Sau khi làm quỷ sứ quỳ gối dang tay mũi dãi lòng thòng, rách mất vài cái
quần xà lỏn xanh đỏ ở trường thầy Chín được hơn một năm, tui được đi học ở
trường tiểu học công lập của tỉnh. Trường Tiểu Học Nguyễn Du.
Mỗi buổi sáng từ nhà tui ở gần nhà ga Biên Hòa, tui lơn tơn xách cặp đi ra đầu
phố chỗ có rạp hát Biên Hùng và quán hủ tiếu Cây trứng cá mà ông nội tui là chủ
đất, tui thường ghé qua cái xe bánh mì của dì Chín (hỏng phải vợ thầy Chín đâu
nha!) ở trước quán hủ tiếu đưa cho bả một đồng, đổi lấy một ổ bánh mì thịt hay
xíu mại nóng hổi, vừa đi vừa gặm, mắt láo liên canh chừng không cho thằng nào
rề rề tới gần xin cắn miếng.

Không biết mấy anh "pilot" có còn nhớ đến mấy thằng nhóc con ngày xưa
thường hay đứng quanh xe bánh mì đưa mắt nhìn say mê mấy cây súng P38 nho nhỏ
với sợi dây nịt có gắn thêm con dao cùng những viên đạn sáng chói màu đồng mà
mấy anh đeo xề xệ ngang hông đó hay không. Tui là một nhóc tì trong đám đó,
sáng nào cũng đứng nhìn mấy anh lính rồi đếm thầm coi còn bao năm nữa thì mình
sẽ được đi lính để có súng đeo cho oai vệ như vậy.
Bánh mì dì Chín ngon lắm, mấy anh lính Không Quân thường sau khi ăn hủ tiếu
xong còn mua thêm vài ổ đút vô cái túi dưới chân để dành ăn trưa ở trên trời.
Đôi khi tui còn thấy vài anh lính Biệt Động Quân hay Nhảy Dù mua cả chục ổ nhét
đầy ba lô thảy lên chiếc xe jeep có cái cần ăng ten dài thoòng được uốn cong
cột về phía trước sửa soạn cho một chuyến hành quân nào đó.
Dì Chín tối ngày bận rộn làm bánh mì chắc là không bao giờ nghĩ đến cái chuyện
những ổ bánh của mình đã theo bước quân hành mà đi bao vùng "rừng núi sình
lầy" hay là bay cao tận "không gian hằn nỗi nhớ". Không biết Dì
Chín có bị đi tù cải tạo về cái tội tiếp tế lương thực cho địch quân hay không,
dám lắm chớ.
Bây giờ ở xứ Mỹ này tui ăn đủ thứ từ bánh mì Ba Lẹ, Hương Lan, Hà Nội đến Lee
Sandwich nhưng vẫn không thấy ngon bằng bánh mì dì Chín hồi đó. Chỉ cần đứng
kiễng chân nhìn dì Chín dùng cái muỗng nhấn nát cục xíu mại hay là con cá mòi
rồi nhẹ nhàng ban ra trên khúc bánh mì với cái màu vàng đỏ óng ánh của nước sốt
là đã đủ chảy nước miếng rồi. Đó là chưa kể đến 2, 3 miếng ớt mỏng đỏ hỏn nằm
nghêng ngang cay lè kế bên một miếng dưa leo tươi mát. Chắc tại hồi đó nhà tui
nghèo quá, chứ không như bây giờ, tui giàu lắm, tui ăn bánh mì mua 2 tặng 1
thay cơm hàng ngày.
Cũng như những thằng nhóc khác, tui thường phải đi bộ đến trường nhưng sau vài
tuần vừa đi vừa gặm bánh mì tui nhập bọn dân chơi xe bò. Băng qua đường đến trước
Ty Cảnh Sát Biên Hòa tụi tui thường đứng đợi coi có chiếc xe bò nào còn trống
thì leo lên đi ké đến trường. Ở đó mỗi buổi sáng sớm thường hay có một vài
chiếc xe bò lọc cọc đi ra chợ Biên Hòa chở hàng về quê xa. Giờ nhớ lại, mấy ông
già đánh xe bò thời đó hiền queo, mấy thằng nhóc tui leo lên nhảy xuống la hét
om xòm ỏm tỏi mà vẫn không la ó rầy rà một tiếng nào. Thỉnh thoảng quá lắm thì
chỉ:
- Ngồi xuống! Coi chừng té mậy!
Ông nào cũng có cái roi mà chỉ để quất nhẹ lên mông mấy con bò.
Đi học bằng xe bò sướng lắm! Hãy nghĩ tới cái cảnh trong cái buổi sáng mát mẻ
đầu ngày một mình đứng trên chiếc xe bò vừa ăn bánh mì nóng hổi ngon lành vừa
đưa mắt ngắm nhìn con phố nhỏ đang trở mình thức dậy thì sẽ thấy là không thua
gì nếu đem so với chuyện đi xe "cable car" qua phố San Francisco. Nơi
đây làm gì có cái cảnh như một tiếng "két" vang lên từ cánh cửa sắt
vừa hé mở, cái bánh trước của một chiếc xe đạp ló ra theo sau là một tà áo
trắng nữ sinh thanh thản hiện ra. Hay là cái cảnh một bà mẹ vừa bới đầu vừa
đuổi theo một thằng bé con trần truồng chạy lăng quăng cười hắc hắc trên lề
đường.
Tui thích nhất là bữa nào hên mà nhảy lên được xe bò của ông Ba Râu, ổng có bộ
râu cá chốt trắng phau, 2 bên vểnh lên như 2 cái sừng trâu mà ổng thường hay
đưa tay lên vuốt vuốt, tui giờ cũng có râu mà sao nó khộng bao giờ vểnh lên cho
dù tui xài hết cả chai Gel . Trên xe của ông Ba Râu tui có quen được một người bạn
thân tình, con Mai, cháu nội của ổng, sáng nào nó cũng theo ổng đem xe ra chợ
Biên Hòa chở hàng về tận rừng Tân Phong.
Nhỏ Mai lớn hơn tui một tuổi mà vẫn chưa đi học nên tui dạy cho nó tập đánh vần
ê a sau khi chia cho nó nửa ổ bánh mì, bù lại thỉnh thoảng nó cho tui mấy con
dế than hay dế lửa gáy re re trong cái hộp quẹt diêm. Con Mai còn bức tóc làm
cho tui mấy cây que dế. Ngồi bên tui con Mai hỏi lung tung đủ thứ chuyện ngớ
ngẩn như là mày có má không? Em mày có chơi u mọi hay không ? Tối mày ngủ với
ai? v. . . v. . . làm cho tui cứ hay nạt nó sao mày cứ hay hỏi ba cái chuyện mà
ai cũng biết. Nó không trả lời mà chỉ ngồi im vân vê cái chéo áo.
Nhỏ Mai thường đưa mắt buồn bã nhìn theo khi tui phải ôm cặp nhảy xuống khi xe
đến gần cổng trường Sông Phố. Chỗ đó đi về bên phía mặt là ra chợ, phía trái là
trường tui.
Có lần nó nói:
- Phải chi tao được đi học với mày.
Tui nhớ là đã phán lại một câu xanh rờn:
- Mày còn ngu quá sao đi học được.
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò
vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho
tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng
hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
Hay là tiếng than khóc tận đáy lòng tao?
0o0
Mỗi buổi sáng, từng chiếc rồi lại từng chiếc xe bò chậm rãi cọc cạch leng keng
đi ngang qua trước mặt, tui cố chạy đến kiễng chân ngó vô góc thùng xe để tìm
con Mai cho dù từ xa đã biết là không phải xe của ông Ba Râu. Biết làm sao hơn
khi tui muốn kiếm nó, tui muốn ngồi xuống mà nói với nó rằng:
- Mày đừng có buồn, tao đi học được cái gì rồi sẽ chỉ lại cho mày, rồi mày cũng
sẽ biết đọc như tao thôi. Tao cũng sẽ dạy mày làm tóan nhân để mày khỏi phải
đếm hết ngón tay tới ngón chân. Tao sẽ… Ôi, nhiều điều tui muốn nói với nó để
chạy cái tội đã nói nó ngu hôm trước.
Mà cả tuần nay rồi tui vẫn không thấy nó lẫn ông Ba Râu, ngày nào cũng chỉ ăn
đến nửa ổ bánh mì thì cảm thấy như có cái gì nghèn nghẹn trong cổ họng không
nuốt vô được nữa… Tui lặng lẽ gói lại bằng tờ giấy báo; cột chặt lại bằng sợi
dây thung, dấu kỹ vô cặp hy vọng biết đâu chút nữa sẽ gặp con Mai mà chia cho
nó. Tui biết có khi tui đã khóc khi gói lại nửa ổ bánh mì.
Tui nhớ nhỏ Mai vô vàn.
Trong lớp, bất kể roi dài thước ngắn của cô giáo, tui ráng vẽ cái mặt tròn quay
với 2 cái đồng tiền lõm vô trên gò má, cái đầu tóc bù xù có khi được ai đó cột
lại bằng sợi dây thung xanh đỏ hai bên làm cho cái đầu nó trông như là cái
trống lắc lắc kêu bụp bụp, cái đồ chơi của con nít, tui còn cho nó mặc một bộ
đồ mới trong hình, thay cho bộ đồ bộ thiệt của nó có in mấy cái bông gì đó đã
cụt ngủn sờn vai, 2 cái túi trước bụng đã biến đi đâu mất chỉ còn lưa thưa mấy
sợi chỉ, mấy hột nút thì đủ màu đủ cỡ, có vài hột hơi bự hơn cái khuy làm nó
cài vô không được đành để lòi cái bụng đen xì ra.
Tui đoán hình như nó chỉ có một hai bộ đồ để mặc khi đi ra tỉnh mà thôi, khi ở
nhà chắc nó ở trần dang nắng suốt ngày trên ruộng nên cái bụng của nó có 2 màu
khác biệt, trên đen dưới trắng mà lằn ranh là cái lưng quần. Nó là con nhà
nghèo mà ! Má tui nói vậy khi nghe tui kể lại sau này. À ! Mình nghèo thì cũng
có người nghèo hơn ha!
Thì cũng phải thôi!
Nhỏ Mai mồ côi cả cha lẫn mẹ, chỉ còn có ông Ba Râu là thân quyến, ổng kể rằng
ba nó đi lính gì đó rồi đi luôn trước khi nó ra đời, má nó cũng đi đâu mất sau
khi sinh ra nó độ vài tháng. Ổng chép miệng:
- Hồi đó bà vợ tui còn sống nên cũng đở khổ, chớ mình tui như bây giờ chắc
chết!
Tiếng chết của ổng thường hay kéo dài lê thê nghe sao buồn diệu vợi như có
người thân chết, tui nhớ là như vậy.
Tui vẽ nó đứng dang hai chân hai tay, cặp mắt tròn vo long lên dữ dằn trên sàn
xe bò ráng sức xua đuổi mấy thằng nhóc đang tính trèo lên xe của nó, cố giữ chỗ
cho tui, cái chỗ ngon lành nhứt ở tận phía trước, ngay sau lưng ông Ba Râu mà
nó đã cẩn thận đặt một cái bao bố nhỏ có dồn thêm chút rơm màu vàng. Cứ y như
là Xe Bò "First Class." Nó thường hay nói "tao thay rơm hôm qua
cho mày rồi đó !" mỗi khi tui ngồi lên cái bao bố đó.
Vậy mà … Giờ mày ra sao Mai? Tao lại muốn khóc, mày có biết hay không?
Sau này khi lớn lên tui lại phải có đôi lần buồn rầu nhớ thương nhỏ Mai, như
khi đọc truyện của ông Xuân Vũ trong cuốn 2.000 Ngày Đêm Trấn Thủ Củ Chi, có chương nói đến những người
đánh xe bò ở vùng Tân Phong bị VC giữ lại trong rừng năm này qua năm khác,
không cho về với vợ con , gia đình để vận chuyển lương thực cùng súng đạn không
công cho họ cho đến khi tàn cuộc chiến. À! Thì ra thế! Quả đúng như một ông
đánh xe bò khác đã kể cho tui nghe hồi đó.
Nhưng còn nhỏ Mai?
Tui đọc mà tưởng như đang thấy ông Ba Râu ngồi ủ rũ bên cạnh chiếc xe bò mặt
cúi gầm dưới nòng súng AK, trong lòng lo cho con Mai đang ngồi một mình trong
cái chòi hoang vắng khóc lóc thảm thương giữa đêm khuya sau khi người thân yêu
cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủn của nó bị bắt đi. Rồi ai cho nó ăn? Tiền đâu
nó mua gạo nấu cơm? Hay là nó đã lang thang vô rừng sống với khỉ như trong phim
Tarzan trong rừng thẳm? Tui cứ suy đoán mông lung khổ sở cả một đời.
Kỳ lạ thay, tui bỗng dưng cầu Trời khấn Phật cho họ bắt luôn con Mai để nó khỏi
phải chết đói, chết buồn. Hay phải lấy chồng khỉ đột . Sao mà nghe như chuyện
nô lệ thời trung cổ , ông cháu người ta đã nghèo nàn, quê mùa chỉ biết đánh xe
bò kiếm miếng cơm manh áo vậy mà cũng chẳng được yên thân, Chúa, Phật, ông Trời
bận đi vắng nơi đâu?
Mới gần đây thôi, khi đọc chuyện của nhà văn nổi tiếng Vĩnh Hiếu viết về những
ngày cuối cùng ở Nha Trang, tui lại ứa nước mắt khi đọc tới đoạn có bà già bán
giấy số dẫn đứa cháu gái nhỏ đến năn nỉ xin ảnh giúp cho một ngõ thoát thân trên chiếc
trực thăng cuối cùng vào độ 1975. Tui lại thấy gương mặt buồn bã của nhỏ Mai
trên cái màn hình. Tui muốn chửi thề thật lớn, thật to, muốn chém đứt tất cả
những gì trước mặt, xung quanh bằng cây kiếm Nhật treo trên tường chẳng bao giờ
lấy xuống tự bao năm qua.
Nhỏ Mai có tội tình chi? Một đứa con gái nhỏ mồ côi thâm tình bằng hữu.
0o0
Vì ráng đứng kiếm nhỏ Mai mỗi sáng mà tui thường trễ học,
bị cô giáo lớp Năm lấy thước đánh đỏ cả hai bàn tay, tuy là đau nhưng tui không
ngán, dầu gì cũng đã qua hơn một năm huấn nhục tại trường thầy Chín, nhằm nhò
gì ba cái trò lẻ tẻ này. Lớn lên thêm chút nữa, tui đánh lộn có tiếng không
những vì không sợ đau mà phần lớn là nhớ đến nhỏ Mai. Tui vừa khóc vừa đánh.
Bị cô giáo đánh, tui không khóc nữa chỉ hơi khẽ hít hà nhảy tưng tưng, thò tay
này, thụt tay kia và có lẽ hơi mếu máo một chút nhưng lại rất buồn mỗi khi bị
cô đánh xong, là vì ngày nào còn bị đánh là ngày đó chưa gặp lại được nhỏ Mai.
Phải chi cô cứ đánh cả một ngày cũng được, chỉ cho tui gặp lại nó. Lần này tui
đã tính là sẽ xin với má tui cho nó về ở nhà tui để rồi mỗi sáng hai đứa cùng
đi học.
Tui còn có thủ sẵn một cục xà bông Cô Ba trong cặp mà tui xin của chị Gấm, chị
giúp việc nhà tui , định cho nó vì tui nhớ có lần nó nói tao chưa có gội đầu
bằng xà bông bao giờ. Cũng vì cục xà bông này mà tui phải ngồi chơi với muỗi,
canh cửa mỗi đêm cho chị Gấm chạy ra ngoài vườn mảng cầu hẹn hò tình tự với anh
Năm tài xế xe be. Hên cho tui là chỉ độ vài tháng sau thằng chả bị bà vợ ở dưới
quê lên nắm cổ kéo về như bò cái kéo khúc cây sau khi chơi nhau bằng đòn gánh
với chị Gấm nhà tui một trận kinh hồn aó rách, quần bay, nước chảy te tua ngoài
giếng nước. Uổng quá !
Bữa đó tui đi học, chiều về nghe nhỏ em gái kể lại mà tiếc hùi hụi, nghe còn
thần sầu hấp dẫn hơn là đọc truyện Cô
Gái Đồ Long. Em tui nói một bên là chi Gấm nhà tui chơi võ Bình Định múa
đòn gánh vù vù đập vô đầu bà kia kêu cốc cốc, còn bà kia thì hình như là có học
gồng Cao Miên đi xà quyền đá tét mất cái quần chị Gấm. Trời ơi đã quá mậy.
Mặc kệ cho chị Gấm đang ngồi khóc tỉ tê ngoài vườn trong khi má tui đang ca lớn
thiên trường khúc “Thật là đáng tiếc, “ “Tao đã dặn “ ở bên cạnh, ông già tui
chọt gậy bánh xe:
- Ờ ! thì bà đang “dặn” radio đó.
Ông già tui nheo mắt. Tui còn nhớ rõ ràng ổng còn nói với má tui:
- Thôi bà ơi ! Tui cũng tiếc vậy ! Phải chi tui về sớm một chút thì đỡ (hay là
đã ) biết mấy ......
Giờ thì tui đã biết ba tui tiếc cái chi. May mà má tui trong cơn nóng giận
không để ý đến cái tài ăn nói của ba tui ngày đó. Ổng là lính đa tình .
Để rồi một sáng kia, đợi hòai đợi mãi mà chẳng có chiếc xe bò nào ngang qua,
tui quên mất chuyện đi học, mãi cho đến lúc thấy mấy ông Cảnh Sát thay ca, nhìn
lên trời chẳng còn chiếc máy bay nào bay ngang qua, quán hủ tiếu vắng teo, tui
mới biết là đã quá trễ giờ đến trường. Cho đến bây giờ cũng vẫn không hiểu tại
sao nhưng hôm đó tui đã làm một chuyện thật là vĩ đại trong đời, tui không thèm
đi học nữa. Tui có thêm cái tật lầm lì từ đó.
Hôm đó tui đã bỏ học đi lang thang suốt một ngày lần đầu tiên trong đời.
(Còn tiếp)
Hoàng Duy Liệu