6:23 CH
Thứ Tư
17
Tháng Tư
2024

KỶ NIỆM GIÁNG SINH VỚI NGHỆ SĨ ĐOÀN THANH MINH THANH NGA - NGUYỄN PHƯƠNG

28 Tháng Mười Hai 201112:00 SA(Xem: 18529)
 
Ảnh mang tính minh họa
Ảnh mang tính minh họa
REUTERS

Nhân mùa lễ Giáng Sinh, Nguyễn Phương dành chương trình đặc biệt hôm nay để cùng ôn lại những kỷ niệm với các nghệ sĩ cải lương đoàn Thanh Minh Thanh Nga vào dịp lễ Noel cách đây gần nửa thế kỷ.

Nhân mùa lễ Giáng Sinh, có thính giả gởi e mail hỏi Nguyễn Phương : Tại sao sân khấu cải lương trình diễn những vở tuồng về Tiên, về Phật, những tuồng về chuyện Liêu Trai ma quái mà lại chẳng có tuồng đề cập đến đạo Chúa, đến lễ Giáng Sinh. Ông lại hỏi trong ngày lễ Giáng Sinh, có nghệ sĩ nào hay đoàn hát nào tổ chức cho nghệ sĩ đi nhà thờ xem lễ hay tổ chức tiệc nửa đêm mừng Thiên chúa giáng sinh không.

Theo tôi nghĩ, nghệ sĩ cải lương, công nhân sân khấu, soạn giả hay bầu gánh hát đều là những người thờ ông Tổ cải lương, theo đạo thờ cúng tổ tiên ông bà và đạo Phật. Soạn giả cải lương không biết rành về đạo Thiên Chúa nên không dám viết tuồng để nói đến những điều mà mình không biết. Trong đêm Noêl, đoàn hát cũng phải hát và vì nghệ sĩ không có đạo Chúa nên không có nghệ sĩ nào đi nhà thờ xem lễ hoặc tổ chức tiệc nửa đêm.

Nhưng từ năm 1962 trở về sau, mỗi lần Noel, nữ nghệ sĩ Thanh Nga tổ chức tiệc nữa đêm mừng Chúa giáng sinh, ngay tại nhà cô, mời nhiều nghệ sĩ trong đoàn và đặc biệt cho hai em Mộc và Mão cùng tham dự. Hai em Mộc và Mão tuy là người giúp việc cho đoàn hát nhưng lại là hai nhân vật chính trong câu chuyện thương tâm xảy ra trong dịp Noel làm cho cô Thanh Nga và nhiều nghệ sĩ rất xúc động thương cảm. Sau đó, cô Thanh Nga tuy thờ tổ nghiệp nhưng cô cũng tin có Chúa ở trên trời, mỗi năm Thanh Nga đến nhà thờ một lần vào dịp Noel và tổ chức tiệc nửa đêm để cho hai em Mão và Mộc chung vui, đồng thời gợi nhớ một kỷ niệm rất đẹp của các nghệ sĩ đoàn Thanh Minh Thanh Nga trong dịp Noel năm 1962.

Câu chuyện như sau : Năm 1962, đoàn Thanh Minh Thanh Nga hát ở rạp Biên Hùng, tỉnh Biên Hòa. Vì đoàn hát thường diễn tuồng xã hội cận đại, trang trí những cảnh nhà giàu có bộ salon đẹp, tủ thờ hoặc tủ trưng bày đồ mỹ nghệ. Bà bầu Thơ nhờ tôi và họa sĩ Phan Phan đi đến các xưởng mộc đóng bàn ghế ở Hố Nai, Gia Kiệm để lựa mua. Cô Thanh Nga muốn mua một cái tủ bàn phấn bằng gỗ cây nu nên cô cùng đi với chúng tôi. Anh Năm Địa, tài xế của bà bầu Thơ lái xe đưa chúng tôi đi, anh đến gần nhà thờ Gia Kiệm để có chỗ đậu xe. Tôi và họa sĩ Phan Phan định đi lựa mua bộ salon ở gần đó, nhưng cô Thanh Nga thấy trong sân nhà thờ có trưng bày hang Bethlehem rất đẹp nên cô kêu chúng tôi cùng vào xem.

Lần đầu tiên Thanh Nga thấy được hang Bethlehem, cô ngấm nhìn tượng nhỏ rất đẹp của Chúa Hài Đồng, tượng Đức Mẹ Maria, ông Thánh Giuse, hình Thiên Thần, hình Ba Vua, mục đồng, dê, trừu, bò,…Thanh Nga thích lắm nên đứng ngắm ngía hoài không muốn đi nơi khác. Một bà Sơ biết Thanh Nga là người ngoại đạo vì cô vô nhà thờ mà không biết làm phép Thánh, bà Sơ đi bên cạnh Thanh Nga giảng giải sự tích Chúa Giáng Sinh. Tôi và họa sĩ Phan Phan cũng đi theo nghe bà Sơ kể chuyện.

Một cô gái độ 14 tuổi, mặc áo rách vai, ốm yếu, nước da trắng xanh, đi theo sau lưng Thanh Nga. Cô bé cầm một tấm bìa carton quạt quạt cho Thanh Nga. Cô Thanh Nga cảm thấy mất tự nhiên vì giữa nơi công cộng mà có người đi theo sau lưng quạt như trong tuồng hát trên sân khấu nên Thanh Nga quay lại nói :«Cám ơn em, em đừng quạt cho chị nữa. Chị không nực đâu.»
Cô bé nói : « Mồ hôi của cô thấm áo sau lưng kìa…trên trán cũng lấm tấm giọt mồ hôi…»
Thanh Nga lấy khăn lau mồ hôi rồi nói :« Vậy thì em cho chị mượn tấm carton đó, chị tự quạt được rồi. Em đâu biết chị là ai đâu, sao tốt với chị quá vậy »
Cô bé buộc miệng nói mau : « Cô đẹp như thiên thần…»
« Sao lại nói thế…» Bà Sơ không bằng lòng khi nghe cô bé ví Thanh Nga đẹp như thiên thần. Cô bé nghe bà Sơ nhắc nhở, em trao tấm carton cho Thanh Nga rồi vội vàng chạy đi nơi khác.

Bà Sơ cho biết : em bé tên Mão, cha mẹ em mất sau một năm đến định cư tại Gia Kiệm. Mão sống với anh ruột, tên Mộc, 17 tuổi. Anh trai của bé Mão giúp việc cho trại thợ mộc gần đó, cón Mão thì đi bán khoai lang luộc và tới quét dọn nhà thờ mỗi sáng và những ngày lễ, thầy Cả và các Sơ thường cho gạo, bắp hoặc một ít tiền để hai anh em sống qua ngày. Hai anh em không nhà, họ che một tấm tôn làm mái sát sau vách nhà thờ để tạm trú, che mưa tránh nắng.

Cô Thanh Nga nghe chuyện của bé Mão, cô rất xúc động. Sự gặp gỡ của Thanh Nga và bé Mão tuy là ngẫu nhiên nhưng phải nói là có duyên với nhau. Vì sau đó khi Thanh Nga ra đến bờ lộ thì thấy bé Mão đứng chờ kế bên xe của Thanh Nga. Thanh Nga mở bóp lấy hai chục đồng cho em. Bé Mão không nhận tiền nên nói :« Em thích cô nên ra đây để được nhìn cô, em không xin tiền…»
Thanh Nga cũng nhét tiền vào tay cô bé rồi nói : « Chị cũng thích em nên cho tiền để em mua quà, em không nhận, chị giận đó !»
Mão nói :« Nếu cô thích em thì cô cho em theo giúp việc cho cô đi. Em không biết nấu ăn nhưng em giặt giũ, quét dọn hoặc làm những việc khuân vác nặng nhọc được. Em không lãnh lương, chỉ xin cô cho em cơm ăn, áo mặc và ngủ trong nhà xe hay ở dưới bếp cũng được. Em mồ côi, anh của em đi làm không đủ tiền để tự lo cho ảnh nên em cũng phải tự lo cho em.» Cô bé nói tới đó rồi bỗng ôm mặt khóc.

Thanh Nga nói : « Chị cũng phải xin phép má của chị, nếu má hổng đồng ý thì chị cũng không biết làm sao mà giúp em. Tối nay em với anh của em tới rạp hát, vô hậu trường nói chị Thanh Nga biểu tới…»
Đêm đó, hai anh em Mộc và Mão tới rạp hát Biên Hùng. Anh Mười Âm Phi cần một người phụ giúp anh kéo giây micro trong mỗi đêm hát nên anh xin bà bầu thu nhận em Mộc vô ban âm thanh của anh. Thanh Nga cũng xin mẹ nhận cho em Mão theo giúp việc để lo tủ làm tuồng cho cô. Cô bé Mão mừng quá, rối rít cám ơn Thanh Nga rồi quay về hướng nhà thờ, làm dấu Thánh, lẩm bẩm đọc kinh cám ơn Chúa.

Hai anh em Mộc và Mão không có hành lý hay nhà cửa gì để thu xếp, hai người chỉ có mỗi người một bộ y phục dính da nên hai anh em theo đoàn hát luôn đêm đó. Đây là đêm đầu tiên trong đời, hai anh em Mộc và Mão được cô Thanh Nga cho tiền, ra quán cơm bên hông rạp hát, ăn một bữa thật ngon và thật no lòng. Đêm đó hai anh em được ngủ trên sân khấu, có mùng mền của bà Sáu đồ hội cho mượn. Hôm sau bà bầu Thơ đưa tiền cho bà Sáu đi chợ Biên Hòa mua mùng mền, hai bộ quần áo và áo lạnh cho hai anh em Mộc và Mão vì đoàn hát sẽ đi diễn bán dàn ở Đà Lạt.

Đến Đà Lạt, bà bầu Thơ, Thanh Nga, Út Trà Ôn, Hoàng Giang, Kim Giác, Út Bạch Lan, Thành Được,, Hữu Phước, Phan Phan và soạn giả mướn phòng ở khách sạn Palace, bé Mão và cô Liễu Thuận, hai người giúp việc cho Thanh Nga, cũng được ở một phòng nhỏ gần phòng của cô Thanh Nga. Một số đào kép khác với các anh dàn cảnh, chuyên viên ánh sáng và âm thanh chia nhau chổ ngủ trong rạp Hòa Bình. Em Mộc ở chung một chổ với anh Mười Âm-pli.

Buổi chiều ngày 24 tháng 12, Hữu Phước nhớ là ngày Chúa Giáng sinh, anh mua một băng nhạc Giáng Sinh, đưa cho anh Mười Âm Pli nhờ hát phát loa trước rạp hát. Chúng tôi uống cà phê filtre trong quán bên kia đường, ngồi lắng nghe. Nhạc mở đầu là hồi chuông giáo đường đổ, ngân dài trong không gian se lạnh. Tiếng ca nghe trầm ấm, lan tỏa trên không trung của một thành phố đầy hoa và đèn ngôi sao lấp lánh :

Đêm đông lạnh lẽo Chúa sanh ra đời, Chúa sanh ra đời,
Nằm trong hang đá nơi máng lừa.
Trong hang Bê Lem – Ánh sáng tỏa lan tưng bừng
Nghe trên không trung, - Tiếng hát thiên thần vang lừng
Đàn hát ( réo rắc tiếng hát ) – Xướng ca ( dư âm vang xa )
Đây Chúa Thiên Tòa giáng sinh vì ta,
Người hỡi ! (hãy kiếp bước tới )
Đến xem ( nơi hang Bê Lem )
Ôi Chúa giáng sinh khó khăn thấp hèn….

Nghệ sĩ Hoàng Giang đi chơi về, nghe loa phát thanh bài hát Đêm Thánh Vô Cùng, anh phát la lên: « Trời đất! Bộ muốn mạt hay sao mà rạp hát lại hát bài Đêm Đông lạnh lẽo…Lạnh lẽo là vắng khách đó, mấy cha! Thay bài hát quảng cáo khác đi…» Vậy là Hữu Phước và Hoàng Giang cải nhau về cái vụ nên tin hay không tin dị đoan qua bài hát quảng cáo. Tôi và Phan Phan quan tâm đến một chuyện khác: Chúng tôi thấy cô bé Mão đứng tựa cửa rạp hát, lắng nghe « Đêm đông lạnh lẽo, Chúa sinh ra đời » một cách say mê thành kính. Cô bé chấp tay như khấn nguyện,…

Cô Liễu Thuận từ trong rạp ra, thấy vậy, nhảy tới hù một tiếng lớn. Bé Mão giựt mình, la: « Giời ơi! Chết tôi rồi!» Cô bé khóc liền sau đó. Tôi đến nói với Mão:« Chị em giỡn với nhau như vậy, có gì mà mầy khóc »
- Con đang cầu nguyện Chúa, con bị hù, giựt mình, cầu nguyện chưa xong…
- Thì mầy cầu nguyện lại, Chúa còn ở trên trời… chớ có đi đâu đâu mà mầy sợ Chúa không nghe…Mà mầy cầu xin Chúa điều gì…Nếu muốn thành đào hát thì thắp nhang lạy ông Tổ nghiệp trong rạp hát kìa…Còn cầu xin Chúa thì… Tao không hiểu mầy muốn xin Chúa điều gì…
- Con muốn đến Giáo đường rước lễ, muốn đọc kinh kính mừng Chúa vào giờ Chúa giáng sinh…
Tôi nói:« Tao mà còn không biết nhà thờ trên Đà Lạt này ở đâu, gánh hát mới tới đây, mầy đừng có đi ẩu, lạc đường rồi bị chết lạnh đó, nghe không. Với lại mầy giúp việc cho cô Thanh Nga, muốn đi đâu phải xin phép cô Nga, biết chưa . »

Đêm đó khách sạn Palace tổ chức tiệc nửa đêm ở khách sạn, bà bầu Thơ đóng tiền dự tiệc cho tất cả chúng tôi. Chuông nhà thờ vọng lại, âm vang… xa vắng. Ông chủ khách sạn mời bà bầu Thơ và tất cả khách dự tiệc cùng nâng ly rượu chúc mừng giáng sinh. Cuộc tiệc mới bắt đầu mà đã ồn ào náo nhiệt. Tiệc có rượu chát, gà lôi quay, pâté, thịt nguội, bánh mì, bơ, fromage và những nụ cười, những tiếng nói thân tình. Các nghệ sĩ chuốc rượu cho nhau, những tiếng hô "Vô Vô" cổ võ cho cuộc thi uống rượu khiến cho bầu không khí trong khách sạn như được hâm nóng bừng lên.

Tôi nhìn quanh không thấy cô bé Mão, liền hỏi Thanh Nga sao không cho cô bé đó cùng dự tiệc. Thanh Nga tưởng là cô bé đi ngủ sớm rồi, bà bầu Thơ bảo cô Liễu Thuận đi gọi bé Mão thức dậy, ra ăn tiệc với mọi người cho vui và đở nhớ nhà. Tiệc rượu càng lúc càng ồn ào náo nhiệt thì Liễu Thuận hơ hãi chạy đến la lên: Con Mão mất tích…Con Mão mất tích rồi… Liễu Thuận đã về phòng của cô và Mão ở, không có Mão ở đó, mà kiếm khắp các phòng của bà bầu, của Thanh Nga và các nghệ sĩ, không tìm thấy cô bé Mão ở đâu cả.

Cuộc tiệc đang ồn ào náo nhiệt, cái tin bé Mão bị mất tích như thùng nước lạnh xối tắt đóm lửa vừa nhen nhúm lên. Tôi nói: Hồi chiều cháu Mão muốn đi nhà thờ để rước lễ, tôi không biết nhà thờ ở đâu, nếu có người dẫn đường, có thể kiếm được bé Mão. Bà bầu Thơ nói:« Phải cho người đi kiếm con Mão về. Mình nhận con của người ta theo đoàn hát, không thể để cho nó đi đâu mất được. Ông chủ khách sạn cho người bồi phòng dẫn tôi đi đến nhà thờ Domaine de Marie hay nhà thờ Con Gà để tìm, Phan Phan và Kiên Giang cùng đi với tôi.

Anh Hoàng Giang đề nghị tổ chức thêm bốn toán, đi bốn ngả đường để tìm con Mão. Hoàng Giang cầm đầu một toán, Hữu Phước một toán, Kim Quang và Minh Điển đi thành hai toán nữa. Trước khi đi, Hoàng Giang dặn ông chủ khách sạn khoan dẹp bàn tiệc vì khi kiếm được con Mão về, anh em sẽ ăn nhậu tiếp cho đến sáng.
Khách đi rước lễ nửa đêm đã vắng trên đường, ba chúng tôi và anh bồi phòng như bốn kẻ lạc loài giữa chốn hoang vu. Kiên Giang bỗng cao hứng, ngâm mấy câu thơ:

Đêm hiện dần lên những chấm sao,
Lòng trời đương thấp, bỗng nhiên cao,
Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh
Ai biết cầu Ô ở chổ nào.
Tôi nói: Câu thơ thứ tư phải đổi lại như vầy: Con Mão giờ đây lạc bến nào. ( rồi tôi ngâm lại bốn câu)
Đêm hiện dần lên những chấm sao,
Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao,
Sông Ngân Đã tỏ đôi bờ lạnh,
Con Mão giờ đây lạc bến nào

Phan Phan cười hề hề: Lạnh thấy mẹ mà thơ thẩn gì nổi…bỗng anh la lớn: Kìa kìa, phải con Mão đó không…Một đống nằm lù lù bên đường kìa…
Tôi chạy lại, đở lên, tôi la: Đúng là con Mão nè…Nó lạnh cúm, muốn xỉu nè…
Tiếng Mão nói run run, thật yếu: Ông ơi, cứu con, con lạnh quá…Cứu con.
Tôi cởi chiếc áo mưa hai lớp mà tôi đang mặc để chống lạnh, trùm cho nó, cho nó ngậm một viên kẹp ho để cho ấm lại. Anh bồi phòng vác nó lên vai, chạy thật nhanh về khách sạn. Ba đứa chúng tôi chạy theo sau, vừa chạy vừa la: Kiếm được con Mão rồi, kiếm được con Mão rồi…Về đến khách sạn, con Mão được để gần lò sưởi, ông chủ khách sạn cho nó uống một chút nước xúp nóng. Da mặt của nó trở lại hồng hào. Bà Bầu Thơ không có ngủ, biết kiếm được Mão bà bèn xuống xem nó ra sao. Nhiều nghệ sĩ về đến. Con Mão tỉnh lại, nó thấy Bà Bầu và Thanh Nga, nó sợ quá, lúc đó em Mộc, anh của Mão cũng vfừa đến, hai anh em ôm nhau mà khóc.

Em Mộc đến trước bà Bầu, khoanh tay lại nói: Thưa bà, thưa các bác các chú, em con muốn đến nhà thờ để cầu nguyện cho mẹ…Con đã đi nhà thờ cầu nguyện cho mẹ con mà không dẫn em đi vì em con giúp việc cho cô Ba, con không muốn em nó bê trể phận sự. Mẹ con mất vào ngày 24 tháng 12, ngày lễ Chúa giáng sinh. Hồi đó mẹ con đau nặng, mẹ muốn đến hang Bê Lem, nhìn tượng Chúa Hài Đồng và đức mẹ Đồng Trinh để cầu nguyện…Con và em con dìu mẹ đi đến hang đá của giáo đường, nhưng đi gần tới thì mẹ qụy xuống, mẹ đã về nước Chúa mà không thực hiện được nguyện vọng cuối cùng…Mẹ muốn nguyện cầu trước tượng Chúa Hài Đồng mà không được. Em con muốn thay Mẹ đọc lời kinh kính mừng Maria.

Nghe Mộc nói đến đây, con Mão òa khóc lớn. Hai anh em nó ôm nhau mà khóc.
Thanh Nga nói: Muốn cầu nguyện cho mẹ thì ở đây cũng có hang đá, có tượng Chúa Hài Đồng, tượng đức Mẹ Maria, sao không ở đây cầu nguyện…
- Dạ, vì ở đây sang trọng quá, nhiều cô bác, ông bà, em không dám. Khi đi nhà thờ, em đi chưa tới nhưng lạnh quá, cóng tay, cóng chân, đi không nổi nữa, em khuỵ xuống, tưởng chừng giống như mẹ đã về nước Chúa khi đi chưa tới hang Bê Lem…Em sợ quá, muốn kêu cứu mà kêu không được. Nếu các ông không tới kịp thì có lẽ em đã về nước Chúa theo mẹ rồi…

Nó càng nói càng khóc, bà bầu Thơ lắc đầu, gạt nước mắt, đi chậm chậm trở về phòng của Bà. Cuộc tiệc tưởng sẽ được tiếp tục nhưng một nỗi buồn lây lan đến với mọi người, anh em lặng lẽ trở về phòng mình.
Đó vì chuyện của Mão mà hằng năm Thanh Nga tổ chức tiệc nửa đêm, lắng nghe những bài thánh ca, hồi tưởng lại một thời đẹp đẻ giữa tình nghệ sĩ đối với nhau trong hoàn cảnh sống xa nhà.

Ngày nay ở xứ người, mỗi dịp Noel, nghe tiếng chuông giáo đường ngân vang, nghe nhạc khúc Đêm Thánh Vô Cùng, tôi bồi hồi nhớ lại chuyện cũ năm xưa. Hồi đó sao mà người nghệ sĩ lại có thể thương mến nhau một cách rất chân tình như vậy.
 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Ba 2024(Xem: 307)
để bước lên xe tang đi về hướng nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, đưa ông bà Thiếu Tá Trần Ba đến nơi an nghỉ cuối cùng!
07 Tháng Ba 2024(Xem: 364)
Căn nhà xưa vẫn đứng đó như một bức tượng bám đầy rêu phong; còn con hẻm không tên kia đến nay tôi không hề nghe ai nhắc tới,
04 Tháng Ba 2024(Xem: 559)
Nguyện thất vọng, mặt trở nên lạnh tanh và ngạc nhiên thấy tôi vẫn đi cùng hướng, ra tới chỗ đậu xe chàng mới hiểu
04 Tháng Ba 2024(Xem: 416)
"Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, quan trọng đối xử sao để vợ trở thành một thiên thần hay thành mụ phù thủy"
16 Tháng Hai 2024(Xem: 494)
Nhưng em không hề biết mấy giọt nước mắt của tôi đã rớt trên mái tóc dài của em ... thương lắm
16 Tháng Hai 2024(Xem: 440)
Còn người mở được hai cái khóa lấy nó đi thì ông ta còn lấy đi niềm vui, lẽ sống của bao nhiêu người nữa
06 Tháng Hai 2024(Xem: 497)
Hãy động viên con cố gắng hơn chính bản thân mình ngày hôm qua là được.
06 Tháng Hai 2024(Xem: 552)
nên viết lại kỷ niệm của tôi , để chia xẻ một vài cảm xúc của một thời còn khỏe mạnh, còn hăng say
18 Tháng Giêng 2024(Xem: 532)
Đời người bao nỗi vân vi Yêu thương lắm lắm, nhưng vì chiến tranh
08 Tháng Mười Hai 2023(Xem: 816)
người Sài Gòn xưa thì đang sống ở Cali và Sài Gòn giờ toàn là bộ đội, cán ngố, và người Hà Nội vào cướp đất, chiếm nhà của người Saigon …
04 Tháng Mười 2023(Xem: 1385)
Nữ danh ca KIM ANH. Cô Kim Anh đã một thời lừng danh trên sân khấu Thanh Minh đóng cặp chung với anh Út Trà Ôn.
18 Tháng Chín 2023(Xem: 1345)
đã không cho phép ngoại trưởng Blinken và tôi cùng chạy đến quán Liên Hương, để thưởng thức món bún chả nổi tiếng mà ông Barack Obama
28 Tháng Tám 2023(Xem: 1539)
Nếu các bạn muốn đi tìm một vị thầy để nương tựa tu tập, không cần phải đi tìm một cao tăng, nhưng hãy tìm một thanh tịnh tăng.
27 Tháng Tám 2023(Xem: 1144)
Trời đêm dần tàn, con đến sân ga để đón mẹ yêu quý trở về. Tàu cũ năm nao chưa mang về trả cho tôi mẹ xưa
18 Tháng Tám 2023(Xem: 1373)
Bà nhắm mắt mà trong lòng chắc vẫn trách thằng con sao đi mất biệt. Lúc hấp hối, bà Hai còn rán thều thào
05 Tháng Tám 2023(Xem: 1377)
Bão tố từ trong em, trong chị, trong con ngựa đá chỉ có do sự tưởng tượng thi vị của dân làng ven sông.
31 Tháng Ba 2023(Xem: 1719)
Với sứ mệnh chăm sóc đời sống tinh thần Quý khán thính giả gần xa. Nội dung xuyên suốt là những câu chuyện, những bài học từ cổ chí kim, Lúa Vàng mong muốn chia sẻ với Quý vị
21 Tháng Ba 2023(Xem: 1953)
Ngày mất nước, Miền Nam có 17 triệu rưỡi người. Tất cả mọi người đều chịu thảm cảnh, thảm hình. Truyện về kiếp của từng ấy người, gom cả lại, chẳng đã thành một truyện dài ư?
12 Tháng Ba 2023(Xem: 2252)
Cả một thời trai trẻ lại về. Ông nhắm mắt lại, nhớ mùa xuân quân trường. Nhớ nụ hôn ngọt mềm: "Em đến thăm anh vào một ngày đẹp nắng..."
07 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2869)
Cái kỳ cục của người Sài-Gòn, sao mà nghe nó rất dễ thương cũng như đặc trưng cái giọng điệu quá mộc mạc
07 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2502)
Không có ai trong số họ được thần thánh hóa, kể cả lãnh đạo. Nãy giờ tao nói vậy mày đã hiểu ra chưa?
31 Tháng Mười 2022(Xem: 2361)
Nhưng nếu thật tình như lời chú nói: “Uống rượu để lãng quên được chuyện đời!”, thì Tám Hổ ơi! Anh đây cũng xin được làm người nát rượu.
17 Tháng Năm 2022(Xem: 4077)
Vì vậy, khi đã biết sử, ta không thể sống tồi tàn, bệ rạc, ăn cắp của công, vì cha ông ta, cách đây mấy trăm năm đã sống có nhân cách, sống tử tế, sống lương thiện.
14 Tháng Năm 2022(Xem: 4008)
câu vọng cổ của đào hoặc kép đã làm nãy sanh ra cái nét riêng của ngôn ngữ cải lương mà người yêu mến phải chấp nhận để thấy cái hay của cải lương.
14 Tháng Năm 2022(Xem: 3851)
Bấy nhiêu đó cũng khẳng định được rằng bài Tình Anh Bán Chiếu xứng đáng là "bài vọng cổ vua" của làng cổ nhạc miền Nam Việt Nam thời ấy và tận đến bây giờ.
12 Tháng Tư 2022(Xem: 4158)
Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…
08 Tháng Tư 2022(Xem: 3726)
Gà tây nhúng sữa, kẹp phô mai đút lò chắc gì đã bắt mồi hơn cá lóc nướng trui?
02 Tháng Tư 2022(Xem: 3934)
Kế đó mất thêm nhiều thời gian nữa để nuối tiếc, than thở, rồi sinh ra chán nản. Nhiều khi trở nên bực bội và gắt gỏng nữa.
15 Tháng Hai 2022(Xem: 4040)
Không lẽ những con người bình thường như con trai lại không có đất tồn tại hay sao.
11 Tháng Hai 2022(Xem: 4635)
Chuyện ma tại trường trunghọc Gia-Hội hiện nay vẫn còn ăn sâu trong óc tôi, không bao giờ quên được!
06 Tháng Hai 2022(Xem: 3828)
nghe cũng sốt ruột nhưng nghĩ lại đó là nếp lễ nghi cần duy trì nên cũng kềm bớt cái tính nóng nảy lại.
20 Tháng Giêng 2022(Xem: 3899)
Chỉ có một câu lục và một câu bát, một câu ca dao có tổng cộng chỉ 14 chữ mà ông bà mình kể lại một thiên anh hùng ca của những người dân Việt bất khuất.
16 Tháng Giêng 2022(Xem: 5062)
Tôi ôm Chi vào lòng, vì quá cảm động, tôi chỉ thốt lên được một tiếng “Em!” Chi cũng vậy, nàng thổn thức trên vai tôi “Anh!”
16 Tháng Giêng 2022(Xem: 4763)
Chỉ biết rằng họ là những Anh Hùng Mũ Xanh QLVNCH cùng những cái chết thầm lặng nhưng vô cùng can đảm và oai hùng. Những ai đã chết vì Sông Núi
22 Tháng Tám 2021(Xem: 5186)
Ký ức của chúng ta rồi có quên đi những ngày tháng này? Lịch sử dịch bệnh có ghi lại nỗi sợ, nỗi lo của chúng ta hay chỉ để lại những con số thống kê?
24 Tháng Bảy 2021(Xem: 5803)
Bên tách cà phê vớ ở cà phê lá me, gã thất tình bộc bạch nguồn cơn, rằng hắn rất cảm kích khi được bạn bè chia sẻ nỗi buồn riêng
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 6273)
cũng vì chủ rạp bán vé quá tải. Ở Mỹ bây giờ mua vé online không phải sắp hàng, tới nơi chỉ đưa smartphone ra là xong.
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4785)
Giờ thì dân với dân, có lẽ nhanh gọn và không phiền hà phán xét gì nhau. Vậy lại nhanh hơn, và tình người hơn.
20 Tháng Sáu 2021(Xem: 5268)
tưởng nhớ Quân Cán Chính VNCH đã hy sinh trong cuộc chiến với lời tri ân “ Các anh hùng đã chết để chúng ta được sống “
09 Tháng Sáu 2021(Xem: 5623)
. Lâu lâu nhớ đến ông, nước mắm thắm duyên nhau mà ông Sáu, tôi vẫn hình dung ra được ông bận đồ ta trắng, tóc búi tó, như một ông tiên mà không cần thi ca đánh bóng.
27 Tháng Tư 2021(Xem: 7382)
Hơn nữa Tướng Trà phạm phải lỗi lầm vì đã không nghe các hướng dẫn trước khi tấn công của Tổng Tham Mưu
27 Tháng Tư 2021(Xem: 6470)
nhờ sự chỉ đạo kiên quyết của Tướng Đảo, tất cả đều là những yếu tố quan trọng giúp đánh bại được những cuộc tấn công của quân CSBV trong những ngày đầu tiên.
22 Tháng Ba 2021(Xem: 6406)
nhưng theo tôi nghĩ, câu chuyện giữa cô bé 16 tuổi tên Trúc và anh chàng học sinh nghèo tên Khải hơi giống chuyện cổ tích của một thời đã qua, nay khó có nữa
23 Tháng Hai 2021(Xem: 5811)
Những mảnh đời méo mó qua những mẩu đối thoại thô tục (thượng dẫn) của những kẻ may mắn sống sót đến được bến bờ, cùng với oan hồn của hàng triệu sinh linh
03 Tháng Hai 2021(Xem: 5481)
Và tôi lại nghĩ: bọn… ’đỉnh cao trí tuệ’ này không tình không nghĩa, hữu thủy vô chung, tiền hậu bất nhứt. . . thì làm gì biết được Tiết Nhơn Quí là ai?“.
16 Tháng Giêng 2021(Xem: 5634)
Sợ không còn đủ tỉnh táo để viết nên điều gì ra hồn, chỉ mong đây là những cảm nghĩ rất thật về một giọng hát mà người đời sẽ tiếc nhớ khôn nguôi
11 Tháng Giêng 2021(Xem: 5382)
thì tôi cũng đã có một nhìn nhận rõ ràng hơn về cái giới mà nhiều người cho là, hoặc tự họ cho là tinh hoa, ở Việt nam.