CON THƯƠNG MẸ
Năm đó Minh học lớp 9, năm mà học sinh bắt đầu có nhiều bài vở để học và cũng là năm mà đứa con trai cũng bắt đầu có nhiều thay đổi trong lối suy nghĩ và cuộc sống. Với cái tuổi mà tính tình thường hay bướng bỉnh, việc gì mình làm cũng đều đúng cả. Vừa từ trường về nhà, Minh đi chơi bên ngoài với bạn bè mãi tối mới về mà không lo gì đến việc học. Và rồi từ điểm A xuống B rồi C. Mẹ anh thấy vậy thường hay khuyên con bớt đi chơi để lo xong bài vở trong trường. Mẹ càng khuyên thì anh càng thấy khó chịu. Lời nói của bạn bè thì quí, bạn bè nói gì cũng nghe theo còn lời khuyên của Mẹ thì không còn phù hợp với Minh nữa. Minh tự cảm thấy mình đã bị gò bó trong gia đình, trong tâm tư Minh lúc nào cũng nghĩ là sau khi học xong Trung Học, Minh sẽ chọn trường đại học thật xa để rời khỏi vòng kiểm soát của gia đình, để được tự do, mặc dầu trong gia đình chỉ có mẹ và chị của Minh.
Khi Mẹ Minh biết được Minh sắp sửa rời xa gia đình, Mẹ Minh thật buồn và lo lắng. Mẹ không đành lòng để Minh đi xa. Mẹ thương đứa con trai và rồi đây ai sẽ lo cho con từng miếng ăn, giặt quần áo và mỗi khi bị cảm lạnh ai lo cho con từng viên thuốc …Mẹ Minh rất buồn, đành lòng để con đi xa vì việc học hành và tương lai của con. Trong thời gian hai năm sống xa nhà, Minh ít khi gọi điện thoại về thăm Mẹ ngoại trừ Minh cần xin tiền. Khi Mẹ gọi đến, Bà chỉ nói được vài câu với Minh thì Minh vội vã nói con bận việc học, nên Mẹ Minh đành ngưng lại.
Một hôm chị Minh gọi cho Minh và thông báo là Mẹ Minh bất ngờ ngã bịnh trầm trọng và đang nằm tại nhà thương, kêu Minh về gấp thăm Mẹ. Minh về ngay và đi thẳng đến nhà thương thăm Mẹ thì bà đã hôn mê không còn biết gì nữa, thân người chỉ còn da bọc xương. Nhìn Mẹ nằm mê man, Minh nghĩ đây là Mẹ của tôi sao? Người yêu thương nuôi nấng tôi, lo cho tôi tất cả mọi sự trong đời sống? Và tự nhiên những hình ảnh trong quá khứ hiện ra trong tâm trí Minh, anh nhớ Mẹ thương yêu, vỗ về anh, chăm lo thuốc men khi anh đau ốm. Mẹ lo cho anh từng miếng ăn, giấc ngủ. Mẹ đưa anh đi sắm quần áo, cho tiền khi anh cần đến, nấu cho anh những món ăn anh thích. Từ khi đi học xa anh chẳng mấy khi gọi điện thoại về thăm Mẹ ngoại trừ những lời xin tiền. Mỗi lần hỏi thăm chuyện nầy nọ, khuyên răn nhắc nhở, anh bực mình. Có lần anh xin một số tiền lớn, Mẹ không tiền nên bà ngần ngại trả lời anh, anh bực bội không muốn nghe, giận dữ cúp điện thoại. Anh không biết rằng gần đây sức khoẻ Mẹ đã giảm sút và bao nhiêu những ý nghĩ khác tràn đến làm tan nát lòng anh. Mẹ thương và lo lắng cho anh như thế nhưng anh trả lại cho Mẹ bằng sự trách móc giận dữ. Có lần anh đi chơi về khuya Mẹ chờ bên cửa, anh bực tức nói Mẹ không cần phải thức chờ như vậy nữa, con lớn rồi . Một hôm anh vừa đi học về, Mẹ hỏi anh làm bài được không, anh lớn tiếng bảo Mẹ đừng bao giờ hỏi việc học của con, Mẹ đừng chen lấn vào đời sống riêng tư của con. Anh không ngờ rằng vì muốn được tự do, tự lập, anh đã gạt Mẹ ra khỏi đời sống, anh đã nói những điều làm cho lòng Mẹ anh đau đớn. Anh tự nhủ :Tôi trả ơn cho Mẹ tôi như vậy sao? Anh kề đầu bên gối Mẹ thốt nhẹ: Mẹ ơi, con thương Mẹ ; nhưng rất tiếc là đã trể. Mẹ anh đã ra đi rồi…
Tháng năm, ngày lễ Mẹ , một mình trong căn phòng nhỏ, lòng cảm thấy buồn, Minh ao ước phải chi giờ nầy anh còn Mẹ, anh lo lắng cho Mẹ, anh mua quà tặng Mẹ, anh sống hạnh phúc khi có Mẹ…Anh lại nghĩ đến Ba anh, người mà anh chưa bao giờ thấy mặt. Anh nhớ có lần Mẹ kể, khi anh chào đời thì Ba anh đang trong trại cải tạo. Ba năm sau, vì không chịu nổi sự hành hạ của bọn cai tù, vì đói khát, vì bịnh tật và vì không thuốc men nên Ba Minh đã chết trong tù. Một năm sau đó, Mẹ anh tìm cách đưa hai con vượt biên. Anh thở dài, vội vàng đứng lên đi lang thang trên đường phố đông người trong khung cảnh nhộn nhịp của thành phố New York mong tìm sự lãng quên trong tâm hồn; nhưng không thể, chân bước từng bước mà lòng anh vẫn ấp ủ câu : CON THƯƠNG MẸ.
Người Biên Hòa