3:58 SA
Thứ Năm
28
Tháng Ba
2024

Ổ BÁNH MỈ BÌ - Hồ Thị Kim Trâm

10 Tháng Năm 201510:14 SA(Xem: 11515)

Ổ Bánh Mì Bì – Hồ Thị Kim Trâm

 banhmi

Giờ toán bắt đầu buổi học. Cô Kim Hoa từ tốn mở sổ sách. Cả lớp học cũng lục tục lôi sách vở ra khỏi cặp. Bỗng Châu quay qua Huyền nhăn nhó: “sao cặp mày hôi nước mắm quá vậy?” “Tiêu rồi! Ổ bánh mì bì của tao”. Huyền xanh mặt rên rỉ, vội lấy một xấp giấy nháp gói ổ bánh mì lại và để từng cuốn tập lên bàn, chăm chú ngó. Rất may chỉ một cuốn tập toán để ngoài cùng bị dính nước mắm thôi, (vì nó quen xếp sách vở theo thứ tự giờ học trước sau). Nhưng làm sao đây, cô Kim Hoa đang ngồi đó, chuẩn bị kêu trả bài rồi. Huyền lo lắng, cầu mong cô đừng chấm vô cái tên của nó... 

Sáng nay đi học trễ, Huyền mua đại ổ bánh mì bì cho vô cặp định giờ ra chơi sẽ ăn. Nó đã cẩn thận bỏ ổ bánh mì cùng ngăn đựng viết, vậy mà nước mắm cũng thấm ra tập. Lúc này Huyền không còn nghe bụng mình kêu lục bục vì đói mà chỉ nghe nhịp tim đập loạn xạ. Sợ quá, nó cúi xuống mở mấy trang vở dính nước mắm, chu miệng thổi phù phù... cho khô!!! Lan Hương quay qua: “mày thổi kiểu đó bay mùi lên tới cô luôn á, chi bằng im lặng cầu chúa cho qua con trăng này đi”. Huyền thôi không thổi nữa mà cầm cuốn vở phe phẩy dưới gầm bàn. 

- Cô kêu tên mày kìa. Châu hích vô tay Huyền.

- Hả? Tao hả? Huyền còn đang miệt mài quạt vở dưới gầm bàn giật mình đứng dậy.

- Em lên bảng giải bài toán này.

 Huyền nghe tiếng cô giáo lùng bùng bên lỗ tai, nó vừa chầm chậm bước đi vừa suy nghĩ phải nói gì với cô về vụ cuốn tập dơ. Nó muốn tin Lan Hương, cầu chúa biến cái lối đi nhỏ giữa 2 dãy bàn kéo dài bật tận, và cái bục kê bàn của cô “mất tích trên thị trường”. Nhưng thực tế là nó đã đứng trước bàn cô, hai tay trống trơn thừa thải.

 - Tập em đâu? Cô ngạc nhiên.

- Thưa cô em quên không đem theo. 

Huyền không muốn đưa cho cô cuốn vở dính nước mắm, rồi phải giải thích lý do nên trả lời liều mà đâu hiểu đó là lời nói láo.

 - Không điểm. Em về chỗ đi. 

Bình thường cô Kim Hoa rất nghiêm khắc, ít cười, hôm nay giọng cô còn cứng rắn hơn. Nghe vậy Huyền chực khóc: 

- Em xin lỗi cô, cô cho em giải bài tập này, ở nhà em có làm rồi. 

- Không được. Cô cương quyết nhìn Huyền, rồi quay lại sổ đầu bài gọi một cái tên khác. 

Tính bướng bỉnh của Huyền trỗi dậy, nó cố nhịn không cho nước mắt trào ra, lẳng lặng bước đi không nói thêm một lời. Bỗng nhiên nó thấy Lan Hương đứng lên, tay cầm cuốn vở của nó. 

- Thưa cô, Huyền có mang theo tập nhưng bạn ấy lỡ làm dơ nên sợ cô la. 

Rồi Lan Hương đi nhanh đến bàn cô. Nó mở đúng trang bài tập ở nhà và nói vừa đủ cô nghe: 

- Tập Huyền bị dính nước mắm rồi cô. 

Cô Kim Hoa nhìn qua, thấy bài giải toán rõ ràng dù bị nước làm ố bẩn. Nét mặt cô dịu lại: 

- Em về nhà viết lại cuốn tập khác lần sau đem cho tôi coi, bây giờ lên bảng giải bài 1 đi. 

Cô đọc lại đề toán và câu hỏi. Huyền như được bạn tiếp thêm năng lượng, nó vừa vẽ lên bảng vừa giải bài hình học trôi chảy như mới thuộc lòng. Xong nó bước xuống bục gỗ, mắt còn thoáng thấy cô thêm một vòng tròn bên trên số 0 hồi nãy trong sổ đầu bài. Cô trả lại vở cho Huyền. Nó biết là giờ toán kỳ tới phải có một quyển vở mới, đầy đủ bài từ trang thứ nhất mới mong cô đặt con số 8 vô đó. 

Sau vụ “xui mà hên” xảy ra, Huyền vẫn chưa chừa món bánh mì bì ưa thích, nó chỉ không bao giờ nhét thứ này vào cặp nữa. Nếu hôm đó không có Lan Hương, vị cứu tinh đã đứng ra giải nguy cho Huyền, và cô Kim Hoa khoan dung thì chắc nó ôm hận ổ bánh mì bì suốt đời. 

Mà cũng lạ, trong vô số loại bánh mì bày bán trên những chiếc xe đẩy quen thuộc, bánh mì bì rẻ tiền hơn bánh mì paté xíu mại, thịt xá xíu chả lụa, v..v... mà sao Huyền cứ ghiền nó thôi. Nói bì là món “bình dân” cũng không sai, vì nó đâu có bổ béo gì! Chỉ là da heo luộc xắt sợi, lác đác vài cọng thịt nạc dăm làm kiểng, trộn với thính (gạo rang xay nhuyễn) là ra món bì rồi. Nhưng đối với trẻ con thì bì thơm ngon đặc biệt. Nó đơn giản chỉ là một ổ bánh mì nóng giòn, bên trong bỏ bì (da heo), thêm đồ chua, và nước mắm chua ngọt là xong. À, thiếu nước mắm là mất đi 50% hương vị ngọt thơm của món bánh mì rồi đó. Quan trọng là bánh mì bì phải ăn ngay, để lâu nước mắm sẽ làm ruột bánh mì mềm nhũn mất ngon.

 

oOo

 

Lên đại học, đã có người yêu, nhưng Huyền vẫn thích bánh mì bì. Chàng của Huyền là vua ghét món này nên thường chê: 

- Bánh mì người ta ăn giòn như bánh mì ốp-la, bánh mì thịt mới ngon. Bánh mì gì mà chan thêm nước mắm không giống ai.

 Có khi chàng còn lắc đầu ra cái điều thương hại Huyền: 

- Ăn vậy hèn chi mà người nhỏ xíu ốm nhom. 

Những câu chọc quê tương tự Huyền chẳng bao giờ được nghe lại, vì chàng đã vĩnh biệt cuộc đời từ một ngày tháng 3 năm 75. Huyền cũng không tha thiết đến món ăn bình dân ưa thích của mình nữa. Nhớ chàng từng buổi sáng đi học sớm hay buổi chiều tan trường trễ, Huyền vẫn nghe rất rõ giọng nói thân quen: “bánh mì bì đây, bánh mì bì muôn năm”...

 

Hồ Thị Kim Trâm

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
06 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10158)
Tôi nghĩ đó là "Điệu nhảy của yêu thương." xin chia sẻ cùng các bạn.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11352)
Đây là một xóm đèo heo hút gió, nhưng người dân ở đây vẫn thường thấy người ở thành thị, những người đi săn, thỉnh thoảng ghé qua đó để xin vài tô nước
24 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10627)
Nhà nông còn mượn Thanksgiving làm dịp ăn mừng mùa gặt hái đã xong, thu hoạch tốt và tạ ơn Thượng Đế đã ban ơn lành đến mọi người
23 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11813)
Chúng tôi mong, Thầy Phạm Đức Bảo còn nhiều lần nhận thêm những lời chúc Thượng Thọ của những cựu học sinh Ngô Quyền năm cũ…
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 12357)
Trở lại Sài Gòn, những buổi chiều trong quán nước mở trang báo ra đọc thấy tên bạn bè mấy người trên trang cáo phó chết trận cao nguyên.
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11613)
Cám ơn bạn bè gần xa đã cùng tôi san sẻ bao nhiêu vui buồn tâm sự. Cám ơn, cám ơn nhiều lắm.
20 Tháng Mười Một 2014(Xem: 11667)
Thời "Áo Trắng" dễ thương đã qua, nhân gom nhặt được vài bức ảnh tôi còn cất giữ làm thành youtube "Tiếng Hát Học Trò". Xin kính gửi đến Thầy cô và các bạn Ngô Quyền cùng xem cho vui....
16 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10344)
Dòng sông nào cũng về biển cả. Cuộc đời của mỗi con người rồi cũng kết thúc.
08 Tháng Mười Một 2014(Xem: 10636)
Những lời thơ nồng nàn, chan chứa làm cho người đọc mường tượng đến một tình yêu vô bờ.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 9383)
Nhìn lại cuộc đời lưu lạc của chính mình, tôi thấy cái chết của Trâm như xa hơn trong thời gian, không gian và tâm cảm.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 10447)
Dường như tuổi càng cao, sức càng yếu thì tình yêu trường cũ trò xưa lại càng thấm đẫm mãnh liệt trong trái tim thầy hiệu trưởng.
30 Tháng Mười 2014(Xem: 11588)
Hãy vui cùng với các cháu và hãy bảo vệ các cháu để tuổi thơ chúng có những kỷ niệm đẹp trong tuổi ấu thơ.
26 Tháng Mười 2014(Xem: 9898)
Tôi đến đấy cũng chỉ muốn tìm lại chút kỷ niệm để cảm thấy như chú vẫn còn quanh đây.
24 Tháng Mười 2014(Xem: 10723)
Mời các bạn thưởng thức hình ảnh thu vàng rất đẹp với tiếng hát Lệ Thu trong bản nhạc " Chiếc lá Thu phai"
22 Tháng Mười 2014(Xem: 11127)
nhưng vẫn còn tiếng dương cầm đọng lại trong bài hát kỷ niệm mỗi khi chợt nhớ về hắn.
18 Tháng Mười 2014(Xem: 9817)
Mẹ tôi bảo rằng tôi cũng có thể làm điều này ngay tại Hoa Kỳ, điều mà tôi đã và đang làm
17 Tháng Mười 2014(Xem: 9673)
Chuyện của em là một câu chuyện não lòng. Tôi không thể nói tên em ra vì đó là niềm riêng sâu kín.
11 Tháng Mười 2014(Xem: 12553)
Cổng trường Ngô Quyền cơ hồ vắng lặng, chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào. Thầy và trò cùng khóc…
04 Tháng Mười 2014(Xem: 10671)
Nhưng ít nhất nó cũng có một thời gian tỏa hương thơm và làm đẹp cho đời.
23 Tháng Chín 2014(Xem: 10338)
Giờ này thầy đã không còn gì ngoài mớ tro tàn. Câu hỏi 'Tại sao ta đến chốn này?"
23 Tháng Chín 2014(Xem: 11790)
nương áng mây trời gửi đến ''Người đi trên mây'' những lời chưa nói hết thay cho lòng tri ân và thương tiếc vô vàn.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10669)
Thương em thắt cả ruột gan Nhưng thôi nhẹ gánh thiên đàng em đi.
21 Tháng Chín 2014(Xem: 10199)
để Bùi Phương cùng tôi hiên ngang ca lại khúc hát quân hành.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9745)
Là một nhà giáo suốt mười bốn năm từ Trung học Ngô Quyền sang Trung học Pétrus Ký, chấm không biết bao nhiêu bài, anh biết phần kết luận là quan trọng nhất.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9416)
Nguyện hương linh Thầy được phiêu diêu về nơi thanh tịnh.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9659)
Ước gì tôi có thể bơi ngược dòng thời gian để trở về một bến bờ tĩnh lặng, không còn thương cảm trước cảnh đời chia lìa bất tận
17 Tháng Chín 2014(Xem: 9825)
Sự yêu thích làm việc, tiếng gọi của tờ báo khiến bạn không thấy sự hành hạ thể xác của bệnh
14 Tháng Chín 2014(Xem: 10352)
Tôi không muốn gọi Nguyễn Xuân Hoàng là nhà văn lớn. Nhưng tôi tin một số truyện của anh, đặc biệt là truyện ngắn, sẽ còn được đọc và đọc lại. Lâu dài.
31 Tháng Tám 2014(Xem: 15051)
Nhưng chồng tui quả thật cho tui cái mùi mà mỗi khi nhớ, chỉ có cái áo lính của chồng,
30 Tháng Tám 2014(Xem: 11376)
Theo lời các anh chị kể lại, thì mấy các tiệc “ Hậu – Tiền ” này mới thực sự “ ngộ ” thiệt ngộ!...
30 Tháng Tám 2014(Xem: 10135)
Tôi nhớ lắm, nhớ những anh em tôi vừa được gặp lại hôm qua và những anh em tôi chưa gặp
29 Tháng Tám 2014(Xem: 11936)
rong ngày cưới , không rõ lệ nhoà trên má tôi là giọt lệ của hạnh phúc hay đau khổ..
29 Tháng Tám 2014(Xem: 10402)
Tôi ngưỡng mộ gia đình bên chồng có một người cha, người ông như Ôn Viên Ngạc.
25 Tháng Tám 2014(Xem: 12624)
Biên Hòa đất và người, đã để lại trong tôi một ấn tượng đẹp. Biên Hòa có những thâm tình để tim tôi phải liêu xiêu. Một lần nữa, tôi nợ Biên Hoà lời cám ơn
23 Tháng Tám 2014(Xem: 10333)
Nỗi vui mừng không hẵn chỉ dành cho các thành viên tham dự, nhưng chắc chắn sẽ là niềm vui và hãnh diện của trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
23 Tháng Tám 2014(Xem: 12753)
nhưng tôi vẫn tiếp tục may mắn, vì có thêm những “ ngày vui không hẹn trước” ở miền Nam Cali…
21 Tháng Tám 2014(Xem: 11924)
Nguyện thế giới hòa bình, chúng sinh an lạc và nguyện cho cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của tôi được mọi phước lành.
21 Tháng Tám 2014(Xem: 10545)
Ngày đầu tiên của một người đi trên mây trong căn nhà quyền thế sao mà thừa mứa thời gian và trống rỗng đầu óc đến thế!
17 Tháng Tám 2014(Xem: 15025)
bia thì quá tuyệt vời. Còn cá nhân tôi thì vui vì việc làm thành công và kết quả tốt.
16 Tháng Tám 2014(Xem: 17861)
Mỗi lần ai hát bài “ Những đồi hoa sim” Tôi lại nhớ đến cái lều bé nhỏ cột vào nhánh sim rừng
16 Tháng Tám 2014(Xem: 10155)
Trên đường trở về Bắc Cali, trong lòng không thể không có những bâng khuâng, những ngậm ngùi về cuộc đời của con người
15 Tháng Tám 2014(Xem: 10248)
Ông Phan đã cho tôi rõ tất cả những gì mà lâu nay tôi không biết, mà tôi cũng không thể tưởng tượng nổi.
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9537)
“Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!”
15 Tháng Tám 2014(Xem: 9825)
Đó là buổi sáng của một mùa Hè được kéo dài do cơn lốc thời sự gây nên. Suốt đêm qua tôi khó ngủ
15 Tháng Tám 2014(Xem: 11459)
nhưng thôi con không dám hóng thèm nhiều đâu, chỉ xin một ánh nhìn ấm áp ... hay má cầm tay con đi má
15 Tháng Tám 2014(Xem: 10970)
Bùi ngùi, nhớ đến những mùa Hè nơi quê hương. Mùa Hè của những năm tôi còn mài đũng quần trên ghế nhà trường
13 Tháng Tám 2014(Xem: 14034)
"Mẹ mày có khỏe không?' Ông ơi! câu hỏi ngọt ngào này của ông làm tôi vui biết mấy. Tôi khỏe lắm ông à! Tôi sẽ nắm tay ông, cùng ông đi cho hết đoạn đường trần gian
10 Tháng Tám 2014(Xem: 16498)
Nếu ta không về được Thì con chúng ta sẽ về
09 Tháng Tám 2014(Xem: 9801)
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là cha mẹ!
07 Tháng Tám 2014(Xem: 15518)
hơn bao giờ hết ban chấp hành hội ái hữu Biên Hòa California cũng mong đón nhận những tấm lòng… để chúng tôi vững lòng tiếp bước “đường còn dài nhưng chân cứng đá mềm”