2:38 SA
Thứ Sáu
29
Tháng Ba
2024

ĐỂ NỘI KỂ CHO CHÁU NGHE . . . NGUYỄN KHẮP NƠI

10 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 20588)

(Viết theo lời kể của một người ông, đang đi tìm tung tích của đứa cháu đích tôn của mình)

 hinh1-content

 

“Ông Và Cháu”của Lão Hâm Phan chí Thắng 

Cháu đích tôn của ông,

 Ông gọi cháu là cháu đích tôn, đáng lẽ là ông cháu mình phải ở rất gần nhau và ông đã được ôm ẵm cháu mỗi ngày, phải không cháu.

Nhưng thực sự thì ông chỉ mới nhìn thấy hình của cháu mà thôi, chứ ông cháu mình chưa bao giờ được gặp mặt nhau, nói chi đến chuyện ông được ẵm bồng cháu trên tay.

Nói cho đúng hơn nữa, chắc là mẹ cháu cũng chưa có dịp kể cho cháu nghe ba cháu là ai? Hiện đang ở đâu mà không về với cháu? Vây thì làm sao mà cháu có thể biết rằng cháu có một người ông, gọi là ông nội.

Vây thì, để Nội kể cho cháu nghe nha!

Ông hiện thời đang ở Los Angeles, bên Mỹ, còn cháu với mẹ cháu thì đang ở tại vùng Cabramatta, thuộc Tiểu bang New South Wales, xứ Úc.

Ông cháu mình ở cách xa nhau lắm, ông lại không biết số nhà của cháu, nên mới phải viết thơ này, mong rằng mẹ cháu sẽ đọc được những điều kể lể của ông, rồi kể lại cho cháu nghe . . .

Ngày xưa, tổ tiên mình ở mãi tận tình Quảng Ngãi, thuộc Miền Nam của Nước Việt Nam Cộng Hòa đó cháu à.

Vào dịp tết năm Mậu Thân 1968, sau bao nhiêu tháng ăn học ở quê nhà, ông đã hân hoan khăn gói về Huế để sửa soạn vào học nghành Luật tại Đại Học Huế. Ông vừa mới tìm được chỗ trọ học thì bọn Việt Cộng đã mở cuộc tổng tấn công vào Huế và khắp mọi nơi trên toàn lãnh thổ của chúng ta. Ông và các bạn bè bị chúng bắt, khép tội là theo chính quyển Miền Nam chống lại nhân dân, và định đem tất cả đi giết hết. May cho ông, lúc đó quân đội Cộng Hòa đã đánh vào, giải vây cho đồng bào đang bị kẹt trong vùng lửa đạn. Ông và các bạn vùng chạy thoát về phía lính của mình.

Đến khi Huế được hoàn toàn chiếm lại, chính phủ mình ban lệnh Tổng Động Viên để cho tất cả những thanh niên trai tráng được dịp tòng quân giữ gìn đất nước. Ông Nội còn trong tuổi học hành, nên được hoãn để tiếp tục việc học ở đại học cho đến khi tốt nghiệp. Nhưng ông nội đã thấy sự dã man, tàn nhẫn, vô lương tâm, vô tổ quốc của bọn Việt cộng, nên ông nội đã tình nguyện xin nhập ngũ Khóa 7/68 Thủ Đức.

 hinh2

 Quân Trường Thủ Đức.

 Ra trường, ông nội nhận sự vụ lệnh trình diện để phục vụ tại Sư Đoàn 2 Bộ Binh, đóng tại Quảng Ngãi. Từ đó, ông nội đã theo đơn vị hành quân tiêu diệt bọn Việt Cộng trên khắp các vùng của xứ Quảng, cho tới năm 1972 thì ông nội bị thương và được chuyển qua nghành Cảnh Sát Dã Chiến, phục vụ tại Huế.

Đáng lý ông nội vẫn còn theo tiếng gọi của tổ quốc mà phục vụ đất nước, nhưng hoàn cảnh gia đình mình chỉ có một mình ông nội là con trai, nên ông đã theo lời của gia đình mà lấy vợ để có con nối dõi.

Cả gia đình đều mừng rỡ khi Long, con trai đầu lòng của ông - tức là ba của cháu đó – ra đời. Từ đó, ngoài nhiệm vụ với tổ quốc, ông còn có nhiệm vụ chăm sóc gia đình riêng của mình, ông cảm thấy thật là hạnh phúc.

Nhưng sự đời không có tròn vẹn mãi bao giờ, khi ba của con được vừa tròn ba tuổi thì xẩy ra việc nước mất nhà tan: Tháng 4 năm 1975, bọn Việt cộng đã chiếm trọn đất nước của chúng ta, bắt ông nội và các đồng đội vào tù vì lý do đã gìn giữ an ninh cho Huế để dân chúng được sống an lành.

 hinh3-content

 Ông Nội

 Trải hơn sáu năm tù đầy trong vùng Gia Rai, Kontum, ông nội vẫn cố gắng sống còn, hy vọng sẽ có một ngày tươi đẹp khôi phục lại đất nước.

Khi được bọn Việt cộng trả về cuộc sống bình thường, ông nội đã dắt ba của con vào Saigòn sinh sống và cuối cùng, được qua Mỹ năm 1994 theo chương trình HO.

Ông nội và ba của con đã được hưởng một cuộc sống thật là tự do và vui tươi hạnh phúc ở tại nước Mỹ này. Hồi còn ở Việt Nam, vì hoàn cảnh chiến tranh, ông nội đã bỏ ngang chương trình đại học để tòng quân giúp nước, nay ông nội muốn ba của cháu nối tiếp việc học hành để làm rạng danh gia đình và có một cuộc sống sau này khá hơn. Do đó, ông nội đã cố gắng đi làm để ba cháu trở lại trường đại học, nhưng ba cháu là một người con hiếu thảo, đã không chịu cho ông vất vả, nên đã vừa đi học vừa đi làm phụ với ông. Sau những năm trời cố gắng, trời đã chiều lòng người, ba con đã tốt nghiệp Kỹ sư Điện tử về nghành computer vào năm 2003. Ngày tốt nghiệp của ba cháu, ông nội đã hạnh phúc biết bao khi được chụp tấm hình với ba của cháu trong bộ lễ phục của trường đại học California State Polytechnic University.

 hinh4-content

 

Tốt nghiệp đại học.

 Kể từ nay, ông nội có thể hãnh diện với đời là đã nuôi dậy đứa con nên người hữu dụng cho quốc gia, ông nội cũng bớt công việc làm hàng ngày để có thì giở nghỉ ngơi cho tuổi già.

Cuộc sống của ông nội và ba đang yên lành thì một hôm, trong bữa ăn tối, ba của cháu đột nhiên có một quyết định khác thường. Ba của cháu đã nói với ông nội:

“Ba à, con muốn . . . đăng lính . . .”

Ông nội ngạc nhiên hết sức, nhìn ba của cháu chăm chăm, một lúc sau mới hỏi lại:

“Con muốn . . . đăng lính? . . . Thiệt sao . . . ?”

“Thiệt mà ba. Ngày xưa, khi còn ở Việt Nam, ba đã đi lính để chiến đấu giữ gìn tổ quốc. Ngày nay, con cũng muốn làm như ba. Nước Mỹ nay là tổ quốc của con, nước Mỹ đã đưa tay đón cha con mình vào xứ của họ, cho mình một cuộc sống yên lành, con phải làm một điều gì đó để trả ơn cho nuớc Mỹ. Con muốn được theo bước chân của ba, đi lính để giữ gìn, để bảo vệ cho nước Mỹ.”

Khi ba của cháu nói, ông nội có thể cảm thấy cái chân tình, cái nhiệt huyết của của ba của cháu, của một người trẻ muốn làm một điều gì thực tiễn cho tổ quốc của mình. Ông nội khâm phục ý chí của ba của cháu, và ông nội đồng ý ngay, không cần bàn luận thêm điểu gì nữa.

Ba của cháu đăng lính vào tháng 10 năm 2005, sau suốt hai năm trời huấn luyện, ba của cháu đã tốt nghiệp khóa huấn luyện Bộ binh tại trại “Fort Benning” vào ngày 30 tháng 10 năm 2007 với cấp bậc Thiếu úy, sẵn sàng đi phục vụ bất cứ nơi nào mà cấp trên ra lệnh, kể cả đi Afganistan hay Irak. 

 

hinh5-content 

 Fort Benning : Hình chụp trong thời gian huấn luyện tại Fort Benning. Ba của cháu là người có râu, đứng hàng thứ hai từ dưới đếm lên, ngay đầu của ngọn cờ Trung Đội.

 

Cháu đích tôn của ông,

Ông đã kể cho cháu nghe về nguồn gốc gia đình của mình rồi đó, cháu có hãnh diện về ba của cháu hay không?

Nhưng mà, từ đầu tới giờ, ông nội chỉ mới kể lể vòng vo, chứ chưa kể cho cháu nghe, tại sao cháu lại ra đời nhỉ?

Cháu ạ, ông cũng chỉ mới biết là ông có một người cháu đích tôn là cháu mà thôi.

Trong phần trước, ông nội có nói là “Trời đã chiều lòng người” nhưng đó chí là một thời gian ngắn mà thôi, cháu ạ.

Lần cuối cùng được khám bệnh tổng quát để ra đơn vị, bác sĩ quân y của tiểu đoàn đã khám phá ra ba cháu bị bệnh . . . UNG THƯ LƯỠI.

Đời trai chưa tung hoành ngang dọc cho phỉ chí làm trai thì đã phải ngừng vó câu, xuống ngựa để đi điều trị căn bệnh ngặt nghèo.

Ung thư Lưỡi là một căn bệnh mà ít người mắc phải, nhưng vẫn là một căn bệnh hiểm nghèo. Đã gọi là ung thư thì khó mà chữa khỏi lắm, nhưng vì ba cháu là lính, nên đã được điểu trị miễn phí vâ rất tận tình tại quân y viện Tiểu bang. Khoảng năm 2008, bịnh tình của ba của cháu có mòi thuyên giảm, nên ba được cho xuất viện. Để thay đổi không khí, ba có nói với ông nội là sẽ làm một chuyến du lịch về Việt Nam, nếu khỏe hẳn rồi thì lại trở về đơn vị tiếp tục phục vụ quân đội.

Khi trở về Mỹ, ba của cháu lại tới bệnh viện để tái khám. Bác sĩ cho hay một tin thật buồn: Bệnh tình của ba của cháu không những không thuyên giảm, mà lại có mòi nặng hơn.

Đầu năm 2009, ba của cháu không nói được nữa, ông nội với ba chỉ còn nói chuyện với nhau bằng cách . . . viết ra giấy mà thôi. 

Một hôm, ba của cháu và ông nội đã viết cho nhau những giòng chữ cuối cùng như sau:

-“Ba ơi, con chỉ còn . . . sống được vài tháng nữa mà thôi.”

 -“Con đừng lo nghĩ nhiều, rồi con sẽ bình phục mà”

-“Bác sĩ đã cho con biết sự thật rồi ba ạ. Con không buồn đâu, vì con không còn gì để luyến tiếc nữa. Nhưng . . . ba có buồn không?”

-“Ba không buồn đâu con ạ, con đã sống một cuộc sống xứng đáng, ba hãnh diện vì con.”

-“Ba ơi, nếu con chết, thì gia đình mình bị . . . tuyệt tự, phải không ba? Ba là con trai độc nhất trong gia đình, con cũng là đứa con trai độc nhất của ba.

Nhưng mà . . . ba ơi, gia đình mình không tuyệt tự đâu ba . . .

Con có . . . con có một đứa con trai, hiện giờ nó đang ở bên Úc với mẹ nó.”

. . . .

Cháu đích tôn thương mến của ông,

Khi đọc những giòng chữ của ba của cháu viết, ông nội đã không tin, nghĩ rằng ba của cháu đã quá đau buồn mà viết ra như vậy để an ủi ông mà thôi. Nhưng khi ba của cháu lấy trong tủ ra một cuốn album nhỏ, đưa cho ông xem một tấm hình của một đứa nhỏ, ngồi cạnh ba và mẹ của nó, viết tiếp:
“Đây là con trai của con, cháu đích tôn của ba đó.”

Ông nội hết hồn, vội vàng cầm lấy tấm hình đưa lên gần mắt nhìn cho kỹ.

Tấm hình chụp ba người, trong đó có Long, con trai độc nhất của ông và một người đàn bà Việt Nam, ở giữa là một cậu trai chừng 2 tuổi.

Cháu giống hệt ba của cháu đó!

Cũng gương mặt đó, cũng cặp mắt đó, làm sao mà ông nội lộn cho được.

Cho đến lúc đó, ông nội mới biết là mình đã có một đứa cháu đích tôn trên cõi đời này.

Ba của cháu lại mở cuốn album ra, lấy một tấm bằng lái xe bọc nhựa đưa cho ông nội, viết tiếp:

“Đây là Tươi, mẹ của đứa nhỏ, và là . . . vợ cùa con đó. Trong tấm bằng lái xe này (hết hạn vào năm 2002), có đầy đũ tên họ ngày tháng năm sinh của vợ con, để sau này, nếu gặp đuợc Tươi, ba hãy đưa tấm thẻ này ra làm bằng chứng.

Vào khoàng năm 2002, con có vào trong chat room nói chuyện và quen với Tươi. Tươi cho biết là đã cùng cha mẹ vượt biên năm 1996 và được định cư tại vùng Cabramatta, Tiểu Bang New South Wales, Úc Đại Lợi.

Sau nhiều lần nói chuyện với nhau, con và Tươi hẹn cùng về Việt Nam gặp nhau và cùng đi du lịch một chuyến.

Sau chuyến du lịch, con và Tươi thấy hợp với nhau, và cùng tính chuyện lập gia đình. Đến khi Tươi báo cho biết là . . . đã có bầu, con đã nói với Tươi là sẽ làm hôn thú để bảo lãnh cả hai mẹ con qua Mỹ sống, nhưng Tươi đã từ chối vì gia đình phản đối, không muốn cho Tuơi qua Mỹ, nên con không biết quyết định ra sao, vì thế, con đã không nói chuyện này với ba.

Tới năm 2005, chúng con lại quyết định về Việt Nam gặp nhau lần nữa để cha con gặp mặt nhau và quyết định mọi chuyện. Nhữnng tấm hình này được chụp trong chuyến đi này của con đó.

Khi trở về Mỹ, con phải quyết định là sẽ để ba ở Mỹ, qua Úc sống với Tươi hay là Tươi sẽ bỏ gia đình ở lại Úc để qua Mỹ sống với con.

Câu chuyện cứ thế mà kéo dài, tới khi con biết mình bị bệnh nan y, con đâm ra chán nản, không muốn làm gì nữa cả.

Nhưng bây giờ, con chết đi, để lại một mình cha già, gia đình mình đến đây sẽ bị tuyệt tự, nên con phải nói với ba chuyện này. Sau khi con chết, ba hãy theo địa chỉ này của vợ con ở bên Úc mà kiếm cô ta, kiếm đứa cháu đích tôn của ba. Ít ra, đến cuối đời của con, con cũng phải làm được một điều gì đó để con của con có cha, có ông nội.

Ba hãy nói với vợ con của con một tiếng

“XIN LỖI, ĐÃ KHÔNG LÀM TRÒN BỔN PHẬN CỦA MỘT NGƯỜI CHỒNG, MỘT NGƯỜI CHA”.

 Cháu đích tôn của ông,

Ba của cháu đã qua đời sau đó vài ngày, tức là vào cuối năm 2009.

Chỉ còn một mình ông trên đời với mớ hình của cháu, của mẹ cháu. Ông không biết sẽ phải khởi đầu từ đâu? Làm sao để tìm ra cháu và mẹ cháu bây giờ?

Ông đã gởi biết bao nhiêu lời nhắn tin qua báo chí, đài phát thanh ở bên Úc, nhưng tin tức của hai mẹ con vẫn biệt vô âm tín.

Thường ngày, ông vẫn đọc báo qua internet và trang báo điện tử quen thuộc ở bên Úc mà ông vẫn đọc hàng ngày là “vietluanonline.com” tức là bán tuần báo Việt Luận. Nhiều bạn bè của ông cũng đọc báo này, và đề nghị với ông là nên liên lạc với tờ báo để nhờ tìm cháu, vì tờ báo này có trụ sớ ngay gần nơi hai mẹ con của cháu đang cư ngụ.

Ông mừng quá, vội liên lạc với tòa báo Việt Luận để nhờ giúp đỡ.

Thật là may mắn, vào tháng 5 vừa qua, một đại diện của tòa báo có dịp đi thăm thân nhân bạn bè và sẽ ghé Los Angeles. Ông nội đã được gặp người đại diện này và đưa hết hình ảnh của ba của cháu và hai mẹ con của cháu cho ông ta xem. Ông đại diện có hứa sẽ giúp đở nhưng chưa biết làm cách nào để tìm ra cháu.

 Cháu đích tôn của ông,

Hiện thi, cháu chỉ là một cậu bé khoảng 7 hoặc 8 tuổi mà thôi, mẹ cháu vẫn là người quyết đnh mọi việc, ông hy vọng rằng mẹ sẽ đọc những hàng chữ này của ông rồi kể lại cho cháu nghe.

Làm sao ông có thễ gặp cháu để gọi một tiếng:

“Cháu nội của ông, cháu đích tôn của ông.”

Những chuyện trước kia xẩy ra gia mẹ và ba của cháu, ông nội hoàn toàn không biết. Ộng nội chỉ dựa vào những lời nói cuối cùng của ba của cháu mà thôi.

“Con chim sắp chết, tiếng kêu bi thương,

Con người sắp chết, nói lời nói phải”

 

Ông nội muốn tìm gặp cháu để chuyển lời xin lỗi của ba cháu tới hai mẹ con. Theo lời của ba cháu kể, thì chắc chắn ba cháu đã có lỗi với cháu và mẹ của cháu, ông nội muốn phần nào bù đắp vào những lỗi lầm đó của ba cháu, Ông nội cũng muốn gặp cháu để biết rằng, dù sao đi nữa, giòng giống nhà mình sẽ có cháu tiếp nối,

Ông nội muốn tìm gặp cháu để cho cháu biết cội nguổn của mình, để mai sau này, khi cháu lớn lên, cháu có thể xin thêm quốc tịch Mỹ song song với quốc tịch Úc mà cháu đang có.

“Chim có tổ, người có tông”.

Câu nói này ngàn đời không bao giờ phai.

 Cuộc sống ở bên Úc cũng có nhiều điều tốt đẹp hơn ở bên Mỹ, nhưng nếu cần có thêm những hỗ trợ, thiết tưởng có thêm cái quốc tịch Mỹ cũng có thể giúp đở cho cháu nhiều việc.

 Cháu đích tôn của ông thương mến,

Ông nội bây giờ đã gần 70 tuổi rồi, ông nội không hề muốn làm phiền gì tới cuộc sống đang êm đẹp của mẹ con cháu hiện tại, ông nội chỉ muốn được gặp mặt cháu, dù chỉ là một lần thôi, để thỏa lòng mong ước.

Mẹ của ông nội, năm nay đã hơn 93 tuổi rồi, bà cố có biết chuyện của ba cháu và biết rằng giòng dõi mình còn có cháu nối tiếp, nên rất mong được gặp cháu trước khi bà cố qua đời, không biết ước vọng của bà cố có thực hiện được hay không?

Ông nội hy vọng rằng, môt ngày nào đó sẽ được gặp cháu. Nếu mẹ cháu nghĩ lại và muốn tiếp xúc với ông nội, hãy gọi điện thọai nhắn tin với Tòa báo Việt Luận, rất gần nơi cháu đang ở.

Ông nội đang mong tin cháu.

 

NGUYỄN KHẮP NƠI.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Ba 2024(Xem: 100)
để bước lên xe tang đi về hướng nghĩa trang Mạc Đĩnh Chi, đưa ông bà Thiếu Tá Trần Ba đến nơi an nghỉ cuối cùng!
07 Tháng Ba 2024(Xem: 172)
Căn nhà xưa vẫn đứng đó như một bức tượng bám đầy rêu phong; còn con hẻm không tên kia đến nay tôi không hề nghe ai nhắc tới,
04 Tháng Ba 2024(Xem: 314)
Nguyện thất vọng, mặt trở nên lạnh tanh và ngạc nhiên thấy tôi vẫn đi cùng hướng, ra tới chỗ đậu xe chàng mới hiểu
04 Tháng Ba 2024(Xem: 241)
"Vợ đẹp hay xấu điều đó không quan trọng, quan trọng đối xử sao để vợ trở thành một thiên thần hay thành mụ phù thủy"
16 Tháng Hai 2024(Xem: 363)
Nhưng em không hề biết mấy giọt nước mắt của tôi đã rớt trên mái tóc dài của em ... thương lắm
16 Tháng Hai 2024(Xem: 322)
Còn người mở được hai cái khóa lấy nó đi thì ông ta còn lấy đi niềm vui, lẽ sống của bao nhiêu người nữa
06 Tháng Hai 2024(Xem: 373)
Hãy động viên con cố gắng hơn chính bản thân mình ngày hôm qua là được.
06 Tháng Hai 2024(Xem: 410)
nên viết lại kỷ niệm của tôi , để chia xẻ một vài cảm xúc của một thời còn khỏe mạnh, còn hăng say
18 Tháng Giêng 2024(Xem: 396)
Đời người bao nỗi vân vi Yêu thương lắm lắm, nhưng vì chiến tranh
08 Tháng Mười Hai 2023(Xem: 693)
người Sài Gòn xưa thì đang sống ở Cali và Sài Gòn giờ toàn là bộ đội, cán ngố, và người Hà Nội vào cướp đất, chiếm nhà của người Saigon …
04 Tháng Mười 2023(Xem: 1259)
Nữ danh ca KIM ANH. Cô Kim Anh đã một thời lừng danh trên sân khấu Thanh Minh đóng cặp chung với anh Út Trà Ôn.
18 Tháng Chín 2023(Xem: 1223)
đã không cho phép ngoại trưởng Blinken và tôi cùng chạy đến quán Liên Hương, để thưởng thức món bún chả nổi tiếng mà ông Barack Obama
28 Tháng Tám 2023(Xem: 1437)
Nếu các bạn muốn đi tìm một vị thầy để nương tựa tu tập, không cần phải đi tìm một cao tăng, nhưng hãy tìm một thanh tịnh tăng.
27 Tháng Tám 2023(Xem: 1063)
Trời đêm dần tàn, con đến sân ga để đón mẹ yêu quý trở về. Tàu cũ năm nao chưa mang về trả cho tôi mẹ xưa
18 Tháng Tám 2023(Xem: 1283)
Bà nhắm mắt mà trong lòng chắc vẫn trách thằng con sao đi mất biệt. Lúc hấp hối, bà Hai còn rán thều thào
05 Tháng Tám 2023(Xem: 1265)
Bão tố từ trong em, trong chị, trong con ngựa đá chỉ có do sự tưởng tượng thi vị của dân làng ven sông.
31 Tháng Ba 2023(Xem: 1594)
Với sứ mệnh chăm sóc đời sống tinh thần Quý khán thính giả gần xa. Nội dung xuyên suốt là những câu chuyện, những bài học từ cổ chí kim, Lúa Vàng mong muốn chia sẻ với Quý vị
21 Tháng Ba 2023(Xem: 1883)
Ngày mất nước, Miền Nam có 17 triệu rưỡi người. Tất cả mọi người đều chịu thảm cảnh, thảm hình. Truyện về kiếp của từng ấy người, gom cả lại, chẳng đã thành một truyện dài ư?
12 Tháng Ba 2023(Xem: 2135)
Cả một thời trai trẻ lại về. Ông nhắm mắt lại, nhớ mùa xuân quân trường. Nhớ nụ hôn ngọt mềm: "Em đến thăm anh vào một ngày đẹp nắng..."
07 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2775)
Cái kỳ cục của người Sài-Gòn, sao mà nghe nó rất dễ thương cũng như đặc trưng cái giọng điệu quá mộc mạc
07 Tháng Mười Một 2022(Xem: 2446)
Không có ai trong số họ được thần thánh hóa, kể cả lãnh đạo. Nãy giờ tao nói vậy mày đã hiểu ra chưa?
31 Tháng Mười 2022(Xem: 2291)
Nhưng nếu thật tình như lời chú nói: “Uống rượu để lãng quên được chuyện đời!”, thì Tám Hổ ơi! Anh đây cũng xin được làm người nát rượu.
17 Tháng Năm 2022(Xem: 3979)
Vì vậy, khi đã biết sử, ta không thể sống tồi tàn, bệ rạc, ăn cắp của công, vì cha ông ta, cách đây mấy trăm năm đã sống có nhân cách, sống tử tế, sống lương thiện.
14 Tháng Năm 2022(Xem: 3929)
câu vọng cổ của đào hoặc kép đã làm nãy sanh ra cái nét riêng của ngôn ngữ cải lương mà người yêu mến phải chấp nhận để thấy cái hay của cải lương.
14 Tháng Năm 2022(Xem: 3790)
Bấy nhiêu đó cũng khẳng định được rằng bài Tình Anh Bán Chiếu xứng đáng là "bài vọng cổ vua" của làng cổ nhạc miền Nam Việt Nam thời ấy và tận đến bây giờ.
12 Tháng Tư 2022(Xem: 4057)
Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…
08 Tháng Tư 2022(Xem: 3641)
Gà tây nhúng sữa, kẹp phô mai đút lò chắc gì đã bắt mồi hơn cá lóc nướng trui?
02 Tháng Tư 2022(Xem: 3820)
Kế đó mất thêm nhiều thời gian nữa để nuối tiếc, than thở, rồi sinh ra chán nản. Nhiều khi trở nên bực bội và gắt gỏng nữa.
15 Tháng Hai 2022(Xem: 3952)
Không lẽ những con người bình thường như con trai lại không có đất tồn tại hay sao.
11 Tháng Hai 2022(Xem: 4531)
Chuyện ma tại trường trunghọc Gia-Hội hiện nay vẫn còn ăn sâu trong óc tôi, không bao giờ quên được!
06 Tháng Hai 2022(Xem: 3740)
nghe cũng sốt ruột nhưng nghĩ lại đó là nếp lễ nghi cần duy trì nên cũng kềm bớt cái tính nóng nảy lại.
20 Tháng Giêng 2022(Xem: 3819)
Chỉ có một câu lục và một câu bát, một câu ca dao có tổng cộng chỉ 14 chữ mà ông bà mình kể lại một thiên anh hùng ca của những người dân Việt bất khuất.
16 Tháng Giêng 2022(Xem: 4968)
Tôi ôm Chi vào lòng, vì quá cảm động, tôi chỉ thốt lên được một tiếng “Em!” Chi cũng vậy, nàng thổn thức trên vai tôi “Anh!”
16 Tháng Giêng 2022(Xem: 4663)
Chỉ biết rằng họ là những Anh Hùng Mũ Xanh QLVNCH cùng những cái chết thầm lặng nhưng vô cùng can đảm và oai hùng. Những ai đã chết vì Sông Núi
22 Tháng Tám 2021(Xem: 5115)
Ký ức của chúng ta rồi có quên đi những ngày tháng này? Lịch sử dịch bệnh có ghi lại nỗi sợ, nỗi lo của chúng ta hay chỉ để lại những con số thống kê?
24 Tháng Bảy 2021(Xem: 5701)
Bên tách cà phê vớ ở cà phê lá me, gã thất tình bộc bạch nguồn cơn, rằng hắn rất cảm kích khi được bạn bè chia sẻ nỗi buồn riêng
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 6199)
cũng vì chủ rạp bán vé quá tải. Ở Mỹ bây giờ mua vé online không phải sắp hàng, tới nơi chỉ đưa smartphone ra là xong.
18 Tháng Bảy 2021(Xem: 4716)
Giờ thì dân với dân, có lẽ nhanh gọn và không phiền hà phán xét gì nhau. Vậy lại nhanh hơn, và tình người hơn.
20 Tháng Sáu 2021(Xem: 5192)
tưởng nhớ Quân Cán Chính VNCH đã hy sinh trong cuộc chiến với lời tri ân “ Các anh hùng đã chết để chúng ta được sống “
09 Tháng Sáu 2021(Xem: 5538)
. Lâu lâu nhớ đến ông, nước mắm thắm duyên nhau mà ông Sáu, tôi vẫn hình dung ra được ông bận đồ ta trắng, tóc búi tó, như một ông tiên mà không cần thi ca đánh bóng.
27 Tháng Tư 2021(Xem: 7301)
Hơn nữa Tướng Trà phạm phải lỗi lầm vì đã không nghe các hướng dẫn trước khi tấn công của Tổng Tham Mưu
27 Tháng Tư 2021(Xem: 6401)
nhờ sự chỉ đạo kiên quyết của Tướng Đảo, tất cả đều là những yếu tố quan trọng giúp đánh bại được những cuộc tấn công của quân CSBV trong những ngày đầu tiên.
22 Tháng Ba 2021(Xem: 6335)
nhưng theo tôi nghĩ, câu chuyện giữa cô bé 16 tuổi tên Trúc và anh chàng học sinh nghèo tên Khải hơi giống chuyện cổ tích của một thời đã qua, nay khó có nữa
23 Tháng Hai 2021(Xem: 5731)
Những mảnh đời méo mó qua những mẩu đối thoại thô tục (thượng dẫn) của những kẻ may mắn sống sót đến được bến bờ, cùng với oan hồn của hàng triệu sinh linh
03 Tháng Hai 2021(Xem: 5410)
Và tôi lại nghĩ: bọn… ’đỉnh cao trí tuệ’ này không tình không nghĩa, hữu thủy vô chung, tiền hậu bất nhứt. . . thì làm gì biết được Tiết Nhơn Quí là ai?“.
16 Tháng Giêng 2021(Xem: 5530)
Sợ không còn đủ tỉnh táo để viết nên điều gì ra hồn, chỉ mong đây là những cảm nghĩ rất thật về một giọng hát mà người đời sẽ tiếc nhớ khôn nguôi
11 Tháng Giêng 2021(Xem: 5292)
thì tôi cũng đã có một nhìn nhận rõ ràng hơn về cái giới mà nhiều người cho là, hoặc tự họ cho là tinh hoa, ở Việt nam.