3:22 CH
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

Bác Sĩ và Lương Tâm — Cứu Người Trên Máy Bay - Nguyễn Văn Phảy

28 Tháng Chín 201212:00 SA(Xem: 18052)

Bác Sĩ và Lương Tâm — Cứu Người Trên Máy Bay

 Hành khách là một thanh niên trẻ đang mang ống nghe (headphone, Kopfhörer) xem phim vui trong chuyến máy bay hàng không trên tuyến đường bay từ phi trường J. Kennedy ở New York City đến phi trường Frankfurt am Main, Germany vào một ngày của tháng 08 năm 2006 sau một chuyến viếng thăm khoảng 10 ngày thành phố New York và thăm đứa em gái đang học ở đại học New York University, Stern School of Business.

 Lúc bấy giờ máy bay đang ở cao độ khoảng 30.000 feet (khoảng 10 km) cách mặt biển Đại Tây Dương sau khoảng 4 giờ đồng hồ bay. Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, hành khách không thấy gì ngoài không gian đen nghịt. Hầu hết hành khách đang ru hồn trong những giấc ngủ chập chờn. Nhưng cũng có số người đọc báo hoặc xem phim v.v. Không khí trong máy bay tương đối yên lặng. Có lẽ ai ai cũng mong đợi máy bay đến nơi sớm, hạ cánh an toàn.

Bỗng nhiên có những chiêu đãi viên hàng không với vẻ mặt lo lắng trước một hành khách trạc tuổi khoảng 43, người Gia Nã Đại, đang nằm dài bất tỉnh trên lối đi giữa hai hàng ghế ngồi. Có những hành khách khác đứng gần đó xầm xì về bệnh nhân. Mỗi lúc tiếng ồn càng lớn và càng lan ra khắp mọi nơi trong máy bay. Người thanh niên đang xem phim vội vứt ống nghe xuống và chạy nhanh lại nơi người hành khách đang nằm ngăn cản lối đi thì bị một nữ chiêu đãi viên hàng không ngăn cản thanh niên nầy lại và nói bằng tiếng Anh:
- Xin lỗi, mời ông tránh ra xa vì một hành khách đang bất tỉnh, khá nghiêm trọng !
Thanh niên đáp lại:
- Thưa bà, tôi là bác sĩ .
Đồng thời người thanh niên thò tay vào túi quần để lấy Thẻ Bác Sĩ đang hành nghề để trình cho chiêu đãi viên xem. Thanh niên chưa kịp đưa thẻ thì nữ chiêu đãi viên đã nhanh miệng nói với giọng ngạc nhiên:
- Ô, thế thì tốt quá, xin nhờ Bác Sĩ cứu giúp hành khách nầy. Chiêu đãi viên hàng không vừa nói vừa đưa mắt hướng về hành khách bệnh nhân đang nằm ngăn cản lối đi.

blank
BS Nguyễn văn Phúc [Medical Doctor, năm 2005]

 Tức thì, người thanh niên đã yêu cầu nữ chiêu đãi viên mang đến hộp cứu thương và bình dưỡng khí, đồng thời dùng những ngón tay bắt mạch bệnh nhân. Mạch tại cổ tay của bệnh nhân không nhảy, tại yết hầu trên cổ cũng không có, ở ngực cũng chẳng nghe động tịnh gì. Mặc dù gương mặt của bác sĩ rất bình tỉnh nhưng trước tình thế như vậy bác sĩ đã cũng thấy hơi lo lắng cho số phận hành khách nầy. Lúc bấy giờ máy bay đang ở trên không phận của Đại Tây Dương, tịch mịch, không thể nào đáp ngay xuống đất để cấp cứu bệnh nhân được mặc dù tình trạng của bệnh nhân có nguy kịch đến đâu. Nếu có sự yêu cầu của bác sĩ cấp cứu, nhanh lắm là máy bay chỉ có thể đáp xuống phi trường nào gần nhất khi máy bay bắt đầu vào không phận đất liền.

 Ít nhất cũng mất khoảng trên 4 giờ đồng hồ bay nữa. Với kinh nghiệm làm việc sẵn có, bác sĩ đã nhanh tay cởi quần của hành khách bất tỉnh đó và bắt mạch tại háng. Trong lòng bác sĩ cảm thấy vui vì mạch của bệnh nhân còn đập mặc dù đập rất yếu ớt. Thế thì còn nước còn tát. Khi bình dưỡng khí vừa được nữ chiêu đãi viên mang tới, bác sĩ đã cho bệnh nhân thở dưỡng khí ngay. Đồng thời bác sĩ đã nhờ một hành khách ngồi gần bên cạnh bệnh nhân giữ 2 chân bệnh nhân trên độ cao vừa phải để cho máu trong cơ thể bệnh nhân nhanh chảy lại về tim. Song vào đó bác sĩ đã dùng hai bàn tay ấn mạnh từng nhịp lên ngực bệnh nhân. Sau những phút với phương pháp cấp cứu, bác sĩ đã thấy gương mặt bệnh nhân thay đổi từ xanh mét trở nên tươi từ từ trở lại. Lúc bấy giờ bác sĩ dùng ống nghe mạch tim trong hộp cấp cứu để đo mạch của bệnh nhân thì thấy mạch tim bắt đầu đập từ từ đều đặn hơn. Sau khoảng 7 phút tiếp tục cấp cứu thì bệnh nhân đã hồi tỉnh trở lại. Bác sĩ đã dìu bệnh nhân về chổ ngồi và theo dõi tiếp tục tình trạng bệnh nhân qua những sự dò hỏi về tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân đã có trong quá khứ như thế nào để bác sĩ viết biên bản bằng Anh ngữ và có những lời đề nghị cần thiết đối với bệnh nhân khi máy bay đáp xuống phi trường. Sau khi viết biên bản, bác sĩ đọc cho bệnh nhân nghe rồi bệnh nhân ký xác nhận và biên bản cũng được trao cho phi hành đoàn.

 Trong lúc bác sĩ đang cấp cứu bệnh nhân, có những hành khách lo xa nói rằng: Không biết có phải người đó là bác sĩ thật không mà trông thấy trẻ quá. Nhưng có người lại nói: Ông ấy thấy trẻ mà cấp cứu lành nghề như vậy thì chắc chắn là bác sĩ rồi. Một nữ hành khách trẻ tuổi khác ngồi kế bên bác sĩ trước khi xảy ra sự việc thì đã trò chuyện với người thanh niên trẻ nầy và cũng đã được biết người thanh niên đó thật sự là bác sĩ và cô ta đã nói ra cho mọi người nghe: Thanh niên ấy thật sự là một bác sĩ đấy quý vị. Xin quý vị yên tâm.

 Sau khi bệnh nhân bắt đầu tỉnh trở lại thì có một bác sĩ người Gia Nã Đại khá lớn tuổi (tuổi đã về hưu) cũng vội đến. Đến nơi ông thấy bác sĩ trẻ tuổi cấp cứu khá lành nghề nên ông cũng cảm thấy vui mừng rằng đồng nghiệp đã cứu người. Sau đó, tất cả hành khách trên máy bay đều vỗ tay vang dội tán thưởng những hành động cứu người của bác sĩ đến từ Đức quốc giống như chuyện phim vậy.

 Thanh niên với hành động cứu người ấy là Bác sĩ Nguyễn văn Phúc (Medical Doctor), là một thuyền nhân (boat people) Việt Nam, theo gia đình qua Tây Đức lúc 18 tháng. Bác sĩ đã tốt nghiệp Bác sĩ Y khoa tại đại học Giessen, Cộng Hoà Liên Bang Đức năm 2005 lúc 26 tuổi. Sau đó làm việc tại bệnh viện St. Vincenz ở Limburg, Tây Đức. Tại bệnh viện bác sĩ Phúc phải làm việc ở tất cả lãnh vực thuộc phân khoa nội thuơng, cấp tính và ở phòng cấp cứu để sớm hoàn tất Bác sĩ Chuyên Khoa Nội Thương.

 Được biết, bác sĩ Nguyễn văn Phúc đã tốt nghiệp Bác sĩ Chuyên khoa Nội Thương vào tháng 8 năm 2011 và sau đó đã mở phòng mạch tư tại Đức quốc. Khi còn là học sinh Trung học, học sinh Nguyễn văn Phúc đã đi du học tại Mỹ. Khi theo học ngành Y khoa sinh viên Nguyễn văn Phúc đã làm thực tập nhiều tháng tại các bệnh viện ở Anh quốc, Việt Nam và Úc châu cũng như tại CHLB Đức. Bác sĩ Nguyễn văn Phúc có nguồn gốc của Núi Ấn Sông Trà.

 Tưởng cũng nên nói thêm rằng, muốn mở phòng mạch bác sĩ ngành Nội Thương tại Cộng Hoà Liên Bang Đức, trước hết phải mất 13 năm học từ Tiểu học đến khi tốt nghiệp bậc Trung học Phổ Thông (Gymnasium). Thông thường, với văn bằng Tú Tài điểm tốt “A=very good” hoặc “B= good” thì có thể nộp đơn xin vào các đại học ngành Y Khoa để được tuyển chọn. Ngày xưa phải nộp đơn ở Trung Tâm cứu xét và phân phối chổ học: (ZVS: Zentralstelle für die Vergabe von Studienplätzen). Chương trình học Y Khoa tại CHLB Đức kéo dài 6 năm, không kể phần thực tập ở bệnh viện trước khi được vào học ngành y khoa. Sau khi tốt nghiệp ngành y khoa thì trở thành bác sĩ Y khoa (Medical Doctor) tổng quát. Nếu bác sĩ muốn trở thành bác sĩ chuyên khoa thì phải làm việc tại một bệnh viện vừa làm vừa học theo phân khoa của mình. Đối với phân khoa nội thương là lâu nhất, kéo dài 6 năm. Sau 6 năm, bác sĩ phải trải qua một kỳ thi do Hội đồng Y khoa khảo hạch. Hội đồng thi gồm những Giáo sư Bác sĩ Y Khoa trong ngành. Nếu tốt nghiệp thì bác sĩ đó được cấp văn bằng Bác sĩ Chuyên khoa Nội Thương (Facharzt für innere Medizin). Với văn bằng đó bác sĩ mới được phép xin mở phòng mạch. Mở phòng mạch tư phải có sự chấp thuận của Hội Đồng Bác sĩ Tiểu Bang (Landesärztekammer) nếu địa phương đó thiếu phòng mạch. Thông thường thì bác sĩ chuyên khoa sang lại những phòng mạch của các bác sĩ về hưu trí.

Nguyễn Văn Phảy
viết theo lời kể
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Ba 2015(Xem: 20441)
Dù rằng đã bị bỏ rơi và tan hàng tại QKI ngày 29/3/1975, nhưng khi về đến Vũng Tầu chúng tôi đã tái tổ chức và tiếp tục chiến đấu bảo vệ đất nước cho đến ngày 30/4/1975.
24 Tháng Ba 2015(Xem: 10983)
Tự thân anh biết cũng là quá đủ để thầm truy điệu tử sĩ và cám ơn em với tất cả tấm lòng trĩu nặng ân tình
18 Tháng Ba 2015(Xem: 12421)
Những cây bạch đàn lớn lên từ lòng đất từng thấm đẫm máu của những anh hùng Plei-Me. Hình như trong gió, thoảng như ru, có tiếng ai, thiết tha, não nuột
15 Tháng Ba 2015(Xem: 10775)
Tội với những người đã chết mà lượng người chết trên Tỉnh Lộ 7 B là oan khiên đồng hiến tế khởi đầu lần tận diệt Quê Hương
13 Tháng Ba 2015(Xem: 14722)
“Cô Nhíp” với chiếc xe tăng từ Củ Chi tiến về Sài Gòn cách đây 40 năm, về cái chuyện nó rời bỏ VN và quên đi quá khứ “hào hùng” của nó.
05 Tháng Ba 2015(Xem: 11989)
Sự hy sinh cao cả bằng mọi giá dành cho sự thành đạt của con cái họ như là một món quà trả ơn đối với nước Úc
04 Tháng Ba 2015(Xem: 29457)
Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập...
02 Tháng Ba 2015(Xem: 10632)
Không phải là quá sớm để ghi lại một giai đoạn lịch sử trung thực, chứ không phải là “phiên bản” nguỵ tạo mà người cộng sản đã và đang làm
01 Tháng Ba 2015(Xem: 10164)
Mời ĐHBH đọc câu chuyện TÌNH ĐẸP của 1 Phụ Nữ Xứ Bưởi hiện sống tại Fresno Cali.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10656)
với Saigon lớn của tôi ngày xưa, tôi xin chào em, Saigon 40, và chỉ xin em, tha thiết xin em, chỉ một nụ cười.
20 Tháng Hai 2015(Xem: 10952)
Biết trả lời sao mẹ yêu dấu của con. Khi con biết ngày về còn xa lắm
19 Tháng Hai 2015(Xem: 10532)
Câu chuyện trên đã trở thành một kiến thức của thế hệ trẻ và sẽ được truyền bá cho mọi người khác mãi mãi về sau
16 Tháng Hai 2015(Xem: 12208)
Tôi quỳ trước ngôi mộ, đưa tay lên ngực làm dấu thánh giá rồi khóc sụt sùi. Một cơn gió xào xạc làm chao động cả rừng cây
15 Tháng Hai 2015(Xem: 9205)
Bạn tôi là Lập Hoa rủ bạn bè lại chơi nói chuyện và kỷ niệm về Huế Mâu Thân sống dậy trong tôi.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 11578)
Tôi cầm bút nắn nót viết cái tựa bằng chữ hoa : ‘đá mòn nhưng dạ chẳng mòn’ . . .
12 Tháng Giêng 2015(Xem: 15514)
tôi cũng hết sức vui mừng khi thực hiện một việc làm đem niềm vui đến cho những người phế binh sống hết sức đói nghèo bên quê mẹ
11 Tháng Giêng 2015(Xem: 10273)
Nhưng tôi biết, bà không cảm thấy cô độc tí nào. Bà đang sống với một niềm hy vọng vô biên.
20 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14185)
Hơn 40 năm, “Bài thánh ca buồn” vẫn luôn được người nghe yêu thích. Thế là quá đủ đối với một nhạc sĩ.
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11775)
Tôi đọc xong bản tin mà nước mắt giàn giụa ra, vừa thương hoàn cảnh của cháu lại vừa thương người quân nhân kia đã thế mạng cho cháu tôi
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11169)
chính bản thân tôi cũng mong là mình quên đi được, tha thứ đám mọi rợ đó được. Nhưng làm cách nào để forget, để forgive? Khó trên sức tôi.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10875)
Ông mãi mãi là hình ảnh đẹp nhất trong lòng tôi, giọt máu rơi của ông, người lính chết trẻ.
09 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10477)
Lấy của người làm phước cho mình thì đâu có gì quan trọng."
08 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11169)
tuổi trẻ hải ngoại là hậu phương vững mạnh yểm trợ tuổi trẻ trong nước để đuổi bọn xâm lăng Trung Cộng ra khỏi lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam./.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9908)
Rồi cái hình người ấy vẫy hai tay một cách thong thả, như có ý bảo chúng tôi đừng tiến lên nữa, có sự gì nguy hiểm.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9667)
Đèn điện sáng rực suốt bờ sông. Gió đã im, sóng đã lặng. Một người đàn ông bế một đứa con trai ngồi khóc.
29 Tháng Mười Một 2014(Xem: 13132)
Sau cùng là thành tích làm trung tá quận trưởng Dĩ An được giải nhiệm trước 30 tháng tư 1975.
28 Tháng Mười Một 2014(Xem: 9003)
Cô Kim Hoan lấy tay soa trên bia mộ rồi đưa lên môi. Người mẹ hôn đứa con nằm dưới ba thước đất, trong lòng nghĩa trang Arlington.
26 Tháng Mười Một 2014(Xem: 18114)
Tự truyện của tác giả Phạm Khải Tri, xuất bản 2009. Giọng đọc Phạm Chinh Đông. http://phamchinhdong.blogspot.com
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 12409)
Bây giờ mới chính là những bài học vỡ lòng cho một trung đội trưởng bộ binh. Hỡi em yêu dấu.
21 Tháng Mười Một 2014(Xem: 9444)
Dù gặp cảnh cùng quẫn đến đâu nữa cũng giữ vững vàng tư cách xứng đáng của một người Việt Nam.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 102639)
Chúng ta hãnh diện có những khuôn mẫu Việt Nam thành công như thế: trung hậu trong gia đình, dũng cảm trong chiến trường và nhạy bén hiệu quả trên thương trường…
31 Tháng Mười 2014(Xem: 10377)
Ổng đâu biết rằng, đối với Nhà Nước cách mạng, ổng cũng chỉ là một thứ rác rến mà Nhà Nước đã vứt bỏ trên lề xã hội, không hơn không kém…
24 Tháng Mười 2014(Xem: 10852)
cho nhau khi mình còn có thể bạn ơi, bởi vì, sau cái "Một Thời Để Nhớ" này thì mình chẳng còn “Một Thời" nào cả...
22 Tháng Mười 2014(Xem: 10444)
Đúng là mùa xuân đang về trước mặt cho con gái và sau lưng là cả một giấc miên trường của đời sống mà người mẹ đã đi qua.
18 Tháng Mười 2014(Xem: 12201)
Anh vĩnh viễn xa em rồi. Thân xác anh nằm trong lòng đất. Đời sao phi lý, anh vừa đang nói chuyện với em
09 Tháng Mười 2014(Xem: 10564)
Nếu nói về sự hy sinh của các biệt kích Hoa Kỳ thì phải nói đến sự can trường và lòng dũng cảm của các Anh Hùng thuộc phi đoàn 219 Không Quân Việt Nam
09 Tháng Mười 2014(Xem: 9671)
Công việc còn lại bây giờ là những người lính ấy còn sống sót và trong cuộc sống lưu vong tị nạn này có đích thân bảo vệ được cái danh dự ấy hay không.
09 Tháng Mười 2014(Xem: 8894)
Đặt bông hoa trên nấm mồ tập thể gửi người tử sĩ vô danh để thấy mình trước sau cũng sẽ vô danh mà thôi.
08 Tháng Mười 2014(Xem: 11002)
Nếu không, phải chấp nhận sống thanh bần, tri túc, cần kiệm, hay nuơng nhờ vào quỹ xã hội chánh phủ, dù sao... cảm ơn Trời, cũng còn hơn hẳn cuộc sống ở VN
01 Tháng Mười 2014(Xem: 27369)
Khẩu hiệu chính của quân đội VNCH là “Danh dự – Trách nhiệm – Tổ quốc”, mỗi binh chủng lại còn có khẩu hiệu riêng
29 Tháng Chín 2014(Xem: 10865)
Tôi cầu mong họ trở về nước từ chiến trường Iraq trong huy hoàng của một chiến thắng rực rỡ và trong niềm hãnh diện và hoan lạc của toàn dân.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 10114)
trán Thầy, vầng trán hãy còn ấm, thì thầm trong đầu, ‘Thầy ơi em biết Thầy vẫn còn ở quanh đây, em đến thăm Thầy lần cuối.’
16 Tháng Chín 2014(Xem: 11468)
Không đủ sức chuyên chở, bày tỏ Sự Thật Vô Hạn của Nỗi Đau. Đau quá!
14 Tháng Chín 2014(Xem: 11176)
Tôi trở về Nhà Từ Đường sau 15 năm đi xa. Thật ra con số 15 năm là không đúng.
11 Tháng Chín 2014(Xem: 11363)
Tôi cảm được các ngón tay khô gầy đang bắt đầu cử động trong lòng tay tôi, cố nắm giữ đứa con yêu đừng có xa rời.