10:09 SA
Thứ Hai
17
Tháng Hai
2025

Chỉ có mẹ…Bùi Tuyết Mai

02 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 14536)
Chỉ có mẹ…

 

 

blank

Hôm trước mẹ hỏi con: - “Giả sử có ngày tận thế thật thì thời khắc ấy, con muốn được ở bên cạnh ai?”. Con vô tư trả lời: - “Tất nhiên là con muốn được ở với đám bạn thân của con. Thằng Nam, thằng Nghĩa, con Hương, Ngọc Huyền, Thúy Vy… Tụi con là bạn bè sống chết có nhau mà mẹ”.

Và con đã chọn ở bên bạn bè trong “đêm giao thừa” giả định của thời khắc hủy diệt và tái sinh ấy.
Chúng con đã ăn uống, ca hát, nhảy nhót cho đến khi quán bar đóng cửa, đuổi khách. Lũ bạn không muốn dừng cuộc chơi nên kéo nhau đi tiếp, con chần chừ vì những tờ tiền cuối cùng mẹ cho đã tiêu hết.

- “Tao mệt rồi” - cuối cùng con quyết định chấm dứt cuộc vui. Thế nhưng mấy đứa bạn thân chẳng có đứa nào chịu đưa con về như đã hứa. Con thả bộ ra đường . Phố xá vắng hoe. Con thấy sợ nên cuối cùng đành gọi mẹ và chắc rằng sẽ nghe giọng ngái ngủ, cáu gắt của mẹ. Thế nhưng, không phải vậy. Giọng mẹ đầy lo lắng: - “Nói lại địa chỉ cho mẹ… Được rồi, ở đó chờ, mẹ tới liền”. Chưa đầy 10 phút sau, con đã nghe tiếng xe quen thuộc của mẹ từ xa.

Nhìn thấy mẹ, tự dưng con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ. 17 năm có mặt trên cuộc đời này, đây là lần đầu tiên con cảm nhận được sự ấm áp từ tấm lưng gầy gò của mẹ. Không có ai, kể cả những người mà con gọi là bạn thân có mặt bên con khi con cô đơn, sợ hãi, cần giúp đỡ.

Chỉ có mẹ…

Giờ đây, nếu mẹ hỏi lại: - “Giả sử có ngày tận thế thật thì thời khắc ấy, con muốn được ở bên cạnh ai?”, con sẽ không do dự trả lời: - “Con muốn được ở bên mẹ, bây giờ và suốt đời…”

Bùi Tuyết Mai
(Sưu tầm trên Net)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21820)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20426)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21992)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 20868)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19962)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 20441)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?