Y vận
NIỀM ĐAU của Phương Hà
Ai đều ngủ cả, sao ta thức ?
Có phải NIỀM ĐAU chẳng thể nguôi ?
Nghĩ đến bản thân càng tủi hận
Nhìn về quê mẹ thật bùi ngùi
Dân tình vẫn sống đời tăm tối
Đất nước còn hờn cảnh máu phơi
Cơ cực, lầm than đâu đã dứt ?
Khi nào rũ sạch nợ trần đời ?
Tú Rách
THÁNG TƯ BUỒNMấy chục năm rồi hồn vẫn khócNiềm đau dân tộc dễ nào nguôi!Người nơi đất khách buồn da diết,Kẻ ở quê hương khóc ngậm ngùiHuynh đệ tương tàn, xương máu đổBắc Nam xơ xác thịt da phơiBao giờ tìm được ngày vui mớiĐể tháng tư xanh thắm cuộc đời?Thy Lệ TrangMassachusets
NỖI ĐAUNỗi đau dấu kín - lòng thao thứcAi biết tình ta mãi chẳng nguôiThương bạn buông tay còn uất ứcXót mình lỡ vận cứ bùi ngùiCùng dòng máu đỏ sao nguồn tắtMột mẫu da vàng lại mạch phơiLỗi nhịp ôm đàn tìm lẻ sốngNiềm riêng gói trọn suốt trang đời.Trần Văn Hạng
BÀI XƯỚNGNIỀM ĐAU" AI đó trong hồn ta thổn thức " (*)Một thời dĩ vãng mãi khôn nguôiNỗi buồn đất nước còn ray rứtNỗi nhớ người thân cứ ngậm ngùiMỗi hạt phù sa hồng máu thấmTừng vùng đồi núi trắng xương phơiNgười quên, mong được lòng thanh thảnTa giữ niềm đau đến trọn đời.Phương Hà( 30/4/2014 )(*) Trích trong bài thơ TA VỀ của Tô Thùy Yên
Gửi ý kiến của bạn