10:25 CH
Thứ Tư
24
Tháng Tư
2024

VU LAN và MÁ CỦA TUI - NGUYỄN THỊ THÊM

05 Tháng Tám 201410:12 CH(Xem: 10685)
VU LAN và MÁ CỦA TUI
Má của tui là một bà già nhà quê.
Tui nói ra với một chút tự hào. Bởi hai chữ "Nhà Quê" không làm tui xấu hổ hay mặc cảm mà nó là cái gì thân thương, rung động tuyệt vời khi tui nói tới nó để chỉ về má.
Má tui nhà quê thì đương nhiên tui cũng nhà quê không sai chỗ nào, chắc như bắp. Nhưng khi tui hỏi con tui:
- Má là bà xẩm già nhà quê, không sang trọng, dở tiếng Anh con có xấu hổ vì má không?
Con tui ôm hôn tui và nói:
- Má đâu có nhà quê, má của con đẹp mê hồn. Má là má của con. Má nhà quê thì con cũng nhà quê sao?
Ừ hén! Đơn giản như vậy mà tui cứ tự hỏi mình. Kỳ thiệt.
Hổng biết sao má tui già rất sớm. Tui nhớ khi tui học lớp nhì, lớp của ông thầy giáo già có cái roi mây dài thoòng thì má tui đã là một bà già nhai trầu bỏm bẻm. Má dẫn tui tới gửi cho Thầy:
-Dạ! Thưa thầy, nó là con Chín. Con gái mà cũng phá lắm đó thầy, thầy mần ơn cứ quánh nó thẳng tay dùm tui. Tui gửi nó cho thầy, trăm sự nhờ thầy.
Tui đâu phải tên Chín, tui thứ chín thôi mà, Ông thầy cũng vô sổ tên tui là Nguyễn thị Chín. Đến khi tui học hết lớp trường làng, ra quận LT học. Cô giáo Ba dạy lớp Nhất. Cổ kêu" Nguyễn thị Thêm." Tui ngớ ra , tui tưởng cổ kêu ai. Hóa ra cổ kêu mình.
Má tui chào thầy rồi đi về, tui nhìn má đi ra khỏi cổng trong lòng giận dỗi. Ông thầy này nổi tiếng là dữ, má còn xúi ổng đánh mình. Trên bàn nhìn hai cái củ mây bự tổ chảng, cây roi mây thật dài và mấy cái sơ mít phơi khô. Tui ớn da gà, nghĩ thầm "mình chắc tiêu đời phen này".
Thế mà cả năm học tui không bị ổng đánh . Tui mánh lới lần nào cũng xung phong trả bài trước (Ổng sẽ không hỏi vặn vẹo lung tung) Khi truy bài xong, ổng còn cho tui đánh mấy đứa khác không thuộc bài nữa chớ. Mấy thằng chọc tui "Cái đầu trọc lóc như cái bình vôi, Mẹ ngồi, mẹ ỉa, mẹ bôi lên đầu", hồi học lớp Ba ngày nào là tui đót thẳng tay. Bây giờ nghĩ lại còn ân hận.
Ông thầy giáo già trường làng này cũng thiên vị lắm. Khi không thuộc bài hoặc làm toán si ổng bắt nằm dài xuống. Một lần nằm mấy đứa sắp lớp như cá mòi. Cây roi mây thật dài ổng ngồi trên ghế quất “Trót, trót” xuống mông. Đứa nào ổng thích ổng bắt nằm sát bên trong. Đứa nào phá phách, học dở, ổng cho nằm ngoài. Ngọn roi mây thường quét mấy đứa nằm xa. Đau điếng.
Còn quỳ sơ mít là hình phạt mà đứa nào cũng sợ. Mít đã ăn xong, đem phơi khô, lớp vỏ sần sùi bên ngoài khô cứng. Quỳ xuống đau thấu trời xanh. Mấy đứa bị quỳ đầu gối da lún xuống lủng từng lỗ nhỏ. Vậy mà không có phụ huynh nào dám đến trường khiếu nại.
Thầy còn hình phạt mà bi giờ tui thấy ác không chỗ chê. Đứa nào tay dơ hay móng tay không cắt, viết chữ xấu, vở bôi bẩn là thầy gọi lên, mấy đầu ngón tay chúm lại. Thầy dùng một củ mây ngắn, nhưng gốc rất to. Thầy gỏ mạnh vào đầu ngón tay chúm lại. Đó là hình phạt đau thấu tim. Càng giựt vào mình né tránh thì thì thầy đánh càng đau.
Má tui nói: "Thầy như cha, thầy khó, trò mới nên" nên bà rất quý mấy Thầy. Vào ngày Tết, mùng năm tháng 5 hay Trung Thu là bà sai anh em tui mang lễ vật đến nhà thầy, cô.
Ông thầy này còn có hai người con gái cũng dạy chung trường. Cô Ngẫu dạy lớp bét (lớp 1), cô Duyên dạy lới tư (lớp hai). Cô Duyên rất khó tánh và nóng nảy. Đứa nào lên bảng làm sai thì cô nắm đầu dọng vô bảng đau điếng. Bảng đen ngày xưa có giá chống. Bảng bị dọng mạnh ngã cái rầm. Cô bắt học trò dựng lại và đánh tiếp.
Có lần làm toán cộng. Anh Sáu tui ngồi tại bàn quên nhớ giữ số hàng chục. Cô Duyên đi ngang ngó thấy. Cô nắm đầu anh tui dọng xuống bàn một cái rầm. Anh tui gảy hai cái răng cửa , máu ra lênh láng ướt đỏ cả tập vỡ. Vậy mà má tui nghe báo tin, má lên trường đem anh về không hề trách cô giáo một câu. Má nói " Có vậy mày mới tởn, nhớ làm toán cho đúng."
Nhà tui đâu có giàu, ba tui làm công nhân (tài xế lái xe cho đồn điền), Ổng lại hào hoa, bồ bịch, vợ nhỏ lung tung. Làm trọng tài đá banh, huấn luyện viên thể thao, Thanh niên Cộng Hòa. Ôi! Ba tui đủ thứ chức, tiền bỏ ra lo cho đội banh, cho nước nôi, ăn uống ì xèo, đủ làm má tui thở hổng ra hơi, mệt muốn ná thở. Nhưng bản tính nể và sợ chồng. Má tui cực mấy cũng chịu, còn hãnh diện mỗi khi ba tui quần sọt, áo thun ra sân bóng đá.
Má tui mắt hơi lé, người ta nói là lé kim. Người gầy gầy, nước da thật đẹp, mơn mởn không một tí mụn hay nám hoặc trổ đồi mồi. Giá má tui ở vào thời đại này, nếu o bế nhan sắc bà sẽ là một mỹ nhân. Miệng má nhỏ nhắn, môi đỏ hồng. Cậu Hai tui nói hồi đó má tui đẹp nhất trong mấy chị em. Rất tiếc ba tui đẹp trai, có tài tán gái nên má tui bỏ phố chợ Phước Thiền theo chồng xa xứ.
Cái điều tui thắc mắc là răng cỏ má tui sao di cư ra ngoài biên giới quá sớm. Mới đâu 50 gì đó mà răng cỏ xệu xạo, ngoáy trầu lọc cọc dòm bắt chán. Cứ ngồi một chút là kéo cái ổng nhổ, nhổ một cái xoẹt đỏ lòm lòm thấy ớn. Có lần tui tò mò, lén má làm một miếng. Úy chu choa quơi! Tui say trầu, mặt mày đỏ kè, người phừng phừng, muốn ói mà không ói, đầu óc quay mòng mòng, té nằm một đống. Từ đó tui tởn tới già.
Ở vườn dưới ba tui dành nguyên một liếp để trồng cau và trà. Má tui là dân vườn nên cau có trái ăn được là má tui trèo lên thử. Sau này tụi tui lớn bộn, anh tui thay bà làm cái nhiệm vụ leo cây này.Cứ làm một cái nài là trèo lên tới ngọn. Sau thắt lưng nhét một con dao nhỏ. Lên tới quày, hái một trái chẻ làm hai là biết cau đã ăn được hay chưa? Có khi nghi ngờ anh thảy xuống cho má coi. Nếu được thì rạch hai bên quày cau một đường rồi giựt mạnh thòng dây thả xuống. Má kể ở những vườn cau nhiều tuổi như vườn của ông ngoại tui, thì dân leo cau không leo xuống khi cắt xong quày mà nhún thật nhiều, lắc mạnh. Ngọn cau đong đưa và tay nài sẽ chuyền qua cây cau khác.
Ở vườn trên, cạnh gốc chùm ruột ba tui làm 4 gốc trầu vàng cho leo lên một cái trụ làm bằng rễ những cây bằng lăng thật to. Những lá trầu vàng óng dưới nắng mai, má tui hái để ăn và để chị dâu tui đem ra chợ bán.
Ba tui không thích má tui ăn trầu. Đương nhiên rồi. Ông đẹp trai, phong độ, trẻ trung mà má tui ăn trầu bỏm bẻm ra đường làm sao xứng. Có một lần ông lên tiếng về tật ghiền trầu của má. Hình như lần đó hai ông bà cải nhau. Ba tui đem vấn đề này ra làm đề tài chọc má tui nổi giận. Ông chê dơ, mất vệ sinh thẩm mỹ, và thách má tui bỏ trầu. Má tui hứ một cái rõ to và tuyên bố "Tui sẽ bỏ cho ông coi" Vậy mà má tui bỏ trầu thiệt. Bỏ cái rụp, ngang xương,oai hùng. Bà từ giả ông thần vôi và mấy lá trầu vàng, cau xanh. Để bộ ống ngoáy 10 Thông tặng buồn hiu trong cái giỏ trầu bỏ ở góc nhà. Ba tui chờ hoài không thấy má tui thua cuộc. Ông đành xuống nước làm hòa :" Má mày lớn gan thiệt"
Má tui không thích se sua. Bà ăn mặc đơn giản, có tiền hay không tiền bà cũng vậy. Cái áo túi ngăn ngắn, hai cái túi to tổ chảng, nắp túi đụng tới đầu vú. Mỗi lần tui cần móc gì trong túi áo là tay tui chạm ngay đầu vú má tui mềm mềm. Có khi tui bóp một cái chọc má tui chơi. Má la lên:
- Tổ cha mày, con khỉ. Rồi bà cười hề hề.
Khi tui lớn rồi, có chồng con, thỉnh thoảng thương má quá, tui cũng thò tay vào áo mò vú má. Cái vú teo nhách còn chút xíu, lòng thòng. Hai cái núm vú mềm mềm, vậy mà măn vú má thấy cũng thiệt phê.
Những lúc ấy tui thấy mình mình dường như trở lại thời còn bé. Tui ngụp lặn trong cái ngất ngây của tình mẫu tử mà quên bao nhiêu đắng cay truân chuyện đã đổ xuống đầu mình.
Má tui không có học nhiều, bà chỉ biết đọc và biết viết nhưng cái sổ bán chịu của bà chỉ có bà đọc được mà thôi. Lâu lâu bà biểu anh em tui sang dùm qua một sổ khác rõ ràng hơn. Cuốn sổ sang qua đó để anh em tui đi đòi tiền dùm bà.
Có một điều tui cúi đầu bái phục má tui. Bả tính nhẩm không ai qua mặt. Hàng hóa bán trong nhà, mỗi thứ mỗi chút, giá cả lung tung loạn xị cả lên mà má tui nhớ đâu ra đó. Bà lấy bán rồi tính một loáng là xong. Tụi tui đôi khi không tin, lấy giấy ra ghi ghi, chép chép, tính tới tính lui, khi đọ lại đúng là con số má tui đã ra.
Má tui thầu mối mua hột cao su. Xe tải chở lên Sài Gòn hàng ngày. Bà mua sĩ tỉnh nước mắm, trao đổi lấy hàng Sài Gòn về bán. Bán vải , bán khô mực, bán bánh tầm, bánh ú, bánh tét.. xoay đủ thứ mà tiền bạc đâu ra đó, không ai ăn gian được xu nào và cũng không tính lộn cho ai.
Vậy mà sau 75 đổi tiền, má tôi như trên trời rơi xuống. Bà tính hoài không ra. Hai đợt đổi tiền ở miền Nam đã xoay cái não má tui quay mòng mòng. Đi chợ hay mỗi khi tính tiền má tui ngồi tính toàn bằng tiền VNCH rồi tắt tịt.
-Sao nhiều quá vậy ông. Sao tiền xài như giấy lộn vậy ông? Ba tui quát:
- Bà tính làm chi cho mệt. Cứ trả theo tiền bi giờ là xong.. Nhưng má tui không quen tính như vậy,Bà tính tiền cứ lộn hoài nên cuối cùng ba tui dành làm thủ quỷ trong nhà. Ổng nói:
- Thôi bà để đó cho tui. Bà mà tính một hồi bà dám vào dưỡng trí viện Biên Hòa lắm đó.
Từ đó má tui dẹp buôn bán, tính toán. An phận làm một bà già nhà quê thứ thiệt. Chuyện tiền bạc ba tui độc quyền giải quyết. Thỉnh thoảng tụi tui đem tiền về biếu, hay chị dâu tui bán trái cây lặt vặt vườn trên, má tui dùng để cúng chùa, hoặc cho con cháu, hoặc thích ăn gì thì gửi chị dâu tui mua.
Má tui ít khi nào mang giày dép, trái ngược với ba tui lúc nào cũng ăn trắng mặc trơn. chân lúc nào cũng có dép. Dù trong nhà tráng xi măng hay lót gạch bông sạch bóng.
Tui nghĩ hai chân má tui dường như hóa đá nên không biết đau. Trời nắng chang chang, tui mang dép còn muốn phổng chân trên con đường tráng nhựa. Vậy mà má tui hai chân không chạy thoăn thoắt. Bà gánh đôi quang gióng nặng trịch đi như chạy. Má nói đi lẹ lẹ lên con, chạy nhanh chân không bị phổng. Cái số má tui là số khổ nên bà không khi nào gánh đôi triêng gióng nhẹ. Không có gì đem về bà cũng ráng chất lên vài gốc củi. Má nói "Nặng nặng để gánh chạy cho lẹ. Nhẹ khó đi lắm con ơi!" Thiệt là má tui như con trâu kéo cày, cái ách mang nặng nề mà làm việc vẫn vui.
Lúc mới phá rừng làm rẫy, đất còn mới, mối trùng ụ lên từng cụm. Mỗi sáng bước xuống đất mỗi người phải nhúng chân vô thau dầu (tui nhớ mang máng gọi là dầu ga zôn, một loại dầu cặn dùng để chạy máy cày). Ba tui nói làm như vậy mối trùng không ăn chân. Má tui đi chân không thì không sao. Còn tui mang giày, dép mà vẫn bị mối trùng ăn lỡ loét thấy ghê. Nhức và ngứa khóc cả đêm không ngủ được. Má tui lấy thau nước rồi đổ tro và than đang cháy hừng hực vào thau, bắt tui ngâm chân. Má hái lá thù đủ dầu nấu cho tui ngâm, ngâm phèn chua, ngâm rượu trắng, xức thuốc đỏ vv..... mà hai bàn chân tui vẫn lỡ thấy sợ. Có lần má tui khều trong đó ra những dây dài đo đỏ. Tui nghĩ là máu kết lại từng dây. Nhưng má tui cương quyết đó là trùng con và từ đó bà chú ý thật kỹ tui mỗi khi tui xuống vườn.
Má tui có cái tật rất lạ. Ban ngày bà không mang dép, nhưng buổi tối, sau khi tắm rửa xong, trước khi lên giường bà mang dép, giữ chân thật sạch. Bà lau chân cẩn thận bằng cái khăn máng ở cạnh giường rồi mới vào mùng, tấn cẩn thận để ngủ.
Khi tui đã làm cô giáo, có lần tui bắt gặp má ra thăm tui mà dép bỏ trong giỏ đệm. Gần tới nhà mới lấy ra mang. Tui vừa giận vừa thương. Ôi! bà má của tui sao ngược đời cực khổ vậy không biết. Bà sợ học trò, người quen của tui cười bà ra phố quận đi chân không. Má ơi! có lẽ kiếp trước má bị sai lầm gì nhiều lắm, nên kiếp này má của con cực khổ ngần này.
Nhưng ai đừng nói má tui nhà quê ít học không biết phải trái.. Má tui là người phụ nữ biết đối nhân xử thế, bà sống trung hậu thật thà, biết thương và giúp đỗ tha nhân. Bà không mặc đồ đẹp, nhưng sẵn sàng tặng nó cho người cần thiết. Bà vượt lên tất cả những thô kệch, ngèo nàn bản thân để chiếu sáng một tình mẹ thật vĩ đại vô biên.
Ngày xưa, khi chúng tui còn nhỏ. Quê tui ở trong vùng xôi đậu. Ban ngày là lính Quốc gia vào kiểm soát. Ban đêm giao cho nhóm Dân vệ trong làng. Đêm đêm CS về tuyên truyền, nhận thực phẩm, thuốc men và giao truyền đơn cho dân đi rải. Không nhận không được vì đó là mệnh lệnh.
Khi giao cho chị em tui phải đi làm nhiệm vụ nguy hiểm đó thì má tui không cho các con làm. Sáng mờ sương má dấu truyền đơn dưới lớp đồ dùng lặt vặt. Má giả làm người đi làm vườn, bà rải dài theo đường và đi xuống rẫy luôn. Có một lần lính Quốc gia đi ruồng về sớm. Thấy má và mớ truyền đơn. Các anh dặn : "Má ơi! Thấy truyền đơn đừng có lượm nghen má!. Thôi má phụ gom lại rồi đưa cho tụi con đem về quận" Sẳn dịp má tui đưa hết mớ còn lại chưa kịp rải cho mấy anh lính rồi đi về nhà. Bà về tới nhà mặt xanh dờn vì vẫn còn sợ.
Những bà mẹ yêu con đã hy sinh mạng sống và cuộc đời mình bất kể hiểm nguy. Má tui tuyệt vời như vậy đó. Ôi! Những bà mẹ thương con và những người lính VNCH nhân hậu.
Tui không thể nào quên hình ảnh má tui những ngày khai hoang lập rẫy. Từng ụ tre gai má gom lại phơi khô. Những mồi lửa cao su châm mồi và hừng hực những cụm lửa liếm vào chà tre kêu lách tách. Má tui mặt mày đỏ ửng, mồ hôi nhuễ nhại, cái khăn rằn chít lên đầu cũng ướt đẩm mồ hôi. Má la to "Gió, gió, gió" Má gọi gió về để cháy sạch những ụ tre gai dọn đất.
Má là đàn bà má trái tim vững chãi, kiên cường. Má bỏ hết công sức, tiền bạc để khai khẩn lập vườn. Câu nói của má mãi mãi tôi không bao giờ quên:
- Con người của má sống một nhà, thác một mồ. Má lập vườn cất nhà để sống ở đây đến lúc chết. Má không đến ở nhà một đứa nào. Con ruột thì còn con dâu, con gái thì còn con rễ. Má ở đây không đi đâu hết và chết trong. nhà này.
Đó cũng là một trong những lý do mà khi liên lạc được với gia đình, em tui không thể bảo lãnh cha mẹ sang Mỹ.
Má tui chỉ có một thú vui duy nhất là nghe đọc truyện. Từ khi tui đọc được chữ là lúc tui thành người đọc truyện cho má tui và các bà hàng xóm mê truyện. Ban đầu đọc chưa chạy, tui còn đánh vần thì các bà đoán trước rồi chỉnh chữ sai cho tui. Đến khi tui đọc làu làu thì tui được các bà và má tui cưng lắm. Những truyện Phạm Công Cúc Hoa, Tấm Cám, Mài dao dạy vợ, Lục Vân Tiên hay Tam quốc chí diễn nghĩa, Tiết Nhơn Quý chinh Đông, Tiết Đinh San Chinh Tây, Phàn Lê Huê phá vòng vây.vvv là những truyện má tui mê lắm.
Trong số người nghe đọc truyện có bà Hai, Bà đọc chữ được và đã coi , Thế nhưng vẫn đem sách truyện tới nhà bắt tui đọc. Truyên Phạm Công Cúc Hoa của bà đưa ra thiệt là không thể đọc dễ dàng. Bởi bà rất ghét Tào Thị, nên cứ chữ Tào Thị thì bà lấy nhang đâm lủng lỗ như bà trừng trị con mẹ ghẻ hung ác với con chồng. Mỗi lần đọc những đoạn gay cấn đánh nhau hay mưu lược hại nhau thì bà nghiến răng chửi phụ họa. Những đoạn mũi lòng, tình cảm dạt dào thì bà khóc như mưa. Cái khăn vắt vai dùng để chùi cổ trầu ướt nhèm nước mắt.
Nói sao cho hết những chuyện của má tui. Những chuyện bình thường, lặt vặt mà sao với tui nó quý quá đổi. Những kỷ niệm hai mẹ con đi sắn măng trong rừng gặp cọp. Chuyện hai mẹ con đi vớt rong lá hẹ về cho heo ăn, nước chảy siết cuốn tui sắp chết đuối. Chuyện má tui giận ba tui cạo trọc đầu vì câu hát ngây thơ vô tội của tui. Chuyện má tui giận lẫy anh Sáu tui không đụng đủa nồi canh chua anh nấu.
Nhưng câu chuyện những tháng ngày của má tui nơi bệnh viện là hằn sâu trong tôi nhiều nhất.
Năm đó má tui bệnh nặng, tui đang mang thai đứa con thứ nhì sau 9 năm chồng tui đi cải tạo về. Tui ở với gia đình riêng cách nhà ba má tôi vài cây số. Ba má tui ở riêng một nhà , anh Sáu tui cất nhà ở một bên trên mảnh vườn má tôi khai khẩn. Má bệnh nặng mà không hề nói với ai. Bà chỉ nói bị cảm không sao đâu. Anh Sáu tui nhắn tui về :
- Tao thấy má ít ra ngoài, cứ nằm trong phòng. Hỏi má, má nói khó chịu.
Tui vô phòng má. Rờ đầu thấy má tôi hơi sốt. Má nói má không sao đâu con, đừng có lo. Nhưng tui thấy má tui cứ vài phút là tuột xuống giường đi tiểu trong cái bô để sẳn trong phòng. Má đi nhiều lần mà vẫn không tiểu được. Tui đoán má tui bị nhiễm trùng đường tiểu. Tui mua thuốc cho má tui uống.
Hôm sau tui lại về. Ba tui mời một đoàn Phật Tử tới tụng kinh cầu an cho má tui ở nhà trên. Một cô Phật Tử ( có tiếng dữ hơn bà chằn) xuống trấn an má tui
- Bác Sáu , tụi con tụng kinh cho bác. Bác Sáu có đi thì ra đi cho nhẹ nhàng nghen bác.
Em tui (thằng em một cha khác mẹ, mà má tui chăm sóc từ nhỏ) nghiến răng trèo trẹo. Nó nói với tui:
- Bà này tụng kinh chỉ có quỷ nó chứng chớ Phật nào chứng. Má mình như vầy mà nói đi với hổng đi nghe ngứa lỗ tai quá.Tụi mình đem Má đi bệnh viện đi chị.
Thế là chúng tôi đem má đi bệnh viện Bình dân. Ở đây Bác Sĩ nói má tui bị bí tiểu. Họ thông tiểu cho má. Một lương nước tiểu kinh hồn được lấy ra. Má tui nhẹ đi, như hoàn toàn bình phục.
Ít lâu sau, hiện tượng đó lại tái phát. Lên bệnh viện họ nói má tui bị một bướu chận ngay lỗ tiểu cần phải mỗ. Thế nhưng má tui quá yếu, bà chỉ muốn về nhà để chết nên BS bó tay.
Bác sĩ kêu hai anh tui lại để hỏi:
- Bà có gì bất mãn không mà bà chỉ cầu chết? Anh tui nói không.
-Bà có ghét ai nhất không? Không. Anh tui trả lời. Má tui hiền lắm, ai má cũng thương.
-Vậy bà thương ai nhất? Nếu người đó đến khuyên, bà chịu ăn lại sức chúng tôi mới mổ cứu bà được.
-Má tui thương em gái tui nhất. Nhưng nó đang mang thai, không thể lên đây nuôi bệnh.
Thế là tui quyết định nghỉ làm, lên bệnh viện với má tui. Nhà thương chật chội, ba anh em tui thay phiên nhau 2 người một ca để túc trực chăm sóc. Tui mang thai thằng con sau 10 năm nghỉ sanh. Đứa cháu nối dòng gia tộc nên má chồng tui không muốn tui đi. Nhưng chữ hiếu nặng hơn. Tui đến bên má tui vỗ về. Khuyên má tui ăn thì BS mới cho về, tui mới được về. Má thương cháu thì ráng ăn cho con khỏi la lết ở đây mất vệ sinh.
Ngày tui chưa lên, má tui cứ trăn trối chờ chết. Lưỡi bà đã rút lại, nói không thành tiếng. Người như một bộ xương khô. Nhưng thương con má tui bắt đầu ăn lại. sức khỏe phục hồi nhanh chóng.
Thời kỳ sau 75 thiếu thốn, nghèo nàn. Nhà thương dơ bẩn và đầy những tệ đoan xã hội. Mỗi gường bệnh chỉ cách nhau một lối đi nhỏ xíu Chúng tôi mỗi đêm nằm dưới đất trên lối đi đó Khi nằm chỉ ló cái đầu ra, còn chân phải thọc xuống gầm giường cạnh bịch nước tiểu được thông ra của má. . Má thấy con vì mình quá cực khổ nên quyết tâm phải mau bình phục để về nhà.
Tui thương anh Sáu tui lắm. Anh cục mịch, nóng tánh, ít nói nhưng rất thương mẹ. Thường chúng tôi nấu đồ ăn riêng cho má, còn mấy anh em ăn chỉ để sống mà thôi. Mua món gì ngon cho má, tụi tui cũng chỉ dám nói nửa giá tiền. Như vậy má tui mới dám ăn thật tình. Còn không bà chê dở để khỏi mua lần sau tốn tiền.
Có dạo má tui bị biến chứng. Bà run từng cơn, người giật như kinh phong. Chúng tôi đút lót, chạy vạy mới tìm gặp được bác sĩ chủ trị. Ông tới giường , nhìn má tui chỉ một giậy rồi đi ra, không nói một tiếng nào. Anh Sáu tui nhào tới muốn thụi ông BS một đấm vì quá nóng ruột má . Tui kéo anh lại . Anh nói ông BS vô lương tâm. Tui đi tìm y tá hỏi BS nói má tui như thế nào. Y tá cho tui một cái toa, bảo ra ngoài mua chợ đen, vì đây là thuốc ngoại, bệnh viện không có bán. Hai anh tui cầm toa thuốc đi một ngày mới tìm mua được. Quả nhiên, thuốc uống vô má tui dịu lại và bà qua khỏi cơn nguy hiểm.
- Cái ống thông tiểu y tá đặt vào cho má và không hề thay ống mới. Nước tiểu đầy chất dơ đóng lại bít kín lỗ thông. Má tui lại bị bí tiểu trong khi đang điều trị. Gọi y tá cứ phớt lờ. Cuối cùng tui rút ra. Hai anh em loay hoay không biết sao tống ra chất dơ đầy trong ống để đặt lại cho má. Cuối cùng. Thương anh tui lắm. anh dùng miệng để thổi tống chất dơ. Tui tự mình đặt ống thông tiểu cho má. Từ đó cứ vài ngày là tui rút ống ra, làm vệ sinh và đặt lại cho bà ngay trong bệnh viện.
Sau đợt đó má tui về nhà, mấy tháng sau bà lên nhà thương để mỗ và sống thêm 4,5 năm nữa.
Má tui mất vào một sáng mùa xuân. Bà nằm trên giường thiêm thiếp như say ngủ. Tui ngồi bên giường nhìn má tui đi lần vào cõi chết. Thằng út bò loanh quanh bên bà ngoại. Nó không hiểu sao hôm nay bà không ôm hôn nó như mọi khi. Bên ngoài ba tui và các anh đang chuẩn bị mọi thứ.
Tui bồng con xuống. Pha nước ấm với rượu lau khắp người và thay đồ cho má tui. Bộ đồ lụa trắng bà may từ thuở nào mà tui không thấy bà mặc bao giờ. Tui để má tui nằm yên và ngồi một bên cầu nguyện. Má tui ra đi bình an, êm đềm, lặng lẽ như sự chịu đựng câm nín trong suốt cuộc đời bà.
Năm nay thằng bé loanh quanh bên xác ngoại đã 26 tuổi và mới cưới vợ. Tháng 7 Vu lan tui đốt hương nguyện cầu cho má tui mà thương đứt ruột.
Má ơi! con sông nào rồi nước cũng trôi ra biển. Người mẹ nào cũng yêu con và hết lòng hy sinh, bảo vệ con mình. Má đã cho con nhiều thứ trong đó có những kỷ niệm thật tuyệt vời mà con giữ mãi trong lòng cho đến cuối đời.
Con của má sẽ là một bà mẹ hiền, một bà nội, bà ngoại dễ thương của các cháu. Má là bài thơ con đọc hoài không hết, là cuốn sách học làm người con học mãi không xong. Con nhớ mùi thơm của má. Mùi mồ hôi muối mặn nồng và nụ cười móm xọm của má.
Nụ cười từ ái của Đức Phật Quan Thế Âm.
Nguyễn thị Thêm
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Chín 2011(Xem: 19366)
Mẹ VN ơi ! Chúng con đã có một lực lượng trẻ đầy tinh nhuệ, đầy mưu trí và khôn ngoan , họ biết cách để đoàn kết thành một lực lượng lớn mạnh, biết dùng chiến thuật hữu hiệu đấu tranh chống lại giặc trong thù ngoài
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20334)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21348)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20309)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20197)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20862)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 20027)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20115)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20525)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20106)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21598)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 21074)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21862)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20887)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21854)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 21080)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20373)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20971)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 20018)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19144)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20249)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19561)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20444)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21621)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20379)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19794)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19773)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20551)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19720)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19997)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 21054)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21027)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21711)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20595)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 21052)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20797)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19522)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20776)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20493)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18956)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19340)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18711)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19655)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21315)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20486)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18998)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20570)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19335)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18497)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18979)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?