Hôm trước mẹ hỏi con: - “Giả sử có ngày tận thế thật thì thời khắc ấy, con muốn được ở bên cạnh ai?”. Con vô tư trả lời: - “Tất nhiên là con muốn được ở với đám bạn thân của con. Thằng Nam, thằng Nghĩa, con Hương, Ngọc Huyền, Thúy Vy… Tụi con là bạn bè sống chết có nhau mà mẹ”.
Và con đã chọn ở bên
bạn bè trong “đêm giao thừa” giả định của thời khắc hủy diệt và tái sinh ấy.
Chúng con đã ăn uống, ca hát, nhảy nhót cho đến khi quán bar đóng cửa, đuổi
khách. Lũ bạn không muốn dừng cuộc chơi nên kéo nhau đi tiếp, con chần chừ vì
những tờ tiền cuối cùng mẹ cho đã tiêu hết.
- “Tao mệt rồi” - cuối
cùng con quyết định chấm dứt cuộc vui. Thế nhưng mấy đứa bạn thân chẳng có đứa
nào chịu đưa con về như đã hứa. Con thả bộ ra đường . Phố xá vắng hoe. Con thấy
sợ nên cuối cùng đành gọi mẹ và chắc rằng sẽ nghe giọng ngái ngủ, cáu gắt của
mẹ. Thế nhưng, không phải vậy. Giọng mẹ đầy lo lắng: - “Nói lại địa chỉ cho mẹ…
Được rồi, ở đó chờ, mẹ tới liền”. Chưa đầy 10 phút sau, con đã nghe tiếng xe
quen thuộc của mẹ từ xa.
Nhìn thấy mẹ, tự dưng
con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ
ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ. 17 năm có mặt trên cuộc đời này, đây
là lần đầu tiên con cảm nhận được sự ấm áp từ tấm lưng gầy gò của mẹ. Không có
ai, kể cả những người mà con gọi là bạn thân có mặt bên con khi con cô đơn, sợ
hãi, cần giúp đỡ.
Chỉ có mẹ…
Giờ đây, nếu mẹ hỏi lại: - “Giả sử có ngày tận thế thật thì thời khắc ấy, con muốn được ở bên cạnh ai?”, con sẽ không do dự trả lời: - “Con muốn được ở bên mẹ, bây giờ và suốt đời…”
Bùi Tuyết Mai(Sưu tầm trên Net)