3:17 SA
Thứ Năm
28
Tháng Ba
2024

NHỮNG CẢM NGHĨ VỀ ĐNH CÁM ƠN ANH KỲ 8 - Nguyễn Thị Thêm

06 Tháng Tám 201410:43 CH(Xem: 10549)
Những cảm nghĩ về Cám Ơn Anh kỳ 8
 
blank
 
 Hôm nay ngày 3 tháng 8 Đại Nhạc Hội Cám ơn anh Kỳ 8 đã diễn ra tại Orange County.
Tôi không đi được. Đương nhiên rồi, tôi không thể đem chàng của tôi theo để bắt chàng ngồi suốt buổi mà không biết họ đang làm gì? Mà chàng có chịu ngồi yên không đó là điều đáng nói. Rồi vấn đề vệ sinh…Ôi thôi ! ở nhà coi TV khỏe cho tôi cũng như khỏe cho chàng, mặc dù chàng của tui cũng là lính. 
Trời hôm nay thật đẹp, không nóng rực lửa như mọi ngày. Khí hậu dịu dàng, mát mẻ dễ thương tưởng chừng như mùa thu đang chuẩn bị bước về. Phải nói là ông trời cũng thương những người yêu lính, hay hồn thiêng sông núi về chứng giám những tấm lòng vàng của người dân Việt lưu vong.
Ôi! Hai chữ lưu vong sao mà tội nghiệp và nghe buồn thấu tim thấu ruột. Một người không nhà lạc lõng trên đường. Một đứa bé mồ côi không nơi nương tựa. Một đoàn người, một dân tộc bỏ nước lưu vong nghe có thảm không trời. 
Ta đã đến định cư nơi này, đã ở 20, 30 hoặc đã 40 năm . Đã mọc rễ, đã có cháu nội, cháu ngoại, có con dâu, con rễ người Mỹ, Đại Hàn, Pakistan, Ấn Độ, Nhật Bản, Đức…vì đây là nước người. Ta cũng hòa vào nồi soup đa dân tộc, đa văn hóa để lần hồi xóa dần hai chữ lưu vong. Nhưng khi nói về mình, về cội nguồn hai chữ lưu vong và tị nạn nó như nằm ngoài cửa miệng để bật ra kèm theo một nỗi buồn sâu lắng. 
Tôi đang nói về buổi gây quỷ cho Thương Phế Binh VNCH. Một buổi gây quỷ nhiều người ủng hộ nhất, nhiều ca sĩ nhất và là một buổi hát không phân biệt trung tâm, không tị hiềm hay dở. Tất cả đều hát bằng tất cả tấm lòng trân trọng và tri ân.
Cháu tôi đọc mấy chữ Việt trên tấm màn nơi sân khấu và hỏi mẹ
- Thế nào là Thương Phế Binh hả mẹ?.
-Là những người lính bị thương trong trận chiến. Con gái tôi trả lời:
Thế cậu Tư, Cậu Năm đi lính nếu bị thương có phải cần xin đóng góp không Mẹ?
-Không? Các cậu có quy chế riêng trong quân đội Mỹ.
- Vậy sao mấy thương phế binh này không có hả mẹ? Bộ VN không có quy chế hay sao? 
Những câu hỏi ngây thơ của cháu tôi rất dễ trả lời nhưng lại gieo trong đầu nhạy cảm của bà ngoại già này nhiều suy tư và thương cảm.
Người lính đã bỏ lại chân, tay ngoài chiến trường. Họ đã đổ máu xương vì bổn phận và trách nhiệm. Họ bị đuổi ra khỏi Tổng Y viện Cộng Hòa trong nỗi đau xé da xé thịt và tan nát con tim. Ngơ ngác trước một thành phố tan tác trong giông bão. Họ là những người con thương tật của tổ quốc bị vất ra khỏi lề cuộc sống. Người khỏe mạnh còn không có bo bo để ăn thì với tấm thân tàn phế họ thảm thương biết ngần nào. Gần 40 năm lăn lóc tấm thân tàn họ nuốt nước mắt vào lòng để sống. Để chờ đợi, để chịu đựng và để nhìn đời. Để thấy chính nghĩa thuộc về ai. Để trong tận cùng sâu thẳm tâm hồn họ hảnh diện về màu cờ, sắc phục. Họ đau thương nhưng họ hảnh diện về lý tưởng của mình.
Đúng là sau cơn bão đỏ mọi người miền Nam đều bị tang thương. Nhưng tang thương bi hận nhất chính là những anh thương phế binh. Không có một cuộc cứu xét nhân đạo nào cho họ dù họ mới thật là những người chống Cộng. Họ mới là những người lính đúng nghĩa bảo vệ cho hai chữ tự do. 
Hôm nay chúng ta tổ chức ngày Đại Hội Cám Ơn Anh là một chút lòng nghĩ về họ, cho họ một chút quà bằng tấm lòng thương mến. Cho nụ cười họ thật sự nở ra trong sung sướng vì bạn bè vẫn không quên họ dù đã bao nhiêu năm qua. 
Tôi có một người bạn thương phế binh thật dễ thương. Mỗi khi nghĩ tới em tôi vừa xúc động vừa mến phục.. Em ấy vào lính khi tuổi đời còn rất trẻ. Đúng là “ Xếp bút nghiên theo việc đao binh”. Em sinh năm 1953 nghĩa là  30/4/75 em mới vừa 22 tuổi. Em chưa lập gia đình và có một tương lai đầy tươi sáng. Tôi không biết em nhập ngũ ngày nào nhưng tôi biết em ở Tiểu đoàn 1 Sư đoàn 18 bộ binh. Ngày 01 tháng 6 năm 1974 ( nghĩa là mới 21 tuổi) em bị thương nặng và là một thương phế binh với cấp độ tàn phế loại 3, một trái thận bên tay phải đã bị cắt bỏ. Em đã bị bán thân bất toại, liệt hai chân 100%
 
blank
 
Bão đời hất tung em ra vĩa hè thành phố và người chị đáng kính đã đem em về chăm sóc từ đó tới giờ. Vết thương càng ngày càng nhức nhối do đạn trong thân thể vẫn còn. Và quả thận còn lại bên trái bây giờ đã suy rất nặng. Thỉnh thoảng phải đi lọc máu và uống thuốc trường kỳ.
40 năm nằm một chỗ. Hai chân teo lại thảm thương. Những đêm dài mất ngủ triền miên. Vết thương như như một con quỷ dữ tàn phá cơ thể em ,gây cho em đau đớn hàng ngày, hàng giờ. Em bây giờ không còn là một người còn trẻ. Em đã trên 60 nhưng nghị lực chịu đựng phi thường để được sống còn.
Thương em lắm. Em chỉ nhìn cuộc đời qua cửa sổ và liên lạc bên ngoài qua màn hình của chiếc laptop. Thế nhưng em luôn nhìn thế giới bằng con mắt lạc quan. Em tìm hiểu sưu tầm trên net và gửi cho bạn bè những bài văn hay, những châm ngôn thật quí giá, những lời giảng, lời dạy của đức Phật. Nhất là em làm thơ, làm video thật tuyệt vời.
Nếu bạn có vào youtube. Hãy bấm vào hai chữ Bùi Phương, bạn sẽ thấy youtube em làm ra thật tuyệt vời. Vừa hay, vừa đẹp vừa lãng mạn và đầy tình người. 
Em là vậy. Người thương phế binh VNCH kiên cường như vậy. Như bao nhiêu anh em thương phế binh mình đã thấy trên những diễn đàn. Họ đói, họ khổ, họ tàn tật nhưng họ bất khuất. Họ luôn luôn nghĩ đến đồng đội để an ủi và giúp đở lẫn nhau, kể cả những tử sỉ trong nghĩa trang cũng được họ thăm viếng mỗi khi lễ, Tết.
Bùi Phương từng gửi cho chúng tôi xem hình những anh em thương phế binh đến thăm em. Nhìn họ tôi vô cùng cảm phục. Các anh đi được dù một phần thân thể bị thương hay tàn tật, nhưng không quên người em nằm một chỗ không thể xê dịch. Vài phút thăm viếng cũng làm ấm lòng và cho Phương thấy bầu trời vẫn còn xanh qua khung cửa sổ nhỏ hẹp, nghèo nàn.
Đại nhạc Hội Cám Ơn Anh kỳ 8 đã khép lại. Những Nghệ sĩ đã đem tiếng hát mình phục vụ đồng bào và cũng ôm thùng tiền xuống tận khán giả để xin tiền. Những cú phone liên tiếp gọi vào ủng hộ. Những mạnh thường quân đã đấu giá cao để mua những món giá trị (tôi nghe tranh của họa sĩ Nguyễn ngọc Hạnh đã được đấu giá về cho hội đến 25.000$ ). Tôi nghe anh Nam Lộc tuyên bố lúc 7 giờ chiều cùng ngày là số tiền vào lúc đó tổng cộng 509.627$.
Sau đó tôi bận lo cho ông xã không biết cuối cùng được bao nhiêu.
Cám ơn những người đã tổ chức buổi Đại nhạc hội Cám Ơn Anh. Cám ơn các ca sĩ và những mạnh thường quân. Cám ơn những người đã đóng góp công sức cho ngày Đại hội thành công. Cám ơn bà Hạnh Nhơn một người ân nhân của lính, mặc dù tuổi đã cao nhưng vẫn một lòng lo cho những thương phế binh tại quê nhà
Mùa Vu Lan ta thường lên chùa lễ Phật, cầu nguyện cho hai đấng sinh thành. Tại sao ta không thêm một lời nguyện.
Nguyện cho tất cả các anh thương phế binh được giảm mọi sự đau đớn, bệnh tật và có một cuộc sống an vui, hạnh phúc.
 
Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Quan Thế Âm Bồ Tát.
 
Nguyễn thị Thêm.
 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11973)
Thu còn đem tình yêu đến cho đôi lứa yêu thương, và niềm vui đến cho mọi người.
06 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10157)
Tôi nghĩ đó là "Điệu nhảy của yêu thương." xin chia sẻ cùng các bạn.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11352)
Đây là một xóm đèo heo hút gió, nhưng người dân ở đây vẫn thường thấy người ở thành thị, những người đi săn, thỉnh thoảng ghé qua đó để xin vài tô nước
24 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10626)
Nhà nông còn mượn Thanksgiving làm dịp ăn mừng mùa gặt hái đã xong, thu hoạch tốt và tạ ơn Thượng Đế đã ban ơn lành đến mọi người
23 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11813)
Chúng tôi mong, Thầy Phạm Đức Bảo còn nhiều lần nhận thêm những lời chúc Thượng Thọ của những cựu học sinh Ngô Quyền năm cũ…
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 12356)
Trở lại Sài Gòn, những buổi chiều trong quán nước mở trang báo ra đọc thấy tên bạn bè mấy người trên trang cáo phó chết trận cao nguyên.
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11612)
Cám ơn bạn bè gần xa đã cùng tôi san sẻ bao nhiêu vui buồn tâm sự. Cám ơn, cám ơn nhiều lắm.
20 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11667)
Thời "Áo Trắng" dễ thương đã qua, nhân gom nhặt được vài bức ảnh tôi còn cất giữ làm thành youtube "Tiếng Hát Học Trò". Xin kính gửi đến Thầy cô và các bạn Ngô Quyền cùng xem cho vui....
16 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10344)
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc.
08 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10635)
Những lời thơ nồng nàn, chan chứa làm cho người đọc mường tượng đến một tình yêu vô bờ.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 9383)
Nhìn lại cuộc đời lưu lạc của chính mình, tôi thấy cái chết của Trâm như xa hơn trong thời gian, không gian và tâm cảm.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 10447)
Dường như tuổi càng cao, sức càng yếu thì tình yêu trường cũ trò xưa lại càng thấm đẫm mãnh liệt trong trái tim thầy hiệu trưởng.
30 Tháng Mười 2014(Xem: 11588)
Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
26 Tháng Mười 2014(Xem: 9898)
Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.
24 Tháng Mười 2014(Xem: 10723)
Mời các bạn thưởng thức hình ảnh thu vàng rất đẹp với tiếng hát Lệ Thu trong bản nhạc " Chiếc lá Thu phai"
22 Tháng Mười 2014(Xem: 11127)
nhưng vẫn còn tiếng dương cầm đọng lại trong bài hát kỷ niệm mỗi khi chợt nhớ về hắn.
18 Tháng Mười 2014(Xem: 9817)
Mẹ tôi bảo rằng tôi cũng có thể làm điều này ngay tại Hoa Kỳ, điều mà tôi đã và đang làm
17 Tháng Mười 2014(Xem: 9672)
Chuyện của em là một câu chuyện não lòng. Tôi không thể nói tên em ra vì đó là niềm riêng sâu kín.
11 Tháng Mười 2014(Xem: 12553)
Cổng trường Ngô Quyền cơ hồ vắng lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào. Thầy và trò cùng khóc…
04 Tháng Mười 2014(Xem: 10671)
Nhưng ít nhất nó cũng có một thời gian tỏa hương thơm và làm đẹp cho đời.
23 Tháng Chín 2014(Xem: 10338)
Giờ này thầy đã không còn gì ngoài mớ tro tàn. Câu hỏi 'Tại sao ta đến chốn này?"
23 Tháng Chín 2014(Xem: 11790)
nương áng mây trời gửi đến ''Người đi trên mây'' những lời chưa nói hết thay cho lòng tri ân và thương tiếc vô vàn.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10669)
Thương em thắt cả ruột gan Nhưng thôi nhẹ gánh thiên đàng em đi.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10198)
để Bùi Phương cùng tôi hiên ngang ca lại khúc hát quân hành.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9745)
Là một nhà giáo suốt mười bốn năm từ Trung học Ngô Quyền sang Trung học Pétrus Ký, chấm không biết bao nhiêu bài, anh biết phần kết luận là quan trọng nhất.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9416)
Nguyện hương linh Thầy được phiêu diêu về nơi thanh tịnh.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9659)
Ước gì tôi có thể bơi ngược dòng thời gian để trở về một bến bờ tĩnh lặng, không còn thương cảm trước cảnh đời chia lìa bất tận
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9825)
Sự yêu thích làm việc, tiếng gọi của tờ báo khiến bạn không thấy sự hành hạ thể xác của bệnh
14 Tháng Chín 2014(Xem: 10352)
Tôi không muốn gọi Nguyễn Xuân Hoàng là nhà văn lớn. Nhưng tôi tin một số truyện của anh, đặc biệt là truyện ngắn, sẽ còn được đọc và đọc lại. Lâu dài.
31 Tháng Tám 2014(Xem: 15050)
Nhưng chồng tui quả thật cho tui cái mùi mà mỗi khi nhớ, chỉ có cái áo lính của chồng,
30 Tháng Tám 2014(Xem: 11374)
Theo lời các anh chị kể lại, thì mấy các tiệc “ Hậu – Tiền ” này mới thực sự “ ngộ ” thiệt ngộ!...
30 Tháng Tám 2014(Xem: 10134)
Tôi nhớ lắm, nhớ những anh em tôi vừa được gặp lại hôm qua và những anh em tôi chưa gặp
29 Tháng Tám 2014(Xem: 11936)
rong ngày cưới , không rõ lệ nhoà trên má tôi là giọt lệ của hạnh phúc hay đau khổ..
29 Tháng Tám 2014(Xem: 10401)
Tôi ngưỡng mộ gia đình bên chồng có một người cha, người ông như Ôn Viên Ngạc.
25 Tháng Tám 2014(Xem: 12624)
Biên Hòa đất và người, đã để lại trong tôi một ấn tượng đẹp. Biên Hòa có những thâm tình để tim tôi phải liêu xiêu. Một lần nữa, tôi nợ Biên Hoà lời cám ơn
23 Tháng Tám 2014(Xem: 10333)
Nỗi vui mừng không hẵn chỉ dành cho các thành viên tham dự, nhưng chắc chắn sẽ là niềm vui và hãnh diện của trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
23 Tháng Tám 2014(Xem: 12753)
nhưng tôi vẫn tiếp tục may mắn, vì có thêm những “ ngày vui không hẹn trước” ở miền Nam Cali…
21 Tháng Tám 2014(Xem: 11924)
Nguyện thế giới hòa bình, chúng sinh an lạc và nguyện cho cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của tôi được mọi phước lành.
21 Tháng Tám 2014(Xem: 10545)
Ngày đầu tiên của một người đi trên mây trong căn nhà quyền thế sao mà thừa mứa thời gian và trống rỗng đầu óc đến thế!
17 Tháng Tám 2014(Xem: 15025)
bia thì quá tuyệt vời. Còn cá nhân tôi thì vui vì việc làm thành công và kết quả tốt.
16 Tháng Tám 2014(Xem: 17859)
Mỗi lần ai hát bài “ Những đồi hoa sim” Tôi lại nhớ đến cái lều bé nhỏ cột vào nhánh sim rừng
16 Tháng Tám 2014(Xem: 10155)
Trên đường trở về Bắc Cali, trong lòng không thể không có những bâng khuâng, những ngậm ngùi về cuộc đời của con người
15 Tháng Tám 2014(Xem: 10248)
Ông Phan đã cho tôi rõ tất cả những gì mà lâu nay tôi không biết, mà tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9537)
“Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!”
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9825)
Đó là buổi sáng của một mùa Hè được kéo dài do cơn lốc thời sự gây nên. Suốt đêm qua tôi khó ngủ
15 Tháng Tám 2014(Xem: 11458)
nhưng thôi con không dám hóng thèm nhiều đâu, chỉ xin một ánh nhìn ấm áp ... hay má cầm tay con đi má
15 Tháng Tám 2014(Xem: 10970)
Bùi ngùi, nhớ đến những mùa Hè nơi quê hương. Mùa Hè của những năm tôi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường
13 Tháng Tám 2014(Xem: 14034)
"Mẹ mày có khỏe không?' Ông ơi! câu hỏi ngọt ngào này của ông làm tôi vui biết mấy. Tôi khỏe lắm ông à! Tôi sẽ nắm tay ông, cùng ông đi cho hết đoạn đường trần gian
10 Tháng Tám 2014(Xem: 16498)
Nếu ta không về được Thì con chúng ta sẽ về
09 Tháng Tám 2014(Xem: 9801)
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là cha mẹ!