8:37 SA
Thứ Ba
23
Tháng Tư
2024

TIẾNG DƯƠNG CẦM - Hồ Thị Kim Trâm

22 Tháng Mười 20148:57 CH(Xem: 11270)

Tiếng Dương Cầm

 

Chuyện xảy ra năm tôi 13 tuổi. Là một câu chuyện cũ xưa, chỉ vài tháng thoáng qua cuộc đời, nhưng chẳng bao giờ xưa cũ trong hồi ức của cô học trò nhỏ. 

Đó là một buổi chiều, lớp tôi được nghỉ môn học giữa giờ vì cô giáo bịnh. Chúng tôi, ba đứa bạn thân và tôi, rủ nhau ra ngoài trường, tản bộ trên vĩa hè những con đường quen thuộc có hai hàng cây rợp mát. Đi dọc theo đường Bà Huyện Thanh Quan, ngắm những căn biệt thự nằm khuất bên trong khoảng sân rộng, bốn đứa chúng tôi hỏi nhau căn nhà nào đẹp, và thích căn nào. Đứa thích nhà trồng nhiều hoa. Đứa thích nhà có cửa sổ bốn phía, v..v... Bỗng dưng tôi nghe có tiếng dương cầm văng vẳng trong gió. Tôi đi theo tiếng đàn, và dừng chân trước một biệt thự số... Âm thanh phát ra từ trên lầu. Tôi ngắm kỹ ngôi nhà và thấy bức tường đá của nó được phủ kín bởi một loại dây leo có lá tròn, nhỏ rất lạ. Bức tường cao quá nên tôi không thấy gì bên trong, chỉ nhìn qua song cửa sân. Lúc đó tôi sợ bị người ta bắt vì tội nhìn lén nên đứng xớ rớ một lát rồi đi. 

Từ đó, mỗi lần được nghỉ học, tôi không bỏ lỡ cơ hội để đi qua và nhìn vào “ngôi nhà có tiếng dương cầm của tôi”. Giai điệu du dương thường đúng vào giờ những chiều lang thang, tôi hình dung ra một chị dáng mảnh mai với mái tóc dài xõa nghiêng bên bờ vai, những ngón tay thon đang lướt nhẹ trên phím đàn từng đoạn nhạc say đắm lòng người của Chopin, Mozart, ... Hình ảnh sao mà đẹp và thánh thiện quá! 

Trên đường đi học, lũ học trò chúng tôi hay cạo nhựa của những thân cây to trồng hai bên lề, vo lại thành hình tròn như quả banh. Nó hơi thơm và tưng lên cao như trái banh nỉ tennis để chơi đánh đũa. Không biết từ lúc nào tôi tự nhiên cũng có thói quen ngồi bên kia đường đối diện căn nhà đó, vo trái banh nhựa cây nhỏ trong tay, ngắm bức tường phủ dây leo, và nghe đàn. Có khi Lan Hương Vũ, bạn tôi, cũng chịu ngồi chơi với tôi một lát rồi cùng đạp xe về nhà. Nó rất tế nhị, chẳng bao giờ hỏi tôi chuyện gì xảy ra. 

Một ngày kia, tiếng đàn đang réo rắc bỗng nhiên dừng lại, tôi bất chợt nhìn qua đường thì thấy một “anh” đang đứng ở ban-công hướng mắt về phía tôi. Tôi chăm chú ngó hắn. Lạ quá! Có lẽ nào tiếng đàn lâu nay là của hắn? Còn cái chị tóc dài xinh đẹp của tôi đâu rồi? Hay hắn là đứa em? Nhiều câu hỏi lòng vòng trong đầu khiến tôi cứ ngồi im lặng mà mắt vẫn không rời hắn. Cuối cùng, hắn bỏ vào nhà. 

Bị bắt gặp tại trận, tôi mắc cỡ không dám đi qua đường Bà Huyện Thanh Quan nữa. Hơn một tuần sau, không dằn được sự tò mò, tôi lại đi và tự trấn an: “chắc là tình cờ thôi”.

 Từ xa, tôi đã thấy bóng hắn đứng trên ban-công. Định rẽ qua hướng khác, nhưng lại nghĩ: “tại sao phải tránh anh ta, đường mình mình đi chứ, nếu hắn còn đó thì tôi sẽ đạp xe đi thẳng, có sao!” Quả nhiên, hắn vẫn đứng đó. Thế là tôi đạp xe đi thẳng, không ngó lên nhưng tôi biết hắn đang nhìn theo. 

Lần khác cũng vậy, nhưng hơi lạ... hình như hắn đang vẫy tay chào tôi. Ngó qua ngó lại, chẳng có ai khác ngoài tôi trên đường, đúng là hắn ngoắc mình rồi. Hơi ngần ngại nhưng tôi cũng vòng xe lại, chống một chân bên lề đường trước nhà hắn, ngó lên. Hắn ra hiệu đứng đợi, rồi xuất hiện cùng một cô gái trạc tuổi tôi bên cổng sắt lớn. Hắn hỏi rất tự nhiên: 

- Em muốn vào nhà không? Đây là em anh. 

Thì ra dân “Bắc Kỳ rốn”. Tôi chưa kịp trả lời thì cô gái đã mở cổng và lên tiếng: 

- Vào đi, mình học cùng trường, bồ lớp mấy? 

Tôi nói lớp đệ lục. Cô gái học trên tôi một lớp. Nhìn cô ta dễ thương, tôi cũng bớt e dè. Mời thì vào, sợ gì. Cái nhà này tôi quá quen rồi, thuộc lòng số nhà, trong sân trồng cây gì, hoa gì, cả cây dây leo bờ tường ngoài kia nữa, tôi chẳng biết tên gì nhưng đã quên hình như nghe ai đó hay là tôi tự nghĩ ra cho nó cái tên: ”cây thằn lằn”. Sau này nhớ lại tôi thấy mình quá “gan”, dám ngang nhiên vào nhà người lạ. Ờ mà thật ra mẹ tôi cũng thường nói tôi là một đứa gan lì mà! 

Chị giúp việc bưng ra 3 chén chè, 3 ly nước mời anh em hắn và tôi. Hắn nói: “em ăn đi, tự nhiên nhé!”. Xời, cái kiểu hắn nói làm tôi mất tự nhiên thì có! Chơi với lũ bạn gái, tôi tha hồ la hét vô tư chẳng để ý để tứ, sao ngồi trong ngôi nhà này tôi lọng cọng, lúng túng đến vậy? Hắn bưng chén chè ăn trước. Tôi cũng làm bộ nhẹ nhàng cầm muỗng. Chè hột sen đường phèn thơm dịu, ăn một muỗng mát cả người. Ăn hết chè mà chẳng ai nói câu nào. Nhắp ngụm nước, đôi mắt như biết cười nhìn tôi, hắn cất tiếng: “ngon không?” “Ngon”. Tôi trả lời cụt ngủn rồi im lặng, thầm mong nước da ngăm đen của mình không tố cáo khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng. 

Hắn nhìn tôi thân thiện, nói tiếp: 

- Em gái anh cũng học buổi chiều, hôm nay được nghỉ.

- Ừ, nhà gần trường đi học sướng ha. Tôi nhìn cô gái cười làm quen.

- Bây giờ mình là bạn, rảnh đến nhà chơi, anh mình nói bồ hay ngồi bên kia. 

À, có chuyện này nữa. Giọng cô gái nhỏ nhẹ mà tôi nghe như lời buộc tội của quan tòa. Thì ra hắn theo dõi tôi chứ tôi đâu mắc tội dòm lén nhà hắn. Hừ! Lại còn dám kêu tôi là em. Chẳng qua hắn có em gái học hơn tôi thôi, còn khuôn mặt trắng trẻo thư sinh kia ai mà đoán tuổi hắn được. Nhưng phải công nhận hắn nghiêm trang, chững chạc hơn tôi nhiều. Tuy vậy, thời gian lâu sau tôi vẫn không gọi hắn bằng anh mà chỉ gọi tên xưng tui, giống như nói chuyện với lũ bạn gái của tôi vậy. Hắn thì khi em, lúc tên, và luôn xưng tôi. Khoa ăn nói của tôi thật là quá tệ!

 Quen hắn rồi, tôi không cần mất thì giờ ngồi chầu rìa bên đường nghe nhạc nữa. Hắn đàng hoàng mời tôi tới nhà nghe đàn vào chiều cuối tuần. Đôi khi tôi rủ em gái đi theo, nhưng vài lần thì nó chán không thèm đi nữa. Nó nói cái nhà gì buồn quá, mặt ông này lạnh lùng quá... Nhận xét của nó làm tôi tức cười nhưng đâu cần để ý, theo tôi hắn chơi đàn tuyệt mà! Có thể tôi không biết nhận xét hay dở ra sao, nhưng vì hắn có thể đàn cho tôi nghe bất cứ bản nhạc nào tôi yêu cầu nên tôi rất thích. Có hôm hắn hỏi tôi biết hát không. Tôi mừng muốn la lên vì được hỏi trúng tim đen mà trả lời rằng không những tôi biết hát mà còn thích hát nữa, nhưng làm bộ thản nhiên: “ờ, biết hát vài bài”. 

Từ đó, ngoài việc được nghe hắn đàn, tôi còn hát cho hắn nghe. Ngồi bên cạnh, vừa hát vừa nhìn những ngón tay hắn gõ trên phím đàn, tôi quên hết thời gian. Hắn thích bài “When we were young”, và thường khen tôi hát hay. Tôi cũng khen hắn chơi đàn giỏi. Hắn hứa sẽ xin phép bố mẹ cho hắn dạy tôi đàn một ngày nào đó. Tôi nghe mừng muốn ôm hắn mà nói lời cám ơn, nhưng lại cứ ngồi trơ người như con ngốc. Đến khi đã chơi thân với hắn, tôi không còn “giữ kẽ”, kể chuyện lũ bạn quỷ sứ trong lớp cho hắn nghe để cùng cười. Hắn cũng hóm hỉnh nhưng vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm trang, khó thể hiểu được về gia đình hắn, bạn bè hắn, cả cuộc sống của hắn. Em gái hắn cuối tuần đi học múa ba-lê nên chúng tôi ít khi gặp nhau. Trong nhà này tôi chỉ quen chị giúp việc, ngoài anh em hắn. Kệ, tính tôi cũng không thích hỏi chuyện gì người ta không muốn kể... 

Một ngày cuối tuần đáng ghét, không đáng nhớ lại xảy ra. Như thường lệ, tôi đến nhà hắn chơi. Khi hắn và tôi định lên lầu nghe nhạc thì chị giúp việc xuất hiện: 

- Bà bảo cậu tiếp bạn ở phòng khách, bà đang nghỉ. 

Tôi nghe nóng cả mặt. Còn hắn thì ngạc nhiên nhìn người giúp việc rồi nhìn qua tôi. Mặt hắn dài ra, cặp mắt lộ vẻ buồn bực nhưng thái độ vẫn bình thản. Hắn xin lỗi tôi như thể sợ mất lòng một người bạn quý. Lẽ ra tôi đã đi về ngay lúc đó, nhưng nhìn vẻ đau khổ của hắn tôi không nỡ. Ngồi im lặng một lúc, tôi chào hắn đi về. Hắn dắt xe tôi ra cổng, nhẹ nhàng: 

- Em đừng giận nhé! Tuần sau đến chơi. 

Không có đâu, hắn có lỗi gì đâu mà tôi giận chứ? Còn tuần sau à, không đời nào! Tôi muốn nói một câu gì đó cho bớt căng thẳng nhưng chỉ đặt nhẹ bàn tay mình lên bàn tay hắn đang cầm ghi-đông, nhỏ giọng: “về nghen”. Hắn trả xe cho tôi. Lên xe, tôi đạp một mạch không quay đầu lại. Tôi sợ con tim nhỏ bé này sẽ yếu mềm khi nhìn hắn, tưởng tượng một con chim bị nhốt trong lồng, dù là chiếc lồng đẹp nhất, muốn bay nhảy ngoài bầu trời xanh kia cũng không thể. Vài tháng trước, tôi từng mơ ước có được căn biệt thự đầy hoa, có chiếc dương cầm, và cuộc sống đầy đủ như anh em hắn. Bây giờ trái lại, thà tôi cứ là con nhỏ mồ côi mà có một cuộc sống thong dong tự tại còn hơn. 

Đó cũng là ngày cuối cùng tôi gặp hắn. Tôi thật sự rất tiếc và buồn vì phải chia tay một người bạn mới dễ mến như hắn. Chấm dứt cái ảo tưởng được học piano rồi tôi ơi! Những ngày sắp tới chắc là phải khó khăn lắm mình mới dằn lòng không đi qua đoạn đường này, không lui tới căn nhà này. Tôi nghĩ thầm, nhưng mười ba tuổi, tôi đủ trí khôn để hiểu những câu nói lịch sự mà nghiêm khắc của người lớn. Tôi không muốn đến nhà hắn nữa, tính tôi là vậy. Chẳng cần giải thích, anh em hắn sẽ thừa thông minh để hiểu. Nhiều ngày sau, em gái hắn thường tìm đến lớp tôi lúc giờ ra chơi, nói chuyện bâng quơ. Tuổi trẻ mau quên, tôi cũng vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. 

Chúng tôi không gặp lại nhau, có thể là xa nhau mãi mãi, nhưng vẫn còn tiếng dương cầm đọng lại trong bài hát kỷ niệm mỗi khi chợt nhớ về hắn. 

“One day when we were young, one beautiful morning in May. You told me, you loved me, when we were young one day...”

 

Hồ Thị Kim Trâm

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10475)
Nhìn ra cái đẹp trong những giọt nước mắt và tìm cách lau đi mới thật sự là một con người hiểu đúng nghĩa của tình yêu.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 12105)
Thu còn đem tình yêu đến cho đôi lứa yêu thương, và niềm vui đến cho mọi người.
06 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10262)
Tôi nghĩ đó là "Điệu nhảy của yêu thương." xin chia sẻ cùng các bạn.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11449)
Đây là một xóm đèo heo hút gió, nhưng người dân ở đây vẫn thường thấy người ở thành thị, những người đi săn, thỉnh thoảng ghé qua đó để xin vài tô nước
24 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10708)
Nhà nông còn mượn Thanksgiving làm dịp ăn mừng mùa gặt hái đã xong, thu hoạch tốt và tạ ơn Thượng Đế đã ban ơn lành đến mọi người
23 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11934)
Chúng tôi mong, Thầy Phạm Đức Bảo còn nhiều lần nhận thêm những lời chúc Thượng Thọ của những cựu học sinh Ngô Quyền năm cũ…
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 12485)
Trở lại Sài Gòn, những buổi chiều trong quán nước mở trang báo ra đọc thấy tên bạn bè mấy người trên trang cáo phó chết trận cao nguyên.
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11704)
Cám ơn bạn bè gần xa đã cùng tôi san sẻ bao nhiêu vui buồn tâm sự. Cám ơn, cám ơn nhiều lắm.
20 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11769)
Thời "Áo Trắng" dễ thương đã qua, nhân gom nhặt được vài bức ảnh tôi còn cất giữ làm thành youtube "Tiếng Hát Học Trò". Xin kính gửi đến Thầy cô và các bạn Ngô Quyền cùng xem cho vui....
16 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10458)
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc.
08 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10745)
Những lời thơ nồng nàn, chan chứa làm cho người đọc mường tượng đến một tình yêu vô bờ.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 9507)
Nhìn lại cuộc đời lưu lạc của chính mình, tôi thấy cái chết của Trâm như xa hơn trong thời gian, không gian và tâm cảm.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 10547)
Dường như tuổi càng cao, sức càng yếu thì tình yêu trường cũ trò xưa lại càng thấm đẫm mãnh liệt trong trái tim thầy hiệu trưởng.
30 Tháng Mười 2014(Xem: 11715)
Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
26 Tháng Mười 2014(Xem: 10000)
Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.
24 Tháng Mười 2014(Xem: 10848)
Mời các bạn thưởng thức hình ảnh thu vàng rất đẹp với tiếng hát Lệ Thu trong bản nhạc " Chiếc lá Thu phai"
18 Tháng Mười 2014(Xem: 9925)
Mẹ tôi bảo rằng tôi cũng có thể làm điều này ngay tại Hoa Kỳ, điều mà tôi đã và đang làm
17 Tháng Mười 2014(Xem: 9802)
Chuyện của em là một câu chuyện não lòng. Tôi không thể nói tên em ra vì đó là niềm riêng sâu kín.
11 Tháng Mười 2014(Xem: 12657)
Cổng trường Ngô Quyền cơ hồ vắng lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào. Thầy và trò cùng khóc…
04 Tháng Mười 2014(Xem: 10755)
Nhưng ít nhất nó cũng có một thời gian tỏa hương thơm và làm đẹp cho đời.
23 Tháng Chín 2014(Xem: 10451)
Giờ này thầy đã không còn gì ngoài mớ tro tàn. Câu hỏi 'Tại sao ta đến chốn này?"
23 Tháng Chín 2014(Xem: 11864)
nương áng mây trời gửi đến ''Người đi trên mây'' những lời chưa nói hết thay cho lòng tri ân và thương tiếc vô vàn.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10757)
Thương em thắt cả ruột gan Nhưng thôi nhẹ gánh thiên đàng em đi.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10308)
để Bùi Phương cùng tôi hiên ngang ca lại khúc hát quân hành.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9877)
Là một nhà giáo suốt mười bốn năm từ Trung học Ngô Quyền sang Trung học Pétrus Ký, chấm không biết bao nhiêu bài, anh biết phần kết luận là quan trọng nhất.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9508)
Nguyện hương linh Thầy được phiêu diêu về nơi thanh tịnh.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9744)
Ước gì tôi có thể bơi ngược dòng thời gian để trở về một bến bờ tĩnh lặng, không còn thương cảm trước cảnh đời chia lìa bất tận
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9910)
Sự yêu thích làm việc, tiếng gọi của tờ báo khiến bạn không thấy sự hành hạ thể xác của bệnh
14 Tháng Chín 2014(Xem: 10435)
Tôi không muốn gọi Nguyễn Xuân Hoàng là nhà văn lớn. Nhưng tôi tin một số truyện của anh, đặc biệt là truyện ngắn, sẽ còn được đọc và đọc lại. Lâu dài.
31 Tháng Tám 2014(Xem: 15133)
Nhưng chồng tui quả thật cho tui cái mùi mà mỗi khi nhớ, chỉ có cái áo lính của chồng,
30 Tháng Tám 2014(Xem: 11509)
Theo lời các anh chị kể lại, thì mấy các tiệc “ Hậu – Tiền ” này mới thực sự “ ngộ ” thiệt ngộ!...
30 Tháng Tám 2014(Xem: 10234)
Tôi nhớ lắm, nhớ những anh em tôi vừa được gặp lại hôm qua và những anh em tôi chưa gặp
29 Tháng Tám 2014(Xem: 12012)
rong ngày cưới , không rõ lệ nhoà trên má tôi là giọt lệ của hạnh phúc hay đau khổ..
29 Tháng Tám 2014(Xem: 10484)
Tôi ngưỡng mộ gia đình bên chồng có một người cha, người ông như Ôn Viên Ngạc.
25 Tháng Tám 2014(Xem: 12728)
Biên Hòa đất và người, đã để lại trong tôi một ấn tượng đẹp. Biên Hòa có những thâm tình để tim tôi phải liêu xiêu. Một lần nữa, tôi nợ Biên Hoà lời cám ơn
23 Tháng Tám 2014(Xem: 10428)
Nỗi vui mừng không hẵn chỉ dành cho các thành viên tham dự, nhưng chắc chắn sẽ là niềm vui và hãnh diện của trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
23 Tháng Tám 2014(Xem: 12895)
nhưng tôi vẫn tiếp tục may mắn, vì có thêm những “ ngày vui không hẹn trước” ở miền Nam Cali…
21 Tháng Tám 2014(Xem: 12034)
Nguyện thế giới hòa bình, chúng sinh an lạc và nguyện cho cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của tôi được mọi phước lành.
21 Tháng Tám 2014(Xem: 10647)
Ngày đầu tiên của một người đi trên mây trong căn nhà quyền thế sao mà thừa mứa thời gian và trống rỗng đầu óc đến thế!
17 Tháng Tám 2014(Xem: 15143)
bia thì quá tuyệt vời. Còn cá nhân tôi thì vui vì việc làm thành công và kết quả tốt.
16 Tháng Tám 2014(Xem: 17997)
Mỗi lần ai hát bài “ Những đồi hoa sim” Tôi lại nhớ đến cái lều bé nhỏ cột vào nhánh sim rừng
16 Tháng Tám 2014(Xem: 10226)
Trên đường trở về Bắc Cali, trong lòng không thể không có những bâng khuâng, những ngậm ngùi về cuộc đời của con người
15 Tháng Tám 2014(Xem: 10315)
Ông Phan đã cho tôi rõ tất cả những gì mà lâu nay tôi không biết, mà tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9624)
“Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!”
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9903)
Đó là buổi sáng của một mùa Hè được kéo dài do cơn lốc thời sự gây nên. Suốt đêm qua tôi khó ngủ
15 Tháng Tám 2014(Xem: 11523)
nhưng thôi con không dám hóng thèm nhiều đâu, chỉ xin một ánh nhìn ấm áp ... hay má cầm tay con đi má
15 Tháng Tám 2014(Xem: 11082)
Bùi ngùi, nhớ đến những mùa Hè nơi quê hương. Mùa Hè của những năm tôi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường
13 Tháng Tám 2014(Xem: 14135)
"Mẹ mày có khỏe không?' Ông ơi! câu hỏi ngọt ngào này của ông làm tôi vui biết mấy. Tôi khỏe lắm ông à! Tôi sẽ nắm tay ông, cùng ông đi cho hết đoạn đường trần gian
10 Tháng Tám 2014(Xem: 16600)
Nếu ta không về được Thì con chúng ta sẽ về
09 Tháng Tám 2014(Xem: 9893)
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là cha mẹ!