Đi xa mới thấy nhớ quê
Không còn Cha Mẹ bơ vơ cả đời!
Bao năm lưu lạc xứ người
Về quê...lòng chợt bồi hồi trong tim!
Quê hương nửa lạ nửa quen.
Nét xưa khép nép nằm chen tân kì!
Pêtông _ nhựa hóa lối đi
Nhà xây lợp ngói thay vì mái tranh.
Đầu làng vẫn khóm tre xanh
Ngày xưa thấp thỏm ngồi canh Mẹ về.
Gió đồng ngào ngạt hương quê
Thoáng trông dáng Mẹ lòng hê hả mừng!
Loong- toong nhảy nhót...theo chân
Mẹ là hơi thở Con cần có luôn!
Ô kìa !_ lối dẫn đến trường
Sáng đưa chiều đón khi còn ấu thơ.
Xa xa... chuông tháp nhà thờ
Chừng nghe lời Mẹ gọi giờ đọc kinh
Lối đi hẹp vào nhà mình...
Hai hàng cau đứng lặng thinh..._vẫn chờ ?!
Chái dưa, giàn mướp...nằm trơ
Mẹ thôi chăm bón nên giờ vẫn không!
Từ khi Mẹ thoát hồng trần,
Con nhìn thấy Mẹ hóa thân quanh mình,
Mẹ là ánh sáng bình minh ,
Là làn gió mát giải hanh nắng hè,
Mẹ là hương lúa đồng quê ,
Đêm thanh vẳng tiếng Mẹ về ru Con...
Đêm nghe tiếng vạc rải buồn
Bồn chồn Con ngỡ Mẹ còn đâu đây!
Ngày xưa vắng Mẹ đôi ngày,
Ngày nay thiếu Mẹ !_ nỗi này khổ Con !...
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.