2:22 CH
Thứ Sáu
19
Tháng Tư
2024

Kỷ niệm 20 năm ngày nhạc sĩ Trúc Phương qua đời-Trần Chí Phúc

20 Tháng Chín 20158:46 CH(Xem: 11893)

Kỷ niệm 20 năm ngày nhạc sĩ Trúc Phương qua đời

Nhạc sĩ Trúc Phương qua đời ngày 18/9/1995 tại Sài Gòn; thấm thoát đã 20 năm.

nhacsitrucphuong 

 

Ông tên thật là Nguyễn Thiện Lộc sinh năm 1933 tại tỉnh Trà Vinh ( Vĩnh Bình). Chung quanh nhà của ông có nhiều tre trúc, gió thổi làm cho những thân cây va chạm vào nhau tạo nên âm thanh mà ông yêu thích từ hồi còn nhỏ, vì thế mà bút hiệu Trúc Phương ra đời. Một cái tên nổi tiếng trong dòng sáng tác ca khúc của tân nhạc Việt Nam.

 

Khi ca sĩ Thanh Thúy trình bày bản Nửa Đêm Ngoài Phố đầu thập niên 1960 thì tên tuổi người ca sĩ cùng tác giả Trúc Phương vang xa. Bài hát mở đầu bằng câu: “Buồn vào hồn không tên, thức giấc nửa đêm nhớ chuyện xưa vào đời...” Cái chữ “ không tên” thời đó rất mới, rất đặc sắc. Sau này nhạc sĩ Vũ Thành An đặt 10 “bài không tên” hay nhạc sĩ Nguyễn Đình Toàn đặt bản Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên dù nổi tiếng;  nhưng Trúc Phương đã dùng chữ này trước.

 

Trong một bài báo Xuân thập niên 2000, có một ký giả trong nước viết về đường phố Sài Gòn ban đêm đã nhắc lại bài hát Nửa Đêm Ngoài Phố với tiếng đàn ghi ta bập bùng cùng giọng ca hoài vọng về một thời Sài Gòn hoa mộng êm đềm: “Nửa đêm lạnh qua tim, giữa đường phố hoa đèn, đường phố vắng đêm nao quen một người...”

 

Kế tiếp là bản Tàu Đêm Năm Cũ cũng giọng ca Thanh Thúy làm rung động bao trái tim khán giả. Tác giả đã viết về một thời những người trai lính chiến bước lên những chuyến tàu lửa để ra miền hỏa tuyến. Ngày ra đi trên sân ga có người yêu cùng thân nhân tiễn biệt và từ đó nỗi nhớ mong con tàu trở lại để mang người tình biên khu về sum họp: “ Đêm qua nằm mơ thấy người trai lính chiến, xuôi tàu về quê hương. Vui đêm phố phường quên đi phút giây gió lạnh ngoài biên cương”

 

Đa số những ca khúc Trúc Phương viết ở thể điệu Bolero và rất thành công cho nên thời Sài Gòn, báo chí đặt cho ông là “Vua Bolero”.

Dòng nhạc Trúc Phương lúc nào cũng phản phất buồn, cái buồn giống như khi nghe những câu vọng cổ. Ông đã đem cái chất dân ca Miền Nam bỏ chung với ý nhạc lời ca và nấu thành một món ăn rất ngon và khách thưởng thức thấy là ông có nét riêng biệt, khó ai bắt chước được. Những nốt nhạc luyến láy theo mỗi chữ để cho người ca sĩ được tự do diễn tả tình cảm của mình đối với bài hát càng làm tăng sự truyền cảm của ca khúc.

 

Ca sĩ Duy Khánh với làn hơi mang âm hưởng xứ Huế đã luyến láy những chữ có dấu hỏi, dấu ngã trong ca khúc Trúc Phương tạo thêm nét đặc biệt như trong các bản Kẻ Ở Miền Xa, Bông Cỏ May, Trên Bốn Vùng Chiến Thuật, Hai Mươi Bốn Giờ Phép. Đây là những ca khúc lấy đề tài về tình yêu của người lính Việt Nam Cộng Hòa.

 

Trúc Phương sáng tác khoảng mấy chục bài, đa số đều thành công; có thể kể thêm như: Hai Lối Mộng, Ai Cho Tôi Tình Yêu, Buồn Trong Kỷ Niệm, Con Đường Mang Tên Em, Chiều Cuối Tuần, Bóng Nhỏ Đường Chiều, Chiều Làng Em, Mưa Nửa Đêm, Thói Đời, Hai Chuyến Tàu Đêm, Tình Thắm Duyên Quê, Đò Chiều...

Hai bản Chiều Làng Em, Tình Thắm Duyên Quê tả cảnh đẹp quê hương đặc biệt được yêu thích.

 

Có lẽ dòng nhạc buồn cùng lời ca cũng buồn đó đã vận vào số mệnh của người nhạc sĩ tài hoa của Miền Nam. Đâu có ai ngờ trước năm 1975, Trúc Phương danh tiếng và đời sống phong lưu như vậy, thế mà sau ngày mất Sài Gòn ông đã vất vả gian nan, không có chỗ ngủ phải ra bến xe Miền Đông để thuê một chiếc chiếu mà ngủ qua đêm. Trong một đoạn video phỏng vấn ông được chiếu trên cuốn băng Asia, Trúc Phương đã nói :

“ Sau cái biến cố cuộc đời, tôi sống cái kiểu rày đây mai đó, “ bèo dạt hoa trôi”.. Ban ngày thì lê la thành phố, đêm thì phải ra xa cảng thuê một chiếc chiếu, thế rồi ngủ cho tới sáng rồi xếp chiếc chiếu trả cho người ta... Một năm như vậy tôi ngủ ở xa cảng hết 9 tháng...

Xem đoạn Video này, nhiều người đã xúc động cảm thương cho một người nhạc sĩ tài hoa của Miền Nam. Đành rằng đất nước đổi đời, bao nhiêu số phận tan nát đau thương, nhưng sao lại có Trúc Phương trong đó.

Ông qua đời trong một hoàn cảnh cô đơn ở tuổi 62 vì bệnh phổi.

 

Nhạc sĩ Vũ Đức Sao Biển, tác giả Thu Hát Cho Người có bài viết Trúc Phương Đi Chuyến Đò Chiều trên tạp chí Kiến Thức Ngày Nay tiếc thương ông. Bản Đò Chiều cũng là một nhạc phẩm khá đặc biệt của Trúc Phương: “ Một chiều nào trên bến cô liêu, xóm bên sông tiêu điều, buồn hắt hiu mây chiều, đò của người thôn nữ, chờ đưa người viễn xứ, đi muôn nơi xa.”

Nhạc sĩ Quốc Dũng sáng tác ca khúc Còn Mãi Những  Khúc Tình Ca để tỏ lòng ngưỡng mộ tài năng của nhạc sĩ Trúc Phương do ca sĩ Phương Dung trình bày: “ Tôi biết anh từ lâu, từ lần thức trắng đêm thâu, lắng nghe lời ca nức nở, với cung nhạc buồn muôn thuở. Anh viết bao tình ca, dạt dào như gió mưa sa, đã ru hồn tôi đẫm lệ, những lần ân tình rời xa. Anh đã theo trời mây, để lại bao khúc mê say, ngọt ngào dịu ấm men cay. Trong nỗi yêu thương buồn tràn đầy. Tôi với bao ngọt thơm. Còn nghe xao xuyến lâng lâng. Và như luôn thấy dáng anh, trong nỗi đau khi tàn tuổi xuân”.

 

Thường thì những nhạc sĩ sinh trưởng miền Bắc đặt lời ca trau chuốt văn chương, nhạc sĩ sinh trưởng miền Nam lời lẽ bình dị mộc mạc. Nhưng ở Trúc Phương ngoài nét nhạc quyến rũ, lời ca của ông cũng gọt dũa chữ nghĩa, ẩn chứa những dằn vặt tâm hồn. Đây cũng là lý do làm cho những sáng tác của ông được nổi tiếng và yêu chuộng cho tới hôm nay.

Trong bản Hai Mươi Bốn Giờ Phép diễn tả sự ân ái của người trai lính chiến về thăm người yêu: “ Đưa ta đi về nguyên thủy loài người, lời yêu khi muốn ngỏ vụng về, ngôn ngữ tình làm bằng dấu đôi tay.”, tình dục đã được thăng hoa bởi ngôn ngữ diệu kỳ của Trúc Phương.

 

Năm 2014, trung tâm Asia đã thực hiện chủ đề Trúc Phương - Ông Hoàng Của Dòng Nhạc Bolero (Asia 74) với nhiều ca sĩ thể hiện các nhạc phẩm nổi tiếng của ông.

 

Hai mươi năm trôi qua từ ngày nhạc sĩ Trúc Phương giã từ nhân thế, xin thắp nén hương lòng nhân ngày giỗ của ông.

                                                          Trần Chí Phúc / SBTN

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Năm 2011(Xem: 18509)
Rải tro theo gió... trên đỉnh đèo Hải Vân... ý nguyện của người đã khuất gợi lên trong tôi hình ảnh vừa bi hùng lại vừa lãng mạn, như là sự kết hợp tuyệt vời giữa mối tình của viên dũng tướng với cô con gái đầu lòng của nhà văn Tự Lực Văn Đoàn.
27 Tháng Tư 2011(Xem: 19658)
Tôi không nói được gì hết, chỉ gục đầu vào vai vợ tôi rồi bật khóc . Vợ tôi chưa biết những gì đã xãy ra nhưng chắc nàng đoán được rằng tôi phải đau khổ lắm mới phát khóc như vậy. Cho nên nàng vừa đưa tay vuốt vuốt lưng tôi vừa nói, giọng đầy cảm xúc :« Ờ…Khóc đi anh ! Khóc đi ! »
23 Tháng Tư 2011(Xem: 18116)
Tôi ngồi đó để tưởng nhớ nước Việt Nam Cộng Hòa thân yêu của tôi. Tôi để hình tôi trên bàn thờ là coi như mình đã chết theo với nước Việt Nam Cộng Hòa của tôi. Tôi chỉ sống lây lất, lo nhang khói cho đồng đội, cho cha mẹ, vợ con
03 Tháng Tư 2011(Xem: 19773)
Trong niềm bồi hồi xúc động đến rưng rưng lệ khi đọc, chắc chắn quý độc giả không thể không biết ơn những người lính VNCH, Mỹ, Úc... đã đổ máu bảo vệ Miền Nam trước làn sóng xâm lăng của cộng sản trong suốt cuộc chiến tranh Việt Nam.... *
23 Tháng Ba 2011(Xem: 20222)
tưởng đã được giải quyết, phân tán người Việt Nam tỵ nạn trên nước Mỹ, nhưng không ngờ Xe đò Hoàng đơn thân độc mã mỗi ngày một chuyến kéo hai thành phố đông dân cư Việt Nam lại càng gần với nhau hơn nữa.
21 Tháng Hai 2011(Xem: 19913)
Già thì già, họ vẫn cảm thấy hạnh phúc – hạnh phúc hơn một tỷ người khác – cho dù hạnh phúc đó vẫn được họ đếm từng ngày sau mỗi buổi sớm mai thức dậy…
10 Tháng Hai 2011(Xem: 18578)
Tôi nhớ ơn anh chị, và cả vợ chồng anh Hy, chịu đựng được chúng tôi, mà không đấm cho vỡ mồm, hộc máu mũi. Càng lâu, tôi càng thấm thía cái câu ' Bầu bí một giàn'
04 Tháng Hai 2011(Xem: 19523)
Thế đó, họ bán, họ mua vừa như thật, vừa như “chơi” nhưng ai cũng hăm hở, náo nức. Dường như mỗi người đi chợ đang “bán”, đang “mua” cho mình một nỗi nhớ quê nhà vời vợi.
02 Tháng Hai 2011(Xem: 21441)
Hương thơm của gạo, vị ngọt của cơm lẩn với cát sạn tựa như cuộc đời của những quân nhân QLVNCH nói chung, SVSQTĐ nói riêng đã tự hào vào ngày mãn khóa sau mấy tháng quân trường mồ hôi thử thách đó là hương thơm của gạo. Để rồi chuẩn bị dấn thân vào cuộc đời đầy gian khổ hiểm nguy sống chết khó lường
28 Tháng Giêng 2011(Xem: 21058)
Họ gặp nhau và nhận ra nhau. Mới đầu, Hà Giang ôm chầm lấy Đôn mà khóc nức nở. Cô quên mất anh đang là một vị thầy tu. Xúc động nhất là khi Hà Giang cho anh biết Lam Khê chính là con của anh. Hai cha con họ ôm lấy nhau thật lâu và cả hai đầm đìa nước mắt.
21 Tháng Giêng 2011(Xem: 19826)
Hiện tại chúng tôi đang sống tràn trề hạnh phúc. Mùa xuân của cuộc đời tuy đến muộn nhưng chúng tôi bằng lòng lắm với những gì mình đang có, đang sống. Thiên đường có thật anh Hoàng ạ! Và chúng tôi đang tắm trong suối nguồn tươi mát của Thiên Đường.
16 Tháng Giêng 2011(Xem: 20248)
Thành phố lên đèn, tôi vật vờ vô định thoáng nghe bên tai tiếng dương cầm giai điệu bản "Giao hưởng số chin, cung rê thứ" của L.V. Beethoven mà tôi học ngày nào. Hiện tại, tôi chơi nhạc đám ma. Cái chết - quy luật tất yếu giúp tôi sinh tồn, các giá trị nghệ thuật cao quý chỉ còn là hoài niệm!
02 Tháng Giêng 2011(Xem: 21954)
Mũi súng AK thúc vào cạnh sườn, người vệ binh chắc cũng ngạc nhiên không hiểu sao bỗng dưng tôi đứng như trời trồng giữa lộ. Anh quắc mắt nhìn tôi dò hỏi, tôi không nói gì, im lặng nhập vào dòng tù. Nước mắt chảy dài trên hai má hóp, tôi bước đi như kẻ mộng du ...
07 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20760)
Trong cuộc chiến Việt Nam, những chàng pilot nổi tiếng hào hoa ở thành phố. Là thần tượng của các cô con gái đẹp. Nhưng có lẽ ít ai biết rằng, những chàng trai trẻ ấy lại là những chiến sĩ rất hào hùng trên khắp các chiến trường. Bao phen xem cái chết tựa lông hồng.
05 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 21774)
Lâu nay, khá đông người cho rằng thi sĩ Hàn Mạc Tử và nhà giáo kiêm cư sĩ Hoàng Thị Kim Cúc từng có một tình yêu đôi lứa. Lắm sách báo ghi nhận như vậy. Ngay cả lối sống khá đặc biệt của Kim Cúc – suốt đời độc thân, làm thơ tặng Hàn, chẳng chuyện trò điều này với người trong nhà… – càng khiến dư luận nghĩ vậy.
02 Tháng Mười Hai 2010(Xem: 20217)
Hầu hết bạn bè tôi, nếu còn sống sót sau cuộc chiến tang thương đó, kẻ đã phải ra đi trong loạn lạc, ly tan, người thì được ông bạn đồng minh phản bội năm xưa, can thiệp với kẻ cựu thù cho "ra đi trong vòng trật tự" sau nhiều năm bị đày đọa ngục tù, vợ con nheo nhóc, để giờ này mỗi người trôi dạt một phương, mang theo những vết thương không lành được ở trong lòng. Biết đến khi nào chúng tôi mới đuợc như những con chim trane đang tụ tập ca hót líu lo ngoài kia, trươc giờ bay xuống phương nam?
17 Tháng Mười Một 2010(Xem: 21010)
Một câu chuyện thật dí dỏm. Câu chuyện phần nào đã gợi nhớ đến một quảng đời thơ ấu thật êm đềm, hoa bướm ở vùng quê . Phải chi không có biến cố tháng tư 75, cuộc sống của những người dân miền nam hiền hòa chắc chắn là mãi mãi thanh bình, thịnh vượng, và an lành như tác giả "Lấy vợ miền quê" đã mô tả rất chân thật trong câu chuyện
11 Tháng Mười 2010(Xem: 19367)
Bây giờ, nhìn chú Ba nằm đó, tôi lại nhớ câu nói cuối cùng của chú: “Cứ để lá cờ ở đó, trong đầu óc của chú sẽ nhớ mãi hình ảnh lá cờ VNCH tung bay trong gió. Sau này, lá cờ sẽ ra sao? Để tương lai trả lời.”
08 Tháng Mười 2010(Xem: 20197)
Tôi rời khỏi Cheo Reo, chạy ngược về cầu sông Ba theo Tỉnh lộ 7 ngày xưa, mang theo trong lòng nỗi đau đứt ruột. Đang giữa mùa xuân nhưng cả bầu trời nhuộm màu ảm đạm. Nhìn núi rừng hai bên đường, trong ràn rụa nước mắt, tôi mơ hồ như cây lá không còn nữa...
08 Tháng Mười 2010(Xem: 21957)
Mọi người đều đến cõi đời nầy với hai bàn tay trắng, thì lúc ra đi cũng chỉ với hai bàn tay trắng mà thôi. Ai ai cũng đều biết như vậy, nhưng hễ sao mỗi khi nghĩ đến chết thì thấy rờn rợn và hơi lo một chút... Sống sao cho đáng sống mới là việc khó. Đời là vô thường!
07 Tháng Mười 2010(Xem: 27915)
Kính nguyện cầu Đấng Thiên Thựợng Đế tối cao và Hồn thiêng sông núi phù hộ cho toàn dân Việt sớm có ngày "đắc lộ thanh vân", đưa nước Việt lên đỉnh đài vinh quang thịnh trị ngàn đời.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 22659)
Chúng ta thường đi tìm một cái gì bên ngoài để mang lại cho mình hạnh phúc như vật chất, nhà cửa, xe hơi, máy móc, tiện nghi, … hoặc tình cảm gia đình, thân quyến, bạn bè, người yêu, … hoặc danh vọng, địa vị, lý tưởng. Ta khát khao tìm kiếm vì tưởng mình nghèo nàn, thiếu thốn, tâm luôn phóng ra ngoài chạy theo trần cảnh. Trong kinh Pháp Hoa kể thí dụ đứa cùng tử suốt đời đi ăn xin vì không biết trong túi mình có viên ngọc quý, đến khi được người bạn nhắc tỉnh ngộ lấy ngọc ra xài liền hết đói khổ.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 18852)
Tháng 8-1999, tôi dọn nhà đến một căn phòng mới mướn. Trên ngăn kệ cao của closet, người mướn trước để sót lại một xấp “hồi ký” dầy 27 trang viết tay. Đêm đầu tiên ở phòng trọ mới, tôi đọc đoạn “hồi ký” bi hùng đó với nỗi niềm thương cảm không tả xiết: Thương cảm cho một danh tướng trong bước đường cùng của vận nước đen tối; thương cảm cho phu nhân và 2 người con của Tướng tuẫn tiết và thương cảm vị sĩ quan trẻ, có lẽ là Chánh Văn Phòng của vị tướng anh hùng, tức tác giả của đoạn “hồi ký” nầy.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19677)
Lần nầy, bà Hoa quyết định tự tay đem hộp tro xương ông chồng về tận Việt Nam. Bà sợ thất lạc thêm lần nữa, thì tấm lòng hoài.
06 Tháng Mười 2010(Xem: 23216)
Người chết lâu rồi , người còn ở lại Từ cuối chân mây đêm bấc lạnh lùng Ngày hiển thánh cả giống nòi mong mỏi Của những linh hồn hữu thủy hữu chung
06 Tháng Mười 2010(Xem: 19749)
Tôi chắc chồng tôi cũng nuối tiếc như tôi và đang chờ tôi đi với anh. Chúng tôi phải nối tiếp lại những ngày hạnh phúc ngắn ngủi xa xưa. Tôi không thể sống mãi trong cô đơn để run sợ trước những ám ảnh của dĩ vãng và những nhung nhớ khôn nguôi người chồng mà tôi mãi mãi yêu thương như buổi đầu gặp gỡ!!
06 Tháng Mười 2010(Xem: 21630)
Cổ nhân cũng đã có câu “ngu si hưởng thái bình”, hay là ta cứ an phận thủ thường, con gái thì mong trời sinh ra đừng quá đẹp, con trai thì đừng có quá tài ba. Còn giàu có bạc muôn không ham, chỉ mong đừng chạy gạo từng ngày. Cứ làng nhàng là xong, không ai thèm muốn, đố kỵ, ganh ghét, nghĩ chuyện đời: “Giàu như người ta cơm ngày ba bữa, đói như mình đây cũng đỏ lửa ba lần.”
05 Tháng Mười 2010(Xem: 19543)
hôm nay ngồi viết lại những hàng chữ này như được thắp nén hương trang trọng cho chị, thưa chị Nở.