11:22 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI - thuỵvi

28 Tháng Mười Hai 201212:00 SA(Xem: 13776)

Lời thưa cùng quý độc giả:

Bài này tôi viết đã lâu và được đăng trên một số báo tại hải ngoại khoảng những năm 2000. Bất ngờ, mới đây, bài viết này đăng trên vài Blogs Lề Trái trong nước với tựa bị sửa “ Cớ Sao Phải Tiếc”.Nhận thấy bài viết hạp với những khắc khoải và sự dấn thân của một số người trẻ trong nước hiện nay cũng như sự xuất hiện trở lại của một vài sinh viên “ tranh đấu” năm nào nên hôm nay, tôi gửi lại bản chính “Phía Cuối Chân Trời”

Mời quý vị cùng đọc. 

 Thân tình,

 thụyvi

PHÍA CUỐI CHÂN TRỜI

...



1 -Bất ngờ Ca Dao báo tin nàng sẽ về Việt Nam trong vài ngày tới mà không nói rõ lý do khiến trong lòng tôi tuy có khấp khởi mừng thầm nhưng vẫn cứ thắc mắc tại sao nàng không nói đầy đủ ý nghĩa của sự trở về nhất là thời gian gần đây đối với tôi nàng tỏ vẻ thờ ơ tránh né đến độ khó hiểu bằng những đối thoại miễn cưỡng, khá nhạt nhẻo...
Tâm trạng đợi chờ của tôi trong trường hợp này không thoải mái chút nào, đây không hẳn là tâm trạng của sự náo nức đợi chờ trong thương yêu mà còn là tâm trạng của một người ngoi ngóp trong kiên nhẫn lẫn hồi hộp. Chẳng hạn như giờ này đây chung quanh tôi tràn đầy bóng tối nhưng tôi không thể nào ngủ, chỉ cố gắng nằm im trong cảm giác dằn co giữa thương yêu trông đợi về mối tình ghi dấu thật nhiều kỷ niệm nồng nàn của hai đứa cũng như vừa trộn lẫn một nỗi niềm chênh vênh buồn bã trãi rộng như muốn nhận chìm tất cả những tiếng động dường như còn tiếc nuối vang vọng rời rạc ngoài kia.

Tôi quen Ca Dao tại nhà một người bạn và chú ý ngay đến cô bé có khuôn mặt thật xinh xắn, nhưng dáng dấp thì rụt rè như con mèo khờ nhìn thật dễ thương, do đó tôi quyết đeo đuổi nàng cho bằng được vì tin rằng đây chính là người con gái trong mơ của mình huống chi nàng còn khiến tôi sinh lòng hào hiệp trước một gia cảnh oái ăm như tiểu thuyết của người cha trầm lặng với đứa con gái không phải do ông sinh ra khi định mệnh mở thêm một oan trái khác ngay thời gian ông quẩy túi nhẹ bổng đi trình diện tập trung cải tạo theo lịnh của nhà nước là lúc mẹ của nàng chấp nối lại với người tình xưa – Một người đàn ông trở về hả hê sau đoàn người huyên náo trong những ngày biến động của đất nước. Người đàn ông hãnh tiến đó là một trong trong nhóm nhỏ sinh viên học sinh phơi phới năm nào - đã gây rối Sài Gòn một dạo, sau đó bỏ trốn, lên rừng. Bặt tăm…bỏ lại người con gái là mẹ nàng với giọt máu vừa được tượng hình trong bụng.
Mười năm đằng đẳng. Cuối cùng, người tù được thả nhưng ông càng lặng thinh gần như vô cảm vì đã nghe về sự phản trắc của người vợ. Ông dường như sẵn sàng để chịu đựng thêm những điều bất ý không lối thoát...Hình như ông cũng chưa bao giờ nói về những chuyện riêng của gia đình bởi ông là người biết kềm chế để cân bằng sự sống... Không phải đến bây giờ ông mới ý thức những điều này đâu mà ngay từ đầu trong ký ức của ông đã trải qua những ngày tháng không bình yên về gia đình, sau này là một cuộc đổi đời...đây chính là chuỗi xích chắp nối một cách khắng khít những mảnh vỡ tan hoang trong lòng mà không có gì cứu vớt được nếu không nhờ đứa con gái bé bỏng đã can đảm chọn đứng về phía ông như một cách báo hiếu người cha đầy độ lượng.

Cùng chịu chung hoàn cảnh thay đổi một thể chế với bao thảm trạng thật khốc liệt quá sức chịu đựng của con người vì thế cha con nàng phải cố gắng lắm, phải dè dặt lắm, phải thu nhỏ đời sống giống như những người chung quanh cọ quậy một cách bất lực trong một đáy lưới ngột ngạt, sống trong một tâm trạng bất an cứ thấp thỏm đợi chờ thêm vô số bất hạnh nào đó vô cớ sẽ chụp lên đầu bất cứ lúc nào.

Tôi xuất hiện đúng lúc như chàng hoàng tử đánh thức nàng công chúa khiến nàng choàng dậy như cánh lá non thở hơi hồn nhiên trong một mùa nắng ấm. Chúng tôi luôn luôn sóng đôi tưởng chừng sẽ kết cục bởi một lễ cưới, nhưng chương trình tỵ nạn bất ngờ mở ra một tương lai tốt đẹp đang vẫy gọi đón chờ. Chúng tôi đang yêu nhau và chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chia lìa nhưng trong hoàn cảnh này những người tuổi trẻ như chúng tôi - những người thanh niên cùng thế hệ hiện tại giống như những con cá mắc kẹt trong vũng nước cạn làm sao tôi có thể là sợi dây buộc cánh chim trời đang có cơ hội thoát ra cánh cửa chật hẹp bay vút trong bầu trời lộng gió. Vì thế, ngày tiễn nhau, nước mắt nàng thấm ướt cả vùng ngực tôi. Trước khi chia tay, tôi cúi đầu chào từ giã người cha, ông mỉm cười với ánh mắt thật cương nghị nhưng tôi thấy loang loáng ánh lên chút lửa thật nồng.

2 – Tôi đứng chen lẫn trong đám đông ồn ào chật chội trong không khí nóng bức nơi cổng chờ của phi trường để đón Ca Dao và cứ bị đẩy qua đẩy lại mỗi lần có người bên trong đi ra khiến tôi nhiều lần phải kiễng chân, bị đẩy lùi vào một góc đứng căng mắt hồi hộp chờ đợi cho đến khi có tiếng ai đó kêu to " Ca Dao kìa" và trái tim tôi đập rộn ràng hơn khi thấy bóng dáng nàng xuất hiện trong tầm mắt. Trong lúc tôi chưa kịp chồm ra mừng thì một người đàn ông lạ mập mạp chen ra ngoài chạy tới choàng vai tặng nàng bó bông hồng thật to vừa cười hớn hở trong ánh sáng đèn flash lấp loé liên tục. Sau vòng vây của gia đình Ca Dao đến bên tôi vẻ như mừng ngày tái ngộ nhưng không hiểu sao tôi lờ mờ nhận ra dường như điệu bộ nàng có chút gì không thật thà nên mặc dù tôi rất xúc động nhưng bằng một kềm giữ phi thường tôi đứng im cười bối rối.
Thấy cảnh trước mắt tôi cảm nhận ngay mọi chuyện đã tan vỡ, đã lỡ dở hoàn toàn nhưng vì cả nể tôi theo nàng về cùng chuyến xe, cho nên dù ngồi sát bên nhau tôi cũng không còn biết nói thêm với Ca Dao như thế nào ngoài những hỏi thăm lấy có. Tôi cảm thấy lạc lõng trong đám đông thân tộc bên ngoại của nàng, nhất là cảm thấy có gì ngăn cách với cô gái mà tôi từng yêu thương giờ lạ lẫm với mái tóc hoe vàng bung lên như kiểu thời trang của những cô ca sĩ trong những tụ điểm ca nhạc đang nở rộ ngoài kia.

Cuộc tái ngộ thật ngỡ ngàng. Sự xa lạ vẫn nguyên vẹn giống như chúng tôi là hai người bạn sơ giao, giống như tôi không phải là tôi và Ca Dao là một người nào khác. Đáng lẽ chúng tôi có rất nhiều điều để kể lể về những lời nhớ thương nhau, nhưng trong suốt một buổi chiều, chúng tôi nói với nhau những điều vụn vặt, gượng gạo với những tiếng Việt rời rã mà nàng cố tình không muốn nói càng làm tôi vướng víu trong nỗi thất vọng vô bờ. Đột nhiên tôi thấy mình không cần phải chịu đựng với những cố gắng vô ích, tôi tìm điếu thuốc và bật lửa vừa lúc với tiếng nàng hốt hoảng kêu lên “ Oh ! No, no...”. Giọt nước đã tràn khỏi cái ly đầy ắp. Tôi nhìn nàng, muốn nói một câu, nhưng rồi chỉ mỉm cười với hai chữ xin lổi và dứt khoát đứng lên đi ra cửa với tiếng gọi tên tôi thật thảng thốt chạy đuổi từ ở phía sau lưng.

3 – Tôi đi lang thang một cách vô ý thức trong dòng xe cuống quít, đầu óc như rơi vào khoảng không mịt mù. Tôi cứ đi trong trạng thái mộng du như vậy mà không biết làm cách nào mà tôi có thể ghé được vào quán Café cũ kỹ quen thuộc đầy kỷ niệm của tôi với nàng. Tôi ngồi chìm đắm trong lặng lẽ hồi lâu. Khoảng không gian mát mắt với màu lá phủ xanh um, khiến lòng tôi bình tĩnh trở lại chút đỉnh nhưng lại khiến tôi rơi vào trạng thái buồn rười rượi khi nhớ lại chỗ ngồi này, những chiếc ghế này, những cái bàn này thảy thảy ghi dấu một thời hai đứa thương nhau, gắn bó nhau với từng hơi thơm quấn quít trên vai tôi cùng những lọn tóc mềm chảy dài trên triền lưng con gái.
Có lẽ bây giờ tâm hồn tôi đang lội sâu vào một thế giới đổ vỡ mà trước đây trong sự chừng mực của lòng tự trọng tôi đã mơ hồ khám phá ra những thay đổi của nàng đã manh nha từ từ mấy tháng nay nhưng tôi cứ mâu thuẫn để biện hộ cho hành động này. Bây giờ đối diện nhau tôi thấy không cần phải hỏi gì hết để khỏi phải nghe những giải thích quẩn quanh. Bây giờ chúng tôi đã đi hai con đường khác, đã mất hút, đã lạc nhau mặc dầu tôi chưa kịp chuẩn bị gì để đón chờ tình huống này, nhưng trong cuộc tình, những cuộc tình đứng đắn không bao giờ người trong cuộc muốn điều này xãy ra, nếu có, có lẽ phía nào đó xem tình yêu chỉ là nhà ga tạm bợ hoặc xem tình yêu hôn phối chỉ là cuộc mua bán bằng những đồng đô la bóng bẩy.

Từ ngày còn nhỏ, anh em chúng tôi được cha mẹ dạy dỗ trở thành người cứng cỏi lương thiện để có thể tồn tại được trong bất cứ hoàn cảnh nào và biết phải đứng lên bảo vệ mình, cho nên dù cha tôi đã chết trong trại tù Hoàng Liên Sơn, dù tôi bị nhà cầm quyền phân biệt đối xử vì lý lịch "Con cái nguỵ" nhưng tôi mặc kệ cứ vác đơn đi thi hết lần này đến lần nọ với số điểm thật cao không ngờ. Cuối cùng … “Chuột chạy cùng sào”… mới vào Sư Phạm chăng? Hề gì đâu tôi muốn mình là người có công ăn việc làm tử tế.

...



Tôi trầm ngâm hồi lâu trước bóng đen dày đặt mà bùi ngùi khi mường tượng chúng tôi như những con chim ướt cánh, xụi bại, ngơ ngác nhìn vào khoảng không tối mịt mà không biết làm sao bay lên, làm sao thoát ra, làm sao kêu lên những tiếng kêu thống thiết để báo động cho thế giới bên ngoài biết đất nước này, đất nước do chính cha ông gầy dựng mà dân chúng cứ bị đày đoạ hết lần này tới lần khác khiến ai nấy cũng mang cùng cảm giác như người ở tạm nhìn xã hội suy đồi mà trơ mắt bất lực. Tôi không muốn bi thảm hóa cuộc đời, nhưng trước những bất công, đàn áp đầy o ép...những người trong phía chúng tôi không khác gì dân Do Thái xưa bị Đức quốc xã gom lại tuy chúng tôi chưa bị giết cấp tốc bằng hơi ngạt nhưng nhà cầm quyền ác không khác gì Hitler, họ khủng bố tinh thần chúng tôi thường xuyên bằng đủ mọi cách khiến chúng tôi sống như những thây ma dật dờ không còn hồn vía, thui chột hết tất cả niềm tin hoặc lý tưởng.
Trong khi tôi đang chờ chuyến đi xa, sắp lìa bỏ quê hương mà tâm trạng giống như người Do Thái năm nào náo nức được trở về đất hứa. Bỏ đất nước ra đi mà ai nấy cũng đều mang tâm trạng vui mừng nôn nóng bởi vì trong cái xã hội tồi tệ này tuổi trẻ chúng tôi làm gì có được tự do, làm gì có sự tự chọn mà lúc nào cũng bị bắt buộc phải theo một hướng nào đó, một đường nào đó đầy rẫy vô lý, chúng tôi phải tự mình quờ quạng trong bóng đêm để bảo vệ chính mình. Chúng tôi không được quyền thắp lên đốm lửa, chúng tôi không được chuyền ánh sáng soi rọi một thể chế đầy áp bức huống hoặc la to đòi hỏi nhân quyền này nọ .
Tôi ngồi thật lâu như thế rồi bừng tĩnh khỏi dòng suy nghĩ đầy buồn phiền, dụi điếu thuốc, để tiền dưới đáy ly rồi đứng lên lững thững đi lấy xe. Đêm tối, trời mát, những ngôi sao nhỏ xíu chấp chới trên cao, tôi thở hơi thật dài, lòng dịu lại và thầm thương Ca Dao, nàng có khác gì một số thân phận con gái tội nghiệp trên đất nước nghiệt ngã này. Tôi cũng chợt nhớ tới nụ cười thật tươi của mẹ nàng sáng nay, nụ cười của bà làm tôi rờn rợn.
Nàng tự đánh mất mình rồi, nàng không tiếc. Cớ sao tôi lại tiếc ?

4 – Tôi vội vã phóng xe về nhà, vì chợt nhớ đêm nay, như thường lệ, đứa cháu trai ở Mỹ gọi về tíu tít kể đủ thứ chuyện - chuyện trường, chuyện lớp, chuyện nhà, chuyện chơi banh…Tiếng Việt trơn tru líu lo như con chim đầy sức sống véo von vọng về từ phiá cuối chân trời.


thuỵvi

( Hầm Nắng năm 2000 )
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7785)
Trái tim nhân từ của má mở ra không chỉ cho riêng con cái của mình mà cho biết bao người xung quanh.
09 Tháng Chín 2017(Xem: 7754)
Màu hoa phượng vĩ sẽ đỏ như máu của hai mẹ con mình hòa lại với nhau. Con sẽ được ở bên cạnh má đời đời
04 Tháng Chín 2017(Xem: 8561)
Khó khăn và quan trọng nhất là làm sao tui giữ vững sự thương mến của mọi người đã dành cho, để một ngày như mọi ngày vẫn là ngày sinh nhựt cũa tui.
15 Tháng Bảy 2017(Xem: 9619)
Tôi gửi lên đây chút lòng ái mộ. Một góc Biên Hòa để nhớ quê hương
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 9445)
Cư An Tư Nguy” cám ơn trường bộ binh Thủ Đức. Quân trường đã rèn luyện chúng ta sự nhẩn nhục và chịu đựng của một người lính
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 8475)
Các bạn hãy hẹn nhau cùng về hội ngộ. Để tìm lại niềm vui và nụ cười hân hoan sum họp của thầy cô và bạn hữu.
03 Tháng Bảy 2017(Xem: 9643)
Nhớ đòi nó rửa lon vụ này cho cẩn thận nghe mấy cha. Ít nhất ông Thường Vụ này cũng thích ca hát, thích nhậu nhẹt và rất biết lo cho anh em.
25 Tháng Sáu 2017(Xem: 10313)
Cái nhà! vâng " Sống có nhà, chết có hòm" là câu nói ngoài miệng khi người ta khẳng định chủ trương cuộc sống của mình.
22 Tháng Sáu 2017(Xem: 7527)
đốt đuốc đi tìm xem *Bác Cùng Chúng Cháu Hành Quân* đang nằm trong cống rãnh nào
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 7290)
Nếu ba ra đi, hãy chăm sóc và yêu kính mẹ con . Người đàn bà đã dâng hiến cả đời vì cha con chúng ta.
17 Tháng Sáu 2017(Xem: 8392)
“Chúng tôi là người lính”. Hy vọng chúng tôi đã làm sáng danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa trong ngày D- DAY của Lữ đoàn 304TH
15 Tháng Sáu 2017(Xem: 8506)
khi phác thảo xuất thần các khuôn mặt bạn văn, bằng hữu cô có lòng yêu quí. Như vậy cũng đủ cho người viết khi tình cờ ngẫu hứng muốn ‘Viết về Duyên
21 Tháng Năm 2017(Xem: 9252)
Cuộc sống dù khó khăn cách mấy nhưng những tình cảm tốt đẹp này còn tồn tại thì đời sống vẫn còn ý nghĩa biết bao nhiêu.
21 Tháng Năm 2017(Xem: 7749)
không ai giống được như Má trong thế giới của Ba. Đối với Ba, cuộc sốngcủa Ba đã chấm dứt từ khi hơi thở cuối cùng của Má trút ra trên thế gian này
14 Tháng Năm 2017(Xem: 12557)
kim đồng hồ không bao giờ quay ngược được, chiếc lá không còn đủ xanh trở nên vàng úa chuẩn bị lìa cành...
29 Tháng Tư 2017(Xem: 8812)
Thế là hết, dấu tích kỷ niệm của gia đình chúng tôi cũng không còn. Về một lần chỉ mong tìm lại kỷ niệm
28 Tháng Tư 2017(Xem: 9516)
Nếu không có ngày này thì Mẹ đã không mất chồng và con không mất Ba khi mới 1 tuổi đời
24 Tháng Tư 2017(Xem: 7859)
Bản thân tôi cứ mỗi năm đến hẹn lại thu xếp nghỉ làm để góp sức với chương trình đại nhạc hội Cám Ơn Anh.
17 Tháng Tư 2017(Xem: 7720)
Xin các đấng tiền nhân, hương linh những anh hùng tử sĩ phò hộ cho nước Việt mình vượt qua cơn bão giông này.
12 Tháng Ba 2017(Xem: 9527)
Có chăng chỉ là chữ tình để lại cho đời. Tình đồng nghiệp, tình thầy trò, bạn bè và đồng hương
11 Tháng Ba 2017(Xem: 7733)
Bao giờ ánh sáng văn mình và quyền bình đẳng nam nữ chính thức đến tận hang cùng ngõ hẻm trên thế giới. Thì ngày ấy sẽ không có chiến tranh
26 Tháng Hai 2017(Xem: 8603)
Dù sao tôi cũng đã thỏa mãn được ước mơ "Một lần viếng thăm xứ sở của Thái Dương Thần Nữ khi mùa hoa Anh Đào nở rộ"
18 Tháng Hai 2017(Xem: 9359)
Con người một khi lìa đời sẽ không mang theo của cải, nhưng đã có một gia tài bằng sự quý mến của tha nhân
14 Tháng Hai 2017(Xem: 8646)
Cảnh kinh hoàng xảy ra! Quá bực tức vì rượt đuổi theo mấy ả mái tơ, mất thì giờ và mất sức
11 Tháng Hai 2017(Xem: 9018)
Hai bản nhạc God Bless America và Việt Nam Việt Nam được hát lên với hùng hồn mãnh liệt. Đã tạo sự xúc động cho toàn thể mọi người đến tham dự
10 Tháng Hai 2017(Xem: 10465)
Còn bao nhiêu số phận đang sống vất vưởng bên lề xã hội, không người thân, không bạn bè.
03 Tháng Hai 2017(Xem: 8417)
Thay mặt cho những người Biên Hòa xin cám ơn những anh chị đã đặt viên đá xây dựng ngôi nhà tình nghĩa ấm nồng này.
22 Tháng Giêng 2017(Xem: 8625)
Tân Niên “ BIÊN HÒA THỜI CHINH CHIẾN” như một lời cám ơn những con người và những tấm lòng cho miền Nam Tự Do.
05 Tháng Giêng 2017(Xem: 10123)
nhưng tôi cũng như bao nhiêu thân phận những phụ nữ khác đã hòa quyện vào dòng sinh mệnh chung của hơn hai mươi triệu người dân Miền Nam
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 9439)
Riêng đối với những em những người bạn trẻ chúng tôi đã có buổi tối gặp mặt êm đềm nồng ấm vào đêm 30.
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 8118)
Chúc mọi người trên toàn thế giới ấm no , hạnh phúc. Chúc thế giới "hòa khí sinh tài". không hủy diệt lẫn nhau
02 Tháng Giêng 2017(Xem: 8990)
Tôi nợ mình trăm điều tự hỏi, đợi đêm về vung câu hỏi vào đêm. Và tiếng của đêm
29 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 9799)
Xin cám ơn Thượng Đế. Cuối cùng tôi xin được cúi đầu, để tưởng niệm tất cả anh linh của những người đã nằm xuống vĩnh viễn cho cuộc chiến.
11 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 7637)
Tháng 11 tôi ứa lệ tiễn người em gái chung trường ra đi . Em cũng là một cô giáo. Em hiền hòa dễ thương.
02 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 13349)
Đêm đó chúng tôi cười giởn rất tự nhiên và vui đến nổi không để ý các quan khách đã ra về từ bao giờ.
02 Tháng Mười Hai 2016(Xem: 9379)
Tôi hát khẻ ru mình "... thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rức. Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu..."
18 Tháng Mười Một 2016(Xem: 8417)
Ở rất xa, luôn huớng lòng về Biên Hòa và mong người ở đó bây giờ cũng hạnh phúc, an lạc như chúng tôi ngày trước.
30 Tháng Mười 2016(Xem: 8516)
Chị nhắm mắt lại nguyện cầu: Xin ơn trên ban phước lành đến với tất cả mọi người.
26 Tháng Mười 2016(Xem: 7995)
Chưa bao giờ như lúc này, tôi thèm được làm người mắc cơn mưa vội trên đường không kịp tìm chỗ trú
25 Tháng Chín 2016(Xem: 9575)
Một chút nắng sẽ soi sáng con đường, nơi đi và chốn đến. Để được sống vui như vui trong ngày gặp mặt
11 Tháng Chín 2016(Xem: 10753)
Chiến tranh như cơn xoáy tàn bạo cuốn hút những người học trò vào đó. Không thể chống cự, không thể vùng vẫy
11 Tháng Chín 2016(Xem: 8068)
những ngón tay lã lướt tê tái, xuyên vào tâm của đá giống như những ánh trăng rơi.
10 Tháng Chín 2016(Xem: 8617)
chất giọng người miền Tây rồi sẽ cùng lan tỏa... . Ai lại không mong sao điều tốt đẹp luôn tiếp tục lan tỏa ra khắp nơi... .
09 Tháng Chín 2016(Xem: 8166)
Mila chạy vội đến ôm xiết lấy em như thể chị em đã xa nhau lâu lắm rồi.
04 Tháng Chín 2016(Xem: 8620)
Nhưng tôi vẫn thấy, sao lòng mình cứ thiết tha đến thế...
04 Tháng Chín 2016(Xem: 8266)
Tôi trở lại Séc trong niềm tâm tư bộn rộn, đối với quê hương xứ sở của mình. Tổ quốc VIỆT NAM
20 Tháng Tám 2016(Xem: 9717)
Những ngày cuối cùng khi thầy còn ở cõi nhân thế, lời tri ân này được kèm theo đây em xin kính gởi thầy như lời tiễn đưa.
31 Tháng Bảy 2016(Xem: 12027)
Sao ai dấu của tôi đi đâu tiếng ve râm ran ngày cũ, và những chùm hoa rơi thắm đỏ sân trường?
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 12312)
Ra đi gặp vịt cũng lùa; Gặp duyên cũng kết, gặp chùa cũng tu