1:44 SA
Thứ Ba
23
Tháng Tư
2024

Nhật Ký Tuần Lễ "Cấm Túc" Đầu Tiên-Nguyễn Trần Diệu Hương

02 Tháng Tư 202010:12 SA(Xem: 5656)

Nhật Ký Tuần Lễ "Cấm Túc" Đầu Tiên

Nguyễn Trần Diệu Hương
Tác giả một mình vượt biển giữa thập niên 80 khi còn tuổi học trò. Dự Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, cô nhận giải danh dự 2001. Bốn năm sau, nhận thêm giải vinh danh tác phẩm 2005. Sau đây là bài viết mới nhất của cô.
  


***

Thứ Hai 16 tháng 3 

Trên đường đi họp về từ phía Nam San Jose, tiếng Thống Đốc tiểu bang California vang ra từ radio trong xe, kể từ lúc bước sang ngày 17 tháng 3, mọi công dân của CA phải chấp hành lệnh "Shelter in place, nói nôm na là phải ở nhà, ai ở đâu ở đó, không ra khỏi nhà. Chỉ được ra khỏi nhà vì các nhu cầu thiết yếu như: đi chợ, "đi thăm" Bác sĩ/ medical clinic/ bệnh viện... 

Dĩ nhiên, những người làm việc ở các "tuyến đầu": bệnh viện, cảnh sát, trạm chữa cháy, các nơi bán thực phẩm, chợ búa, bưu điện, và những nhân viên vệ sinh vẫn phải làm việc.

Chân thành cảm ơn, góp lời cầu nguyện cho "những người hùng vô danh" vững vàng, vô sự trước đại dịch Vũ Hán.

Thay về nhà "work from home" bắt đầu từ tuần lễ MAR 16 2020, tôi rẽ vào khu thương mại VN mua thêm một ít rau cải, và gừng. Chắc là  đa số mọi người chưa biết tin "shelter in place", sinh hoạt của ngôi chợ VN ở gần exit Tully/ 101 vẫn bình thường, một ngày như mọi ngày. Cái mobile phone có tín hiệu liên tục, chắc chắn là ở nơi làm việc đang gởi hướng dẫn "virtual working", làm việc, liên lạc với nhau online, qua màn ảnh computer.

Do chính quyền CS Tàu bưng bít mọi chuyện, để đến Tết âm lịch Canh Tý, cả chục ngàn người Trung Hoa về China ăn Tết. Khi họ về lại nơi cư trú ở khắp nơi trên thế giới, vi khuẩn phát tán với cấp số nhân. Nơi nào có người Tàu, nơi đó bị nặng nhất. Điển hình là miền Bắc nước Ý, nơi mà đa số những nhà máy dệt, những hãng may quần áo  với tên "hàng hiệu" do các “đại tư bản đỏ” Trung Cộng làm chủ (để hòng biến áo quần "made in China" thành "made in Italy" làm giàu một cách gian ác, tráo trở) đã bị ảnh hưởng nặng nề nhất. 

Những người có trách nhiệm ở China, và Italia phải "sám hối" với Phật, với Chúa nếu nếu ở họ, phần "người" vẫn còn lớn hơn phần "con"

Buổi tối, đi tập thể dục ở gym, đã thấy thay đổi đầu tiên ảnh hưởng trực tiếp đến một người đi gym mỗi ngày như chúng tôi, thông báo "gym tạm đóng cửa vì COVID 19 từ ngày 18 tháng 3 đến ngày 1 tháng 4" nằm chễm chệ ở Front Desk . Đây mới là "khúc dạo đầu" của "trường ca COVID-19". Cầu mong "trường ca" này sớm chấm dứt để nhân loại không còn phải chịu thêm đau khổ.

Cuộc sống của chúng tôi, cũng như của cả tỷ người trên thế giới sẽ tạm thời phải thay đổi vì đại dịch CoronaVirus. -như đã phải thay đổi từ ngày 9 tháng 11 năm 2001 do đường hàng không bị khủng bố.


***

Thứ ba 17 tháng 3

Mỗi ngày một lần, các nhà lãnh đạo Liên Bang, Tiểu Bang có họp báo ngắn được trực tiếp truyền hình trên TV để dân chúng được cập nhật với tình hình , để biết mỗi cá nhân nên làm gì với tình hình dịch bệnh. 

Ước gì quê cha đất tổ ở bên kia bờ đại dương có được những nhà lãnh đạo như Thống Đốc Gavin Newsom của California, tóc bắt đầu "muối nhiều hơn tiêu mặc dù ông bước vào tuổi 50 hơn một năm trước, như Thủ Tướng Justin Trudeau của Canada trông hốc hác hẳn với râu tóc tua tủa đều pha màu sương khói ở tuổi 48.  Những vết hằn năm tháng trên mặt của Thống Đốc Andrew Cuomo của New York sâu hơn và nhiều hơn mỗi ngày..... Trên môi tất cả mọi người, từ "quan" đến "dân", đều tắt hẳn nụ cười. Và sẽ còn như vậy cho đến khi nào tìm được thuốc chữa trị hoặc ngăn ngừa CoronaVirus.

Ngày đầu tiên làm việc ở nhà dù bận rộn, nhưng vẫn thong thả hơn làm việc trong văn phòng. Trong tiếng nói đều đều tường trình công việc qua skype, lâu lâu có tiếng con nít khóc la ở background khi người đang nói có con nhỏ.  Baby khóc la nghe dễ thương, không ai phàn nàn. Nghe người lớn khóc la mới là vấn đề lớn.

Buổi tối, qua màn ảnh TV, thấy những đường phố hoang vắng, phố xá đìu hiu, đường không có bóng người (chứng tỏ trình độ dân trí và lòng tự trọng của người Mỹ khá cao) bỗng dưng tôi chợt nhớ "ngày xưa còn bé", đã thấy cảnh "đường không người, nhà vắng chủ" qua TV vào những ngày cũng tháng cuối tháng 3 như bây giờ ở miền Trung , và cao nguyên VN. Nỗi buồn chợt nhân đôi. Đúng là niềm vui khi nhớ lại thì không còn vui, nhưng nỗi buồn khi nhớ lại thì vẫn là nỗi buồn với cường độ như xưa.


***


Thứ tư 18 tháng 3

Ngày thứ hai "ở yên trong nhà" dễ chịu hơn, có lẽ "lâu dần đời cũng quen". Cà phê sữa tự pha lấy ở nhà với ground coffee Starbucks ngon hơn cà phê từ staff room hay từ kitchen ở Sở nhiều. 

Buổi sáng bắt đầu với họp báo Liên bang của Tổng Thống và các Bộ Trưởng có liên quan trực tiếp đến bệnh dịch : Phó Tổng Thống, lãnh đạo CDC(Centers for Disease Control and  prevention), Bộ Trưởng Y Tế, Bộ Trưởng Ngoại giao, Bộ trưởng Nội An, Bộ Trưởng Tài Chính, Giám Đốc FEMA (Federal Emergency Management)......

Khuôn mặt của những nhà lãnh đạo ngành Hành pháp Hoa Kỳ đầy nét ưu tư, không có một chút gì từ mùa Xuân của đất trời đang về lại với Mỹ trong vài ngày tới.

Chính phủ đã bắt đầu thảo luận chuyện mở ngân sách dự trữ, khẩn cấp cứu nguy cho gần 158 triệu người đang đi làm ở các hãng xưởng, hoặc đang có cơ sở thương mại nhỏ bỗng dưng bị tạm thời ngưng làm việc không có lương, không có thu nhập vì bệnh dịch COVID-19. Ở một nước tự do dân chủ, các nhà lãnh đạo do dân bầu lên, biết cách lo cho dân khi "sơn hà nguy biến". Không một người Mỹ nào bị bỏ rơi, kể cả những người homeless phải sống ở ngoài đường. Bởi vậy, chúng tôi không bao giờ than vản khi đóng thuế lợi tức, được trừ thẳng từ mỗi paycheck.

Các xướng ngôn viên của Đài Truyền hình khi đọc tin, ngồi xa nhau hơn, giữ đúng khoảng cách "social distance" 6 feet (1 mét 83) như được khuyên.  Hai xướng ngôn viên dự báo thời tiết, phụ trách thể thao  bắt đầu "work from home". Mục tin tức lưu thông được cắt bỏ vì những ngày như hôm nay thì đường lớn, đường nhỏ, đường trong, đường ngoài đều vắng vẽ, đìu hiu. 

Tìm được một nụ cười rạng rỡ trong thời điểm này, buồn thay, khó như "mò kim đáy biển".


***


Thứ năm 19 tháng 3

Chuyện chống dịch bệnh COVID 19 đã trở thành tâm điểm, một tâm điểm quá lớn át hẳn mọi chuyện khác. Người ta quên hẳn mùa bầu cử, quên đi mọi chuyện trên đời, chỉ còn nhớ sống chết, và.. túi tiền (vì không có thu nhập -không biết kéo dài đến bao lâu?- mà vẫn phải có những nhu cầu tối thiểu của đời sống thường nhật)

Thị trường chứng khoán cũng tuột dốc không phanh, thê thảm hơn các cuộc suy thoái kinh tế năm 2001 và 2008.

Khi một người nào đó nhiễm "cúm Tàu",  tất cả những người thân quen, bạn bè đều cố nhớ lại lần cuối cùng mình gặp nạn nhân là ngày nào để tự cách ly

Tất cả mọi thứ đều bị hoãn lại từ các sự kiện quốc tế như Olympics, giải Vô địch bóng tròn Châu Âu, các hội nghị Khoa học, các buổi trình diễn..., đến các đám cưới đều hoãn lại. Các tang lễ không thể hoãn, nhưng lặng lẽ, không đầy đủ người thân, bạn bè. 

Quốc Hội Mỹ phải làm việc cả ngày lẫn đêm để đem đến giải pháp kinh tế cứu nguy cho hơn 158 triệu người Mỹ bỗng dưng mất việc vì một loại virus nhỏ xíu xuất phát từ thành phố Vũ Hán, vì thái độ cố tình che giấu sự thật của nước Tàu Cộng Sản.

Tưởng cũng nên nhắc lại 3 người đầu tiên bị bệnh COVID-19 ở Mỹ vào cuối tháng giêng năm 2020 đều là những người gốc Tàu về từ Vũ Hán. Những người bệnh COVID-19 đầu tiên từ cả khắp các nước trên thế giới đều đến từ Vũ Hạn Vậy thì "nickname" của Coronavirus là Wuhan Virus hay "cúm Tàu" đâu phải là chuyện tự nhiên mà có!


***


Thứ sáu 20 tháng 3

Nhật ký hôm nay xin dành cho:

"Có một chút riêng còn sót lại

Thì xin dành sẵn để phần ta

Một mai khi hết đời lưu lạc

Nước mắt anh em sẽ vỡ òa"


Hôm nay là tang lễ của người VN đầu tiên ở Mỹ thiệt mạng vì Virus Vũ Hán. Xin gởi một nén hương lòng đến linh hồn em gái của Nhà Thơ Trần Mộng Tú.

Xong công việc "work from home", chúng tôi liên lạc với nhau qua text message để gởi vòng hoa đến viếng tang lễ thân mẫu của 9 cựu học sinh trường Ngô Quyền. Một trong số các anh chị này đã đóng góp rất nhiều cho sinh hoạt của chsNQ ở miền Bắc California. Không thể đến viếng tang lễ trong tình hình "cấm túc tại gia", chúng tôi đã gởi một vòng  tím (màu Chị thích) đến để mong chia sẻ "tai nạn lớn nhất đời người" của Chị. 

3 người trong số chúng tôi liên lạc trong vòng 20 phút để hoàn thành phân ưu post trên web nhà, và gởi hoa phúng điếu. đến nhà quàn. Thầy dạy Toán ngày xưa đã ngoài 80 cũng góp phần cố vấn chúng tôi qua email. Tình nghĩa Thầy trò, tình đồng môn mà chúng tôi đã học được từ nền giáo dục nhân bản của Việt Nam Cộng Hòa đã giúp chúng tôi dịu lòng hơn trong hoàn cảnh khó khăn cả thế giới, và cả nước Mỹ đang gánh chịu.

Liên lạc với một đàn anh Ngô Quyền qua texting, qua phone mới biết anh đang tạm trú một khách sạn ở địa phương hai tuần để tự cách ly, giữ an toàn cho gia đình sau một chuyến công tác oversea. Hỏi anh ăn gì trong những ngày "nghỉ mát" ở Marriott hotel, anh từ tốn nhắc nhở đàn em "em quên là từ xưa, ông bà mình đã dạy "ăn để sống chứ đâu phải sống để ăn"

Như câu hát "bên em đang có ta", các đàn anh, đàn chị, và bạn bè đang hành nghề "thiên thần áo trắng" từ Canada, qua Texas đến California gởi email, text nhắc nhở tôi phải ăn uống thêm bất cứ thứ gì có vitamin C để tăng sức đề kháng cho cơ thể.

Để giúp các anh chị bớt căng thẳng, mệt mỏi trong những ngày các "thiên thần áo trắng" rất bận rộn chiến đấu với COVID 19, tôi đã gởi email "ước gì có một rỗ me dốt trước mặt như một thủa nào xa xưa mình còn ngồi trong khung cửa Ngô Quyền ở Biên Hòa thì em sẽ thặng dư vitamin C, đầy đủ "quân trang đạn dược" để chiến đấu với CoronaVirus".

Khởi đầu một ngày của một bác sĩ làm ở bệnh viện SF trong thời điểm này là phải đi qua một máy scanning thân nhiệt, để chắc chắn là hôm nay cơ thể của họ vẫn khỏe mạnh, vẫn chưa bị nhiễm bệnh. Anh kể là những ngày này, tốc độ làm việc chậm hẳn đi dù khối lượng công việc tăng lên, vì phải hết sức thận trọng trong từng cử chỉ nhỏ (mở, đóng cửa/ ngăn kéo, gõ keyboard, di động mouse...), để tránh bị lây bệnh.

Xin gởi lời chân thành cảm ơn và thành tâm cầu nguyện cho tất cả đàn anh, đàn chị, bạn bè đang đứng ở tuyến đầu chiến đấu với  COVID-19.

Cũng xin góp lời cầu nguyện cho các đấng sinh thành, quý Thầy Cô -mà kháng thể đã yếu đi nhiều theo năm tháng- được "bất khả xâm phạm" với cúm Tàu.


***

 

Thứ bảy 21 tháng 3

Theo chân California, Connecticut, Illinois, New Jersey, và New York đều ban hành lệnh "Shelter in place",  mọi người nên ở trong nhà, không ra khỏi nhà khi không có việc cần thiết. Như vậy là một phần tư dân số của nước Mỹ phải sống trong cảnh "nội bất xuất, ngoại bất nhập" để tự bảo vệ mình trước CoronaVirus.

Đó là một trong những ngày thứ bảy buồn, vắng lặng ở tiểu bang vàng của chúng tôi. "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", thứ bảy trời mưa, mây đen kéo về phủ kín bầu trời, một màu xám ngắt rất bất thường vào ngày đầu mùa Xuân ở Mỹ. Hoa poppy vàng, biểu tượng của California chừng như không muốn nở. 

Học sinh sau một tuần ở nhà, không được ra đường, đã thấy tù túng, nhớ bạn, nhớ thầy cô, nhớ trường, nổi hào hứng được nghỉ học, không phải làm bài tập đã tan nhanh như bong bóng trời mưa. Những em ở năm cuối Trung học còn có nỗi buồn lớn sẽ không có lễ ra trường cho class 2020. Sau này, lớn hơn, nhìn lại, các em sẽ hiểu là sự mất mát của mình rất nhỏ nhoi trong đại dịch cúm Covid- 19.

Các thầy cô giáo miệt mài soạn chương trình thích ứng với lối học online, không có trở ngại với sinh viên, nhưng với học sinh thì không phải em nào cũng có điều kiện với lối học qua computer.

Nhà hàng bán thức ăn chỉ được bán togo, take out mang về, không được ngồi ăn trong tiệm để tránh lây bệnh. Nhưng khi người ta không có thu nhập, lại thừa thì giờ để nấu ăn thì lại thấy màu xám hiện diện ở các nhà hàng cũng như khắp mọi nơi.

Một số điểm làm test miễn phí để xem cơ thể một người nào đó âm hay dương tính(bị nhiễm Coronavirus) với COVID-1 ở các nơi có mật độ dân số và tình hình nhiễm bệnh cao.

Cả hàng xe hơi xếp hàng rồng rắn trước mấy chiếc lều y tế màu trắng. Rất nhiều người đã bị từ chối vì vẫn khỏe như..., không sốt, không ho, không đau cổ.

OMG, xin vui lòng đọc kỹ thông báo trước khi lái xe xếp hàng, tiết kiệm thì giờ cho tất cả mọi người, và để dành các thiết bị y tế cho người sức khỏe đang thật sự bị tổn thương.


***


Chủ nhật 22 tháng 3

 Sáng nay là lần đầu tiên chúng tôi đi chợ và ra khỏi nhà kể từ MAR 17 (ngày order "Shelter in Place" có hiệu lực ở California)

Để giảm thiểu nguy cơ bị lây bệnh, chúng tôi tính toán để đến cửa chợ lúc chợ vừa mở cửa. Mùa dịch bệnh thì phải đi chợ kiểu người máy, nghĩa là có list sẵn trên tay, vào chợ, mua theo list, trả tiền ở chỗ self check out, và rời chợ ngay lập tức, nhanh như "bị ma đuổi". Trình độ dân trí khá cao ở một số thành phố phía Nam của vùng vịnh, nơi hơn 70% dân số có trình độ Đại học, và trên Đại học, hiểu rõ tình hình và tuân thủ pháp luật nên lúc chúng tôi rời nhà vào 8 giờ sáng, "đường thênh thang gió lộng một mình ta"(2)

Sinh hoạt ở các chợ Mỹ vẫn bình thường, phải tinh ý lắm mới thầy sự khác biệt giữa trước và sau lệnh "shelter in place". Chợ Safeway  bình thường ,từ khối lượng hàng hóa đến số lượng khách hang. Điều khác biệt duy nhất là quầy bán soup khách hàng tự vô hộp theo size và theo loại soup mình thích: đóng; quầy bán trái cây khô và các loại đậu, hạt ăn liền bán theo lbs: đóng. Nghĩa là mọi khả năng khách hàng ho hay  sneezing vào thức ăn đều không có. 

Trong tình hình đại dịch, quầy customer service đóng cửa với một thông báo ở rõ ràng  “trong tình hình đại dịch COVID-19, sẽ không có chuyện đổi hay trả hàng như thường lệ, thành thật xin lỗi". Hand Sanitizer, và khăn giấy khử trùng Clorox đặt ở cửa chợ, và dọc theo các quầy hàng. Mùi thuốc khử trùng xông lên nồng nặc nhưng không ai lên tiếng phàn nàn. 

Người ta còn cẩn thận thuê thêm một bà Mễ chuyên lau những cái giỏ đen đi chợ có tay cầm bằng kim loại vì CoronaVirus có thể "sống" trên bề mặt kim loại đến 72 tiếng (3 ngày). Người đàn bà trung niên, được trang bị khẩu trang, và găng tay đầy đủ, chăm chỉ lau từng cái giỏ, có cái cần mẫn của một nhân viên trong ngày làm việc đầu tiên. 

Có những đường màu màu vàng hay xanh dương dán ở những nơi có các mặt hàng popular cách nhau 6 feet. Không ai nói với ai câu nào, mọi người đều tuân thủ "luật lệ thời COVID-19" để bảo vệ sức khỏe lẫn nhau.

Nước uống hay những cuộn giấy vệ sinh vẫn đầy đủ trên quầy, chỉ có điều là số lượng mua hạn chế. Đồ ăn thức uống vẫn đầy, không có gì phải lo lắng.

Chỉ cần mua sữa, gừng, chanh, và một ít trái cây nhưng chúng tôi đi một vài chợ trong vòng bán kính 4 miles để "thăm... supermarket cho biết sự tình". Đường đi và về đều vắng, không như bình thường, xin phép tiền nhân, cụ Cao Bá Quát, cho chúng tôi được nhại theo thơ của Cụ để mô tả đường xá ở Los Altos, Sunnyvale, miền Bắc California trong những ngày có yêu cầu "shelter in place"

"Đường vắng ba lanes"

Một Honda, một Tesla, một Lexus.

Residents dăm đứa

Nửa Mỹ, nửa Tây, nửa quê nhà"

Nguyễn Trần Diệu Hương

Đầu Xuân 2020 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Hai 2012(Xem: 21909)
Mình xem kìa! mùa thu sắp tàn, nhưng vẫn đẹp lắm, nếu biết nhìn, ta sẽ thấy mỗi mùa đều có vẻ đẹp riêng của nó. Và này… mình ơi! trên chặng đường cuối cùng, chúng ta vẫn còn đủ cả đôi, đó chẳng phải là một điều may mắn hay sao?
19 Tháng Hai 2012(Xem: 21226)
Mong vô cùng một ngày nào đó , chúng ta sẽ có một David, Ted, Anthony, William... Nguyễn, Phạm, Lê, Huỳnh… ở Mỹ; hay một Pierre , Daniel, Francois, Jean… Trần, Ngô, Đặng, Lý… ở Pháp, hay một Tuấn, Sơn, Minh, Nam.. Bùi, Đoàn, Phan, Trương ở Việt Nam...đi tiếp được con đường ông Steve Jobs đã đi. Lúc đó chắc là bưởi Biên Hòa, chôm chôm Long Khánh, măng cụt Lái Thiêu , hay nhãn lồng ở Huế sẽ có chỗ đứng trang trọng cạnh bên trái táo cắn dở mà ông Steve Jobs đã vĩnh viễn bỏ lại sau lưng...
19 Tháng Hai 2012(Xem: 26513)
Xã hội Việt Nam ngày nay oan trái chập chùng, tang thương như thế! Nếu không biết cùng nhau toan liệu, ngày một ngày hai càng đổ nát, vô phương xoay trở! Hãy cùng nhau vùng lên tự cứu!
18 Tháng Hai 2012(Xem: 20186)
Sài Gòn như một người tình đầu đời, để cho ta bất cứ ở tuổi nào, bất cứ đi về đâu, khi ngồi nhớ lại, vẫn hiện ra như một vệt son còn chói đỏ. Sài Gòn như một mảnh trầm còn nguyên vẹn hương thơm, như một vết thương trên ngực chưa lành, đang chờ một nụ hôn dịu dàng đặt xuống.
17 Tháng Hai 2012(Xem: 20246)
Tôi lặng thinh, cô đơn trên bãi vắng, một mình. Không biết mấy ngày. Không biết mấy đêm. Bây giờ tôi không đủ sức để khóc thì làm sao đủ sức để nối hay gỡ những mối dây định mệnh.
14 Tháng Hai 2012(Xem: 20364)
Đáng lẽ với tình trạng đó, con Sơn ca phải ẩn mình - dù phải chờ chết cũng phải giấu biệt bộ lông xơ xác của mình để mọi người còn giữ được trong lòng những hình ảnh và sự nuối tiếc tuyệt đẹp về cô. Tôi thương cô, mong mỏi cô bình an hơn, ở một nơi nào đó....
13 Tháng Hai 2012(Xem: 23332)
Các anh chị cũng tự hào kể về cha mình, dù tuổi cao, sức yếu, vẫn đóng góp công sức cho cộng đồng người Việt đồng hương qua những buổi họp hội đoàn, đóng góp những đồng bạc chắt chiu do con cháu gởi tặng, những đồng tiền dành cho người già của chánh phủ Mỹ cho hàng tháng để dành tặng cho hội H.O và T.P.B, trẻ em nghèo khổ
12 Tháng Hai 2012(Xem: 27753)
Ở bên này, không có giống mai vàng mộc mạc má yêu thương. Những khi nhớ má, thì thật ngược đời, tôi lại khát khao được nâng niu một cánh mai vàng. Lúc ấy mà được ở bên nhà, tôi nhất định sẽ cùng má bón phân, tưới nước cho mai.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 21992)
“Nhốt mầy lại coi mầy còn phá nữa hết”. Gió chun vào thổi phồng quần lên. Hai ống quần bọc no nứt gió, bay nằm ngang trên không trung như hai khúc dồi. Nó vừa muốn túm lưng quần lại đề gói gió trong ấy, thì chợt nhận ra rằng ở đâu cũng có gió hết, gió chạy trên người nó để trôi ra phía sau, gió thổi cát bay, gió lay tàu chuối.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26646)
Nghe mà thấm thía hai tiếng Lạy Chúa của cái bà bắc bán xi rô đá nhận bên trường thầy Chín ngày nào. Mà cũng đâu biết đựơc chuyện đời ngày sau sẽ ra sao phải không? Không chừng nếu có một giáo phái nào đó tu như tui thì thế giới sẽ an bình phè phởn hơn nhiều.
12 Tháng Hai 2012(Xem: 26307)
Ai người tình nghĩa đồng hương xin làm ơn làm phước mà giúp tui kiếm dùm cho nó một con bé chủ tiệm vàng chứ không thì cái cỡ làm biếng bầy hầy như thế này thì chắc là tui phải nuôi nó suốt cả một đời. Mà tui thì còn phải đi tìm nhỏ Mai ngày xưa năm cũ. O La La! Biết đâu nhỏ Mai giờ là bà chủ tiệm vàng có cô con gái đẹp không chừng. Có vậy mà nãy giờ không nghĩ ra.
05 Tháng Hai 2012(Xem: 20123)
Buổi lễ tiển biệt được kết thúc trong bầu không khí trang nghiêm, nhưng ấm áp tình cảm gia đình đã để lại cho tang gia và đồng hương đến tham dự với những cảm xúc khó quên. Hương linh Bác sáu Lê văn Nhơn còn phảng phất đâu đây chắc hẵn sẽ mỉm cười…
02 Tháng Hai 2012(Xem: 19222)
đã gói ghé tấm lòng của Ban Biên Tập ( Với đoạn văn “ Những kỷ niệm thời thơ ấu” Kính mong bác sáu luôn mạnh và hình ảnh hai anh Nghĩa, Kỉnh vẫn còn kề cận bên bác sáu). Và hôm nay bác sáu đã ra đi, thân xác sẽ trở về với cát bụi, nhưng hương linh những người con bỏ ra đi trước, cũng sẽ trở về đoàn tụ với bác sáu nơi cõi vĩnh hằng…
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19521)
Tôi thắp hương trên bàn thờ Phật. Cung kính niệm Đức Dược Sư Quang Như Lai. Xin cho bình an và cứu độ muôn loài. Tôi cầu nguyện cho Cữu huyền thất tổ , cha mẹ hai bên. Xin gia hộ cho chồng tôi sức khoẻ tốt hơn, cho các con, các cháu tôi khoẻ mạnh, vui vẻ, biết yêu thương và biết chịu đựng mọi khó khăn, trắc trở của đời sống.
26 Tháng Giêng 2012(Xem: 19028)
Chuyện bình thường trong xã hội này không dưng trở thành nỗi ngạc nhiên trong một thể chế khác. Hình như có những chiếc lá vàng may mắn đã bay lượn trong hoan ca trước khi về với đất...
25 Tháng Giêng 2012(Xem: 19318)
“Tôi không thể ngồi yên Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm Một nghìn năm hay triền miên tăm tối
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 22584)
Thưa các anh, các anh đã gục ngã với tình yêu quê hương, vì hai chữ tự do cho tha nhân, chúng tôi những người sống sót trong cuộc chiến, không bao giờ quên các anh, mong được về thăm lại những nơi mà chúng ta đã cống hiến tuổi thanh xuân cho tổ quốc.
24 Tháng Giêng 2012(Xem: 19094)
Đã bao mùa Xuân trôi qua ...có nhiều biến chuyển trong cuộc đời...Ba và thầy Rao đã yên lành nơi cõi vĩnh hằng. Tôi vẫn không quên những lần thầy đến nhà tôi, Ba và thầy đứng cạnh hồ cá trước sân nhà. Cả hai nói về chuyện thời sự và về việc học của tôi. Thầy luôn luôn quan tâm ..
18 Tháng Giêng 2012(Xem: 25973)
Đau quá nên đâu biết đã chín giờ tối, có lệnh lên tàu hỏa. Tay kéo lê chiếc sac marin, bước thấp, bước cao lê lết lên tàu. Điều kỳ lạ là mới vừa ngồi xuống, thở phào, chợt nghe cơn đau dịu xuống, rồi vong bặt
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 26438)
Hồi đó, tôi chưa đọc Kinh Phật nên không lý giải được hiện tượng kể trên. Về sau, trong những năm cày cuốc trên Khu Kinh Tế Mới Bảo Lộc, tôi lần mò đọc Kinh Luận mới vỡ lẽ. Nếu hồi đó tôi hiểu được lẽ "Tùy Thuận Duyên Giác",
16 Tháng Giêng 2012(Xem: 18576)
Anh đó, Nuôi dưỡng bằng đất bồi Cửu Long, Tim đỏ thắm như bã trầu của mẹ quê, sinh con trai lớn lên làm cách mạng, ôi cách mạng Thế Giới Thứ Ba nổi trôi hơn thân phận con người.
10 Tháng Giêng 2012(Xem: 25767)
Ngựa hoang muốn về tắm sông, nhẫn nhục. Dòng song mơ màng chết trong thơm ngọt! Trong cuộc sống có lúc cảm thấy đau khổ tột cùng, rồi hắn đắc ý với câu nói của vua Lia trong tác phẩm của văn hào Shakespear :- "khi con người ta đau khổ đến cùng cực là lúc ta sung sướng nhất !
08 Tháng Giêng 2012(Xem: 19275)
Những điều em nghĩ về anh, tưởng tượng về anh thuở đó đã tạo trong em hình ảnh một người khổng lồ, là anh. Và em đã yêu anh qua hình ảnh người khổng lồ đó. Nhưng anh nào có biết gì đâu.
02 Tháng Giêng 2012(Xem: 18676)
Bài toán cuộc đời chưa và có lẽ sẽ chẳng bao giờ tìm được ẩn số hài lòng người giải nhưng cứ mỗi một năm mới đến lại đem theo hy vọng cho một dấu nhân của chia xẻ và thương yêu, một dấu trừ cho bạo lực và chiến tranh. Được như vậy thì có lẽ mùa Xuân sẽ vẫn ở quanh năm trên quyển sổ cuộc đời.
30 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19689)
gã sẽ về thăm lại chốn tù đày thuở nọ. Để có dịp ngắm nhìn Bến Ngọc dưới trăng thanh, lấp lánh khoe ánh ngọc. Để buổi chiều tà trên đỉnh Dốc Phục Linh, ngồi lặng ngắm bầy chim sãi cánh tìm về tổ ấm. Để đắm mình trong Dòng A Mai trong vắt, rồi nửa đêm thao thức, văng vẳng bên tai xào xạt, sóng bổ ghềnh.
27 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19438)
Ngày xưa, ông Carnot khi thành nhân còn có dịp về ngôi trường làng thăm thầy cũ. Những Carnot Việt Nam trong những ngày tàn của thế kỷ có một quê hương mà không được về. Đến khi về được chắc không còn thầy để thăm.
25 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18469)
Tôi đã chạy như bay đến bệnh viện khi được thằng con trai báo tin là vợ tôi đã được cứu sống. Tôi lao vào căn phòng có vợ tôi đang nằm im lìm, thoi thóp. Tôi kịp giữ nàng lại lúc nàng cố gắng lấy sức tàn để đập đầu vào tường tự sát một lần nữa. Tôi ôm nàng và khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi van xin nàng hãy vì tôi, vì các con mà sống.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19186)
Con người nào có hơn gì cây cỏ! Thiên nhiên làm chủ vạn vật; con người chỉ là sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la. Dù ở nơi nào trên mặt đất, con người vẫn chỉ là sinh vật nằm trong bàn tay của Thượng Đế.
21 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 19247)
Rồi ngày tháng dần trôi, cháu ngoại em nay đã vào lớp 9. Cháu ngoại tôi cũng chuẩn bị vào lớp1. Gặp tôi, em nở nụ cười và gật đầu chào. Tôi đáp lại. Gặp nhau chẳng biết nói năng gì?. Tôi định chép lại những bài thơ để tặng em. Chắc ngày xưa em có đọc, nhưng bây giờ không còn nhớ. Nếu em có địa chỉ email thì hay quá.
14 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20044)
Tôi có nghe ai đó nói: Với thế giới này, bạn chỉ là một người. Nhưng với một người, bạn là cả thế giới của họ. Cảm ơn bác, cảm ơn người đàn bà nhặt lon trên đất Mỹ. Chính bác đã mở ra trong tâm hồn cháu cả một thế giới lắng đọng bao la: Một thế giới kiến tạo từ đôi tay gầy guộc của người mẹ tần tảo.
09 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 21319)
Những cánh cửa hé mở... Những dòng đời trôi theo một nhịp thiết tha, trôi theo mệnh nước, trôi theo phận người, trôi nổi bềnh bồng, chan chứa đam mê, đau khổ, và khát vọng trong ánh sáng chói lòa của tình yêu. Tình yêu, từ thuở hồng hoang, chỉ đơn thuần có hai màu trắng và đen.
06 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 18638)
Không biết đối với mọi người mùa Giáng Sinh ra sao, riêng tôi, mùa Giáng Sinh ở tuổi nào vẫn đem lại màu xanh tươi vui mà tâm hồn tôi luôn mở ra để đón nhận.
04 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 24650)
Tự dưng ông Dũng thở dài đứng bật dậy đặt nhẹ tờ giấy bạc lên bàn rồi bỏ đi ra bên đường, nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh thẩm mà ngở như là mình đang trên chiếc xe đạp thả dốc Kỷ Niệm gió phanh ngực áo về hướng Biên Hùng mắt đỏ hoe. Hẳn là đã vướng bụi đời lang thang .
02 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 25628)
Mau quá tụi bây há! Thoáng cái mà đã gần nữa thế kỷ rồi. Cũng như thằng Luận nói, tao chẳng bao giờ nghĩ là tao sẽ sống đến ngày nay mà gặp lại được tuị bây. Vậy thì ơn trời đất ban cho, từ nay về sau sống thêm ngày nào thì ráng mà vui thêm với đời ngày đó vậy, coi như tụi mình đã lấy lại vốn và đang gom lời.
01 Tháng Mười Hai 2011(Xem: 20084)
Theo quan niệm của người Á Đông mình, được gọi là THỌ khi đã bước qua tuổi 60, lục tuần, tức là đã đi hết một vòng tuần hoàn của thiên can, địa chi.Đối với tôi, đó cũng là điều hảnh diện và sung sướng khi cảm nhận mình hiện diện trên cỏi đời nầy được 60 năm,
29 Tháng Mười Một 2011(Xem: 16715)
Khi đề cập đến phụ nữ Việt Nam, ai ai cũng đều thừa nhận rằng từ ngàn xưa cho đến nay họ là những người đàn bà dịu hiền, thùy mị, đoan trang, đảm đang, trung trinh tiết hạnh, giàu lòng hy sinh
28 Tháng Mười Một 2011(Xem: 17817)
Chẳng ai biết tên thật của ông ta là gì, mãi cho đến lúc câu chuyện khủng khiếp đó xảy ra. Thường ngày Người Chăn Vịt Trại Châu Bình chúng tôi vẫn gọi ông là ông Năm Cò. Tôi cũng không hiểu tại sao ông lại có cái tên này.
25 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18204)
Chán đời phiêu bạt bị gậy trờ lại mái nhà xưa đuổi gà cho vợ, đến ngày lể Tạ Ơn nhìn mặt mình trong kiếng sao thấy gần giống con gà tây ngoài vườn. Chắc là tại ăn nhiều gà quá hay chăng?
24 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19604)
Ấy chết! Thứ Năm tuần này là Lễ Tạ Ơn, sao Lão Móc lại đi nói chuyện bá láp làm phiền nhiều người như vậy nhỉ? Nhân Lễ Tạ Ơn, Liên Đoàn Gà Tây toàn quốc có tặng Tổng Thống Hoa Kỳ một con gà tây, và con gà tây này sẽ được Tổng Thống tha mạng,
21 Tháng Mười Một 2011(Xem: 19575)
Đã 20 năm rồi, những kỷ niệm về muà Tạ Ơn đầu tiên trên nước Mỹ vẫn còn nằm nguyên trong trí nhớ cuả tôi. Tôi yêu đất nước này biết bao, một lần trở về chốn cũ
16 Tháng Mười Một 2011(Xem: 21126)
Một số cặp vợ chồng tân tiến muốn gọi nhưng vẫn còn ngượng ngùng với hàng xóm, chỉ thầm kín tỏ tình với nhau trong buồng, thỏ thẻ chỉ đủ hai người nghe với nhau
02 Tháng Mười Một 2011(Xem: 22686)
Tôi biết… tôi biết… Hễ nói tới chiếc áo dài trắng là mọi người nghĩ ngay đến sự ngây thơ hồn nhiên, vẻ dịu dàng xinh xắn của các cô nữ sinh. Nhưng nào có ai biết đưọc nổi khổ của bọn con gái tụi tô
01 Tháng Mười Một 2011(Xem: 18079)
Hò… ơ… Rồng chầu ngoài Huế, Ngựa tế Đồng Nai. Nước sông trong sao cứ chảy hoài, Thương người xa xứ lạc loài đến đây.
31 Tháng Mười 2011(Xem: 18792)
con còn đi khắp thế gian khóc cười. Cuộc đời là vậy đó. Con còn nặng nợ với đời và sẽ tiếp bước ba, theo sau . Câu trả lời chỉ còn là thời gian. Vĩnh biệt ba kính yêu của con.
28 Tháng Mười 2011(Xem: 19328)
Xin được phép mượn lời của nhà thơ Phan Văn Trị trong bài họa với Tôn Thọ Trường ngày xưa “Ai về nhắn với Chu Công Cẩn, Thà mất lòng anh, đặng bụng chồng” để trả lời với những ai vẫn còn trách cứ,
23 Tháng Mười 2011(Xem: 19507)
Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy
21 Tháng Mười 2011(Xem: 18035)
Mùa Thu là mùa của lá rụng, ai cũng ngẩn ngơ nhìn cảnh tàn tạ của những chiếc lá khô đã sống hết một đời của lá, rơi xuống và nằm thinh lặng trên mặt cỏ
17 Tháng Mười 2011(Xem: 19221)
Hòa trong nỗi sầu vào thu, suối mơ cũng buồn vì suối lưu luyến tình nhân thế. Nỗi buồn tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, tình yêu tưởng không thể nào trong sáng hơn thế, chẳng bợn chút dục vọng, sầu thương, mà dường ru con tim nguôi ngoa lắng dịu.
13 Tháng Mười 2011(Xem: 20969)
Em không nghe, không biết gì hết… Nhưng còn tôi, tôi nghe và hiểu được sự rung động của tim mình và cũng biết rằng mình đang yêu nhưng không nói ra được vì …vì nhút nhát, rụt rè… của cái tuổi học trò mới lớn đang biết yêu. Cũng có thể em đã nghe nhưng vẫn giả đò làm ngơ, như con nai vàng ngơ ngác
03 Tháng Mười 2011(Xem: 20094)
Để rôi năm tháng dần trôi theo cõi đời nghiệt ngã, ông cởi áo đi tù, gậm nhấm nỗi hờn vong quốc, bà vẩn ở lại nhà đêm đêm cố tìm lấy hơi ấm của chồng qua manh áo cũ.