8:48 SA
Thứ Năm
18
Tháng Tư
2024

CON MA ĐẠI HỌC XÁ MINH MẠNG - HUY DUY

23 Tháng Mười 201112:00 SA(Xem: 19492)

Đại học xá Minh Mạng, nay là Ký túc xá Ngô Gia Tự, toạ lạc trong khu tam giác giới hạn bởi các đường Minh Mạng, Triệu Đà và Trần Hoàng Quân. Đối với tôi, đường Minh Mạng đoạn từ Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương tới đường Triệu Đà là con đường đẹp nhất Sàigòn vào những năm đầu thâp niên sáu mươi của thế kỷ trước. Bạn hãy tưởng tượng về đoạn đường nầy nhé. Đại lộ Minh Mạng qua khỏi Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương có ba lằn đường, lằn giữa dành cho xe hơi và xe gắn máy, hai lằn hai bên dành cho xe đạp và người đi bộ. Phân cách giữa các lằn đường là hai hàng cây sao trăm tuổi,cao vút. Tới mùa hè, những quả sao với hai cánh quay tròn trong không trung, trông thật đẹp mắt. Chính vì vậy chúng tôi gọi đoạn đường nầy là “con đường có cánh sao bay”.

“ Con đường có cánh sao bay” dài chừng ba trăm mét. Đi từ Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương hướng vể đường Triệu Đà, phía bên phải bạn gặp một công viên nhỏ rồi tới khu nhà dành cho gia đình các giáo sư dạy đại học, kế tiếp là Đại Học Xá Minh Mạng và cuối cùng là Trường Trung Học Đệ Nhị Cấp Chu văn An. Đối diện với trường Chu văn An là Nhà Thờ, với những thảm cỏ xanh mướt, trên đó đặt nhiểu ghế đá. Chiều chiều các bạn sinh viên thường cùng với người yêu tản bộ dưới những hàng sao, cùng nhau tâm sự trên những ghế đá đặt quanh thảm cỏ của nhà thờ.

Đoạn đường Triệu Đà của khu tam giác nầy dài khoảng gần một trăm mét, một bên đường trồng toàn cây hoa ngọc lan. Chắc những cây ngọc lan nầy cũng cùng tuổi với những cây sao trên đoạn đường Minh Mạng, nên cây rất cao. Nhiều khi đi ngang qua vùng nầy bạn không thể nhìn thấy bông, nhưng bạn cảm nhận được mùi hương của những bông ngọc lan ẩn mình trong lá. Nhớ thuở học ở trường Chu văn An tôi thường nhặt những cánh ngọc lan trắng thơm dìu dịu, do những cơn gió mang từ trên cao thả xuống săn trường.

Bây giờ mời các bạn cùng tôi vào đại học xá. Vào những năm sáu mươi của thế kỷ trước, Đại Học Xá Minh Mạng khác nhiểu so với ký túc xá bây giờ. Qua khỏi cổng là tám dãy nhà, mỗi bên bốn dãy, mỗi đầu dãy đều có một cây tràm bông vàng lớn, tạo bóng mát trên đường từ ngoài vào. Qua khỏi các dãy nhà là sân rộng, ở giữa là cột cờ với lá cờ lúc nào cũng tung bay theo gió. Vào tới sân, nhìn qua bên phải là trạm y tế sinh viên.Hầu hết sinh viên thời đó đều khám sức khỏe tại đây. Trước trạm y tế là cây phượng rất lớn. Ít khi nào bạn có thể thấy được một cây phượng lớn như vậy dù cho bạn là sinh viên đến từ thành phố hoa phượng đỏ. Chính nhờ cây phượng lớn như vậy nên trạm y tế lúc nào cũng rợp bóng mát. Phía đối diện với trạm y tế là dãy 9 gồm hai phòng 9/1 và 9/2 tiếp nối với phòng 9/2 là phòng học, đây là phòng tương đối lớn, có bàn dài và ghế dài đề sinh viên mang sách tới học. Sau dãy nhà nầy là phòng ping pong, phòng tập thể dục, phòng ăn và cuối cùng là câu lạc bộ do tư nhân thầu để bán đồ ăn, café, thuốc lá… cho sinh viên. Qua khỏi câu lạc bộ là một sân cỏ, ở cuối sân có một cửa nhỏ thông sang khu bên cạnh.

Khu bên cạnh mà tôi vừa nêu, mới là không gian chính trong câu chuyện nầy, đó là CƠ THỂ HỌC VIỆN nơi dự trữ vài tử thi dành cho sinh viên y khoa thực tập giải phẫu. Đôi khi bên cảnh sát hình sự cũng nhờ Đại Học Y Khoa giải phẩu tử thi ở đây, để phục vụ cho công tác điều tra. Nghe nói các tử thi vô thừa nhận được đưa tới đây phục vụ cho việc học tập của sinh viên y khoa, trước khi đem hỏa táng. Cơ thể học viện có cửa thông qua một nhà xác. Nhà xác nầy của bệnh viện Hồng Bàng và nằm trên đường Triệu Đà, nhà xác nầy cũng đã cung cấp không ít tử thi cho cơ thể học viện.

Đại Học Xá thuở đó có rất nhiểu chuyện xoay quanh cơ thể học viện và cái nhà xác nầy. Nhiều người nói họ thấy những bóng trắng bay từ cơ thể học viện sang cây phượng, nhảy múa và ca hát trên đó. Có người nói họ đang ngồi học trong phòng học tự nhiên cảm thấy ớn lạnh và thấy như một bàn tay lạnh buốt rờ vào gáy họ. Chuyện được kể nhiều nhất là những người làm trong câu lạc bộ, họ nghe được những tiếng trai gái rù rì ngoài sân cỏ hoặc tiếng khóc lóc nỉ non của một cô gái nào đó trong phòng ăn. Cũng có người bạo gan bật đèn đề kiềm tra, nhưng chẳng bao giờ phát hiện được gì. Tôi chẳng bao giờ tin vào các điều bịa đặt đó. Nhưng rồi một chuyện xảy ra sau đây đã làm tôi hoang mang không ít.

Cuối năm 1965, phòng tôi có tất cả bốn người. Dịp nầy có hai bạn về quê nên trong phòng chỉ còn tôi và Tuấn. Tuấn là sinh viên năm thứ ba trường Y khoa. Tháng trước Tuấn bị bệnh phải nằm nhà thương mất mấy ngày, nên tâm thần nhiểu lúc không ổn định. Tuy nhiên Tuấn cũng đã đi học lại bình thường.

Hôm đó trời mưa, có lúc mưa lớn. Tôi đi dạy kèm buổi tối về, trời đã khuya, mặc dù mặc áo mưa, nhưng tôi vẫn bị ướt và lạnh run. Về đến phòng thì Tuấn đã đi ngủ, tôi uống vội viên thuốc cảm rổi cũng tính đi ngủ, vì hôm sau có giờ học sớm trên giảng đường.

Đang thiu thiu ngủ thì tôi nghe giường bên cạnh Tuấn đang mớ :

 - Đầu Bự, Đầu Bự …đừng…đừng.

Ở Đại Học Xá ai cũng biết thằng Đầu Bự. Thằng Đầu Bự khoảng chừng hai mươi tuổi. Hắn là người miền Trung, có cái đầu rất lớn, hình trái dưa gang. Tôi nghĩ đây là một bịnh từ khi mới được sinh ra, vì thỉnh thoảng tôi có gặp những người có đầy giống như vậy. Đầu Bự tính rất hiền, ít nói, gặp ai cũng cười. Hình dáng quen thuộc của thằng Đầu Bự đối với sinh viên Đại HọcXá là một anh chàng bán các đồ lặt vặt. Anh ta phía trước đeo một cái mẹt, bày đủ thứ như kem đánh răng, bàn chải, xà bông, móc chìa khóa, bóp, mắt kiếng…, phía sau lưng đeo một túi xách lớn để hàng dự trử. Ban ngày Đầu Bự thường bán hàng ở các quán quanh Ngã Sáu Nguyễn Tri Phương. Đôi khi Đầu Bự bày hàng ở đầu dãy phóng Đại Học Xá để vừa nghỉ trưa, vừa có thể bán thêm chút đỉnh. Hổi đó ở Đại Học Xá chúng tôi xin được gạo của Bộ Xã Hội nên cơm nhiều. Do đó Đầu Bự có thể mang chút đồ ăn gì đó để ăn với cơm dư của sinh viên. Hơn nữa vé cơm dành cho sinh viên giá rất rẻ, nhưng phài mua cả tháng, nên thỉnh thoảng người bạn nào không ăn cơm có thể đưa vé cho người khác. Đôi khi có vé dư, tôi đưa vé cho Đầu Bự dùng cơm chung với tôi. Chính vì vậy tôi biết Đầu Bự có tên là Văn. Vì cuộc sống ở quê khó khăn, nên Văn vào Sàigòn kiếm sống và tằn tiện gởi tiền về cho gia đình.

Trở lại câu chuyện của Tuấn, đêm đó thỉnh thoảng Tuấn vẫn ngủ mớ, rồi tôi cũng ngủ lúc nào không biết. Đột nhiên một tiếng thét lớn của Tuấn làm tôi thức dậy và chạy qua giường của Tuấn, khi đó Tuấn đang quơ tay tứ tung, miệng đang lảm nhảm… Đầu Bự… Đầu Bự… đừng , đừng… tôi phải lay mãi Tuấn mới thức dậy, và trời cũng vừa sáng.

Khi Tuấn tỉnh hẵn, tôi nói cho Tuấn vế chuyện đêm trước và Tuấn kể lại như sau:

“ Tối qua tôi được phân côngchuẩn bị cho một cuộc giải phẩu tử thi để sinh viên thực tập. Khi tôi chuẩn bị mọi thứ xong thì còn sớm, chưa có sinh viên nào đến. Phòng mổ đã lên đèn, căn phòng vắng lạnh, tử thi đặt trên bàn phủ mền trắng. Trời mưa nặng hạt, những hạt mưa đập vào cửa kính càng làm cho căn phòng trở nên ghê rợn. Thời gian trôi sao chậm quá, chưa có sinh viên nào đến cả. Xem đồng hồ thì cũng còn hơn nửa giờ nữa, thực tập mới bắt đầu. Thỉnh thoảng nhìn tử thi tôi cũng thấy sờ sợ.

Đột nhiện tôi có cảm giác như có ai đang đập tay vào cửa kính. Tôi ngước nhìn lên, nhìn qua tử thi và nhờ vào ánh sáng mờ mờ bên câu lạc bộ, tôi thấy có người đang đập tay vào cửa kính. Tôi định thần nhìn kỹ thêm thì đó là thằng Đầu Bự. Có lẽ chỉ nhờ vào cài đầu khác người của hắn, chứ thật sự tôi làm sao thấy đươc mặt hắn, qua ánh sáng mờ mờ của câu lạc bộ. Đầu Bự nhìn tôi và chỉ chỉ vào tử thi. Tôi hất tay như bảo hắn đi chỗ khác Hắn lắc đầu và lại lấy tay đập cửa và chỉ chỉ vào tử thi. Tức mình, tôi đi ra khỏi phòng, đi vòng ra phía sau tính đuổi hắn đi. Nhưng kìa phía sau sao chằng thấy hắn đâu cả, Tôi đi vòng qua hết phía sau căn nhà và tính trở vào phòng, thì tôi nhìn thấy thằng Đầu Bự từ trong phòng chạy ra. Tôi vào trong phòng thì trời ơi, chiếc mền đắp tử thi đã bị rớt xuống và tử thi trên bàn chính là thằng Đầu Bự. Rồi hình như tôi bị ngất đi một lúc thì phải. Tiếng khóc nức nở làm tôi tỉnh lại, tôi thấy thằng Đầu Bự đang ôm xác thằng kia khóc lóc. Tôi la lên Đầu Bự… Đầu Bự…đừng…đừng… Hắn quay lại nhìn tôi, rồi từ từ leo lên bàn. Tôi thấy hình như hai đứa nhập lại thành một và từ từ ngồi dậy, xuống bàn và từ từ đi về phía tôi. Tôi sợ hãi đến tột độ không kêu lên được tiếng nào. Càng lúc hắn càng tiến gần tôi, rồi hắn tới sát tôi, tim tôi như ngừng đập. Rồi hắn như nhập vào người tôi và tiếp tục đi ra cửa như tôi chẳng phải là vật cãn của hắn. Tôi hét lên một tiếng thất lớn, thì may quá anh đã kêu tôi dậy. Và tới giờ tôi cũng không biết bằng cách nào tôi lại nằm trong phòng”.

Rồi Tuấn nhờ tôi qua gọi Dũng, bạn cùng lớp của Tuấn, qua để Tuấn hỏi chuyện. Dũng qua và cho biết hôm qua Dũng và các bạn sinh viên vào phòng mổ thì thấy Tuấn bị ngất và chiếc mền đắp tử thi bị rớt xuống đất, Chính Dũng và một người bạn đã đem Tuấn về phòng. Dũng còn cho biết thêm, tử thi đó chính là thằng Đầu Bự. Riêng tôi, tôi nghĩ chắc tinh thần Tuấn không được ổn sau cơn bạo bệnh, nên thấy xác thằng Đầu Bự đã tưởng tượng ra câu chuyện như vậy, nên cũng không hỏi thêm.

Hai tuần sau, từ giảng đường về tôi chợt thấy thằng Đầu Bự đang ngồi bán hàng. Tôi dừng xe ghé vào gặp Đầu Bự.

Tôi hỏi: Nầy Văn, hai tuần nay sao không thấy em bán hàng ?

Hắn trả lời: Dạ em là Võ, anh Văn chết được hai tuần rồi…

Huy Duy

(ĐS TH LONG THÀNH 2010)

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Tám 2013(Xem: 17781)
Cám ơn các anh các chị người của Biên Hoà, Long Thành, Phú Hội, Phú Mỹ, Phước Thiền, Phước Kiểng… của Ngô Quyền, Tam C… cám ơn Cù Lao Phố, Cầu Mát, Đồng Nai, Tân Vạn, Bửu Long, Châu Thới...
17 Tháng Tám 2013(Xem: 13104)
Thầy của chúng tôi, một bệnh nhân hạnh phúc , nỗi đau của thể xác sẽ vơi đi nhờ những viên thuốc nhỏ xíu , và nhờ chân tình của đồng nghiệp và học trò…
14 Tháng Tám 2013(Xem: 11999)
Tôi vẫn nghĩ, ai mà chẳng có một bà mẹ. Tuy vậy mãi về sau tôi mới hiểu vì sao cha tôi lúc nào cũng nhắc tới câu nói trên
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14157)
Những chiếc ghế còn bỏ trống không chỉ là một tiếng nói, mà còn là một thông điệp cho những người sống. Bài thơ không chỉ viết cho một người mà cho nhiều người…
13 Tháng Tám 2013(Xem: 14247)
Vậy là chai dầu không cùng tôi trở lại quê Mẹ. Nhưng hơn bao giờ, tôi thấy chai dầu xanh đang ở trong tim mình.
12 Tháng Tám 2013(Xem: 13807)
Hãy bắt chước đúng y việc nào ông dạy, nhưng cố tránh những việc ông mày làm… khi ông bắt buộc chúng con đi vào khuôn phép!
11 Tháng Tám 2013(Xem: 12061)
Đám sinh viên Nam Kỳ Quốc mượn tạm gia đình các thầy để giải sầu xa xứ. Các thầy đã dang tay đón lấy những đứa con sớm rời tổ ấm này.
11 Tháng Tám 2013(Xem: 11973)
có ý thức cảnh giác với” bọn con trai” nên tôi cố tìm cách “thoát” khỏi anh trong lúc này, may thay, vừa đến ngả tư, một chiếc xe bus trờ tới rồi tấp vào trạm
01 Tháng Tám 2013(Xem: 13136)
Hãy chăm chút những đóa hồng nhung thơm phứt và xin đừng, xin đừng đạp lên chúng tôi: Những đóa hoa dại nhỏ nhoi bên đường.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 13453)
Chút tình cảm quê hương còn sót lại trong Má tôi chắc đã chôn vùi với Ba tôi rồi. Nói vậy mà sao mắt bà vẫn ướt. Xúc động vẫn còn trào ra từng kẽ mắt, vành môi run... Làm sao quên được ký ức tươi đẹp đó phải không Má?.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 10266)
Những người bạn quê nghèo thời thơ ấu bây giờ đã trôi dạt mỗi người mỗi nơi. Một số đã nằm xuống thảm thương trong cuộc chiến ý thức hệ giữa Tự Do và Cộng Sản
27 Tháng Bảy 2013(Xem: 13050)
Nhìn lại “ Một Thời Thơ Dại” thấy thương và nhớ nhiều lắm. Nhớ chợ Biên Hòa, con đường Công Lý, cây cầu Rạch Cát để về Cù Lao. Nhớ hết tật xấu một thời để thương lấy tha nhân.
22 Tháng Bảy 2013(Xem: 12308)
Những cựu chiến binh Hoa kỳ, cựu Quân Nhân VNCH con không được dịp biết tên. Nhưng với cái nhìn của kẻ hậu sinh các chú, các bác đã đến đây bằng tấm lòng với bao ý nguyện dở dang. Xin cho con một sự kính trọng và quý mến.
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 11816)
Biên Hòa thuở thanh bình, dẫn ta đi thăm lại các cảnh cũ, từ Cù Lao Phố đến núi Bửu Long và làng bưởi Tân Triều, từ quán Mì Chú Mừng trong hẻm nhỏ cạnh tiệm ảnh Phạm Lung cho tới Dưỡng Trí Viện v.v…
20 Tháng Bảy 2013(Xem: 12641)
có một nơi bây giờ là ban đêm, một người Thầy, một người Cô hay đồng môn, một mình trước màn ành nhỏ cũng cũng chung vui với nụ cười trong ngấn lệ.
17 Tháng Bảy 2013(Xem: 10951)
Tôi xin mượn lời cuối để cám ơn ban tổ chức đã không ngại khó khăn đã thường xuyên tạo cơ hội cho Thầy Cô, học trò cùng vui chơi với nhau
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 12347)
Cô trong tâm tưởng của em lúc nào cũng là một vị thầy đáng kính, và tình cảm cô dành cho em quá ấm cúng, bao la, tình cảm của một người chị cả luôn luôn che chở các em.
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11372)
Tôi chắc rằng lứa học trò cách đây hơn 50 năm vẫn giữ hình ảnh thanh cao của những cô giáo ở trường Nữ Tiểu Học Biên Hoà trong trái tim mình.
30 Tháng Sáu 2013(Xem: 18218)
Tân Uyên là nơi ghi dấu nhiều kỷ niệm khó quên trong những năm đầu bậc trung học của tôi. Nó cũng là nơi mang lại bao nhiêu nỗi cảm hoài.
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 12328)
Mùa hè ngày xưa là mùa chia tay, mùa hè bây giờ là mùa đoàn tụ. Hãy cho nhau nụ cười và vòng tay ấm thân thương. Ngô Quyền mãi là ngôi trường yêu dấu của những người con xứ Bưởi.
23 Tháng Sáu 2013(Xem: 13001)
Ai cũng chỉ mong được như vậy thôi. Vợ chồng thuận hòa và con cái ngoan ngoản, hậu vận gia đình sẽ được ấm no thịnh vượng. Nhưng mong mỏi là một chuyện, mà thực tế không được như vậy
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11674)
Phận người, sương khói, phận nổi trôi Có ai biết được tương lai ta phiêu dạt đến nơi nào ? Thuyền tình tha phương đến khi nào cập bến hay mỏi mắt ngóng trông, không bến đậu ?
08 Tháng Sáu 2013(Xem: 12530)
Anh ta vui trong cái vui đoàn tụ của gia đình. Cả nhà cám ơn rối rít người Mễ tốt bụng. Không có gì mừng rở hơn tìm được người bị bệnh Alzheimers đi lạc về nhà.
05 Tháng Sáu 2013(Xem: 14444)
Đình ơi hãy tỉnh dậy và đứng lên. Ngày về Đà Nẳng vẫn còn chờ, bạn bè Ngô Quyền vẫn hằng mong. Và CD với mười một ca khúc vẫn còn dở dang... Đình ơi hãy tỉnh dậy...
31 Tháng Năm 2013(Xem: 12989)
hãy chấp nhận và bao dung cho nhau, còn hơn là sống đạo đức giả che mắt thế gian trong khi trong lòng thì khinh thường và xem nhau như bèo rác.
28 Tháng Năm 2013(Xem: 13515)
Thầy Cô Kính mến, bạn bè đồng môn thân thương chờ gì? Không khép lại từ đây, Không ghi danh về tham dự, để được tay nắm chặt bàn tay, cười cho long trời lỡ đất, cùng chúng tôi chung lời ca “Ngô Quyền vang tiếng gọi”
19 Tháng Năm 2013(Xem: 20127)
Thời tiết Biên Hòa, cũng như Miền Nam những ngày qua là như vậy. Sáng nắng, chiều mưa. Mưa kèm lốc xoáy và có mưa đá như chiều qua ở Lâm Đồng, Đà Lạt
14 Tháng Năm 2013(Xem: 12062)
Biên Hòa chỉ cách Sài Gòn độ ba mươi cây số, nhưng đây là lần đầu tiên, Triệu phải xa em gái để tiếp tục việc học. Hai anh em đã luôn luôn sống cạnh nhau từ lúc còn bé
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14479)
Cô đã có tất cả "1 người phụ nữ thành đạt, giàu có, danh vọng, chồng đẹp, con ngoan" Nhưng cô đã mất đi 1 điều vô cùng thiêng liêng: Mẹ!
11 Tháng Năm 2013(Xem: 14924)
Tôi thầm cám ơn cuộc đời. Cám ơn ba mẹ đã cho tôi hiện diện trên thế gian này. Cám ơn những lời giáo huấn của người, đó là hành trang quý báu, tôi mang theo suốt cuộc đời.
07 Tháng Năm 2013(Xem: 13804)
Vì cuốn Gió Mùa Đông Bắc chấm dứt ở thời điểm miền Nam sụp đổ năm 1975 nên chương cuối này chứa đựng nhiều chi tiết về tình hình và tâm trạng của nhân vật trong sách giữa thời khắc hấp hối của Sài Gòn
04 Tháng Năm 2013(Xem: 13375)
Rồi hôm nay sau bao ngày xa cách Đám con xa tưởng nhớ quay về đây Tình thương yêu tràn đầy trong ánh mắt Hướng tương lai ta quyết không hề quên
03 Tháng Năm 2013(Xem: 13205)
Bây giờ bỗng nhiên Mẹ đi đâu xa rồi, không tìm được nữa, con như mất cả một gia tài quý giá mà cả đời con không còn hy vọng gì tìm lại .
02 Tháng Năm 2013(Xem: 12365)
Hơn 40 năm đã qua đi như một giấc mộng. Có những lúc quay về với ký ức tuổi thơ, tôi vẫn nghĩ đó là quãng đời đẹp nhất ta đã đi qua ...
02 Tháng Năm 2013(Xem: 14024)
Tôi thật sự bước vào đời với hành trang là những điều dạy dỗ của Cha Mẹ và những kiến thức Thầy Cô đã truyền đạt. Tôi mở cánh cửa tương lai, mang hành trang bước vào đời
02 Tháng Năm 2013(Xem: 13175)
Nhìn thấy mẹ, tự dưng con nghe cay cay nơi sống mũi. Gần 1 giờ sáng rồi mà mẹ vẫn chưa được nghỉ ngơi. Con ngồi sau xe, úp mặt vào lưng mẹ.
01 Tháng Năm 2013(Xem: 13751)
Từ khi anh bước vào thang máy là chúng tôi biết phải xa nhau!...xa biền biệt! Biết đến bao giờ chúng tôi được gặp lại nhau?..Biết đến bao giờ? ...Biết đến bao giờ?
30 Tháng Tư 2013(Xem: 14529)
thế hệ trẻ xin cuối đầu và gởi lời thành kính cám ơn đến tất cả những người Lính Việt Nam Cộng Hòa đã quên bản thân của chính mình, đóng góp và hy sinh cuộc đời mình cho đất nước, cho Tự Do cho mọi người có dòng máu Việt
24 Tháng Tư 2013(Xem: 18402)
Lúc chia tay chị cũng không vào nhà. Thật bất ngờ khi chị hôn nhẹ lên má tôi phơn phớt. Trời ơi! Sao nụ hôn đó đã không đến với tôi cách đây bốn mươi năm, bà tiên của tôi ơi!?
23 Tháng Tư 2013(Xem: 15096)
Ngày 4 tháng 7 năm 2013 đang mời gọi. Về cùng nhau khơi lại bầu kỷ niệm, tay xiết chặt niềm vui, để nhớ rằng chúng ta bốn bể anh em một nhà và luôn giữ mãi tình nầy trong câu ca
21 Tháng Tư 2013(Xem: 13592)
Đã quá nửa đêm trong khi bà con đang say giấc nồng, còn tui thì phải cố căng mắt ra mà cho bánh xe cán lên mấy cục sắt giữa đường kêu lụp cụp cho đở sợ ma xa lộ
20 Tháng Tư 2013(Xem: 12397)
Giá trị con người dù có cao xa, vẫn không bằng tấm lòng bao la của người mẹ .“ Sinh ký Từ qui” kính mong hương hồn bà yên nghỉ chốn vĩnh hằng
19 Tháng Tư 2013(Xem: 17938)
Có lẽ nào lời cuối cùng anh nói với tôi một lần về phép là đúng? Mối tình đầu của tôi thật sự đã chết! Chấm dứt một chuyện tình, chỉ còn lại trong tôi hồi ức đẹp và buồn.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 12498)
Đôi mắt đó, chúng con không tìm thấy khi những người vợ lẽ đã bỏ ba ra đi trước má. Có lẽ ba đã hiểu được giá trị đích thật của hai chữ yêu thương và hy sinh mà má đã trao ra.
18 Tháng Tư 2013(Xem: 13177)
Sau chuyện rượu mật nhân này cả hai người càng hiểu lòng nhau, tình yêu giữa họ càng...thắm thiết hơn xưa. Trước kia không ít lần họ muốn tự nguyện chia tay nhau nhưng nào có được đâu
17 Tháng Tư 2013(Xem: 13500)
Cái điểm chính là lấy lòng bao dung mà đối xử với mọi người, biết người biết ta, dùng tâm tư, lời lẽ ôn hòa chính đáng mà giải quyết vấn nạn, chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 13868)
Bạn bè vẫn nhắc nhau một ngày nào đó, tờ lịch 30 tháng 4 không còn bị tô đen, ngày đó bạn sẽ được "tổ chức sinh nhật bù trừ" cho từ 37 năm qua, đã không có một ngọn nến nào thắp sáng ngày 30 tháng 4 của bạn, của đất nước…
10 Tháng Tư 2013(Xem: 18113)
Tình bạn là động cơ khiến chúng tôi gặp nhau trong lòng quê hương Biên Hòa thân thuộc. Tôi hy vọng không những với Sương Trầm và Sương B, tôi còn có dịp gặp nhiều bạn thân quen khác của Tứ1 và Tứ4 ngày xưa nữa
08 Tháng Tư 2013(Xem: 18752)
Tui học ở nó nhiều điều. Một tay triết lý. Nó tuyên bố " Ở đời chỉ có hên xui mà thôi. Không thằng nào hơn thằng nào. Anh hùng khi khó cũng khoanh tay.
06 Tháng Tư 2013(Xem: 14252)
Ngày nay, tôi có một ước mơ. Trước khi rời bỏ trần thế nầy, được thấy. Ngày tàn của cộng sản hung tàn. Giải đất hình chữ S, quê tôi bên kia bờ Đại Dương. Chấm dứt đêm trường cộng sản