Nghiêng cả chiều đông
Đám nắng mềm, hoe vàng, líu ra líu ríu không biết đậu vào đâu trên cây sứ trước sân nhà trơ ra những cành cây trụi lá khẳng khiu. Cái lạnh rấm rức, đằm đằm làm se sắt cả khoảng trời sớm mai ít nắng.
Hàng cây trước những ngôi nhà trên con đường về mỗi ngày tôi đi ngang qua, đã giăng đèn rực rỡ, lời bài hát giáng sinh vút cao như bay vào ánh trăng chiều lung linh, chảy tràn, thoáng chốc nghe ấm áp khắp cả thinh không. Đêm về, chuồi mình thật sâu vào chăn ấm, thiếp ngủ giữa cái lạnh đầu đông mà trong giấc mơ thấy đầy nắng lạ.
Đông lướt về phủ tràn không gian, tái tê ngọn cỏ, xuyên thấu chiều hoàng hôn, thấm đẫm lạnh ngắt cả bờ tường khi tôi chạm vào để giắt dùm đọt tóc tiên non tơ vừa nhú quơ quơ trong gió, run rẫy tìm cách quấn vào đám dây leo quen thuộc của mình. Gió lạnh, lá rưng rức rời cành, cây sứ trước sân nhà giờ chỉ là những cành cây trơ trọi vươn cao, tựa những bàn tay với vẫy chào ánh trăng chiều nay mọc sớm, tròn to hơn mọi ngày với màu vàng chanh, rất lạ!
Trời đã lập đông, đàn chim không biết làm tổ ở nơi nào mà cứ chiều vừa về, chúng kéo nhau đậu dài hàng ngang trên bờ tường phía sau nơi tôi làm việc, ai biết chúng ngước mỏ hóng gì trên khoảng trời kia, khi nắng vừa chớm tắt? Và ai biết chúng nói với nhau điều gì mà bỗng dưng cả đàn hót vang rồi cùng vụt bay, bỏ lại tôi với ánh nhìn rơi rớt lưng chừng?
Trong tầm mắt của đàn chim chiều nay khi giương cánh, khoảng trời nào cũng lớn rộng. Nhưng khi đã vào trời, chim sẽ có một chiều nào mõi cánh muốn tìm về chổ đậu ngày xưa...
Hơi thở lạnh. Ý nghĩ lạnh. Thả lòng dìu dặt theo ánh trăng nghiêng bóng soi suốt nẽo đường về. Như say. Như đang nghiêng cả cõi lòng theo con gió dạt trôi. Nhớ gì mà mắt nghe ầng ậng. Chảy dần…
Gửi ý kiến của bạn