Sông mây chở lá mơ vàng
Áng mây mang hình dòng sông trôi lênh đênh trên bầu trời chiều loang nắng, chú chim non vẫn chăm chỉ chuyền cành, sao chiều nay tôi nghe tiếng hót ít đi rộn rã.
Phải tôi tưởng tượng không, kia chiếc lá vàng mơ nằm trên dòng sông mây ngơ ngác, dòng sông mây đang trôi trên bầu trời kia vừa có màu xanh vui tươi, vừa có màu trắng xám của sự buồn nhớ chia lìa.
Tôi vút nổi niềm mình lên cao, sông mây ơi mang trở về dùm. Ai hỏi rằng sao tôi vẫn thế? Vậy đó, dù có mang trên mình bao nhiêu tuổi, vẫn luôn có một đứa trẻ nép kín trong tâm hồn, góc tâm hồn đó luôn thơ dại, trải đầy hoa thơm ngát, tôi thả chân trần chạy chơi trên bải cỏ xanh ... để khi nhớ về, như lúc này đây, tôi nghe quanh tôi còn thoảng thơm mùi thảo mộc... Vì có là đứa trẻ, thì mới không ngại ngần vòi vĩnh về với ngày xưa, giữa khi lòng đã không còn xanh và nỗi buồn đã mang màu tóc bạc!
Có là đứa trẻ mới vui hăm hở với chùm hoa dại hái ở bên đường, mới cảm thấy đẹp ngất ngây với những cánh hoa màu hồng tím hình móng tay, dán lên mười ngón tay rồi không dám khép lại, không biết mõi, cứ giơ giơ đôi bàn tay ra nghiêng đầu mà ngắm. Có là đứa trẻ mới thấy hết được nỗi nôn nao chờ đợi được mặc tấm áo mới, nhận bao lì xì đỏ thắm ngày đầu năm là niềm vui tuyệt nhất trên đời, là đứa trẻ, tôi mới ấm áp bình yên bên cả nhà bên ba má yêu thương. Và có là đứa trẻ, tôi mới dễ dàng băng qua những buồn sầu chợt đến ...
Hởi nổi niềm long lanh như ánh sáng của đứa trẻ nhỏ ngày nào, nổi niềm vừa thức dậy trở về quây quần trong ngôi nhà có cây mận trước sân, có cơn mưa giữa khói thơm ấm áp bếp chiều, có nắng sớm mai nhảy nhót trên vai theo chân trẻ thơ vui bước đến trường. Hởi nỗi niềm lấp lánh như viên pha lê quý giá, hãy lung linh tỏa sáng trên dòng sông mây chở lá vàng mơ chiều nay, thay nắng trên cao đã dần lụi tắt ...
Nỗi niềm rực rỡ bên đời, tôi tung hết lên dòng sông mây trên cao vẫn đang lững lờ trôi về quê nhà có tuổi thơ tôi ngày ấy, cho tôi nghiêng lòng hoài vọng theo sau. Chiếc lá vàng mơ vẫn còn kia, im lặng lờ như ngủ trong chiều đã dần tắt nắng, tôi nghe thoảng hương thơm từ lá tỏa ra, trước khi cũng lạt mất theo với bóng chiều ...
Nằm ngoan đấy nhé, theo dòng sông mây chở lá vàng mơ trôi êm về nơi chốn cũ.
Xôn xao rung cảm, tôi muốn với tay níu giữ nỗi niềm để được thả mình trọn vẹn, được chân đất chạy chơi trên những con đường mơ thuở ấy, và chỉ là mơ thôi mà, nên hãy để tôi mơ, và gần lắm rồi, tôi chạy sấp ngửa trong mơ mong nhanh về đến ...
Nắng tắt hẳn rồi!
Dòng sông mây chở lá vàng mơ đã chìm hẳn vào bầu trời đêm rộng lớn, tôi thấy lòng mình bùi ngùi muốn khóc, tôi mơ, và đã bao lần rồi, tôi vẫn không về kịp ...
Về, để chia tay cho một chuyến trở về!
Bùi Tuyết Mai
Gửi ý kiến của bạn