1:47 SA
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

CƠN MƯA ĐẦU HẠ - CHÂU MỸ QUÉ

22 Tháng Hai 201212:00 SA(Xem: 20710)

CƠN MƯA ĐẦU HẠ

Không biết có phải sắp chia tay với thời tiết êm dịu của mùa Xuân không, mà bầu trời lại giận dữ, gầm gừ nổi sấm chớp. Cô mây mặt mày cau có một màu xám xịt giăng kín khắp nơi, kéo chị mưa nhanh chân bước tới. Anh gió tiện dịp hùa theo quật từng cơn mạnh làm rung chuyển cành cây, ngọn lá. Ban đầu, chị mưa đi chầm chậm từng bước...từng bước...rồi ào ào lướt tới, từng cơn trút xuống. Vạn vật lúc này thì hả hê, mãn nguyện được chị mưa ve vuốt và thì thầm với nhau: "Mùa mưa đã đến".

Mùa mưa đến, cũng là mùa Hạ bắt đầu. Hình như có sự hài hòa, khéo léo giữa cơn mưa ướt át với không khí oi nồng của nắng hạ. Mưa đã làm dịu đi cái gay gắt của khí trời mùa Hạ, xoa dịu muôn loài sau những trận nắng chói chan bằng những giọt nước trong lành, mát mẻ và bù lại, nắng hạ đã làm ấm áp muôn loài sau những con mưa dữ dội, khơi nguồn cho sự sống hoa trái, xanh tươi. Biểu tượng cho sự sống mạnh mẽ của mùa Hè là màu đỏ rực của hoa phượng và nhạc ve râm ran vừa du dương, vừa sôi nổi.

Nghe tiếng ve, nhìn mầu đỏ của phượng, tôi lại nhớ đến người bạn thân yêu của ngày còn đi học với bao tháng ngày êm đẹp đã qua, và tôi còn nhớ rất rõ lời ví von thật dễ thương của bạn: “Tuổi học trò chúng mình đẹp như giọt mưa lóng lánh và rực rỡ như màu đỏ của hoa phượng”.

Tôi làm sao quên được giọng nói Bắc Kỳ nhỏ nhẹ, dễ thương, tính tình hiền lành đáng mến của bạn tôi ngày ấy. Bạn thường nhường nhịn và chiều chuộng tôi, với bạn điều gì tôi nói ra cũng có lý và đúng cả. Điều đó, ngày ấy làm tôi thích lắm và bây giờ, nghĩ lại, tôi thấy thương bạn quá, biết làm sao bù đắp lại cho bạn đây? Tôi không chỉ gắn bó với bạn mà còn gần gũi với cả những người thân yêu trong gia đình bạn nữa. Mỗi thành viên trong gia đình bạn thì cũng giống như chính người thân của tôi vậy, gia đình bạn đã gây cho tôi biết bao niềm cảm mến.

Ba bạn, người đàn ông lịch lãm, từ tốn trọng nếp sống mẫu mực của người công chức. Đối với gia đình, Ông rất gần gũi với các con, chăm sóc, giúp đỡ vợ không nề hà. Không may, ông mất sớm, để lại cho người thân niềm tiếc thương vô hạn. Ngày ông mất, các bạn thân chúng tôi cùng các thầy giáo đã đến đưa ông về nơi yên giấc nghìn thu, và cùng lặng người nghe tiếng khóc than của Mẹ, chị, em và của bạn. Chúng tôi đều không cầm được nước mắt khi nhìn bạn lả người thương tiếc người Cha đáng kính. Mẹ bạn, người phụ nữ Hà Nội, nhỏ nhắn, dịu dàng, thường mặc chiếc áo lụa phin trắng, quần vải lụa đen. Bà nấu ăn rất tài, thêu đan thật khéo. Tôi và bạn thường hay bị Bà mắng yêu: “hai con bé này sao mà vụng về quá”. Mà quả thật vậy, bạn đã lười, tôi còn lười hơn, nhất là việc bếp núc, những bữa cơm mà giao cho tôi và bạn đảm trách thì thường bị dưới điểm trung bình. 

Những chiếc áo len màu trắng, bạn mặc đi học, đẹp ơi là đẹp! Tất cả đều do bàn tay khéo léo của Mẹ đan, móc. Rồi đến chị Yến của bạn, chị rất hiền lành, cởi mở. Da chị ngăm đen, rất có duyên, chị hay cười, giọng cười giòn tan. Chị chu đáo, lo cho Mẹ và các em từ khi Ba mất. Chị thật xứng đáng là một người chị Cả đầy trách nhiệm. Chị cũng rất thương tôi, mỗi lần tôi ghé nhà, chị thường nấu món này, món nọ đãi tôi. Còn các em của bạn như các em: Dư, Hoà, Lan, mỗi em một tính. Em Dư ngày ấy rất nghịch ngợm, nói nhiều và hay trêu chọc hai đứa chúng tôi lắm. Trong nhà thì có thể nói, Dư là lanh lợi nhất. Điều gì mà không vừa ý thì không được với Dư đâu, Dư muốn là phải chiều mới xong. Tuy vậy mà Dư rất ngoan, chăm chỉ, siêng năng. Công việc trong nhà mà giao cho em thi chỉ một cái vèo là xong. Riêng hai em Hòa, Lan thì ít nói, nhất là em Út Lan thì "mít ướt" vô cùng. Hai em thường mặc đầm trắng hay hồng do Mẹ bạn may vá thêu nhiều bông hoa rất khéo léo trên áo. Ôi! Giờ ngồi nhắc lai gia đình và mọi người trong gia đình bạn thì tôi nhớ sao là nhớ! Biết đến bao giờ mới tìm lại đây?

Ngày ấy, bạn và tôi học chung một lớp, ngồi cùng một bàn. Bạn khá môn Anh Văn, tôi lại có khiếu về Việt Văn, hai đứa lại rất dốt về môn Toán. Eo ơi! Ngày nào có giờ toán thì hai đứa ngán ngược, ngán xuôi trông cho mau hết giờ. Hễ nghe tiếng chuông ra chơi vừa reo, hai đứa vội vàng chạy ngay ra căn-tin để đãi cho mình mỗi đứa một ly đậu bánh lọt, xanh xanh, đỏ đỏ nói là để xả xì trét (stress).

Tôi vẫn còn nhớ đến mái tóc của bạn, uốn cong cong úp vào đôi mép tai, tuy không chải chuốt nhiều, nhưng nó vẫn mượt sao, là mượt, trông dễ yêu lắm, và bây giờ xem mấy tấm ảnh bạn gởi về, mái tóc ngày xưa vẫn nguyên như vậy. Nhìn tóc mà tôi thấy gần gũi, thân thương sao đó. Tôi càng ngắm ban, càng nhớ lại bài hát xa xưa: “ Về Đâu Mái Tóc Người Thương ”. Ôi! Sao mà lãng mạn đến thế! 

Một đặc điểm nữa ở bạn mà làm tôi không thể nào quên được. Đó là nụ cười. Nụ cười của bạn hiền hòa, thân ái đầy hòa bình. Tôi phải dùng từ ngữ Hoà Bình mới diễn tả được hết tâm trạng của tôi về nụ cười của bạn. Nói làm sao bây giờ? Bắt đầu thế nào đây? Nghĩ cũng khó, nhưng thôi cứ viết theo cảm nhận sâu sắc nhất, cái nhìn thực tế nhất về nụ cười của bạn tôi là được rồi.

Cứ mỗi lần Hè về, nhìn cơn mưa đầu hạ với những cánh phượng đỏ trôi theo giòng nước trên sân trường, bạn như bị cuốn hút, say đắm trước vẻ đẹp đẽ vô tận của những cánh hoa phượng theo giòng nước chảy, bạn nhìn tôi cười, như mong sự đồng cảm, chia xẻ và nói: “Xem kia, bồ nhìn xem, trông đẹp không, và thương cho những cánh phượng mong manh quá nhỉ?” Nụ cười của bạn lúc nầy trông hiền hòa, thân ái làm sao! Có những buổi đi cắm trại ngoài trời, khi đồi núi, lúc bờ biển dài xanh vô tận, v.v., bọn tôi, cả nam, nữ vui đùa, chọc ghẹo, cắp đôi nàng này với cậu khác, bạn tôi chỉ mỉm cười tuy tinh nghịch, nhưng lại rất thân ái: "Được đấy, đẹp đôi lắm". Nụ cười của bạn lúc này trông rất thiếu nữ và đầy hòa bình. Có những lúc làm bài kiểm tra trong lớp, nhất là giờ Toán, hai nữ dốt toán này có chỗ phải ngậm bút, bạn chồm lên phía trên, quay sang phía này, phía kia, cười hòa bình với bạn cạnh bên nhờ cứu bồ, và thế là tôi được hưởng "ăn theo”.

Mà đã nói đến nụ cười của bạn, thì phải nói đến đôi mắt. Đôi mắt một mí rất dễ thương. Đôi mắt mà bạn nói xấu ơi là xấu! Nhưng với tôi thì đôi mắt thật dễ thương ơi là dễ thương. Tôi nói với bạn: "Mắt một mí là mắt Nhật mà. Các cô minh tinh, diễn viên của Nhật thì đa số thường có những cặp mắt một mí đó, có sao đâu?” Nếu xấu sao họ được làm minh tinh, lên màn ảnh và nổi tiếng dữ vậy?” Tôi nói mãi, hình như bạn nghe cũng bùi tai, gật đầu cười hòa bình, "Ừ há” lại. Hòa bình. Với bạn, tôi lúc nào cũng có lý mà. 

Nói thế chứ có lúc bạn cũng quyết đoán độc tài với tôi nhiều việc lắm. Nghĩ cũng tức, nhưng thôi, độc tài hợp lý thì biết nói sao?

Có lẽ bạn thừa hưởng được khiếu thẩm mỹ của Mẹ về cách may mặc, mua sắm và chọn lựa món ăn, nên trong việc này, hễ hai đứa có dịp “lội chợ” là bạn giành quyền quyết định. Tôi chọn bộ đồ màu xanh, bạn gắt nhanh: “Thôi, màu xanh mặc trông không sáng da lắm, chọn màu vàng nhạt đẹp hơn”. Tôi thấy cũng đúng nên nói theo: “Ừ, vàng thì vàng”. Rồi lúc hai đứa dắt nhau đi ăn, tôi khoái ăn bánh cuốn, chả lụa, bạn thì thích bún riêu, bạn ra chiêu dụ dỗ: “Mình ăn bún riêu trước đi, Trời đang mưa lạnh, ăn bún riêu cho ấm bụng, hợp hơn, ăn xong, nếu còn đói thì mình sang hàng bánh cuốn”. Tôi thấy cũng hợp lý, nên gật đầu: “Ừ, riêu thì riêu!” Trời đất! Lúc nghĩ lại sao bạn khôn quá, còn tôi lại ngu ngơ. Cái gì tôi cũng làm theo ý bạn, mà lại tự nguyện lắm, như thế mới đáng nói chớ, làm sao mà giải thích đây?

Và cứ thế, tình bạn của chúng tôi lớn dần theo năm tháng và ngày càng gắn bó, sâu đậm hơn. Học xong, mỗi đứa một nghề, mỗi người một nơi và đều tìm được một nửa yêu thương của mình cùng chung nhịp bước. Rồi cả gia đình bàn định cư ở nước ngoài, riêng tôi vẫn ở lại quê hương. Cứ mỗi lần phượng đến trong cơn mưa đầu Hạ, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ đến ngày xưa, nhớ vùng trời thơ mộng của tuổi học trò, nơi ấy có bạn, có tôi, có bạn bè với bao kỷ niệm.

Tôi thương bạn vì nơi bạn đang sống thiếu tiếng ve sầu, thiếu màu phượng đỏ, nên bạn không nghe được những điệp khúc mùa hè của những ngày xa xưa ấy. Dù rằng, cuộc sống hiện nay, bạn không thiếu gì cả. Tôi biết bạn, thường nhung nhớ đến con đò ngang ngày xưa đã đưa hai đứa sang sông đến nhà tôi để cùng thưởng thức chùm trái ngọt của mùa Hè.

Bạn thương ơi, tôi biết lòng bạn đang dành một khoảng hồi ức, một chỗ ấm áp để cất giữ những kỷ niệm của những ngày xưa thân ái ở quê hương phải không?

Viết cho Oanh thương mến

Châu Mỹ Quế (tháng 6, 2011)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Hai 2021(Xem: 6713)
rong cơn bão tuyết khốn khó cho việc đi lại, thực phẩm khan hiếm, nhưng có “những tấm lòng vàng”
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5886)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 6948)
Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 7357)
để thấy mình vẫn còn loanh quanh đâu đó một nơi rất gần, tôi nghe thấy mình đang chạm trần vào mùi hương của tết.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 6377)
Thời gian không là gì cả! Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về
30 Tháng Giêng 2021(Xem: 6077)
“Công dưỡng dục suốt một đời lận đận Nghĩa sinh thành vương vấn cả trăm năm”
29 Tháng Giêng 2021(Xem: 6646)
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5432)
nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này: Làng quê Bình Sơn nghèo nàn, phố quận Long Thành thân thiết và ngôi trường Trung Học một thời mới lớn
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5295)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5606)
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5529)
Dường như nước Mỹ có thói quen đi đêm. Cái gì cũng bí mật, cũng thông đồng có hiệu lệnh ngầm.
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 5579)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 6041)
Sống Linh Thác thiêng, Xin Anh Phù Hộ cho toàn thể ACE / CH / ĐC THƯƠNG YÊU ĐOÀN KẾT CÙNG NHAU NẮM TAY QUYẾT TÂM ĐI ĐẾN ĐÍCH
30 Tháng Tám 2020(Xem: 6824)
sẽ làm hành trang giúp cho chúng cân bằng và vượt qua những thử thách của cuộc đời, để có thể vươn cao và vươn xa hơn.
28 Tháng Tám 2020(Xem: 6841)
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 6187)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
16 Tháng Tám 2020(Xem: 6118)
hôm nay Thầy Phan Thanh Hoài không rưng rưng ngấn lệ, nhưng mặt đỏ bừng sau những ly rượu chúc mừng
06 Tháng Tám 2020(Xem: 6278)
như thầm nhắn nhủ rằng chúng ta dù thân xác hèn kém nhưng cố giữ cái tâm để biết sống tử tế cho nhau dù qua tháng ngày nắng vội.
14 Tháng Sáu 2020(Xem: 6465)
Rất mong chúng ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên bình, thoải mái như xưa.
13 Tháng Sáu 2020(Xem: 6919)
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
29 Tháng Năm 2020(Xem: 6582)
Một chân thành cảm ơn đến tất cả các cố gắng vượt bực để thực hiện những bộ phim trong thời chiến, đặc biệt những phim nói về chiến tranh
12 Tháng Năm 2020(Xem: 6965)
cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý
07 Tháng Năm 2020(Xem: 7036)
Vào trại chừng hai tuần, thì tôi gặp được người quen cùng quê ở Biên Hòa, chị Huệ và gia đình Cô Tư Kiên, thuộc toán áo xanh đến trước
05 Tháng Năm 2020(Xem: 6826)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Trên đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4
29 Tháng Tư 2020(Xem: 6437)
Còn anh, còn chị, còn các bạn. Ngày 30 tháng 4 năm đó đã làm gì? Ở đâu?
25 Tháng Tư 2020(Xem: 47154)
một nén hương lòng thành kính tưởng nhớ đến anh Thủy, đến đồng đội của anh, và tất cả những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã "vị quốc vong thân"
13 Tháng Tư 2020(Xem: 67000)
mênh mông không bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ
13 Tháng Tư 2020(Xem: 24966)
Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?
11 Tháng Tư 2020(Xem: 6002)
Cầu mong các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương tinh thần lẫn vật chất như chúng ta hôm nay
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5985)
Bình an sẽ trở lại. Cầu nguyện cho Ngài thật sức khỏe và bình an.
10 Tháng Tư 2020(Xem: 6300)
Duyên chỉ cười nhưng chưa hứa nhận lời, không thể và có thể biết đâu còn cơ duyên.
09 Tháng Tư 2020(Xem: 7031)
Ôi! thời thơ dại, còn đâu nữa! Tuổi hoa niên, đèn sách miệt mài.
07 Tháng Tư 2020(Xem: 5536)
Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo
05 Tháng Tư 2020(Xem: 5778)
cũng như niềm an ùi của những ngày còn lại của cuộc sống nầy, là được gần gủi bên mấy con chó thân thương trong khoảnh khắc bình an
03 Tháng Tư 2020(Xem: 6392)
thế hệ con cháu tôi ngày nay không thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi
02 Tháng Tư 2020(Xem: 5658)
Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn
31 Tháng Ba 2020(Xem: 5475)
Đà Nẳng lúc đó người như nêm cối. Xe cộ in õi. Nóng nực vô cùng. Ai cũng vội vã chen lấn tìm đường đi
28 Tháng Ba 2020(Xem: 5938)
Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
25 Tháng Ba 2020(Xem: 6423)
Đêm cuối trong căn nhà cũ, tôi biết rằng mình không chỉ gánh trên vai một gánh quê hương.
24 Tháng Ba 2020(Xem: 5484)
Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá
23 Tháng Ba 2020(Xem: 6021)
Đời như sóng nổi- Xóa bỏ vết người…” “Ai mang bụi đỏ đi rồi!
21 Tháng Ba 2020(Xem: 6206)
Anh hùng tử khí hùng bất tử, họ là những tấm gương một lòng vì nước vì dân, họ là những vị Tướng bất tử.
17 Tháng Hai 2020(Xem: 6221)
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
01 Tháng Hai 2020(Xem: 8194)
Quê hương mang nặng nghĩa tình,Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời.
13 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 7117)
Tin hay không, tôi nghĩ đã có một Đấng Thiêng Liêng nào đó đưa đường dẫn lối cho ghe nhỏ của chúng tôi tới được bến bờ.
12 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 6365)
Ông là một nhân chứng quý báu của một giai đoạn bi thảm, một cuộc đổi đời ghê rợn nhất trong lịch sử Việt.
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 8765)
Về thăm anh thôi. Hồ sơ em bảo lãnh anh sang với em bị bên kia người ta bác rồi
04 Tháng Mười 2019(Xem: 7804)
Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!
22 Tháng Chín 2019(Xem: 7440)
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.
30 Tháng Tám 2019(Xem: 7377)
Tôi thường nghĩ cái gì của mình ắt sẽ tự đến, tự nhiên như cây cần có nước, như hết Hè lại sang Thu