9:02 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

VÍ DẦU LÒNG MÁ CHẮT CHIU...AnDnHạ

25 Tháng Mười Một 201312:00 SA(Xem: 10991)
longma-large-content
 Ví dầu lòng má chắt chiu
...


 Ló đầu vào phòng, con gái nói :
- Tối nay con đi coi phim nha má, gần nhà mình nè! 
 - Mấy giờ con về, chỗ đậu xe có gần cổng vào không? Nhớ đem theo áo ấm, con đi với ... Còn vài câu định nhắc hỏi nữa, nhưng cái đầu con gái đã thụt ra mất tiêu!
 Tối đó hơn mười giờ rưởi rồi con vẫn chưa về, đêm dần khuya má không ngủ được, lòng má phập phồng. Má nằm đọc sách ngóng con, má đọc hàng này nhảy xọ qua hàng kia, má đọc không được, má ra ngoài ngồi xem tivi chờ cửa con, cái điều khiển trong tay má bấm đổi hết kênh này sang kênh khác... má lo âu đủ thứ, có gì bất trắc cho con gái má không trên đường lái xe về? Con đang loay hoay tìm vì lạc mất chìa khóa? Hay chỗ con đậu xe xa quá với cửa rạp, có ai đi cùng với con đến chỗ lấy xe không? Có ai chọc ghẹo sàm sở gì con không? Hay là xe con bị xẹp bánh? Hay đơn giản chỉ là phim hôm nay chiếu trễ nên con về muộn?
 Rồi con gái cũng về, vui vẽ không có gì cả, lòng má nhẹ đi nỗi âu lo nhưng rồi sao không biết má lại bùng lên cơn giận, má đã la rầy con:
 - Hồi đó ông bà ngoại không cho phép má đi vậy đâu ... hồi đó con gái mà đi chơi khuya khoắc như vậy là không nên ... hồi đó ..." Con không vui và nói:
- Má cứ nhắc ông bà ngoại hoài, má cứ hồi đó hồi đó hoài, hồi đó khác bây giờ khác! Má lại rầy con:
 - Hồi đó (lại hồi đó, má cũng chẳng biết làm sao!) khi ông bà ngoại giận la, má phải lắng nghe... Má thấy con buồn bả:
- Má có lo thì cũng có được gì đâu, lại làm mệt má. Con đã lớn rồi đâu còn nhỏ nửa mà má lo âu chi nhiều như thế. Con có công việc, con có bạn bè, con cần được tự do cho thời gian riêng của con, má đâu có thể nào theo mà lo cho con mãi được..!"
 Má trở vào phòng lặng lẽ ứa nước mắt. Má hiểu và má cũng thấy những lo âu của má có gì đó ... lẫn thẫn và vô nghĩa. Nhưng má không thể ... không lo lắng cho con, má không thể nào làm khác hơn, bởi đơn giản má là má của con! Lo lắng và chăm sóc con cái là trách nhiệm của bậc cha mẹ, người ta vẫn hay nói vậy. Trách nhiệm thôi ư? Không, với má đó là bản năng, là hơi thở là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của má. Để má nhớ coi từ lúc nào má đã bắt đầu lo lắng cho các con của má... đó chính là lúc các con bắt đầu tượng hình trong má, và má biết nỗi lo ấy sẽ kéo dài cho đến lúc má nhắm mắt buông xuôi!
Nỗi lo như một bản năng tự nhiên má nhận ra được lúc con mới lọt lòng, mà chỉ với nó, dù chỉ là một cái cựa mình trở giấc trong đêm của con cũng làm má thức giấc. Khi con nóng sốt vì sưng nướu mọc cái răng đầu tiên, má lo lắng mấy đêm không ngủ. Lúc con chập chững, má vẫn luôn ở phía sau hai tay giơ theo những bước tập đi đầu tiên cùng con, chỉ được vài bước lẫm chẫm rồi con té ịch, miệng mếu xệch mắt ngước lên ngó má rồi òa khóc tủi thân, má xuýt xoa như chính mình té ngã, ôm con vào lòng dỗ dành thương con chưa thể kêu lên: - "con té rồi, đau quá má ơi!"... 
Ngày đầu tiên con xúng xính mặc đồng phục đến trường, chuông rung con vào hẳn lớp rồi, vậy mà má không đành về, má vẫn đứng ngoài cổng nghe tiếng ê a vọng ra rồi tưởng tượng có tiếng đánh vần của con trong đó, má thấy lòng vui muốn chảy nước mắt, giống như má đã khóc khi nghe tiếng con bập bẹ gọi ba gọi má lần đầu. Chừng ấy năm... chắc con đã quên tối đến nằm rúc trong lòng má, đòi má kể chuyện: - "con vỏi con voi, cái vòi đi trước, hai chân trước đi trước, hai chân sau đi sau, còn cái đuôi đi sau rốt..." Mấy lời đơn giản vậy thôi mà con thích thú ngủ thiếp ngon lành. Chừng ấy năm... chắc con cũng đã quên tiếng nhịp roi chan chát của má, ngó con nem nép nước mắt chảy dài im lặng đợi roi má quất xuống vì biết mình sai. Má thương con không nở trút roi xuống da mềm con dại, làm bộ hằm hè nhịp thêm vài roi: -"Lần này má cho con thiếu, lần sau còn hư nữa má đánh đòn gấp đôi!"... Má làm sao có thể làm đau con được. Má làm sao có thể ghét bỏ con mình ...
Bây giờ con đã lớn khôn, có nhiều mối quan hệ ở bên ngoài, má lại càng đối diện với trăm nỗi lo âu mà má tự biết rằng, má không thể làm gì hơn. Má chỉ là một bà má còn chưa chạy kịp theo những bước xa rộng của giới trẻ bây giờ, lẫm cẫm với nếp nghĩ xưa cũ giống như một sợi vải thừa, màu sắc không còn hợp thời bám lắt lẽo bên một tà váy mới, rồi ôm nỗi lo đâu đâu bất lực dõi bước theo chân các con mình. Nhiều khi má cũng biết sự lo lắng của má làm con bực mình, nó giống như gánh nặng làm con khó chịu, vì lúc nào má cũng muốn mãi tỏa bóng mình bao phủ che chắn cho con, làm cho má quên rằng con má đã lớn và muốn vươn ra khỏi vòng tay của má (thiệt là hợp lý với con và vô lý với má) ... Nhưng là một bản năng, liệu má có thể làm khác không? Má hạnh phúc sống cuộc đời làm má, với niềm vui lớn lao là được lo lắng cho các con của má. Má thiệt đáng trách phải không con?
Má hiểu rằng con không vui, con có lý, hết sức có lý khi buồn phiền má vì nghĩ rằng, sao má cứ muốn dính chặt vào con! Nhưng, như má đã nói với anh Hai, bây giờ má cũng nói với con, má dõi theo từng bước của tụi con, không phải vì rãnh rỗi, không phải vì tò mò, và hơn hết không phải để bắt lấy những thiếu sót của tụi con để mà vui thích. Mà nó chính là một phần trong cuộc đời của má, nó tựa như hơi thở của chính mình, còn thở là còn dõi theo… Dù rằng sự dõi theo này đôi khi được đáp trả lại bằng những lời nói, cử chỉ làm má buồn lòng không ít!
 Khi tụi con được mọi người ngợi khen, hãy nhớ vì sao mà tụi con được đón nhận những điều như thế. Nói như vậy không phải má muốn nâng cao mình trước tụi con, vì kể cả khi tụi con không thể nhớ đến những điều này, thì má cũng sẽ sống và nuôi dạy tụi con đúng y như thế…Mục đích của các con mình là gì, má không thể biết hết, nhưng cuộc đời của má từ khi có tụi con, thì đó chính là mục đích duy nhất của đời mình.
 Má nghĩ, không có một người mẹ nào mà chẳng có những nỗi đau khổ âm thầm, những lo âu trĩu nặng. Hình ảnh của người mẹ khẻ đung đưa nôi, của người mẹ bế con trên tay một mình trong đêm dài ru ầu ơ cho con yên giấc, người mẹ ôm choàng đứa con đã bỏ mẹ mà đi. Người mẹ là nhân chứng chân thật. Không phải huyền thoại. Đó là vẽ đẹp, là sự thật.
Rồi sẽ đến một lúc, tụi con sẽ không còn thấy khó chịu hay bực bội vì sự dõi theo của má nữa…Con sẽ thấy (giống như má đã thấy) cuộc sống có những điều không thể giải thích bằng lý lẽ. Cuộc sống có những nơi chốn thiêng liêng mà nơi đó, những lý lẽ thường tình trở nên vô nghĩa. Tình mẹ, con hiểu không, là nơi chốn ấy!
Cuộc đời như một dòng chảy xuôi, không hề ngưng … má nghĩ, lúc đó chắc tụi con chỉ thương nhớ đến ba má bằng cách nói với các con của tụi con rằng: - “…hồi đó ông bà ngoại của con dạy ba má nh
ư thế này nè…”  

AnDnHạ
longma2-large-content  
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Tư 2015(Xem: 9242)
Giờ này, có ai thả dùm tôi một ngọn đèn, làm dấu chỗ Sông nằm, hoi hóp, chờ ngày sẽ ngừng trôi ra biển!
19 Tháng Tư 2015(Xem: 9401)
Thế là hết một ngày vui, tuy mệt mỏi vì phải cuốc bộ trên những con đường dài, nhưng rất lý thú.
19 Tháng Tư 2015(Xem: 10625)
Hy vọng đời sống luôn có những người trọng tình nghĩa như những nhân vật trong chuyện
12 Tháng Tư 2015(Xem: 15868)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì quốc nạn 30/04/1975 và những người ngã gục trong lao tù cộng sản.
12 Tháng Tư 2015(Xem: 11399)
làm thơ Đường Xướng Họa tham gia vào nhiều nhóm tác giả tên tuổi. vừa để tập dợt, vừa học hỏi cầu tiến.
06 Tháng Tư 2015(Xem: 13201)
Có đi vào chiến tranh, có chia xẻ tận tình với nhau những lần sống chết mới thấm thía được nỗi nhớ ấy như thế nào
03 Tháng Tư 2015(Xem: 9247)
Là hễ đờn ông được danh vọng thì đàn bà cũng thơm lây, nhưng khi đàn bà nổi danh thì tên tuổi đàn ông chìm sâu thêm.
31 Tháng Ba 2015(Xem: 11569)
Cám ơn tác giả Hà Thu Thủy đã gởi đến cho người đọc thông điệp yêu thương và nhân ái với nhiều quyết tâm
29 Tháng Ba 2015(Xem: 10122)
Cuộc chia ly nào cũng đau khổ và tiếc nuối. Ra đi là hết, biết đến bao giờ trở lại. 1954 Cầu Hiền Lương đã chia đôi đất nước.
28 Tháng Ba 2015(Xem: 10894)
Tôi không tin một triệu dân Biên Hòa ai ai cũng đồng tình phát triển thành phố mà quên đi chục triệu dân Sài Gòn.
21 Tháng Ba 2015(Xem: 9305)
Trời bảo, Trời mưa vì buồn thôi Để người thơ thẩn, ngắm mưa rơi
19 Tháng Ba 2015(Xem: 10821)
Chúng tôi có bạn đồng hành, đồng trang lứa, có những người lính, người sĩ quan VNCH cùng lớn lên ở đấy, đang xả thân thay cho chúng tôi
17 Tháng Ba 2015(Xem: 10249)
hình bóng cuả quê hương nằm rải rác suốt ba miền Trung Nam Bắc, nơi nào tôi cũng thấy đáng yêu, càng nghèo càng khổ lại càng thương càng nhớ.
13 Tháng Ba 2015(Xem: 10474)
Tiếc nuối nhớ lại những kỷ niệm xa vời, để mà ngậm ngùi thương tưởng, tìm về một thời “Xuân Thì” đã qua.
09 Tháng Ba 2015(Xem: 11211)
đưa con thuyền bềnh bồng, mênh mông theo làn nước cuộn, thoang thoảng xa xa bài ca vọng cổ não nề, buồn bã chia tay…
08 Tháng Ba 2015(Xem: 16958)
“Rồi Mai Đây” và “Tôi Muốn”. Như một lời cám ơn các anh Ngô Quyền, các em Khiết Tâm trong đêm Reunion và 45 Năm Tình Bạn.
08 Tháng Ba 2015(Xem: 10633)
Tiển biệt Mẹ người mẹ vĩ đại của chúng con với lòng thương tiếc trọn đời
07 Tháng Ba 2015(Xem: 11393)
Mong cháu tôi nhớ mãi ngày hôm nay để cố gắng học hành, không phụ lòng tin tưởng của cha mẹ cháu và của chính tôi.
28 Tháng Hai 2015(Xem: 10628)
tình cảm anh chị em vẫn tràn trề dù thời gian đã mấy chục năm. Xin cám ơn người Biên Hòa của tôi.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10073)
khi nghe một chiếc lá rụng, một giọt nước rơi, như nhắc nhở mình để biết thương tuổi thơ, tuổi trẻ Việt Nam và biết yêu đất nước mình hơn.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10282)
Định cư ở Mỹ từ năm 1992 nhưng mãi đến giữa năm 2013 mới liên lạc được với vài anh chị đồng hương Biên Hòa
25 Tháng Hai 2015(Xem: 11041)
Tấm lòng nhi nữ thương mà trách. Chẳng trách chi Nàng, trách Hóa công
25 Tháng Hai 2015(Xem: 9580)
Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
23 Tháng Hai 2015(Xem: 19182)
Ban chấp hành hội ái hữu Biên Hòa California và đồng hương đã tham gia cả sự trang trọng và đặc biệt.
19 Tháng Hai 2015(Xem: 10382)
giáng sinh năm nay người mẹ đã mất và người con chỉ biết gởi cho chúng tôi tấm hình để làm kỷ niệm như một lời tri ơn
14 Tháng Hai 2015(Xem: 10555)
Cám ơn Hội Ái Hữu Biên Hòa, cám ơn Ngô Quyền và cám ơn cái quán Cà Phê Cầu Mát dễ thương
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10200)
Anh tôi đã mất lâu lắm rồi, nhưng mỗi khi thấy một người mặc đồ Biệt Động Quân trong những ngày lễ hội, tôi lại nhớ anh tôi vô cùng
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10455)
Tôi chịu không nổi cái cảnh bó gối ngồi trong rọ. Bao nhiêu gia đình đã tìm đường chạy khỏi Sài Gòn và đã chạy được khỏi Việt Nam
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10685)
Người Đi Trên Mây của nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng có lẽ là tác phẩm được nhắc đến nhiều nhất mỗi khi người ta nói hoặc viết về Nguyễn Xuân Hoàng
12 Tháng Hai 2015(Xem: 10554)
Cuộc đời có những buồn vui bất chợt dễ thương để trở thành kỷ niệm đẹp, đều mang một ý nghĩa thiêng liêng.
04 Tháng Hai 2015(Xem: 10215)
Hy vọng tôi sẽ vượt qua một cách bình an và để lại một nụ cười. Nụ cười mãn nguyện cám ơn cuộc sống quý giá mà ơn trên đã ban cho tôi.
04 Tháng Hai 2015(Xem: 9987)
Cái chết của người bạn thân thiết là sự đoạn tuyệt đột ngột với quá khứ của mình. Chúng ta không những mất một sự hiện diện mà còn mất cả một phần của cuộc sống
04 Tháng Hai 2015(Xem: 11315)
Tôi chỉ là một bông hoa dại được hội AHBH đem vào vườn hoa văn nghệ và ươm phân, tưới nước.
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 10280)
mong chị hãy thanh thản bước về miền tây phương cực lạc
23 Tháng Giêng 2015(Xem: 10727)
Cám ơn tác giả Nguyễn Thị Thêm đã cho tôi và những đồng hương độc giả BH thưởng thức một bài thơ hay, đầy ý nghĩa và chứa chan tình tự quê hương.
17 Tháng Giêng 2015(Xem: 10386)
những kỹ niệm, những tình cảm mến thương với chị Chu Diệu Thi, chị Lương Thị Sao bỗng chốc không cầm được nước mắt…
15 Tháng Giêng 2015(Xem: 9934)
Trong khi những cơn gió Bấc cứ thi nhau thổi phà qua căn nhà trống trước, trống sau đem thêm những cơn lạnh thấu da.
14 Tháng Giêng 2015(Xem: 8779)
Trong không gian êm tịnh, tôi trở về với cái tôi. Chung quanh sự vật cố hữu quen thuộc như muốn nói lên điều tự khoái…
14 Tháng Giêng 2015(Xem: 10902)
cho một thi sĩ đã ra đi, nhưng lời thơ còn ở lại và vẫn chứa đựng mênh mang năm tháng cuộc đời .
13 Tháng Giêng 2015(Xem: 10338)
Tiển người đi. Trả lại buồn phiền những ai bi
11 Tháng Giêng 2015(Xem: 10607)
Sáng ngày 1-5, tôi bước ra khỏi bịnh xá, đứng trên Quốc lộ 4 nhìn về hướng Cần Thơ thấy mặt trời lên đỏ rực, báo hiệu một ngày mới
10 Tháng Giêng 2015(Xem: 10286)
Phong bao tuy nhỏ nhưng mang một ý nghĩ to lớn là người Việt mình độc lập trong đời sống, trong tư tưởng cũng như phong tục tập quán.
05 Tháng Giêng 2015(Xem: 15795)
Nhìn lại, mái tóc đã pha muối tiêu. Tình cảm vẫn như ngày xưa. Xin cám ơn cuộc đời.Một ngày vui qua mau.
01 Tháng Giêng 2015(Xem: 10412)
Tôi thấy mình quá đầy đủ và hạnh phúc. Xin chia sẻ niềm hạnh phúc này đến tất cả các bạn.
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11358)
Thưởng thức lại ca khúc “Lời Con Xin Chúa” không phải để khơi lên “đống tro tàn tang tóc”, mà để cảm thông với những con người đã và đang chịu đau khổ
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9971)
merry Christmas and happy New Yeara
24 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9855)
Gia đình Kiều Oanh xin chân thành gửi lời kính chúc đến quý vị trưởng thượng, quý Thầy cô, đồng hương, cùng các bạn hữu vui đón một mùa Noel an bình, thịnh vượng
21 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14951)
Lòng bồi hồi xúc động nhớ những ngày vui hồn nhiên của một cô gái nhà quê lên tỉnh học
20 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9088)
Cám ơn các thân hữu, bạn bè gần xa đã đọc những tâm tình của tui trong năm qua và luôn yêu thương, khuyến khích.
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11292)
Giữa hai người yêu nhau mà người con gái vì một chuyện gì đó nhỏ lệ thì người con trai lại hốt hoảng lo âu