12:45 CH
Thứ Năm
25
Tháng Tư
2024

Mẹ Tôi và Cuộc Bầu Cử - Lại Thị Mơ

23 Tháng Giêng 20177:21 SA(Xem: 10071)

Tác giả lần đầu dự viết về nước Mỹ. Bà cho biết bút hiệu là tên thật, định cư tại NJ năm 1994 theo diện HO. Trước là nhà giáo tại Việt Nam. Mong tác giả sẽ tiếp tục viết thêm.

 

* * *

 

Mẹ tôi qua Mỹ cũng đã hơn sáu lần có tranh cử Tổng Thống. Những lần trước chẳng nghe bà nói gì, nhưng lần này thì bà nói hơi nhiều. Quả thật không phải chỉ có mẹ tôi- trong nhà- ngay cả ngoài đường, mà hình như toàn thể thế giới, cũng nói hơi nhiều, vềlần tranh cử tổng thống kỳ này của xứ CờHoa.

 

Khi mới tới đây, những đứa em của tôi còn nhỏ, nhưng nay chúng đã trưởng thành nên đứa nào cũng có ý kiến riêng của mình. Cùng ở chung một mái nhà, nhưng đứa này thì tuyên bố sẽ bỏ cho bà này, đứa kia thì nói bỏ cho ông nọ.

 

Mẹ tôi không có ý kiến sẽ bầu cho ai, nhưng bà vẫn hỏi cả hai đứa.

 

Tại sao bầu cho bà này? Thằng anh lí nhí vì bả học cao, tham gia chính quyền đã lâu? Nhiều kinh nghiệm.

 

Mẹ tôi bảo rằng, Tổng Thống Reagan là ân nhân của các gia đình HO, đâu có học cao, trước khi làm Thống Đốc tiểu bang California, ông chỉ là tài tử đóng phim, mà sao người dân vẫn bầu ông làm Tổng Thống. Chẳng lẽ dân Mỹ mù hết hay sao?

 

Tổng Thống Reagan là vị Tổng Thống mà cảthế giới ngưỡng mộ. Ông đã dẹp được cuộc chiến tranh lạnh của đảng Cộng Sản Nga Sô không tốn một viên đạn.

 

Sau đó mẹ tôi còn nói thêm: đừng dựa vào tiêu chuẩn bằng cấp. Đừng nghe mà hãy nhìn. Những người anh minh là những người yêu nước thật sự. Chúng ta là những người di dân, nhưng cũng phải mang ơn xứsở này đã cưu mang chúng ta. Đối với những người già như mẹ, nước Mỹ là quê hương thứ hai. Nhưng đối với thế hệ của các con, chỉ còn một quê hương, vì các con là những hạt mầm đã đâm chồi nảy lộc nơi đây. Rễ của những cây này đã bám chặt vào lòng đất, các con đã trở thành người của đất nước này.Dù màu da, màu tóc của các con có khác, nhưng các con chính là những người đóng góp cho xứ sở này. Chỉ có một điều đừng bao giờ quên cội nguồn cha ông là được.

 

Thằng anh ú ớ, chẳng biết ý mẹ nói gì? Chọn ai?

 

Mẹ tôi lại quay qua hỏi thằng em, tại sao bầu cho ông kia? Thằng em lại gãi đầu gãi tai, vìổng biết cách làm ăn, hy vọng sẽ có nhiều job.

 

Mẹ tôi vặn lại, con lấy gì để bảo đảm những điều ổng nói là ổng sẽ làm được.

 

Người ta bảo như vậy là đếm cua trong lỗ. Cả đời mẹ tôi đã chứng kiến biết bao kỳ bầu cử, nên chủ trương của bà là hãy chờ thời gian trả lời.

 

Đối với những người già như mẹ tôi, ở đời này chẳng có gì là tuyệt đối. Nhưng bà tin tưởng vào sự sáng suốt của người dân Mỹ. Ngày xưa bà vốn là cô giáo dạy môn Sử, bà vẫn thường nói rằng, chẳng phải bỗng dưng mà nước Mỹ trở thành cường quốc hàng đầu của thế giới, dù có lịch sử chưa tới ba thế kỷ.

 

Đối với mẹ tôi, dù là vua, hay là tổng thống. Chỉ có người yêu nước thực sự, mới là người lãnh đạo quốc gia.

 

Cứ vào bữa ăn là hai thằng con mang đề tài bầu cử ra tranh luận. Mẹ tôi vốn là một Phật tử thuần thành, bà nhìn thấy ứng cử viên nào cũng có đủ bẩy tính xấu của con người, mà Phật vẫn thường nói.

 

Tham: khi ra tranh cử, họ phải tham, vì muốn nắm chức vụ quyền hành nhất trên thế giới.

 

Sân: họ sẽ tức giận khi không được ủng hộ, hay thất bại.

 

Mạn: chẳng ai ra tranh cử mà nghĩ mình dởhay thua kém người khác.

 

Nghi: đa nghi về đối thủ mà mình phải đối đầu, là lẽ tất nhiên của tất cả ứng cử viên.

 

Ác: muốn thắng cử thì phải dùng thủ đoạn, vì vi phú bất nhân.

 

Kiến: trong khi tranh cử phải tích cực làm cho mọi người tin rằng, chỉ có mình mới mang lại chánh kiến, còn đối phương là người đại diện cho tà kiến.

 

Cuộc tranh cử bắt đầu từ 18 tháng trước, mỗi bữa ăn khi nghe hai thằng con tranh luận. Mẹ tôi lúc nào cũng cảnh cáo: anh em chúng mày không có thù oán gì nhau, đừng có mang chuyện ngoài đường vào làm náo loạn trong nhà, rồi lại mặt sưng mày xỉa.

 

Bà nhắc chừng, vì có lần hai ông chú tôi ngồi đánh cờ tướng. Chẳng hiểu sao một ông đứng lên, cầm ngay bàn cờ bằng gỗ đập vào đầu ông kia. Mặt thì đỏ phừng phừng, còn chân thì đá vung vãi các quân cờ. Làm cho mẹ tôi phải chép miệng: cờ với quạt!

 

Tuy không có ý kiến sẽ bầu cho ai, nhưng mẹ tôi cũng theo dõi cả hai đảng khi chọnứng cử viên. Bà luôn luôn nhận xét rất bàng quang và hài hước. Một ông thì giàu nứt đốđổ vách, mặt lúc nào cũng nghênh nghênh, mẹ tôi bảo coi trời bằng vung. Chúng tôi cũng ùa theo, ổng thuộc loại điếc không sợsúng đó mẹ. Ổng bảo rằng hễ đắc cử là ổng xây một bức tường dọc theo biên giới Mexico, bắt bên kia trả tiền. Mẹ tôi cười hắc hắc, bảo rằng nó lấy răng mà trả. Ý nói nước kia nghèo quá, tiền đâu mà trả. Mẹ tôi lại bồi thêm, ổng giàu quá sao không bỏ tiền túi ra xây cho mọi người nhờ.

 

Mẹ tôi gọi những người nóng nảy bộp chộp, gặp nào nói vậy, là những người phổi bò. Còn những người nói vung nói vít, nói mà không thể tin được, là những người ba hoa chích chòe, mười voi không được bát nước xáo.

 

Suốt trong thời gian tranh cử, bên ngoài ồn ào như thế nào, thì trong nhà tôi cũng ồn ào chẳng kém. Hai thằng em cũng vẫn khăng khăng giữ vững lập trường của mình. Trong khi mẹ tôi theo dõi bầu cử bằng YouTube. Ôi thôi thời technology có khác, tin tức tràn ngập đến chóng mặt. Mẹ tôi thường bảo chẳng biết tin ai, sư bảo sư phải, vãi nói vãi hay. Rồi mấy ông thầy bói sờ mu rùa cũng nhào vô bấm quẻ. Hết thầy bói, tới thầy bàn Mao tôn Cương xuất hiện. Không biết những ông thầy bàn( đề) đó trình độ tới đâu, và dựa vào đâu để nói ra những tin tức rất là giật gân. Điều này không quan trọng, vấn đề là càng có nhiều người xem, tức là kiếm được nhiều quảng cáo. Nói lung tung, mẹ tôi thường mỉa mai, chó sủa lỗ không.

 

Càng gần đến ngày bầu cử thì không khí tranh cử càng trở nên khốc liệt.

 

Nhìn thấy hai người già sấp xỉ 70, mà vẫn ngược xuôi ngày đêm bay đi bay lại những tiểu bang xa xôi để kêu gọi cử tri bỏ phiếu cho mình. Lúc này máu tham đã ngập đến tận đầu, họ không còn dùng lời lẽ thanh tao nữa, họ sẵn sàng mạt sát nhau. Những phiền não của con người: tham sân si mạn nghi ác kiến, đều thấy rõ mồn một giữa những người tranh cử.

 

Nhìn thấy hình ảnh một bà gần 70, khi đi tranh cử, bỗng dưng nhợt nhạt muốn xỉu vì kiệt sức. Mẹ tôi ái ngại cho bà “ càng cao danh vọng càng dầy gian nan”, rồi bà lại tắc lưỡi “ tham gì một miếng đỉnh chung”. Các em tôi ùa vào: làm Tổng Thống Mỹ là quyền hành lớn nhất thế giới đó mẹ.

 

Mẹ tôi vẫn lắc đầu: ngộ nhỡ, bà ấy bị stroke, lăn đùng ra đấy, thì ai khổ? bà ấy khổ, chứai?

 

Anh em chúng tôi lại hùa vào: vậy là mẹkhông phải là Americans rồi. Mẹ không có tham vọng. Người Mỹ họ không nghĩ về sựgiới hạn của tuổi tác như người Việt mình, hễ già rồi là chỉ ở trong nhà quây quần bên con cháu. Quan niệm về hạnh phúc của Đông và Tây hoàn toàn khác nhau.

 

Đêm bầu cử mẹ tôi đi ngủ sớm. Mọi người vẫn quây quần nơi phòng khách, mắt dán vào cái ti vi, ai cũng hồi hộp như xem đá banh World Cup.

 

Làm sao có thể ngủ được vào cái ngày trọng đại thế này. Đâu phải chỉ có người dân Mỹquan tâm, mà cả thế giới mấy tỉ người cũng đang hồi hộp. Nhất là dân cá độ họ còn hồi hộp gấp trăm lần. Dân có máu đỏ đen chẳng bao giờ họ bỏ lỡ cơ hội.

 

Khắp nơi trên thế giới từ báo chí cho tới hệthống truyền thanh, truyền hình ai cũng đoan chắc nước Mỹ sẽ có một bà Tổng Thống. Họnói nhiều đến nỗi bản thân bà ứng cử viên cũng tin chắc như thế. Từ lời nói cho tới cửchỉ đều toát ra vẻ tự tin tuyệt đối. Thậm chí họ còn chuẩn bị sẽ có màn đốt pháo bông chào mừng ngay đêm có kết quả thắng cử.

 

Một tạp chí nổi tiếng khác, mà mẹ tôi bảo là nhanh nhẩu đoảng, đã in sẵn hơn một trăm ngàn bản vào sáng ngày bầu cử, đợi có kết quả là bung ra liền. Họ dùng chữ Madame President, kèm theo những lời tuyên dương bà như một nhân vật xuất chúng, với đầy đủlời chúc tụng. Chúng tôi cho mẹ xem tờ bìa của tạp chí này, họ thu hồi lạc mất 17 số. Hiện nay người ta đang lùng sục tìm mua, họđặt giá mười ngàn đô la một quyển. Mẹ tôi thấy vậy chép miệng “thật là nghe hơi nồi chõ”.

 

Ngoài báo chí và truyền thanh truyền hình, người ta nghi ngờ bị mua chuộc ủng hộ cho nữ ứng cử viên tổng thống, còn có rất nhiều người nhảy vào khen bà không tiếc lời, bằng những lời chúc tụng quá lố. Như thể chỉ có bà mới là người xứng đáng lãnh đạo quốc gia. Cái lưỡi không xương, thiệt muốn nói sao cũng được.

 

Các ca sĩ tài tử của Hollywood và của người Việt cũng đua nhau ủng hộ nữ ứng cử viên. Chẳng biết mấy mấy người này có kiếm được chút tiền nào không, hay chỉ muốn cho mọi người biết đến tên mình.

 

Họ thi đua nhau dùng những lời khiếm nhã để rêu rao về ông già bặm trợn. Có người còn quá khích thề rằng không muốn ở chung nước với một ông Tổng Thống chẳng ra gì. Họ sẽ dọn qua Canada, làm như hàng xóm là bãi đất hoang, ai muốn tới cũng được.

 

Bên Việt Nam thì làm sẵn một xe hoa có hình bà Tổng Thống, với loa phóng thanh rùm beng.

 

Bên “ lạc quan tếu” có tiền hô hậu ủng, từTổng Thống đương nhiệm và Đệ Nhất Phu nhân, những người được mệnh danh là người có khoa ăn nói, tới phó Tổng Thống, các Thống Đốc, Thượng nghị sĩ hết lòng hỗtrợ, bênh vực. Thử hỏi ai còn dám cá độ bắt đối thủ phía bên kia, một ông trọc phú chưa hề đi làm( thuê) bao giờ. Chỉ ngồi mát ăn bát vàng, còn tiền thì cứ chảy vào hầu bao nhưnước chảy chỗ trũng. Quả thật ông không hiểu tại sao người ta lại ghét ông đến thế. Ông có một cái tội là giàu quá, làm ngứa mắt người khác.

 

Ông già phổi bò, bặm trợn, ba bựa cứ kiên trì lủi thủi đi một mình, như con rùa bò đua với con thỏ, với lời tuyên bố chắc nịch: không bỏ cuộc. Đảng mà không chọn thì tôi ra ứng cử với tư cách độc lập.

 

Tuy vậy ông cũng đánh bại được 16 người trong đảng, để thành duy nhất. Trong cuộc tranh luận, nhiều khi ông không trả lời trực tiếp vào câu hỏi. Mà chỉ xua tay: nhỏ nhưcon tao, không thèm để ý. Ông cứ như con bò điên, cứ húc bừa, xông vừa để rồi như lời ông nói: không bỏ cuộc.

 

Rồi trong cuộc đua, người ta ví ông như rùa đua với thỏ. Khi dư luận trong và ngoài nước ồn ào cỗ võ cho đối thủ, ông vẫn bình thản. Bên kia thì toàn dân miệng lưỡi, bằng cấp cao ngất trời. Còn ông chẳng biết văn hóa bóng bẩy, cứ thẳng như ruột ngựa, nói khơi khơi. Nên bị người ta gọi là ông điên!

 

Ông lại tự tin đến độ, hễ nghe bà kia đi đến đâu là ổng cũng lò dò đi đến đó. Người ta thì đi lũ lượt phô trương thanh thế. Còn ông thì cứ đi mình ên, không cần con cháu đi theo. Ngay cả những người cùng một đảng khi trước cũng im lặng không ủng hộ, thậm chí có người còn tuyên bố bỏ cho phía ngược lại.

 

Ông già ồn ào như một người thật cô đơn. Đúng là điếc không sợ súng. Ông che mắt bịt tai cứ tới những nơi có truyền thống lâu đời là đất của người ta. Thây kệ còn nước còn tát. Who knows?

 

Cả hai bên tận dụng những giây phút cuối cùng để kêu gọi cử tri bầu cho mình. Họ chỉvề nhà vào nửa đêm của ngày hôm trước bầu cử. Đúng là hữu thân hữu khổ, muốn ăn phải lăn vào bếp.

 

Ngày thứ Ba đầu tiên của tháng Một năm nay, quả là một ngày đặc biệt trong lịch sửcủa Hoa Kỳ. Cả thế giới đều hồi hộp, bà nữứng cử viên chắc cũng sốt ruột lắm, vì bà và ông cựu Tổng Thống đi bầu rất sớm. Trong khi đối thủ của bà thì đủng đỉnh đi sau. Họcũng đi bầu cả nhà, mọi người vẫn bình thản, chẳng lộ vẻ lo lắng hay tự tin quá đáng. Trước khi bầu cử, con cái của ông già gân, khi trả lời phỏng vấn, nếu Bố của quí vị thất cử thì sao? Họ đã trả lời bình thản, họ chấp nhận kết quả, như thể 250 triệu đô dành cho tranh cử cũng chẳng là gì cả. Mà quả thật họra tranh cử chẳng phải vì tiền, cũng chẳng phải con gà tức nhau vì tiếng gáy.

 

Tổng Thống Mỹ đi đâu cũng dùng máy bay riêng, thì ông trùm địa ốc cũng có máy bay ngang ngửa. Chung quanh ông Tổng Thống có tiền hô hậu ủng, có bảo vệ bao quanh thì ông vua không ngai này cũng vậy thôi. Đã vậy ổng còn tuyên bố không thèm tiền lương trả cho tổng thống. Có điều ổng chỉ bảo không thèm lấy ra từng tháng, hay cứ gom để đấy( hết hạn lấy luôn một lượt!).

 

Thật như mẹ tôi nói “ sư nói sư phải, vãi nói vãi hay”, sao mà đúng ngay lúc này: một ông và một bà.

 

Các đài truyền thanh, truyền hình cũng vẫn tiếp tục cổ võ cho ứng viên họ chọn. Chẳng biết có phải họ tuyên truyền theo cảm tính hay do có toan tính, vì từ điệu bộ cho tới lời nói của những người dẫn chương trình đều có tính thiên vị. Đối thủ của bà ứng cử viên có vẻ rất cô đơn, chẳng ai khen cho ông ba trợn một câu nào. Ông chẳng biết dùng những chữ cao siêu, cứ nói đơn giản IN, IN hay PLUS, PLUS… đến nỗi các cô xướng viên của các đài ủng hộ, trề môi nhún vai nhắc lại với dáng điệu mỉa mai người không biết ăn nói. Người ta chắc mẩm ông này sắp ôm đầu máu rồi.

 

Ông chỉ có gần 300 triệu tiền túi, chẳng xin ai, mà có xin cũng chẳng ai cho. Bên kia biết bao người ủng hộ, họ có số tiền gấp đôi, vừa nhân lực, vừa vật lực. Phen này nhất định họsẽ nắm phần chiến thắng thiên thời địa lợi nhân hòa.

 

Trong không khí sôi động như vậy, cả nhà tôi cũng ăn cơm sớm để mọi người còn ra ngồi đồng trước TV theo dõi bầu cử. Mặc dù từsáng tin tức đã lai rai báo tin ở một vài tiểu bang nhỏ ông phổi bò đã thắng.

 

Ông chồng tôi cầm cái remote control đổi đài xoành xoạch, mẹ tôi bảo như gái ngồi phải cọc. Các cháu nhỏ thì méc bà ngoại He drive me crazy! Không có cạc tun, cạc téo gì hết, cả ngày chỉ theo dõi bầu cử. Cái TV to nhất ởtrong nhà để xem tin tức bầu cử.

 

Tôi thì lải nhải khéo dư nước mắt, khóc người trời ơi. Tôi đã quên mất Kiều, nên gọi tất cả là những người trời ơi đất hỡi. Tôi nói rằng dù cho ông hay bà làm tổng thống, thì tiền lương hưu của ông cũng chẳng thêm hay bớt. Obama cũng chẳng care ( Obamacare) cho mấy ông bà già, bảo hiểm sức khỏe của ông thuộc loại truyền thống rồi Medicare.

 

Mẹ tôi thì không quan tâm ai thua ai thắng, nhưng trước khi đi ngủ, bà còn nói “ chưa biết mèo nào cắn mỉu nào”. Lúc nào bà cũng bảo “ nói trước bước không tới”.

 

Còn với con cháu, bà cảnh cáo chưa đỗ ông Nghè, chớ đe hàng Tổng. Để cho con cháu phải từ tốn, đừng huênh hoang khoác lác khẻo hối không kịp.

 

Chúng tôi ở phía Đông Bắc, chỉ cách nơi đặt đại bản doanh của hai bên tranh cử một giờlái xe. Hàng xóm vẫn bình thường, chẳng cóồn ào như những tiểu bang nhiều người Việt như ở CA.

 

Mọi người đang hồi hộp theo dõi kết quả, quả là vô cùng hồi hộp như khi xem đá banh World Cup lúc vào chung kết. Kết quả trận đấu và thời gian qui định, cũng giống nhưkết quả từ các nơi kiểm phiếu gửi về. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường cũng nghe như nhịp đập của trái tim trong lồng ngực.

 

Lúc 2 giờ sáng ông đại diện bên bà ứng cửkhuyên mọi người hãy về ngủ, vì lúc này sựchênh lệch đã quá xa. Mọi người lục tục ra bãi đậu xe với bộ mặt méo xẹo.

 

Mẹ tôi bỗng dưng xuất hiện với bộ mặt ngái ngủ, câu đầu tiên vẫn là ai thắng?

 

À thì ra một người không quan tâm chút nào đến bầu cử, vẫn muốn biết ai sẽ là tổng thống nước Mỹ. Lúc đó 2 giờ sáng, trên mànảnh hiện ra hai ô nơi tập trung người ủng hộcủa hai ứng cử viên.

 

Mẹ tôi nhìn thấy con số 218 và 254, bà chép miệng: sao mà cách xa thế? Thằng em vốn chọn ông già bặm trợn, đã láu táu bởi vậy bên kia họ về ngủ hết rồi.

 

Mẹ tôi chỉ nói thế à. Rồi bà lại nói tiếp mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Theo bà sốtrời định, ai có số làm vua thì sẽ làm vua. Bôn ba chẳng qua thời vận.

 

Mẹ tôi ngồi nán lại chút xíu để nghe mấy đứa con giải thích về kết quả bầu cử.

 

Khi kết quả của tiểu bang PA nơi cô tôi ởcông bố ông già thắng, đưa số 254 thành 274, thì tự động nguyên một gia đình ông già tiến ra khán đài tuyên bố thẳng cử.

 

Bà ứng cử viên từ đầu vẫn ngồi bên trong, nhưng sẽ không xuất hiện lúc này. Bà chỉ gọi cho bên kia chấp nhận thất cử, và chúc mừng cho đối phương.

 

Nhìn những hình ảnh vào giờ phút tuyên bốthẳng cử, mẹ tôi buột miệng nước người ta dân chủ và lịch sự như thế. Rồi bà lại chép miệng ngựa về ngược.

 

Một người chẳng thèm xem TV, không quan tâm ai thua ai thắng. Vậy mà thức dậy đúng lúc, như nhìn thấy quả banh cuối cùng lọt lưới World cup, và xem được hình ảnh của người cả thế giới đang hồi hộp, khi chiến thắng vẫn bình thản và ung dung. Mẹ tôi đã buột miệng khen: sao lúc này trông ông ấy hoà nhã thế nhỉ?

 

Mọi người ùa theo ông ấy là một kịch sĩ đại tài.

 

Mẹ tôi vẫn nói bà thật là có duyên, thức giấc ngay vào lúc thấy bên kia tan hàng. Và thấy kịp hình ảnh những người ủng hộ bà Tổng Thống hụt, khóc nức nở. Mẹ tôi rất ngạc nhiên, người ta bảo rằng khóc như cha chết. Lạ nhỉ, sao mọi người sao cứ hay ăn ốc nói mò. Mình có ở trong chăn đâu mà biết chăn có rận.

 

Ngày hôm sau, mẹ tôi vẫn nức nở khen người Mỹ vô cùng dân chủ. Bà thua kêu gọi những người ủng hộ hãy chấp nhận kết quả.

 

Tại sao những người ủng hộ lại hoảng hốt như nghe tin động đất sắp tới. Cứ làm nhưsét đánh ngang tai, bộ ổng làm Tổng Thống rồi muốn làm gì thì làm sao. Vậy ba cơ quan Tư Pháp, Hành Pháp, Lập Pháp thành bù nhìn sao? Truyền thống dân chủ của nước Mỹ để đâu? Hay là tại họ lo bò trắng răng?

 

Mẹ tôi cứ thắc mắc hoài, tại sao tiểu bang của cô tôi truyền thống luôn luôn ủng hộ cho đảng của nữ ứng cử viên, tại sao kỳ này người ta lại quay ngược bỏ cho ông kia.

 

Các em tôi thì đua nhau giải thích cho mẹ. Tất cả các sắc dân khác như Hispanic, Á Châu, ngay cả người Mỹ đen cũng chỉ chiếm tổng số 20% dân số nước Mỹ.

 

Những người trẻ ồn ào nhưng lười đi bầu, người Mỹ đen thì ủng hộ tối đa cho ông Tổng thống cùng màu da với họ. Kỳ này họchẳng quan tâm, nên tỷ lệ đi bầu rất thấp. Người Việt mình ở CA dẫu bỏ cho bà ấy 100% cũng chẳng cứu vãn được. Vì đất nước này người Mỹ trắng chiếm đa số.

 

Cháu tôi chen vào: bà ngoại ơi, người White họ đông vì là nước của họ mà.

 

Những ngày hôm sau, mẹ tôi xem nhiều YouTube bên Việt Nam. Bà bật cười khi thấy những bà buôn gánh bán bưng mừng rỡ, họnói rất mộc mạc nghe nói ông Tổng Thống mới sẽ oánh Trung Quốc là tụi tôi mừng rồi.

 

Tôi cầu trời sao cho ông Tổng Thống này cũng đi theo gương Tổng Thống Reagan, sẽlàm cho nước Việt của tôi từ bỏ được chế độcộng sản, như nước Đức đã làm.

 

Tội nghiệp cho người dân quê tôi, họ khát khao công bằng và bác ái đến dường nào. Buổi tối bầu cử bên này, nơi chính quốc người ta vẫn sinh hoạt bình thường. Nhưngở VN người ta đội mũ cờ Mỹ, ngồi nín thởxem thời gian đếm ngược, như chờ quả cầuở Time Square NY nổ tung vào đêm giao thừa chuyển sang năm mới.

 

Người dân quê tôi họ khao khát mà không nói ra được, họ trông ngóng mọi thứ từ xứMỹ xa xôi. Có Tổng Thống nước nào đến thăm VN mà được chào đón nồng nhiệt nhưTổng Thống Mỹ.

 

Có cuộc bầu cử nào mà dân Việt trông ngóng đến như thế. Họ phản ứng cứ như họlà những người dân bản xứ.

 

Hỡi ơi, bao nhiêu hy vọng họ chỉ được nhắc khéo bạn tự quyết định tương lai của bạn.

 

Mẹ tôi cười, nhắn với ông bặm trợn, tôi chỉmong ông:

 

Nói chín thì phải làm mười.

 

Nói mười làm chín kẻ cười người chê.

 

Ông Tổng Thống ơi, đánh cho bọn Tàu Cộng te tua cho dân tôi nhờ. Dân tôi đói khổ lầm than cũng vì bọn chúng.

 

Vua của chúng tôi đã nói rằng: Nam quốc sơn hà Nam đế cư. Mà sao bây giờ chỗ nào cũng nghe xí xa xí xô tiếng lạ. Chỗ nào cũng tràn ngập người lạ, tầu lạ.

 

Quả thật là lạ lùng cho quê huơng tôi.

 

Xin đừng gièm pha ai đó

 

(Khi tức) mặt xanh như chàm. / (Khi thua) mặt vàng như nghệ.

 

Lời kêu gọi đoàn kết hợp quần gây sức mạnh, Union is strength của người chiến thắng, là một lời nhắn nhủ vô cùng chân thành.

 

Đừng quên rằng sau Halloween, mùa lễ tại nước Mỹ bắt đầu bằng ngày lễ Thanksgiving. Don't bite the hands feed you.

 

Hãy tri ân xứ sở đã cưu mang bạn và con cháu.

 

Hãy tôn trọng luật pháp của xứ tạm dung (đời cha), nhưng là mạch sống của đời con.\.

 

Lại Thị Mơ 



Tui cũng mừng rỡ vì nghe nói ông Tổng Thống mới sẽ oánh Trung Quốc là tụi tôi mừng rồi.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 10992)
những chiến trường xưa, mà mãi mãi vẫn còn in bóng dáng hào hùng của bao nhiêu bè bạn, anh em - những người đồng đội cũ. Tất cả đã từng có một thời sống rất đáng sống.
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 12425)
Cây rau dền non lá cây rau dền đỏ tía đỏ tía như màu mắt bầm máu của những ngày đông máu của những ngày sôi máu cây rau dền, cây rau dền, cây rau dền.
17 Tháng Sáu 2013(Xem: 11337)
Cô chủ đặt lá thư lên bàn, lau những giọt nước mắt trên má, miệng thì thầm, chú nói đúng lắm, "Rồi ai cũng đến nơi ta phải đi về " Thì thôi bao nhiêu Phúc Ấm Con Ban xin cũng quên đi.
06 Tháng Sáu 2013(Xem: 16847)
Năm nay tôi còn đến thăm ông ngày ông nằm xuống, biết có còn lần sau nữa không.Nợ sơn hà ông đã trả xong mà đất nước này hãy còn nợ ông một lời xin lỗi
03 Tháng Sáu 2013(Xem: 11969)
Đôi ta ngọc nữ, tiên đồng, Đôi ta Từ Thức vợ chồng Giáng Hương. Ngàn đời vẫn nhớ, còn thương: Em yêu, đã đến cuối đường
27 Tháng Năm 2013(Xem: 10813)
Tôi sống còn nhờ các chiến hữu- còn sống hay đã hy sinh- giúp tôi hoàn thành trách nhiệm của một người trung đội trưởng. Tôi tri ân họ mỗi ngày cho đến suốt đời. Tôi sẽ không quên họ. Không bao giờ!
25 Tháng Năm 2013(Xem: 12012)
Tấm ảnh chụp cách đây hơn ba mươi năm giờ đã ố vàng. Màu sắc phai theo thời gian nhưng vẫn còn sắc nét. Tôi cầm tấm ảnh như đưa tay chạm vào một phần quá khứ xa xăm
22 Tháng Năm 2013(Xem: 11565)
Lòng thấy xót xa. Bỗng bất chợt, ông nhìn lên bàn thờ, mắt ông sáng lên, rạng rỡ, khi nghĩ rồi đây bên cạnh mình còn có nắm cát của quê hương.
20 Tháng Năm 2013(Xem: 10187)
Bởi vì các con là những hình ảnh của ba. Tất cả mọi việc được mong ước tốt đẹp dành cho nếp sống hạnh phúc của gia đình mình, nhất là giữa các con và ba mẹ.
19 Tháng Năm 2013(Xem: 13712)
Nhớ quê hương, yêu mến quê hương thì lúc nào tôi cũng có. Nhưng trở về sống ở quê hương bây giờ thì dứt khoát không. Bởi cái quê hương của “riêng” tôi không còn nữa.
10 Tháng Năm 2013(Xem: 21392)
Bây giờ chúng ta cùng chung tâm sự của một kẻ đa tình, nhưng là tình yêu quê hương, tình yêu dân tộc Việt Nam vẫn đậm đà khắc sâu trong tâm tưởng.
06 Tháng Năm 2013(Xem: 11410)
Tuy anh đã ra người thiên cổ hơn nửa thế kỷ rồi nhưng những Con Thuyền Không Bến, Đêm Thu, Giọt Mưa Thu vẫn là những vì sao tinh tú sáng rực trên bầu trời ca nhạc.
03 Tháng Năm 2013(Xem: 12316)
Đôi khi con người cũng nên biết lắng nghe những lời chửi rủa mà tưởng như đang nghe nhạc... trữ tình, cuộc đời nhờ đó sẽ đỡ khổ hơn chăng?
01 Tháng Năm 2013(Xem: 12524)
Những chế độ này, chủ nghĩa nọ, cuối cùng cũng chỉ là những đám mây đen bay trên đầu. Đôi khi che ta được chút nắng, nhưng nhiều lúc đã trút bao cơn mưa lũ xuống để làm khốn khổ cả nhân gian
27 Tháng Tư 2013(Xem: 12156)
khoảng 2,3 trăm ngàn người, ngang bằng số người miền Nam chết cho 20 năm cuộc chiến, trong số những người chết đó có Ngọc và đứa con gái bé nhỏ của tôi.
25 Tháng Tư 2013(Xem: 12228)
Nếu tôi nói đã hơn một lần “tự động” ăn…phân người, có lẽ nhiều người không tin cho là tôi nói quá để kể khổ thân phận tù đầy dưới chế độ cộng sản.
15 Tháng Tư 2013(Xem: 12248)
“Bạn có hạnh phúc không?” Bạn hãy trả lời rằng :”Mình hạnh phúc. Hạnh phúc theo cách sống và những gì mình đang có trên đời này. “
14 Tháng Tư 2013(Xem: 12838)
Sau lần đó, mỗi lần nhìn thấy mẹ ngâm đậu đỏ, tôi lại lân la vào bếp với mẹ như một sự sám hối. Tôi không ngờ món chè đậu đỏ bánh lọt bình dân lại được chế biến rất cầu kỳ.
12 Tháng Tư 2013(Xem: 12707)
Người đàn ông mở to đôi mắt nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh nói gì, đùa hay thật? Không muốn mất thì giờ giải thích dông dài, anh lịch sự bắt tay ông ta, rồi thong thả bước đi.
02 Tháng Tư 2013(Xem: 14182)
Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời…
26 Tháng Ba 2013(Xem: 12716)
Họ sống hòa đồng qua đồng cảnh ngộ nên rất thương yêu nhau. Chia sẻ của cải tài sản mà hàng ngày đứng đường xin được của bố thí như bánh mì, nước ngọt, cơm, xôi…
24 Tháng Ba 2013(Xem: 13651)
Nếu không có cuộc chiến Kontum, có lẽ không có dấu chân nào của tôi trên bùn lầy đất đỏ Pleiku. Dẫu là dấu chân của người lính chiến. Chợt đến chợt đi, hay có khi nằm lại vĩnh viễn trên núi rừng heo hút vô danh nào đó
19 Tháng Ba 2013(Xem: 13055)
Niềm đau ly xứ lẫn mất mát không còn gì xót xa và bẽ bàng khi nhìn thấy lá quốc kỳ vàng ba sọc đỏ bị ép phải lìa bỏ vị trí của nó. Quốc dân ly tán.
18 Tháng Ba 2013(Xem: 13822)
Anh đã phải bỏ quê hương để được sống những ngày có ý nghĩa, sống theo sở thích trên đất nước tự do này nhưng với em cuộc đời anh lại là cảnh “cơm lành canh ngọt” kiểu Mỹ có nghĩa là nhất đàn bà, nhì chó...
10 Tháng Ba 2013(Xem: 15050)
Xin đừng quên các chú nghĩa quân đã lặng lẽ hy sinh để bảo vệ tự do, dân chủ cho dân tộc Việt Nạm Xin đừng quên vợ con họ, bị bỏ lại sau lưng với cuộc đời đau khổ.
06 Tháng Ba 2013(Xem: 11713)
Thạnh bàng hoàng đứng lên nhìn cho rõ hơn khuôn mặt khắc khổ của người tù, dù đã tàn tạ mà khuôn mặt chữ điền của ông vẫn còn vướng vất rất nhiều nét kiên nghị của một người lính.
27 Tháng Hai 2013(Xem: 12842)
Làm người lương thiện bây giờ vất vả quá… biết đâu đến một lúc nào đó những nhà tù kia mới chính là địa chỉ mà người lương thiện cần đến cho mình
20 Tháng Hai 2013(Xem: 13807)
Các bạn của tôi ơi, bạn có hứa đưa ai về nơi . . . Chân Trời Tím hay không? Nếu có, thì tôi đã ghi địa danh và địa chỉ của vùng Grafton cho bạn rồi đó,
17 Tháng Hai 2013(Xem: 14257)
Nước mắt chảy dài trên má tôi, lần nầy không phải vì cái buốt đưa lên từ hai bàn chân đi đất mà là từ trái tim, khối óc chợt nhận ra cái hèn không dám chết của mình.
13 Tháng Hai 2013(Xem: 12567)
Thường luôn hỗ thẹn sám hối lỗi lầm. Dù có tu trì vẫn thấy mình khiếm khuyết. Không được kêu căng, chỉ xét lỗi mình, không vạch lỗi người
06 Tháng Hai 2013(Xem: 12379)
Ôi! lẽ nào chị là con sơn ca chỉ ngửa cổ hót chơi, lúc tung cánh lên trời xanh thì bỏ quên tiếng hót của mình, khi bị nhốt trong lồng mới cất tiếng kêu bi thảm?
24 Tháng Giêng 2013(Xem: 12562)
Tôi rùng mình, cái đẹp của ảo tưởng, làm sao tránh được sự tàn phai với bước đi vô tình và bạc bẽo của thời gian.
17 Tháng Giêng 2013(Xem: 13461)
Hugh Hefner từ năm 20 tuổi, trong 60 năm, uống rượu mạnh, hút thuốc lá, gần đàn bà. Ba lạc thú mà người đời vẫn cho là làm cho đàn ông chết sớm. Nhưng Hugh Hefner vẫn cứ không chết sớm
07 Tháng Giêng 2013(Xem: 13420)
Không có tiếng trả lời, nhưng ông Hải, với đôi mắt nhòa lệ, vẫn cắm cúi đọc những dòng trong trang sách đã mở sẵn..Trang sách của một cuộc tình đầu và cũng là một cuộc tình cuối!
28 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 16037)
Cuộc đổ quân được hoàn thành nhanh chóng. Hai cánh quân bắt đầu vào đội hình tiến chiếm mục tiêu. Tôi mở tần số làm việc và giữ liên lạc thường trực với cả hai cánh quân.
23 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14168)
"Người ta thường ngả mủ trước tài năng, nhưng sẵn sàng quỳ gối trước lòng tốt"
21 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15125)
Nếu không cảnh giác không dừng lại đúng lúc, họ sẽ là một thứ nô lệ mà suốt cuộc đời họ không hề biết hạnh phúc đích thực là gì. Quên bản thân, quên quyến thuộc, quên luôn cả tử thần đang rình rập
19 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13416)
Cái khổ của tuổi già, cái khổ của tuổi trẻ, cái khổ của sự giầu sang, và cái khổ của sự nghèo khó - nơi đâu cũng chỉ có sự đau khổ.
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13778)
ba hiện hữu liên hệ mật thiết dính bó với nhau: cái quan tài phủ cờ vàng ba sọc đỏ thiếu phụ vọc đất, cái lon sữa bò có cắm mấy chân nhang đỏ.
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13641)
Tôi thấy thương ông già quá, đi đứng khó khăn, mà ngày nào cũng đến thăm vợ bằng xe buýt, không quản ngại nắng mưa. Những cặp vợ chồng trẻ, cũng không tình tứ lãng mạn như hai cụ già nầy
17 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13040)
Tôi không bao giờ quên dòng máu Việt trong tôi nhưng tôi sẽ không ngồi đó nhìn non nước nầy, dân tộc nầy với một ánh mắt hờ hững, dửng dưng, một thái độ vô ơn, rẻ rúng.
15 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13546)
Anh để lại cho em tất cả, những dòng chữ yêu thương từ hồi em còn mười bốn. Anh để lại tất cả, kể cả cái héo hắt của cây bồ đề nầy.--
14 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14242)
tiếng gọi mà tôi đã thèm khát hàng chục năm trời: Ba ơi! Má ơi!”. Nhưng, ngay trong ngày gặp lại, Lưu Đình Triều đã cảm nhận được một “hố sâu thực sự”.
13 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 13218)
Mỗi lần nằm mộng thấy người quen tôi hay nói cho vợ biết để cùng cầu nguyện. Người trong mộng có thể là nhân vật hai đứa đều biết hay chỉ một mình tôi biết trên đời
03 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 14548)
Tôi rất vui mừng vì đã làm được một sự việc mà có sự dằn co dữ dằn trong nội tâm và kết quả là cái « phải, cái thiện » đã thắng.
30 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14619)
Khi nhận thấy chính bản thân cũng có quá nhiều khuyết điểm, nhược điểm, người đời chắc chắn không còn dám cất cao giọng chỉ trích nhục mạ người khác
24 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13934)
Còn phe ta! Xin cám ơn quí đàn anh đàn em, những người còn hay đã mất cho một Việt Nam thân yêu, cám ơn những đắng cay trải qua trong quá khứ lửa đạn cùng ngục tù
21 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13614)
Trăm năm trước thì ta chưa gặp, Trăm năm sau biết gặp lại không? Cuộc đời sắc sắc không không, Thôi thì hãy sống hết lòng với nhau..
21 Tháng Mười Một 2012(Xem: 13850)
nếu không gặp được hai vị trong những ngày còn lại cuối cuộc đời, Huyền vẫn mãi mang theo hình bóng hai vị Thầy khả ái đến kiếp hậu lai.
20 Tháng Mười Một 2012(Xem: 14869)
“ Sông có thể cạn, đá núi lâu ngày cũng mòn nhưng miên viễn tình người VN và tình đồng đội giữa những người lính VNCH.”. cho dù thời gian có bị phôi pha nhưng tuyệt đối chẳng bao giờ thay đổi.