Tháng 12 chẳng biết đợi chờ!
Cái chạm tay tiễn biệt của mùa thu là đám lá rụng vàng đang dần úa mục ủ đầy dưới gốc, để mùa đông trở về trơ trọi trên những cành cây vươn dáng khẳng khiu. Một vài nhánh lá níu ở trên cành chỉ còn vương lại chút màu xanh đang hứng những cơn gió cuối thu thổi lá xô nghiêng thổi chiều xô lệch, tự dưng thầm mong lá kia khoan buông mình rơi xuống ... đâu có hề gì cho thêm một chút vấn vương?
Chiều tàn thu phủ nhập nhòa không gian, làm tôi cũng quờ quạng buồn giật mình, gần hết một năm rồi đó sao!
Tháng 12, ngày tháng của cuối năm!
Cái ngày tháng gì mà không biết chờ đợi, cái ngày tháng luôn nhắc nhớ tôi một điều gì đó sắp đi qua sắp vuột mất, cảm giác làm lòng mình thêm loay hoay hối hả!
Ngờ nghệch đến mấy cũng nhận ra mùa vẫn hồn nhiên đến rồi mùa cứ thản nhiên đi, có cần gì hò hẹn với thời gian, mặc kệ nỗi niềm tôi theo mỗi mùa, dần luống tuổi!
Này năm tháng vù qua không khoan nhượng, mang đi đâu thuở xao xuyến đầu đời, bao bâng khuâng ấp ủ đợi đêm về kết sao trời thành chữ gọi thủ thỉ tên ai ... đây chút tình hoài sót lại, thuở học trò tình có chỉ để mộng mơ.
Này tà áo trắng ngày xưa bay lơi chiều tan học, này bảng đen phấn trắng này nắng này mưa này sõi đá sân trường, này dãy hành lang dài thả mắt ngóng mãi dáng ai, này con đường quen xưa dẫn lối đến trường có ai mê mõi thầm đếm bước nhau, đếm bước nhau vụng dại nên một ngày ai lạc mất ai ...
Tháng 12, ngày tháng cuối cùng của những ngày tháng!
Tháng 12, ngày tháng của không biết đến đợi chờ!
Tôi đã đi qua bao nhiêu lần ngày tháng đó, và ngay lúc này đây, tôi nhớ đến bạn bè xưa từng ngồi chung lớp học, nhớ quán hàng nhỏ ở cuối góc sân trường trở nên buồn hiu vắng lặng khi tiếng chuông rung kết thúc giờ chơi. Nhớ những chiếc lá bàng khô gió thổi chao nghiêng rụng xuống sân trường, nhớ tiếng rào rạt mưa rơi làm tôi cứ hay ngó lung ra ngoài cửa lớp ... nhớ cả nỗi bâng khuâng rung cảm trong e ấp mong chờ, tôi dắt nỗi mong chờ ngây ngô ngày ấy trở về trường cũ, Khiết Tâm, ngôi trường của tôi khung trời kỷ niệm của tôi, những mơ mộng đầu đời của tôi ...
Và mặc kệ tháng 12 hờ hững vội vàng, tôi chậm rãi nhâm nhi dư vị cũ của bâng khuâng ngày xưa ấy, tôi vuốt tay mềm mại dãy lụa trắng tinh khôi thêu tên kỷ niệm tuổi học trò, tôi âu yếm ấp choàng lên khoảnh khắc rung động đầu đời ...
Tiếng chim chiều cuối ngày đâu đó cất lên se sẽ rụt rè, tôi vẫn đang bâng khuâng, và chắc sẽ còn mãi bâng khuâng, không ngại ngần tôi hân hoan cho hồi ức mang mang thương nhớ . Sau nửa đời người, tôi thấu hiểu tâm hồn là một khoảng trời bao la biết mấy, nơi ấy thênh thang mọi lối khi ta trở về, tôi cũng thấu hiểu rằng, có những điều những cảm giác những khoảnh khắc không bao giờ xảy ra giống như thế một lần nào nửa trong đời ...
Và đâu phải chỉ tháng 12 không biết đến đợi chờ ...
Có giã từ nhau cũng phải gửi lại chút lời ...
Gửi ý kiến của bạn