2:02 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

NGƯỜI ĐI TRÊN MẪY KỲ 14 & 15 - NGUYỄN XUÂN HOÀNG

14 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 10070)

Kỳ 14

Quỳnh vừa đẩy cửa len vào vừa kêu tôi. Trong bộ đồng phục màu xanh của hãng hàng không Quỳnh giống như một nữ quân nhân hơn là một nhân viên dân sự.

-Em phải để xe ở sở. Đi bộ. Khó lắm mới qua được mấy lần kẽm gai tới đây!

Tôi kéo ghế cho Quỳnh ngồi. Cô mở xắc tay lấy chiếc gương nhỏ soi mặt, tô lại son môi và xoa hai tay lên má.

-Em uống gì?

-Ồ! Anh gọi cho em một Sprite.

-Sprite. Tôi đưa tay ra dấu cho người hầu bàn.
Hai tay chống cằm, Quỳnh nhìn tôi:

-Hồi này anh gầy dữ. Sao cả tháng nay anh không gọi em?

Tôi đốt một điếu thuốc, thở khói, không muốn trả lời câu hỏi của Quỳnh. Tôi không thể giải thích cho Quỳnh biết tại sao. Lần dọn nhà sau này tôi không cho cô hay. Tôi lảng sang chuyện khác:

-Sở em lúc này ra sao?

-Rục rịch cắt người. Tháng này có mấy chuyến bay bị cắt. Tháng tới nếu tình hình chính trị không ổn chưa biết ra sao?

-Có ảnh hưởng gỉ đến em không?

-Em không biết. Nhưng em có một phần thưởng của hãng: Được nghỉ một tháng có lương và đi một vòng du lịch Âu Châu. Tất cả đều do hãng CAL đài thọ.

-Sau đó?

-Sau đó tùy em chọn chỗ làm mới: Hongkong hay Tokyo.

-Em có dự tính gì?

-Sài Gòn!

-Tại sao Sài Gòn?

-Bởi vì Sài Gòn có anh!

Trong trí nhớ tôi không bao giờ phai mờ được cái ánh sáng lung linh của đôi mắt màu nâu mã não của Quỳnh khi cô nói câu “Bởi vì Sài Gòn có anh!” Tôi cầm đầu bàn tay Quỳnh. Tôi muốn hôn lên những ngón tay quen thuộc kia, những ngón tay đã từng đánh thức, kêu dậy những tế bào cảm giác tôi. Tôi muốn hôn lên môi Quỳnh, nơi có chiếc răng khểnh như lúc nào cũng mỉm cười với tôi. Tôi muốn siết chặt thân thể Quỳnh.

Khách trong quán mỗi lúc một đông. Người ta đã tìm mọi cách len qua những lượt rào kẽm gai. Người ta muốn chứng kiến tận mắt biểu tình và chống biểu tình. Không khí trong quán hơi ngộp. Khói thuốc lá bị dồn trong một không gian hẹp làm Quỳnh chảy nước mắt. Tuy vậy cô vẫn không tỏ vẻ khó chịu.

-Anh biệt tăm ở đâu mà không gọi em?

-Thì vẫn ở đây!

-Còn chuyện tòa án của anh đã tới đâu? Em có tò mò quá không? Đừng hiểu lầm em?

-Tại sao tôi hiểu lầm em?

-Em muốn nói em quan tâm chuyện đó vì anh, không phải cho em!

Tôi thả những ngón tay của Quỳnh ra, bưng ly expresso, hớp một ngụm nước đen nhạt thếch vô vị. Tôi nhìn thẳng vào mắt Quỳnh, tôi muốn đọc những ý nghĩ trong đầu cô.

-Em không đòi hỏi anh cái gì khác ngoài điều này: Đừng quên em!

Tôi nghịch:

-Tôi có trí nhớ hơi tồi phải không?

-Không. Nhưng em biết nếu vắng mặt em lâu hòn đá trí nhớ của anh sẽ mòn!

-Thôi, không nói chuyện trời đất nữa!

-Anh nghĩ sao?

-Nghĩ sao là sao?

-Anh cảm thấy thế nào khi gặp lại chị ấy?

-Dửng dưng!

-Em xin lỗi anh. Quỳnh cầm lấy tay tôi trong hai tay cô.

-Hồi này tụi nhỏ ra sao, anh?

-Vẫn bình thường.

-Em muốn đưa Đăng và Mai đi ăn kem chiều Thứ Bảy này. Anh nghĩ sao?

-Tôi sẽ đón chúng nó về và em sẽ đi với ba cha con tôi.

-Nhưng anh chưa cho em địa chỉ mới của anh?

-Thì chính là hôm nay tôi muốn cho em biết chỗ ở mới của tôi.

Tôi dụi điếu thuốc lá hút dở chừng xuống gạt tàn. Rồi không biết làm gì, tôi lại rút một điếu khác, châm lửa và thở khói.

-Hồi này anh hút nhiều quá!

-Có sao đâu! Có ai chết vì hút thuốc không?

Quỳnh cầm bao thuốc lên, xoay ngang hông đọc: “Surgeon General's Diease: Smoking Causes Lung Cancer, Heart Diease, Emphysema, and May...”

-Này cô bé, em đừng quên là thuốc lá vẫn tiếp tục sản xuất và bán trên khắp thế giới chớ!

-Phải, nhưng nó vẫn là một thú vui tai hại!

-Trên đời này không có thứ thú vui nào mà không đi kèm nó ít nhiều tai hại!

-Thôi đi, miệng dẻo, em không lý luận với anh nữa. Cho em địa chỉ mới của anh và em trở về sở.

-Em đến thăm tôi đi!

-Thì anh ở đây mà! Còn gì!

-Em biết không? Lúc này tôi rất cần em! Em đi xi nê với tôi đi!

-Không được. Em chỉ xin phép có mấy phút. Thứ Bảy mình gặp nhau!

Kỳ 15

Quỳnh đứng dậy quàng sắc lên vai.

Tôi chép địa chỉ lên phía sau lưng của một hộp quẹt giấy, bỏ vào xắc tay Quỳnh và đưa cô ra cửa.

Đường đã bắt đầu đông người. Tôi đi theo Quỳnh một quãng ngắn.

“Bây giờ anh đi đâu?” Quỳnh chợt đứng lại bên tượng Thủy Quân Lục Chiến hỏi tôi:

“Có lẽ tôi sẽ đi xem một phim mới của Michel Piccoli và Romy Schneider”.

“Nên lắm. Les Choses De La Vie. Thứ Bảy nhé!” Quỳnh nắm chặt những ngón tay tôi như một lời từ giã.


4

“Ê ai như ông Thăng kìa!”

Trước hàng rào dẫn vào cửa phòng chiếu rạp Rex tôi thấy Uyên và mấy người trẻ tuổi. Một cậu tóc dài phủ ót, quần ống rộng, áo chẽn. Còn cậu kia tóc ngắn, y phục gọn, mắt sáng. Cô gái đứng cạnh Uyên khá cao lớn, cả khuôn mặt như chìm trong đôi mắt kính đen gọng to.

“Chào anh Thăng!” Uyên bước tới đưa tay về phía tôi.

“Chào!” Tôi bắt tay Uyên.

Quần jean xanh bạc màu, sơ-mi trắng rộng, tóc dài bím đuôi sam, Uyên tươi mát và ngây thơ như một thiên thần.

“Xin giới thiệu anh, đây là Cathy Hồng, bạn Uyên, và đây là Tấn và Minh ở Luật Khoa“

“Chào!”

“Và đây là anh Thăng!” Cô giới thiệu tôi với bạn mình.

“Thưa anh.” Cả ba người trẻ tuổi cùng nói.

“Xin lỗi mấy bồ nhé!” Uyên nói với các bạn, và cô kéo tay tôi lôi về phía quầy giải khát bên hông tiền đình.

“Sao hôm đó anh không chờ Uyên?”

“Tại sao tôi phải chờ cô?”

“Đưa bố ra xe trở vào phòng đọc sách thì anh đã đi mất tiêu.”

“Tôi là người ít kiên nhẫn.”

“Sao anh không phone cho Uyên.”

“Nhưng tôi đâu có số điện thoại của cô?”

“Ồ!” Uyên kêu lên bật cười.

“Cô thích Romy Schneider không?” Tôi nói lảng.

“Thích! Anh đi với bọn này nhé!”

“Cô có thể chờ tôi lấy vé được không?”

“Không còn vé đâu!” Uyên chỉ tôi xem tấm bảng Hết Vé dựng trước cửa tò vò.

“Làm sao?”

“Uyên có rất nhiều giấy mời. Anh đi với bọn này nhé?”

“ Cám ơn cô! Để khi khác. Tôi có chút việc phải làm ngay bây giờ.”

“Anh làm sao vậy? Uyên có chuyện muốn nói với anh thực mà!”

Cô bước lại chỗ mấy người bạn. Bốn cái đầu chụm lại. Tôi không nghe họ nói gì, nhưng khi Uyên quay lại cầm lấy tay tôi, tôi
thấy cả ba đưa tay chào trước khi bước hẳn vào bên trong rạp.

“Mình đi đi anh!”

“Đi đâu?” Tôi ngạc nhiên.

“Thì anh cứ đi với Uyên đã.”

Chúng tôi đi băng qua công viên trước Tòa Đô Chính, đi vào Hành Lang Eden. Những cửa kính trưng bày mỹ phẩm, đồ trang
sức đàn ông đàn bà. Đèn sáng trong hành lang, nhưng người thưa thớt. Ra khỏi Hàng Lang là đường Tự Do, người đông nhưng có vẻ vội vội vàng vàng. Tôi đứng lại. Trên thềm gạch dọc theo vách nhà sách Xuân Thu là hàng sách “xôn”. Không thiếu thứ gì: tiểu thuyết, sách khoa học, hội họa, âm nhạc, triết học... Lướt mắt trên những tạp chí cũ và những tựa đề sách, tôi cố ý chờ nghe Uyên nói. Nhưng vì cô cứ lặng thinh nên sau cùng tôi phải lên tiếng:

“Đi đâu bây giờ?”

“Uyên muốn uống trà Hoàng Cúc.”

“Trà Hoàng Cúc?” Tôi ngạc nhiên. “Ở đâu vậy?”

“Ở tiệm Hoàng Gia. Đi, anh đi với Uyên.”

Đường Tự Do buổi chiều mát rượi dưới những cơn gió miệt mài từ sông Saigon thổi lên. Uyên khỏe mạnh, trẻ trung, nồng nàn đi bên cạnh một người đàn ông là tôi buồn nản, hoài nghi và nhạt nhẽo. Tôi lê bước theo Uyên trên một con phố thanh bình sang trọng. Chẳng có chút dấu vết nào cho thấy da thịt của Saigon bị những trận cào cấu nhức xương của một người tình phụ phàng trong mấy ngày qua. Tôi nghĩ đến Đăng và Mai, không hiểu chiều nay chúng đang làm gì trong căn nhà nhỏ ở một ngõ hẻm đường Kỳ Đồng. Mẹ chúng nó, người đàn bà lớn lên trong một gia đình mà đồng tiền ngự trị trên tất cả, đã có lần nói với tôi rằng nếu phải đổi tất cả danh dự và phẩm giá con người để có được trong tay cái tài sản trở thành người giàu nhất Saigon cô ta sẽ không do dự đặt danh giá dưới gót chân mình. Cũng may, cô ta không có đủ danh dự và phẩm giá để đổi cho nên số tài sản cô thu vào không đáng là bao.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Hai 2021(Xem: 5751)
Sức khoẻ quý thật, nhưng quý nhất, trên cả sức khoẻ, là cái nhìn thấu suốt cuộc đời, sinh lão bệnh tử, để chấp nhận dễ dàng một khi sức khoẻ mất đi.
13 Tháng Hai 2021(Xem: 6813)
Làm hết sức mình, kiểm điểm lại những gì mình đã hành động để sửa sai. Như con trâu lặng lẽ nằm nhai lại cỏ.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 7233)
để thấy mình vẫn còn loanh quanh đâu đó một nơi rất gần, tôi nghe thấy mình đang chạm trần vào mùi hương của tết.
12 Tháng Hai 2021(Xem: 6281)
Thời gian không là gì cả! Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về
30 Tháng Giêng 2021(Xem: 5993)
“Công dưỡng dục suốt một đời lận đận Nghĩa sinh thành vương vấn cả trăm năm”
29 Tháng Giêng 2021(Xem: 6521)
Trời ơi trong 3 tháng mùa Đông, ngay cả cái lưng im lặng, cái dáng rất buồn đó
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5343)
nhưng trái tim tôi vẫn yêu nơi này: Làng quê Bình Sơn nghèo nàn, phố quận Long Thành thân thiết và ngôi trường Trung Học một thời mới lớn
17 Tháng Giêng 2021(Xem: 5215)
Thư này là lá thư thứ 49 nhưng lại là lá thư đầu tiên của năm 2021. Đáng lẽ là một thư vui, lạc quan, tràn đầy hy vọng và niềm tin. Nhưng thư này không được như thế! Xin đổi ngược hai chữ Người và Cảnh trong câu thơ của Cụ Nguyễn Du để bày tỏ: “Cảnh buồn Người có vui đâu bao giờ…”. Mong Các Bạn Mình thứ lỗi.
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5520)
Cuối cùng là màn bắn pháo bông, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi nhạc, đèn vụt tắt, trên nền trời tiếng đì đùng vang vọng, pháo hoa rực rỡ, trên cao từng vòm pháo hoa chụp xuống
14 Tháng Mười Hai 2020(Xem: 5444)
Dường như nước Mỹ có thói quen đi đêm. Cái gì cũng bí mật, cũng thông đồng có hiệu lệnh ngầm.
29 Tháng Mười Một 2020(Xem: 5483)
Cám ơn với tất cả lòng trân trọng cuộc đời này, hạnh phúc này. Kính chúc những người tôi yêu thương thật nhiều sức khỏe, an lành và hạnh phúc.
02 Tháng Mười 2020(Xem: 5956)
Sống Linh Thác thiêng, Xin Anh Phù Hộ cho toàn thể ACE / CH / ĐC THƯƠNG YÊU ĐOÀN KẾT CÙNG NHAU NẮM TAY QUYẾT TÂM ĐI ĐẾN ĐÍCH
30 Tháng Tám 2020(Xem: 6739)
sẽ làm hành trang giúp cho chúng cân bằng và vượt qua những thử thách của cuộc đời, để có thể vươn cao và vươn xa hơn.
28 Tháng Tám 2020(Xem: 6742)
Tôi thành thật xin lỗi những bài nhạc lính, xin lỗi các tác gỉả, những người hát chúng, một trăm ngàn lần. Mà vẫn thấy chưa đủ.
23 Tháng Tám 2020(Xem: 6085)
Chiếc ghế trang trọng dành cho Thầy vẫn luôn nằm trong lòng mỗi người học sinh Ngô Quyền xa xứ. Chúng con xin hứa sẽ làm tốt để xứng đáng với sự dạy dỗ và thương yêu của Thầy.
16 Tháng Tám 2020(Xem: 6033)
hôm nay Thầy Phan Thanh Hoài không rưng rưng ngấn lệ, nhưng mặt đỏ bừng sau những ly rượu chúc mừng
06 Tháng Tám 2020(Xem: 6180)
như thầm nhắn nhủ rằng chúng ta dù thân xác hèn kém nhưng cố giữ cái tâm để biết sống tử tế cho nhau dù qua tháng ngày nắng vội.
14 Tháng Sáu 2020(Xem: 6376)
Rất mong chúng ta thoát ra khỏi thời kỳ mắc dịch này để người dân trở lại cuộc sống yên bình, thoải mái như xưa.
13 Tháng Sáu 2020(Xem: 6824)
Sài Gòn có một con phố cong queo một cách rất ngộ nghĩnh, được đặt tên là phố Cống Quỳnh. Thật là khéo, vì cách lập luận và hành động của ông Cống Quỳnh
29 Tháng Năm 2020(Xem: 6497)
Một chân thành cảm ơn đến tất cả các cố gắng vượt bực để thực hiện những bộ phim trong thời chiến, đặc biệt những phim nói về chiến tranh
12 Tháng Năm 2020(Xem: 6895)
cũng như không còn nhìn thấy anh đậu xe bên lề freeway 101 trong cái nắng chói chan để đón đợi và mời chúng tôi đến phở Lý
07 Tháng Năm 2020(Xem: 6918)
Vào trại chừng hai tuần, thì tôi gặp được người quen cùng quê ở Biên Hòa, chị Huệ và gia đình Cô Tư Kiên, thuộc toán áo xanh đến trước
05 Tháng Năm 2020(Xem: 6718)
Tôi luôn luôn kính nhớ ơn Trên đã ban cho chúng tôi phước lành, may mắn ra đi được trong ngày 30/4
29 Tháng Tư 2020(Xem: 6331)
Còn anh, còn chị, còn các bạn. Ngày 30 tháng 4 năm đó đã làm gì? Ở đâu?
25 Tháng Tư 2020(Xem: 47077)
một nén hương lòng thành kính tưởng nhớ đến anh Thủy, đến đồng đội của anh, và tất cả những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã "vị quốc vong thân"
13 Tháng Tư 2020(Xem: 66894)
mênh mông không bằng nhà mình, dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có Mẹ
13 Tháng Tư 2020(Xem: 24871)
Không biết phải dùng chữ gì thay cho ba dấu chấm đỏ đây?
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5904)
Cầu mong các thế hệ kế tiếp sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương tinh thần lẫn vật chất như chúng ta hôm nay
11 Tháng Tư 2020(Xem: 5906)
Bình an sẽ trở lại. Cầu nguyện cho Ngài thật sức khỏe và bình an.
10 Tháng Tư 2020(Xem: 6206)
Duyên chỉ cười nhưng chưa hứa nhận lời, không thể và có thể biết đâu còn cơ duyên.
09 Tháng Tư 2020(Xem: 6953)
Ôi! thời thơ dại, còn đâu nữa! Tuổi hoa niên, đèn sách miệt mài.
07 Tháng Tư 2020(Xem: 5470)
Đời sống vốn buồn nhiều hơn vui,trong tình hình này dường như phải đổi thành đời sống vốn dĩ buồn lo
05 Tháng Tư 2020(Xem: 5693)
cũng như niềm an ùi của những ngày còn lại của cuộc sống nầy, là được gần gủi bên mấy con chó thân thương trong khoảnh khắc bình an
03 Tháng Tư 2020(Xem: 6321)
thế hệ con cháu tôi ngày nay không thể nào tìm lại được các giá trị ấy ngay trên chính quê hương của tôi
02 Tháng Tư 2020(Xem: 5568)
Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn
31 Tháng Ba 2020(Xem: 5375)
Đà Nẳng lúc đó người như nêm cối. Xe cộ in õi. Nóng nực vô cùng. Ai cũng vội vã chen lấn tìm đường đi
28 Tháng Ba 2020(Xem: 5844)
Cái thứ hai xin lỗi nước Mỹ vì đã vu khống dịch họa này là do quân đội Mỹ đưa Virus vào Trung Quốc.
25 Tháng Ba 2020(Xem: 6321)
Đêm cuối trong căn nhà cũ, tôi biết rằng mình không chỉ gánh trên vai một gánh quê hương.
24 Tháng Ba 2020(Xem: 5423)
Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá
23 Tháng Ba 2020(Xem: 5905)
Đời như sóng nổi- Xóa bỏ vết người…” “Ai mang bụi đỏ đi rồi!
21 Tháng Ba 2020(Xem: 6126)
Anh hùng tử khí hùng bất tử, họ là những tấm gương một lòng vì nước vì dân, họ là những vị Tướng bất tử.
17 Tháng Hai 2020(Xem: 6130)
Tôi đang đợi tết cùng với quê nhà và cớ làm sao nghiêng về phía nào, tôi cũng nghe tiếng lòng mình rung động!
01 Tháng Hai 2020(Xem: 8064)
Quê hương mang nặng nghĩa tình,Quê hương tôi đó đẹp xinh tuyệt vời.
13 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 7017)
Tin hay không, tôi nghĩ đã có một Đấng Thiêng Liêng nào đó đưa đường dẫn lối cho ghe nhỏ của chúng tôi tới được bến bờ.
12 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 6257)
Ông là một nhân chứng quý báu của một giai đoạn bi thảm, một cuộc đổi đời ghê rợn nhất trong lịch sử Việt.
08 Tháng Mười Hai 2019(Xem: 8642)
Về thăm anh thôi. Hồ sơ em bảo lãnh anh sang với em bị bên kia người ta bác rồi
04 Tháng Mười 2019(Xem: 7726)
Vậy là 38 năm đã trôi qua, rồi câu chuyện bốn trăm năm chiếc cầu trên sông Drina, và còn biết bao chuyện của một thời chưa nói hết. Buồn!
22 Tháng Chín 2019(Xem: 7333)
Chúng tôi được họ cưu mang, dìu về căn nhà lá, đốt than rừng sưởi ấm tình người vào đêm thứ 41 trên tuyến đường vượt biển.
30 Tháng Tám 2019(Xem: 7311)
Tôi thường nghĩ cái gì của mình ắt sẽ tự đến, tự nhiên như cây cần có nước, như hết Hè lại sang Thu
10 Tháng Tám 2019(Xem: 6523)
Tuy mỗi người đi mỗi đường nhưng sau gần năm mươi năm xa cách chúng tôi lại tìm đến nhau, mọi nghi ngờ đều được làm sáng tỏ