9:26 SA
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

THĂM CON - Nguyễn Thị Thêm

23 Tháng Tư 20168:35 CH(Xem: 7986)

THĂM CON

 

thamcon

Chào các bạn,

 

Tôi đã trở về nhà sau 4 tuần đi Nhật thăm con và cháu.

Phải nói là một chuyến đi lịch sử và nhiều kỷ niệm. Nhất là được đến và cư ngụ trong một căn cứ không quân của Mỹ ngay trên đất Nhật.

Tất cả đều mới lạ và nhiều chuyện để kể. 

Tuy nhiên trong phạm vi bài này tôi chỉ xin tường thuật lại chuyến bay đến Nhật của đôi vợ chồng già. Chuyến về xin hẹn lần sau. 

Chuyện đi trên máy bay từ LAX đến TOKYO và trở về thì rất bình thường đối với những người thích đi du lịch. Nhưng đối với hai vợ chồng già của tôi thì đó là một quyết định táo bạo và liều lĩnh vì quá nhớ thương con. 

Nếu ai hỏi tôi có dám thực hiện một chuyến nữa hay không, chắc tôi sẽ lắc đầu từ chối. Tôi sợ. 

CHUYẾN ĐI 

Tôi bật ngã người trên chiếc giường nệm trải thẳng thớm. Hai tay đưa thẳng lên cao với một cử chỉ hết sức thoải mái  mãn nguyện khi cô con dâu la to:

- Mom ! You did it. Finaly! You did it.

- Yes. I did it. Tôi nói

Rồi cả hai mẹ con cùng cười sung sướng. Thằng cháu nội nhảy tưng tưng.

- Ba nội did it. Bà nội come home.

Cô con dâu xoa hai chân mẹ chồng cảm động:

- You so strong ! Mom!

 

Vâng tôi đã thành công. Tôi đã đặt chân đến đây: Đất nước hoa Anh Đào tươi đẹp. Tôi đang hiện diện nơi này: Một căn cứ không quân của Mỹ trên đất nước Phù Tang. Tôi đã đến thăm con tôi như trong mơ ước.

 

Ông chồng của tôi quả thật đã kiệt sức trên chuyến hành trình dài trên 11 giờ bay và thời gian chờ đợi đi về tổng cộng hơn 20tiếng. Vừa đặt chân về tới nhà là tôi đã cỡi giày dìu ông nằm ngay trên ghế salon cho thoải mái. Tôi xoa hai chân của ông và dịu dàng:

-Nằm nghỉ lưng cho khỏe đi ông. Mình đã đến đích.

…….

 

Nước Nhật không xa lạ gì đối với những người trang lứa như tôi. Những người trên 65, đến tuổi hưu, hoàn thành trách nhiệm mình với con cái. Du lịch là một thú vui mà nhiều người thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để đi xa.

 

Cho nên nói về một chuyến Nhật du mọi người sẽ cười” Có gì mới mẻ đâu mà viết” Đúng vậy. Chẳng có gì mới đối với nhiều người. Nhưng thật là đặc biệt đối với tôi. Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi làm một chuyến đi xa đến như vậy. 

Tôi rời khỏi nhà lúc 7:40 sáng giờ Cali. Thằng con rễ phải đưa con đến trường rồi mới có thể đưa tôi ra phi trường được. Mọi người ai cũng lo sợ bị trễ máy bay. Vì xa lộ 91 nổi tiếng kẹt xe. Thế nhưng hôm nay may mắn kẹt xe không nhiều lắm nên đến phi trường LAX 10 am. Tôi phụ con rễ lấy hành lý rồi mới đỡ ông chồng xuống xe. Sau một hồi loay hoay tìm người giúp vì vừa lo hành lý‎ vừa nắm tay ông chồng sợ ông đi lạc, tôi cũng đã đến khu vực check in. Một người phụ nữ Mỹ có nhiệm vụ giúp ông chồng tôi trên xe đẩy vì ông thuộc diện handicap. Đồ đạc tôi mang theo không có gì nhiều chỉ quần áo cho hai vợ chồng, tã và lót cho ông chồng. Một  ít gia vị và thức ăn khô tôi mang qua cho con. Chiếc xe đẩy để khi đi chơi ông chồng tôi được tiện lợi. 

Vì quá lâu không đi xa, nên tôi cứ tưởng mỗi người được 2 vali, mỗi cái 70 bls. Khi vào check in ở hảng American Airline tôi mới biết mỗi valy chỉ được 50bls. Cái valy quần áo dư mất 5bls. Đành phải lui cui tháo ra bỏ bớt lại cho đúng. Nhưng phải bỏ ra cái gì nặng cho mau xong. Tôi lấy cái máy đấm bóp ra, nhưng đi xa không thể thiếu nó. Nên tôi bỏ vào một túi nylon và đem theo luôn, còn lotion, xà bông tắm và vài thứ nữa tôi phải bỏ vào thùng rác. Qua trạm kiểm soát lại một phen bị chận lại vì mấy hộp cháo tôi nấu và xay ra dự trù cho chồng ăn trên máy bay. Anh ấy thực quản có vấn đề nên phải dùng thức ăn lỏng  Người phụ trách thông cảm nhưng phải kiểm tra nghiêm nhặt. Qua bao nhiêu máy móc, rồi xray, thật lâu cuối cùng cũng được qua trạm. 

Đến phiên ông chồng tôi bị chận lại để khám tổng quát. Họ bắt phải cởi áo khoác ra. Thấy trong túi có gì đó nặng nặng, Họ lấy cái thau nhựa trút ra để xét. Thì ra toàn là kẹo, ai thấy cũng phì cười. Có lẽ trước khi ra khỏinhà, chàng của tôi đã trút hết hộp kẹo bỏ vào túi áo. Anh ấy sợ nhểu nước miếng nên đem kẹo theo để ngậm giữ lại. Một chuyên viên mặc đồng phục mò, nắn tay, chân, vai và cùng khắp người ông xem ông thế nào, có đủ sức khỏe ngồi lâu trên chuyến bay dài hay không?

Xong xuôi người phục vụ đi tới, đẩy chồng tôi vào trong  

 Thế là vợ chồng tôi vào phòng đợi để chuẩn bị cuộc hành trình dài 11 tiếng 30 phút  chuyến bay AA169 của hảng American Airline. 

Tới giờ, ưu tiên cho người handicap vào máy bay trước, một người phụ nữ dáng người phục phịch, (thú thiệt nhìn hai cái mông to quá kích thước, núng nính theo những bước đi thấy thật tội nghiệp) đẩy chồng tôi đi trước, còn tôi kéo carry on nhỏ đựng ít thuốc men và quần áo đi theo sau.

Tới cửa máy bay, một lần nữa phải chuyển chàng từ xe đẩy này đến một xe đẩy nhỏ hơn để có thể đi qua hàng ghế hẹp để vào chỗ ngồi..

May quá thằng con đã mua cho ba mẹ chỗ ngồi chỉ có hai ghế và sau lưng là phòng vệ sinh.

Rất khó khăn mới đưa ông chồng tôi ngồi yên vị ,vì cơ thể chàng cứ như dán xuống mặt ghế không chịu nhúc nhích. Phải xê dịch hai chân từng chút một để bẫy cái mông đi. Nhìn một dãy hành khách đứng chờ, tôi thật lòng áy náy nhưng không biết làm sao. Thôi thì nói xin lỗi để mọi người thông cảm. 

Máy bay rời phi đạo và cất cánh lên cao. Tôi nắm chặt tay ông chồng lòng thật mừng. Gì thì gì, chắc chắn chúng tôi sẽ được tới nước Nhật trong mơ ước.

Bay độ hơn hai giờ cô tiếp viên hàng không mời bửa ăn trưa. Ông chồng tôi rũ người xuống mệt mõi và vì quá đau lưng. Tôi chọn phần thức ăn thịt bò cho anh ấy, còn tôi phần gà  có gì thì đổi qua đổi lại. Chàng muốn uống nước cam. OK! như vậy tốt cho sức khỏe, còn tôi thì chọn một cốc trà xanh.

Mừng quá phần ăn của chàng thịt mềm, dù cơm hơi khô. Nhưng lạy trời khi tôi đút, chàng đã ăn hết phần của mình. Uống một phần ly nước cam và còn đòi ăn luôn một ít trong  phần tráng miệng. Điều tôi mừng nhất là không những chàng ăn được mà không bị sặc như ở nhà. Như vậy, chàng có đủ sức khỏe  để chịu đựng cuộc hành trình còn dài.

Lo cho chàng xong  thì người tiếp viên đã đi thu gom rác. Tôi từ từ thưởng thức phần ăn trưa của mình. Thức ăn tôi chọn là cơm gà. Ít cơm nóng và mấy lát thịt gà đựng trong một hộp nhôm nhỏ nhưng sao ăn quá ngon. Có một hộp nhỏ xíu đựng ít rau và hộp khác với vài lát trái cây tráng miệng. Phần ăn còn thêm một chai nước lọc và một cái bánh mì nhỏ với bơ .

Đương nhiên với phần ăn quá nhiều như vậy, tôi không thể nào dùng hết, đành bỏ lại. Nhìn người tiếp viên trút tất cả vào bịch rác, tôi thấy thật tiếc và thương cho những người không có thức ăn.

Mọi người ngủ gà, ngủ gật, người khách ngồi ghế kế tôi say sưa trong giấc nồng làm tôi thấy thật thèm thuồng. Chàng tôi cứ mắt mở thao láo, thỉnh thoảng than đau lưng. Tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy nên nước miếng nhểu xuống ướt miếng giấy này thì tôi thay miếng khác. Giấy dơ tôi đã có một bịt rác riêng cho khoản này rồi.

Khoảng 1 tiếng sau, tôi bước ra, cố gắng dìu chàng xê dịch ra khỏi hàng ghế. Loay hoay không biết phải làm sao xếp lại cái tay kê để bẩy chàng ra ngoài.. Gọi cô tiếp viên để hỏi, cô ta cũng không biết phải làm sao. Cô ta bảo tôi chờ một chút, cô ta đi hỏi người tiếp viên trong buồng máy phía trước. Một lát sau, cô ta lại chỉ tôi cái nút bấm nằm khuất ở bên trong.

Dìu chồng ra tới ghế ngoài, xoay chân cho có thế, tôi dùng sức kéo chàng đứng lên, rồi dìu chàng vào phòng vệ sinh.

Đây mới là vấn đề lớn. Phòng vệ sinh nhỏ xíu. Khi bước vào trong, lock cửa đèn mới bật lên để người bên ngoài biết có người ở trong. Chàng của tôi cần tôi giúp, mà cùng vào thì không thể, một mình chàng thì không được. Tôi đứng tần ngần một hồi, rồi nghĩ thôi thì có xấu cũng một lần chịu, chả ai nhớ mình.

Tôi đưa chàng vào, đứng trấn ngay cửa chận không cho đóng. Xoay và đặt chàng ngồi xuống bàn cầu rồi tôi đứng ngay cửa chờ. Vậy là tôi đã chận lại con đường lưu thông này rồi. Các cô tiếp viên phải đi vòng khi qua lại, còn mấy người sắp hàng chờ đợi đứng xa xa nhìn tôi thông cảm.

Xong phần tiêu tiểu, tôi đở chàng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, giặt khăn lau mặt rồi đem chàng ra ngoài. Nắm hai tay dìu chàng đi tới đi lui cho thông máu huyết. Xoa bóp hai vai, đấm lưng một hồi rồi mới đưa vào ghế.

Rút kinh nghiệm, tôi đưa chàng ngồi bìa, tôi sẽ bước qua người chàng ra vô trong còn dễ dàng hơn để chàng ngồi trong.

Tôi lấy viên thuốc ngủ cho chàng uống, dự tính như vậy chàng ngủ 4 đến 5 tiếng sẽ dậy cũng tốt cho sức khỏe. Tôi lót hai cái khăn tay từ  cổ xuống tận đùi. Thôi tự do cho nước miếng chảy, tôi không còn sức để lau. Tôi cũng phải nghỉ ngơi.

Vậy mà chàng của tôi vẫn tỉnh queo, mắt mở, người cứ gập xuống mệt mõi. Dù khó khăn, tôi cũng mấy lần dìu chàng đứng lên đi lại và xoa bóp, đấm lưng. Nhìn trên màn hình đã đi hơn nửa đoạn đường, còn hơn 5 giờ bay mới tới. Tôi lấy thuốc an thần bác sĩ cho dùng vào ban đêm để chàng uống.

May quá uống xong một hồi lâu, chàng đi vào giấc ngủ. Cổ cứ gục xuống. Sợ chồng mõi, thỉnh thoảng tôi phải đở đầu, hay dùng sức đẩy người chàng lên.

Tôi chập chờn nhưng không dám ngủ vì sợ chàng thức dậy bất ngờ. Còn 2 giờ bay cuối cùng, tiếp viên mời bửa ăn nhẹ. Tôi nhận hai phần ăn, rồi  tôi ăn phần mình. Xong đánh thức chàng dậy để dùng bửa. Trong lúc ngật ngừ chàng của tôi cũng đã ăn được một ít phần cơm của mình, và sau đó ngủ tiếp.

Còn 30 phút sau cùng, tôi đánh thức chàng dậy, đưa vào phòng vệ sinh cho chàng đi tiểu rồi giặt khăn lau cho chàng tỉnh táo. Thật mừng, tôi đã cùng chồng đi suốt đoạn đường bay tốt đẹp, không có bất trắc nào xãy ra.

Nhìn ra ngoài phi cơ, vẫn là biển xanh và cơn mưa ào đến, một màn trắng xóa như mây bao phủ. Qua khỏi cơn mưa, nhìn xuống cũng là biển xanh

Máy bay giảm vận tốc và đáp xuống phi đạo, đường băng loang loáng nước, máy bay chạy vòng vòng rất xa và vào bãi đậu của hảng hàng không American Airline.

Chúng tôi được lịnh ra sau cùng, hai người Nhật khá to con đến với chiếc xe đẩy nhỏ. Họ ra dấu cho tôi đi vòng ra phía trước để dìu chồng đứng lên và vào ghế. Họ chỉ đẩy xe chứ không đụng vào người chồng tôi, dường như đó là luật của họ, mặc cho tôi loay hoay dìu chồng đứng lên và cho vào ghế.

Tôi kéo valy theo họ ra ngoài. Trước cửa phi cơ hai người với hai xe đẩy đứng chờ. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng tuổi, trắng trẻo, tóc bạc trắng đưa một cái bảng tên viết bằng tiếng Nhật ra dấu bảo có phải tên chồng tôi không? Tôi lắc đầu.

Một chàng trai còn trẻ, ăn mặc tươm tất, đeo khẩu trang đem chiếc xe đẩy đến nhận chồng tôi.

 

Một lần nữa tôi phải kéo chồng đứng lên rồi dìu vào xe đẩy. Chúng tôi đi ra khỏi cầu thông vận và vào trong hành lang phi trường. Con đường khá dài, có những thang cuốn cho người đi bộ. Người thanh niên nói được tiếng Anh nên chúng tôi dễ thông cảm.

 Tôi kéo trên tay carry on quần áo, thuốc men và cái lap top. Một túi xách đồ dùng trên máy bay, hai cái gối lót đầu và cái ví tay to đùng đủ vật dụng cá nhân, ipad, iphone và đồ lặt vặt của đàn bà.

Nói thiệt, lỉnh kỉnh đồ đoàn và đường dài tôi cũng mỏi tay lắm, nhưng ráng  bấm bụng cố đi theo cho kịp chồng. Tới trạm kiểm soát, một người nữ nhân viên mặc đồng phục ra dấu cho chúng tôi dừng lại. Cô ta tới trước nhóm phi hành đoàn đang xếp hàng và nói một tràng tiếng Nhật. Người đứng đầu lui ra và cô ta cúi đầu mời chúng tôi tới trước. Thật là cung cách phục vụ của người Nhật khác hẳn nước ta.Tôi cảm kích và lịch sự cúi đầu cám ơn. Xuất trình passport và giấy tờ nhập cảnh chúng tôi dễ dàng đi qua trạm.

Đến nơi nhận hành lý ký gửi, mỗi lúc nhận ra valy của mình, người thanh niên Nhật cũng giúp tôi bỏ lên xe đẩy hành lý. Vì có đem theo cái weelchair nên khá cồng kềnh. Qua mọi thủ tục hải quan một cách dễ dàng, chúng tôi  ra ngoài phòng đợi.

Ra bên ngoài, nhìn dáo dác, không thấy con đâu. Thằng con trai đã hứa với tôi là sẽ đến sớm nhất chờ đợi mẹ. Vậy mà nhìn tới nhìn lui không thấy nó đâu hết. Tôi rút iphone ra, nhưng không thể gọi phone ngoài Hoa Kỳ.Không có internet nên không thể Face time. Cho nên cầm trong tay vừa Iphone, Ipad mà tôi chịu thua không cách sao liên lạc với con. Tôi lại gần cậu thanh niên nói lời xin lỗi. Và đoan chắc con tôi sẽ đến. Nếu cần cậu cứ thả chúng tôi đứng đây, cậu trở về nơi làm việc. Nhưng cậu nói không sao và sẽ chờ với chúng tôi.

Trong phi trường Arita Tokyo, người ta đi qua đi lại vội vã và thật đông. Họ dường như bị rượt đuổi vì thời gian và công việc. Ông chồng tôi ngồi trên xe đẩy đặt ở một góc vậy mà mấy lần người ta muốn va vào ông. Tôi nhìn đoàn người tấp nập qua lại với hành lý mà chóng mặt. Nhìn và đi tới đi lui cũng không thấy con đâu.

Cậu phục vụ người Nhật giúp tôi nối đường line Wifi free tại phi trường. Thế nhưng phone tôi vẫn không connect được, dù tôi không gọi mà chỉ dùng face Time.

Chờ hơn 30 phút, tôi nhờ cậu ấy gọi phone tới con tôi dùm, sau một lúc ngần ngừ, cậu bấm số phone tôi đưa. ( bấm bằng đầu ngón tay co lại chứ không bằng ngón tay) có tiếng thằng con của tôi nói chuyện, rồi cậu đưa phone cho tôi tiếp chuyện. (không cho tôi cầm mà đưa xa xa cho tôi nói ) Con tôi nói vì quá kẹt xe nên khoảng 20 phút nữa mới tới.

 Tôi đở chồng rời khỏi xe đẩy đi tới đi lui cho giãn gân cốt. Lòng không mấy vui khi thấy người phục vụ đứng chờ tỏ vẽ rất lo lắng. Cậu ấy cứ thấy một người thanh niên Á châu nào đi vào một cách vội vã là cậu lại hỏi có phải con tôi không? Nhìn chàng thanh niên người Nhật trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, mang khẩu trang, phong cách phục vụ chu đáo và chừng mực, tôi lại so sánh với hai người phục vụ ở phi trường LAX là hai thái cực. Có lẽ người Nhật họ chú ý ngay từ  những việc nhỏ nhất để làm tốt hình tượng đất nước họ với du khách nước ngoài.

Tôi nói với người thanh niên Nhật là đẩy chồng tôi và hành lý ra ngay phía trước để khi con tôi chạy ngang dễ thấy. Nhưng cậu ta từ chối và cho biết cậu ta bắt buộc phải phục vụ bên trong và chỉ đợi ở phạm vi này. Cậu dẫn tôi tới quày tiếp tân và nhờ loa kêu con tôi tới chỗ chúng tôi đứng. Một lần nữa tôi phải cung cấp hồ sơ cá nhân để ghi vào sổ liên lạc. Con tôi vẫn bặt tăm.

Trong lòng tôi đâm ra trách con tôi không làm đúng lời hứa với mẹ. Bởi đây là nước Nhật, tôi không biết tiếng nước họ, tôi không có tiền yen và nhất là tôi không có bất cứ một phương tiện gì để liên lạc với con.

Nhưng tôi cũng biết tính con mình rất có hiếu, biết lo cho cha mẹ. Đã bỏ tiền mua vé máy bay và rất muốn cha mẹ qua thăm. Như vậy có phải là trên đường đi đón, con tôi bị tai nạn gì không? Nhìn ông ông nước miếng ròng ròng, tôi vừa luôn tay lau, vừa lo cho sức khỏe ông không chịu được lâu, tôi phải làm sao? Quả thiệt tiến thoái lưỡng nan.

Tôi lại năn nỉ cậu thanh niên liên lạc với con tôi lần nữa. Cậu ngần ngừ rồi cũng gọi và nói con tôi sắp tới vì quá kẹt xe. Một lúc sau cậu ta lại nhờ máy phóng thanh gọi tiếp.

...

 

Thằng con hớt hãi chạy tới. Tội nghiệp, sự lo âu hiện ra trên mặt. Chúng tôi cám ơn người thanh niên Nhật đã ở lại với tôi 2 giờ đồng hồ chờ đợi. Vì người nhân viên chỉ được rời người handicap khi có người thân đến nhận trong sự an toàn.

Người Nhật không bao giờ nhận tiền típ từ khách, dù trong nhà hàng hay trong công việc vì tự trọng. Tôi lịch sự gửi cậu ấy ít tiền để cám ơn sự phục vụ tận tình. Có lẽ thấy tôi quá chân thành và thời gian chờ đợi cũng xứng đáng công sức nên cậu ấy nhận. Hay bởi vì tôi nhét tiền vào tay cậu ấy rồi hai mẹ con vội vã đi, cậu ấy không kịp từ chối.

Dù sao tôi cũng cám ơn và kính trọng sự phục vụ rất tuyệt vời của nhân viên hàng không của Nhật. Cậu ấy không tỏ ra bực bội mỗi khi tôi ái ngại tỏ lời xin lỗi. Lúc nào cậu cũng mỉm cười nói "Không sao" và khi con tôi tới cậu vẫn vui vẻ và lịch sự hỏi thăm. Tôi nghĩ biết bao giờ sân bay Tân Sơn Nhất của mình có những người phục vụ như thế này. Chỉ cần nhìn cung cách làm việc của một nhân viên bình thường trên sân bay, người ta có thể ngưỡng mộ và tôn trọng đất nước họ.

Tháo chiếc weelchair ra, tôi đẩy chồng, con trai tôi đẩy hành lý, chúng tôi bấm thang máy đi về nơi gửi xe. Ông chồng tôi rũ người xuống vì mệt. Cho anh uống tí nước và đở ngồi vào ghế và cột dây an toàn.Tôi thương anh ấy quá. Tất cả là do tôi thương con nên quyết định chuyến đi chơi này. Anh ấy có nói gì được đâu, chỉ yên lặng và tùy tôi muốn đưa đi đâu thì đi.

Nhìn vẽ mọi mệt của chồng, tôi không biết mình đã làm đúng hay sai. Rồi những ngày ở đây và chuyến trở về không biết có được suông sẻ hay không?

Mong là những ngày ở đây anh ấy không có gì bất trắc xãy ra. Lạy trời!

Con trai tôi cho xe ra khỏi parking, thì ra đây là lần đầu tiên cháu lái tới phi trường này. Con đường thật xa, theo dự trù là đi 2 tiếng. Nhưng vì tất cả các dấu hiệu trên xa lộ được ghi bằng tiếng Nhật, nên cháu không thể nắm chắc rõ ràng đường đi. Cháu chỉ căn cứ theo máy định vị GPS. Cái máy trong xe hình và âm thanh hoàn toàn bằng tiếng Nhật, cháu phải dùng cái iphone, để nhận bằng tiếng Anh. Iphone hướng dẫn theo Google. Hai máy lại chỉ hai hướng đi khác nhau mà đường đi lại kẹt xe không thể nhúc nhích. Theo sự hướng dẫn GPS của Iphone đường đi vòng vo xuyên qua thành phố Tokyo rồi mới ra xa lộ để đến phi trường.

Cháu dự trù đi sớm để mẹ khỏi lo, nhưng không ngờ lại kẹt xe nên đến trễ. Hơn 4 tiếng lái xe trên con đường này mới tới gặp được cha mẹ. Mẹ thì lo lắng cho con, còn con thì nhìn đồng hồ mà lòng như lửa đốt.

Trên đường đi về tôi thương con mình thật nhiều, cái iphone chỉ đường thật lắt léo và khó đi. Tôi hồi hộp khi biết con tôi chỉ mò theo chỉ dẫn và cái lằn xanh trên chiếc iphone được để trên một cây chống gắn chặt vào kính trước.

(Do vậy khi nói chuyện với người thanh niên Nhật, nghe cũng không rõ mà cậu ấy nói cũng không nghe lớn được)

Bên Nhật, tay lái của tài xế nằm ngược với bên Mỹ, con đường của xe chạy nằm bên trái nên tôi luôn có cảm giác như xe khác lao vào xe mình. Nhìn không quen và mệt mõi nên tôi chóng mặt quá đi.

Máy chỉ xe chạy vào những con đường hẹp trong xóm. Con đường nhỏ xíu chỉ đủ hai chiếc xe đi qua và những cua quẹo thật gắt. Tôi thầm khen con tôi lái xe quá giỏi. Tôi ngạc nhiên hỏi con:

- Tại sao phải đi vào các con đường xóm vòng quèo, nguy hiểm này?

Cháu trả lời

- Con không biết, cứ phải đi theo máy chỉ mà đi. Đây là lần đầu tiên con lái xe đến phi trường này. Thường con hay đi bằng máy bay quân sự tại căn cứ. Nếu không, con chọn phi trường gần nhà. Mà phi trường đó không có chuyến bay nonstop từ LAX qua Nhật . Con không muốn ba má phải đổi máy bay vất vã, nên phải chọn phi trường Arito Tokyo.

Con đường dài lắm, càng dài thêm khi tôi vừa mệt vừa nôn nóng. Xa lộ không rộng, nhiều nhất 5 làn xe. Sạch sẽ, hiện đại. Nhưng cứ đi một chặng đường là gặp trạm thu phí. Tổng cộng đi về  phải đóng cho trạm thu phí khoảng hơn 120 dollars (13.500 yen).

Ông chồng tôi than mệt và quá đau lưng, Anh ấy cứ đòi đứng dậy không chịu ngồi nữa. Đi hơn 2 giờ lái xe vòng vo mà vẫn chưa tới. Hết ra xa lộ, lại vào khu dân cư, chúng tôi quyết định phải dừng lại nghỉ ngơi và ăn tối trước khi về nhà.

Con tôi hỏi cha mẹ muốn ăn gì? Tôi nói tùy con, nhưng ăn cái gì có nước và nóng cho ba dễ nuốt. Thế là cháu ghé lại một tiệm ăn Sushi. Đở anh ấy xuống xe mà thương, hai chân cứ ríu lại và đầu gục xuống, nước miếng chảy không ngớt. Trong tiệm cũng khá đông người, con tôi vào ghi tên trên máy và hai mẹ con dìu anh ấy ra ngoài đi tới đi lui một hồi cho giãn gân cốt.

Đó là một tiệm ăn khá nổi tiếng, sushi từng dĩa cứ chạy đều đều trên hệ thống dây chuyền từ nhà bếp ra. Muốn ăn loại nào thì mình lấy xuống ăn.

Để thức ăn nóng, cháu order trên máy đặt ngay trước bàn. Cháu gọi mì và những món ăn mà ba cháu có thể ăn được. Khi thức ăn làm xong, đưa gần tới bàn mình, máy sẽ báo động và căn cứ theo màu dĩa và chữ trên bàn ngồi, mình lấy xuống ăn. Khi tính tiền người phục vụ dùng một cây thước để đo dĩa đã ăn xong và tính trên máy cầm tay. Sau đó lễ phép báo cho mình biết giá cả. Tiền sẽ trả ở thu ngân.

Vừa đói vừa lạ miệng, ông chồng tôi ăn cũng khá và thấy tươi tỉnh lên một chút. Thật mừng.

Về đến căn cứ Yokota chúng tôi phải vào ngay văn phòng để làm giấy phép tạm thời. Phải chụp hình và làm các thủ tục khác.  Giấy phép này chỉ được  ra vô căn cứ trong vòng 24 tiếng. Con tôi nói ngày mai mình phải đến văn phòng chánh để làm giấy tờ chính thức. Mỗi khi vào căn cứ phải trình giấy đó và passport  cho người gác cổng mới được vào trong.

Đi qua con đường với những hàng cây anh đào thật đẹp vào nhà con. Tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc và sung sướng. Chúng tôi đã đến được nước Nhật. Chúng tôi đã thực sự thành công làm một chuyến thăm con và cháu.

Cửa nhà vừa mở, con dâu, cháu nội đã hiện ra dưới chân cầu thang reo mừng làm tôi không ngăn được xúc động.

Tôi dìu ông chồng lên cầu thang khi con trai, con dâu lo lấy hành lý. Dìu chồng nằm trên ghế salon, cỡi giày cho anh ấy tôi nắm tay anh ấy siết mạnh.

- Mình đã đến Nhật. Mình đã thành công. Cám ơn Trời Phật.

Vâng! Tôi đã thành công như con dâu tôi nói. Một chuyến đi dài nhiều lo lắng cho tôi mất ăn mất ngủ. Nhưng bây giờ tôi đã đến được nơi này. Một hình ảnh nước Mỹ trong lòng nước Nhật. Tôi có thể gặp con và gặp cháu. Những đứa cháu yêu thương chỉ biết ông bà nội qua màn hình Face Time. Bây giờ là dịp để tôi làm quen với chúng, ôm chúng vào lòng và đùa vui với chúng.

Nước Nhật và mùa hoa Anh Đào đang chờ đợi chúng tôi.

 

Nguyễn thị Thêm.

4/2016

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Năm 2012(Xem: 19148)
Tư Thâu khập khễnh len mình giữa dòng người xuôi ngược hối hả mua bán tấp nập của phiên chợ chiều cuối năm, cũng như rồi đây phải lê tấm thân tàn lăn lóc mưu tìm chén cơm manh áo giữa chợ đời đầy nghiệt ngã đau thương!
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22555)
tôi vẫn còn đó một chân tình…Xin cảm ơn đời vẫn còn giữ được cho tôi những người bạn chiến đấu oai hùng. Xin cảm ơn em, người con gái Việt Nam với mối tình thủy chung đỏ thắm…Vô cùng cảm ơn em, người tình của em trai tôi
23 Tháng Năm 2012(Xem: 22049)
Trong ký ức của tôi, dù đã phai nhạt theo năm tháng, nhưng kỷ niệm của những ngày xưa thân ái với gia đình, Thầy Cô và bạn bè chốn quê nhà vẫn còn được lưu giữ để nghe ấm lòng mỗi lúc nghĩ về...
23 Tháng Năm 2012(Xem: 21625)
Cù Lao Phố từ lâu đã được quy hoạch làm khu du lịch, nhưng đến nay vẫn không hề phát triển. Vẫn những con đường đất đá thô sơ, vẫn những cánh đồng hiu quạnh chờ bàn tay tạo tác của con người. Cù Lao Phố vùng đất địa linh nhân kiệt thuở nào, giờ im lìm đứng nhìn thế sự đổi thay.
18 Tháng Năm 2012(Xem: 29207)
Đêm nay thu sang cùng heo mây Đêm nay sương lam mờ chân mây Thuyền ai lờ lững trôi xuôi dòng Như nhớ thương ai chùng tơ lòng
17 Tháng Năm 2012(Xem: 21243)
Lúc tôi vượt cạn. Cơn đau oà vỡ và con tôi ra đời. Tôi bồng chúng trong tư thế trần truồng và xăm soi toàn thân, đếm từng ngón tay ,ngón chân để biết con mình nguyên vẹn. Và niềm vui đó là niềm vui to lớn nhất trong cuộc đời làm mẹ của tôi
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21674)
Mãi lo thả hồn miên man nhớ về những ngày phải mặc cái áo này dắt con cố đi tìm một chốn dung thân làm bà Tư không hay ông Mười đã đến đứng kế bên bà tự hồi nào. Xếp lại cái áo bỏ vô tủ ông thì thầm: - Bà cứ giữ lấy, biết đâu. Thẩn thờ quay qua bà Tư buồn rầu : - Kỳ này tui chạy đi đâu hả ông? Ôm chặc lấy vai bà ông Mười cố ngăn cơn nấc nghẹn: - Mình chạy lên trời.
13 Tháng Năm 2012(Xem: 21073)
Biết đủ là đủ phải không em? Cuộc sống em đã có nhiều nụ cười hơn nước mắt, biển đời luôn trao tặng bình lặng cho em hơn là nổi phong ba. Hãy cám ơn đời đã xoa dịu được nỗi đau làm lành được những vụn vỡ trong trái tim em.
12 Tháng Năm 2012(Xem: 20525)
Mẹ tôi chết ở miền Nam, thầy tôi chết ở miền Bắc, không biết hai người có trùng phùng ở một miền nào đó nơi thế giới bên kia? Nơi mà tôi tin rằng, không có hận thù, đau khổ, thầy mẹ tôi sẽ có một bữa cơm hội ngộ, bát tương, quả cà, bát thịt kho đông trong những ngày giá lạnh.
07 Tháng Năm 2012(Xem: 23034)
hôm nay, nơi khuôn viên đại học với những lời chúc tụng của bạn bè làm tôi nao nao nhung nhớ nhừng kỷ niệm thân thương vùng quê ngoại, có đồng ruộng mênh mông, có hình ảnh mẹ tôi dãi dầu mưa nắng hòa mình vào cuộc sống người dân quê chân chất thật thà để nuôi tôi khôn lớn bằng tấm gương hy sinh cao cả.
05 Tháng Năm 2012(Xem: 21314)
Trong số khách ruột của quán có người còn quả quyết thấy con “Củ Kiệu” có lần bay về thăm… quán(?). Nó đậu trên giàn hoa giấy trước hiên quán, nhìn nó tươi tốt hơn trước nhiều và khi thoáng có chút khói thuốc lá bay về phía nó, con chim cất lên mấy tiếng kêu kỳ lạ rồi vỗ cánh bay đi …
04 Tháng Năm 2012(Xem: 21395)
Người viết xin cảm phục những ai có thể phụng dưỡng cha mẹ già yếu ở nhà vì họ đã cố gắng khắc phục được những khó khăn trong cuộc sống hiện tại để báo hiếu cha mẹ , giữ gìn truyền thống đạo đức Việt Nam nơi xứ người.
01 Tháng Năm 2012(Xem: 24340)
Cái số của họ dường như đã được định sẳn, họ ra đi theo chương trình nhân đạo H.O cũng quá muộn màng và nơi đất tạm dung này, chưa bao giờ được nghe nhắc đến tên người Cán Bộ XDNT.
29 Tháng Tư 2012(Xem: 27756)
Nhân ngày 30 tháng Tư năm nay, xin nhìn lại hình ảnh nầy, để nhớ ngày quốc hận đau buồn, ba mươi bảy năm về trước, ngày 30 tháng Tư năm 1975, ngày Việt Cộng-Cộng Sản Bắc Việt xâm lược, cưỡng chiếm và Cộng Sản Hóa miền Nam Việt Nam Cộng Hòa, và xin nhìn lại, nhìn lại mãi mãi, đừng quên!
27 Tháng Tư 2012(Xem: 28593)
Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư - xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.
25 Tháng Tư 2012(Xem: 21433)
Chúng tôi đã chiến đấu cho chính nghĩa như thế đấy, chúng tôi đã hy sinh như thế đấy, và chúng tôi đã bị bỏ rơi như thế đấy. Tôi cũng không hiểu vì sao người Mỹ phản chiến, trong đó có thầy, lại xuống đường tranh đấu, cổ vũ cho kẻ thù của chúng tôi, và ngược đãi chiến binh của chính nước Hoa-Kỳ?
25 Tháng Tư 2012(Xem: 29880)
Đứng trên đầu dốc Châu Thới, nhìn về phía phi trường Biên Hòa, pháo vc nỗ ùng oằn, khói lửa tuôn cuồn cuộn! Nhín về phía tỉnh lỵ, ánh nắng chiều tà thoi thóp trên thành phố thân yêu bên kia sông Đồng Nai đang trong cơn hấp hối, thật não lòng!
22 Tháng Tư 2012(Xem: 47584)
Tôi còn nhớ, cuộc đời Thúy Kiều ba chìm bảy nổi. Cuộc sống không may mắn đã vùi dập Kiều xuống tận đáy xã hội, thế nhưng khi gặp lại Kim Trọng nàng còn tự tin bảo với chàng :- "chữ trinh còn một chút nầy ..." thật cảm phục lắm thay!
17 Tháng Tư 2012(Xem: 24982)
Cám ơn Chị, lời nói đẹp của chị trong giờ phút tuyệt vọng của tôi, khiến nhịp đập trái tim tôi dịu lại, khi ngồi chờ đêm qua, bình minh ló dạng, để thấy lại được những đồng đội thân thương của mình !
10 Tháng Tư 2012(Xem: 29949)
Cám ơn cuộc đời đã cho chúng tôi tìm lại nhau, và trên hết cám ơn aihuubienhoa đã là nhịp cầu nối những cánh chim tìm về với quê hương, cội nguồn...
10 Tháng Tư 2012(Xem: 35063)
Tuy nhiên sự kiện quan trọng nhất trong hành trình nầy là chuyến thầy trò về thăm trường trung học Công Thanh và những ưu ái mà học trò cũ đã dành cho thầy cô dù là đã xa cánh gần 40 năm. Tấm chân tình ấy tôi rất hân hạnh đón nhận và xin xem như là một kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời dạy học của tôi.
05 Tháng Tư 2012(Xem: 26664)
Ba không đủ can đảm , không đủ sức đổ máu mình để trả ơn cho họ. Nhưng Ba không hèn để phản bội họ. Ba nói thật rõ là Ba rất kính trọng những người con hiếu thảo
02 Tháng Tư 2012(Xem: 25661)
Vì ba không đủ tiền mua loại xe Nhật cho hợp với "văn minh"nên ba phải đi "con ngựa sắt" đến sở làm. Vì ba không đủ khả năng cho đàn con trai ba đi hớt tóc ở tiệm nên ba phải tập làm thợ hớt tóc, nhưng ba vẫn vui, ba vẫn cười. Ba mãn nguyện sống vui hằng ngày khi ba thấy đoàn tàu chưa đứt !
01 Tháng Tư 2012(Xem: 21836)
Thử nghĩ nếu mà những người lảnh tụ đang cai trị những xứ sở nghèo nàn chậm tiến nào đó chịu bỏ ra một ngày trong một năm tham dự cái trò chơi này một cách thành tâm thì không bao lâu thế giới sẽ có thêm biết bao là tiếng cười rộn rả hàng ngày trên khắp quả địa cầu.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 29123)
Rồi đây mấy ai còn nhớ tới Tân Phú, Bình Long, Bến Cá, chợ Võ Sa, cầu bà Bướm nữa? Nó thuộc về một thời của quá khứ. Một quá khứ dễ thương trong lòng một người hoài cỗ.
01 Tháng Tư 2012(Xem: 20540)
Ngủ say đi con rồng nhỏ của nội. Mùa xuân đã về rồi đó. Hoa lá đang đâm chồi nẫy lộc. Cháu của bà sẽ là một mầm non tươi tốt, đem đầy mật ngọt yêu thương đến với mọi người.
28 Tháng Ba 2012(Xem: 21617)
Tiệc nào cũng phải tàn. Tình nào cũng phải tan nhưng để dành mà nhớ và có thể năm sau làm tiếp! Tôi bắt tay anh Hạnh và nhận lời cám ơn. Gật đầu tạm biệt tất cả, tôi ra về trước mà lòng cảm thấy phấn chấn!
25 Tháng Ba 2012(Xem: 29445)
riêng tao đang gậm nhấm nỗi buồn cho thế hệ bất hạnh của tụi mình, chỉ vì ba cái lý tưởng vu vơ ai đó mang về tận phương trời xa lạ nào mà cả bao thế hệ phải chết hay là sống nghèo cho mải đến hôm nay
22 Tháng Ba 2012(Xem: 29117)
Ký ức của tôi về những người bạn thời thơ ấu vẫn lưu giữ trong quyển tập Lưu Bút Ngày Xanh mà tôi luôn mang theo hành trang vào đời, đến bây giờ giấy mực đã phai màu nhưng những tấm ảnh chân dung bạn tôi vẫn còn đậm nét
20 Tháng Ba 2012(Xem: 28254)
Mấy chị em khóa 9, 10, 11...14 Ngô Quyến ơi nhào vô mà giúp tui một tay chỉ dạy cho Cụ Liệu ( Có bỏ dấu đàng hoàng đó nha ) này biết cái câu " Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ " chút nha. Xí ! Già rồi mà vẫn cứ nghênh ngang thấy Ghét !
19 Tháng Ba 2012(Xem: 22103)
Tình cảm với nhau phải nói là tràn trề như vậy, nhưng có những lúc bà thấy ray rức. Rằng về mặt pháp lý, dù bà đã ly hôn, nhưng khi đến với ông như thế này là… không phải. Hiểu tâm sự của người yêu, ông chỉ biết an ũi cho bà
19 Tháng Ba 2012(Xem: 20714)
Tôi tiếp tục bước đi trên đường phố Biên Hòa với nhiều thay đổi, nhà hàng tụ điểm ăn chơi mọc lên như nấm, mọi người đều “ hối hả vui chơi” trong cuộc sống hằng ngày, không biết có ai còn nhớ đến tháng ba với những mảnh đời bất hạnh.
19 Tháng Ba 2012(Xem: 21201)
Thế là sau 42 năm, từ năm 1970, bạn bè rời trung học Ngô Quyền, tôi mới gặp lại Hạnh. Rồi sau 2 năm đại học, mùa hè đỏ lửa, chúng tôi vào quân đội, vào Thủ Đức. Thằng khóa 3, đứa khóa 5. Ra đơn vị, cùng về Miền Tây, đứa Trà Vinh, đứa U Minh Chương Thiện.
16 Tháng Ba 2012(Xem: 28596)
Vàng trên thế giới được thể hiện qua nhiều dạng thức con nên mở rộng tầm nhìn. Một cô con gái đẹp hiền lành, nết na, thông minh có học thức và biết chăm sóc gia đình là một hủ vàng biết đi. Con có hiểu không?
12 Tháng Ba 2012(Xem: 23233)
Và cô một lần nữa lại mềm lòng trước gió! cô xiêu lòng, thoát khỏi nỗi ăn năn: Sao Không Nhốt Gió! Cô cay đắng với gió, nhưng cô TỊNH TÂM-cô THA THỨ cho gió. Cô mong từ chiều nay, có ghế đá công viên làm chứng, gió sẽ giữ lời hứa với cô. Gió mãi mãi là làn gió mát, trong lành ,dịu dàng. Gió hứa sẽ đi cùng cô nốt đoạn đời còn lai của cô trong AN BÌNH-HOAN LẠC.
11 Tháng Ba 2012(Xem: 26019)
Ới Thị Bằng ơi! đã mất rồi! Ôi tình, ôi nghĩa, ới duyên ôi! Mưa hè, nắng cháy, oanh ăn nói, Sớm ngõ, trưa sân, liễu đứng ngồi.
08 Tháng Ba 2012(Xem: 20461)
Những người trẻ tuổi hiện nay - các em, các cháu hình như đã thấy được, đã nghe được, đã thấu hiểu hiện tình đất nước. Vì thế những người trẻ này đang là niềm tin, niềm kỳ vọng của những người đi trước
06 Tháng Ba 2012(Xem: 23394)
mà cô nàng đưa chân bên phải ra ngoài chiếc váy đen Versace một cách điệu bộ cong cớn khiến “ nhiều bà ” nóng mặt nhưng cũng khiến “ một số ông”…trố mắt trầm trồ!
06 Tháng Ba 2012(Xem: 29447)
Mày còn nhớ không hả Dũng? Những cái vụn vặt của cả một thời tuổi nhỏ đáng yêu ấy đã theo chiếc xe ngựa lẫn tiếng còi mà đi xa rồi, còn chăng là tiếng thở dài tiếc nhớ trong đêm nay.
03 Tháng Ba 2012(Xem: 29633)
Nhờ danh thơm, tiếng tốt của Ông Đốc Vỉnh, như hương bưởi Biên Hòa, không cần quảng cáo, đã bay xa tận đến Kông-Pông-Rô, Svây-Riêng, Campuchia, mà chúng tôi nên vợ, nên chồng.
02 Tháng Ba 2012(Xem: 31184)
“Tôi là người đàn bà sống để yêu thương và viết. Trong loạt bài Người Tình Trong Tình Khúc do tôi sưu tập và viết lại không với ý nghĩa là một công việc “ thóc mách” mà viết với tâm cảm chia sẻ để chúng ta cùng chiêm nghiệm và chiêm ngưỡng những cuộc tình đẹp, mãi đẹp… dù phải chia lìa, hay vẫn có nhau bên đời này”
01 Tháng Ba 2012(Xem: 79124)
Chúng ta đã qua những trãi nghiệm dài của cuộc đời, chúng ta càng phải biết hài hòa và thương yêu mọi người hơn nữa bằng cách biết chia sẻ. Biết tha thứ. Biết quan tâm và bớt cố chấp, bớt quan trọng hoá và thực hiện những hoài bảo để trở thành một con người còn có ích cho gia đình, cộng đồng, xã hội và thể hiện được giá trị nội tâm của chúng ta.
01 Tháng Ba 2012(Xem: 26028)
Cầu chúc cho Hắn và gia đình thành đạt trong việc kinh doanh để Hắn có nhiều cơ hội về lại quê hương, để bạn bè có nhiều dịp hội ngộ trên mảnh đất địa linh nhân kiệt núi Bửu sông Đồng. Để trang mạng aihuubienhoa có thêm nhiều bài viết mới, để Café Cầu Mát luôn mãi đông vui….
01 Tháng Ba 2012(Xem: 27767)
Thôi, bà hiểu ra rồi! Cám ơn BỒ TÁT của bà! Mong có kiếp lai sinh, bà hẹn ông sẽ tái duyên lần nữa! để bà lại có dịp hành xử Hạnh Bồ Tát của bà. Mong lắm thay !!!
29 Tháng Hai 2012(Xem: 20462)
Tôi đã ý thức và tĩnh táo đi qua những ngày tháng như thế và hiện giờ đang chờ sinh đứa con đầu lòng. Chồng tôi là chàng sinh viên người miền Nam học cùng lớp, cùng ra dạy chung trường. Tình yêu của chúng tôi đến với nhau không là ảo tưởng mà là một thực tế dâng hiến vị tha.
26 Tháng Hai 2012(Xem: 26088)
Bài viết nầy tôi xin mạn phép đi sâu về phần gặp gở bạn bè, nhất là đàn em tuyển thủ Đinh công Hoàng.Về phần đề cập góc cạnh của hướng đạo sinh, có thể sẽ có bài đóng góp của các bạn Diệp Hoàng Mai, Bùi thị Lợi...Hy vọng bài viết nầy là phần kết nối với bạn bè phương xa. Trân quý.
25 Tháng Hai 2012(Xem: 25794)
Hôm trước nghe cô cháu ngoại của bác Tám tường trình rằng tiền quỷ của Hội đồng hương Biên Hòa còn có bảy tám ngàn chi đó làm tui ngẫm nghĩ sao mà ít vậy? Mấy trăm đồng hương mỗi người chỉ một trăm thì sẽ có ba trăm ngàn ngay phải không.
22 Tháng Hai 2012(Xem: 20713)
Tôi làm sao quên được giọng nói Bắc Kỳ nhỏ nhẹ, dễ thương, tính tình hiền lành đáng mến của bạn tôi ngày ấy. Bạn thường nhường nhịn và chiều chuộng tôi, với bạn điều gì tôi nói ra cũng có lý và đúng cả
21 Tháng Hai 2012(Xem: 26066)
Đối với nhiều người khác đó là điều đáng mừng-nhưng với bà-đó là NỖI ĐAU thấu tâm can. Ngôi trường thân yêu,đã in sâu vào tâm trí bà trong nhiều chục năm qua,sẽ bị xóa hết dấu tích,sẽ thay đổi hoàn toàn...
20 Tháng Hai 2012(Xem: 27025)
Riêng tôi, cảm nhận sự vô thường trong nhân thế, cảm nhận cuộc đời sắc sắc không không. Thắp 3 nén hương cho ấm mộ bạn mình cũng ấm thêm tình bằng hữu. Mượn mấy câu thơ của Tôn Nử Hỷ Khương kết thúc bài viết nầy tặng bạn bè tôi