4:06 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

Mối tình đầu - Kim Trâm

19 Tháng Tư 201312:00 SA(Xem: 17945)

Mối tình đầu

Trong cuộc đời chúng ta, ai cũng có một mối tình đầu. Mối tình đầu có thể là mối tình cuối của những người có số phận may mắn, mà vô tình hay cố ý họ bắt gặp tình yêu, rồi giữ chặt, chấp nhận vui buồn, sướng khổ với người mình yêu thương, suốt đời không hối tiếc. Đáng trân trọng và ngưỡng mộ biết bao! Tôi cũng đã từng có một mối tình đầu đẹp nhưng mong manh lắm. Bởi vì lúc đó tôi chỉ là một con bé mới 16 tuổi.

Anh là một trong số những người bạn của chị tôi, thường đến nhà chúng tôi ăn uống, đàn hát thân thiết như người trong nhà. “Người trong nhà” đó đã trở thành bạn của gia đình tôi, từ anh cả cho đến cậu em út. Thế nên sau 3- 4 năm “để ý” một con bé hồn nhiên cho đến ngày con bé “nhổ giò” biết mơ mộng, anh bắt đầu tỏ tình với nó bằng một bài thơ và phổ nhạc:

Một con chim nhỏ

Ngơ ngác nhìn trời xanh

Mây trời đầy hứa hẹn

Hoa vừa nở anh ngã nón chào

Mùa Xuân chim én tung cao

Chắp cánh bay về tổ ấm

Anh sợ chim non sa bẫy

Nên anh đan kết chiếc lồng son

.......

Bài thơ bình thường là vậy, nhưng khi anh hát mắt nhìn tôi say đắm đã làm con tim tôi xao xuyến. Tình yêu đầu tiên của tôi vừa đến, thật tự nhiên, nhẹ nhàng như điều tất yếu phải xảy ra, không cần tìm kiếm, chọn lựa hay tính toán. Một tình yêu ngây thơ, khờ dại.

Anh vào đại học Đà Lạt năm thứ nhất, viết thư và gửi hoa penseé ép trong giấy pelure hồng gởi cho tôi mỗi ngày, chắp thêm cánh cho hồn tôi bay bổng lên khung trời cao nguyên mù sương hoa tím. Tôi mơ mộng nhiều hơn, cũng tập làm thơ và viết nhật ký, vẫn vô tư đi học như không hề nghĩ ngợi gì về tình yêu. Đối với tôi, yêu anh đơn giản là có một người để thương, để nhớ, để mong chờ những ngày được gặp nhau, tay trong tay đi dạo phố Sài Gòn. Để khi những ngón tay anh và tôi đan vào nhau đủ cảm thấy ấm áp, và những lúc anh nhè nhẹ quàng tay qua vai tôi thì cảm nhận được sự thương yêu che chở. Vậy đó, tôi chỉ là một con bé mới lớn tập tành yêu đương, anh thì trông già dặn nhiều hơn.

Quán La Pagode đã là nhân chứng tình yêu của chúng tôi trong suốt thời gian dài. Anh và tôi có thể ngồi hằng giờ ở đây chỉ để nói chuyện phiếm bên ly cà phê, kem và bánh ngọt. Tôi thích nghe anh nói chuyện hơn là ngồi im lặng nhìn vào mắt tôi làm cho tôi mắc cở, tôi còn trẻ con quá mà! Anh hay có những ý nghĩ bông đùa như thật:

 -Mình đi tới Quán Hò Hẹn nghen?

 -Sến, La Pagode chứ Hò Hẹn gì.

 -Thì mình hay hò hẹn ở đó, đặt tên cho nó lãng mạn chứ ai mà đi vô “Cái Chùa” hò hẹn?

 …......

 -Tay đâu rồi, anh cho mượn cái eo nè, nhớ ôm chặt.

 -Đi đi, nói nhảm nhí hoài.

 -Khờ quá! Chắc anh phải gởi gạo nhờ Mẹ nuôi em mấy năm nữa mới cưới được.

 - Đừng có mơ!

Những câu đối thoại lập đi lập lại như vậy sao tôi vẫn không chán, ngược lại còn ngập tràn hạnh phúc. Giả bộ nói anh đừng có mơ nhưng tôi luôn mơ những giây phút vui vẻ đó kéo dài mãi mãi, và ngây thơ tin rằng suốt cuộc đời chúng tôi sẽ không bao giờ xa nhau...

Thế mà khi học xong tú tài hai, dù tính hay mơ mộng nhưng tôi không còn là một con chim nhỏ, một cô bé dễ thương hay hờn dỗi nữa. Tôi đủ lớn khôn để nhận thức được mình không còn cần chiếc lồng son của anh. Tôi đã suy nghĩ khác, cho nên tôi thấy anh đổi khác, không là chàng lãng tử hào hoa của tôi mấy năm trước, anh bây giờ là một sinh viên đại học sắp ra trường. Khoảng cách Sài Gòn-Đà lạt như thu ngắn lại bởi anh bay đi bay về thường xuyên, gương mặt anh thêm phong trần, dáng đi ngang tàng, nhảy đầm, hút thuốc, uống rượu như một người từng trãi. Anh vẫn nụ cười răng khểnh hiền hòa, vẫn yêu chiều tôi như thế, nhưng sao tôi bỗng thấy sợ. Cái cảm giác sợ không giữ được tình yêu khờ dại của mình lâu hơn khiến tôi như dần dần xa anh. Cuối tuần tôi từ chối đi chơi với anh. Vào đại học tôi từ chối để anh đưa đón. Khi anh cầm tay tôi, dù vẫn xúc động nhưng tôi cố dặn lòng hãy buông ra vì một ý nghĩ mơ hồ ngu ngốc: “anh không phải dành cho tôi”. Không biết tại sao?

Mùa Hè năm 1972, có lẽ anh nhận thấy sự thay đổi nơi tôi nên sợ thời gian sẽ cuốn tôi ra khỏi tầm tay, anh đón tôi ở sân trường đại học, trao tôi chiếc nhẫn cầu hôn. Tôi bối rối, thật không đúng lúc chút nào, tôi khó khăn từ chối nhẫn và từ chối tình anh, dẫu biết quyết định này sẽ làm đau lòng cả hai. Anh thất vọng, bỏ học, tình nguyện vào bộ binh mang lon binh nhì. Khi biết tin, tôi buồn vì mối tình đầu dang dỡ và tiếc cho tương lai của anh.

Đời lính phong sương có vẻ hợp với anh, mỗi lần về phép anh vẫn mặc bộ quân phục đến nhà thăm chúng tôi, chỉ khác là không cùng tôi đi chơi nữa. Nghe anh kể chuyện xông pha chiến trường một cách hào hứng, tôi cũng vui lây:

 -Đi lính vui lắm sao?

 -Ừ, đời lính sống hôm nay không biết ngày mai, còn sống là vui lắm rồi.

 -Anh nói nghe như thật.

 - Ừ để coi, anh sẽ chết trước em, vì người nào yêu người kia nhiều hơn thì sẽ chết trước, bởi họ sẽ không thể sống nỗi nếu thiếu người mình yêu thương.

 ….....

Quả thật, anh đã chọn lựa và an vui với đời lính. Anh đánh trận từ Charlie đến Khe Sanh không hề run sợ, nếu đừng bao giờ có một ngày năm 1975 xảy ra. Anh trở về nhà như một người bất đắc chí, tinh thần sa sút, cũng chẳng còn tìm thấy nơi tôi người yêu bé nhỏ để tâm sự nữa. Từ đó anh ít ghé nhà chúng tôi, rồi từ từ bặt tin.

Mãi cho đến năm 1980, một lần thả bộ xem triển lãm ở công viên Nhà Hát Thành Phố, tình cờ tôi nhìn thấy anh. Tôi cố ý giữ khoảng cách để ngắm anh lâu hơn, để nhớ về những kỷ niệm xưa cũ tưởng chừng đã quên của hai đứa. Anh đứng giữa đám đông sao xa lạ quá, khuôn mặt hốc hác, mắt nhìn xa xăm vô hồn như không cần một lời chào hỏi. Lòng tôi se thắt, người này đã từng là mối tình đầu của tôi, đã dành cho tôi những năm tháng tuổi trẻ ngọt ngào hạnh phúc...

Thời gian sau tôi gặp lại một người bạn thân thời đi học của anh, mới biết anh đã qua đời vì bịnh nặng khi tuổi đời còn rất trẻ. Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.

 Kim Trâm

(Trích phần 4 của tập Hồi Ký)







 


Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Tư 2015(Xem: 9241)
Giờ này, có ai thả dùm tôi một ngọn đèn, làm dấu chỗ Sông nằm, hoi hóp, chờ ngày sẽ ngừng trôi ra biển!
19 Tháng Tư 2015(Xem: 9400)
Thế là hết một ngày vui, tuy mệt mỏi vì phải cuốc bộ trên những con đường dài, nhưng rất lý thú.
19 Tháng Tư 2015(Xem: 10623)
Hy vọng đời sống luôn có những người trọng tình nghĩa như những nhân vật trong chuyện
12 Tháng Tư 2015(Xem: 15866)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì quốc nạn 30/04/1975 và những người ngã gục trong lao tù cộng sản.
12 Tháng Tư 2015(Xem: 11396)
làm thơ Đường Xướng Họa tham gia vào nhiều nhóm tác giả tên tuổi. vừa để tập dợt, vừa học hỏi cầu tiến.
06 Tháng Tư 2015(Xem: 13198)
Có đi vào chiến tranh, có chia xẻ tận tình với nhau những lần sống chết mới thấm thía được nỗi nhớ ấy như thế nào
03 Tháng Tư 2015(Xem: 9241)
Là hễ đờn ông được danh vọng thì đàn bà cũng thơm lây, nhưng khi đàn bà nổi danh thì tên tuổi đàn ông chìm sâu thêm.
31 Tháng Ba 2015(Xem: 11566)
Cám ơn tác giả Hà Thu Thủy đã gởi đến cho người đọc thông điệp yêu thương và nhân ái với nhiều quyết tâm
29 Tháng Ba 2015(Xem: 10118)
Cuộc chia ly nào cũng đau khổ và tiếc nuối. Ra đi là hết, biết đến bao giờ trở lại. 1954 Cầu Hiền Lương đã chia đôi đất nước.
28 Tháng Ba 2015(Xem: 10891)
Tôi không tin một triệu dân Biên Hòa ai ai cũng đồng tình phát triển thành phố mà quên đi chục triệu dân Sài Gòn.
21 Tháng Ba 2015(Xem: 9304)
Trời bảo, Trời mưa vì buồn thôi Để người thơ thẩn, ngắm mưa rơi
19 Tháng Ba 2015(Xem: 10821)
Chúng tôi có bạn đồng hành, đồng trang lứa, có những người lính, người sĩ quan VNCH cùng lớn lên ở đấy, đang xả thân thay cho chúng tôi
17 Tháng Ba 2015(Xem: 10246)
hình bóng cuả quê hương nằm rải rác suốt ba miền Trung Nam Bắc, nơi nào tôi cũng thấy đáng yêu, càng nghèo càng khổ lại càng thương càng nhớ.
13 Tháng Ba 2015(Xem: 10472)
Tiếc nuối nhớ lại những kỷ niệm xa vời, để mà ngậm ngùi thương tưởng, tìm về một thời “Xuân Thì” đã qua.
09 Tháng Ba 2015(Xem: 11208)
đưa con thuyền bềnh bồng, mênh mông theo làn nước cuộn, thoang thoảng xa xa bài ca vọng cổ não nề, buồn bã chia tay…
08 Tháng Ba 2015(Xem: 16955)
“Rồi Mai Đây” và “Tôi Muốn”. Như một lời cám ơn các anh Ngô Quyền, các em Khiết Tâm trong đêm Reunion và 45 Năm Tình Bạn.
08 Tháng Ba 2015(Xem: 10633)
Tiển biệt Mẹ người mẹ vĩ đại của chúng con với lòng thương tiếc trọn đời
07 Tháng Ba 2015(Xem: 11389)
Mong cháu tôi nhớ mãi ngày hôm nay để cố gắng học hành, không phụ lòng tin tưởng của cha mẹ cháu và của chính tôi.
28 Tháng Hai 2015(Xem: 10628)
tình cảm anh chị em vẫn tràn trề dù thời gian đã mấy chục năm. Xin cám ơn người Biên Hòa của tôi.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10070)
khi nghe một chiếc lá rụng, một giọt nước rơi, như nhắc nhở mình để biết thương tuổi thơ, tuổi trẻ Việt Nam và biết yêu đất nước mình hơn.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10278)
Định cư ở Mỹ từ năm 1992 nhưng mãi đến giữa năm 2013 mới liên lạc được với vài anh chị đồng hương Biên Hòa
25 Tháng Hai 2015(Xem: 11038)
Tấm lòng nhi nữ thương mà trách. Chẳng trách chi Nàng, trách Hóa công
25 Tháng Hai 2015(Xem: 9578)
Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
23 Tháng Hai 2015(Xem: 19181)
Ban chấp hành hội ái hữu Biên Hòa California và đồng hương đã tham gia cả sự trang trọng và đặc biệt.
19 Tháng Hai 2015(Xem: 10378)
giáng sinh năm nay người mẹ đã mất và người con chỉ biết gởi cho chúng tôi tấm hình để làm kỷ niệm như một lời tri ơn
14 Tháng Hai 2015(Xem: 10548)
Cám ơn Hội Ái Hữu Biên Hòa, cám ơn Ngô Quyền và cám ơn cái quán Cà Phê Cầu Mát dễ thương
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10195)
Anh tôi đã mất lâu lắm rồi, nhưng mỗi khi thấy một người mặc đồ Biệt Động Quân trong những ngày lễ hội, tôi lại nhớ anh tôi vô cùng
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10453)
Tôi chịu không nổi cái cảnh bó gối ngồi trong rọ. Bao nhiêu gia đình đã tìm đường chạy khỏi Sài Gòn và đã chạy được khỏi Việt Nam
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10682)
Người Đi Trên Mây của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng có lẽ là tác phẩm được nhắc đến nhiều nhất mỗi khi người ta nói hoặc viết về Nguyễn Xuân Hoàng
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10552)
Cuộc đời có những buồn vui bất chợt dễ thương để trở thành kỷ niệm đẹp, đều mang một ý nghĩa thiêng liêng.
04 Tháng Hai 2015(Xem: 10203)
Hy vọng tôi sẽ vượt qua một cách bình an và để lại một nụ cười. Nụ cười mãn nguyện cám ơn cuộc sống quý giá mà ơn trên đã ban cho tôi.
04 Tháng Hai 2015(Xem: 9981)
Cái chết của người bạn thân thiết là sự đoạn tuyệt đột ngột với quá khứ của mình. Chúng ta không những mất một sự hiện diện mà còn mất cả một phần của cuộc sống
04 Tháng Hai 2015(Xem: 11311)
Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 10277)
mong chị hãy thanh thản bước về miền tây phương cực lạc
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 10724)
Cám ơn tác giả Nguyễn Thị Thêm đã cho tôi và những đồng hương độc giả BH thưởng thức một bài thơ hay, đầy ý nghĩa và chứa chan tình tự quê hương.
17 Tháng Giêng 2015(Xem: 10382)
những kỹ niệm, những tình cảm mến thương với chị Chu Diệu Thi, chị Lương Thị Sao bỗng chốc không cầm được nước mắt…
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 9932)
Trong khi những cơn gió Bấc cứ thi nhau thổi phà qua căn nhà trống trước, trống sau đem thêm những cơn lạnh thấu da.
14 Tháng Giêng 2015(Xem: 8776)
Trong không gian êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói lên điều tự khoái…
14 Tháng Giêng 2015(Xem: 10898)
cho một thi sĩ đã ra đi, nhưng lời thơ còn ở lại và vẫn chứa đựng mênh mang năm tháng cuộc đời .
13 Tháng Giêng 2015(Xem: 10338)
Tiển người đi. Trả lại buồn phiền những ai bi
11 Tháng Giêng 2015(Xem: 10605)
Sáng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi bịnh xá, đứng trên Quốc lộ 4 nhìn về hướng Cần Thơ thấy mặt trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 10278)
Phong bao tuy nhỏ nhưng mang một ý nghĩ to lớn là người Việt mình độc lập trong đời sống, trong tư tưởng cũng như phong tục tập quán.
05 Tháng Giêng 2015(Xem: 15791)
Nhìn lại, mái tóc đã pha muối tiêu. Tình cảm vẫn như ngày xưa. Xin cám ơn cuộc đời.Một ngày vui qua mau.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 10407)
Tôi thấy mình quá đầy đủ và hạnh phúc. Xin chia sẻ niềm hạnh phúc này đến tất cả các bạn.
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11356)
Thưởng thức lại ca khúc “Lời Con Xin Chúa” không phải để khơi lên “đống tro tàn tang tóc”, mà để cảm thông với những con người đã và đang chịu đau khổ
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9967)
merry Christmas and happy New Yeara
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9853)
Gia đình Kiều Oanh xin chân thành gửi lời kính chúc đến quý vị trưởng thượng, quý Thầy cô, đồng hương, cùng các bạn hữu vui đón một mùa Noel an bình, thịnh vượng
21 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14946)
Lòng bồi hồi xúc động nhớ những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học
20 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9083)
Cám ơn các thân hữu, bạn bè gần xa đã đọc những tâm tình của tui trong năm qua và luôn yêu thương, khuyến khích.
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11290)
Giữa hai người yêu nhau mà người con gái vì một chuyện gì đó nhỏ lệ thì người con trai lại hốt hoảng lo âu