3:25 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

MỘT THỜI KHÓ QUÊN - Hồng Vũ

29 Tháng Mười Hai 20168:37 CH(Xem: 9719)

                           MỘT THỜI KHÓ QUÊN 

      Scan0002 (1)

- Đại Đội, nghiêm, trái phải quay. Hướng về nhà ăn Đại Đội đằng trước đếm nhịp bước đều, bước 1,2,3,4. Đó là khẩu lệnh của anh SVSQ (Sinh Viên Sĩ Quan) tùng sự Đại Đội trưởng. Đại Đội gồm có 3 hàng, mỗi hàng có 4 SVSQ bước theo nhịp đếm về phía nhà bàn (nhà ăn SVSQ). Đại Đội gần 200 người, mà chỉ có 12 người đi, Sao lạ vậy? Đó là những anh quê ở miền Trung, hoặc vùng 4 xa xôi. Họ không được sự trợ giúp trực tiếp của gia đình, hoặc vì hoàn cảnh, nên phải tiết kiệm để hàng tháng đến kỳ lãnh lương, có tiền gửi về giúp đỡ gia đình. Chúng tôi thông cảm với các anh, mặc dù hôm nay, là ngày cả khóa được gắn Alpha để trở thành những SVSQ thực thụ. Sau thời gian huấn nhục cực khổ, ngày ngày hai bữa cơm nhà bàn nuốt không trôi. Bây giờ được tự do lựa chọn, 95% chúng tôi đều đổ xuống khu gia binh và bắt đầu làm con nợ. Cơm bữa, cà phê, thuốc lá, đánh bi da, cái gì cũng ký sổ. Đúng như bài thơ (không nhớ tên bài thơ và tác giả). Xin gọi là:

 

         Thơ Thủ Đức
 
Nhọc nhằn chín tháng chốn quân trường
Chín lần lê gót đến phòng lương
Bây chừ tính lại còn mang nợ
Vì thói phong lưu hóa phải vương
 
Lên xe ra đi tận biên cương
Lắm người ra tiễn Vũ Đình Trường
Ngoảnh mặt xem lại toàn chủ nợ
Khách quan họ tưởng là người thương.
 
Lắm kẻ nhỏ to gã thất tình
Thất tình, không có chỉ không tiền
Nào ai hiểu được người trong cuộc
Tình, tiền không có chỉ mình riêng.
 
Và.
 
Ngày mai huynh trưởng ra trường
Cô em bán chịu có buồn không cô?
 

Những ngày tháng trong quân trường, có nhiều kỷ niệm vui, buồn lẫn lộn. Tôi còn nhớ có một lần Đại Đội bị phạt dã chiến. Ba lô, súng đạn, nón sắt hai lớp chạy mấy chục vòng chung quanh Vũ Đình Trường. Anh nào anh nấy mặt xanh lè thở không ra hơi, có nhiều anh nằm vật ra bãi cỏ ngáp ngáp. May mà được ôm Em 16 ( súng M16), bị phạt như thế mà ôm Em 1 (súng Garand M1) thì đời hai năm mươi là cái chắc. Những ngày đi bãi học chiến thuật, chúng tôi chỉ mong được ngồi học trong bãi có mái che, và cầu cho trời mưa. Mưa thật lâu, mưa thật to vì như vậy sẽ được chùm poncho để ngủ. Riêng tôi tất cả những lần thực tập chiến thuật, tôi đều xung phong làm VC để được ăn hàng vặt và ngủ. Còn học phòng thì thôi khỏi nói, trong lớp tôi thường ngủ gật. Những gì huấn luyện viên giảng đều như từ tai này qua tai kia. Có những lúc tôi khai bệnh ở nhà để được ngủ. Không biết tại sao tôi lại thiếu ngủ như thế? Một hôm, tôi vô tình đọc một bài thơ trên tường gần giường ngủ. tôi không nhớ tựa đề bài thơ và chỉ nhớ được hai câu đầu, sau này tôi làm thêm sáu câu cuối. Bài thơ lục bát, tôi đặt tựa đề là Huynh Trưởng Thủ Đức như sau:

 

Huynh Trưởng Thủ Đức
 
Thứ Hai, khai bệnh ở nhà
Thứ Ba đi trực, thứ tư nhà bàn
Thứ Năm, thứ sáu cảm hàn
Thứ Bẩy, cầm phép tan hàng là dông
Chủ Nhật, nổi máu chơi ngông
Hẹn đào chẳng đến, bỏ không cuộc tình
Chiều về, nhẹ bước Lưu Linh
Huynh Trưởng Thủ Đức, thiệt tình dân chơi

 

Ngày nghỉ phép cuối tuần, chúng tôi thật vui, được về thăm gia đình cùng bạn bè và những người thân. Những anh nhà ở xa cũng vui, vì được dịp thăm viếng thủ đô trong bộ quân phục đi phép thẳng nếp, với dây biểu chương và Alpha vàng sáng chói trên vai. Có vài anh còn có thêm mấy chiếc răng vàng làm duyên. Mỗi khi anh cười, tôi lại nhớ đến câu hát (cười lên đi cho răng vàng sáng chói, hát lên đi cho răng vàng tươi rói..). Tuần nào không được về, chúng tôi lại ra khu tiếp tân để chờ đón người yêu (nếu có) và gia đình. Những anh ở xa nhà, hoặc không có thân nhân đến thăm, sẽ được gọi là con của bà sơ. Chúng tôi thường kêu các anh đến ăn chung, uống chung, vui vẻ cùng các bạn có gia đình thăm viếng. Đúng như câu hát ( Huynh đệ chi binh là mình cùng chung đời lính, yêu nhau khác chi nhân tình)... 

Khóa 5/72 SQTB (Sĩ Quan Trừ Bị) Thủ Đức, là một khóa thật đặc biệt. khăn hồng, bảng tên màu hồng (màu của phái nữ), và đa số là những sinh viên thuộc tất cả các phân khoa đại học, bị động viên vì nhu cầu chiến trường. Khóa 5/72 cũng là khóa được đi chiến dịch CTCT (Chiến Tranh Chính Trị) hai lần, cuối năm 72 và đầu năm 73 sau khi hiệp định Paris được ký kết. Trong hai kỳ chiến dịch, tôi đều dù về nhà. Lần đầu tôi về vào dịp Giáng Sinh, khi công tác ở xã Hòa Thành,quận Đức Thịnh,thuộc tỉnh Sa Đéc. tôi đã đi và về bình yên. Tôi đi lần thứ hai vào dịp Tết Nguyên Đán 73, khi Đại Đội đóng ở tỉnh Vĩnh Bình. Nhưng không may vào trưa ngày 30, tôi bị Quân Cảnh bắt tại bến Bắc Mỹ Thuận. Đêm đó, tôi đón giao thừa trong phòng giam cùng một số quân nhân khác. Nhưng trời thương tôi, sáng mồng một Tết, vị sĩ quan trưởng đồn Quân Cảnh đã thả tất cả các quân nhân bị giam và cho chúng tôi về ăn Tết. Hôm đó tôi đón xe Lam về Sa Đéc, tìm đến nhà Lũy, một cán bộ xây dựng nông thôn mà tôi quen trong lần chiến dịch trước. Tôi hỏi mượn Lũy bộ quần áo dân sự. Nhờ vậy trưa mồng một tôi đã về đến nhà bình an. Mồng 4 Tết, trên chuyến xe đò từ Bắc Mỹ Thuận đi Vĩnh Long, Vĩnh Bình. Tôi đã quen với một cô gái khá sinh và dễ thương. Tôi có hỏi tên và xin địa chỉ. Cô tên Tăng Xuân Phước nhà ở quận Cao Lãnh, tỉnh Kiến Phong. Tôi thầm nghĩ,” chắc không phải tên thật”, nhưng thôi kệ có còn hơn không. Đâu ngờ sau này chúng tôi vẫn liên lạc thư từ. Anh chiến trường, em hậu phương mà. Thỉnh thoảng nhận được thư của em đọc cũng đỡ buồn. Tháng ba, chúng tôi trở về trường và mãn khóa vào cuối tháng 6 năm 73, sau hơn một năm thụ huấn. 

Tôi còn nhớ hôm chọn đơn vị. Cả khóa được tập họp tại đại giảng đường. Các tân Chuẩn Úy được kêu tên lên chọn đơn vị tùy theo tổng số điểm thi cuối khóa. Ai đậu hạng cao sẽ được lựa trước. Đến phiên tôi, chỉ còn Tiểu khu Quảng Trị và Sư Đoàn 1. Tôi đã chọn Tiểu khu Quảng Trị.  Dù sao thì cũng thoát được khỏi bị Cọp liếm (Khi hết đơn vị để chọn, các tân sĩ quan còn lại sẽ tự động trình diện bộ tư lệnh BĐQ) (Biệt Động Quân). Tiểu Đoàn cũng cho phép hoán chuyển đơn vị trong vòng 24 giờ, trước khi cấp giấy nghỉ phép mãn khóa. Nhân cơ hội này, tôi cũng đi một vòng trong Trung Đội, hy vọng may ra có ai hoán đổi với tôi. Tình cờ tôi gặp anh Hồ Văn Đẳng gốc người Quảng Trị. Tôi hỏi anh:

 -Ê Đẳng, mày chọn đơn vị nào, về đâu?

-Sư Đoàn 3, Đẳng nói với tôi. 

Tôi bèn ca bài ca (con cá nó sống nhờ nước). Tôi nói: 

"Mày quê ở Quảng Trị về Sư Đoàn 3 chi cho xa nhà. Mỗi lần về phép, phải đi xe đò gần một ngày mới tới. lại phải đi ngang đèo Hải Vân nguy hiểm vô cùng. Đồng thời lính Sư Đoàn phải lội núi mút mùa. Chi bằng mày đổi với tao, về Tiểu Khu Quảng Trị gần nhà mà lại ấm thân hơn. Ở đó có Sư Đoàn TQLC (Thủy Quân Lục Chiến) bao vùng. Mày về làm Trung Đội Trưởng ĐPQ (Địa Phương Quân) vừa oai lại vừa tà tà, có đúng không?" 

Sau khi nghe tôi ca. Đẳng bùi tai bằng lòng, thế là chúng tôi lên văn phòng Tiểu Đoàn nộp đơn xin hoán chuyển. Không biết sau này số phận của anh ra sao? Cầu xin Thượng Đế cho anh được bình yên sau cuộc chiến. Chuẩn Úy Hồ Văn Đẳng Khóa 5/72/TrĐ2/ĐĐ54/TĐ5 

Sau hơn một tháng ở nhà (Trễ 15 ngày vì lý do chờ đợi phương tiện). Tôi (Đại Đội 54), Thịnh (Đại Đội 53) và một Chuẩn Uý ( không nhớ tên) trình diện bộ tư lệnh Sư Đoàn 3 vào cuối tháng bẩy, năm 73. Tôi không phải là bạn của Thịnh. Tôi quen Thịnh vì hai đứa cùng khóa và chọn cùng đơn vị. Chúng tôi trình diện Chuẩn Tướng tư lệnh Nguyễn Duy Hinh ở căn cứ Hòa Khánh, rồi được phòng 1 đưa về trung tâm huấn luyện Sư Đoàn. Ngày hôm sau, chúng tôi bắt thăm; tôi và Thịnh cùng về Trung Đoàn 57; tôi Tiểu Đoàn 2; Thịnh Tiểu Đoàn 3. Trong thời gian ở hậu cứ Trung Đoàn chờ về Tiểu Đoàn,tôi và anh trở nên thân nhau hơn. Thịnh, dân Bắc Kỳ một người bạn tốt. Anh đưa tôi đến thăm một người em bà con gia đình ở Đà Nẵng. Thịnh nói: 

-Sau này khi nào về Đà Nẵng chơi, mày có cần gì cứ tới nhà em họ tao. Rồi anh đưa cho tôi một phiếu báo danh cho kỳ thi cuối năm của khoa học đại học đường và nói:

-Ông già tao làm thư ký ở đại học khoa học, nên có những phiếu báo danh đã đóng dấu mộc và chữ ký của khoa trưởng. Mày muốn về thăm nhà, chỉ cần điền tên, ngày thi rồi nộp đơn lên Tiểu Đoàn trưởng là xong. Tôi đề nghị:

-Tao cám ơn mày. Không ngờ mày cũng học ở khoa học. Hay là tụi mình điền vào cùng ngày, như vậy sẽ gặp nhau ở Saigòn. Được không? 

Tôi không nhớ rõ là ngày nào trong tháng 10, nhưng chúng tôi đã gặp nhau như đã hẹn. 

Tháng 8, tôi được bổ xung về Đại Đội 2 của Đại Úy Hòa. Đại Đội đóng trên một ngọn đồi cùng một Trung Đội pháo binh, gần quận Đại Lộc. Lên trình diện với tôi còn có Thiếu Úy Lê Đức Sơn ở Trung Đoàn 56 thuyên chuyển về. Chúng tôi gặp Thiếu Úy Mạnh, quyền Đại Đội trưởng (Đại Úy Hoà bị thương) trong hầm chỉ huy. Thiếu Úy Mạnh bảo chúng tôi tìm chỗ nghỉ tạm rồi mai sẽ tính. Chiều hôm ấy anh Sơn rủ tôi xuống một quán nhỏ dưới chân đồi ăn mì Quảng. Mì Quảng là một đặc sản ở tỉnh Quảng Nam, lần đầu tiên tôi ăn, tuy chưa quen vị nhưng cũng khá ngon. Hôm sau tôi được chỉ định làm Trung Đội trưởng Trung Đội 1. Trong thời gian ở đây,tôi biết thêm hai sĩ quan nữa, Thiếu Úy Nhơn (TrĐt/TrĐ3) và Chuẩn Úy Phú (TrĐt/TrĐ2).

Tháng 9, khi Tiểu Đoàn về huấn luyện và chỉnh trang tại trung tâm huấn luyện Hòa Cầm, Thiếu Tá Nguyễn Long Châu, Tiểu Đoàn trưởng đã chỉ định Thiếu Úy Trần Mạnh Tôn (nguyên Đại Đội trưởng Đại Đội1) về làm Đại Đội trưởng Đại Đội 2, Thiếu Úy Sơn Đại Đội phó. Đại Úy Hòa và Thiếu Uý Mạnh về Đại Đội 1.  Bắt đầu từ đó, trong bất cứ cuộc hành quân nào, Trung Đội 1 của tôi luôn luôn phải đi tiên phong, đóng quân ở những vị trí xa nhất, khi rời vùng hành quân thì chúng tôi đi lại sau cùng. Nhiều lần binh lính cũng than phiền với tôi, nhưng biết làm gì hơn được, Trong quân đội cấp dưới, phải thi hành lệnh cấp trên. Chuẩn Úy mới ra trường như tôi, không một chút kinh nghiệm chiến trận, mà lúc nào cũng phải đi đầu. Không biết tại sao số phận tôi như vậy? Hay ông Tôn (xuất thân trường Thiếu Sinh Quân) muốn cho tôi học hỏi thêm, những thử thách thật sự ngoài chiến trường? 

Tôi còn nhớ hôm đóng quân trên căn cứ Lion. Cả Tiểu Đoàn đã chịu đựng những cơn mưa kéo dài cả tuần. Mưa hàng ngày, mưa suốt đêm, mưa mù mịt, mưa phủ kín bầu trời, mưa giăng giăng, mưa phùn, mưa từng cơn nước, mưa như thác đổ, mưa như sông chảy cuồn cuộn không ngừng. Chưa bao giờ tôi thấy những cơn mưa dai dẳng như thế. Chỉ có ở miền Trung nghèo khó, mới có những cơn mưa kỳ lạ như vậy. Tuy có poncho cá nhân, nhưng chẳng ăn thua gì. Người tôi lúc nào cũng ướt như chuột lột, kể cả trong lúc ngủ. Đã thế lại còn phải phòng thủ, không biết lúc nào địch lợi dụng thời cơ để tấn công chúng tôi. Hàng đêm thỉnh thoảng tôi vẫn phải đội mưa đi kiểm soát lính gác. Còn nữa, cơm nước, phải làm sao? Sau khi đã ăn hết hai ngày gạo xấy. Tôi chưa nghĩ ra phương cách gì, thì Trung Sĩ 1 Đoàn Khứ, Trung Đội phó đề nghị với tôi: 

-Chuẩn Úy, cho phép tôi mở một trái mìn Claymore, lấy C3 chia cho anh em, chỉ có cách này mới có cơm ăn (C3 là chất rất dễ cháy, dù ở tình trạng ẩm ướt, chỉ cần một ít lớn hơn đầu ngón cái có thể nấu được một lon nước sôi).                                                                                       

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Thôi thì mặc kệ tới đâu hay tới đó, có cơm nóng ăn cái đã. Cũng giống như câu(Bần cùng sinh đạo tặc), nhưng chúng tôi chỉ vì đói nên làm liều. 

Tôi còn nhớ một lần, tôi được lệnh đến thay đổi vị trí với một Trung đội của Đại Đội 1. Chúng tôi phải băng qua một con suối mới tới địa điểm. Đây là một khoảng đất trống với ba hay bốn ngôi mộ, nằm giữa cánh đồng cỏ hoang mênh mông, bát ngát. Khi bàn giao, người Trung Đội trưởng có nói với tôi, thỉnh thoảng du kích về ngôi làng gần đó, bắn sẻ và dùng loa phóng thanh kêu gọi tuyên truyền. Anh cũng khuyên tôi nên thận trọng. Bàn giao xong, thì trời cũng đã tối. Cuối tháng mười mà, đúng như câu (Tháng mười chưa cười đã tối). Mìn bẫy chưa kịp gài, đêm nay lại phải ngủ bên cạnh những mả hoang, khiến tôi thấy lạnh xương sống. Tôi vội báo cáo tọa độ đóng quân, rồi ra lệnh cho Trung Đội rút qua bờ bên kia con suối. Chúng tôi chui vào một hốc đá khá lớn, mà sáng nay trên đường vào tôi đã tình cờ nhìn thấy. 

Sau khi đặt vọng gác, tôi cho kiểm điểm, mới biết hai binh sĩ bị thất lạc. Không làm gì hơn được vì trời quá tối, nên tôi chỉ còn cách cầu trời thương, cho họ được bình yên đêm nay. Buổi sáng hôm sau, hai anh đã tìm đường trở lại. Thật hú vía, nếu có chuyện gì xảy ra, không biết phải báo cáo làm sao? Cám ơn trời đã ban cho chúng tôi mọi sự bình an. Ở đây, ban ngày chúng tôi trở lại vị trí cũ. Ban đêm lại rút về bên kia. Một tuần sau, Tiểu Đoàn rời vùng, tôi bàn giao vị trí lại cho một đơn vị của Trung Đoàn 2. Tôi cũng không quên nhắc anh sĩ quan Trung Đội trưởng, những gì tôi nhận được trong kỳ bàn giao trước, và khuyên anh nên cẩn thận. Sau này tôi nghe tin đồn Trung đội này bị tấn công, không biết thiệt hại ra sao? Trong khoảng thời gian khó khăn này, tôi đã nộp đơn xin phép đặc biệt một tuần để về dự thi như đã nói trên. Tiểu Đoàn trưởng đã chấp thuận. Dĩ nhiên tôi sẽ đi hơn bẩy ngày (lý do, chờ đợi phương tiện không vận). 

Khi tôi trở lại, Tiểu Đoàn vừa hành quân đụng trận xong. Tôi không được dịp tham dự trận đánh này. Đầu tháng 11, Tiểu Đoàn về nghỉ dưỡng quân tại căn cứ Bồ Bồ. Hàng ngày chúng tôi phải sáng đi, chiều về, đóng quân trong những làng nhỏ chung quanh căn cứ làm an ninh cho đơn vị. Dân chúng trong làng toàn là đàn bà và trẻ em nghèo khổ, trông thật buồn chán. Ở đây, Thiếu Uý Ninh Đại Đội 3, mới ngày hôm trước, anh đang hí hửng khi nài nỉ tôi mua lại được chiếc đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Caravelle, tôi đã mua được ở chợ Cồn ngoài Đà Nẵng. Hôm sau anh lại bị tử thương vì một viên đạn bắn sẻ, khi đang tắm bên bờ suối dưới chân căn cứ. Tội nghiệp cho anh, đúng là số mạng, trời kêu ai nấy dạ. Trong thời gian này, Thiếu Tá Châu nhận lệnh theo học khóa tham mưu cao cấp. Thiếu Tá Nguyễn Hữu Cước được bổ nhiệm thay thế Thiếu Tá Châu. 

Cuối tháng 11, tôi và Thịnh được đưa về học khóa bổ túc Trung Đội Trưởng tại trung tâm huấn luyện Sư Đoàn. Khóa học hơn một tháng, nhưng không có những kỷ niệm gì đáng nhớ. Chúng tôi mãn khóa vào ngày 22 tháng 12 và được 3 ngày phép về Đà Nẵng chơi. Chúng tôi đến nhà bà con của Thịnh mượn hai bộ đồ dân sự. Sáng sớm ngày 23 chúng tôi liều mạng mua vé xe đò về Sàigon. Cả nhà đều ngạc nhiên, khi thấy tôi về vào chiều ngày 24. Như vậy tính ra hơn 4 tháng ở đơn vị chúng tôi đã về thăm nhà 2 lần. 

Trong những tháng đầu năm 74. Tôi còn nhớ một lần Tiểu Đoàn đóng quân giữ an ninh cho bộ chỉ huy Trung Đoàn tại căn cứ Đá Tượng. Hôm đó, Trung Đội đến thay chỗ cho một Trung đội của Đại Đội 4, trên một ngọn đồi gần bộ chỉ huy Trung Đoàn. Sau khi bàn giao xong, lính bắt đầu xuống sâu dưới chân đồi đặt mìn bẫy. Trong lúc đi kiểm soát, tôi phát hiện một tử thi VC cùng khẩu AK 47. Xác chết chưa bốc mùi, nên tôi đoán có lẽ mới chết chừng một hay hai ngày. Tôi chưa biết phải làm gì, Trung sĩ 1 Mạnh, Trung Đội phó bàn với tôi:

-Tối nay, vào khoảng nửa đêm tôi sẽ cho ném vài quả lựu đạn, bắn vài tràng M16, rồi mai mình báo cáo sau. Không biết tại sao? Tôi lại đồng ý. 

Đúng nửa đêm, vừa nghe lựu đạn và M16 nổ vang. Đại đội cho bắn hỏa châu soi sáng trên vị trí chúng tôi. Năm phút sau, Tôi báo cáo:

 -Thanh Nga(ĐĐT), đây Hồng Hà. Mìn bẫy nổ nơi vòng đai phòng thủ, con cái vô sự.

-Hồng Hà, anh cho gia đình cẩn thận đêm nay. Ngày mai Lima Sira (lục soát) rồi báo cáo cho tôi

   -Nhận rõ, Thanh Nga. 

Sáng hôm sau tôi báo cáo, một du kích tử thương vì lựu đạn,tịch thu một AK47. Đại Đội báo về Tiểu Đoàn. Tiểu Đoàn báo về Trung Đoàn. Trung Đoàn cho biết, Đại Tá Trung Đoàn trưởng sẽ đáp trực thăng xuống để thị sát. Thật là tổ chác, chuyến này chắc lãnh đủ. Nhưng trời thương (không biết tại sao?) trực thăng chỉ quần một vòng trên vị trí, rồi bay đi (Hú hồn). Tôi mang chiến lợi phẩm về Tiểu Đoàn và được khen thưởng. Người ta thường nói (Quít làm cam chịu), nhưng trường hợp của tôi sẽ được đổi thành (Quít làm cam hưởng). 

Thời gian hành quân kế tiếp không có gì đặc biệt. Chỉ có một lần Trung Đội bị thiệt hại tương đối, khi được lệnh xung phong tiến chiếm một ngọn đồi, mà chúng tôi không rõ lực lượng và hoả lực của địch. Tôi cùng Thắng, người lính mang máy truyền tin và tiểu đôị chỉ huy bên cánh trái. Trung Đội phó Đoàn Khứ, đi cùng tiểu đội đại liên bên phải. Chúng tôi giăng hàng ngang tiến lên, vừa tới ngang lưng đồi, bỗng ầm một tiếng nổ thật lớn, bụi đất văng tứ tung, địch dùng B40 bắn chúng tôi. Trung Đội dạt xuống chân đồi. Tôi, Thắng bị thương nhẹ, mất khẩu M60 và binh nhất Thành tử thương. 

-Thanh Nga(ĐĐT), đây Hồng hà, 2 con rách áo (bị thương), 1 con nghỉ phép dài hạn (tử thương), mất con gà cồ(Đại liên M60).                                        -Hồng Hà, anh mang gia đình về nhà (chỗ đóng quân của ĐĐ). Tôi xin ông già (Trung Đoàn) cho đám Trung Sĩ (Trinh Sát) tới quét dọn hộ. Khi về đến Đại Đội, tôi ngạc nhiên khi thấy mình không bị Đại Đội trưởng khiển trách.

 Ngày 13 tháng bẩy năm 74, tôi nhận được nghị định thăng cấp Thiếu Úy thực thụ. Hôm ấy Trung Úy Tôn Đại Đội trưởng (Được thăng cấp hồi đầu năm), đã lấy lon của ông bẻ làm hai rồi gắn lên cổ áo cho tôi, rồi đãi một chầu bia rửa lon tại một quán nhỏ gần nơi đóng quân. Hơn nửa năm, ngày ngày ăn uống kham khổ, hôm nay được nhậu mực khô, cùng bia và nước đá thật là khoái khẩu. Trong khoảng thời gian từ tháng 7 đến cuối tháng 10, mặt trận ở đây bắt đầu trở nên trầm trọng. Một buổi sáng mù sương trong tháng 10. Tiểu Đoàn đã bị các lực lượng quân chính quy Bắc Việt cấp Trung Đoàn tấn công. Đại đội 1 cùng bộ chỉ nhẹ bị địch tràn ngập. Đại Úy Nghiêm Tiểu Đoàn phó mất tích, Thiếu Úy Dũng, Đại Đội trưởng bị mất một mắt. Tiểu Đoàn phải triệt thoái khỏi căn cứ. 

Mấy ngày sau, Tiểu Đoàn nhận tiếp tế và bổ xung quân số, Thiếu Úy Bùi Dương Thạch sĩ quan trinh sát Trung Đoàn được bổ nhiệm về chỉ huy Đại Đội 1. Tiểu Đoàn nhận lệnh tái chiếm lại căn cứ, Trung Úy Tôn bị thương trong trận này. Thiếu Úy Hoàng Đại Đội phó, lên thế tạm thời. Những ngày kế tiếp,Tiểu Đoàn cố gắng xung phong nhiều lần. Nhưng đã bị địch chận laị bằng pháo 130mm, 122mm, và thượng liên 12mm7, nên chúng tôi phải dậm chân tại chỗ. Đầu tháng 11, sau 4 tháng chịu áp lực nặng nề của địch. Trung Đoàn quyết định cho Tiểu Đoàn 3 vào thay thế. Thật là một sự trùng hợp bất ngờ. Trung Đội vào thế chỗ tôi lại là của Thịnh. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, tôi không ngờ được gặp lại anh. Đó cũng là lần sau cùng chúng tôi gặp nhau. Sau này nghe nói anh bị thương nằm điều trị tại tổng y viện Duy Tân. Tháng 3 khi Đà Nẵng di tản, không biết số phận anh ra sao? Cho đến bây giờ, đã hơn 41 năm trôi qua,tôi vẫn không nhận được tin tức gì về anh. Không biết anh có còn không sau cuộc chiến? Xin Thượng Đế phù hộ anh. Thiếu Úy Nguyễn Hữu Thịnh Khóa 5/72/TĐ 3/TrĐ 57/SĐ 3 Bộ binh. 

Tiểu Đoàn kéo quân ra, di chuyển về một căn cứ cũ của quân đội Mỹ để lại gần Quốc lộ 1. Đơn vị chờ bổ xung quân số và tiếp tế. Tại đây ngày 17, tháng 11 năm 74, tôi được bổ nhiệm giữ chức vụ Đại Đội phó/CTCT/Đại Đội 1. Đại Đội phó CTCT nghe thì có vẻ oai, nhưng không bằng Trung đội trưởng vì không có lính trực tiếp dưới quyền. Nhưng bù lại ít trách nhiệm hơn, thường xuyên đóng quân chung với BCH (Ban Chỉ huy)Đại Đội, và đôi khi được ăn điểm tâm cà phê, thuốc lá, cơm tối với Đaị Đội trưởng ,Thiếu Úy Bùi Dương Thạch. Anh Thạch đối với tôi rất tốt. Tôi về Đại Đội chưa được một tháng, thì một hôm trong khi Thiếu Úy Thạch về Đà Nẵng, Tiểu Đoàn trưởng ra lệnh tôi cho con cái chuẩn bị, sẵn sàng lên đường hành quân. Tôi lo sốt vó, chỉ huy một Đại Đội hành quân cấp Tiểu Đoàn trách nhiệm rất nặng. Tôi cho gọi các Trung Đội trưởng về nhận chỉ thị, thì may qúa Tiểu Đoàn cho biết lệnh hành quân được bãi bỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Cuối tháng 11 Tiểu Đoàn nhận lệnh hành quân lục soát bên kia sông Thu Bồn thuộc quận Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. Tại đây Thiếu Tá Cước được thuyên chuyển nhận chức vụ mới. Đại Úy Nguyễn Thanh Nhạc về thay thế. Ông là vị Tiểu Đoàn trưởng cuối cùng của Tiểu Đoàn 2. Tôi tiếp tục giữ chức vụ ĐĐP/ĐĐ1, cho đến ngày 28 tháng 3 năm 75. Đơn vị được lệnh di tản về Đà Nẵng và tan hàng ở đây. Tôi là một trong số những người, đã may mắn thoát được về nhà vào đầu tháng 4. Chi tiết cuộc vượt thoát này, tôi đã ghi lại trong tập hồi ký (Cuộc vượt biển cuối tháng 3 năm 75). Nhìn lại thời gian ngắn ngủi, gần ba năm ở lính (Từ tháng 5 năm 72 tới tháng 4 năm 75). Tôi đã gặp thật nhiều may mắn, nhiều phép lạ, và hình như lúc nào cũng có một Đấng Quyền Năng phù hộ cho tôi. Xin cám ơn Thượng Đế. Cuối cùng tôi xin được cúi đầu, để tưởng niệm tất cả anh linh của những người đã nằm xuống vĩnh viễn cho cuộc chiến. 1954-1975.

                                     *

Maryland, ngày 19 tháng 12 năm 2016

Hồng Vũ K5/72

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        

 

 

 

 

 

 

 

                                                  

 

 

                                                        

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20186)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21241)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20207)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20103)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20787)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 19939)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20011)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20424)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20036)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21510)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 20997)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21766)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20768)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21737)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 20940)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20271)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20905)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 19929)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19069)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20187)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19466)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20375)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21531)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20282)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19722)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19684)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20415)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19641)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19905)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 20981)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20949)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21600)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20501)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 20924)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20686)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19434)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20682)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20388)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18887)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19253)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18639)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19544)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21227)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20424)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18927)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20476)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19190)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18395)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18909)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?