6:36 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

VÍ DẦU LÒNG MÁ CHẮT CHIU...AnDnHạ

25 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 10901)
longma-large-content
 Ví dầu lòng má chắt chiu
...


 Ló đầu vào phòng, con gái nói :
- Tối nay con đi coi phim nha má, gần nhà mình nè! 
 - Mấy giờ con về, chỗ đậu xe có gần cổng vào không? Nhớ đem theo áo ấm, con đi với ... Còn vài câu định nhắc hỏi nữa, nhưng cái đầu con gái đã thụt ra mất tiêu!
 Tối đó hơn mười giờ rưởi rồi con vẫn chưa về, đêm dần khuya má không ngủ được, lòng má phập phồng. Má nằm đọc sách ngóng con, má đọc hàng này nhảy xọ qua hàng kia, má đọc không được, má ra ngoài ngồi xem tivi chờ cửa con, cái điều khiển trong tay má bấm đổi hết kênh này sang kênh khác... má lo âu đủ thứ, có gì bất trắc cho con gái má không trên đường lái xe về? Con đang loay hoay tìm vì lạc mất chìa khóa? Hay chỗ con đậu xe xa quá với cửa rạp, có ai đi cùng với con đến chỗ lấy xe không? Có ai chọc ghẹo sàm sở gì con không? Hay là xe con bị xẹp bánh? Hay đơn giản chỉ là phim hôm nay chiếu trễ nên con về muộn?
 Rồi con gái cũng về, vui vẽ không có gì cả, lòng má nhẹ đi nỗi âu lo nhưng rồi sao không biết má lại bùng lên cơn giận, má đã la rầy con:
 - Hồi đó ông bà ngoại không cho phép má đi vậy đâu ... hồi đó con gái mà đi chơi khuya khoắc như vậy là không nên ... hồi đó ..." Con không vui và nói:
- Má cứ nhắc ông bà ngoại hoài, má cứ hồi đó hồi đó hoài, hồi đó khác bây giờ khác! Má lại rầy con:
 - Hồi đó (lại hồi đó, má cũng chẳng biết làm sao!) khi ông bà ngoại giận la, má phải lắng nghe... Má thấy con buồn bả:
- Má có lo thì cũng có được gì đâu, lại làm mệt má. Con đã lớn rồi đâu còn nhỏ nửa mà má lo âu chi nhiều như thế. Con có công việc, con có bạn bè, con cần được tự do cho thời gian riêng của con, má đâu có thể nào theo mà lo cho con mãi được..!"
 Má trở vào phòng lặng lẽ ứa nước mắt. Má hiểu và má cũng thấy những lo âu của má có gì đó ... lẫn thẫn và vô nghĩa. Nhưng má không thể ... không lo lắng cho con, má không thể nào làm khác hơn, bởi đơn giản má là má của con! Lo lắng và chăm sóc con cái là trách nhiệm của bậc cha mẹ, người ta vẫn hay nói vậy. Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má. Để má nhớ coi từ lúc nào má đã bắt đầu lo lắng cho các con của má... đó chính là lúc các con bắt đầu tượng hình trong má, và má biết nỗi lo ấy sẽ kéo dài cho đến lúc má nhắm mắt buông xuôi!
Nỗi lo như một bản năng tự nhiên má nhận ra được lúc con mới lọt lòng, mà chỉ với nó, dù chỉ là một cái cựa mình trở giấc trong đêm của con cũng làm má thức giấc. Khi con nóng sốt vì sưng nướu mọc cái răng đầu tiên, má lo lắng mấy đêm không ngủ. Lúc con chập chững, má vẫn luôn ở phía sau hai tay giơ theo những bước tập đi đầu tiên cùng con, chỉ được vài bước lẫm chẫm rồi con té ịch, miệng mếu xệch mắt ngước lên ngó má rồi òa khóc tủi thân, má xuýt xoa như chính mình té ngã, ôm con vào lòng dỗ dành thương con chưa thể kêu lên: - "con té rồi, đau quá má ơi!"... 
Ngày đầu tiên con xúng xính mặc đồng phục đến trường, chuông rung con vào hẳn lớp rồi, vậy mà má không đành về, má vẫn đứng ngoài cổng nghe tiếng ê a vọng ra rồi tưởng tượng có tiếng đánh vần của con trong đó, má thấy lòng vui muốn chảy nước mắt, giống như má đã khóc khi nghe tiếng con bập bẹ gọi ba gọi má lần đầu. Chừng ấy năm... chắc con đã quên tối đến nằm rúc trong lòng má, đòi má kể chuyện: - "con vỏi con voi, cái vòi đi trước, hai chân trước đi trước, hai chân sau đi sau, còn cái đuôi đi sau rốt..." Mấy lời đơn giản vậy thôi mà con thích thú ngủ thiếp ngon lành. Chừng ấy năm... chắc con cũng đã quên tiếng nhịp roi chan chát của má, ngó con nem nép nước mắt chảy dài im lặng đợi roi má quất xuống vì biết mình sai. Má thương con không nở trút roi xuống da mềm con dại, làm bộ hằm hè nhịp thêm vài roi: -"Lần này má cho con thiếu, lần sau còn hư nữa má đánh đòn gấp đôi!"... Má làm sao có thể làm đau con được. Má làm sao có thể ghét bỏ con mình ...
Bây giờ con đã lớn khôn, có nhiều mối quan hệ ở bên ngoài, má lại càng đối diện với trăm nỗi lo âu mà má tự biết rằng, má không thể làm gì hơn. Má chỉ là một bà má còn chưa chạy kịp theo những bước xa rộng của giới trẻ bây giờ, lẫm cẫm với nếp nghĩ xưa cũ giống như một sợi vải thừa, màu sắc không còn hợp thời bám lắt lẽo bên một tà váy mới, rồi ôm nỗi lo đâu đâu bất lực dõi bước theo chân các con mình. Nhiều khi má cũng biết sự lo lắng của má làm con bực mình, nó giống như gánh nặng làm con khó chịu, vì lúc nào má cũng muốn mãi tỏa bóng mình bao phủ che chắn cho con, làm cho má quên rằng con má đã lớn và muốn vươn ra khỏi vòng tay của má (thiệt là hợp lý với con và vô lý với má) ... Nhưng là một bản năng, liệu má có thể làm khác không? Má hạnh phúc sống cuộc đời làm má, với niềm vui lớn lao là được lo lắng cho các con của má. Má thiệt đáng trách phải không con?
Má hiểu rằng con không vui, con có lý, hết sức có lý khi buồn phiền má vì nghĩ rằng, sao má cứ muốn dính chặt vào con! Nhưng, như má đã nói với anh Hai, bây giờ má cũng nói với con, má dõi theo từng bước của tụi con, không phải vì rãnh rỗi, không phải vì tò mò, và hơn hết không phải để bắt lấy những thiếu sót của tụi con để mà vui thích. Mà nó chính là một phần trong cuộc đời của má, nó tựa như hơi thở của chính mình, còn thở là còn dõi theo… Dù rằng sự dõi theo này đôi khi được đáp trả lại bằng những lời nói, cử chỉ làm má buồn lòng không ít!
 Khi tụi con được mọi người ngợi khen, hãy nhớ vì sao mà tụi con được đón nhận những điều như thế. Nói như vậy không phải má muốn nâng cao mình trước tụi con, vì kể cả khi tụi con không thể nhớ đến những điều này, thì má cũng sẽ sống và nuôi dạy tụi con đúng y như thế…Mục đích của các con mình là gì, má không thể biết hết, nhưng cuộc đời của má từ khi có tụi con, thì đó chính là mục đích duy nhất của đời mình.
 Má nghĩ, không có một người mẹ nào mà chẳng có những nỗi đau khổ âm thầm, những lo âu trĩu nặng. Hình ảnh của người mẹ khẻ đung đưa nôi, của người mẹ bế con trên tay một mình trong đêm dài ru ầu ơ cho con yên giấc, người mẹ ôm choàng đứa con đã bỏ mẹ mà đi. Người mẹ là nhân chứng chân thật. Không phải huyền thoại. Đó là vẽ đẹp, là sự thật.
Rồi sẽ đến một lúc, tụi con sẽ không còn thấy khó chịu hay bực bội vì sự dõi theo của má nữa…Con sẽ thấy (giống như má đã thấy) cuộc sống có những điều không thể giải thích bằng lý lẽ. Cuộc sống có những nơi chốn thiêng liêng mà nơi đó, những lý lẽ thường tình trở nên vô nghĩa. Tình mẹ, con hiểu không, là nơi chốn ấy!
Cuộc đời như một dòng chảy xuôi, không hề ngưng … má nghĩ, lúc đó chắc tụi con chỉ thương nhớ đến ba má bằng cách nói với các con của tụi con rằng: - “…hồi đó ông bà ngoại của con dạy ba má nh
ư thế này nè…”  

AnDnHạ
longma2-large-content  
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5753)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 6814)
Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 7234)
để thấy mình vẫn còn loanh quanh đâu đó một nơi rất gần, tôi nghe thấy mình đang chạm trần vào mùi hương của tết.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 6282)
Thời gian không là gì cả! Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về
30 Tháng Giêng 2021(Xem: 5995)
“Công dưỡng dục suốt một đời lận đận Nghĩa sinh thành vương vấn cả trăm năm”
29 Tháng Giêng 2021(Xem: 6523)
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5343)
nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này: Làng quê Bình Sơn nghèo nàn, phố quận Long Thành thân thiết và ngôi trường Trung Học một thời mới lớn
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5215)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5522)
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5448)
Dường như nước Mỹ có thói quen đi đêm. Cái gì cũng bí mật, cũng thông đồng có hiệu lệnh ngầm.
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 5485)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 5959)
Sống Linh Thác thiêng, Xin Anh Phù Hộ cho toàn thể ACE / CH / ĐC THƯƠNG YÊU ĐOÀN KẾT CÙNG NHAU NẮM TAY QUYẾT TÂM ĐI ĐẾN ĐÍCH
30 Tháng Tám 2020(Xem: 6740)
sẽ làm hành trang giúp cho chúng cân bằng và vượt qua những thử thách của cuộc đời, để có thể vươn cao và vươn xa hơn.
28 Tháng Tám 2020(Xem: 6748)
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 6085)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
16 Tháng Tám 2020(Xem: 6034)
hôm nay Thầy Phan Thanh Hoài không rưng rưng ngấn lệ, nhưng mặt đỏ bừng sau những ly rượu chúc mừng
06 Tháng Tám 2020(Xem: 6180)
như thầm nhắn nhủ rằng chúng ta dù thân xác hèn kém nhưng cố giữ cái tâm để biết sống tử tế cho nhau dù qua tháng ngày nắng vội.
14 Tháng Sáu 2020(Xem: 6377)
Rất mong chúng ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên bình, thoải mái như xưa.
13 Tháng Sáu 2020(Xem: 6826)
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
29 Tháng Năm 2020(Xem: 6501)
Một chân thành cảm ơn đến tất cả các cố gắng vượt bực để thực hiện những bộ phim trong thời chiến, đặc biệt những phim nói về chiến tranh
12 Tháng Năm 2020(Xem: 6896)
cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý
07 Tháng Năm 2020(Xem: 6920)
Vào trại chừng hai tuần, thì tôi gặp được người quen cùng quê ở Biên Hòa, chị Huệ và gia đình Cô Tư Kiên, thuộc toán áo xanh đến trước
05 Tháng Năm 2020(Xem: 6718)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Trên đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4
29 Tháng Tư 2020(Xem: 6331)
Còn anh, còn chị, còn các bạn. Ngày 30 tháng 4 năm đó đã làm gì? Ở đâu?
25 Tháng Tư 2020(Xem: 47077)
một nén hương lòng thành kính tưởng nhớ đến anh Thủy, đến đồng đội của anh, và tất cả những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã "vị quốc vong thân"
13 Tháng Tư 2020(Xem: 66902)
mênh mông không bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ
13 Tháng Tư 2020(Xem: 24874)
Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5906)
Cầu mong các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương tinh thần lẫn vật chất như chúng ta hôm nay
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5907)
Bình an sẽ trở lại. Cầu nguyện cho Ngài thật sức khỏe và bình an.
10 Tháng Tư 2020(Xem: 6207)
Duyên chỉ cười nhưng chưa hứa nhận lời, không thể và có thể biết đâu còn cơ duyên.
09 Tháng Tư 2020(Xem: 6953)
Ôi! thời thơ dại, còn đâu nữa! Tuổi hoa niên, đèn sách miệt mài.
07 Tháng Tư 2020(Xem: 5471)
Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo
05 Tháng Tư 2020(Xem: 5694)
cũng như niềm an ùi của những ngày còn lại của cuộc sống nầy, là được gần gủi bên mấy con chó thân thương trong khoảnh khắc bình an
03 Tháng Tư 2020(Xem: 6322)
thế hệ con cháu tôi ngày nay không thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi
02 Tháng Tư 2020(Xem: 5570)
Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn
31 Tháng Ba 2020(Xem: 5375)
Đà Nẳng lúc đó người như nêm cối. Xe cộ in õi. Nóng nực vô cùng. Ai cũng vội vã chen lấn tìm đường đi
28 Tháng Ba 2020(Xem: 5845)
Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
25 Tháng Ba 2020(Xem: 6321)
Đêm cuối trong căn nhà cũ, tôi biết rằng mình không chỉ gánh trên vai một gánh quê hương.
24 Tháng Ba 2020(Xem: 5423)
Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá
23 Tháng Ba 2020(Xem: 5905)
Đời như sóng nổi- Xóa bỏ vết người…” “Ai mang bụi đỏ đi rồi!
21 Tháng Ba 2020(Xem: 6127)
Anh hùng tử khí hùng bất tử, họ là những tấm gương một lòng vì nước vì dân, họ là những vị Tướng bất tử.
17 Tháng Hai 2020(Xem: 6133)
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
01 Tháng Hai 2020(Xem: 8065)
Quê hương mang nặng nghĩa tình,Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời.
13 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 7021)
Tin hay không, tôi nghĩ đã có một Đấng Thiêng Liêng nào đó đưa đường dẫn lối cho ghe nhỏ của chúng tôi tới được bến bờ.
12 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 6260)
Ông là một nhân chứng quý báu của một giai đoạn bi thảm, một cuộc đổi đời ghê rợn nhất trong lịch sử Việt.
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 8642)
Về thăm anh thôi. Hồ sơ em bảo lãnh anh sang với em bị bên kia người ta bác rồi
04 Tháng Mười 2019(Xem: 7727)
Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!
22 Tháng Chín 2019(Xem: 7334)
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.
30 Tháng Tám 2019(Xem: 7312)
Tôi thường nghĩ cái gì của mình ắt sẽ tự đến, tự nhiên như cây cần có nước, như hết Hè lại sang Thu
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6524)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ