1:32 SA
Thứ Ba
16
Tháng Tư
2024

Đêm Thánh Vô Cùng - Truyện ngắn Vĩnh Liêm

21 Tháng Mười Hai 201112:00 SA(Xem: 19172)
 Tiếng chuông giáo đường thánh thoát ngân vang trong đêm Đông lạnh lẽo, báo hiệu lễ mừng ngày Chúa giáng trần sắp bắt đầu. Tuy nhiên, vẫn còn đến hơn bốn mươi lăm phút nữa thì nhà thờ mới chính thức làm lễ nửa đêm.

 Ngự ngồi vào bàn phấn, kẽ lại nét chân mày, đánh thêm lớp phấn hồng lên khuôn mặt ảo não, phiền muộn. Đã lâu rồi, ước chừng có hơn sáu năm, Ngự chưa hề cầm đến bông phấn, thỏi son. Từ ngày Cộng sản chiếm Miền Nam, gia đình Ngự xuống dốc thê thảm! Nguồn tài chánh của gia đình đã hoàn toàn bị cắt dứt. Ba Ngự phải đi trình diện “học tập cải tạo”, rồi ông bị đưa ra Bắc và sau cùng thì bỏ xác nơi rừng thiêng nước độc. Anh Lê cũng đi trình diện cùng lượt với Ba, mặc dù anh không bị đưa ra Bắc nhưng bị đày đi hết trại tù này đến trại tù khác, và rồi anh cũng đã đi về với Chúa. Còn chị Phi, vợ anh Lê, sau khi được tin anh Lê mất, chị đã tìm cách vượt biên cùng với hai cháu nhỏ. Nhưng rồi Ngự chẳng bao giờ nhận được tin tức của chị Phi cùng với hai cháu! Mặc dù sức yếu, mẹ Ngự cũng phải xông xáo để tìm kế sinh nhai cho gia đình, một mặt tiếp tế thực phẩm cho anh Lê và Ba khi hai người còn sống trong trại tù, mặt khác bà phải dành dụm tiền để cho Ngự vượt biên. Bà cụ nhất định ở lại chờ ngày anh Lê và Ba trở về. Nhưng ngày ấy không bao giờ hiện thực!

 Ngự rơm rớm nước mắt khi nghĩ đến Mẹ, anh Lê và Ba. Phần Ba thì đã yên phận rồi, mặc dù khi chết ông không được dịp nhìn mặt vợ con và xác ông thì bị vùi dập nơi xó rừng Việt Bắc. Ngự thấy thương Mẹ vô cùng! Nàng đâu muốn xa Mẹ. Vì bà cụ thôi thúc nên nàng buộc lòng phải ra đi. Nàng tự hỏi: Ra đi để làm gì khi tình thân yêu ruột thịt bị xa lìa, chia cách? Ra đi để được sống an nhàn nơi xứ người hay vẫn mãi mãi ôm bên mình nỗi đau buồn xót xa? Ngự tự hỏi chính lòng mình, nhưng nàng lại không dám nghĩ đến câu trả lời.

 Cái giá Tự Do bao giờ vẫn đắt, Ngự nghĩ thế. Và cái giá ấy còn đắt hơn cả ngọc ngà châu báu của các ông hoàng bà chúa. Tám lượng vàng để đổi lấy Tự Do, thật chưa thấm vào đâu nếu so với tiết trinh của người con gái. Những sự vất vả, gian nguy trong chuyến hải trình cũng không thấm gì nếu so với những giờ phút kinh hoàng trên hoang đảo! Ngự phải cố nuốt chính nước mắt của mình để còn can đảm mà sống còn. Ngự phải cố gắng xua đuổi các cơn kinh hoàng cùng cực ấy để còn được gọi là con người -- một con người mang cái thân thể nát nhầu cùng cực qua bao cơn bão táp vùi dập của bọn mặt người tâm thú nơi hoang đảo xa xôi. Chúa đã ban cho Ngự một nghị lực thật phi thường, vượt qua các cơn đau đớn cùng cực đó. Chúa đã làm sống lại nơi nàng một ý chí phi thường. Chúa ơi! Con đã làm gì nên tội mà hôm nay con phải bị thử thách và hứng chịu nỗi đau khổ triền miên cùng nhục nhã ê chề này? Ngự không dám cho mẹ nàng hay sự bất trắc đã xảy đến với nàng trên đường vượt biển. Vì cái hung tin đó sẽ làm cho mẹ nàng gánh nặng thêm nỗi đau khổ. Mẹ đã hứng chịu đau khổ quá nhiều rồi, đã quá sức đối với cái thân già còm cõi yếu đuối, thì lẽ nào nay lại chất chồng thêm lên vai mẹ những nỗi nhọc nhằn vô cớ? Thà một mình Ngự chịu đựng nỗi đau buồn bất tận đó. Một mình nàng biết, một mình nàng hay. Dù có nói ra thì chắc gì nàng sẽ vơi được nỗi buồn đau? Một người mà Ngự tin rằng sẽ sẵn sàng bao dung, tha thứ, và cảm thông nàng, đó chính là Chúa. Chúa ngự trên cao nhưng Chúa luôn luôn soi sáng tâm con người. Chúa yêu thương muôn loài. Chúa nâng đỡ vạn vật. Chúa cứu thế. Chúa hy sinh mạng sống để cứu thế nhân. Chưa bao giờ Ngự cảm thấy gần gũi với Chúa như lúc nầy. Chỉ có Chúa mới làm cho Ngự an tâm và vững tin để mà sống. Xin Chúa yêu thương con, Chúa ơi!

 Ngự lau nước mắt, định tâm không suy nghĩ thêm nữa. Lòng nàng thanh thản trở lại sau khi vực nước mắt đã cạn. Ngự khoác chiếc áo ngự hàn, rồi thong dong bước ra đường. Cơn gió lạnh mùa Đông làm Ngự phát rùng mình. Nàng thọc hai tay sâu vào túi áo để tìm hơi ấm. Bước chân Ngự đạp lên lớp tuyết đông đá nghe lào xào. Tuyết đã bắt đầu rơi từ chập tối, lúc Ngự vừa ra khỏi sở làm. Đêm Noël lạnh lẽo khiến lòng Ngự càng trống vắng hơn bao giờ hết. Ngôi giáo đường ở cách xa nhà Ngự năm khu phố, thế mà Ngự vẫn thích đi bộ để tìm cảm giác cô đơn trong đêm Chúa ra đời. Chúa cũng cô đơn như bao người ở dưới trần thế này. Chính vì thế mà lòng Chúa mới bao dung và nâng đỡ con người trong cơn hoạn nạn ở trần gian.

 Ngự vừa đi vừa ngước nhìn các dãy lầu cao. Toàn khu phố bị phủ một màu tuyết trắng tinh. Các thân cây gầy guộc, xác xơ vẫn đứng im lìm chịu đựng cơn tuyết phủ dập vùi. Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế. Thế mà Quốc tế Cộng sản muốn làm chủ toàn vũ trụ! Chúng sẽ xây dựng được gì hay chỉ đầy đọa nhân dân để thỏa mãn dục vọng thấp hèn của chúng?

 Tiếng chuông giáo đường lại ngân vang từng hồi, như giục giã Ngự nên cất bước nhanh hơn. Nhưng bước chân nàng dường như bị sức vô hình nào đó đang trì kéo làm cho nàng bước chậm lại và toàn thân nàng lảo đảo, muốn té xuống mặt đường. Đôi mắt Ngự hoa lên. Nàng không còn nhìn rõ cảnh vật xung quanh nữa. Tất cả khung cảnh xung quanh như chuyển động, ngả nghiêng, xô đẩy nhau. Ngự dang cánh tay yếu đuối với mong ước vớ được trụ điện gần nhất ở bên đường để giữ thăng bằng, nhưng đã muộn. Toàn thân nàng té xấp xuống lớp tuyết lạnh giá bên đường…

 

*

* * *

 

 Ánh sáng đầu ngày len lỏi xuyên qua lớp kính màu xanh nhạt của cánh cửa sổ bệnh viện, nó chạy thẳng vào tận chiếc giường nơi Ngự đang nằm. Nàng dụi mắt trở giấc trong ngơ ngác. Ngự không định tâm được là nàng đang ở đâu. Không một tiếng động chung quanh. Cũng không có bóng người lai vãng. Căn phòng màu xanh nhạt, chắc chắn không phải là phòng của Ngự. Chiếc giường nệm cao và hẹp, chỉ vừa đủ cho một người nằm, lại càng không phải là chiếc giường của nàng. Ngự đang khoác chiếc áo màu xanh nhạt da trời, chiếc áo mà nàng chưa hề mua bao giờ. Ở đầu giường, cạnh chiếc tủ lạnh, một bình nước biển có sợi dây cao su dài đang nối liền với cánh tay phải của nàng. Ngự cảm thấy cái đầu nặng trĩu như có vật gì đang ghì xuống. Ngự định thần và đưa mắt lướt nhanh một vòng khắp căn phòng, nhưng mọi vật đều xa lạ đối với nàng. Ngự không nghĩ ra được tại sao nàng lại nằm ở nơi này? Ai đã đưa nàng tới đây? Nàng đã gặp phải chuyện gì? Ngự chỉ nhớ loáng thoáng là đêm hôm qua nàng đang đi lễ nửa đêm. Nàng đã đi bộ dưới mưa tuyết. Không có ai đi gần nàng và nàng cũng chẳng nhìn thấy ai ở chung quanh. Thế thì tại sao giờ này nàng lại nằm ở đây, trong một căn phòng xa lạ?

 Cánh cửa phòng chợt mở ra, một người đàn ông mặc áo choàng trắng chậm rãi bước vào, trước ngực đeo ống nghe. Ngự đoán chừng đó là y sĩ. Ngự nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Vị bác sĩ bước nhè nhẹ đến bên giường Ngự rồi đặt bàn tay lên trán nàng để xem xét. Ngự vẫn nằm im, theo dõi từng cử động của người y sĩ.

 - Ngự đã khoẻ chưa?

 Câu hỏi bất chợt làm Ngự giật mình. Ai lại biết tên mình thế nhỉ? Ngự tự hỏi. Lại là giọng nói của người Việt! Nàng khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời.

 - Tôi là Minh, viên Bác sĩ nói. Chắc Ngự còn nhớ?

 Câu hỏi lần này làm Ngự không thể không mở mắt ra. Bác sĩ Minh ra dấu bảo Ngự nằm yên. Ngự không nhận ra khuôn mặt của Minh, nhưng tên Minh thì nàng còn nhớ, và chỉ nhớ một cách lờ mờ.

 - Ngự đã quên tôi rồi sao? Bác sĩ Minh hỏi tiếp.

 Ngự lắc đầu ra vẻ không nhớ.

 Minh nói tiếp:

 - Hồi ở Dakao, ngày nào tôi cũng nhìn thấy Ngự đi học về. Lúc đó Ngự hãy còn bé nhỏ, đâu chừng muời lăm hay mười sáu gì đó.

 Ngự nhíu mày, nói:

 - Thế thì làm sao Ngự nhớ cho được! Đã trên mười năm rồi còn gì!

 - Nhưng có một kỷ niệm mà chắc Ngự còn nhớ? Minh nói. Hôm ấy xe đạp của Ngự bị xẹp bánh, tôi được hân hạnh đưa Ngự tới trường. Dù chỉ một lần thôi nhưng tôi vẫn còn nhớ mãi.

 - Hình như lúc đó đang vào mùa Giáng Sinh? Ngự hỏi.

 - Vâng, đúng vậy.

 Ngự thắc mắc hỏi:

 - Tại sao Ngự lại nằm ở đây, Bác sĩ?

 Bác sĩ Minh lấy thêm gối để kê đầu Ngự được cao hơn. Bác sĩ Minh ngắm nghía gương mặt nàng một lúc rồi thong thả đáp:

 - Ngự đã bị cảm lạnh và ngất xỉu bên đường, được xe cứu cấp chỡ vào đây hồi đêm qua. Ngự bị mất máu khá nhiều vì thiếu dinh dưỡng.

 - Bao giờ Ngự được xuất viện, Bác sĩ?

 - Có thể nội trong ngày hôm nay, nhưng tôi chưa chắc lắm. Tôi sẽ khám lại rồi mới trả lời cho Ngự được. Tuy nhiên, dù xuất viện sớm hay muộn, Ngự cần phải tịnh dưỡng ít nhất là ba hôm nữa mới có thể đi làm việc lại được.

 - Nhưng Thứ Hai Ngự phải đi làm việc! Ngự không thể nghỉ lâu được!

 - Tôi sẽ cấp giấy dưỡng bệnh cho Ngự, xin Ngự đừng lo. Ngự cứ nằm ở nhà tịnh dưỡng. Nếu có cần điều chi, Ngự cứ gọi điện thoại cho tôi.

 Ngự lắc đầu, tự tin:

 - Chắc là không có gì cần đâu, Bác sĩ!

 - Xin Ngự đừng gọi tôi là Bác sĩ nữa! Cứ gọi Minh là được rồi. Được gặp lại Ngự là tôi mừng lắm. Chỗ đồng hương với nhau, nhất là bằng vào những cảm tình xưa cũ, tôi thật vô cùng cám ơn Chúa đã dẫn dắt Ngự tới đây.

 - Điều đó rủi hơn là may, Ngự đáp. Chắc là Chúa không thương Ngự nên đã để cho Ngự ngất xỉu ở dọc đường!

 Bác sĩ Minh kéo chiếc ghế da bốn chân lại gần bên giường Ngự rồi ngồi xuống, nói:

 - Tôi nghĩ đây là dịp may cho tôi, vì nếu Ngự không bị ngất xỉu dọc đường thì làm sao tôi được dịp gặp lại Ngự!

 Giọng Ngự trách móc:

 - Bác sĩ muốn thế sao?

 Bác sĩ Minh cười cười, giọng trêu tức:

 - Tôi đã muốn như thế từ lâu và lời cầu nguyện của tôi đã được Chúa thương.

 Ngự biết Minh đang tán tỉnh mình, nhưng nàng vẫn làm mặt nghiêm, hỏi:

 - Bác sĩ đã cầu nguyện điều gì?

 - Tôi cầu nguyện Chúa hãy đem Ngự đến với tôi.

 - Để làm chi, Bác sĩ?

 - Chắc Ngự không ngờ là tôi đã qúi mến Ngự?

 Ngự thản nhiên, lắc đầu:

 - Không.

 - Ngự không biết là tôi đã yêu Ngự hay sao?

 - Không.

 - Tình yêu của tôi đối với Ngự, chắc Ngự không thể hiểu được, nhưng Chúa đã biết.

 - Ngự chưa hề yêu ai!

 - Nhưng có người đã và đang yêu Ngự.

 - Bác sĩ nói thế, Ngự thành thật cám ơn. Nhưng Ngự tự biết Ngự chưa hề yêu ai!

 - Rồi một ngày nào đó Ngự sẽ biết.

 Càng đấu lý với Minh, chẳng những Ngự không thấy mệt thêm, mà còn cảm thấy trong người dễ chịu hơn. Ngự than khát nước. Minh mở tủ lấy nước lọc cho nàng. Ngự để mặc cho Minh chăm sóc. Ai biểu dại gái chi cho khổ thân, Ngự thầm nghĩ. Anh chàng này có tật nói dai gớm. Tưởng đến chăm sóc bệnh nhân, nào ngờ lại tán tỉnh bệnh nhân. Coi chừng có ngày mất việc đấy nhé!

 Bác sĩ Minh cất ly nước, nói tiếp:

 - Tôi rất tiếc là đã không có dịp trở lại Sài-gòn để thăm Ngự. Ngày đưa Ngự tới trường là ngày cuối cùng của tôi ở Việt Nam.

 - Bác sĩ đi du học?

 - Vâng. Tôi sang đây từ dạo đó, rồi không có dịp trở lại quê hương nữa vì ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã cắt đứt nhịp cầu liên lạc.

 - Bác sĩ trở lại chẳng ích gì! Giọng Ngự cay đắng. Ở đây sung sướng hơn!

 Bác sĩ Minh lắc đầu, nói:

 - Ngự hiểu lầm tôi. Trong thâm tâm tôi rất mong muốn trở về Sài-gòn, trước hết là để gặp lại Ngự và gia đình, sau là để được phục vụ cho quê hương.

 - Nhưng quê hương đã tan nát hết rồi! Bác sĩ làm được gì?

 - Tôi không nghĩ như thế. Ít ra cũng làm được điều gì hữu ích, lẽ nào không? Ngày tôi ra trường là ngày Miền Nam sụp đổ, vì thế mà dự định của tôi bất thành. Tôi ngỡ là Ngự đã đi lấy chồng rồi…

 - Ngự chẳng có ý định lấy chồng. Sống độc thân bao giờ cũng thoải mái và tự do hơn.

 - Nhưng cảm thấy cô đơn hơn người có gia đình khi gặp hoạn nạn, Minh ngắt lời Ngự. Bây giờ Ngự đã thay đổi cái ý định cũ rích ấy chưa?

 - Ngự sẽ không bao giờ thay đổi ý định của mình. Ngự còn mẹ già ở quê nhà. Bấy nhiêu trách nhiệm chưa lo tròn thì làm sao đành lòng đi lấy chồng, Bác sĩ!

 Câu nói của Ngự làm Minh suy nghĩ. Trường hợp của Minh cũng tương tự như thế, chỉ có khác một điều là cha của Minh không phải đi tù học tập cải tạo, nhưng tài sản thì bị tịch thu hết cả! Minh cố gắng làm vui, giọng tha thiết:

 - Ngự nên tìm người bạn đồng hành để cùng chia xẻ gánh nặng ấy với Ngự. Tôi hiểu được và thông cảm hoàn cảnh của Ngự nên muốn được cùng chia xẻ niềm đau và gánh nặng với Ngự.

 - Xin cám ơn Bác sĩ! Gánh nặng của Ngự thì chính Ngự phải lo. Ngự không dám làm phiền tới Bác sĩ!

 - Tôi nghĩ sẽ có một ngày Ngự sẽ thay đổi thái độ. Ngự cứ tin lời nói của tôi đi!

 - Ngự không tin như thế. Đời Ngự đã gặp nhiều rủi ro hơn là may mắn và đã quen chịu đựng rồi nên ít khi cần đến sự giúp đỡ của người khác. Vả lại, Bác sĩ chưa biết gì về Ngự thì làm sao Bác sĩ yêu cho được?

 - Sao Ngự biết tôi chưa biết gì về Ngự? Tôi đã tìm hiểu Ngự từ dạo đó qua anh của Ngự.

 - Bác sĩ có quen với anh Lê à?

 - Chẳng những quen mà còn thân nữa. Tôi vô tình quá! Độ này Lê ra sao? Có tin tức gì về Lê không?

 - Anh Lê đã bỏ xác trong lao tù Cộng sản rồi!

 - Tội cho Lê quá! Lê đã được Chúa rước đi. Còn Bác trai thì sao?

 Ngự lắc đầu:

 - Ba của Ngự cũng đã ra người thiên cổ rồi! Ba chết ở ngoài Bắc cơ, còn anh Lê thì chết ở trong Nam.

 - Khổ chưa! Còn bác gái hiện giờ ở đâu?

 - Mẹ vẫn còn ở lại Việt Nam, nhưng không còn ở Dakao nữa vì nhà cửa đã bị chúng lấy mất rồi!

 - Cho phép tôi biên thư thăm Bác nhé!

 - Đó là nhã ý của Bác sĩ, nhưng Ngự không tin bà cụ nhớ tên của Bác sĩ đâu!

 - Điều đó không hề gì. Tôi sẽ viết thư xin phép Bác, nói rằng tôi đã yêu Ngự.

 - Xin Bác sĩ đừng làm như thế!

 - Vậy thì nhờ Ngự viết thư hộ cho tôi nhé!

 - Điều đó lại càng không thể xảy ra. Xin Bác sĩ cho Ngự được yên thân!

 

 Bác sĩ Minh thong thả đứng lên, bước lại gần cửa sổ, mắt nhìn xuống mặt hồ. Mặt nước trong hồ đã đóng thành băng, như lòng Ngự đã băng giá. Cô gái này quá cứng rắn, Minh nghĩ, phải là người có nhiều quả cảm. Nhưng ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Ngự sẽ phải thay đổi thái độ của nàng.

 Minh quay lại nói với Ngự:

 - Bây giờ tôi có việc cần phải đi, Ngự nằm nghỉ cho khỏe nhé! Tôi sẽ trở lại sau khi xong việc.

 Ngự nói lí nhí trong miệng:

 - Cám ơn Bác sĩ.

 Sau khi Minh đi rồi, Ngự cảm thấy cô đơn lạ. Dù sao Minh cũng là người đồng hương và ăn nói có duyên. Có Minh ngồi bên cạnh, Ngự như quên hết mọi phiền muộn và lo lắng. Giờ thì Ngự bắt đầu nghĩ lan man tới cảnh một mình sau khi trở về chung cư. Sự cứng rắn quá mức không làm cho cuộc đời vui thêm, mà trái lại càng buồn chán thêm. Bất chợt Ngự cảm thấy cần có một chút gì để sưởi ấm cõi lòng băng giá. Ngự muốn xua đuổi hình ảnh của Minh ra khỏi ngăn trí nhớ, nhưng nó mãi bám chặt ở đó.

 Bác sĩ Minh trở lại khi Ngự vừa thức giấc. Nàng đã ngủ một giấc thật dài và ngon lành. Ngự đòi Minh cho nàng xuất viện. Sau một hồi xem mạch kỹ càng, Minh nói:

 - Ngự đã khá rất nhiều so với buổi sáng nay, có thể xuất viện được. Tôi sẽ lo thủ tục xuất viện và đưa Ngự về nhà. Tối nay tôi sẽ trở lại nhà để đón Ngự đi xem lễ.

 Nét vui mừng hiện rõ trong đôi mắt long lanh, Ngự nói:

 - Ngự thành thật cám ơn anh. Chúa đã làm cho Ngự sống lại qua bàn tay của anh. Điều này Ngự sẽ không bao giờ quên.

 Minh tươi cười, nói:

 - Và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ quên cuộc gặp gỡ hi hữu này. Bây giờ Ngự không còn khư khư giữ ý định cũ nữa chứ?

 Ngự bẽn lẽn gật đầu:

 - Dạ.

 Minh dìu Ngự xuống lầu để làm thủ tục xuất viện. Trước khi hai người rời khỏi bệnh viện, Minh nói với nhân viên trực:

 - Ngự là bạn gái của tôi. Mọi chi phí để tôi thanh toán nhé!

 

(Suối Bạc, 27-11-1981)

 

Vĩnh Liêm

(Trích trong tập truyện Hạnh Phúc Phía Bên Kia, chưa xuất bản)

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười 2015(Xem: 181260)
Quan trọng là luôn được sự yểm trợ và thương mến của quý Niên Trưởng, quý Huynh Trưởng và các hội đoàn người Việt hải ngoại
30 Tháng Ba 2024(Xem: 259)
Dòng sông có tiếng hát đấy, tiếng hát trong im lặng, chỉ mình tôi nghe, và nó rất buồn.
11 Tháng Ba 2024(Xem: 472)
Đôi khi trong cuộc đời làm thơ có những ngẫu hứng bất ngờ , thích thú như vậy. Câu chuyện trên với tôi là một kỷ niệm nho nhỏ
07 Tháng Ba 2024(Xem: 336)
Chính vì những cảm nhận như thế nên mới có bài viết này để trân trọng tác giả đã nói lên được điều ấy.
04 Tháng Ba 2024(Xem: 413)
Tiếp cận văn minh phương Tây sớm, nên dân Sài Gòn có thói quen ngả mũ chào khi gặp đám ma, xe hơi không ép xe máy, xe máy không ép người đi bộ
02 Tháng Ba 2024(Xem: 465)
Tất cả không vì một lợi nhuận nhỏ nhoi nào chỉ vì trái tim nồng nàn của người nhạc sỹ.
19 Tháng Hai 2024(Xem: 543)
Tôi chỉ muốn có một nước Việt Nam như thế. Có thể bạn sẽ hỏi: “Vì sao? Để làm gì?
03 Tháng Giêng 2024(Xem: 836)
Cố thắp cho nhau một ngọn đèn. Để dù trong tăm tối ta còn được cháy trong lòng nhau
30 Tháng Mười Hai 2023(Xem: 803)
So sánh tôi với người bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của một nước khác.
01 Tháng Mười Hai 2023(Xem: 797)
Cầu mong cho những cô học sinh nhỏ trong bức hình, cô học sinh lớp Sáu trong bài thơ của Trần Bích Tiên và luôn cả Trần Bích Tiên nữa bình an
04 Tháng Mười 2023(Xem: 1266)
Thôi .. giờ bên nhau đã hết. Bầu trời vần vũ kêu mưa. Tạm biệt mầy..Hẹn ngày tái ngộ ...gần thôi.
05 Tháng Bảy 2023(Xem: 1749)
Throughout the day, we danced and sang songs that transported us back to those high school days
30 Tháng Sáu 2023(Xem: 2302)
Tôi cũng sẽ kể lại cho con tôi là tôi đã từng sống trong một nước Việt Nam Cộng Hòa văn minh và nhân bản như thế
14 Tháng Năm 2023(Xem: 1905)
chuyện của má tui. Những chuyện bình thường, lặt vặt mà sao với tui nó quý quá chừng
13 Tháng Năm 2023(Xem: 1770)
Lau xong nhìn rõ mình trong đó Thấy lại Mẹ hiền trong phút giây!
03 Tháng Năm 2023(Xem: 1645)
Cầu nguyện linh hồn anh An Bình nơi nước Chúa Nguyện ơn trên cho chị đủ sức mạnh để vượt qua tất cả
03 Tháng Năm 2023(Xem: 1487)
Đàn bà chúng tôi luôn luôn là nạn nhân trong cuộc chiến. Người đàn ông không thế nào hiểu được sự kiên trì chịu đựng của phụ nữ
03 Tháng Năm 2023(Xem: 1464)
Nếu người dân miền Nam hiểu biết về cộng sản Bắc Việt như người dân Ukraine hiểu biết về cộng sản Nga, lịch sử Việt Nam ngày nay (có thể) đã khác
12 Tháng Ba 2023(Xem: 1844)
Bởi vì họ đang vùng lên không phải chỉ cho phụ nữ mà vì sự tự do và công bình cho đất nước họ trên thế giới này.
19 Tháng Mười Hai 2022(Xem: 2320)
Anh và những êm ái của tình yêu, dù cho tôi đã đáp lại một cách tệ hại thì cũng là mối tình rất đẹp.
02 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2666)
Anh nằm xuống ở một nghĩa trang buồn, xa xôi. Chỉ có loài chim thôi !! Hôm nay, ngày 2/11. Ngày lễ các linh hồn. Tôi cầu xin linh hồn anh được hưởng nhan Chúa Trời ! Đời Đời !
14 Tháng Chín 2022(Xem: 3027)
Nhân ngày sinh nhật, chúc Hạnh thật nhiều sức khỏe và hoạt động hăng say. Cám ơn Dậu và các cháu lúc nào cũng ủng hộ và tạo điều kiện cho Hạnh đến với các sinh hoạt của Biên Hòa.
14 Tháng Tám 2022(Xem: 3010)
Cuối cùng rồi mọi ve vuốt, mọi khuynh loát đều chịu thua, đều lùi bước trước sự nhã nhặn khuớc từ,
04 Tháng Bảy 2022(Xem: 2631)
Khi ta đi, đất bỗng hoá tâm hồn. Xin cảm ơn Nebraska, quê hương thứ hai yêu dấu
10 Tháng Sáu 2022(Xem: 3283)
đã từng vui, đã từng buồn rồi mỗi người đôi ngả. Năm tháng đã qua ấy, tôi gọi tên là thanh xuân.
30 Tháng Năm 2022(Xem: 3679)
âm ỷ thốn vào đời sống, dai dẳng đeo theo mỗi khi trở mùa / viên đạn mang nỗi đau mất quê hương mất nguồn cội.
23 Tháng Tư 2022(Xem: 3888)
Và thấy ai đó đang khóc thầm nhớ tiếc những ngày vàng son, những ngày con người dù đau khổ, chết chóc những vẫn còn biết tử tế với nhau
03 Tháng Ba 2022(Xem: 4406)
tôi nghĩ, không tránh khỏi những thiếu sót, hoặc sai lệch. Nhưng đã đọc, mà không viết, cứ để ứ hự ở trong lòng thì quả thật, có lỗi với Nguyễn Tất Nhiên thi sĩ.
14 Tháng Hai 2022(Xem: 4182)
Nam không trách gì anh ta, cũng vì quá thương em gái, nếu như em gái của Nam gặp trường hợp này thì chắc Nam cũng sẽ làm như vậy.
09 Tháng Hai 2022(Xem: 4070)
Gửi đến Biên Hòa quê hương lời Chúc Mừng Năm Mới. Chúc các bà chị dâu vượt bao bệnh tật để vui cùng con cháu.
01 Tháng Hai 2022(Xem: 3868)
Cuộc sống thanh nhàn ta tận hưởng Nhâm Dần dịch bệnh cũng lui binh
27 Tháng Mười Một 2021(Xem: 4845)
Cám ơn Thầy Cô bạn bè đồng trường đồng lớp. Cám ơn những người bạn ở khắp thế giới đã chia sẻ vui buồn và trao đổi văn thơ.
13 Tháng Mười Một 2021(Xem: 4538)
Bốn năm anh đã nằm xuống, 4 năm tôi để anh tại chùa nghe kinh. Bây giờ tôi phải để anh nhẹ nhàng thân xác.
08 Tháng Mười Một 2021(Xem: 4547)
Thương quá ai ơi tôi không đủ chữ Giảng nghĩa dùm tôi cái chữ ân tình!
29 Tháng Tám 2021(Xem: 5498)
Hỡi các bạn đang còn sống, đừng bao giờ nghĩ mình có thể sống chung với bệnh dịch khi ta chưa có thể khắc chế được nó!
25 Tháng Bảy 2021(Xem: 5661)
Mong một ngày gần nhất mọi chiến sĩ chống giặc được về nhà. Người người sẽ trở lại với saigon còn tôi được về thăm quê hương
19 Tháng Bảy 2021(Xem: 5706)
lòng tôi rộn ràng vui như ngày tựu trường năm cũ, sắp được gặp lại các người thân yêu....
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 5465)
Hôm nay nghe Mạnh đứng ra làm lại chiếc nhẫn khoá 25. Có lẽ là người sung sướng và hạnh phúc nhất là chính mình.
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4733)
Người yêu ấy có phải là tôi không? Chỉ có anh trả lời được. Tiếc thay anh đã chết không thể trả lời.
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4777)
tôi phân vân quá, vì bạn tôi hôm qua gọi điện cho tôi nói "Mày có phước lắm, được ở gần chùa."
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4714)
Các bạn Muối men cho đời ơi! Các bạn đã thực hành lời Chúa thật dễ dàng và đẹp đẽ! Tôi xin thay mặt cho những người nhận quà hôm nay Cám ơn các bạn!.
03 Tháng Bảy 2021(Xem: 4882)
vì đã chịu lấy tôi, một người thua cuộc mất hết tất cả để rồi phải khổ, trong khi bao nhiêu người khác muốn cung phụng em.
20 Tháng Sáu 2021(Xem: 5452)
Chiếu đời mâm cỗ vinh nhục có phúc có phần, thời trẻ trai hay khi trai chẳng còn trẻ thì cũng thế thôi
29 Tháng Năm 2021(Xem: 4997)
“Ngày của Cha” sắp đến nơi rồi. Các bác trai hãy cùng tôi “nối vòng tay nhỏ” và làm ngày này là một ngày thiêng liêng không thua kém gì ngày “Mother’s Day.”
09 Tháng Năm 2021(Xem: 6077)
Tháng năm xin gửi đến các bà mẹ trẻ, mẹ già lời cầu chúc sức khỏe bình an hạnh phúc. Chúc các bà Mẹ nhận được thật nhiều lời chúc lành từ con cái.
27 Tháng Tư 2021(Xem: 5941)
Niềm tin sự thật sẽ không bị vùi lấp. Niềm tin cái xấu sẽ bị đào thải: Nước nâng thuyền, nước cũng có thể lật thuyền.
26 Tháng Tư 2021(Xem: 6485)
hay sương thành lệ tra vào mắt mờ khuất trong em mọi nẻo về.
17 Tháng Tư 2021(Xem: 4988)
ánh trăng năm ấy đã lấy đi biết bao nhiêu linh hồn chưa đến tuổi phải từ bỏ thế gian...! trăng tròn 26-4-1975 ánh trăng buồn muôn thuở.
14 Tháng Tư 2021(Xem: 5439)
Facebook là bạn, nhưng tôi yêu những người bạn thật của tôi hơn. Họ đang chia sẻ với tôi những tâm tư tình cảm vui buồn rất thật của họ.