PHÙNG THU VÂN
…NGƯỜI ĐI TÌM
LỐI NHỎ VÀO THƠ
Thu Vân là người đến với thơ thật lặng lẽ và khá muộn màng, như câu thơ mở đầu chị viết: “Lối nhỏ em về sóng sánh trưa”…Chị đã chọn cho mình một lối nói thầm thì, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, lắm đam mê… Nhưng chất chứa trong đó là bóng dáng nỗi đau, niềm trăn trở và cả sự trống vắng, bật lên như điệu nhạc đẹp và buồn, môt điệu buồn khe khẽ của gió mùa thu:
...Cỏ non đan biếc vườn xanh quá
Lối nhỏ em về không có ai,
Tiếng chim khản giọng trong vòm lá
Tiếng gió nghe như tiếng thở dài.
(Lối nhỏ)
Vâng, đó là nỗi buồn có thực của một người phụ nữ vừa đi qua nắng mưa mùa hạ và sắp bước vào ngưỡng cửa mùa thu của cuộc đời. Chị đã chân thành gửi gắm vào thơ một nửa cuộc đời lắm truân chuyên, ghềnh thác và không ít nỗi niềm trắc ẩn:
…Hằn lưng lửng trán thời gian
Tóc mưa nửa khóc khô vàng đọt lau (Bóng buồn)
Và còn lai trong chị là một nửa – đó là mảnh vỡ của hoài niệm, một nửa dư vị ngọt ngào của “Quả táo hạnh phúc”, của ân tình đắm say:
Nửa cuộc tình xưa vỡ vụn rồi
Nửa hồn còn lại gửi xa xôi
Nửa yêu mây gió giờ chôn kín
Nửa rượu ân tình ta uống vơi.
(Hai nửa)
Thơ của chị là những dòng biểu cảm tâm tình hết mực chân thành, là cảm xúc dạt dào nhưng lại không cuồn cuộn như dòng thác mà chảy lặng trầm trong tâm tưởng, mang vẻ đẹp của một tâm hồn từng trải:
Mốt mai qua độ vui dần
Thu chưa kịp khất lá lần lữa rơi
Nồng nồng thôi bén duyên hơi
Tình không không nhớ rã rời môi khô
(Muộn màng)
Đúng vậy. Giữa những câu thơ của chị, ta thấy bóng dáng rành rõ của một Thu Vân - một đám mây mùa thu luôn “Trăn trở đau khi gió giao mùa:
Là da diết với thời gian trôi mãi
Nỗi ưu sầu cành hoa dai tương tư
Trăn trở đau khi gió giao mùa
Rên siết tiếng côn trùng
Đêm không ngủ
(Tình)
Phải nói Lối nhỏ của Thu Vân là tập thơ dành gần trọn cho đề tài tình yêu. Đương nhiên, đã nói đến thơ, có nghĩa là nói đến tình yêu như ai đó đã từng nói: Tình yêu, nỗi buồn là thuộc tính của thơ ca. Và trong thơ tình yêu của chị, trải suốt trong từng câu từng bài, với tâm trạng của mình, Thu Vân đã tự trải nghiệm, tự nhìn vào chiều sâu đời sống tinh thần của con người chị, với tất cả những nghĩ suy, những rung động, trăn trở, những mất mát…Và cả những ước mơ, hoài niệm:
Như thời tập tễnh hoang sơ ấy
Hoa tím ngày xưa hái tặng mình
(Anh và em)
Chọn cho tập thơ đầu tay của mình với cái tên Lối nhỏ - Thu Vân đã gửi gắm trọn vẹn được cái chủ đề thật khiêm tốn và dễ mến này…Đọc xong tập thơ của chị và gấp lại trang cuối cùng, người đọc cảm nhận được một giọng thơ da diết chân thành, và cảm thông hơn ấy là những tâm sự bộc bạch dù đôi chút vụng về của một tâm hồn đa cảm, là những ngổn ngang trăm mối trong đời sống nội tâm của chính tác giả…
Còn rất nhiều, rất nhiều điều muốn nói về tập thơ mỏng này, nhưng xin dành sự chia sẻ ấy cho những người yêu thương bên chị; xin dành phần cảm nhận và thưởng thức cho độc giả và những người yêu thơ…
KHÁNH VĂN
Lối nhỏ
Lối nhỏ em về sóng sánh trưa
Tình em như nắng trắng vương mùa
Bậc rêu, thềm cũ, hoa rơi hết
Còn lại mình em với hạ xưa
Cỏ non đan biếc vườn xanh quá
Lối nhỏ em về vắng bóng ai,
Tiếng chim khàn giọng trong vòm lá
Tiếng gió nghe như tiếng thở dài
Bóng buồn
Bóng buồn mãi đuổi theo ta
Như là ảo ảnh như là đa mang
Hằn lưng lững trán thời gian
Tóc mưa nửa khoác khô vàng đọt lau
Mai kia em trở lòng đau
Tháng ngày đổ xuống núp sau bóng buồn
Ước gì không phải
Đêm lặng canh dài nhớ đến em?
Giọt sương còn đọng ướt môi mềm?
Vương vấn hương nồng
thơm phảng phất
Lá vàng rơi nhẹ, bước chân êm
Cơn gió vô tình rối tóc mây
Bàn tay đan lấy một bàn tay
Ánh sao rơi lạc vào trong mắt
Ngây ngất cõi lòng anh đắm say
Biết phải làm sao! đến với nhau?
Là em? Hay chỉ giấc chiêm bao?
Ước chi không phải là hư ảo
Cuồn cuộn tình anh, sóng dạt dào
Ngại ngùng
Muốn trải lòng ra với biển xanh
Nhưng còn e ngại biển không lành
Nào bão, nào triều, liên miên sóng
Không bến, không bờ ván mỏng manh?
M uốn trải lòng lên với gió thu
Nhưng còn e ngại khói suơng mù
Heo may không thể không còn buốt
Không thể không còn bớt tương tư
Muốn trải lòng lên với nắng mai
Trời không còn rộng, đất không dài
Giá mà không ngại ngùng chân bước
Đến cõi cô đơn kiếp lạc loài !
PHÙNG THU VÂN
Gửi ý kiến của bạn