Trong cái nắng bừng lên đầy sức sống của miền Nam Cali, tôi đã bắt gặp một chút gì nhắn gửi thật dễ thương.
Tôi nhìn lại mình. Ừ! Hư thật rồi đó. Ngày nào cũng như ngày đó, có một chút rảnh rang là vào máy tán gẩu, hí hoáy bên người tình mặt trắng và mấy cái phím đen đen.
Người ta nói đó là nghiện Internet. Chết rồi! Không ngờ đến tuổi này mà mình còn bị nghiện. Một cái nghiện thật dễ thương cho tôi đi ta bà thế giới. Cho tôi bỏ quên những bực dọc đời thường. Cho tôi vui sống và quen biết với những bạn bè ở khắp bốn phương.
Một năm đã qua tôi đã cùng các bạn bè sinh hoạt. Đã trải tấm lòng với mọi người và được biết bao yêu thương đáp trả. Tôi cám ơn các bạn gần xa. Cám ơn Hội Ái Hữu Biên Hòa, cám ơn Ngô Quyền và cám ơn cái quán Cà Phê Cầu Mát dễ thương.
Tôi đã có rất nhiều bạn. Những người bạn chưa bao giờ biết mặt, hoặc đôi ba lần gặp gỡ. Trong tôi, tất cả đều là những người bạn tôi thật lòng quý mến. Chúng ta quen biết đã là cái duyên, vì mỗi khi nghĩ tới ta lại mỉm cười khi nhớ lại những câu chọc phá, từng câu chuyện tiếu lâm hay những bài học sống tốt trao gửi cho nhau.
Tôi vui lắm khi ngồi trước máy để viết những lời này. Ngày xưa, tôi chỉ biết đi cày để lo cho gia đình. Cuộc sống của tôi là làm sao là kiếm cơm đổ đầy bao tử cho cả nhà. Tôi không hề dám mơ bất cứ điều gì. Cuộc sống khó khăn làm tôi chui thật sâu vào trong vỏ cứng của mình để khỏi ước mơ.
Thế mà bây giờ. Tôi có thể chuyện trò và kết bạn với rất nhiều người trên khắp thế giới. Những người bạn đủ mọi thành phần nhưng cùng chung một mục đích. Là hãy sống tốt với nhau. Trao ra bằng tấm lòng. Không phân biệt giàu nghèo hay đẳng cấp. Những người bạn của tôi như vậy đó. Mạng ảo nhưng tình thiệt.
Tôi dường như nghe mùa Xuân đang thì thầm với tôi. Tôi muốn mời các bạn cùng tôi đùa vui trong ánh nắng tươi đẹp để cùng nhau đón Tết Ất Mùi sắp đến.
Tôi đã làm một video ngắn. Hiện diện trong này là những gương mặt thân quen của người Biên Hòa. Là những cựu học sinh Ngô Quyền và những cây viết quen thuộc đã góp mặt trong Đặc San Tết của Hội Ái Hữu Biên Hòa. Như Tiểu Thu, Nguyên Nhung, Nguyễn thị Thanh Dương, Võ thị Tuyết, Kiều Oanh Trịnh, Võ Quách Tường Vi, Hát Bình Phương, Nguyễn Trần Diêu Hương. Tưởng Dung.
Hãy cùng nghe Minh Tuyết hát, và cùng chúng tôi vui Xuân nghen các bạn.
Chúc các bạn một mùa Xuân an vui, hạnh phúc, mọi việc hạnh thông.
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.