Lời Cuối Cho Em
Em đi thuở ấy trời ươm nắng
Mượn xác không hồn để lãng du Anh muốn trở thành loài rêu đá
Ngàn kiếp âm thầm dưới biển sâu
Nhưng
trót yêu rồi áo tiểu thư
Dù rằng không hẹn cũng đợi chờ Dù rằng anh có thành rêu đá Cũng vẫn nghe sầu lên ý thơ Anh sợ những chiều mây trắng bay
Phương trời nào đó em lạc loài
Em ngồi em khóc như anh khóc Vì biết tình ta chấp cánh bay!
Thôi nhé
một lần - thôi nhé em!
Quên đi ngày tháng cũ êm đềm
Quên đi tình ái loài rêu đá
Bạc trắng đời sầu thương nhớ em!
Trầm Mặc Hoa Huyền,
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.