7:00 SA
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

MỘT THỜI KHÓ QUÊN - Hồng Vũ

29 Tháng Mười Hai 20168:37 CH(Xem: 9842)

                           MỘT THỜI KHÓ QUÊN 

      Scan0002 (1)

- Đại Đội, nghiêm, trái phải quay. Hướng về nhà ăn Đại Đội đằng trước đếm nhịp bước đều, bước 1,2,3,4. Đó là khẩu lệnh của anh SVSQ (Sinh Viên Sĩ Quan) tùng sự Đại Đội trưởng. Đại Đội gồm có 3 hàng, mỗi hàng có 4 SVSQ bước theo nhịp đếm về phía nhà bàn (nhà ăn SVSQ). Đại Đội gần 200 người, mà chỉ có 12 người đi, Sao lạ vậy? Đó là những anh quê ở miền Trung, hoặc vùng 4 xa xôi. Họ không được sự trợ giúp trực tiếp của gia đình, hoặc vì hoàn cảnh, nên phải tiết kiệm để hàng tháng đến kỳ lãnh lương, có tiền gửi về giúp đỡ gia đình. Chúng tôi thông cảm với các anh, mặc dù hôm nay, là ngày cả khóa được gắn Alpha để trở thành những SVSQ thực thụ. Sau thời gian huấn nhục cực khổ, ngày ngày hai bữa cơm nhà bàn nuốt không trôi. Bây giờ được tự do lựa chọn, 95% chúng tôi đều đổ xuống khu gia binh và bắt đầu làm con nợ. Cơm bữa, cà phê, thuốc lá, đánh bi da, cái gì cũng ký sổ. Đúng như bài thơ (không nhớ tên bài thơ và tác giả). Xin gọi là:

 

         Thơ Thủ Đức
 
Nhọc nhằn chín tháng chốn quân trường
Chín lần lê gót đến phòng lương
Bây chừ tính lại còn mang nợ
Vì thói phong lưu hóa phải vương
 
Lên xe ra đi tận biên cương
Lắm người ra tiễn Vũ Đình Trường
Ngoảnh mặt xem lại toàn chủ nợ
Khách quan họ tưởng là người thương.
 
Lắm kẻ nhỏ to gã thất tình
Thất tình, không có chỉ không tiền
Nào ai hiểu được người trong cuộc
Tình, tiền không có chỉ mình riêng.
 
Và.
 
Ngày mai huynh trưởng ra trường
Cô em bán chịu có buồn không cô?
 

Những ngày tháng trong quân trường, có nhiều kỷ niệm vui, buồn lẫn lộn. Tôi còn nhớ có một lần Đại Đội bị phạt dã chiến. Ba lô, súng đạn, nón sắt hai lớp chạy mấy chục vòng chung quanh Vũ Đình Trường. Anh nào anh nấy mặt xanh lè thở không ra hơi, có nhiều anh nằm vật ra bãi cỏ ngáp ngáp. May mà được ôm Em 16 ( súng M16), bị phạt như thế mà ôm Em 1 (súng Garand M1) thì đời hai năm mươi là cái chắc. Những ngày đi bãi học chiến thuật, chúng tôi chỉ mong được ngồi học trong bãi có mái che, và cầu cho trời mưa. Mưa thật lâu, mưa thật to vì như vậy sẽ được chùm poncho để ngủ. Riêng tôi tất cả những lần thực tập chiến thuật, tôi đều xung phong làm VC để được ăn hàng vặt và ngủ. Còn học phòng thì thôi khỏi nói, trong lớp tôi thường ngủ gật. Những gì huấn luyện viên giảng đều như từ tai này qua tai kia. Có những lúc tôi khai bệnh ở nhà để được ngủ. Không biết tại sao tôi lại thiếu ngủ như thế? Một hôm, tôi vô tình đọc một bài thơ trên tường gần giường ngủ. tôi không nhớ tựa đề bài thơ và chỉ nhớ được hai câu đầu, sau này tôi làm thêm sáu câu cuối. Bài thơ lục bát, tôi đặt tựa đề là Huynh Trưởng Thủ Đức như sau:

 

Huynh Trưởng Thủ Đức
 
Thứ Hai, khai bệnh ở nhà
Thứ Ba đi trực, thứ tư nhà bàn
Thứ Năm, thứ sáu cảm hàn
Thứ Bẩy, cầm phép tan hàng là dông
Chủ Nhật, nổi máu chơi ngông
Hẹn đào chẳng đến, bỏ không cuộc tình
Chiều về, nhẹ bước Lưu Linh
Huynh Trưởng Thủ Đức, thiệt tình dân chơi

 

Ngày nghỉ phép cuối tuần, chúng tôi thật vui, được về thăm gia đình cùng bạn bè và những người thân. Những anh nhà ở xa cũng vui, vì được dịp thăm viếng thủ đô trong bộ quân phục đi phép thẳng nếp, với dây biểu chương và Alpha vàng sáng chói trên vai. Có vài anh còn có thêm mấy chiếc răng vàng làm duyên. Mỗi khi anh cười, tôi lại nhớ đến câu hát (cười lên đi cho răng vàng sáng chói, hát lên đi cho răng vàng tươi rói..). Tuần nào không được về, chúng tôi lại ra khu tiếp tân để chờ đón người yêu (nếu có) và gia đình. Những anh ở xa nhà, hoặc không có thân nhân đến thăm, sẽ được gọi là con của bà sơ. Chúng tôi thường kêu các anh đến ăn chung, uống chung, vui vẻ cùng các bạn có gia đình thăm viếng. Đúng như câu hát ( Huynh đệ chi binh là mình cùng chung đời lính, yêu nhau khác chi nhân tình)... 

Khóa 5/72 SQTB (Sĩ Quan Trừ Bị) Thủ Đức, là một khóa thật đặc biệt. khăn hồng, bảng tên màu hồng (màu của phái nữ), và đa số là những sinh viên thuộc tất cả các phân khoa đại học, bị động viên vì nhu cầu chiến trường. Khóa 5/72 cũng là khóa được đi chiến dịch CTCT (Chiến Tranh Chính Trị) hai lần, cuối năm 72 và đầu năm 73 sau khi hiệp định Paris được ký kết. Trong hai kỳ chiến dịch, tôi đều dù về nhà. Lần đầu tôi về vào dịp Giáng Sinh, khi công tác ở xã Hòa Thành,quận Đức Thịnh,thuộc tỉnh Sa Đéc. tôi đã đi và về bình yên. Tôi đi lần thứ hai vào dịp Tết Nguyên Đán 73, khi Đại Đội đóng ở tỉnh Vĩnh Bình. Nhưng không may vào trưa ngày 30, tôi bị Quân Cảnh bắt tại bến Bắc Mỹ Thuận. Đêm đó, tôi đón giao thừa trong phòng giam cùng một số quân nhân khác. Nhưng trời thương tôi, sáng mồng một Tết, vị sĩ quan trưởng đồn Quân Cảnh đã thả tất cả các quân nhân bị giam và cho chúng tôi về ăn Tết. Hôm đó tôi đón xe Lam về Sa Đéc, tìm đến nhà Lũy, một cán bộ xây dựng nông thôn mà tôi quen trong lần chiến dịch trước. Tôi hỏi mượn Lũy bộ quần áo dân sự. Nhờ vậy trưa mồng một tôi đã về đến nhà bình an. Mồng 4 Tết, trên chuyến xe đò từ Bắc Mỹ Thuận đi Vĩnh Long, Vĩnh Bình. Tôi đã quen với một cô gái khá sinh và dễ thương. Tôi có hỏi tên và xin địa chỉ. Cô tên Tăng Xuân Phước nhà ở quận Cao Lãnh, tỉnh Kiến Phong. Tôi thầm nghĩ,” chắc không phải tên thật”, nhưng thôi kệ có còn hơn không. Đâu ngờ sau này chúng tôi vẫn liên lạc thư từ. Anh chiến trường, em hậu phương mà. Thỉnh thoảng nhận được thư của em đọc cũng đỡ buồn. Tháng ba, chúng tôi trở về trường và mãn khóa vào cuối tháng 6 năm 73, sau hơn một năm thụ huấn. 

Tôi còn nhớ hôm chọn đơn vị. Cả khóa được tập họp tại đại giảng đường. Các tân Chuẩn Úy được kêu tên lên chọn đơn vị tùy theo tổng số điểm thi cuối khóa. Ai đậu hạng cao sẽ được lựa trước. Đến phiên tôi, chỉ còn Tiểu khu Quảng Trị và Sư Đoàn 1. Tôi đã chọn Tiểu khu Quảng Trị.  Dù sao thì cũng thoát được khỏi bị Cọp liếm (Khi hết đơn vị để chọn, các tân sĩ quan còn lại sẽ tự động trình diện bộ tư lệnh BĐQ) (Biệt Động Quân). Tiểu Đoàn cũng cho phép hoán chuyển đơn vị trong vòng 24 giờ, trước khi cấp giấy nghỉ phép mãn khóa. Nhân cơ hội này, tôi cũng đi một vòng trong Trung Đội, hy vọng may ra có ai hoán đổi với tôi. Tình cờ tôi gặp anh Hồ Văn Đẳng gốc người Quảng Trị. Tôi hỏi anh:

 -Ê Đẳng, mày chọn đơn vị nào, về đâu?

-Sư Đoàn 3, Đẳng nói với tôi. 

Tôi bèn ca bài ca (con cá nó sống nhờ nước). Tôi nói: 

"Mày quê ở Quảng Trị về Sư Đoàn 3 chi cho xa nhà. Mỗi lần về phép, phải đi xe đò gần một ngày mới tới. lại phải đi ngang đèo Hải Vân nguy hiểm vô cùng. Đồng thời lính Sư Đoàn phải lội núi mút mùa. Chi bằng mày đổi với tao, về Tiểu Khu Quảng Trị gần nhà mà lại ấm thân hơn. Ở đó có Sư Đoàn TQLC (Thủy Quân Lục Chiến) bao vùng. Mày về làm Trung Đội Trưởng ĐPQ (Địa Phương Quân) vừa oai lại vừa tà tà, có đúng không?" 

Sau khi nghe tôi ca. Đẳng bùi tai bằng lòng, thế là chúng tôi lên văn phòng Tiểu Đoàn nộp đơn xin hoán chuyển. Không biết sau này số phận của anh ra sao? Cầu xin Thượng Đế cho anh được bình yên sau cuộc chiến. Chuẩn Úy Hồ Văn Đẳng Khóa 5/72/TrĐ2/ĐĐ54/TĐ5 

Sau hơn một tháng ở nhà (Trễ 15 ngày vì lý do chờ đợi phương tiện). Tôi (Đại Đội 54), Thịnh (Đại Đội 53) và một Chuẩn Uý ( không nhớ tên) trình diện bộ tư lệnh Sư Đoàn 3 vào cuối tháng bẩy, năm 73. Tôi không phải là bạn của Thịnh. Tôi quen Thịnh vì hai đứa cùng khóa và chọn cùng đơn vị. Chúng tôi trình diện Chuẩn Tướng tư lệnh Nguyễn Duy Hinh ở căn cứ Hòa Khánh, rồi được phòng 1 đưa về trung tâm huấn luyện Sư Đoàn. Ngày hôm sau, chúng tôi bắt thăm; tôi và Thịnh cùng về Trung Đoàn 57; tôi Tiểu Đoàn 2; Thịnh Tiểu Đoàn 3. Trong thời gian ở hậu cứ Trung Đoàn chờ về Tiểu Đoàn,tôi và anh trở nên thân nhau hơn. Thịnh, dân Bắc Kỳ một người bạn tốt. Anh đưa tôi đến thăm một người em bà con gia đình ở Đà Nẵng. Thịnh nói: 

-Sau này khi nào về Đà Nẵng chơi, mày có cần gì cứ tới nhà em họ tao. Rồi anh đưa cho tôi một phiếu báo danh cho kỳ thi cuối năm của khoa học đại học đường và nói:

-Ông già tao làm thư ký ở đại học khoa học, nên có những phiếu báo danh đã đóng dấu mộc và chữ ký của khoa trưởng. Mày muốn về thăm nhà, chỉ cần điền tên, ngày thi rồi nộp đơn lên Tiểu Đoàn trưởng là xong. Tôi đề nghị:

-Tao cám ơn mày. Không ngờ mày cũng học ở khoa học. Hay là tụi mình điền vào cùng ngày, như vậy sẽ gặp nhau ở Saigòn. Được không? 

Tôi không nhớ rõ là ngày nào trong tháng 10, nhưng chúng tôi đã gặp nhau như đã hẹn. 

Tháng 8, tôi được bổ xung về Đại Đội 2 của Đại Úy Hòa. Đại Đội đóng trên một ngọn đồi cùng một Trung Đội pháo binh, gần quận Đại Lộc. Lên trình diện với tôi còn có Thiếu Úy Lê Đức Sơn ở Trung Đoàn 56 thuyên chuyển về. Chúng tôi gặp Thiếu Úy Mạnh, quyền Đại Đội trưởng (Đại Úy Hoà bị thương) trong hầm chỉ huy. Thiếu Úy Mạnh bảo chúng tôi tìm chỗ nghỉ tạm rồi mai sẽ tính. Chiều hôm ấy anh Sơn rủ tôi xuống một quán nhỏ dưới chân đồi ăn mì Quảng. Mì Quảng là một đặc sản ở tỉnh Quảng Nam, lần đầu tiên tôi ăn, tuy chưa quen vị nhưng cũng khá ngon. Hôm sau tôi được chỉ định làm Trung Đội trưởng Trung Đội 1. Trong thời gian ở đây,tôi biết thêm hai sĩ quan nữa, Thiếu Úy Nhơn (TrĐt/TrĐ3) và Chuẩn Úy Phú (TrĐt/TrĐ2).

Tháng 9, khi Tiểu Đoàn về huấn luyện và chỉnh trang tại trung tâm huấn luyện Hòa Cầm, Thiếu Tá Nguyễn Long Châu, Tiểu Đoàn trưởng đã chỉ định Thiếu Úy Trần Mạnh Tôn (nguyên Đại Đội trưởng Đại Đội1) về làm Đại Đội trưởng Đại Đội 2, Thiếu Úy Sơn Đại Đội phó. Đại Úy Hòa và Thiếu Uý Mạnh về Đại Đội 1.  Bắt đầu từ đó, trong bất cứ cuộc hành quân nào, Trung Đội 1 của tôi luôn luôn phải đi tiên phong, đóng quân ở những vị trí xa nhất, khi rời vùng hành quân thì chúng tôi đi lại sau cùng. Nhiều lần binh lính cũng than phiền với tôi, nhưng biết làm gì hơn được, Trong quân đội cấp dưới, phải thi hành lệnh cấp trên. Chuẩn Úy mới ra trường như tôi, không một chút kinh nghiệm chiến trận, mà lúc nào cũng phải đi đầu. Không biết tại sao số phận tôi như vậy? Hay ông Tôn (xuất thân trường Thiếu Sinh Quân) muốn cho tôi học hỏi thêm, những thử thách thật sự ngoài chiến trường? 

Tôi còn nhớ hôm đóng quân trên căn cứ Lion. Cả Tiểu Đoàn đã chịu đựng những cơn mưa kéo dài cả tuần. Mưa hàng ngày, mưa suốt đêm, mưa mù mịt, mưa phủ kín bầu trời, mưa giăng giăng, mưa phùn, mưa từng cơn nước, mưa như thác đổ, mưa như sông chảy cuồn cuộn không ngừng. Chưa bao giờ tôi thấy những cơn mưa dai dẳng như thế. Chỉ có ở miền Trung nghèo khó, mới có những cơn mưa kỳ lạ như vậy. Tuy có poncho cá nhân, nhưng chẳng ăn thua gì. Người tôi lúc nào cũng ướt như chuột lột, kể cả trong lúc ngủ. Đã thế lại còn phải phòng thủ, không biết lúc nào địch lợi dụng thời cơ để tấn công chúng tôi. Hàng đêm thỉnh thoảng tôi vẫn phải đội mưa đi kiểm soát lính gác. Còn nữa, cơm nước, phải làm sao? Sau khi đã ăn hết hai ngày gạo xấy. Tôi chưa nghĩ ra phương cách gì, thì Trung Sĩ 1 Đoàn Khứ, Trung Đội phó đề nghị với tôi: 

-Chuẩn Úy, cho phép tôi mở một trái mìn Claymore, lấy C3 chia cho anh em, chỉ có cách này mới có cơm ăn (C3 là chất rất dễ cháy, dù ở tình trạng ẩm ướt, chỉ cần một ít lớn hơn đầu ngón cái có thể nấu được một lon nước sôi).                                                                                       

Tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý. Thôi thì mặc kệ tới đâu hay tới đó, có cơm nóng ăn cái đã. Cũng giống như câu(Bần cùng sinh đạo tặc), nhưng chúng tôi chỉ vì đói nên làm liều. 

Tôi còn nhớ một lần, tôi được lệnh đến thay đổi vị trí với một Trung đội của Đại Đội 1. Chúng tôi phải băng qua một con suối mới tới địa điểm. Đây là một khoảng đất trống với ba hay bốn ngôi mộ, nằm giữa cánh đồng cỏ hoang mênh mông, bát ngát. Khi bàn giao, người Trung Đội trưởng có nói với tôi, thỉnh thoảng du kích về ngôi làng gần đó, bắn sẻ và dùng loa phóng thanh kêu gọi tuyên truyền. Anh cũng khuyên tôi nên thận trọng. Bàn giao xong, thì trời cũng đã tối. Cuối tháng mười mà, đúng như câu (Tháng mười chưa cười đã tối). Mìn bẫy chưa kịp gài, đêm nay lại phải ngủ bên cạnh những mả hoang, khiến tôi thấy lạnh xương sống. Tôi vội báo cáo tọa độ đóng quân, rồi ra lệnh cho Trung Đội rút qua bờ bên kia con suối. Chúng tôi chui vào một hốc đá khá lớn, mà sáng nay trên đường vào tôi đã tình cờ nhìn thấy. 

Sau khi đặt vọng gác, tôi cho kiểm điểm, mới biết hai binh sĩ bị thất lạc. Không làm gì hơn được vì trời quá tối, nên tôi chỉ còn cách cầu trời thương, cho họ được bình yên đêm nay. Buổi sáng hôm sau, hai anh đã tìm đường trở lại. Thật hú vía, nếu có chuyện gì xảy ra, không biết phải báo cáo làm sao? Cám ơn trời đã ban cho chúng tôi mọi sự bình an. Ở đây, ban ngày chúng tôi trở lại vị trí cũ. Ban đêm lại rút về bên kia. Một tuần sau, Tiểu Đoàn rời vùng, tôi bàn giao vị trí lại cho một đơn vị của Trung Đoàn 2. Tôi cũng không quên nhắc anh sĩ quan Trung Đội trưởng, những gì tôi nhận được trong kỳ bàn giao trước, và khuyên anh nên cẩn thận. Sau này tôi nghe tin đồn Trung đội này bị tấn công, không biết thiệt hại ra sao? Trong khoảng thời gian khó khăn này, tôi đã nộp đơn xin phép đặc biệt một tuần để về dự thi như đã nói trên. Tiểu Đoàn trưởng đã chấp thuận. Dĩ nhiên tôi sẽ đi hơn bẩy ngày (lý do, chờ đợi phương tiện không vận). 

Khi tôi trở lại, Tiểu Đoàn vừa hành quân đụng trận xong. Tôi không được dịp tham dự trận đánh này. Đầu tháng 11, Tiểu Đoàn về nghỉ dưỡng quân tại căn cứ Bồ Bồ. Hàng ngày chúng tôi phải sáng đi, chiều về, đóng quân trong những làng nhỏ chung quanh căn cứ làm an ninh cho đơn vị. Dân chúng trong làng toàn là đàn bà và trẻ em nghèo khổ, trông thật buồn chán. Ở đây, Thiếu Uý Ninh Đại Đội 3, mới ngày hôm trước, anh đang hí hửng khi nài nỉ tôi mua lại được chiếc đồng hồ Thụy Sĩ hiệu Caravelle, tôi đã mua được ở chợ Cồn ngoài Đà Nẵng. Hôm sau anh lại bị tử thương vì một viên đạn bắn sẻ, khi đang tắm bên bờ suối dưới chân căn cứ. Tội nghiệp cho anh, đúng là số mạng, trời kêu ai nấy dạ. Trong thời gian này, Thiếu Tá Châu nhận lệnh theo học khóa tham mưu cao cấp. Thiếu Tá Nguyễn Hữu Cước được bổ nhiệm thay thế Thiếu Tá Châu. 

Cuối tháng 11, tôi và Thịnh được đưa về học khóa bổ túc Trung Đội Trưởng tại trung tâm huấn luyện Sư Đoàn. Khóa học hơn một tháng, nhưng không có những kỷ niệm gì đáng nhớ. Chúng tôi mãn khóa vào ngày 22 tháng 12 và được 3 ngày phép về Đà Nẵng chơi. Chúng tôi đến nhà bà con của Thịnh mượn hai bộ đồ dân sự. Sáng sớm ngày 23 chúng tôi liều mạng mua vé xe đò về Sàigon. Cả nhà đều ngạc nhiên, khi thấy tôi về vào chiều ngày 24. Như vậy tính ra hơn 4 tháng ở đơn vị chúng tôi đã về thăm nhà 2 lần. 

Trong những tháng đầu năm 74. Tôi còn nhớ một lần Tiểu Đoàn đóng quân giữ an ninh cho bộ chỉ huy Trung Đoàn tại căn cứ Đá Tượng. Hôm đó, Trung Đội đến thay chỗ cho một Trung đội của Đại Đội 4, trên một ngọn đồi gần bộ chỉ huy Trung Đoàn. Sau khi bàn giao xong, lính bắt đầu xuống sâu dưới chân đồi đặt mìn bẫy. Trong lúc đi kiểm soát, tôi phát hiện một tử thi VC cùng khẩu AK 47. Xác chết chưa bốc mùi, nên tôi đoán có lẽ mới chết chừng một hay hai ngày. Tôi chưa biết phải làm gì, Trung sĩ 1 Mạnh, Trung Đội phó bàn với tôi:

-Tối nay, vào khoảng nửa đêm tôi sẽ cho ném vài quả lựu đạn, bắn vài tràng M16, rồi mai mình báo cáo sau. Không biết tại sao? Tôi lại đồng ý. 

Đúng nửa đêm, vừa nghe lựu đạn và M16 nổ vang. Đại đội cho bắn hỏa châu soi sáng trên vị trí chúng tôi. Năm phút sau, Tôi báo cáo:

 -Thanh Nga(ĐĐT), đây Hồng Hà. Mìn bẫy nổ nơi vòng đai phòng thủ, con cái vô sự.

-Hồng Hà, anh cho gia đình cẩn thận đêm nay. Ngày mai Lima Sira (lục soát) rồi báo cáo cho tôi

   -Nhận rõ, Thanh Nga. 

Sáng hôm sau tôi báo cáo, một du kích tử thương vì lựu đạn,tịch thu một AK47. Đại Đội báo về Tiểu Đoàn. Tiểu Đoàn báo về Trung Đoàn. Trung Đoàn cho biết, Đại Tá Trung Đoàn trưởng sẽ đáp trực thăng xuống để thị sát. Thật là tổ chác, chuyến này chắc lãnh đủ. Nhưng trời thương (không biết tại sao?) trực thăng chỉ quần một vòng trên vị trí, rồi bay đi (Hú hồn). Tôi mang chiến lợi phẩm về Tiểu Đoàn và được khen thưởng. Người ta thường nói (Quít làm cam chịu), nhưng trường hợp của tôi sẽ được đổi thành (Quít làm cam hưởng). 

Thời gian hành quân kế tiếp không có gì đặc biệt. Chỉ có một lần Trung Đội bị thiệt hại tương đối, khi được lệnh xung phong tiến chiếm một ngọn đồi, mà chúng tôi không rõ lực lượng và hoả lực của địch. Tôi cùng Thắng, người lính mang máy truyền tin và tiểu đôị chỉ huy bên cánh trái. Trung Đội phó Đoàn Khứ, đi cùng tiểu đội đại liên bên phải. Chúng tôi giăng hàng ngang tiến lên, vừa tới ngang lưng đồi, bỗng ầm một tiếng nổ thật lớn, bụi đất văng tứ tung, địch dùng B40 bắn chúng tôi. Trung Đội dạt xuống chân đồi. Tôi, Thắng bị thương nhẹ, mất khẩu M60 và binh nhất Thành tử thương. 

-Thanh Nga(ĐĐT), đây Hồng hà, 2 con rách áo (bị thương), 1 con nghỉ phép dài hạn (tử thương), mất con gà cồ(Đại liên M60).                                        -Hồng Hà, anh mang gia đình về nhà (chỗ đóng quân của ĐĐ). Tôi xin ông già (Trung Đoàn) cho đám Trung Sĩ (Trinh Sát) tới quét dọn hộ. Khi về đến Đại Đội, tôi ngạc nhiên khi thấy mình không bị Đại Đội trưởng khiển trách.

 Ngày 13 tháng bẩy năm 74, tôi nhận được nghị định thăng cấp Thiếu Úy thực thụ. Hôm ấy Trung Úy Tôn Đại Đội trưởng (Được thăng cấp hồi đầu năm), đã lấy lon của ông bẻ làm hai rồi gắn lên cổ áo cho tôi, rồi đãi một chầu bia rửa lon tại một quán nhỏ gần nơi đóng quân. Hơn nửa năm, ngày ngày ăn uống kham khổ, hôm nay được nhậu mực khô, cùng bia và nước đá thật là khoái khẩu. Trong khoảng thời gian từ tháng 7 đến cuối tháng 10, mặt trận ở đây bắt đầu trở nên trầm trọng. Một buổi sáng mù sương trong tháng 10. Tiểu Đoàn đã bị các lực lượng quân chính quy Bắc Việt cấp Trung Đoàn tấn công. Đại đội 1 cùng bộ chỉ nhẹ bị địch tràn ngập. Đại Úy Nghiêm Tiểu Đoàn phó mất tích, Thiếu Úy Dũng, Đại Đội trưởng bị mất một mắt. Tiểu Đoàn phải triệt thoái khỏi căn cứ. 

Mấy ngày sau, Tiểu Đoàn nhận tiếp tế và bổ xung quân số, Thiếu Úy Bùi Dương Thạch sĩ quan trinh sát Trung Đoàn được bổ nhiệm về chỉ huy Đại Đội 1. Tiểu Đoàn nhận lệnh tái chiếm lại căn cứ, Trung Úy Tôn bị thương trong trận này. Thiếu Úy Hoàng Đại Đội phó, lên thế tạm thời. Những ngày kế tiếp,Tiểu Đoàn cố gắng xung phong nhiều lần. Nhưng đã bị địch chận laị bằng pháo 130mm, 122mm, và thượng liên 12mm7, nên chúng tôi phải dậm chân tại chỗ. Đầu tháng 11, sau 4 tháng chịu áp lực nặng nề của địch. Trung Đoàn quyết định cho Tiểu Đoàn 3 vào thay thế. Thật là một sự trùng hợp bất ngờ. Trung Đội vào thế chỗ tôi lại là của Thịnh. Hai đứa gặp nhau tay bắt mặt mừng, tôi không ngờ được gặp lại anh. Đó cũng là lần sau cùng chúng tôi gặp nhau. Sau này nghe nói anh bị thương nằm điều trị tại tổng y viện Duy Tân. Tháng 3 khi Đà Nẵng di tản, không biết số phận anh ra sao? Cho đến bây giờ, đã hơn 41 năm trôi qua,tôi vẫn không nhận được tin tức gì về anh. Không biết anh có còn không sau cuộc chiến? Xin Thượng Đế phù hộ anh. Thiếu Úy Nguyễn Hữu Thịnh Khóa 5/72/TĐ 3/TrĐ 57/SĐ 3 Bộ binh. 

Tiểu Đoàn kéo quân ra, di chuyển về một căn cứ cũ của quân đội Mỹ để lại gần Quốc lộ 1. Đơn vị chờ bổ xung quân số và tiếp tế. Tại đây ngày 17, tháng 11 năm 74, tôi được bổ nhiệm giữ chức vụ Đại Đội phó/CTCT/Đại Đội 1. Đại Đội phó CTCT nghe thì có vẻ oai, nhưng không bằng Trung đội trưởng vì không có lính trực tiếp dưới quyền. Nhưng bù lại ít trách nhiệm hơn, thường xuyên đóng quân chung với BCH (Ban Chỉ huy)Đại Đội, và đôi khi được ăn điểm tâm cà phê, thuốc lá, cơm tối với Đaị Đội trưởng ,Thiếu Úy Bùi Dương Thạch. Anh Thạch đối với tôi rất tốt. Tôi về Đại Đội chưa được một tháng, thì một hôm trong khi Thiếu Úy Thạch về Đà Nẵng, Tiểu Đoàn trưởng ra lệnh tôi cho con cái chuẩn bị, sẵn sàng lên đường hành quân. Tôi lo sốt vó, chỉ huy một Đại Đội hành quân cấp Tiểu Đoàn trách nhiệm rất nặng. Tôi cho gọi các Trung Đội trưởng về nhận chỉ thị, thì may qúa Tiểu Đoàn cho biết lệnh hành quân được bãi bỏ, tôi thở phào nhẹ nhõm. 

Cuối tháng 11 Tiểu Đoàn nhận lệnh hành quân lục soát bên kia sông Thu Bồn thuộc quận Đại Lộc, tỉnh Quảng Nam. Tại đây Thiếu Tá Cước được thuyên chuyển nhận chức vụ mới. Đại Úy Nguyễn Thanh Nhạc về thay thế. Ông là vị Tiểu Đoàn trưởng cuối cùng của Tiểu Đoàn 2. Tôi tiếp tục giữ chức vụ ĐĐP/ĐĐ1, cho đến ngày 28 tháng 3 năm 75. Đơn vị được lệnh di tản về Đà Nẵng và tan hàng ở đây. Tôi là một trong số những người, đã may mắn thoát được về nhà vào đầu tháng 4. Chi tiết cuộc vượt thoát này, tôi đã ghi lại trong tập hồi ký (Cuộc vượt biển cuối tháng 3 năm 75). Nhìn lại thời gian ngắn ngủi, gần ba năm ở lính (Từ tháng 5 năm 72 tới tháng 4 năm 75). Tôi đã gặp thật nhiều may mắn, nhiều phép lạ, và hình như lúc nào cũng có một Đấng Quyền Năng phù hộ cho tôi. Xin cám ơn Thượng Đế. Cuối cùng tôi xin được cúi đầu, để tưởng niệm tất cả anh linh của những người đã nằm xuống vĩnh viễn cho cuộc chiến. 1954-1975.

                                     *

Maryland, ngày 19 tháng 12 năm 2016

Hồng Vũ K5/72

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                        

 

 

 

 

 

 

 

                                                  

 

 

                                                        

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 10970)
Hãy dạy cho người Tàu viết lại chữ Việt đúng nghĩa có bộ Nhân với 2 âm Búa và Tấn.
12 Tháng Sáu 2016(Xem: 17617)
Con sông Đồng Nai đã đưa ta đến tỉnh Biên Hòa (hòa bình ở biên cương), một trấn đã được sáp nhập vào nước ta năm 1653. Khoảng đất này xưa được gọi là Đông Phố
12 Tháng Năm 2016(Xem: 9956)
Mẹ già như chuối ba hương Như xôi nếp một, như đường mía lau.
09 Tháng Năm 2016(Xem: 12098)
Bao lần khó ngủ trong đêm.Lời ru của mẹ biết tìm nơi đâu?
05 Tháng Năm 2016(Xem: 10436)
Ngày nào còn con người với những buồn vui mất mát, đau khổ lẫn ước mơ, ngày đó tiếng thơ Trần Kiêu Bạc còn mãi ngân vang.
02 Tháng Năm 2016(Xem: 8779)
Băng Tâm xin thắp nén nhang tưởng nhớ đến các SV Đại Hoc Kinh Thương Minh Đức đã phải giã từ giảng đường
30 Tháng Tư 2016(Xem: 8104)
Sẽ mãi mãi theo chân của tất cả cô chú bác, sẽ sống cho thật xứng đáng là đứa con Việt Nam
30 Tháng Tư 2016(Xem: 10051)
Cầu Gành ơi, Biên Hoà ơi. Bối rối… khi tôi về thăm lại quê nhà.
25 Tháng Tư 2016(Xem: 9643)
Xin chân thành gởi nén hương lòng “Tưởng Niệm” đến những Anh Hùng QLVNCH. Những người nằm xuống trong cuộc chiến, những người tuẫn tiết vì Quốc nạn 30/04/1975
23 Tháng Tư 2016(Xem: 7986)
Du lịch là một thú vui mà nhiều người thực hiện để thỏa mãn mơ ước đi khắp thế giới trước khi không thể nào còn sức để đi xa.
09 Tháng Tư 2016(Xem: 9035)
anh không có tiền tài không mang danh vọng. Nhưng anh đã để lại cho đời một tấm lòng nhân hậu, với bạn bè và cho cả tha nhân. Anh đã có một cuộc đời đáng sống.
06 Tháng Tư 2016(Xem: 12633)
Cảm xúc tình cảm giao động của mọi người có mặt hôm đó vượt chỉ số! Một số đã không cầm được nước mắt lăn dài trên má nhăn nheo!
03 Tháng Tư 2016(Xem: 8658)
Anh Viện đã sống một cuộc đời như thế. Một đời sống có nghĩa có nhân, sẽ mỉm cười mãn nguyện khi lúc ta về…
26 Tháng Ba 2016(Xem: 9516)
Xin cho Tôi chia xẻ nỗi đau, nỗi buồn với Đồng Hương Biên Hòa, trong đó có mấy người em của gia đình, và đông đảo bạn đồng môn Ngô Quyền trong nước hay may mắn sống lưu lạc trên toàn thế giới tự do!
23 Tháng Ba 2016(Xem: 9452)
tương lai đất nước đang chờ các em. Hãy ngẩng cao đầu hướng về hồn thiêng sống núi, như chúng tôi trong đêm “ Tưởng Niệm Đồng Đội”
22 Tháng Ba 2016(Xem: 8759)
Như vậy cầu Gành đã có tuổi thọ 113 năm. Chúng ta đã gìn giữ như báu vật, vì đó là biểu tượng của vùng đất Biên Hòa, xứ Đồng Nai
12 Tháng Ba 2016(Xem: 7844)
Tôi sẽ thật vui và cùng bạn bè chia sẻ niềm vui đó. Hạnh phúc không ở đâu xa, ở ngay hiện tại khi mình biết chấp nhận và hưởng thụ nó.
28 Tháng Hai 2016(Xem: 10761)
“Khiết Tâm gọi ta về” ôm lấy những kỷ niệm đẹp, chan hòa tình cảm bạn bè trong đêm Khiết Tâm Không Nước Mắt.
28 Tháng Hai 2016(Xem: 9020)
Năm anh em tôi xúng xính trong những bộ đồ mới đón Tết. Trên bàn thờ hương đèn rực rỡ. Mùi hăng hăng của hoa vạn thọ lan tỏa mênh mông.
08 Tháng Hai 2016(Xem: 7667)
Có điều trong số những người khách đến bệnh viện và đến nhà thăm nườm nợp, chỉ có một người bị cấm cửa: đó chính là ông chủ của... "thần tài kiêu binh" !
08 Tháng Hai 2016(Xem: 7688)
Có điều quái lạ là theo thời gian, con khỉ càng tốt tươi kiêu binh bao nhiêu thì ông ta lại càng... "may mắn" bấy nhiêu.
07 Tháng Hai 2016(Xem: 7637)
Kính gửi đến quý Thầy Cô, quý anh chị đồng môn, quý đồng hương và thân hữu lời chúc mừng tốt đẹp nhất.
31 Tháng Giêng 2016(Xem: 8365)
Mùa Xuân Bính Thân sẽ đem niềm tin đến mọi nơi, mọi người trong ly rượu mừng và tiếng hát đón mùa Xuân mới.
31 Tháng Giêng 2016(Xem: 9383)
Mái chòi nhà ta nửa thiếc, nửa tôn. Vách xọc xệch, nửa ván nửa cà tăng. Nhưng dẫu vậy vẫn là nhà của ta.
17 Tháng Giêng 2016(Xem: 9443)
Gì thì gì, được che lọng cho chồng cũng là một niềm hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi của một người vợ lính . Một con chuột nhắt nhỏ nhắn dễ thương.
08 Tháng Giêng 2016(Xem: 12781)
Cố Giáo Sư Dương Hồng Duyệt một nhạcsỉ cựu giáo sư trường trung học Ngô Quyền Biên Hòa
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 9137)
Xóm Gò còn đâu nữa, nó chỉ còn lại trong tâm khảm của những ai còn sống cho tới bây giờ sau bao đổi thay của thời cuộc.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7777)
Đúng là chị Liên và Dung đã có một mùa Xuân trên đất mới vào dịp Tết đầu tiên trên nước Mỹ bốn mươi năm về trước.
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 8762)
Cây Cầy giờ đây không còn nữa, xóm Bửu An cũng không còn, tất cả đã đi vào quên lãng, chỉ còn lại trong tôi một thời trẻ dại
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7873)
gia đình con dân Biên Hòa. Vận nước nổi trôi đã phân tán các thành viên của gia đình chúng tôi, kẻ nơi góc biển - người ngoài chân mây...
07 Tháng Giêng 2016(Xem: 7628)
nhưng tôi tin rằng nếu bỏ quên chiếc xe đạp giống như vậy nửa ngày nơi chốn đông người thì không thể nào tìm lại được
27 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 8418)
Xin cám ơn máu xương, cám ơn công lao những tấm lòng dũng cảm, những người đã chết trong quên lãng
25 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7507)
Và khi mình có được hạnh phúc, cũng còn bao người đang chịu đựng và cố vượt qua bao nỗi đớn đau…
25 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7985)
Tôi cũng vậy, cũng cảm thấy lòng vui hơn, ấm áp hơn khi mỗi chiều tan, có bóng trăng tròn treo lững lơ, trôi cùng tôi trên đường về.
24 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 7735)
Chúc mọi người, mọi nhà, các bạn gần xa đều có những ngày lễ Giáng Sinh thật tốt đẹp. Một năm mới vạn sự như ý.
12 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9304)
Như đang nghiêng cả cõi lòng theo con gió dạt trôi. Nhớ gì mà mắt nghe ầng ậng. Chảy dần…
12 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9962)
và cũng để soi sáng cho những người yêu thương tìm đến để cùng nhau sống muôn đời bên nhau.
05 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 9951)
cây “đại thụ” duy nhất hiện còn tồn tại, trong ban giảng huấn đầu tiên trung học Ngô Quyền Biên Hòa: Thầy giáo Trần Văn Lộc…
05 Tháng Mười Hai 2015(Xem: 8987)
Con nói láo để má dùng khi đau yếu. Của một thuở nhà mình túng thiếu.
27 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8143)
Cám ơn, cám ơn nhiều lắm những tình cảm yêu thương mà đất nước, gia đình, bạn bè và mọi người đã dành cho bà Chín.
26 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8626)
chúng ta cùng giữ vững màu cờ như người cựu chiến binh Hoa Kỳ ấp ủ và khôi phục lại vinh dự cho Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
15 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8374)
Ước gì không có ai chém giết ai, không có ai gây đau khổ cho người khác, thế giới con người cũng giản dị hiền hòa như những câu chuyện cổ tích
15 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8085)
Chúc sức khỏe và bình an. Chúc những bất hạnh, tai ương đi xa và biến mất khỏi những người tôi yêu thương, quý mến.
13 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8834)
Vĩnh biệt Ba Má dấu yêu của chúng con, cầu mong Ba Má sớm lên Thiên Đàng và phù trợ cho tất cả các ace và các cháu chắt được bình an, mạnh khỏe.
07 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8374)
vòng tay ôm lẻ loi cho mình còn mãi thương nhau.
01 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8834)
Mẹ sẽ mỉm cươi nhìn xuống các con, cháu của Mẹ nơi đây đang tưởng nhớ về Mẹ với tất cả lòng thành kính thương yêu, gửi đến Mẹ hiền từ của chúng con.
01 Tháng Mười Một 2015(Xem: 8742)
Một người làm việc nơi bệnh viện, chứng kiến nhiều trường hợp chết chóc đáng sợ và những cuộc phân ly tử biệt đau lòng.
24 Tháng Mười 2015(Xem: 13494)
em ước mơ mỗi ngày được gặp anh, nói với anh những lời nồng nàn yêu thương nhất.
24 Tháng Mười 2015(Xem: 9059)
chiến tranh bùng nổ tâm thâm độc.lịch sử ngàn năm lưu dấu thơ
18 Tháng Mười 2015(Xem: 8330)
Vĩnh biệt em trai của chị Hãy yên nghỉ vĩnh hằng.