3:50 SA
Thứ Bảy
20
Tháng Tư
2024

MẸ TỰ HÀO VÌ CON LÀ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG -Nguyễn Ngọc Minh

15 Tháng Hai 20228:18 CH(Xem: 4060)
MẸ TỰ HÀO VÌ CON LÀ MỘT NGƯỜI BÌNH THƯỜNG
Mấy hôm nay, lúc tôi đang rửa bát, cứ thấy thằng lớn mon men đứng cạnh, nhìn mẹ, ra chiều bối rối. Có hôm nó hỏi: Mẹ có việc gì cho con làm không. Tôi bảo nó đi lau nhà, thế là nó ngoan ngoãn chạy đi ngay. Mấy hôm liền như vậy. Tôi không hiểu vì lý do gì mà nó không chạy ra chỗ khác chơi như mọi ngày. Tôi bảo nó: Con ra chỗ khác chơi cho mẹ rửa bát. Nhưng nó cứ luẩn quẩn ở bên cạnh, rồi nó nói:
- Con không biết tại sao mà khi con thấy mẹ rửa bát con cứ thấy làm sao ấy.
Tôi hỏi:
- Con thấy làm sao?
Nó nói:
- Con không biết. Nhưng con thấy lúc bố với con với em bé không làm gì cả mà mẹ lại phải nấu cơm, rửa bát, con cứ thấy làm sao ấy.
Giả sử nó về nhà và khoe với tôi: Con được giải nhất quốc gia rồi, chắc tôi cũng không cảm thấy tự hào và vui mừng đến vậy. Sự áy náy không nỡ đó của nó cho thấy nó đã có khả năng để trở thành một con người bình thường, một con người nhìn thấy người khác làm việc, phục vụ mình mà biết áy náy và mong muốn được chia sẻ, giúp đỡ, dấu hiệu cho thấy nó đã biết nhìn rộng hơn bản thân mình.
Con trai chẳng có tài năng gì đặc biệt, ngoài chút đam mê về thể thao và khoa học. Người nó còi dí, tính lại hay xấu hổ, không bao giờ thích thể hiện bản thân trước đám đông, ăn nói thì lí nhí, học hành cũng rất đỗi bình thường, chưa từng được giải gì trên đời ngoài một lần ăn may được trao giải võ thuật của câu lạc bộ Taekondo. Nhưng tôi vô cùng tự hào vì con biết nhường nhịn, chan hòa với các bạn, biết cẩn thận gieo từng hạt đậu trên cái chậu nhỏ và vui mừng khi nhìn thấy chúng lớn lên, biết chăm sóc mấy em cây ngoài ban công, biết chơi với em cún Bông nhà hàng xóm, biết nhận ra khi nào mẹ ốm, mẹ mệt, mẹ buồn, biết nấu cơm và trông em lúc mẹ vắng nhà, biết gấp và phơi quần áo, biết tự giác làm bài tập không cần ai nhắc nhở, biết chào hỏi, cảm ơn và xin lỗi. Suốt mười năm cố gắng để không dạy con bất cứ điều gì to tát ngoài những thứ nhỏ bé bình thường, tôi đã nhìn thấy cái mầm sống thiện lương, hòa ái đó trong con đang lớn lên từng ngày. Và tôi rất tự hào về điều đó.
Tôi không kỳ vọng con có nhiều thành tích, thi đỗ trường nọ trường kia, cũng không đặt mục tiêu sau này con sẽ đi du học nước nào, được học bổng bao nhiêu. Chính bản thân tôi cũng chẳng dám chắc là liệu mình có làm được điều gì to tát hay không, nên chẳng dám chất lên lưng con những thứ to tát ấy. Cuộc sống rộng lớn, nhiều ngã rẽ, nhiều lựa chọn, tôi không đủ khả năng để biết trước đi đường nào thì sẽ tốt hơn cho con, tôi cũng không dám tự tin là mình đủ sáng suốt để định hướng.
Nhưng tôi hình dung cuộc sống giống như một khu rừng, nơi cây cao bóng cả lẫn những dây leo, cỏ dại, các loài ăn thịt khổng lồ dũng mãnh lẫn các loài côn trùng nhỏ bé đều có cơ hội được sống, đều có thể nương tựa vào nhau mà sống, trong xã hội, chẳng có nghề nghiệp nào là đáng quí hơn nghề nghiệp nào, người mạnh kẻ yếu đều có thể vui sống, miễn là biết nương tựa vào nhau và sống trọn vẹn với phận sự của mình.
Thời còn mới tốt nghiệp Đại học, gần nhà tôi có một bà bán dưa. Bà ấy muối dưa rất ngon, rất sạch. Cửa hàng của bà lúc nào cũng gọn gàng, ngăn nắp. Tôi mua dưa nhiều đến nỗi thậm chí còn nhớ cả cái ánh sáng trong vắt thường hắt lên nền gạch luôn luôn được lau dọn rất tỉ mỉ. Khách đến mua dưa đông nghìn nghịt, tôi thường phải đợi rất lâu mới đến lượt mình. Hai mẹ con bà bán dưa tất bật nhưng mặt mũi lúc nào cũng rất tươi tỉnh, bình thản, tôi có thể cảm nhận được niềm vui và tự hào ánh lên trong ánh mắt của họ.
Khi có bầu bạn lớn, tôi nhờ một bác đến lau nhà. Bác lau sạch tới nỗi tôi rất thán phục. Tôi học được rất nhiều từ cách bác sắp xếp lần lượt từng công đoạn trước khi lau, cách bác vắt cái khăn, cách bác đưa những nhát chổi trên nền nhà. Có lần nhà tôi đóng cái tủ mới, 9 giờ tối mới xong, đồ đạc ngổn ngang bề bộn mà tôi lại có bầu bụng to đùng, nên khẩn khoản nhờ bác giúp. Tuy bác vừa mới đi làm về, còn đang ăn cơm, nhưng vẫn đạp xe tới dọn dẹp giúp tôi. Sự tận tụy đó khiến cho tôi thực sự quí trọng và biết ơn.
Từ khi làm luận án, tôi kết giao với một anh phô tô. Mỗi lần có tài liệu cần chỉnh sửa, in ấn, chỉ cần gửi email và gọi điện cho anh và hẹn giờ là bất kể lúc nào, dù đêm hôm khuya khoắt hay gấp gáp tới đâu, anh cũng hoàn thành một cách vô cùng cẩn thận. Sau này, bao nhiêu công việc cần phô tô in ấn, tôi đều tin cậy nhờ anh mà chưa một lần nào không hài lòng.
Những con người bình thường đó, tuy họ chẳng làm những công việc thật sang chảnh, chẳng có danh vọng hay quyền lực, nhưng họ đã làm cho cuộc sống vốn dĩ bề bộn, nhốn nháo của chúng ta trở nên lấp lánh.
Sau này khi con lớn lên, tôi cũng mong con trở thành một con người bình thường như vậy. Dù con làm bất cứ công việc gì, chỉ cần con làm nó thật trọn vẹn, thật thành tâm, không chỉ vì mưu cầu lợi ích cá nhân mà còn vì mong muốn đem lại một giá trị tốt đẹp nào đó cho người khác, chắc chắn con sẽ được mọi người quí mến, tin cậy và tôn trọng, con sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc của một đời sống có ý nghĩa.
Ngọn cỏ có niềm vui của ngọn cỏ, niềm vui mỗi sáng sớm được vươn mình lên đón ánh sáng mặt trời. Con chim sâu nhỏ bé cũng có niềm vui của nó, niềm vui mỗi ngày được hót vang lên giọng hót của chính mình. Giọt nước có niềm vui của giọt nước, niềm vui được hòa vào dòng chảy của suối, của sông. Chẳng nhất thiết phải là cây đa cây đề, con voi con hổ to lớn mới có hạnh phúc, ngay cả những loài sinh vật tầm thường cũng vẫn có thể yên vui sống cuộc đời của chúng. Không lẽ những con người bình thường như con trai lại không có đất tồn tại hay sao.
Fb Nguyễn Ngọc Minh
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Ba 2015(Xem: 10945)
Tự thân anh biết cũng là quá đủ để thầm truy điệu tử sĩ và cám ơn em với tất cả tấm lòng trĩu nặng ân tình
18 Tháng Ba 2015(Xem: 12397)
Những cây bạch đàn lớn lên từ lòng đất từng thấm đẫm máu của những anh hùng Plei-Me. Hình như trong gió, thoảng như ru, có tiếng ai, thiết tha, não nuột
15 Tháng Ba 2015(Xem: 10757)
Tội với những người đã chết mà lượng người chết trên Tỉnh Lộ 7 B là oan khiên đồng hiến tế khởi đầu lần tận diệt Quê Hương
13 Tháng Ba 2015(Xem: 14699)
“Cô Nhíp” với chiếc xe tăng từ Củ Chi tiến về Sài Gòn cách đây 40 năm, về cái chuyện nó rời bỏ VN và quên đi quá khứ “hào hùng” của nó.
05 Tháng Ba 2015(Xem: 11957)
Sự hy sinh cao cả bằng mọi giá dành cho sự thành đạt của con cái họ như là một món quà trả ơn đối với nước Úc
04 Tháng Ba 2015(Xem: 29400)
Nhưng điều bạn ấy không hiểu là tôi làm vậy vì cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã cho anh bộ đội cụ hồ khi nghĩ tới vụ thảm sát ở ấp Tân Lập...
02 Tháng Ba 2015(Xem: 10607)
Không phải là quá sớm để ghi lại một giai đoạn lịch sử trung thực, chứ không phải là “phiên bản” nguỵ tạo mà người cộng sản đã và đang làm
01 Tháng Ba 2015(Xem: 10127)
Mời ĐHBH đọc câu chuyện TÌNH ĐẸP của 1 Phụ Nữ Xứ Bưởi hiện sống tại Fresno Cali.
25 Tháng Hai 2015(Xem: 10629)
với Saigon lớn của tôi ngày xưa, tôi xin chào em, Saigon 40, và chỉ xin em, tha thiết xin em, chỉ một nụ cười.
20 Tháng Hai 2015(Xem: 10926)
Biết trả lời sao mẹ yêu dấu của con. Khi con biết ngày về còn xa lắm
19 Tháng Hai 2015(Xem: 10497)
Câu chuyện trên đã trở thành một kiến thức của thế hệ trẻ và sẽ được truyền bá cho mọi người khác mãi mãi về sau
16 Tháng Hai 2015(Xem: 12162)
Tôi quỳ trước ngôi mộ, đưa tay lên ngực làm dấu thánh giá rồi khóc sụt sùi. Một cơn gió xào xạc làm chao động cả rừng cây
15 Tháng Hai 2015(Xem: 9187)
Bạn tôi là Lập Hoa rủ bạn bè lại chơi nói chuyện và kỷ niệm về Huế Mâu Thân sống dậy trong tôi.
13 Tháng Hai 2015(Xem: 11542)
Tôi cầm bút nắn nót viết cái tựa bằng chữ hoa : ‘đá mòn nhưng dạ chẳng mòn’ . . .
12 Tháng Giêng 2015(Xem: 15482)
tôi cũng hết sức vui mừng khi thực hiện một việc làm đem niềm vui đến cho những người phế binh sống hết sức đói nghèo bên quê mẹ
11 Tháng Giêng 2015(Xem: 10245)
Nhưng tôi biết, bà không cảm thấy cô độc tí nào. Bà đang sống với một niềm hy vọng vô biên.
20 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 14156)
Hơn 40 năm, “Bài thánh ca buồn” vẫn luôn được người nghe yêu thích. Thế là quá đủ đối với một nhạc sĩ.
11 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11749)
Tôi đọc xong bản tin mà nước mắt giàn giụa ra, vừa thương hoàn cảnh của cháu lại vừa thương người quân nhân kia đã thế mạng cho cháu tôi
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11144)
chính bản thân tôi cũng mong là mình quên đi được, tha thứ đám mọi rợ đó được. Nhưng làm cách nào để forget, để forgive? Khó trên sức tôi.
10 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10850)
Ông mãi mãi là hình ảnh đẹp nhất trong lòng tôi, giọt máu rơi của ông, người lính chết trẻ.
09 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 10445)
Lấy của người làm phước cho mình thì đâu có gì quan trọng."
08 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 11146)
tuổi trẻ hải ngoại là hậu phương vững mạnh yểm trợ tuổi trẻ trong nước để đuổi bọn xâm lăng Trung Cộng ra khỏi lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam./.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9887)
Rồi cái hình người ấy vẫy hai tay một cách thong thả, như có ý bảo chúng tôi đừng tiến lên nữa, có sự gì nguy hiểm.
05 Tháng Mười Hai 2014(Xem: 9649)
Đèn điện sáng rực suốt bờ sông. Gió đã im, sóng đã lặng. Một người đàn ông bế một đứa con trai ngồi khóc.
29 Tháng Mười Một 2014(Xem: 13101)
Sau cùng là thành tích làm trung tá quận trưởng Dĩ An được giải nhiệm trước 30 tháng tư 1975.
28 Tháng Mười Một 2014(Xem: 8987)
Cô Kim Hoan lấy tay soa trên bia mộ rồi đưa lên môi. Người mẹ hôn đứa con nằm dưới ba thước đất, trong lòng nghĩa trang Arlington.
26 Tháng Mười Một 2014(Xem: 18047)
Tự truyện của tác giả Phạm Khải Tri, xuất bản 2009. Giọng đọc Phạm Chinh Đông. http://phamchinhdong.blogspot.com
22 Tháng Mười Một 2014(Xem: 12354)
Bây giờ mới chính là những bài học vỡ lòng cho một trung đội trưởng bộ binh. Hỡi em yêu dấu.
21 Tháng Mười Một 2014(Xem: 9396)
Dù gặp cảnh cùng quẫn đến đâu nữa cũng giữ vững vàng tư cách xứng đáng của một người Việt Nam.
31 Tháng Mười 2014(Xem: 102598)
Chúng ta hãnh diện có những khuôn mẫu Việt Nam thành công như thế: trung hậu trong gia đình, dũng cảm trong chiến trường và nhạy bén hiệu quả trên thương trường…
31 Tháng Mười 2014(Xem: 10341)
Ổng đâu biết rằng, đối với Nhà Nước cách mạng, ổng cũng chỉ là một thứ rác rến mà Nhà Nước đã vứt bỏ trên lề xã hội, không hơn không kém…
24 Tháng Mười 2014(Xem: 10806)
cho nhau khi mình còn có thể bạn ơi, bởi vì, sau cái "Một Thời Để Nhớ" này thì mình chẳng còn “Một Thời" nào cả...
22 Tháng Mười 2014(Xem: 10407)
Đúng là mùa xuân đang về trước mặt cho con gái và sau lưng là cả một giấc miên trường của đời sống mà người mẹ đã đi qua.
18 Tháng Mười 2014(Xem: 12162)
Anh vĩnh viễn xa em rồi. Thân xác anh nằm trong lòng đất. Đời sao phi lý, anh vừa đang nói chuyện với em
09 Tháng Mười 2014(Xem: 10525)
Nếu nói về sự hy sinh của các biệt kích Hoa Kỳ thì phải nói đến sự can trường và lòng dũng cảm của các Anh Hùng thuộc phi đoàn 219 Không Quân Việt Nam
09 Tháng Mười 2014(Xem: 9626)
Công việc còn lại bây giờ là những người lính ấy còn sống sót và trong cuộc sống lưu vong tị nạn này có đích thân bảo vệ được cái danh dự ấy hay không.
09 Tháng Mười 2014(Xem: 8848)
Đặt bông hoa trên nấm mồ tập thể gửi người tử sĩ vô danh để thấy mình trước sau cũng sẽ vô danh mà thôi.
08 Tháng Mười 2014(Xem: 10973)
Nếu không, phải chấp nhận sống thanh bần, tri túc, cần kiệm, hay nuơng nhờ vào quỹ xã hội chánh phủ, dù sao... cảm ơn Trời, cũng còn hơn hẳn cuộc sống ở VN
01 Tháng Mười 2014(Xem: 27327)
Khẩu hiệu chính của quân đội VNCH là “Danh dự – Trách nhiệm – Tổ quốc”, mỗi binh chủng lại còn có khẩu hiệu riêng
29 Tháng Chín 2014(Xem: 10836)
Tôi cầu mong họ trở về nước từ chiến trường Iraq trong huy hoàng của một chiến thắng rực rỡ và trong niềm hãnh diện và hoan lạc của toàn dân.
17 Tháng Chín 2014(Xem: 10090)
trán Thầy, vầng trán hãy còn ấm, thì thầm trong đầu, ‘Thầy ơi em biết Thầy vẫn còn ở quanh đây, em đến thăm Thầy lần cuối.’
16 Tháng Chín 2014(Xem: 11445)
Không đủ sức chuyên chở, bày tỏ Sự Thật Vô Hạn của Nỗi Đau. Đau quá!
14 Tháng Chín 2014(Xem: 11157)
Tôi trở về Nhà Từ Đường sau 15 năm đi xa. Thật ra con số 15 năm là không đúng.
11 Tháng Chín 2014(Xem: 11327)
Tôi cảm được các ngón tay khô gầy đang bắt đầu cử động trong lòng tay tôi, cố nắm giữ đứa con yêu đừng có xa rời.
08 Tháng Chín 2014(Xem: 20961)
Sài Gòn đã vĩnh viễn bị mất đi bóng dáng hòn ngọc viễn đông một thuở.