10:14 CH
Thứ Sáu
25
Tháng Tư
2025

ĐỌC THƠ VÕ ĐÌNH TUYẾT- TRẦN HOÀI THƯ

06 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 11993)

phuongdong-large

ĐỌC THƠ VÕ ĐÌNH TUYẾT

 Có phải thơ là những viên thần dược, là thăng hoa đời sống, ngoài việc làm đẹp thêm chữ nghĩa. Hởi cô tát nước bên đàng. Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi. Hình ảnh của một nàng thôn nữ tát nước đêm trăng, nếu không có hai câu thơ trên, chắc gì ai nghĩ đến một chiếc gàu trăng và cả giòng trăng chảy lai láng trên ruộng đồng vào một đêm trăng sang. Riêng, qua thơ của Võ Đình Tuyết, còn hơn thế nữa. Ngoài việc dung thơ để làm thăng hoa đời sống, anh còn dùng thi ca như một nơi nương tựa. Ví dụ:

Trong hãng tiện hôi mùi dầu mỡ

Ánh trăng, dáng núi vẫn trở về

Vẫn thấy đường mưa nhỏ rất thơ

Vẫn thấy bóng em hiền trưa hạ

 Vâng. Nếu không có thi ca, người thợ là người thợ. Có nghĩa là xung quanh mùi hôi dầu mỡ, máy chuyển động ì ầm. Có nghĩa là con người trở thành một cái máy. May mà thi ca có mặt. Không phải là ly nước làm đở khát. Tiếng nhạc làm dịu thần kinh. Mà ánh trăng, dáng núi, đường mưa và bóng em. Chỉ có thi ca mới mang tất cả. Chỉ có thơ mới khiến con người thoát khỏi vòng vây đen đặc, trốn khỏi nanh vuốt của cơ giới hóa và trở lại con người đích thật của hắn.

Trong hãng tiện thơ về vội vã

Đỗ mồ hôi người vẫn yêu đời

Vẫn yêu hoài dù rách tả tơi

Niềm viễn mộng chờ ngày mai tới

Cám ơn thơ. Thơ không bắt ta hận thù. Thơ không bắt ta mổ gan mổ mật. Thơ không vè, không truyển đơn. Thơ là

Em ngày từ thuở vào thơ

Có tâm trắng ngọc có ngờ vực nhau

Có ngày trời nhỏ cơn đau

Là ngày em đã đổ sầu cho mây

 Thơ vô hình vô ảnh. Thơ chẳng vàng bạc, lụa là. Nhưng thơ là tất cả. Thơ đến lúc ta cần. Thơ vỗ về khi ta tủi. Thơ ngọt ngào khi ta cay, ta đắng. Thơ dành cho ta một chỗ trú ngụ khi ta nghe đời vội vã.

Tình cờ gặp được nhà thơ

Bắt tay nghe ấm như sờ quê hương

Dù cho tù ngục đoạn trường

Vẫn không giấu được gió hương của trời

 Vâng, thơ không còn là những going, những chữ xào nặn, bỏ vào lò để luyện, để luyện từng chữ. Cho chữ thành hay, ý thành lạ. Ở thơ Võ Đình Tuyết, thơ giãn dị lắm, như thể thấy được, ngửi được, sờ mó được. Nhưng đâu phải giãn dị mà không phải là thơ. Hãy đọc một đoạn thơ tả chân nhưng đầy thi tính như sau:

Trong quán rượu nhạc

Đốt một điếu thuốc thơm râu chiều thứ bảy

Nhìn đứa con gái tóc vàng

Cởi những cái sau cùng

Hắn hết hứng và nhớ người con gái mùa xưa

Tóc thơm mùi bồ kết

Chỉ một chút hương

Mà hắn nhớ cả đời sau

 Trời ơi, tội nghiệp cho chàng thi sĩ. Chỉ một chút hươngmà chàng lại nhớ cả đời cả kiếp. Như vậy em phải cảm tạ chàng. Chàng làm em trở thành bất tử. Để làm gì. Để em đọc lại vần thơ, lòng xôn xao của một thời hoa mộng. Để ta đọc lại thơ chàng, con tim cũng trở lại bồi hồi. Cám ơn thi ca. Cám ơn người thơ Võ Đình Tuyết.

TRẦN HOÀI THƯ

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 23002)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 22246)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20945)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 22450)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 21469)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 20515)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 20985)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?