5:39 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

THĂM CON - Nguyễn Thị Thêm

23 Tháng Tư 20168:35 CH(Xem: 7974)

THĂM CON

 

thamcon

Chào các bạn,

 

Tôi đã trở về nhà sau 4 tuần đi Nhật thăm con và cháu.

Phải nói là một chuyến đi lịch sử và nhiều kỷ niệm. Nhất là được đến và cư ngụ trong một căn cứ không quân của Mỹ ngay trên đất Nhật.

Tất cả đều mới lạ và nhiều chuyện để kể. 

Tuy nhiên trong phạm vi bài này tôi chỉ xin tường thuật lại chuyến bay đến Nhật của đôi vợ chồng già. Chuyến về xin hẹn lần sau. 

Chuyện đi trên máy bay từ LAX đến TOKYO và trở về thì rất bình thường đối với những người thích đi du lịch. Nhưng đối với hai vợ chồng già của tôi thì đó là một quyết định táo bạo và liều lĩnh vì quá nhớ thương con. 

Nếu ai hỏi tôi có dám thực hiện một chuyến nữa hay không, chắc tôi sẽ lắc đầu từ chối. Tôi sợ. 

CHUYẾN ĐI 

Tôi bật ngã người trên chiếc giường nệm trải thẳng thớm. Hai tay đưa thẳng lên cao với một cử chỉ hết sức thoải mái  mãn nguyện khi cô con dâu la to:

- Mom ! You did it. Finaly! You did it.

- Yes. I did it. Tôi nói

Rồi cả hai mẹ con cùng cười sung sướng. Thằng cháu nội nhảy tưng tưng.

- Ba nội did it. Bà nội come home.

Cô con dâu xoa hai chân mẹ chồng cảm động:

- You so strong ! Mom!

 

Vâng tôi đã thành công. Tôi đã đặt chân đến đây: Đất nước hoa Anh Đào tươi đẹp. Tôi đang hiện diện nơi này: Một căn cứ không quân của Mỹ trên đất nước Phù Tang. Tôi đã đến thăm con tôi như trong mơ ước.

 

Ông chồng của tôi quả thật đã kiệt sức trên chuyến hành trình dài trên 11 giờ bay và thời gian chờ đợi đi về tổng cộng hơn 20tiếng. Vừa đặt chân về tới nhà là tôi đã cỡi giày dìu ông nằm ngay trên ghế salon cho thoải mái. Tôi xoa hai chân của ông và dịu dàng:

-Nằm nghỉ lưng cho khỏe đi ông. Mình đã đến đích.

…….

 

Nước Nhật không xa lạ gì đối với những người trang lứa như tôi. Những người trên 65, đến tuổi hưu, hoàn thành trách nhiệm mình với con cái. Du lịch là một thú vui mà nhiều người thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để đi xa.

 

Cho nên nói về một chuyến Nhật du mọi người sẽ cười” Có gì mới mẻ đâu mà viết” Đúng vậy. Chẳng có gì mới đối với nhiều người. Nhưng thật là đặc biệt đối với tôi. Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi làm một chuyến đi xa đến như vậy. 

Tôi rời khỏi nhà lúc 7:40 sáng giờ Cali. Thằng con rễ phải đưa con đến trường rồi mới có thể đưa tôi ra phi trường được. Mọi người ai cũng lo sợ bị trễ máy bay. Vì xa lộ 91 nổi tiếng kẹt xe. Thế nhưng hôm nay may mắn kẹt xe không nhiều lắm nên đến phi trường LAX 10 am. Tôi phụ con rễ lấy hành lý rồi mới đỡ ông chồng xuống xe. Sau một hồi loay hoay tìm người giúp vì vừa lo hành lý‎ vừa nắm tay ông chồng sợ ông đi lạc, tôi cũng đã đến khu vực check in. Một người phụ nữ Mỹ có nhiệm vụ giúp ông chồng tôi trên xe đẩy vì ông thuộc diện handicap. Đồ đạc tôi mang theo không có gì nhiều chỉ quần áo cho hai vợ chồng, tã và lót cho ông chồng. Một  ít gia vị và thức ăn khô tôi mang qua cho con. Chiếc xe đẩy để khi đi chơi ông chồng tôi được tiện lợi. 

Vì quá lâu không đi xa, nên tôi cứ tưởng mỗi người được 2 vali, mỗi cái 70 bls. Khi vào check in ở hảng American Airline tôi mới biết mỗi valy chỉ được 50bls. Cái valy quần áo dư mất 5bls. Đành phải lui cui tháo ra bỏ bớt lại cho đúng. Nhưng phải bỏ ra cái gì nặng cho mau xong. Tôi lấy cái máy đấm bóp ra, nhưng đi xa không thể thiếu nó. Nên tôi bỏ vào một túi nylon và đem theo luôn, còn lotion, xà bông tắm và vài thứ nữa tôi phải bỏ vào thùng rác. Qua trạm kiểm soát lại một phen bị chận lại vì mấy hộp cháo tôi nấu và xay ra dự trù cho chồng ăn trên máy bay. Anh ấy thực quản có vấn đề nên phải dùng thức ăn lỏng  Người phụ trách thông cảm nhưng phải kiểm tra nghiêm nhặt. Qua bao nhiêu máy móc, rồi xray, thật lâu cuối cùng cũng được qua trạm. 

Đến phiên ông chồng tôi bị chận lại để khám tổng quát. Họ bắt phải cởi áo khoác ra. Thấy trong túi có gì đó nặng nặng, Họ lấy cái thau nhựa trút ra để xét. Thì ra toàn là kẹo, ai thấy cũng phì cười. Có lẽ trước khi ra khỏinhà, chàng của tôi đã trút hết hộp kẹo bỏ vào túi áo. Anh ấy sợ nhểu nước miếng nên đem kẹo theo để ngậm giữ lại. Một chuyên viên mặc đồng phục mò, nắn tay, chân, vai và cùng khắp người ông xem ông thế nào, có đủ sức khỏe ngồi lâu trên chuyến bay dài hay không?

Xong xuôi người phục vụ đi tới, đẩy chồng tôi vào trong  

 Thế là vợ chồng tôi vào phòng đợi để chuẩn bị cuộc hành trình dài 11 tiếng 30 phút  chuyến bay AA169 của hảng American Airline. 

Tới giờ, ưu tiên cho người handicap vào máy bay trước, một người phụ nữ dáng người phục phịch, (thú thiệt nhìn hai cái mông to quá kích thước, núng nính theo những bước đi thấy thật tội nghiệp) đẩy chồng tôi đi trước, còn tôi kéo carry on nhỏ đựng ít thuốc men và quần áo đi theo sau.

Tới cửa máy bay, một lần nữa phải chuyển chàng từ xe đẩy này đến một xe đẩy nhỏ hơn để có thể đi qua hàng ghế hẹp để vào chỗ ngồi..

May quá thằng con đã mua cho ba mẹ chỗ ngồi chỉ có hai ghế và sau lưng là phòng vệ sinh.

Rất khó khăn mới đưa ông chồng tôi ngồi yên vị ,vì cơ thể chàng cứ như dán xuống mặt ghế không chịu nhúc nhích. Phải xê dịch hai chân từng chút một để bẫy cái mông đi. Nhìn một dãy hành khách đứng chờ, tôi thật lòng áy náy nhưng không biết làm sao. Thôi thì nói xin lỗi để mọi người thông cảm. 

Máy bay rời phi đạo và cất cánh lên cao. Tôi nắm chặt tay ông chồng lòng thật mừng. Gì thì gì, chắc chắn chúng tôi sẽ được tới nước Nhật trong mơ ước.

Bay độ hơn hai giờ cô tiếp viên hàng không mời bửa ăn trưa. Ông chồng tôi rũ người xuống mệt mõi và vì quá đau lưng. Tôi chọn phần thức ăn thịt bò cho anh ấy, còn tôi phần gà  có gì thì đổi qua đổi lại. Chàng muốn uống nước cam. OK! như vậy tốt cho sức khỏe, còn tôi thì chọn một cốc trà xanh.

Mừng quá phần ăn của chàng thịt mềm, dù cơm hơi khô. Nhưng lạy trời khi tôi đút, chàng đã ăn hết phần của mình. Uống một phần ly nước cam và còn đòi ăn luôn một ít trong  phần tráng miệng. Điều tôi mừng nhất là không những chàng ăn được mà không bị sặc như ở nhà. Như vậy, chàng có đủ sức khỏe  để chịu đựng cuộc hành trình còn dài.

Lo cho chàng xong  thì người tiếp viên đã đi thu gom rác. Tôi từ từ thưởng thức phần ăn trưa của mình. Thức ăn tôi chọn là cơm gà. Ít cơm nóng và mấy lát thịt gà đựng trong một hộp nhôm nhỏ nhưng sao ăn quá ngon. Có một hộp nhỏ xíu đựng ít rau và hộp khác với vài lát trái cây tráng miệng. Phần ăn còn thêm một chai nước lọc và một cái bánh mì nhỏ với bơ .

Đương nhiên với phần ăn quá nhiều như vậy, tôi không thể nào dùng hết, đành bỏ lại. Nhìn người tiếp viên trút tất cả vào bịch rác, tôi thấy thật tiếc và thương cho những người không có thức ăn.

Mọi người ngủ gà, ngủ gật, người khách ngồi ghế kế tôi say sưa trong giấc nồng làm tôi thấy thật thèm thuồng. Chàng tôi cứ mắt mở thao láo, thỉnh thoảng than đau lưng. Tôi đã chuẩn bị sẵn rất nhiều giấy nên nước miếng nhểu xuống ướt miếng giấy này thì tôi thay miếng khác. Giấy dơ tôi đã có một bịt rác riêng cho khoản này rồi.

Khoảng 1 tiếng sau, tôi bước ra, cố gắng dìu chàng xê dịch ra khỏi hàng ghế. Loay hoay không biết phải làm sao xếp lại cái tay kê để bẩy chàng ra ngoài.. Gọi cô tiếp viên để hỏi, cô ta cũng không biết phải làm sao. Cô ta bảo tôi chờ một chút, cô ta đi hỏi người tiếp viên trong buồng máy phía trước. Một lát sau, cô ta lại chỉ tôi cái nút bấm nằm khuất ở bên trong.

Dìu chồng ra tới ghế ngoài, xoay chân cho có thế, tôi dùng sức kéo chàng đứng lên, rồi dìu chàng vào phòng vệ sinh.

Đây mới là vấn đề lớn. Phòng vệ sinh nhỏ xíu. Khi bước vào trong, lock cửa đèn mới bật lên để người bên ngoài biết có người ở trong. Chàng của tôi cần tôi giúp, mà cùng vào thì không thể, một mình chàng thì không được. Tôi đứng tần ngần một hồi, rồi nghĩ thôi thì có xấu cũng một lần chịu, chả ai nhớ mình.

Tôi đưa chàng vào, đứng trấn ngay cửa chận không cho đóng. Xoay và đặt chàng ngồi xuống bàn cầu rồi tôi đứng ngay cửa chờ. Vậy là tôi đã chận lại con đường lưu thông này rồi. Các cô tiếp viên phải đi vòng khi qua lại, còn mấy người sắp hàng chờ đợi đứng xa xa nhìn tôi thông cảm.

Xong phần tiêu tiểu, tôi đở chàng đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo, giặt khăn lau mặt rồi đem chàng ra ngoài. Nắm hai tay dìu chàng đi tới đi lui cho thông máu huyết. Xoa bóp hai vai, đấm lưng một hồi rồi mới đưa vào ghế.

Rút kinh nghiệm, tôi đưa chàng ngồi bìa, tôi sẽ bước qua người chàng ra vô trong còn dễ dàng hơn để chàng ngồi trong.

Tôi lấy viên thuốc ngủ cho chàng uống, dự tính như vậy chàng ngủ 4 đến 5 tiếng sẽ dậy cũng tốt cho sức khỏe. Tôi lót hai cái khăn tay từ  cổ xuống tận đùi. Thôi tự do cho nước miếng chảy, tôi không còn sức để lau. Tôi cũng phải nghỉ ngơi.

Vậy mà chàng của tôi vẫn tỉnh queo, mắt mở, người cứ gập xuống mệt mõi. Dù khó khăn, tôi cũng mấy lần dìu chàng đứng lên đi lại và xoa bóp, đấm lưng. Nhìn trên màn hình đã đi hơn nửa đoạn đường, còn hơn 5 giờ bay mới tới. Tôi lấy thuốc an thần bác sĩ cho dùng vào ban đêm để chàng uống.

May quá uống xong một hồi lâu, chàng đi vào giấc ngủ. Cổ cứ gục xuống. Sợ chồng mõi, thỉnh thoảng tôi phải đở đầu, hay dùng sức đẩy người chàng lên.

Tôi chập chờn nhưng không dám ngủ vì sợ chàng thức dậy bất ngờ. Còn 2 giờ bay cuối cùng, tiếp viên mời bửa ăn nhẹ. Tôi nhận hai phần ăn, rồi  tôi ăn phần mình. Xong đánh thức chàng dậy để dùng bửa. Trong lúc ngật ngừ chàng của tôi cũng đã ăn được một ít phần cơm của mình, và sau đó ngủ tiếp.

Còn 30 phút sau cùng, tôi đánh thức chàng dậy, đưa vào phòng vệ sinh cho chàng đi tiểu rồi giặt khăn lau cho chàng tỉnh táo. Thật mừng, tôi đã cùng chồng đi suốt đoạn đường bay tốt đẹp, không có bất trắc nào xãy ra.

Nhìn ra ngoài phi cơ, vẫn là biển xanh và cơn mưa ào đến, một màn trắng xóa như mây bao phủ. Qua khỏi cơn mưa, nhìn xuống cũng là biển xanh

Máy bay giảm vận tốc và đáp xuống phi đạo, đường băng loang loáng nước, máy bay chạy vòng vòng rất xa và vào bãi đậu của hảng hàng không American Airline.

Chúng tôi được lịnh ra sau cùng, hai người Nhật khá to con đến với chiếc xe đẩy nhỏ. Họ ra dấu cho tôi đi vòng ra phía trước để dìu chồng đứng lên và vào ghế. Họ chỉ đẩy xe chứ không đụng vào người chồng tôi, dường như đó là luật của họ, mặc cho tôi loay hoay dìu chồng đứng lên và cho vào ghế.

Tôi kéo valy theo họ ra ngoài. Trước cửa phi cơ hai người với hai xe đẩy đứng chờ. Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng tuổi, trắng trẻo, tóc bạc trắng đưa một cái bảng tên viết bằng tiếng Nhật ra dấu bảo có phải tên chồng tôi không? Tôi lắc đầu.

Một chàng trai còn trẻ, ăn mặc tươm tất, đeo khẩu trang đem chiếc xe đẩy đến nhận chồng tôi.

 

Một lần nữa tôi phải kéo chồng đứng lên rồi dìu vào xe đẩy. Chúng tôi đi ra khỏi cầu thông vận và vào trong hành lang phi trường. Con đường khá dài, có những thang cuốn cho người đi bộ. Người thanh niên nói được tiếng Anh nên chúng tôi dễ thông cảm.

 Tôi kéo trên tay carry on quần áo, thuốc men và cái lap top. Một túi xách đồ dùng trên máy bay, hai cái gối lót đầu và cái ví tay to đùng đủ vật dụng cá nhân, ipad, iphone và đồ lặt vặt của đàn bà.

Nói thiệt, lỉnh kỉnh đồ đoàn và đường dài tôi cũng mỏi tay lắm, nhưng ráng  bấm bụng cố đi theo cho kịp chồng. Tới trạm kiểm soát, một người nữ nhân viên mặc đồng phục ra dấu cho chúng tôi dừng lại. Cô ta tới trước nhóm phi hành đoàn đang xếp hàng và nói một tràng tiếng Nhật. Người đứng đầu lui ra và cô ta cúi đầu mời chúng tôi tới trước. Thật là cung cách phục vụ của người Nhật khác hẳn nước ta.Tôi cảm kích và lịch sự cúi đầu cám ơn. Xuất trình passport và giấy tờ nhập cảnh chúng tôi dễ dàng đi qua trạm.

Đến nơi nhận hành lý ký gửi, mỗi lúc nhận ra valy của mình, người thanh niên Nhật cũng giúp tôi bỏ lên xe đẩy hành lý. Vì có đem theo cái weelchair nên khá cồng kềnh. Qua mọi thủ tục hải quan một cách dễ dàng, chúng tôi  ra ngoài phòng đợi.

Ra bên ngoài, nhìn dáo dác, không thấy con đâu. Thằng con trai đã hứa với tôi là sẽ đến sớm nhất chờ đợi mẹ. Vậy mà nhìn tới nhìn lui không thấy nó đâu hết. Tôi rút iphone ra, nhưng không thể gọi phone ngoài Hoa Kỳ.Không có internet nên không thể Face time. Cho nên cầm trong tay vừa Iphone, Ipad mà tôi chịu thua không cách sao liên lạc với con. Tôi lại gần cậu thanh niên nói lời xin lỗi. Và đoan chắc con tôi sẽ đến. Nếu cần cậu cứ thả chúng tôi đứng đây, cậu trở về nơi làm việc. Nhưng cậu nói không sao và sẽ chờ với chúng tôi.

Trong phi trường Arita Tokyo, người ta đi qua đi lại vội vã và thật đông. Họ dường như bị rượt đuổi vì thời gian và công việc. Ông chồng tôi ngồi trên xe đẩy đặt ở một góc vậy mà mấy lần người ta muốn va vào ông. Tôi nhìn đoàn người tấp nập qua lại với hành lý mà chóng mặt. Nhìn và đi tới đi lui cũng không thấy con đâu.

Cậu phục vụ người Nhật giúp tôi nối đường line Wifi free tại phi trường. Thế nhưng phone tôi vẫn không connect được, dù tôi không gọi mà chỉ dùng face Time.

Chờ hơn 30 phút, tôi nhờ cậu ấy gọi phone tới con tôi dùm, sau một lúc ngần ngừ, cậu bấm số phone tôi đưa. ( bấm bằng đầu ngón tay co lại chứ không bằng ngón tay) có tiếng thằng con của tôi nói chuyện, rồi cậu đưa phone cho tôi tiếp chuyện. (không cho tôi cầm mà đưa xa xa cho tôi nói ) Con tôi nói vì quá kẹt xe nên khoảng 20 phút nữa mới tới.

 Tôi đở chồng rời khỏi xe đẩy đi tới đi lui cho giãn gân cốt. Lòng không mấy vui khi thấy người phục vụ đứng chờ tỏ vẽ rất lo lắng. Cậu ấy cứ thấy một người thanh niên Á châu nào đi vào một cách vội vã là cậu lại hỏi có phải con tôi không? Nhìn chàng thanh niên người Nhật trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, mang khẩu trang, phong cách phục vụ chu đáo và chừng mực, tôi lại so sánh với hai người phục vụ ở phi trường LAX là hai thái cực. Có lẽ người Nhật họ chú ý ngay từ  những việc nhỏ nhất để làm tốt hình tượng đất nước họ với du khách nước ngoài.

Tôi nói với người thanh niên Nhật là đẩy chồng tôi và hành lý ra ngay phía trước để khi con tôi chạy ngang dễ thấy. Nhưng cậu ta từ chối và cho biết cậu ta bắt buộc phải phục vụ bên trong và chỉ đợi ở phạm vi này. Cậu dẫn tôi tới quày tiếp tân và nhờ loa kêu con tôi tới chỗ chúng tôi đứng. Một lần nữa tôi phải cung cấp hồ sơ cá nhân để ghi vào sổ liên lạc. Con tôi vẫn bặt tăm.

Trong lòng tôi đâm ra trách con tôi không làm đúng lời hứa với mẹ. Bởi đây là nước Nhật, tôi không biết tiếng nước họ, tôi không có tiền yen và nhất là tôi không có bất cứ một phương tiện gì để liên lạc với con.

Nhưng tôi cũng biết tính con mình rất có hiếu, biết lo cho cha mẹ. Đã bỏ tiền mua vé máy bay và rất muốn cha mẹ qua thăm. Như vậy có phải là trên đường đi đón, con tôi bị tai nạn gì không? Nhìn ông ông nước miếng ròng ròng, tôi vừa luôn tay lau, vừa lo cho sức khỏe ông không chịu được lâu, tôi phải làm sao? Quả thiệt tiến thoái lưỡng nan.

Tôi lại năn nỉ cậu thanh niên liên lạc với con tôi lần nữa. Cậu ngần ngừ rồi cũng gọi và nói con tôi sắp tới vì quá kẹt xe. Một lúc sau cậu ta lại nhờ máy phóng thanh gọi tiếp.

...

 

Thằng con hớt hãi chạy tới. Tội nghiệp, sự lo âu hiện ra trên mặt. Chúng tôi cám ơn người thanh niên Nhật đã ở lại với tôi 2 giờ đồng hồ chờ đợi. Vì người nhân viên chỉ được rời người handicap khi có người thân đến nhận trong sự an toàn.

Người Nhật không bao giờ nhận tiền típ từ khách, dù trong nhà hàng hay trong công việc vì tự trọng. Tôi lịch sự gửi cậu ấy ít tiền để cám ơn sự phục vụ tận tình. Có lẽ thấy tôi quá chân thành và thời gian chờ đợi cũng xứng đáng công sức nên cậu ấy nhận. Hay bởi vì tôi nhét tiền vào tay cậu ấy rồi hai mẹ con vội vã đi, cậu ấy không kịp từ chối.

Dù sao tôi cũng cám ơn và kính trọng sự phục vụ rất tuyệt vời của nhân viên hàng không của Nhật. Cậu ấy không tỏ ra bực bội mỗi khi tôi ái ngại tỏ lời xin lỗi. Lúc nào cậu cũng mỉm cười nói "Không sao" và khi con tôi tới cậu vẫn vui vẻ và lịch sự hỏi thăm. Tôi nghĩ biết bao giờ sân bay Tân Sơn Nhất của mình có những người phục vụ như thế này. Chỉ cần nhìn cung cách làm việc của một nhân viên bình thường trên sân bay, người ta có thể ngưỡng mộ và tôn trọng đất nước họ.

Tháo chiếc weelchair ra, tôi đẩy chồng, con trai tôi đẩy hành lý, chúng tôi bấm thang máy đi về nơi gửi xe. Ông chồng tôi rũ người xuống vì mệt. Cho anh uống tí nước và đở ngồi vào ghế và cột dây an toàn.Tôi thương anh ấy quá. Tất cả là do tôi thương con nên quyết định chuyến đi chơi này. Anh ấy có nói gì được đâu, chỉ yên lặng và tùy tôi muốn đưa đi đâu thì đi.

Nhìn vẽ mọi mệt của chồng, tôi không biết mình đã làm đúng hay sai. Rồi những ngày ở đây và chuyến trở về không biết có được suông sẻ hay không?

Mong là những ngày ở đây anh ấy không có gì bất trắc xãy ra. Lạy trời!

Con trai tôi cho xe ra khỏi parking, thì ra đây là lần đầu tiên cháu lái tới phi trường này. Con đường thật xa, theo dự trù là đi 2 tiếng. Nhưng vì tất cả các dấu hiệu trên xa lộ được ghi bằng tiếng Nhật, nên cháu không thể nắm chắc rõ ràng đường đi. Cháu chỉ căn cứ theo máy định vị GPS. Cái máy trong xe hình và âm thanh hoàn toàn bằng tiếng Nhật, cháu phải dùng cái iphone, để nhận bằng tiếng Anh. Iphone hướng dẫn theo Google. Hai máy lại chỉ hai hướng đi khác nhau mà đường đi lại kẹt xe không thể nhúc nhích. Theo sự hướng dẫn GPS của Iphone đường đi vòng vo xuyên qua thành phố Tokyo rồi mới ra xa lộ để đến phi trường.

Cháu dự trù đi sớm để mẹ khỏi lo, nhưng không ngờ lại kẹt xe nên đến trễ. Hơn 4 tiếng lái xe trên con đường này mới tới gặp được cha mẹ. Mẹ thì lo lắng cho con, còn con thì nhìn đồng hồ mà lòng như lửa đốt.

Trên đường đi về tôi thương con mình thật nhiều, cái iphone chỉ đường thật lắt léo và khó đi. Tôi hồi hộp khi biết con tôi chỉ mò theo chỉ dẫn và cái lằn xanh trên chiếc iphone được để trên một cây chống gắn chặt vào kính trước.

(Do vậy khi nói chuyện với người thanh niên Nhật, nghe cũng không rõ mà cậu ấy nói cũng không nghe lớn được)

Bên Nhật, tay lái của tài xế nằm ngược với bên Mỹ, con đường của xe chạy nằm bên trái nên tôi luôn có cảm giác như xe khác lao vào xe mình. Nhìn không quen và mệt mõi nên tôi chóng mặt quá đi.

Máy chỉ xe chạy vào những con đường hẹp trong xóm. Con đường nhỏ xíu chỉ đủ hai chiếc xe đi qua và những cua quẹo thật gắt. Tôi thầm khen con tôi lái xe quá giỏi. Tôi ngạc nhiên hỏi con:

- Tại sao phải đi vào các con đường xóm vòng quèo, nguy hiểm này?

Cháu trả lời

- Con không biết, cứ phải đi theo máy chỉ mà đi. Đây là lần đầu tiên con lái xe đến phi trường này. Thường con hay đi bằng máy bay quân sự tại căn cứ. Nếu không, con chọn phi trường gần nhà. Mà phi trường đó không có chuyến bay nonstop từ LAX qua Nhật . Con không muốn ba má phải đổi máy bay vất vã, nên phải chọn phi trường Arito Tokyo.

Con đường dài lắm, càng dài thêm khi tôi vừa mệt vừa nôn nóng. Xa lộ không rộng, nhiều nhất 5 làn xe. Sạch sẽ, hiện đại. Nhưng cứ đi một chặng đường là gặp trạm thu phí. Tổng cộng đi về  phải đóng cho trạm thu phí khoảng hơn 120 dollars (13.500 yen).

Ông chồng tôi than mệt và quá đau lưng, Anh ấy cứ đòi đứng dậy không chịu ngồi nữa. Đi hơn 2 giờ lái xe vòng vo mà vẫn chưa tới. Hết ra xa lộ, lại vào khu dân cư, chúng tôi quyết định phải dừng lại nghỉ ngơi và ăn tối trước khi về nhà.

Con tôi hỏi cha mẹ muốn ăn gì? Tôi nói tùy con, nhưng ăn cái gì có nước và nóng cho ba dễ nuốt. Thế là cháu ghé lại một tiệm ăn Sushi. Đở anh ấy xuống xe mà thương, hai chân cứ ríu lại và đầu gục xuống, nước miếng chảy không ngớt. Trong tiệm cũng khá đông người, con tôi vào ghi tên trên máy và hai mẹ con dìu anh ấy ra ngoài đi tới đi lui một hồi cho giãn gân cốt.

Đó là một tiệm ăn khá nổi tiếng, sushi từng dĩa cứ chạy đều đều trên hệ thống dây chuyền từ nhà bếp ra. Muốn ăn loại nào thì mình lấy xuống ăn.

Để thức ăn nóng, cháu order trên máy đặt ngay trước bàn. Cháu gọi mì và những món ăn mà ba cháu có thể ăn được. Khi thức ăn làm xong, đưa gần tới bàn mình, máy sẽ báo động và căn cứ theo màu dĩa và chữ trên bàn ngồi, mình lấy xuống ăn. Khi tính tiền người phục vụ dùng một cây thước để đo dĩa đã ăn xong và tính trên máy cầm tay. Sau đó lễ phép báo cho mình biết giá cả. Tiền sẽ trả ở thu ngân.

Vừa đói vừa lạ miệng, ông chồng tôi ăn cũng khá và thấy tươi tỉnh lên một chút. Thật mừng.

Về đến căn cứ Yokota chúng tôi phải vào ngay văn phòng để làm giấy phép tạm thời. Phải chụp hình và làm các thủ tục khác.  Giấy phép này chỉ được  ra vô căn cứ trong vòng 24 tiếng. Con tôi nói ngày mai mình phải đến văn phòng chánh để làm giấy tờ chính thức. Mỗi khi vào căn cứ phải trình giấy đó và passport  cho người gác cổng mới được vào trong.

Đi qua con đường với những hàng cây anh đào thật đẹp vào nhà con. Tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc và sung sướng. Chúng tôi đã đến được nước Nhật. Chúng tôi đã thực sự thành công làm một chuyến thăm con và cháu.

Cửa nhà vừa mở, con dâu, cháu nội đã hiện ra dưới chân cầu thang reo mừng làm tôi không ngăn được xúc động.

Tôi dìu ông chồng lên cầu thang khi con trai, con dâu lo lấy hành lý. Dìu chồng nằm trên ghế salon, cỡi giày cho anh ấy tôi nắm tay anh ấy siết mạnh.

- Mình đã đến Nhật. Mình đã thành công. Cám ơn Trời Phật.

Vâng! Tôi đã thành công như con dâu tôi nói. Một chuyến đi dài nhiều lo lắng cho tôi mất ăn mất ngủ. Nhưng bây giờ tôi đã đến được nơi này. Một hình ảnh nước Mỹ trong lòng nước Nhật. Tôi có thể gặp con và gặp cháu. Những đứa cháu yêu thương chỉ biết ông bà nội qua màn hình Face Time. Bây giờ là dịp để tôi làm quen với chúng, ôm chúng vào lòng và đùa vui với chúng.

Nước Nhật và mùa hoa Anh Đào đang chờ đợi chúng tôi.

 

Nguyễn thị Thêm.

4/2016

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
13 Tháng Chín 2011(Xem: 19343)
Mẹ VN ơi ! Chúng con đã có một lực lượng trẻ đầy tinh nhuệ, đầy mưu trí và khôn ngoan , họ biết cách để đoàn kết thành một lực lượng lớn mạnh, biết dùng chiến thuật hữu hiệu đấu tranh chống lại giặc trong thù ngoài
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20300)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21320)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20284)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20181)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20845)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 20016)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20096)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20507)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20092)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21582)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 21061)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21841)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20869)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21831)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 21050)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20356)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20957)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 20011)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19140)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20233)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19536)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20419)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21601)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20354)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19776)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19743)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20525)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19684)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19980)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 21027)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21005)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21689)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20570)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 21024)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20765)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19486)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20748)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20469)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18937)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19325)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18703)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19635)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21299)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20471)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18979)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20555)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19299)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18479)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18957)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?