5:10 SA
Thứ Ba
23
Tháng Tư
2024

HƯƠNG QUÊ NHÀ - Bùi Tuyết Mai

15 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 21820)

HƯƠNG QUÊ NHÀ

  cayman-large-content

 Cây mận tôi trồng năm nay trổ bông trắng xóa, đơm kín hết các cành cây, ngày nào tôi cũng dành một chút ít thời gian để ngắm nó. Tôi thích nhất là được ngắm bông mận vào lúc chạng vạng, nhìn gần bông mận, nó giống như một bình hoa nhỏ được người ta treo lên cành cây để trang trí, còn khi nhìn bông mận xa xa, khi ấy, tôi thấy nó giống như những pháo bông mà người ta hay bắn lên trời, tỏa ra từng chùm, từng chùm bông hoa vào những dịp lễ tết.

 Cây mận (với tôi) duy nhất là cánh cửa của thiên đường, mà tôi muốn vào lúc nào cũng được.

 Vào những buổi trốn giấc ngủ trưa, tôi trèo lên cây bằng một cái ghế con để ở dưới gốc, mà khổ nổi, tôi đâu có dám trèo cao, chỉ trèo lên được tới những cành cây mọc ngang mái nhà mình, hái những chùm mận đỏ trĩu cành... Ở đó, có khi tôi ngồi rất lâu trên đám lá đã khô, rụng đầy trên mái tôn, với chung quanh là lá là hoa, là những nhánh cây là đà ngang vai ngang mắt, và trên cao văng vẳng những tiếng kêu của lũ chim gọi nhau…. tôi ngồi đó, cho hương bông mận ướp lấy mình và mơ ước lung tung...

 Và giấc mơ tôi chỉ ngừng lại, khi tôi bắt gặp hai thằng nhóc nhà bên cạnh, chắc là cũng trốn giấc ngủ trưa như tôi, đang đứng ở lan can lầu nhà tụi nó, dùng cây khèo trộm mận nhà mình...

 Nhà tôi xưa kia ở gần ngả tư đường, một hướng đi về đường Nguyễn Hữu Cảnh (nếu tôi nhớ không lầm tên đường), mà đi miết chút nữa sẽ gặp vòng tròn bùng binh, nhìn qua bên trái là nhà thờ Biên Hòa, còn bên phải là nhà Bảo Tàng. Cũng song song với đường này, cách một vườn bông nhỏ (hồi xưa kìa, chứ giờ người ta phá bỏ nó lâu rồi), là đường đi thẳng vào chợ Biên Hòa, với đủ thứ món ăn, mà hồi xưa tôi thường hay ngồi chồm hổm ăn hàng …

 Còn hướng ngược lại là đi về Cây Chàm, con đường có ngôi trường mang tên Nữ Tiểu Học, nơi tôi đã từng ê a với những bài học vỡ lòng. Hai hướng còn lại, một hướng đi về Thành Kèn, có xóm Hoa Lư với nhiều bạn học cùng lớp tôi ở đó. Và ngược lại đường này, là hướng đi về nhà tôi, đi thêm nửa trên con đường này, sẽ gặp rạp hát Vạn Khánh Hưng, sẽ đi qua một bến xe ngựa nằm gần ngôi trường Dục Đức dành riêng cho người Hoa, rồi lại gặp chợ mà người ta còn gọi là chợ Mới, và đi đến cuối con đường nhà tôi là dẫn tới bờ sông… 

 Trên cùng dãy lề đường này, buổi sáng có xe bán bánh ướt, có xe phở bán ngay trước cửa nhà tôi, rồi còn xe bán đậu xanh, đậu đỏ bánh lọt, sương sâm, sương sáo ăn với đá nhận, có xe sinh tố nữa chứ, món nào khi nhớ lại, tôi vẫn còn nghe rất rõ cảm giác ngon lành… Nhớ ơi là nhớ, mỗi buổi sáng ôm cặp đi học ngang qua xe phở ở trước nhà mình, mùi nước lèo từ thùng phở bốc lên sực vào mũi, làm tôi hít lia lịa như muốn để dành. Đã vậy, tôi còn đi ngang qua xe bánh ướt, mùi thơm ngậy của mở hành phi, của bánh tôm chiên, làm tôi bắt thèm suốt buổi trong lớp học… 

 Buổi trưa tan trường, từ cổng trường Nữ Tiểu Học chúng tôi băng ngang đường an toàn bởi hàng dây được các cô cầm chăng ngang đường, tôi cùng các bạn xếp hàng đi dọc theo lề đường phải, về tới ngang ngả tư thì mấy bạn làm trật tự cho tan hàng (hôm nào được cô phân cho làm trật tự, tôi thích chí lắm, thấy mình oai ra phết, khi tất cả các bạn phải đi trong hàng, còn mình thì không, trên tay áo đeo băng đỏ, thỉnh thoảng lại còn được la lớn: “bạn kia, đi vô trong hàng.”), tôi men theo lề phải, chừng năm mười bước chân nhảy sáo, là tôi đứng trước lò bánh mì Tuyết Mai, đối diện với nhà tôi, và tôi lại được ngửi mùi thơm nóng hổi của bánh mì mới ra lò. Lúc ấy, tôi chơi thân với hai người bạn láng giềng đều trùng tên với mình, chỉ khác duy nhất có cái họ, lớn lên, mỗi người một ngã …

 Và tôi cũng nhớ đến bật cười một mình, những hôm được má cho tiền, chạy ra đĩnh đạc ngồi trước xe đá nhận, kêu bán cho mình ly đậu xanh đậu đỏ bánh lọt, sắp được ăn rồi, vậy mà vẫn thấy thèm thuồng không thể ngăn được, khi chỉ mới vừa thấy người bán dùng muỗng, xắn một miếng đậu xanh bắt đầu bỏ vào ly cho mình… 

 Thiên đường của tôi còn có dì chuyên bán chè bà ba, dì bán sương sa hột lựu, dì bán tàu hủ đường, cũng cứ đúng đâu cở khoảng 11, 12 giờ trưa là mấy dì gánh tới, đặt gánh xuống, ngồi chệch cửa nhà tôi, gần ở lề đường, giở nắp nồi ra, và trời ơi, ngay cả đến bây giờ tôi cũng không thể quên được những mùi hương của nó, cái mùi của nước dừa, của những hạt đậu xanh bùi bùi, sao mà đượm nồng ngan ngát của chè bà ba, mùi gừng cay cay lẫn với mùi đường ngọt ngào của nồi tàu hủ, và mùi thơm nhẹ nhàng thoang thoảng của hột lựu sương sa... đã ru ngon tuổi thơ tôi, cho tôi khư khư ôm theo vào đẫy giấc trưa lành.

 Chao ơi, còn buổi tối đến, hôm nào được má cho tiền là chạy xuống nhà Dì 2 hát bóng (chắc tại nhà dì ở sát ngay phía sau rạp hát vạn Khánh Hưng) để mướn xe đạp chạy theo giờ. Tôi nhớ lũ trẻ nhỏ ngang cở tôi nhiều lắm, có lẽ từ ở xóm Hoa Lư, đều đến nhà dì 2 hát bóng mướn xe để chạy, vui lắm nha, tôi nhớ cái hình ảnh của chính tôi ngó qua ngó lại, xem coi có ai thấy tôi biết chạy xe đạp không nè…

 Còn khi đến mùa dế, tối nào tôi cũng chạy qua nhà thằng Hải, thằng Mỹ (tôi muốn được gọi vậy, kỷ niệm của tuổi thơ tôi) cạnh sát nhà tôi, để bắt dế. Trước nhà tụi nó có đặt tấm bảng hiệu “Nhà May Mỹ Dung”, cạnh cây đèn đường. Dế tụ bay ở chỗ này nhiều ơi là nhiều, hôm nào thuận thảo thì thôi, còn không thì tụi nó không cho tôi được qua nhà tụi nó bắt dế, không được ngồi chơi ở phía dưới khoảng trống của tấm bảng hiệu “Nhà May Mỹ Dung”, không được kể cả đứng kế bên chiếc xích đu (mà tôi thì thích ơi là thích khi được ngồi đong đưa trên đó) của tụi nó đặt trước sân nhà…

 Nhiều hôm đứng bên nhà ngó thấy dế bay nhiều quá, gáy vang lừng hết cả khoảng sân, mà hộp để dành đựng dế của mình trống trơn, thôi tôi đành chạy qua năn nỉ tụi nó để được chơi chung, để được bắt dế cho mình. Tôi không thích chơi trò chơi đá dế, tôi chỉ thích dùng cọng cỏ non khều khều, để lũ dế gáy re re cho tôi nghe… 

 Chỉ có cái bông mận nhỏ xíu thôi, mà tôi đã đi qua được mấy cửa thiên đường rồi... 

 Và tôi chỉ cần có thế, cây mận với tôi chứa đầy kỷ niệm, những khi mệt nhoài, nó như chiếc gối êm ái để tôi ngã đầu hồi tưởng, để tôi tìm về … để tôi cho ký ức thong dong chạy dài trên cánh đồng mộng tưởng của riêng mình, dẫu cho nhiều lần tôi bị trượt ngã sóng soài, vì cố chạy theo những dấu yêu thơ cũ… trượt ngã không trầy sướt, không thâm bầm, nhưng sao tôi vẫn nghe đau?

 Có lẽ ai cũng có một thiên đường cho riêng mình, để được ôm chặt, để được hít thở cho căng tràn hết lồng ngực những kỷ niệm xưa và để được mênh mông khôn nguôi… nhưng đầy bình yên!

 Khoảnh đất tuổi thơ tôi nhỏ bé nhưng hết sức diệu kỳ. Tôi muốn được dang tay ôm lại nhiều lần, ôm thật chặt… Bởi tôi sợ mai đây, tôi sẽ tiếc ngậm ngùi!

Tôi phải bước ra rồi… nhưng cửa ngõ thiên đường tôi không đóng… tôi chỉ khẽ tay khép cửa thiên đường …

Thương tặng tất cả những người hiện diện trong tuổi thơ tôi.

 August 05, 2012

 Bùi Tuyết Mai

blank


 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6617)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ
10 Tháng Tám 2019(Xem: 9520)
Tôi vẫn nhìn lên trần nhà: trần nhà trắng phau, ở đó không hiện lên được một nét nào của quê hương tôi hết
07 Tháng Tám 2019(Xem: 5319)
Phải chi đừng vội nói yêu nhau. Để mãi tình yêu mới bắt đàu
06 Tháng Tám 2019(Xem: 7211)
Người lính trẻ đã nằm xuống an bình. Nhưng nỗi nhớ thương mãi đè nặng trong lòng những người con sống.
04 Tháng Bảy 2019(Xem: 7318)
là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đã đem theo một người tình.
27 Tháng Sáu 2019(Xem: 7225)
Rất mong các bạn cùng khóa không đến được hôm nay thì xin lần tới hãy đến với nhau vì thời gian không chờ đợi bất cứ một ai
23 Tháng Sáu 2019(Xem: 13736)
hãy cười lên đi và cùng tự hào chúng ta là người lính đã có MÔT THỜI KHĂN HỒNG không thể nào quên
21 Tháng Năm 2019(Xem: 7100)
Tạ ơn ngôi trường cho mình nhiều kỷ niệm đẹp. Tạ ơn Thầy Cô cho mình kiến thức và một lối đi về.
15 Tháng Năm 2019(Xem: 6767)
Kính chúc các Mẹ luôn sống vui, sống khỏe để thế hệ trẻ được chăm sóc, bù đắp phần nào những đau thương mất mát các Mẹ đã trải qua.
13 Tháng Năm 2019(Xem: 6838)
Không phải chỉ “ở cuối một con đường” mà ở cuối con đường nào cũng có một chỗ để chúng ta dừng chân, quay đầu nhìn lại đoạn đường đã qua
12 Tháng Năm 2019(Xem: 7366)
Con ước ao, mai kia khi con qua đời. Con của con sẽ nhớ về con được một phần mười con nhớ về má như bây giờ
05 Tháng Năm 2019(Xem: 6436)
Mẹ con tôi nhìn nhau, đưa các cháu về với cội nguồn, thăm quê cha đất tổ khó như vậy hay sao? Làm sao thuyết phục cháu tôi bây giờ.
28 Tháng Tư 2019(Xem: 11414)
Tướng Lê Văn Hưng và Tướng Nguyễn Khoa Nam đều đã không còn. Nhưng linh hồn họ, chí khí bất khuất của họ bất tử. Tôi không bao giờ quên hai ông
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6639)
Càng thương nhiều cho tuổi trẻ Việt Nam bây giờ, họ sống mà không có ngày mai, chỉ lo hưởng thụ
28 Tháng Tư 2019(Xem: 6294)
Tôi không còn trẻ để buồn vui quá khứ. Mọi sự việc trong tôi bây giờ là hãy quên những gì quên được
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7312)
những trang Quân Sữ lẫy lừng cho Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa mà chính Ông, Ông Đã chinh phục được lòng ngưởng mộ của các tướng lãnh đương thời trong khối Tự Do.
17 Tháng Tư 2019(Xem: 7095)
Nguyên nhân,trong thầm nghĩ nhỏ bé của tôi, tôi nghĩ có thể có nhiều người biết chuyên. Biết mà không nói thì biết cũng như không.
10 Tháng Ba 2019(Xem: 6809)
Như vậy hồn thiêng lịch sử đứng về phía bạn. Tại những nơi này trái tim Việt Nam nghìn đời nhập vào trái tim bạn để hòa cùng với muôn triệu trái tim Việt Nam
05 Tháng Ba 2019(Xem: 10942)
Hội ái hữu Biên Hòa luôn sát cánh với người Việt trong và ngoài nươc, cùng cất lên tiếng kêu trầm thống cho quê hương đất nước
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7196)
lâm vào cái cảnh giữ cháu giữ luôn mấy cái cây rau ngoài vườn. Đã vậy còn phải giữ ...Thằng Chả nửa chớ!
02 Tháng Ba 2019(Xem: 7754)
Nhưng thật vô cùng quý báu của một tấm lòng. Tội nghiệp chị, con tàu đang chở chị lao vào màn đêm, xé tan bóng tối và lạnh lẽo.
16 Tháng Hai 2019(Xem: 7053)
Sau đó nó ở lại trong "hậu trường" chờ đợt bán hàng tiếp theo để lại làm nhiệm vụ thu tiền
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 7725)
Người Lính làm thơ còn viết cho người Thầy đáng kính Đại Tá Lê Đạt Công về người đàn em quý mến Chuẩn úy Đỗ Cao Thông
13 Tháng Giêng 2019(Xem: 8181)
Cụ Phó Bảng cho họ được tá túc trong lăng của Cụ, như ngày nào Cụ đã được những tấm lòng người miền Nam cho tá túc, trên bước đường lưu lạc của Cụ
06 Tháng Giêng 2019(Xem: 7319)
Mà thôi! Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Tui cũng lại đang đeo … Khẩu trang! Có ai thấy cái mặt sượng sùng quê mấy cục đâu.
04 Tháng Mười 2018(Xem: 52391)
Tiếng nước tôi! Tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi Thoắt ngàn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi!
27 Tháng Tám 2018(Xem: 54639)
Nhạc khúc “Trở về mái nhà xưa” của Phạm Duy đã đem minh triết Đông Phương hòa quyện vào tính lãng mạn trữ tình của Tây Phương.
23 Tháng Tám 2018(Xem: 9306)
Với tôi, giá trị tư tưởng lớn nhất của Tác Phẩm “Có Một Thời Nhân Chứng” của nhà văn Lê Lạc Giao chính là cách Ông đặt lại vấn đề: “Nạn Nhân hay Nhân Chứng”
16 Tháng Bảy 2018(Xem: 7350)
Những mơ ước mà Mbappé đã thực hiện và mang đến những kết quả và hình ảnh đẹp đó là một gương sáng cho các người trẻ tuổi và trẻ em ở các khu banlieux
28 Tháng Năm 2018(Xem: 9764)
Cúi đầu tạ với quê hương. Tôi còn một nửa đoạn đường chiến binh”
13 Tháng Năm 2018(Xem: 9020)
Nguyện trên chư Phật luôn gia hộ Má được phước lành kiếp tái sanh.
13 Tháng Năm 2018(Xem: 7594)
Trời Cali hôm nay dường như đầy u ám như muốn ôm cả nỗi buồn người mẹ trong ngày Mother Day
21 Tháng Ba 2018(Xem: 55176)
Mùa xuân chỉ vừa mới nhón bước chân đi thôi mà, mùa hạ còn mãi tít xa kia ngóng vương mộng ảo
08 Tháng Ba 2018(Xem: 53922)
Bởi mỗi lần cả gia đình Tôi đi chung đến thăm,Ông Cố luôn luôn để sẵn tiền trong túi rút ra cho hai chắt,sau khi chúng ôm hun bên má.
03 Tháng Hai 2018(Xem: 53110)
Mẹ mong sao con mình thành nhân, phải sống cho có nghĩa, cho dù phải đánh đổi cái giá quá đắt cho đời mình
30 Tháng Giêng 2018(Xem: 8386)
Đứa cháu ở nhà ra xua đuổi cũng không kết quả, nó chán nản bỏ vào trong nhà... . Cuộc chiến đấu càng lúc càng khốc liệt...
06 Tháng Giêng 2018(Xem: 8677)
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ
03 Tháng Mười Hai 2017(Xem: 7698)
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ... Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời
22 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7760)
tôi cũng xin cám ơn một nửa thương yêu của tôi đã cùng tôi vượt qua những đoạn đường chông gai thử thách, chia ngọt, sẻ bùi
20 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7376)
Tự do hạnh phúc với cơm no áo ấm là điều mà chúng ta có thể san sẻ cùng nhau.
17 Tháng Mười Một 2017(Xem: 7878)
Con đường chúng ta đi còn rất dài. Em không mong chúng ta sẽ tránh được những lần chớp tắt. Em chỉ mong rằng chúng ta đủ TIN YÊU
09 Tháng Mười Một 2017(Xem: 8545)
nhưng thấm đậm tình của người miền Nam, của các anh lính Việt Nam Cộng Hoà. Thử lắng đọng lòng mình, nghe và cảm nhận các bạn nhé.
28 Tháng Mười 2017(Xem: 8304)
cứ tiếp tục đi, không có con đường nào bằng phẳng, cũng không có lối mòn để đi ra
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8159)
Một thoáng chốc buồng tim chợt đau nhói, khi nhớ về những con đường với những thân quen của Biên Hòa xưa cũ.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 8059)
Tôn chỉ của dân VNCH, của QLVNCH, của chính phủ VNCH là TÔN TRỌNG CON NGƯỜI, cách hành sự chứa đầy tình người.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7840)
Hãy gắng lên ông xã. Moi việc rồi sẽ qua. Như cháu mình đã viết. "Người lính" không dễ dàng bị khuất phục.
01 Tháng Mười 2017(Xem: 7983)
Người vào cởi áo lau son phấn Trả hết vinh quang lẫn đoạn trường
10 Tháng Chín 2017(Xem: 8268)
Như một lời từ giả, vĩnh biệt bạn bè như giòng sông Đồng Nai cứ trôi, trôi mãi bỏ lại con đò...
09 Tháng Chín 2017(Xem: 9075)
Hè trôi. Hè đang trôi dần theo từng vạt gió lẽ hiu hiu, hè trôi theo áng mây chiều nay chỉ ửng vàng chút nắng, chắc cũng bởi hè đang trôi,