình vậy, mà cớ sao hình ảnh cặp ngực của Nhung vẫn ám ảnh tôi suốt cả ngày làm cho tôi cảm thấy mình đầy tội lỗi!
CNLệ rủ tôi đi giở lọp. Mê cảnh đồng quê sông nước, tôi xuống xuồng cho CNLệ chống vào cánh đồng xa tít. Mặt trời đã chếch bóng, nhưng những tia nắng nhạt cuối ngày vẫn còn tỏa xuống mặt nước trong veo màu cỏ dại.
Đến một bưng năng. CNLệ nhảy ùm xuống nước. Tôi hỏi :
-Nóng không ?
-Trên nóng, dưới lạnh
CNLệ lặn một lúc lâu mới trồi lên, đầu dính đầy cỏ lác, miệng thở phì phào, tay giơ cao chiếc lọp đầy những cua.
-Mày đặt bao nhiêu cái?
-Năm mươi.
Giở lọp xong, trời đã tối mịt. Tôi ở lại với CNLệ một đêm. Tối đến, CNLệ thắp đèn giặt quần áo. Tôi hỏi:
-Sao không để Nhung làm?
-Tao muốn giữ bàn tay nàng cho đẹp!
-Sáng hôm sau, trời vừa rạng đông, tôi lại đi giở lọp với CNLệ. Nước lạnh như cắt. Nhìn hàm răng CNLệ đánh bò cạp, tôi thắm thía nghĩ rằng: "chỉ vì một bộ ngực và đôi bàn tay của đàn bà mà nó phải chịu cực khổ đến thế này! Cái đẹp mà CNLệ muốn bảo vệ có bất tử, vĩnh hằng?"
Nhìn tấm lưng trần mốc cời của CNLệ với hàng đốt xương sống nổi cợm, tôi lo lắng:" CNLệ đã quênlàm sao chống lại sự tàn phai, bằng chính sự phai tàn. Đời là bể dâu, vô thường mà!"
Tôi không đồng tình về cách hành xử của CNLệ, nhưng tôi vẫn câm nín vì đó là chuyện riêng tư của nó.
Mấy năm sau, tôi dừng chân lại trước hàng rào bằng cây (đậu săn) xơ xác không người trông nom, chăm sóc. Hình như đây là ngôi nhà khi xưa của bạn tôi CNLệ, nhưng sao bây giờ chỉ là một mái nhà hoang tàn… buồn thãm! Tôi đến gặp các người hàng xóm:
-Chị cho tôi hỏi thăm, nhà của anh CNLệ giờ ở đâu?
-Nó đi rồi.
-Đi đâu vậy chị?
-Chẳng biết nữa. Vợ nó lấy trai, nó ôm con đem gởi cho bà già, rồi bỏ xứ đi cả năm nay.
-Tôi không kềm được giòng nước mắt: Cặp nhũ hoa tròn trịa và quá đẹp của Nhung bỗng hiện ra trước mắt tôi. Tôi rùng mình, cái đẹp của ảo tưởng, làm sao tránh được sự tàn phai với bước đi vô tình và bạc bẽo của thời gian.
Đời là vô thường bể dâu mà!
( Một ngày mưa gió từ rạng đông đến chiều tối của mùa cuối thu: Trọng Lễ Âu Dương 10/2012 )