11:06 CH
Thứ Năm
28
Tháng Ba
2024

TẾT QUẨN QUANH- BÙI TUYẾT MAI

12 Tháng Hai 202110:37 SA(Xem: 6279)
Hãy rung lại tiếng chuông của những ngày vàng trong quá khứ. Có thể ta sẽ nghe ra hồn mình còn run rẫy trong từng mỗi thanh âm…
 
                          Inline image

                       
                                            Tết Quẩn Quanh

Không khí tết đã quẩn quanh ngoài sân nhà, cây mai nhà trồng chỉ cao ngang bằng cánh tay giơ thẳng ra của tôi, vậy mà chớm đầy những nụ non tơ đang ngập ngừng bung cánh, vạt cúc ngả rạp trước sân, hoa vàng rưng rưng hé nở, khi tròn đầy, ngó tựa như những đóa mặt trời thu nhỏ trong tay. Đám vạn thọ, tôi rải hột bông khô từ tháng 10 âm lịch, nay vừa kịp nở tròn viên mãn, mảnh vườn nhỏ sau nhà như bừng sáng bởi sắc màu vàng cam, cái màu có vẻ … quê quê, nhưng tôi yêu vô cùng cái bình dị dân giả đến nao lòng của bông vạn thọ mà má tôi hay dành dâng cúng tổ tiên.

Tôi nghe mùi thơm dịu của cỏ cây, của hoa lá trong hiu hiu gió thoảng đưa về.

Tôi nói tết quẩn quanh, bởi nơi khu tôi ở chỉ có mình nhà tôi đón tết, chẳng có đủ rộn ràng cho hương vị tết đượm tỏa lan. Có lúc tôi thèm đến ngẩn ngơ những câu nói với cho nhau về chậu bông Vạn Thọ, cặp Cúc Mâm Xôi hay cây Quất sai quả, trái nó kết vàng nghịt hết cả cây vừa mới mua về, tưng tiu đem ra chưng ở trước nhà, rồi hỏi vóng sang bên: – “chị ơi, thấy có đẹp không?
 
Tôi thèm nghe tiếng chổi quét xào xạc của nhà hàng xóm lúc chiều về, lúc không gian đã ngậm đầy hương tết, thấy tôi mở cửa bước ra để tưới thêm chút nước cho mấy chậu vạn thọ trước hiên nhà, chị ngưng tay chổi than vãn:  – “Em đi chợ tết xong xuôi hết chưa, trời, sáng nay chợ đông, nhưng mà thôi, mỗi năm chỉ có mấy ngày này…”
 
Tôi thèm thấy lại hình ảnh lam lũ của những cụ già, ngồi khoèo trên tấm bạt trải ra đất, trên đó bày bán những trái mãng cầu, đu đủ, những trái dừa, năm mười bụi bông thọ, bông cúc còn đầy nguyên đất dính khô không chịu rời đám rễ … mà tôi nghĩ, chắc là vừa hái từ mảnh vườn nghèo khó của mình sáng nay để kịp đem ra chợ bán tết. Cái sạp (không, phải gọi là cái khúm) bán chợ tết của những cụ già không có chút trau chuốt, những thứ mà người bán có thể phải chăm chút để dành cho tới ngày cận tết mới quảy gánh mang ra, với hy vọng sau buổi chợ cuối năm này sẽ có thêm chút tiền để nhà mình đón tết đàng hoàng hơn năm cũ ... Và tôi, bao giờ cũng ghé “cái khúm chợ tết” đơn sơ đó trò chuyện dăm câu, mua chục mãng cầu, mấy trái đu đủ, vài trái dừa để về kho thịt ... Tôi mua, vì tôi thèm thấy những ánh mắt đã vương đậm khói chiều thoáng rạng rỡ hân hoan, quơ đôi bàn tay nhăn nheo lam lũ dạy cho tôi:  – “… trái mãng cầu này nè, trái này mới ngon nè con…”

Không chỉ dạy cho tôi biết cách lựa trái cây sao cho ngon (chứ không cần đẹp), những cụ già chứa đầy nhân dáng quê Mẹ ấy, còn dạy cho tôi biết nhận thấy, biết giữ lấy nổi xúc động ẩn dấu của con người, khi nhìn thấy đôi quang gánh kĩu kịt trên đôi vai nhỏ bé chai sần, vẫn chất đầy gánh nặng mưu sinh, nghe như trong tiếng mời gọi mua hàng, chứa đầy da diết nổi cơ cực phận đời của tuổi già nua ... Và tôi đã bao lần muốn rơi nước mắt, khi biết ra, dù có nhọc nhằn dành dụm cả năm, quang gánh quảy về cuối buổi chợ vẫn nhẹ tênh, nhưng lại oằn nặng những nổi niềm …

Tôi nhìn thấy một khoảng lặng thẳm sâu trong tôi giữa phố phường tấp nập của phiên chợ cuối năm!

Và xa hơn nửa, tôi thèm thấy dáng má tôi đứng chắp tay trước bàn thờ thơm khói hương, mắt nhắm sâu, miệng lâm râm. Đứng kế bên má, tôi lúc đó còn nhỏ xíu, cứ ngước đầu lên ngó má, ráng nghe coi má nói cái gì … Lớn lên mới biết, không phải má nói, mà là má tôi đang thành kính nguyện cầu.

Tôi thèm cái dắt tay của má đưa tôi tới chùa sau khi cúng xong giao thừa, để xin chút lộc non mang về với mong ước gia đình được may mắn khỏe mạnh suốt năm. Tôi thèm thấy nụ cười ba tôi thiệt hiền khi bước vào nhà giở nón treo lên trên móc, sau khi đi chúc tết đâu đó về:  “Có chút gì, dọn cho tôi ăn đi bà…”

Tôi thèm được nằm lại trên chiếc ván gỗ xưa (mà tôi nhớ hồi nhỏ tôi hay nghe ba má gọi là đivăng) dày ơi là dày, màu gổ lâu năm nước lên đen bóng, tôi nằm cuộn tròn nhỏ nhoi bên cạnh ba mình … Tôi nhớ mình cố ngủ (mà ngày thường thì dễ gì, ngày nào cũng bị má tôi la, vì con nít không có được thức khuya) tôi nhắm mắt hồi lâu, mở ra sao vẫn chưa thấy đến sáng ngày mồng 1 mong chờ?

Đó là tôi của tuổi thơ không yên được giấc ngủ, với lòng chộn rộn đợi tết về …

Tôi trẻ nhỏ là thế, vậy mà dường như tôi cũng bị cuốn hút theo cái linh thiêng của sự giao thoa giữa đất trời trong đêm 30 cuối năm kéo dài đến sáng mồng 1, tôi dấu hết mọi háo hức xôn xao cứ chực trào ra bên ngoài, cũng đi đứng nhẹ nhàng không chạy giởn lung tung … Tôi thấy mọi thứ bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng thanh thoát, đồng hồ vẫn đều đặn tiếng gõ nhịp, khoảnh khắc tính bằng giây ấy sao quá đổi linh thiêng.

Và tôi thiếp ngủ với nụ cười trẻ thơ trong giấc mơ …

 
Tôi thèm được bừng dậy trong cái không khí khẽ khàng sáng mùng 1 đầu năm trong nhà, mọi thứ đều nhẹ nhàng, khói hương lãng đãng trong đốm sáng của bóng đèn nhỏ xíu trên bàn thờ, tôi nhớ lại, và vẫn bắt gặp y nguyên cảm giác ấm áp phủ đầy trong căn nhà nhỏ của tôi, trong tâm hồn tôi.  
 
Tôi thèm thấy lại mình của buổi sáng đầu năm thức dậy, nhảy tọt xuống giường (chứ không như mọi ngày, ưởn qua ẹo lại chục lần, đôi mắt mới mở nổi ra). Tôi nhớ cái bừng dậy của tuổi thơ mang một chút hốt hoảng, như sợ mình ngủ trễ giấc, sẽ làm lở mất cả mùa xuân. Tôi nhớ cái rón rén mở hé cửa nhìn những xác pháo đỏ tả tơi nằm yên rãi rác trước sân nhà, xác pháo tan vụn, nhưng sao nhìn mà chẳng thấy buồn chút nào, lòng vui  thầm nghĩ, lát nửa đây thế nào tôi cũng xí được một vài viên pháo sót lại chưa kịp nổ tối qua …

Tôi thèm thấy lại những thiệp chúc tết treo lủng lẳng trên những nhành mai chưng ở trong nhà, tôi nhớ mình cứ hay nghiêng đầu để đọc những chữ viết bên trong, đọc vì vui, vì tò mò, chứ thiệt tình, thuở nhỏ có biết hết được đâu. Giờ lớn lên, tôi mới nhận ra rằng  “Tết”  còn mang nghĩa bao dung, người ta cảm thấy yêu thương nhau hơn, sẳn sàng bỏ qua mọi nổi bận lòng, và dành tất cả mọi lời chúc tốt đẹp cho nhau với hết cả chân tình (từ bao lâu rồi nhỉ, tôi đã không còn gửi những lá thư, những tấm thiệp viết tay cho ai, và cũng không ai gửi cho tôi. Tôi chợt giật mình tiếc nuối, chắc là từ đây sẽ không còn ai có được cái cảm giác bồi hồi, giở lại thư xưa để nhớ nhau qua từng nét chữ…)

Tôi thèm thấy lại khoảng không gian lắng đọng êm ắng của những ngày đầu năm, thảng hoặc mới có một vài chiếc xe lam chạy ngang qua (với tiếng máy nổ tạch tạch của xe mà tôi không quên được)  trên đó chở đầy (chắc là một gia đình) người lớn và với đám trẻ nhỏ ăn mặc đầy màu sắc thật vui mắt … Có khi tôi cũng thấy những chiếc xe ngựa chạy lóc cóc, chở những cô dì mặc áo dài, tay nắm hờ trên thành xe, bình thản ngồi như đong đưa theo nhịp xe vó ngựa … Không sang trọng, cũng chẳng cầu kỳ, nhưng với tôi, những hình ảnh hiền hòa đó trong ngày đầu năm, mới tuyệt đẹp đến làm sao!

 
Trong những ngày cuối năm như thế này, tôi cứ hay bày biện đủ thứ nổi nhớ nổi thèm … đến nổi tôi không biết sắp xếp như thế nào cho đủ hết những cảm giác trong tôi, nên giống như đang bị ứ tràn làm tôi nghẹn lòng muốn bật khóc … Tôi nhớ thật mà, nhớ lắm … chỉ tại tôi không đủ ngôn từ để nói được hết mà thôi!
 
Tôi thèm nhớ chỉ để mà thương!
 
Bây giờ, ở nơi này, tôi im lặng lắng nghe từng bước nhẹ của mùa xuân về, gió vẫn se se mặc cho những sợi nắng đan xiên dần nhẹ lên giữa bầu trời trong vắt. Tôi im lặng lắng nghe tiếng cây non nứt mình nhú lộc đâm chồi, bướm lượn vờn quanh đám hoa tóc tiên níu lấy bờ tường nhà tôi như đang trò chuyện, và trên cao những chú chim sâu rối rít chuyền cành…
 
Đã bao nhiêu cái tết quẩn quanh rồi nhỉ? Tôi hôm nay có gì lạ hơn ngày hôm xưa không?  Hay cũng lại là những quẩn quanh cũ, cứ hết năm ghé đến một lần?  Ở đây, tôi cũng đón tết với mâm ngủ quả và dăm ba cành mai hoa cũng vàng, nhưng sao tôi vẫn thấy không thể giống màu hoa mai vàng của tôi thuở trước?  
 
Hôm nay đã là 29 tết, trong nhà cũng mang đầy không khí cuối năm với mùi thơm chua dịu của keo củ kiệu, hủ dưa giá, dưa hành. Cũng ấm áp mùi thơm của nồi thịt kho hột vịt, thêm nồi khổ qua (như năm xưa má dạy), mà hồi đó tết đến là nhà tôi không thể thiếu, má nói:   “người ta có nồi khổ qua trong nhà đầu năm để ăn, là cho mọi cái khổ ải sẽ qua đi!”     
 
Tôi chuẩn bị cho gia đình nhỏ của tôi, giống y như hồi nhỏ được nhìn thấy ba má tôi lo liệu cho tết trong nhà. Giống lắm mà, đâu có gì khác, nhưng sao cảm giác của tết trong tôi không còn như xưa? Đất trời vẫn thế, vẫn xoay vần theo chu kỳ năm tháng, vẫn đem tết đến cho vạn vật cuộc đời, tôi đã đánh mất điều gì để không còn cảm nhận được tết như xưa?

Thôi thì đừng hỏi lòng mình thêm nửa, ngoài kia Xuân vẫn đang về, vẫn dịu dàng thay mới đất trời, và tôi vẫn vậy, vẫn quẩn quanh chăm chút cho riêng mình một khoảng trời riêng.

Thời gian không là gì cả!      
                                            
Nếu không thể chạm được tay vào quá khứ, thì ta cũng còn đây ký ức để quay về …

Bùi TuyếtMai     

                                Inline image
 
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
10 Tháng Chín 2011(Xem: 20184)
Buồn bả nghẹn ngào nhưng tui không khóc, chỉ từ chối không ăn cơm thịt gà hôm đó. Mặc cho chị Gấm chọc ghẹo tới cở nào tui chỉ ăn cơm với xì dầu. Nhìn cái đùi gà nằm trên dĩa với những lằn dao chặt ngọt qua lớp da vàng óng đầy mở tui thù chị Gấm chi lạ.
03 Tháng Chín 2011(Xem: 21240)
Ra đường nhìn gái còn khen là đầu óc còn sáng suốt.(khi nào nhìn đàn ông thành đàn bà thì tôi mới run). Sự sống trên trái đất này sẽ không tồn tại nếu không có những người như chồng tôi và bạn bè của anh.
30 Tháng Tám 2011(Xem: 20205)
Gió mưa sấm sét đùng đùng, Dãi thây trăm họ nên công một người. Khi thất thế tên rơi đạn lạc, Bãi sa trường thịt nát máu rơi,Trời sẽ tối, tiếc thương rồi sẽ hết. Mong các anh yên nghỉ, siêu thoát và xin hãy tha lỗi cho sự chậm trễ của chúng tôi, những người còn sống!
26 Tháng Tám 2011(Xem: 20102)
Má tui tuổi con chó, năm nay chắc cỡ 77 hay 78 gì đó, tui hỏng nhớ rõ. Người ta thường hay bảo người già hay thay đổi tính tình nhưng má tui thì có khác chi đâu? Bả vẫn thế! Như xưa. Vẫn hà tiện và tính toán chi li từ đồng bạc nhỏ
19 Tháng Tám 2011(Xem: 20787)
- Cu Lửa biết không ! Thỉnh thoảng tao nhớ đến mày ! ......Lúc nào vậy chị? Tui xin báo cho chị một tin mừng là lời nguyền ngày đó của chị rất là linh thiêng, tui đã...đã Xèo!
11 Tháng Tám 2011(Xem: 19938)
Phải về hỏi thằng Định thôi, hình như bây giờ nó đang nối nghiệp ông già ngồi may cái gì ở đó với con vợ to như cái mền. Chắc là của ai đặt rồi không đến lấy nên nó phải lấy? Định ơi, sao mày không kêu ông thầy cúng?
08 Tháng Tám 2011(Xem: 20009)
Em ra nấu cơm đi trong lúc anh tắm rửa thay quần áo. Hôm qua món cà pháo om với bì lợn, với đậu phụ rắc tía tô, anh thích lắm, ăn được mấy bát cơm. Hôm nay em làm món cá rán và món nộm rau muống trộn với thịt ba chỉ, tôm, khế, rau răm và vừng em nhé. Việc gì đi ăn nhà hàng cho tốn tiền và làm sao có món Bắc Kỳ ngon như của em cơ chứ
06 Tháng Tám 2011(Xem: 20421)
Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
05 Tháng Tám 2011(Xem: 20035)
Khổ cho các nhà thơ, các chàng nhạc sĩ dù có nhoi nhói thất tình, cũng chẳng còn tìm đâu ra tà áo cưới để than để thở, vả lại các cô dâu bây giờ biết rõ họ đi đến đâu và sẽ làm gì, chẳng ai cần bánh quế - bánh cốm – bánh phu thê (xu xê)...
31 Tháng Bảy 2011(Xem: 21506)
Biết nói chi đây, tui chỉ là thằng nhóc con ngày đó, mà bây giờ thì Mỹ, Cộng hài hoà xúng xính trong cái áo dài cổ truyền phong kiến có in chữ THỌ cùng nhau đi lễ chùa Hương hôi rình, còn thằng tui thì âm thầm nhang đèn cúng vái cho nhỏ Mai với anh Ba Khả trong lòng. ..
28 Tháng Bảy 2011(Xem: 20996)
Đó cũng là lần cuối cùng tui gặp con Mai. Nghe nói ông Ba Râu bị bắt đánh xe bò vô rừng chở cái gì cho ai đó một tối rồi không bao giờ trở lại. Mai ơi ! cho tao xin lỗi mày, bây giờ mày ở nơi đâu? Mấy con dế mày cho đã chết từ lâu nhưng hình như tao vẫn còn nghe tiếng gáy đâu đây.
27 Tháng Bảy 2011(Xem: 21765)
Ngày mai,28/7/2011,ngày tưởng niệm lần thứ 38 năm đơn vị tôi bị phục đánh.Xin vọng tưởng đến anh linh cố thiếu tá Thạch ngọc Nhường,đơn vị trưởng của tôi,và các đồng đội đã anh dũng hy sinh.Nếu cùng chung số phận,ngày nầy 28/7/2011,là lần giỗ thứ 38 của tôi rồi. Kỷ niệm đau buồn mãi mãi không bao giờ quên.Xin thân chuyển đến quý vị bài bút ký nầy.
26 Tháng Bảy 2011(Xem: 20767)
Tui đã có về thăm lại chốn xưa trường cũ đó một lần, ông thầy Chín đã mất từ lâu, cái trường cũ của tui giờ là một căn phố cao như cái hộp quẹt dựng đứng trông quê không chịu nổi, nhưng cái sân gạch tàu đỏ vẫn còn đó.
20 Tháng Bảy 2011(Xem: 21734)
Chẳng còn dấu vết gì của chiến tranh để lại.Còn chăng là những địa danh:Bình long,An lộc,Tân khai,Suối Tàu ô,Xa cát,Xa cam,Xa trạch,Đồi Gió...trong lòng mỗi con người chúng ta,còn sống sót sau chiến tranh.Xin chiến tranh hãy ngủ yên trong tâm tư con cháu thế hệ mai sau của chúng ta.
19 Tháng Bảy 2011(Xem: 20937)
Anh thong thả uống hụm sinh tố và dõi mắt sang hàng cơm tấm bên cạnh. Đang tầm sáng, giờ cao điểm đông khách, anh chẳng thấy Ngọc Diệp đâu, chỉ thấy một bà to mập đang ngồi giữa nồi cơm to tướng không kém gì bà ta, và một cái bàn thấp trên bày la liệt những món ăn, những hũ đồ chua và hũ nước mắm, mấy ống đựng thìa, đựng nỉa
18 Tháng Bảy 2011(Xem: 20268)
Sống chung với một ông bố chồng già yếu, bướng bỉnh là chuyện không dễ. Ông hay than phiền, hỏi những câu không đúng lúc và từ chối các món ăn cần thiết. Ông hãnh diện về thời trai trẻ, cứ kể đi kể lại các câu chuyện của thời vàng son. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội...ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm
19 Tháng Sáu 2011(Xem: 20902)
“ Đời buồn như chiếc lá, lặng rơi bên hiên nhà. Mưa vô tình ngập lối Cuốn trôi mảnh hồn ta! “
15 Tháng Sáu 2011(Xem: 19928)
Tôi không thích khoe khoang về ông “Bố” của nhà đâu, vì chả lẽ lại “mèo khen mèo dài đuôi”, những điều tầm thường trong cuộc sống gia đình chắc nhà nào cũng giống nhau. Ngày lễ Cha ai cũng nhắc đến công ơn sinh thành dưỡng dục của Bố,
14 Tháng Sáu 2011(Xem: 19068)
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn lìa xa chị em tôi khi tôi vừa qua mười sáu tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính.
01 Tháng Sáu 2011(Xem: 20187)
Ông may mắn nhiều lần thoát chết và cuối cùng đến được bến bờ tự do qua con đường vượt biên bằng đường biển. Ông định cư tại Hoa Kỳ cùng với gia đình. Hồi ký “ Cuộc đời đổi thay” được tác giả ghi lại hành trình của một đời người thăng trầm suốt hơn 50 năm theo vận nước .
27 Tháng Năm 2011(Xem: 19465)
Tôi bốc ra những sợi tóc bạc ngày xưa của má để lên bàn tay. Tôi đưa bàn tay với nhúm tóc lên mủi. Tôi nhấm nghiền đôi mắt. Mùi hương thoảng nhẹ mơ hồ trong ảo giác. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ trong căn nhà cũ quạnh vắng buồn hiu!
26 Tháng Năm 2011(Xem: 20374)
Ngày hôm nay viết những dòng này tôi muốn nói với các bạn rằng trong bao chia ly cuộc đời có gì hạnh phúc hơn những hạnh ngộ bằng hữu. Làm bạn với anh Tô hòa Dương ngày nọ là một trong những hạnh ngộ bằng hữu ấy
18 Tháng Năm 2011(Xem: 21531)
Tôi ở đội kỹ luật một năm rưởi được đưa ra đội nông nghiệp và được thả về nhà, tôi dùng chữ thả rất đúng nghĩa của nó, chúng ta không thể ngộ nhận chữ thả và chữ tha được vì chúng ta có tội với ai đâu mà được tha
10 Tháng Năm 2011(Xem: 20279)
em là một người mẹ chồng tuyệt vời chưa đủ, mà là một phụ nữ miền Nam tuyệt với nữa đấy, vì lúc nào cũng nhân hậu, hào phóng, dễ tính và dễ thương vô cùng.
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19720)
Cám ơn mẹ đã cho ba con, đã cho con một ngọn lửa tình yêu không bao giờ tắt, một dòng đại dương tình yêu không bao giờ khô cằn, một bầu trời tình yêu luôn chói lòa rực sáng, ngát hương ...
04 Tháng Năm 2011(Xem: 19683)
Tôi sinh ra ở miền Bắc VN sống và trưởng thành tại Sài Gòn. 1970 gia đình rời về Biên Hòa là lúc tôi lên đường nhập ngũ làm tròn bổn phận người trai thời binh lửa.sau 1975 khi đất nước rơi vào tay CS tất cả những hoài bão tương lai của tôi biến theo thời gian
27 Tháng Tư 2011(Xem: 20415)
Em Sài Gòn diễm ảo của anh xưa Mình mất nhau mười hai mùa nắng mưa Anh cứ ngỡ đã mười hai thế kỷ…
26 Tháng Tư 2011(Xem: 19640)
Độ 7 giờ, tiếng xích của chiếc PT76 nghiến mặt đường từ từ tiến lên từ hướng chợ, khi đến gần cổng của BCH/CSQG/Quận Long-Thành dừng lại vì lựu đạn và M79 bắn xối xả của anh em phòng thủ, tôi đang ở trong bunker, nằm ngay góc Chi-khu và văn phòng ban ANQĐ/Quận, xuyên qua lỗ châu mai nhìn thấy những bóng đen lốp ngốp phía trên mui xe
24 Tháng Tư 2011(Xem: 19904)
Chất xám đã chảy rakhỏi nước rất nhiều từ cuộc di tản vĩ đại của tháng 4 năm 75, chất xám bị thui chột trong các "trại cải tạo", rồi tiếp tục rò rỉ theo những chiếc ghe vượt biên nhỏ nhoi, đầy tội nghiệp. Chưa dừng ở đó, chất xám Việt Nam tiếp tục thất thoát cho tới bây giờ,
16 Tháng Tư 2011(Xem: 20980)
Vâng, tôi sẽ im lặng cho đến chết, để xa chàng mà vẫn mang theo đời mình trọn vẹn hình ảnh người yêu đầu đời năm xưa, để con tôi vẫn giữ nguyên trong lòng sự ngưỡng mộ suốt đời nó, khi luôn luôn nghĩ rằng có một người cha đã anh dũng hy sinh vì Tổ Quốc.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20948)
Không biết mọi người ra sao, riêng tôi càng lớn tuổi càng thích lục lọi tìm những tấm ảnh cũ, mà mỗi tấm ảnh dù đẹp hay xấu, đã ố vàng với thời gian đều chất chứa ít nhiều kỷ niệm và nơi chốn.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 21598)
Hôm nay, ngồi đọc và viết bài “Hương Vị Ngày Xưa”, món ăn hai miền của quê Mẹ mà lòng tôi bùi ngùi không tả. Đã mấy chục năm rồi, nơi đất nước phồn hoa này, đầy đủ các món ngon vật lạ.
03 Tháng Tư 2011(Xem: 20493)
Tôi nhớ giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Mẹ, lom khom chụm lửa cho nồi bánh, dù Trời đang se lạnh. Tôi thương cái dịu dàng nhẫn nại của chị, ngồi nắn nót từng hũ dưa hành, dưa kiệu ngọt dịu trắng tinh
12 Tháng Ba 2011(Xem: 20913)
Vì vậy, sáng nay khi bà Tâm gọi sang để nhắc Duyên lát trưa qua chở bà đi chợ Việt Nam mua thức ăn, tiện thể xin quyển lịch “Tam Tông Miếu” (loại lịch bóc từng tờ) để bà coi ngày giờ, kiêng cữ cho cả năm, Duyên đã cười vang trong phone và nói với mẹ rằng: ”Má ơi, cái duyên “Tam Hạp”
08 Tháng Ba 2011(Xem: 20686)
Bố mẹ tôi người Bắc, di cư vào Nam lại sống trong khu xóm toàn người Bắc, nên tôi vẫn nguyên vẹn là con gái Bắc cả từ ăn nói đến cách sống ở đời.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 19425)
Mùng Hai Tết năm đó, cô Hai Lựa dẫn thằng Cu Tí về quê ăn Tết. Bất ngờ hay tin ông Cả Mẹo vừa mới qua đời. Tin như sét đánh ngang mày, mẹ con cô vội vàng chạy u về nhà ông Cả. Vừa bước chân vào nhà thì nắp quan tài cũng vừa đóng đinh khóa chặt lại
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20682)
Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng đất mà các nhà địa lý Tàu cho là có long mạch, mà long huyệt nằm ngay tại cái dốc cao vút ngay tại núi Châu Thới, vì vậy nhà triệu phú người Tàu tên Hỏa chôn nơi đây, cái tên dốc chú Hỏa có từ lúc đó
03 Tháng Ba 2011(Xem: 20386)
tôi rất vinh dự đã từng là cựu học sinh trường Tiểu Học NGUYỄN DU, Biên Hòa, có truyền thống tốt đẹp lâu đời và là một trong những ngôi trường đầu tiên của quê hương chúng ta, có lịch sử gắn bó với trường Trung Học NGÔ QUYỀN.
03 Tháng Ba 2011(Xem: 18887)
Bao nhiêu năm trôi qua, không còn được ăn Tết Việt Nam đúng nghĩa, mỗi độ Tết Nguyên đán , tôi vẫn ăn Tết bằng ký ức. Trong một khoảnh khắc sống bằng trí tưởng, ngày Tết vẫn còn nguyên vị ngọt ngào của bánh mứt, vẻ êm đềm của thời thơ dại.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19253)
Búp ơi! Em biết không chỉ cần ba mươi giây thôi vị Nguyên thủ Quốc gia tuyên bố đầu hàng đã làm thay đổi vận mệnh của một đất nước, chôn vùi cả một dân tộc trong đau thương tủi nhục, huống hồ chi từ đây cho đến giờ xổ số, em còn cả bốn năm tiếng đồng hồ thì sự hy vọng thay đổi cuộc đời em đâu phải là không thể xảy ra phải không Búp?!
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18638)
Anh cố tìm giấc ngủ, mấy đêm trước anh còn đi vào giấc ngủ với bao nhiêu là hình ảnh vui tươi, tuyệt vời của ngày Tết Việt Nam. Vậy mà đêm nay những hình ảnh đẹp đẽ ấy biến đi đâu hết? Anh mong sao sáng mai thức dậy, đọc báo thấy tin chính quyền Việt Nam vừa… ra lệnh cấm không cho Việt Kiều về quê ăn Tết nữa. Chắc lòng anh sẽ…vui như Tết. Khỏi phải đi đâu cả.
10 Tháng Hai 2011(Xem: 19543)
Tôi đã xa Tổ Quốc nhiều năm. Thời gian không dài nhưng cũng đủ để nhớ, quên nhưng không thể xóa mùi hương có được từ những năm tháng cũ. Làm sao quên được mùi sữa Mẹ tinh khôi những ngày chưa lớn, mùi bùn trong đầm sen cuối làng thân thiết, mùi hương hoa cỏ lẫn trong sương sớm vào mùa Hạ ấm nồng
30 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21226)
"Cô ấy đã cho tôi sự sống, cho mẹ tôi sự ấm áp, cho tôi một mái nhà, bây giờ, tôi dành cuối đời tôi để chăm sóc cô ấy" Anh dắt tay chị đi, như ngày đó chị dắt tay đứa bé năm tuổi, họ cùng mỉm cười toại nguyện, một mối tình đẹp như những áng mây chiều êm ả trôi lờ lững ở cuối lưng trời…
29 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20424)
Sau một đêm khó ngủ, tôi nghĩ đến lời hứa con cuả tử sĩ Huỳnh Tự Trọng,sẽ kể về câu chuyện có thật này. Một bí ẩn cuả Tâm Linh, đối với tôi thật vô cùng khó giải thích. Trân trọng mời quý vị cùng xem. Và gọi là chút tình với hương linh người tử sĩ.
08 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 18925)
Khi gió muà Đông Bắc phả hơi giá lạnh lùng vào mảnh vườn hiu hắt, đầu tháng Mười Hai của mỗi năm, là tôi lại chạnh nhớ đến những mùa Giáng Sinh ngày thơ ấu. Lạ một điều là trong đáy lòng tôi bỗng ấm lại,
03 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20475)
Một câu chuyện gần gũi với đời sống hiện tại, dù biết phải “ an cư mới lạc nghiệp”, nhưng vẫn phải “liệu cơm gắp mắm” mới khỏi cảnh dở khóc dở cười khi mua một cái nhà vượt quá tầm tay.
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19186)
Chị rất đau khổ, lặng lẽ trở về nhà. Chị nhất định không kể câu chuyện cho mẹ chồng biết, cũng như bất cứ ai.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18395)
Tôi không có đập đìa gì hết. Tôi chỉ là một người trở về từ trại tù cải tạo với tài sản duy nhất và quý giá nhất là một cô vợ chung thủy và ba đứa con ngoan. Tôi gốc gác Biên Hòa, ngày xưa làm việc ở chi khu Long Toàn này, bị một cô nữ sinh tên là Bé Năm, nhà ở gần đó, trói cổ nên đã nhận nơi nầy làm quê hương!
04 Tháng Mười 2010(Xem: 18908)
Cái nhớ của tôi lập lại nhiều lần vào những thời điểm khác nhau. Nhớ Biên Hòa là điều có thật, hay nói cách khác là không giả dối chút nào.Không biết đêm nay tôi còn thao thức và trăn trở với nỗi nhớ Biên Hòa hay không?