6:13 CH
Thứ Tư
17
Tháng Tư
2024

LỜI GIỚI THIỆU CHO TÂM TÌNH NGƯỜI CON VIỆT - CAO MINH HUNG

03 Tháng Giêng 201212:00 SA(Xem: 13714)


blankLời Giới Thiệu Cho Tâm Tình Người Con Việt

Khoảng thời gian từ khi tôi được có dịp quen biết Tiến Sĩ Mai Thanh Truyết cho đến khi tôi viết những dòng chữ này, tính ra chưa đầy hai năm. Chúng tôi quen nhau trong một dịp sinh hoạt của Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ, một tổ chức được thành lập dưới sự cố vấn của Nhạc sĩ Anh Bằng vào năm 2009. Tuy thời gian và những lần có dịp sinh hoạt chung với nhau không nhiều, nhưng tôi vẫn nhớ lần đầu tiên khi tôi có dịp gặp Tiến Sĩ Mai Thanh Truyết.

Anh bảo tôi gọi anh bằng “anh” cho thân mật, dù chúng tôi có tuổi đời cách nhau khá nhiều. Tính cởi mở và chân tình đó làm tôi cảm thấy ở anh đức tính bình dị và thân tình. Tôi xin phép độc giả cho tôi dùng chữ “anh” trong suốt bài viết này thay cho danh xưng”Tiến Sĩ” hay “Giáo Sư” Mai Thanh Truyết vì tôi đoán chắc anh cũng muốn như vậy. Khi anh cho biết muốn tôi viết lời bạt cho quyển sách có tựa đề “Tâm Tình Người Con Việt”, tôi thật sự ngạc nhiên vì tôi biết anh có rất nhiều người bạn trong nhiều lĩnh vực khác nhau và có nhiều người đã quen biết hay sinh hoạt với anh lâu hơn tôi rất nhiều. “Anh muốn nghe cảm nghĩ từ một thế hệ trẻ nhận xét về quyển sách này”- Câu nói của anh làm tôi an tâm và tôi nghĩ đây cũng là dịp cho tôi biết nhiều hơn về anh, vì như tựa đề của quyển sách Tâm Tình Người Con Việt, chắc chắn sẽ chất chứa nhiều tâm tình anh sẽ chia sẻ trong đó.

Lần giở những trang sách, tôi bị lôi cuốn bởi những điều anh ghi lại. Không giống như nhiều quyển hồi ký của các tác giả thường kể về những thành tích của “một thời vang bóng” của họ, mà trái lại, khi đọc những mẩu chuyện của anh, tôi có cảm giác như một người anh đi xa lâu ngày không gặp đang ngồi trước mặt tôi để kể lại những gì đã trải qua trong một quảng đời của anh. Bình dị, từ tốn, mộc mạc và chân tình.

Anh là một nhân chứng của lịch sử trong một cuộc đổi đời làm thay đổi vận mệnh của cả quê hương Việt Nam. Anh kể cho chúng ta nghe về khoảng thời gian trước và sau năm 1975, tuy chỉ có vài năm, nhưng chúng ta có thể hình dung lại cả một biến cố lịch sử, những đổi thay khắc nghiệt trong tâm thức con người và cuộc sống, qua lăng kính của một giáo sư trẻ trong khuôn viên của trường Đại Học Sư Phạm Sài Gòn. Từ cái không gian nhỏ bé này, người đọc có thể liên tưởng được những đổi thay, biến chuyển, bước loạn ly, niểm đau, tiếng nấc nghẹn ngào của một xã hội miền Nam bị nhuộm đỏ bởi cộng sản Bắc Việt in dấu nơi đây.

Bắt đầu từ quyết định của một sinh viên du học vừa mới rời khỏi ghế nhà trường với ý nghĩ “Đi” hay “Ở” trong “Ngày Trở Về” vào một mùa hè của năm 1973. Rồi chính tình yêu quê hương đất nước đã thôi thúc anh trở về quê hương dù biết rằng đất nước đang trong thời chiến tranh loạn ly, thay vì chọn cuộc sống ổn định và an bình nơi xứ người. Cũng chính vì những ươc mơ mà anh đã ấp ủ trong lòng như anh chia sẻ trong quyển sách, dù cho đến ngày hôm nay, có những ươc mơ vẫn chưa thực hiện được, đã thôi thúc anh có quyết định trở về quê hương.

Từ ước mơ “cho Đất Nước thanh bình, con người không còn bốc lột người” đến những điều tưởng chừng rất bình thường như “Tôi ước mơ cho người nông dân mình biết được cách xử dụng phân bón, thuốc trừ sâu rầy, và có một sự hiểu biết về canh nông, chăn nuôi và trồng trọt ứng hợp với việc bảo vệ môi trường” và có lẽ ước mơ lớn nhất trong cuộc đời anh là “sẽ cùng bà con về lại Sài Gòn một ngày đẹp nắng”. Ước mơ đó có lẽ cũng là ước mơ của những người con dân Việt ly hương tị nạn cộng sản, trong đó có cá nhân tôi, nên anh đã tạo được mối dây đồng cảm ngay từ những trang đầu tiên trong quyển sách này.

Trường Đại Học Sư Phạm Sài Gòn, mà theo anh không biết “Duyên” hay “Nghiệp’, là nơi anh đã ghi lại những kỷ niệm của những ngày đầu nhận nhiệm sở với những cải cách của trường trong thời gian 2 năm anh làm việc ở đó. Cũng tại nơi đây, chúng ta cũng được anh cho thấy những đổi thay sau năm 1975, khi mà “nhà trường trở thành nơi “chế tạo” một thế hệ thanh niên thành công cụ rao giảng cho chế độ, nói tốt cho chế độ, còn việc giảng dạy chuyên môn trở thành thứ yếu.” Thật đau xót thay cho thảm cảnh của nền giáo dục Việt Nam sau năm 1975 và cho mãi đến ngày hôm nay.

Ngoài thời gian dạy học ở Trường Đại Học Sư Phạm Sài Gòn, anh còn đến làm việc tại Đại Học Cao Đài Tây Ninh. Khi đọc đến chương sách này, tôi cảm phục anh với tinh thần dấn thân, không ngại vượt qua những khó khăn trong thời gian đầu đến một nhiệm sở mới qua việc mở các lớp giảng dạy và các phòng thí nghiệm cho Viện Đại Học ở đây. Cũng chính mảnh đất và con người Tây Ninh mà anh cho biết “triết lý và tinh thần Đạo Cao Đài đã soi rọi và hướng dẫn người viết trên bước đường đời còn lại”.

Như đã viết ở phần đầu, những sự kiện anh viết lại vào những năm tháng đầu sau biến cố 1975, lúc đó tôi còn là một cậu bé 5-6 tuổi. Tuy nhiên, hơn 13 năm phải sống dưới chế độ cộng sản trước khi được đến đất nước tự do này, tôi vẫn có thể cảm nhận những điều anh đã chia sẻ trong quyển sách về những năm tháng đó, vì dẫu là năm 1975 hay mười năm, hai mươi năm sau hay cho đến ngày hôm nay, bản chất của con người cộng sản vẫn không thay đổi, có chăng là sự tráo trở ngày càng tinh vi hơn.

Vì sống dưới hai chế độ khác nhau, anh có dịp chứng kiến được sự khác biệt, và bản chất xấu xa của chế độ cộng sản và những người đại diện cho nó. Trong chương “Bài Học Đầu Tiên”, anh kể lại thái độ khinh bỉ của anh khi lần đầu tiên nghe tên thi sĩ Xuân Diệu dám bêu xấu chế độ Việt Nam Cộng Hòa, đặc biệt là giới trí thức miền Nam, giới giáo sư đại học…và ví tất cả như “những cây cổ thụ xum xuê cành là…nhưng không có rễ.” Để đối lại, tôi thích lối so sánh của anh, dùng lại chính hình ảnh của cây cổ thụ, khi anh viết về chủ nghĩa cộng sản sau hơn 36 năm cai trị đất nước, “cây cổ thụ xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện tại là một cây chết khô, không hoa, không lá, không rễ, và thân cây đã mục nát, thậm chí mối và mọt cũng không còn gì có thể gậm nhấm được”. Một lối dùng hình tượng rất thâm thúy khi anh đã nêu lên một sự thật mà cộng sản không thể nào chối cãi được.

Khi đọc đến chương sách anh viết về “Chính sách tuyển sinh XHCN”, những điều anh viết đã đưa tôi trở về những ngày tháng của năm 1986, khi tôi vừa mới tốt nghiệp trung học và chuẩn bị thi vào đại học. Những ngày tháng không thể nào quên mà tôi đã có dịp ghi lại trong câu truyện “My Life” trước đây. Dù khoảng thời gian cách nhau mười năm, nhưng những gì xảy ra vào những năm 1976 vẫn còn kéo dài như bóng ma của chế độ cộng sản ám ảnh đến thế hệ của chúng tôi. Đó là tệ nạn “hồng hơn chuyên”, với hình thức tuyển sinh qua cách thức “xếp đối tượng”, ưu tiên cho những sinh viên “con ông cháu cha”, gia đình “liệt sĩ” hoặc “có công với cách mang” được nhận vào các đại học vơi số điểm rất thấp so với thành phần những thí sinh có cha mẹ là quân nhân hay “làm việc cho chế độ cũ”, v.v. Đó là số lớn tầng lớp những kỹ sư, bác sĩ, v.v. được đào tạo ra trường trong khoảng thời gian đó. Có viết ra những điều như vậy về nền giáo dục đào tạo của Việt Nam, các bạn trẻ ở các thế hệ sau này mới thấu hiểu tại sao quê hương của chúng ta ngày càng thụt lùi mà hệ quả kéo dài cho mãi đến ngày hôm nay. Trên cương vị là một giáo sư trong trường Đại Học Sư Phạm, anh còn cho chúng ta biết thêm về những thảm cảnh đau lòng từ việc ra đề thi, đến chấm bài và ai là những người có quyền quyết định kết quả thi trúng tuyển vào đại học. Đây là những tư liệu rất đáng quý, rất sống thực để cho các thế hệ sau này nhìn thấy một phần nào sự bất công và thối nát của chế độ cộng sản, đặc biệt trong lãnh vực giáo dục.

Cũng trong môi trường giáo dục ở ngôi trường Đại Học Sư Phạm này, anh có dịp chứng kiến một “hiện thân” của một con người đại diện tầng lớp “trí thức” cộng sản, sau cuộc đổi đời lên nắm vai trò lãnh đạo. Hình ảnh Trần Thanh Đạm, Hiệu trưởng Đại Học Sư Phạm XHCN đã lột tả phần lớn các tính nết này, với những ranh mãnh, xảo quyệt, đố kị, v.v. đối với thành phần trí thức cũ, mà anh cũng là một trong số những nạn nhân của cuộc đổi đời.

Điều làm tôi cảm phục qua những chương sách anh viết, với những bố cục rất rành mạch, là phần kết thúc với một “lời nhắn”. Đó là những tâm tình, như tựa đề của quyển sách, từ đáy lòng, từ con tim của tác giả, có khi là một lời chia sẻ, một câu nhận xét, một lời lên án đanh thép, hay một góp ý chân tình cho đối tượng từ những người cộng sản trong nước mong họ sớm thức tỉnh đến những thế hệ mai sau chưa nhận ra hết chân tướng và những bản chất của chế độ và giới lãnh đạo cộng sản tham ô và thối nát. Ví dụ như trong một kết luận của chương sách viết về nhân vật Trần Thanh Đạm, anh kết luận như sau:

“Trong suốt 36 năm qua, chính sách giáo dục hoàn toàn không thay đổi, chúng ta vẫn còn thấy nhan nhản những Hiệu trưởng như TTĐ, thậm chí những Bộ trưởng giáo dục hay Phó Thủ tướng phụ trách trong ngành giáo dục vẫn tiếp tục đi theo vết xe cũ, nghĩa là chỉ chăm lo cũng cố quyền lợi và quyền lực mà quên đi mục tiêu tối hậu của giáo dục là đào tạo một tầng lớp công dân có đạo đức và hữu dụng cho công cuộc phát triển quốc gia và tạo dựng thêm của cải vật chất cùng phúc lợi cho xã hội.”

Vì là một nhà giáo, những suy nghĩ và chia sẻ của anh cũng mang nặng tính chất mô phạm qua chương sách viết về “Tính Liêm Sĩ của Người Thầy Giáo” qua câu chuyện kể về người bạn đồng nghiệp Trần Lương:

Anh viết, “Trong xã hội Việt Nam, nghề giáo là một trong những nghề cao quý và được dân chúng quý trọng. Do đó, “tiêu chuẩn” dành cho nghề giáo khắt khe hơn so với tất cả các nghề khác. Vì vậy, đã bước chân vào nghề “Thầy Giáo” cần phải giữ “lề” hơn nữa.” Tuy nhiên, điều đáng buồn như tác giả đã viết là sự thay đổi bản chất của người mang thiên chức của người Thầy trong chế độ “xã hội chủ nghĩa”, chỉ vì những điều rất tầm thường như chút ít địa vị, bổng lộc, miếng ăn hàng ngày, mà ngay cả bạn đồng nghiệp chí thân vẫn có thể phản bội nhau, như trường hợp của người bạn đồng nghiệp Trần Lương.

Ở một chương sách khác, anh viết “Đã 48 năm hương lửa bên nhau, em và tôi không thể nào đoạn tuyệt với nhau được. Và dĩ nhiên là phải có tiếp nối. Tiếp nối trong một giai đoạn thăng hoa mới của cuộc đời trong tương lai. Chắc chắn em và tôi sẽ bước những bước song hành trên con đường về Quê Hương dưới ánh bình minh rực sáng…”

Khi đọc những đoạn văn này, có lẽ người đọc sẽ nghĩ đó là những lời tâm tình của anh dành cho người bạn đời. Nhưng không, đó là những lời anh dành cho… chiếc áo blouse trắng, một người bạn đồng hành của anh trong suốt khoảng thời gian từ khi anh còn là một sinh viên y khoa, cho đến khi anh bước lên cương vị của một giáo sư, rồi một người có trách nhiệm cho một công ty dưới sự giám sát của Cơ quan Bảo vệ Môi trường Hoa Kỳ cho đến những ngày cuối tại nhiệm sở như anh kể với một giọng văn khá hóm hỉnh trong chương “Lời Cuối Cho Một Cuộc Tình…”. Đây là một chương mà tôi rất thích thú khi đọc vì nó gói ghém nhiều tâm tư của anh trong đó, qua những lời thổ lộ tâm tình với người bạn đồng hành “chiếc áo khoác trắng”.

Trong phần phụ bản, chúng ta sẽ được đọc thêm những tâm tình của anh qua “Tôi Nói Với Tôi” với Quê Hương, Cha, Mẹ, con cái, bạn bè và ngay cả với những kẻ cầm quyền trong nước. Điều trăn trở của người con xa quê hương, như bao nhiêu người tị nạn khác, được anh ghi lại trong bài viết “Tản Mạn về Quê Tôi”, nhưng điểm đặc biệt ở đây, theo tôi, không phải là những ký ức, kỷ niệm về một nơi chôn nhau cắt rốn, mà qua lời tâm tình nhắn gửi của anh ở đoạn cuối của bài, khi anh viết “Bạn không sống gần QUÊ, trong QUÊ, nhưng QUÊ vẫn có trong bạn. Hồn Quê vẫn sống trong tiềm thức của bạn. Và Hồn Quê tôi muốn nói nơi đây, chính là HỒN NƯỚC đó bạn ạ! HỒN NƯỚC đang réo gọi chúng ta mau về dựng lại bức dư đồ rách do những người vô tâm đang dày xéo Đất và Nước chúng ta.”

Có lẽ bạn đọc sẽ đồng ý với tôi không còn lời tâm tình nào sâu sắc và đầy ý nghĩ hơn, từ tâm khảm của người môt người con xa quê. Tâm tư đó cũng được tác giả trải bày qua bài viết ngắn “Hoa Sen” mà nơi đó, ta tìm được tâm hồn thanh cao của tác giả qua lời bộc bạch:

“Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn…

Tôi thành tâm ước vọng mình được làm bông sen dù trong giây phút để giũ sạch tất cả những vương bận của cuộc sống hàng ngày”.

Một trong những bài học hay mà tác giả đã chia sẻ trong những tháng ở trại tị nạn mà giới lãnh đạo trong nước không bao giờ làm theo, đó là “quyết định chọn nhân dân, nghĩa là chấp nhận chia sẻ nóng bức và áp bức cùng với đồng bào…” (Tôi Đi Vượt Biên). Chẳng trách gì bọn cộng sản cầm quyền ngày càng xa rời và dửng dưng trước những nỗi thống khổ của người dân vì chúng đâu bao giờ quan tâm hay tự nguyện sống, dù chỉ là một vài giây phút, trong hoàn cảnh của những người dân đang sống trong những cảnh đời khốn khó.

Sau cùng, đó là những lời tâm tình của anh trước thời cuộc, đến sự can đảm vùng lên của giới trẻ Việt Nam, qua bài viết ngắn, “Cùng Tuổi Trẻ Việt Nam” với lời khuyên hết sức chân tình và thực tế:

“Đi biểu tình không cần mang cờ máu theo làm “khiêng” che chở. Đi thẳng vào căn cứ địa cùa TC. Đó là Tòa Đại sứ và Tổng Lãnh Sự”.

Tôi tin rằng, những lời tâm tình của người con Việt tuy sống xa quê, nhưng lòng lúc nào cũng hướng về quê hương đất nước với những trăn trở muốn sớt chia của anh, từ những ngày còn là một sinh viên mới ra trường, cho đến khi bôn ba nơi hải ngoại sẽ được lắng nghe và trân trọng. Một ngày nào đó, khi những tâm tình này được biến thành hiện thực, thì ước mơ “sẽ cùng bà con về Sài Gòn một ngày đẹp nắng” có lẽ sẽ không xa.

Cao Minh Hưng

vietthuc

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
22 Tháng Mười Một 2012(Xem: 10130)
ọc “diễn văn đưa tiễn” trong ngày trọng đại của ông vì hôm đó tất cả vợ con và cháu chắt của ông đều có mặt, và ông muốn họ được nghe một “ông xếp” nói bằng trái tim chứ không phải chỉ bằng miệng lưỡi.
13 Tháng Mười Một 2012(Xem: 9559)
Vì tôn trọng, bảo vệ Luật là tôn trọng bảo vệ nhân dân, lẽ phải, công lý và đạo đức xã hội, là nền tảng vững chắc của một chế độ dân chủ.
11 Tháng Mười Một 2012(Xem: 10018)
Vinh danh một đấng anh hùng Tướng Trần Nguyên Hãn quên mình vì dân Hậu Trần mạt vận thê lương Cha ông mất sớm, mẫu từ tha hương
06 Tháng Mười Một 2012(Xem: 17490)
Thế hệ trẻ còn một con đường dài ở phía trước. Vẫn còn đó con đường mà Cụ Phan Chu Trinh còn đang bỏ ngỏ nhưng rất sáng giá và tỏ ra có ưu thế trong tình hình nước ta hiện nay.
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 11721)
Yêu thương kẻ khác mà phương hại đến mình thì đúng là khó. Thế nhưng chúng tôi còn bế tắc hơn nữa trong việc yêu thương chính mình. Chúng tôi không dám ăn mặc khác mọi người khi ra đường.
05 Tháng Mười Một 2012(Xem: 9891)
Nếu bà nội tôi còn sống lại ở thời nay chắc cũng sợ hãi mà la to: Các con ơi đừng có chống Tàu mà triều đình bắt nhốt tù.
29 Tháng Mười 2012(Xem: 10366)
Có đâu trên thế gian này lòng yêu nước cần phải được kín giấu, nếu không muốn bị xỉ vả, bị đấu tố, bị giam cầm tra tấn và bị tù đày?
26 Tháng Mười 2012(Xem: 10403)
Nhiều người cho rằng chiến tranh đã kết thúc hơn 30 năm rồi, vả lại Việt cộng cũng thay đổi rồi, sao lại chống? Với tôi, những bài học, những kinh nghiệm thương đau mà thế hệ Cha Anh đã có với Việt cộng nhắc tôi phải cảnh giác luôn luôn.
25 Tháng Mười 2012(Xem: 9995)
Đôi dòng viết vội để tỏ lòng mến phục và trân trọng tuổi trẻ Việt Nam cương quyết, can trường. Ước mong bạn nhỏ Phương Uyên lẫm liệt, uy mãnh như các chị Minh Hạnh, Thanh Nghiên, “Uy vũ bất năng khuất.”
21 Tháng Mười 2012(Xem: 25433)
hãy cùng nhau đấu tranh dành một nền Tự Do cho đất nước khỏi ách cộng sản và cùng chung vai xây dựng đất Việt phú cường. Chỉ có thếgiấc mơ Tự Do và Dân Chủ của nước mình mới trở thành sự thật được
13 Tháng Mười 2012(Xem: 11335)
I can tell you how to live, but I cannot give you eternal life I can love you with unconditional love... All of my life... and I will
10 Tháng Mười 2012(Xem: 12652)
Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975
04 Tháng Mười 2012(Xem: 12254)
Thơ Nguyễn Chí Thiện - không cần thiết tác giả là ai, Cám Ơn Nhà thơ Nguyễn Chí Thiện đã công bố cho nhân loại.VC tung hỏa mù, vô hiệu hóa tài sản vô giá này cho nhân loại.
04 Tháng Mười 2012(Xem: 11815)
Mi ngu si, mi chăng biết gì! Cha mẹ mi là dân tộc Việt Anh chị mi là dân tộc Việt Mi ngủ với ai mà là cha già của họ, hỡi Hồ Ly!
26 Tháng Chín 2012(Xem: 12210)
Một quân đội anh hùng không thể khom lưng đứng nhìn Trung cộng bắt giữ, đánh dập đồng bào ngư dân trên chính quê hương mình như hiện nay. Họ chiến thắng không phải vì họ tài giỏi mà thực chất họ được đặt vào cái thế "Kiểu gì cũng thắng".
25 Tháng Chín 2012(Xem: 12386)
Liệu ai đó có rút ra được gì từ bài học “tha tù cứu nước” để tiến tới dân chủ của Myanmar hay lời chân tình bàn về tự do và chữ tín của đứa con bị bỏ rơi Philipp Roesler khi đến Hà Nội.
24 Tháng Chín 2012(Xem: 12697)
Tới đây người dân bắt đầu bị phân hóa: người cúi đầu ngoan ngoãn sử dụng sự tuân phục không hé lời; kẻ biến sự tuân phục có lợi cho bản thân mình trong con đường hoan lộ danh lợi, tiền tài…
24 Tháng Chín 2012(Xem: 22593)
Trí thức là nguyên khí quốc gia Cho nên ta mới thảo Hịch này Xa gần nghiên cứu Trên dưới đều theo!
19 Tháng Chín 2012(Xem: 13993)
Nếu tôi có làm anh muôn vàn bực tức, xin anh cứ chửi tôi là thằng mất dạy, thằng láu cá, thằng bỉ ổi, thằng đê tiện, thằng vô học, thằng… thằng gì cũng được, hay bảo tôi là thằng không cha không mẹ, hay là thằng do… con gì sanh ra cũng được nốt, nhưng xin đừng bảo tôi là Việt Cộng
14 Tháng Chín 2012(Xem: 13489)
Trước chuyến thăm ngoại giao của Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hilary Clinton tới “Vương Quốc ở trung tâm thế giới” một luận điệu phê phán đầy mỉa mai đã lan tỏa như virut trên Sina Weibo, một mạng xã hội của Trung Quốc,
10 Tháng Chín 2012(Xem: 14564)
Gánh sơn hà nặng lắm một mình em hay cả hai chị em mình không thể nào gánh nổi! Chị ơi, làm thế nào để cả thế hệ của mình đủ sức gánh nổi sơn hà hả chị?
04 Tháng Chín 2012(Xem: 13252)
Những bánh xích chiến xa của cộng sản miền Bắc VN đã nghiền nát giấc mơ của gần 30 triệu người miền Nam đang mang khát vọng đưa Sài Gòn và miền Nam VN cất cánh bay lên như Singapore, Đài Loan, Thái Lan, Hàn Quốc ngày nay.
27 Tháng Tám 2012(Xem: 18471)
được sức mạnh đoàn kết của toàn dân mà các con rất cần vào lúc này. Phải công khai nhìn nhận các nỗ lực và hy sinh của người dân và quân đội Việt Nam Cộng Hòa đối với toàn vùng lảnh thổ của đất nước.
20 Tháng Tám 2012(Xem: 14698)
Như cha ông đã làm như thế Gái nối chí Bà Trưng, Bà Triệu Trai Bình Định vương Lê Lợi, Quang Trung Quyết liều thân vì dân, vì nước
19 Tháng Tám 2012(Xem: 14436)
Theo tôi thì tuổi trẻ luôn đúng và họ đã đúng. Đảng Cộng sản và Bác Hồ của họ đâu phải đại diện cho nền Văn hoá Việt Nam, ngược lại họ giết chết nền văn hoá dân tộc bằng cách đem phục vụ cho lý tưởng cộng sản sai trái và đầy hoang tưởng.
19 Tháng Tám 2012(Xem: 13648)
Lòng quyết tử tiến lên đường gió bụi Hai bàn tay thề phục lại sơn hà Thái bình dương quyết san bằng nguồn nhục tủi Đem máu đào thề rửa sạch máu yêu ma
15 Tháng Tám 2012(Xem: 12293)
Tôi tin rằng người Việt có đủ trí tuệ sáng suốt tìm được cho VN một lộ trình dân chủ phù hợp với thực tế, tránh cho VN rơi vào một hệ thống chuyên chế
13 Tháng Tám 2012(Xem: 13969)
Tuổi trẻ Việt Nam cần lắng nghe để nhìn rõ thực trạng của đất nước. Nhận rõ con đường các bạn phải đi vì đã đến lúc không thể ngồi yên
08 Tháng Tám 2012(Xem: 78025)
Tưởng theo Đảng cho em điều học hỏi Học làm người xây dựng nước nhà Nam Thật tủi thay chúng dạy phải đi làm Phải ngăn cản bọn biểu tình yêu Nước
07 Tháng Tám 2012(Xem: 11982)
Đây không phải là một phóng sự hay một bài nghiên cứu xã hội với những phương pháp khoa học của nó - mà chỉ là những điều vụn vặt mắt thấy tận nơi, tai nghe tận chỗ - ghi lại môt cách trung thực.
05 Tháng Tám 2012(Xem: 12754)
Mấy vần thơ mộc mạc đó mạnh hơn những bài bình luận thời cuộc. Vì đó là những câu thơ nói sự thật, đọc lên tất cả mọi người thấy đau nhức trong lòng.
31 Tháng Bảy 2012(Xem: 88981)
Trong mấy ngày gần đây,truyền thông đưa tin Trung Cộng quyết định thành lập thành phố Tam Sa (Hoàng Sa và Trường Sa) thể hiện tham vọng Đại Hán bá quyền,người VN chúng ta,dù ở bất cứ nơi nào,...bằng mọi cách bão vệ non sông cẩm tú.
30 Tháng Bảy 2012(Xem: 13600)
Sau 4000 năm mưu sinh trên sân nhà Biển Đông của tiền nhân để lại có một cái “Lưỡi Bò” chín khúc của Trung Quốc chìm ở dưới mà nay Trung Quốc mới vớt lên và cảnh báo cho Việt Nam đừng đi nhầm vào đó nữa “nguy hiểm” lắm!
23 Tháng Bảy 2012(Xem: 13878)
Nghe Thái Bá Tân kể chuyện bạn nghĩ sao? Riêng tôi khi đóng trang blog của ông lại nỗi cay đắng cứ dìm mình vào buồn bã chừng như không thề thoát ra. Thơ Thái Bá Tân rồi đây sẽ được rất nhiểu người thuộc vì nó dễ nhớ đã đành mà hơn thế nó làm cho người ta khóc người ta cười, giận dữ, khinh bỉ lẫn xót thương…
01 Tháng Bảy 2012(Xem: 13162)
Trong hiện tình của đất nước, người Việt Nam không có chọn lựa nào khác hơn là hãy cùng nhau đi chung một con đường. Con đường của khí phách làm người Việt Nam. Con đường của tự do dân chủ. Tự do dân chủ là xu thế chung của lịch sử loài người
26 Tháng Sáu 2012(Xem: 14269)
Bây giờ những Tố Hữu, Chế Lan Viên đã nằm xuống; cả những Văn Cao, Nguyễn Mạnh Tường. Bây giờ là lúc của Phan Thị Vàng Anh, Nguyễn Ngọc Tư, Tạ Duy Anh. Ước gì những con người ấy sẽ tới lúc không còn phải ngậm ngùi
21 Tháng Sáu 2012(Xem: 14966)
Nhưng tôi không vọng tưởng rằng một ngày nào đó quý vị sẽ thay đổi. Quý vị sẽ mãi mãi là người dân của một đất nước tụt hậu, tham nhũng, ô nhiễm và không được bạn bè quốc tế coi trọng.
14 Tháng Sáu 2012(Xem: 12302)
Những “anh ba”, “chị năm” đó bây giờ đang sống trong những biệt thự cao sang, có kẻ hầu người hạ và những chàng sinh viên một thời bồng bột nay chỉ là những “kẻ lạ của hoàng hôn” “lặng nghe những dư âm sâu lắng của quá khứ đọng lại, rồi trôi theo những món ăn với một vị đắng đắng”
06 Tháng Sáu 2012(Xem: 13410)
Tôi đã thấy trong tim anh rực lửa Lửa tiên rồng thời Quốc Toản ra quân Lửa hiên ngang bất khuất, đốt hung thần Quân bán Nước: quên cội nguồn Dân tộc…
06 Tháng Sáu 2012(Xem: 14432)
Nhà nước không thành công trong cuộc chiến chống mại dâm, ma túy và tệ nạn xã hội nhưng đã rất thành công trong việc dẹp tan những buổi thể hiện lòng yêu nước của nhân dân.
06 Tháng Sáu 2012(Xem: 13621)
Nền tự do mà người dân miền Nam an hưởng trước 1975 sẽ không bao giờ có được nếu không có những sự hy sinh cao cả của những chiến sĩ QLVNCH cùng sát cánh với những người lính của các quân binh chủng Hoa Kỳ, những người lính Mỹ đó giờ chúng ta gọi là cựu quân nhân Hoa Kỳ tham chiến tại Việt Nam.
06 Tháng Sáu 2012(Xem: 13867)
Cuộc chiến giữa doanh nhân Đặng Thị Hoàng Yến và các thế lực chính quyền đang gièm pha trù dập bà, sẽ là một nỗ lực để xác định các quy tắc của trò chơi, và sẽ mục tiêu tranh đấu của tầng lớp tư bản mới tại Việt Nam…
03 Tháng Sáu 2012(Xem: 13933)
Văn hóa suy đồi, tinh thần khiếp nhược chính là những thứ chúng ta phải chung tay từng giờ để tháo gỡ, hầu mang lại một nội lực mới cho dân tộc. Có nội lực ấy rồi, không những chúng ta có thể dễ dàng xóa bỏ chế độ độc tài, mà còn có thể tiến vào chế độ dân chủ tự do không chút trở ngại.
31 Tháng Năm 2012(Xem: 13693)
Cá nhân tôi, vì tôi là người được hưởng tự do nên tôi không có những suy nghĩ của người phải sống trong gông cùm nô lệ. Tôi muốn tất cả mọi người phải được tự do như tôi.
19 Tháng Năm 2012(Xem: 30521)
khi về đến nhà tôi sẽ phải báo tin cho các con tôi là công an Việt Nam đã giữ bố. Chắc Khoa, Trí sẽ buồn nhưng các cháu sẽ hiểu. Và nếu các cháu chia sẻ được những khó khăn với bố mẹ trong lúc này, các cháu cũng biết được những giá trị về trách nhiệm của bố mẹ đối với quê hương, đối với cội nguồn của mình.
16 Tháng Năm 2012(Xem: 20378)
Và còn biết bao nhiêu điều xin nhường cho các coment bình luận... Quốc ca của một đất nước phần nào cũng thể hiện quan điểm của một dân chế độ đúng không các bạn? Chẳng trách hôm nay chúng ta...
11 Tháng Năm 2012(Xem: 14119)
tôi tin rằng nhân dân và sau này là lịch sử, là người công bằng nhất phán xét cái đúng, cái sai, cái thiện, cái ác. Tôi xác tín như vậy nên tôi chẳng sợ gì cả, kể cả tù tội, cái chết. Tôi phải trả nợ cho những người đã nằm xuống trong đó có những bạn bè thân thiết của chúng tôi.
10 Tháng Năm 2012(Xem: 14785)
Riêng với người Việt Nam, tôi nghĩ câu chuyện của Trần Quang Thành có thể là một nguồn cảm hứng lớn. Từ ông, chúng ta có thể nghĩ ngợi được nhiều điều liên quan đến chúng ta. Và đất nước của chúng ta.
15 Tháng Tư 2012(Xem: 14408)
Đây cũng chính là thời điểm mà người Việt hải ngoại cần đoàn kết, chung sức thúc đẩy cổ động và hậu thuẩn mạnh mẻ cho những tuổi trẻ can đảm trong nước.
15 Tháng Tư 2012(Xem: 12789)
Dân tộc Việt không thể làm được điều ấy, nếu quân đội không đứng lên cùng với họ. Quân đội, những người lính của nhân dân, các anh còn ngủ đến bao giờ?