1:00 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

Ảo Tưởng và Tình Đời - Trọng Lễ Âu Dương

24 Tháng Giêng 201312:00 SA(Xem: 12464)

 Ảo Tưởng và Tình Đời

  Trọng Lễ Âu Dương

 **** Kính tặng Thầy Mặc Nhân Tấn Văn Công

 và Anh Chị KS Võ Thành Dũng

Con đường đất được nới rộng và làm cho xóm quê trở nên khang trang, khác xưa rất nhiều. Lâu lắm rồi tôi mới có dịp tìm lại CNLệ, thằng bạn nối khố.

Tôi và CNLệ dù ở hai đầu của cái làng dài thậm thượt, nhưng học chung cùng nhau từ tiểu học, đến Trung học tôi lên Mỹ Tho tiếp tục, còn CNLệ lên nhà một người cậu sinh sống ở SàiGòn để học tiếp.

Năm tôi đổ bằng Thành Chung rồi liên tiếp ba năm ở NLS, ra NLS còn nấn ná ở lại SàiGòn thêm vài năm rồi bỏ xứ ra đi. Chiến tranh bùng nổ ác liệt, lan rộng đến các đô thị, CHLệ bị động viên.

Mỗi đứa một hướng đi, một đường đời. dù sống xa xứ, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bay về thăm Quê Hương với tư cách là một kiều bào. Sau ngày 30 tháng tư, mới là trung sĩ nhất nên CHLệ chỉ học tập có một tuần, rồi đưa vợ về quê sinh sống.

Tôi đến thăm vợ chồng CNLệ lần đầu tiên vào mùa nước nổi. Bông điên điển nở vàng bờ rạch. Tôi phải đi đò một quảng rồi xắn quần lội nước bì bõm để leo lên căn nhà ọp ẹp bằng tre và lá dừa nước. CNLệ sống thiếu thốn. Gặp lại tôi nó mừng rỡ vô cùng, trách thân tình:

-Tưởng mày đã quên tao rồi chứ.

Tôi liếc nhìn người con gái trắng trẻo, ăn mặc khá đẹp ngồi sau lưng. CNLệ nói :

-Quên sao được, mày làm gì mà đen như ông Táo vậy?

-CNLệ cười, bày hàm răng trắng hếu.

-Giăng câu đặt lọp, tối ngày dang nắng, dầm mưa làm sao mà trắng nổi?

Tôi nhìn nó mà bùi ngùi. Thuở nào là bạch diện thơ sinh, mà bây giờ thì tay chân đen sạm còn hơn nông dân chánh hiệu.

Tôi rửa chân xong, leo lên ngồi trên bộ vạt tre xiêu vẹo. CNLệ chỉ cô gái:

-Nhung,vợ tao, Đây là TLAD bạn thân của anh từ ngày còn ở tiểu học.

-Nhung cười gật đầu chào tôi.

-Em có nghe anh CNLệ kể về anh rất nhiều.

Tôi nhìn Nhung ngẩn ngơ, Cô ta đẹp quá. Da trắng mịn, tay tròn thon thả, mắt đen láy, hơi lé duyên, mũi thẳng, má đào, nhất là đôi môi «uyển nguyệt hàm đan» cong tựa vầng trăng khuyết, đỏ tựa ngậm son…giọng nói lại ngọt ngào nhẹ nhàng như âm thanh của những hạt châu rơi xuống lòng chén ngọc... Tôi tự hỏi: bảo bối này liệu CNLệ có giữ được bền chăng? Tôi không dám nhìn nàng lâu, sợ CNLệ nghĩ quấy, dù ánh mắt Chị đã mê hoặc tôi.

Qua bạn bè, tôi biết CNLệ có vợ là Tiếp viên du lịch, (trong lính CNLệ là chuyên viên kỹ thuật không quân). Nhưng không ngờ có vợ lại đẹp đến như vậy! đúng là giai nhân!

-Mầy thấy vợ tao đẹp không ?

-CNLệ hỏi làm tôi hơi ngượng.

-Đẹp, đẹp lắm!

Bỗng có tiếng trẻ con khóc ré lên.,. Nhung lao về phia chiếc võng, ẫm con đến trước mặt tôi :

-Cháu đây, anh TL xem có dễ thương?

Đứa bé bụ bẫm, trắng bóng như mẹ nó. Tôi hỏi :

-Con gái à?

Nhung trả lời, giọng khe khẻ :

-Dạ con gái, anh CNLệ cưng lắm

-Tên gì ?

 -Diễm, anh CNLệ đặt đấy.

 -Biết mày viết lách chút ít ở hải ngoại, thấy tao đặt tên con như thế có được không?

-Tôi gật đầu:

-Tên đẹp lắm!

-Đứa bé khóc. Nhung đưa mắt nhìn chồng:

-Mày ngồi chơi, tao pha sữa cho con một chút.

Sữa bột hiệu Nhật Bổn, loại một kilo. Trong chốc lát, đứa bé được tận hưởng những dòng sữa ngọt ngào, ấm áp từ tay cha nó. Nhung mĩm cười, âu yếm nhìn con!

-Tôi nhìn Nhung, dáng cô căng tròn sức sống, băn khoan hỏi CNLệ:

-Tại sao đứa bé phải bú sữa bột?

-À, sữa bò hiệu thường không tốt. Chỉ có hiệu Snow của Nhật này mới đạt tiêu chuẩn. Tôi biết loại sữa này rất đắt tiền, người nghèo không mua nổi. Tôi nhìn CNLệ ái ngại.

-Vợ mày không đủ sữa sao?

-Đủ, nhưng tao không cho đứa bé bú sữa mẹ, để giữ vẽ đẹp cho cặp ngực của Nhung.

-Tôi ngồi ngây người, CNLệ nói tiếp, giọng tự hào:

-Nhung có bộ ngực quá đẹp, tao đã hứa phải giữ gìn cho nàng

-CNLệ quay sang vợ :

-Em cho anh TL xem đi.

-Tôi giật mình khoác tay :

-Được rồi, không cần thiết! kỳ quá đi! ai làm như vậy?

-CNLệ vẫn ôn tồn nói:

Vợ tao mới lắm,Tây lắm, mầy đừng ngại, như cho mầy chiêm ngưỡng một bức tranh đẹp của họa sĩ tài danh vậy mà!

-CNLệ hất hàm về phía vợ:

-Em…..

Nhung vén áo lên cao, bày ra đôi nhũ hoa trắng mịn với cái núm màu hồng hơi đậm. Tôi nín thở, bẽn lẽn quay mặt đi. Cặp ngực của Nhung quá đẹp...dù biết đó là vợ bạn mình, tôi xem cũng như là chị gái hay em gái ruột của mình vậy, mà cớ sao hình ảnh cặp ngực của Nhung vẫn ám ảnh tôi suốt cả ngày làm cho tôi cảm thấy mình đầy tội lỗi!

CNLệ rủ tôi đi giở lọp. Mê cảnh đồng quê sông nước, tôi xuống xuồng cho CNLệ chống vào cánh đồng xa tít. Mặt trời đã chếch bóng, nhưng những tia nắng nhạt cuối ngày vẫn còn tỏa xuống mặt nước trong veo màu cỏ dại.

Đến một bưng năng. CNLệ nhảy ùm xuống nước. Tôi hỏi :

-Nóng không ?

-Trên nóng, dưới lạnh

CNLệ lặn một lúc lâu mới trồi lên, đầu dính đầy cỏ lác, miệng thở phì phào, tay giơ cao chiếc lọp đầy những cua.

-Mày đặt bao nhiêu cái?

-Năm mươi.

 Giở lọp xong, trời đã tối mịt. Tôi ở lại với CNLệ một đêm. Tối đến, CNLệ thắp đèn giặt quần áo. Tôi hỏi:

-Sao không để Nhung làm?

-Tao muốn giữ bàn tay nàng cho đẹp!

-Sáng hôm sau, trời vừa rạng đông, tôi lại đi giở lọp với CNLệ. Nước lạnh như cắt. Nhìn hàm răng CNLệ đánh bò cạp, tôi thắm thía nghĩ rằng: "chỉ vì một bộ ngực và đôi bàn tay của đàn bà mà nó phải chịu cực khổ đến thế này! Cái đẹp mà CNLệ muốn bảo vệ có bất tử, vĩnh hằng?"

Nhìn tấm lưng trần mốc cời của CNLệ với hàng đốt xương sống nổi cợm, tôi lo lắng:" CNLệ đã quênlàm sao chống lại sự tàn phai, bằng chính sự phai tàn. Đời là bể dâu, vô thường mà!"

Tôi không đồng tình về cách hành xử của CNLệ, nhưng tôi vẫn câm nín vì đó là chuyện riêng tư của nó.

Mấy năm sau, tôi dừng chân lại trước hàng rào bằng cây (đậu săn) xơ xác không người trông nom, chăm sóc. Hình như đây là ngôi nhà khi xưa của bạn tôi CNLệ, nhưng sao bây giờ chỉ là một mái nhà hoang tàn… buồn thãm! Tôi đến gặp các người hàng xóm:

-Chị cho tôi hỏi thăm, nhà của anh CNLệ giờ ở đâu?

-Nó đi rồi.

-Đi đâu vậy chị?

-Chẳng biết nữa. Vợ nó lấy trai, nó ôm con đem gởi cho bà già, rồi bỏ xứ đi cả năm nay.

-Tôi không kềm được giòng nước mắt: Cặp nhũ hoa tròn trịa và quá đẹp của Nhung bỗng hiện ra trước mắt tôi. Tôi rùng mình, cái đẹp của ảo tưởng, làm sao tránh được sự tàn phai với bước đi vô tình và bạc bẽo của thời gian.

Đời là vô thường bể dâu mà!

 ( Một ngày mưa gió từ rạng đông đến chiều tối của mùa cuối thu: Trọng Lễ Âu Dương 10/2012 )

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Bảy 2013(Xem: 11473)
Màu Tím Hoa Sim là màu tang thương của một tình yêu định mệnh, một tình vợ chồng ngắn ngủi. Màu Tím Hoa Sim còn là một nỗi ám ảnh khôn nguôi của cả dân tộc về chiến tranh
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 10886)
những chiến trường xưa, mà mãi mãi vẫn còn in bóng dáng hào hùng của bao nhiêu bè bạn, anh em - những người đồng đội cũ. Tất cả đã từng có một thời sống rất đáng sống.
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 12324)
Cây rau dền non lá cây rau dền đỏ tía đỏ tía như màu mắt bầm máu của những ngày đông máu của những ngày sôi máu cây rau dền, cây rau dền, cây rau dền.
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11222)
Cô chủ đặt lá thư lên bàn, lau những giọt nước mắt trên má, miệng thì thầm, chú nói đúng lắm, "Rồi ai cũng đến nơi ta phải đi về " Thì thôi bao nhiêu Phúc Ấm Con Ban xin cũng quên đi.
06 Tháng Sáu 2013(Xem: 16759)
Năm nay tôi còn đến thăm ông ngày ông nằm xuống, biết có còn lần sau nữa không.Nợ sơn hà ông đã trả xong mà đất nước này hãy còn nợ ông một lời xin lỗi
03 Tháng Sáu 2013(Xem: 11844)
Đôi ta ngọc nữ, tiên đồng, Đôi ta Từ Thức vợ chồng Giáng Hương. Ngàn đời vẫn nhớ, còn thương: Em yêu, đã đến cuối đường
27 Tháng Năm 2013(Xem: 10726)
Tôi sống còn nhờ các chiến hữu- còn sống hay đã hy sinh- giúp tôi hoàn thành trách nhiệm của một người trung đội trưởng. Tôi tri ân họ mỗi ngày cho đến suốt đời. Tôi sẽ không quên họ. Không bao giờ!
25 Tháng Năm 2013(Xem: 11945)
Tấm ảnh chụp cách đây hơn ba mươi năm giờ đã ố vàng. Màu sắc phai theo thời gian nhưng vẫn còn sắc nét. Tôi cầm tấm ảnh như đưa tay chạm vào một phần quá khứ xa xăm
22 Tháng Năm 2013(Xem: 11476)
Lòng thấy xót xa. Bỗng bất chợt, ông nhìn lên bàn thờ, mắt ông sáng lên, rạng rỡ, khi nghĩ rồi đây bên cạnh mình còn có nắm cát của quê hương.
20 Tháng Năm 2013(Xem: 10085)
Bởi vì các con là những hình ảnh của ba. Tất cả mọi việc được mong ước tốt đẹp dành cho nếp sống hạnh phúc của gia đình mình, nhất là giữa các con và ba mẹ.
19 Tháng Năm 2013(Xem: 13601)
Nhớ quê hương, yêu mến quê hương thì lúc nào tôi cũng có. Nhưng trở về sống ở quê hương bây giờ thì dứt khoát không. Bởi cái quê hương của “riêng” tôi không còn nữa.
10 Tháng Năm 2013(Xem: 21297)
Bây giờ chúng ta cùng chung tâm sự của một kẻ đa tình, nhưng là tình yêu quê hương, tình yêu dân tộc Việt Nam vẫn đậm đà khắc sâu trong tâm tưởng.
06 Tháng Năm 2013(Xem: 11303)
Tuy anh đã ra người thiên cổ hơn nửa thế kỷ rồi nhưng những Con Thuyền Không Bến, Đêm Thu, Giọt Mưa Thu vẫn là những vì sao tinh tú sáng rực trên bầu trời ca nhạc.
03 Tháng Năm 2013(Xem: 12215)
Đôi khi con người cũng nên biết lắng nghe những lời chửi rủa mà tưởng như đang nghe nhạc... trữ tình, cuộc đời nhờ đó sẽ đỡ khổ hơn chăng?
01 Tháng Năm 2013(Xem: 12374)
Những chế độ này, chủ nghĩa nọ, cuối cùng cũng chỉ là những đám mây đen bay trên đầu. Đôi khi che ta được chút nắng, nhưng nhiều lúc đã trút bao cơn mưa lũ xuống để làm khốn khổ cả nhân gian
27 Tháng Tư 2013(Xem: 12034)
khoảng 2,3 trăm ngàn người, ngang bằng số người miền Nam chết cho 20 năm cuộc chiến, trong số những người chết đó có Ngọc và đứa con gái bé nhỏ của tôi.
25 Tháng Tư 2013(Xem: 12114)
Nếu tôi nói đã hơn một lần “tự động” ăn…phân người, có lẽ nhiều người không tin cho là tôi nói quá để kể khổ thân phận tù đầy dưới chế độ cộng sản.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 12154)
“Bạn có hạnh phúc không?” Bạn hãy trả lời rằng :”Mình hạnh phúc. Hạnh phúc theo cách sống và những gì mình đang có trên đời này. “
14 Tháng Tư 2013(Xem: 12740)
Sau lần đó, mỗi lần nhìn thấy mẹ ngâm đậu đỏ, tôi lại lân la vào bếp với mẹ như một sự sám hối. Tôi không ngờ món chè đậu đỏ bánh lọt bình dân lại được chế biến rất cầu kỳ.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 12617)
Người đàn ông mở to đôi mắt nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh nói gì, đùa hay thật? Không muốn mất thì giờ giải thích dông dài, anh lịch sự bắt tay ông ta, rồi thong thả bước đi.
02 Tháng Tư 2013(Xem: 14098)
Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…
26 Tháng Ba 2013(Xem: 12611)
Họ sống hòa đồng qua đồng cảnh ngộ nên rất thương yêu nhau. Chia sẻ của cải tài sản mà hàng ngày đứng đường xin được của bố thí như bánh mì, nước ngọt, cơm, xôi…
24 Tháng Ba 2013(Xem: 13568)
Nếu không có cuộc chiến Kontum, có lẽ không có dấu chân nào của tôi trên bùn lầy đất đỏ Pleiku. Dẫu là dấu chân của người lính chiến. Chợt đến chợt đi, hay có khi nằm lại vĩnh viễn trên núi rừng heo hút vô danh nào đó
19 Tháng Ba 2013(Xem: 12958)
Niềm đau ly xứ lẫn mất mát không còn gì xót xa và bẽ bàng khi nhìn thấy lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ bị ép phải lìa bỏ vị trí của nó. Quốc dân ly tán.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 13725)
Anh đã phải bỏ quê hương để được sống những ngày có ý nghĩa, sống theo sở thích trên đất nước tự do này nhưng với em cuộc đời anh lại là cảnh “cơm lành canh ngọt” kiểu Mỹ có nghĩa là nhất đàn bà, nhì chó...
10 Tháng Ba 2013(Xem: 14973)
Xin đừng quên các chú nghĩa quân đã lặng lẽ hy sinh để bảo vệ tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nạm Xin đừng quên vợ con họ, bị bỏ lại sau lưng với cuộc đời đau khổ.
06 Tháng Ba 2013(Xem: 11634)
Thạnh bàng hoàng đứng lên nhìn cho rõ hơn khuôn mặt khắc khổ của người tù, dù đã tàn tạ mà khuôn mặt chữ điền của ông vẫn còn vướng vất rất nhiều nét kiên nghị của một người lính.
27 Tháng Hai 2013(Xem: 12764)
Làm người lương thiện bây giờ vất vả quá… biết đâu đến một lúc nào đó những nhà tù kia mới chính là địa chỉ mà người lương thiện cần đến cho mình
20 Tháng Hai 2013(Xem: 13551)
Các bạn của tôi ơi, bạn có hứa đưa ai về nơi . . . Chân Trời Tím hay không? Nếu có, thì tôi đã ghi địa danh và địa chỉ của vùng Grafton cho bạn rồi đó,
17 Tháng Hai 2013(Xem: 14185)
Nước mắt chảy dài trên má tôi, lần nầy không phải vì cái buốt đưa lên từ hai bàn chân đi đất mà là từ trái tim, khối óc chợt nhận ra cái hèn không dám chết của mình.
13 Tháng Hai 2013(Xem: 12471)
Thường luôn hỗ thẹn sám hối lỗi lầm. Dù có tu trì vẫn thấy mình khiếm khuyết. Không được kêu căng, chỉ xét lỗi mình, không vạch lỗi người
06 Tháng Hai 2013(Xem: 12284)
Ôi! lẽ nào chị là con sơn ca chỉ ngửa cổ hót chơi, lúc tung cánh lên trời xanh thì bỏ quên tiếng hót của mình, khi bị nhốt trong lồng mới cất tiếng kêu bi thảm?
17 Tháng Giêng 2013(Xem: 13367)
Hugh Hefner từ năm 20 tuổi, trong 60 năm, uống rượu mạnh, hút thuốc lá, gần đàn bà. Ba lạc thú mà người đời vẫn cho là làm cho đàn ông chết sớm. Nhưng Hugh Hefner vẫn cứ không chết sớm
07 Tháng Giêng 2013(Xem: 13332)
Không có tiếng trả lời, nhưng ông Hải, với đôi mắt nhòa lệ, vẫn cắm cúi đọc những dòng trong trang sách đã mở sẵn..Trang sách của một cuộc tình đầu và cũng là một cuộc tình cuối!
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15934)
Cuộc đổ quân được hoàn thành nhanh chóng. Hai cánh quân bắt đầu vào đội hình tiến chiếm mục tiêu. Tôi mở tần số làm việc và giữ liên lạc thường trực với cả hai cánh quân.
23 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14082)
"Người ta thường ngả mủ trước tài năng, nhưng sẵn sàng quỳ gối trước lòng tốt"
21 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14993)
Nếu không cảnh giác không dừng lại đúng lúc, họ sẽ là một thứ nô lệ mà suốt cuộc đời họ không hề biết hạnh phúc đích thực là gì. Quên bản thân, quên quyến thuộc, quên luôn cả tử thần đang rình rập
19 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13306)
Cái khổ của tuổi già, cái khổ của tuổi trẻ, cái khổ của sự giầu sang, và cái khổ của sự nghèo khó - nơi đâu cũng chỉ có sự đau khổ.
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13688)
ba hiện hữu liên hệ mật thiết dính bó với nhau: cái quan tài phủ cờ vàng ba sọc đỏ thiếu phụ vọc đất, cái lon sữa bò có cắm mấy chân nhang đỏ.
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13539)
Tôi thấy thương ông già quá, đi đứng khó khăn, mà ngày nào cũng đến thăm vợ bằng xe buýt, không quản ngại nắng mưa. Những cặp vợ chồng trẻ, cũng không tình tứ lãng mạn như hai cụ già nầy
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 12954)
Tôi không bao giờ quên dòng máu Việt trong tôi nhưng tôi sẽ không ngồi đó nhìn non nước nầy, dân tộc nầy với một ánh mắt hờ hững, dửng dưng, một thái độ vô ơn, rẻ rúng.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13469)
Anh để lại cho em tất cả, những dòng chữ yêu thương từ hồi em còn mười bốn. Anh để lại tất cả, kể cả cái héo hắt của cây bồ đề nầy.--
14 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14131)
tiếng gọi mà tôi đã thèm khát hàng chục năm trời: Ba ơi! Má ơi!”. Nhưng, ngay trong ngày gặp lại, Lưu Đình Triều đã cảm nhận được một “hố sâu thực sự”.
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13111)
Mỗi lần nằm mộng thấy người quen tôi hay nói cho vợ biết để cùng cầu nguyện. Người trong mộng có thể là nhân vật hai đứa đều biết hay chỉ một mình tôi biết trên đời
03 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14434)
Tôi rất vui mừng vì đã làm được một sự việc mà có sự dằn co dữ dằn trong nội tâm và kết quả là cái « phải, cái thiện » đã thắng.
30 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14500)
Khi nhận thấy chính bản thân cũng có quá nhiều khuyết điểm, nhược điểm, người đời chắc chắn không còn dám cất cao giọng chỉ trích nhục mạ người khác
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13835)
Còn phe ta! Xin cám ơn quí đàn anh đàn em, những người còn hay đã mất cho một Việt Nam thân yêu, cám ơn những đắng cay trải qua trong quá khứ lửa đạn cùng ngục tù
21 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13529)
Trăm năm trước thì ta chưa gặp, Trăm năm sau biết gặp lại không? Cuộc đời sắc sắc không không, Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau..
21 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13751)
nếu không gặp được hai vị trong những ngày còn lại cuối cuộc đời, Huyền vẫn mãi mang theo hình bóng hai vị Thầy khả ái đến kiếp hậu lai.
20 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14768)
“ Sông có thể cạn, đá núi lâu ngày cũng mòn nhưng miên viễn tình người VN và tình đồng đội giữa những người lính VNCH.”. cho dù thời gian có bị phôi pha nhưng tuyệt đối chẳng bao giờ thay đổi.