Hai nạn nhân Việt Nam đi vào lịch sử biến cố 9/11 - Đỗ Dzũng/Người Việt
12 Tháng Chín 201112:00 SA(Xem: 13802)
Hai nạn nhân Việt Nam đi vào lịch sử biến cố 9/11
Đỗ Dzũng/Người Việt
WESTMINSTER (NV) - Cách
đây đúng 10 năm, ngày 11 Tháng Chín, 2001, thế giới chứng kiến vụ khủng
bố lớn nhất trong lịch sử Hoa Kỳ. Tổng số người bị thiệt mạng trong ngày hôm đó là 2,977 nạn nhân và 19 kẻ khủng bố cướp máy bay.
Tên của kỹ sư Nguyễn Ngọc Khang tại Đài Tưởng Niệm 9/11 ở Ngũ Giác Đài. (Hình: Gia đình cung cấp)
Mười năm trôi qua, có lẽ ít ai biết trong số nạn nhân này có hai người Việt Nam, một nam và một nữ.
Phạm Tú Anh, 42 tuổi, cư dân Princeton, New Jersey, làm việc cho Fred
Alger Management, bị thiệt mạng tại World Trade Center, khi hai chiếc máy bay bị khủng bố cướp đâm sầm vào tòa tháp đôi.
Phạm Tú Anh, bị thiệt mạng ngày 11 Tháng Chín, 2001, tại World Trade Center, New York.
Nguyễn Ngọc Khang, 41 tuổi, cư dân Fairfax, Virginia, làm việc cho Hải Quân Mỹ, thiệt mạng khi một chiếc máy bay khác cũng bị khủng bố cướp, đâm vào Ngũ Giác Đài ở Virginia.
Vui vẻ, hoạt bát, yêu đời
“Tôi rụt rè, còn anh Khang luôn vui vẻ, hoạt bát và yêu đời. Đi dự đám cưới là anh lên hát tặng cô dâu, chú rể, có khi còn kéo tôi lên hát.
Khi bé An mới được 3 tuổi, anh cũng kéo con trai lên hát. Về nhà lúc rảnh thì đàn hát, luôn khôi hài, sống rất lạc quan.”
Đó là nhận xét của chị Hồ Nguyễn Anh Tú, người bạn đời của anh Khang, chia sẻ với nhật báo Người Việt.
Đã 10 năm trôi qua, chị vẫn nhớ những gì xảy ra tại Ngũ Giác Đài.
“Cả hai chúng tôi đều làm việc cho Ngũ Giác Đài. Hôm đó, anh Khang đang làm bên trong, còn tôi thì làm ở văn phòng bên ngoài, cách đó khoảng 4 dặm. Đang làm thì được tin vụ khủng bố trên New York, rồi đến Ngũ Giác Đài. Tất cả cơ quan quốc phòng cho nhân viên ra về. Tôi gọi anh
nhiều lần không được. Lúc đầu nghe nói có 15 người bị thương. Mà số lượng nhân viên trong đó rất đông, trên 20,000 người nên tôi nghĩ rằng chồng mình không sao cả,” chị Tú kể.
Bé An tại Ngũ Giác Đài ngày 15 Tháng Chín, 2001. (Hình: Gia đình cung cấp)
Chị nói tiếp: “Về nhà, tôi tiếp tục gọi điện thoại cho anh hoài mà không được, nghĩ là kẹt xe. Đến 5 giờ chiều, thấy TV chiếu chỗ bị sập ở Ngũ Giác Đài và nghe thông báo Bộ Hải Quân thiệt hại nhân mạng rất nhiều, tôi biết đó là chỗ anh Khang làm. Tôi nhờ ba tôi chở đi khắp các bệnh viện tìm, nhưng danh sách bệnh nhân đều không có tên anh. Đêm đó, tôi không ngủ được, chân tay run lẩy bẩy vì lạnh, dù lúc đó chỉ là Tháng
Chín.”
Theo lời chị kể, đêm hôm đó, Ngũ Giác Đài gọi điện thoại cho chị liên
tục, nói chưa có kết quả gì, nhưng họ hỏi chị có sao không và có cần người đến để an ủi hay không.
Sáng hôm sau chị đến nơi, nhưng không vào được, khói còn dày đặc.
“Ban đầu tôi vẫn hy vọng anh Khang còn kẹt đâu đó, chờ người ta cứu. Nhưng đến khi chứng kiến cảnh tượng, tôi biết không còn hy vọng nào,” chị Tú kể. “Người tôi dường như tê liệt. Tên anh Khang được Ngũ Giác Đài
đưa vào danh sách mất tích.”
Đến 4 giờ chiều ngày hôm sau, một phái đoàn năm người của Ngũ Giác Đài đến gõ cửa nhà chị.
Lễ tưởng niệm kỹ sư Nguyễn Ngọc Khang tại Ngũ Giác Đài. (Hình: Gia đình cung cấp)
“Tôi nhớ có một đại tá, một trung úy, một vị linh mục và hai người nữa. Họ lái chiếc xe của anh về nhà. Bé An lúc đó 4 tuổi, thấy xe ba về rất mừng, nhảy lên, chạy ra xe, dí mặt sát vào cửa kiếng tìm anh Khang,”
chị Tú kể. “Sau đó, ngày nào cháu cũng ngồi bên cửa sổ chờ ba về. Sinh nhật của cháu là ngày 9 Tháng Chín, nhưng năm đó không làm đúng ngày, vì
chúng tôi sắp dọn sang nhà mới, định làm sinh nhật cháu đồng thời mời bà con và bạn bè đến chơi luôn. Nhưng không ngờ...”
Mấy ngày sau, Ngũ Giác Đài mời cha mẹ anh Khang đến lấy mẫu DNA để xác định hài cốt của anh, trong khi chị chờ kết quả từng ngày.
Đây là thời gian khó khăn nhất của chị.
“Mỗi ngày đều có báo cáo đã tìm được xác của những ai. Tôi biết chắc anh Khang không về nữa, nhưng muốn được xác nhận chính thức. Vì thế, tôi
chờ đợi mỗi ngày,” chị Tú kể.
Đến một ngày cuối Tháng Chín, hung tin được xác nhận.
Chị Tú kể: “Hôm đó, đang đi chợ, có người ở Ngũ Giác Đài gọi điện thoại cho tôi. Họ xác nhận anh mất, nhưng chỉ tìm được một phần hài cốt của anh. Họ nói chờ thêm một thời gian nữa có thể tìm ra thêm. Nhưng gia
đình quyết định làm đám tang cho anh ngày 6 Tháng Mười và để cốt trong chùa Giác Hoàng ở Washington, DC.”
Mỗi năm tới giỗ, sinh nhật
Gần ngày Giáng Sinh năm đó, phần hài cốt còn lại của anh Khang được thu hồi, để vào trong một cái hộp và được chôn cùng với 24 hộp hài cốt khác dưới chân Đài Tưởng Niệm Nạn Nhân 9/11 Ngũ Giác Đài trong Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington, Virginia, chị Tú cho biết.
Chị kể thêm: “Mỗi năm, cứ tới ngày 11 Tháng Chín và ngày sinh nhật 19
Tháng Mười Hai của anh, tôi và cháu An đều đến đài tưởng niệm trong nghĩa trang Arlington rồi sau đó sang đài tưởng niệm bên Ngũ Giác Đài cầu nguyện cho anh.”
Là một người theo đạo Phật và dù với tấm lòng từ bi hỉ xả, vẫn rất khó cho chị Tú tha thứ cho những kẻ đã gây ra cái chết của anh Khang và gần ba ngàn nạn nhân khác. Chị cảm thấy an tâm hơn với tình hình an ninh
hiện nay, 10 năm sau sự kiện 9/11 và nhất là trùm khủng bố Osama bin Laden đã bị tiêu diệt.
Tên của kỹ sư Nguyễn
Ngọc Khang (hàng cuối cùng) tại Đài Tưởng Niệm Nạn Nhân 9/11 Ngũ Giác Đài ở Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington, Virginia. (Hình: Gia đình cung cấp)
“Lúc đài truyền hình đưa tin Osama bin Laden chết, tôi vẫn chưa tin. Cho đến khi Tổng Thống Barack Obama nói kẻ chủ mưu khủng bố này không còn hiện diện nữa, lúc đó tôi mới thấy an tâm,” chị Tú chia sẻ.
Chị cho biết, ngay sau hôm Osama bin Laden bị kết liễu, chị đón con đi học về, hai mẹ con thay quần áo sạch sẽ, rồi đi đến nghĩa trang Arlington và Ngũ Giác Đài thắp một nén hương cho anh Khang.
Cha của anh Khang trước đây làm cho Phòng Thông Tin Hoa Kỳ tại Sài Gòn và đến Hoa Kỳ năm 1975. Năm 1981, anh Khang và gia đình được bảo lãnh sang đoàn tụ với ông và hai người anh em.
Sau khi tốt nghiệp kỹ sư điện tại đại học University of Maryland, Nguyễn Ngọc Khang làm việc cho “Defense Information Systems Agency” tại Ngũ Giác Đài.
Theo nhật báo The Washington Post, anh Khang rất yêu thích công việc tại Ngũ Giác Đài, thường mua áo và nón có logo của cơ quan quốc phòng này. Anh thích đọc sách về quân sự, đặc biệt là về cuộc chiến Việt Nam.
Chị Tú sang Hoa Kỳ năm 1987 và là bạn của em gái anh Khang. Hai người
đám cưới ngay Ngày Lễ Độc Lập của Hoa Kỳ, 4 Tháng Bảy, 1993.
“Chúng tôi chọn ngày này làm đám cưới vì chúng tôi có quá nhiều gắn bó với Mỹ. Chúng tôi được tự do, được độc lập. Đây là quê hương thứ hai của chúng tôi, một đất nước cho chúng tôi quá nhiều cơ hội,” chị Tú nói.
Chị cho biết, mỗi năm, vào ngày 11 Tháng Chín, chị và con trai đều nhận được thư mời vào Ngũ Giác Đài hoặc nghĩa trang Arlington dự lễ tưởng niệm. Chị và bé An cũng được mời vào Tòa Bạch Ốc vài lần.
Ngày hôm nay, 11 Tháng Chín, chị và con trai sẽ tham dự lễ tưởng niệm
các nạn nhân tại Ngũ Giác Đài, dưới sự chủ tọa của Tổng Thống Barack Obama.
Tươi vui, trung thực, thẳng thắn
Ở Princeton, New Jersey, khi xây đài tưởng niệm cho cư dân tử nạn trong vụ khủng bố 11/9, người ta yêu cầu người thân của nạn nhân cố chọn
một chữ gắn vào tượng đài để diễn tả cá tính của người quá cố.
Nhà văn Tom Knobel chọn chữ “determination” (quả quyết) cho người bạn
đời của ông, cô Phạm Tú Anh, bị thiệt mạng tại World Trade Center cách đây đúng 10 năm, theo báo The New York Times.
Ông Frank Durham, một nhà đầu tư vào một nhà máy làm bia mà cô Phạm Tú Anh muốn xây ở Virgin Islands, nhận xét: “Khi gặp Tú Anh lần đầu, chúng ta sẽ thấy cô là một con người năng động, luôn tươi vui.”
“Tú Anh là một người rất nguyên tắc từ khi còn nhỏ. Tôi còn nhớ cô không cao lắm, nhưng có một cá tính mạnh mẽ, trung thực và thẳng thắn,” một người bạn cũ viết trên trang web tưởng nhớ người bạn của mình ngày 11 Tháng Chín, 2010.
Năm 1975, Phạm Tú Anh đến Hoa Kỳ với cha và một số anh chị em, trong khi người mẹ còn kẹt lại Việt Nam, và cô chính là người chăm sóc cho gia
đình bên Mỹ.
“Chị luôn chăm sóc chúng tôi,” người em gái tên Phạm Mai Anh, hiện là
bác sĩ làm việc tại Atlanta, Georgia, nói với báo The New York Times.
Nhà văn Tom Knobel gặp cô Phạm Tú Anh khi cả hai làm việc cho công ty
Dow Chemical ở Texas vào đầu thập niên 1980. Trong khi ông vẫn làm việc, cô nghỉ làm, đi học ngành thương mại và làm nhiều việc khác nhau. Năm 1994, hai người chuyển về sống ở Princeton. Ba năm sau, cô vào làm cho công ty Fred Alger Management trong vài trò phân tích gia. Một thời gian sau, cô được thăng chức phó giám đốc.
Cô yêu thích công việc. Chồng cô thích viết. Cuộc sống của hai người vô cùng hạnh phúc. Và họ quyết định có con.
Niềm vui làm mẹ chưa trọn thì Phạm Tú Anh bất ngờ ra đi, bỏ lại trần gian tác giả của “Cross Sections” và cô con gái hai tháng tuổi, Vivienne
Hoang-Anh Knobel.
Cái ngày định mệnh 11 Tháng Chín đó là ngày thứ nhì Phạm Tú Anh đi làm lại, sau khi nghỉ sáu tháng để sanh đứa con đầu lòng mà cô và người chồng chờ đợi sau 10 năm đám cưới.
Nhà văn Tom Knobel nhìn con gái Vivienne Hoang-Anh Knobel đốt nến trên bánh lần sinh nhật thứ 6. (Hình: HIP)
Một năm sau, ông Tom Knobel đưa con gái về sống ở thành phố Homer, New York, nơi sinh quán của ông. Ông tiếp tục viết và tham gia sinh hoạt
nghệ thuật địa phương.
Năm 2004, ông ủng hộ tài chánh cho chương trình nhà giúp người vô gia
cư và cư dân ở Princeton, gọi là “The Housing Iniatives of Princeton” (HIP).
Khi được hỏi về đóng góp của mình, nhà văn Tom Knobel đã nhắc đến người vợ quá cố.
Ông nói: “Vợ tôi là một người luôn muốn giúp đỡ những người không có nhà cửa. Là một người tị nạn trong thập niên 1970, cô hiểu rõ sự mất mát
là gì, chống lại số phận nghiệt ngã là gì, và bắt đầu lại từ đầu.”
“Phạm Tú Anh biết cân bằng một cách khéo léo và tế nhị trong trách nhiệm giúp đỡ gia đình theo cách của họ trên quê hương mới trong một truyền thống văn hóa mới,” ông nói tiếp.
Ngay cả khi đã thành công, Phạm Tú Anh vẫn bị kỳ thị cả về giới tính lẫn chủng tộc.
“Nhưng cô vượt qua tất cả và còn hướng dẫn bạn bè và đồng nghiệp vượt
qua những khó khăn này, mặc dù cô không có nhiều thời gian,” nhà văn Tom Knobel tự hào nói về người bạn đời của mình.
“Nếu có cơ hội ủng hộ HIP,” ông Knobel nói, “Tú Anh sẽ không lưỡng lự.”
Ông khẳng định với đại diện của HIP rằng: “Sự ủng hộ của chúng tôi với HIP sẽ được tiếp tục bởi vì đây là điều cần làm và là cách để trân trọng ước nguyện của Tú Anh.”
Tiếng bom xăng Thủ Thiêm kháng cự cường quyền cướp đất đã nỗ rền. Bình ắc quy điện cũng đã từng kích hỏa. Máu cũng đã đổ ít nhiều! Thủ Thiêm màu hòa nước mắt!
Bốn tuần huấn nhục mới thật gay go. Mở mắt ra là chạy! Ôm cây Garant M1 nặng 4 kí rưởi chạy đông, chạy tây từ phòng học nầy qua phòng học khác cả ngày mới thật là khổ.
Chúng tôi cũng tin chắc rằng những kẻ ác độc, gian tham, thích làm cho người khác đau đớn, lo sợ, khổ nhục, chúng sẽ không biết đến Thiên-Đàng là gì và cũng không tìm được Thiên-Đàng trong đời này hay trong những kiếp sau./.
Trước thái độ “ Hèn với giặc, Ác với dân “ ngày càng ù lì, ngoan cố của tà quyền cs, gần đây dấy lên dư luận: Ngày nào giặc Tàu ra mặt xâm lăng mà ngụy quyền cs cúi đầu hàng phục thì chính quân đội nỗi loạn, lật đổ bạo quyền cs chớ không phải ai khác!
Nếu như nữ nhân viên biên phòng Irak cương quyết không cho phép cô hành khách trẻ đẹp mang hộ chiếu Nhật đem chiếc radio bỏ túi Panasonic RF 082 vào máy bay thì đã chẳng xảy ra tai họa.
Dân tộc Việt KHÔNG CẦN một khẩu hiệu nào khác ngoài danh tự: VIỆT NAM. Ngày hôm qua, tên độc tài Ác Sát xứ Lybia đã mang đầu máu trốn chạy khỏi quê hương và đồng bào của y!
Những năm về trước, người ta thờ ơ việc làm đẹp đôi bàn tay, nên ngành Nail ở Pháp không thịnh hành. Mấy năm trở lại đây, ngành Nail tại Paris mỗi ngày một phát triển.
UAV MQ-9 "Tử thần" là một loại máy bay không người lái vừa có khả năng sát thương, vừa có khả năng tình báo, giám sát và trinh sát. Ngay sau khi vừa kiểm tra hoạt động của MQ-9, không quân Mỹ đã quyết định đưa máy này vào chiến đấu, đồng thời thành lập phi đội tấn công UAV "Tử thần"
Hy vọng đây là màn mở đầu khởi phát cuộc nổi dậy toàn dân trước khi bọn hoạt đầu trong nước và hải ngoại lập lại tai họa “ Chánh phủ Liên hiệp cò cưa” năm 1945 di họa cho Đất nước và Dân tộc đến ngày nay.
Một vài dữ kiện khá lý thú về đoạn xa lộ được xem là tối tân nhất của Hoa Kỳ này: Xa lộ 105, còn được gọi là Century Freeway hay Glenn Anderson Freeway, được đề án vào năm 1958, và được thêm vào dự án Interstate Highways cuối thập niên 1960s.
Sống ở xứ người, phải học tập ngôn ngữ và văn hóa xứ người là chuyện bình thường. Nhưng sống ở xứ người mà tập cho người bản xứ học tập ngôn ngữ và văn hóa xứ mình là một chuyện lạ và ngược đời.
Thanh niên là NGƯỜI CHỦ TƯƠNG LAI của Đất nước Vận mệnh Đất Nước là ở trong tay các Bạn Hãy hành xử đúng tư cách là NGƯỜI CHỦ Với Tâm Niệm theo Truyền thống DIÊN HỒNG
“Chỉ có cầm thú mới quay lưng lại trước nỗi bất hạnh của đồng loại và lo chăm chút cho bộ lông của chúng”.Đảng Cộng Sản Việt Nam không những quay lưng trước nỗi bất hạnh của đồng loại, mà chính họ là gieo rắc sự bất hạnh cho đồng loại, đồng bào
Nếu ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày đánh dấu sự “cuốn cờ” tháo chạy nhục nhã của cường quốc Hoa Kỳ tại NỬA NƯỚC VIỆT NAM thì, 37 năm sau, ngày 4 tháng 6 năm 2012 lại là ngày lịch-sử đánh dấu sự trở lại đầy vinh quang của đại cường quốc Hoa Kỳ trên TOÀN THỂ NƯỚC VIỆT NAM.
Quan trọng nhất, hãy chú ý đến các cựu chiến binh và những người sống sót trong cộng đồng, hãy ghi lại lời kể của họ khi mình còn cơ hội. Nếu mình làm được như vậy thì may ra những hy sinh lớn lao của thảm kịch bi đát này sẽ không bị uổng phí.
Thời kỳ hiện đại, với truyền thông điện tữ, mỗi người vừa là chiến sỉ cách mạng, vừa là lãnh đạo chính mình, căn cứ vào thông tin trên trang mạng, tự mình quyết định hành động cho kịp thời và ăn khớp với hành động của đám đông
ở thời điểm đó, tác giả người nước ngoài hiểu biết giới hạn về cách viết tên và địa danh tiếng Việt; người viết tin rằng tên viết trong các phụ chú cạnh hình chụp và những tên tiếng Việt ở đây cũng chỉ là phỏng đoán từ tên không có dấu, ắt có một số sai lầm.
Sự ra đi của một chế độ kéo theo nhiều thứ: con người, tài sản, nhà cửa, vườn tược, lịch sử… nhưng có cái bị lôi theo mà người ta không ngờ nhất lại là "cái chết của một ngôn ngữ". Đau lòng lắm thay!
Đây là lúc từng đảng viên đảng Cộng Sản Việt Nam nên sám hối, trở về với dân tộc. Bài học của đảng Cộng Sản Liên Sô được “hạ cánh an toàn” nhờ không đàn áp nhân dân khốc liệt như đảng Cộng Sản Romania đáng để cho người Cộng Sản Việt Nam suy ngẫm.
Xét cho cùng : chính sự thất bại và sự hy sinh cao cả tại Thiên An Môn đã khiến Đế Quốc Cộng sản không còn là hiểm họa khiến nhân loại có thể bị tận diệt với hiểm họa chiến tranh nguyên tử toàn diện.
Rốt cuộc rồi thì: Saigon-Huế-Hà Nội cùng nắm tay nhau bước lên điểm hẹn: Niềm Ước Mơ Tripoli Bản Trường ca Cách mạng Dân tộc rồi cũng khảy lên nốt nhạc cuối cùng: Tripoli
Hiện nay, bọn csvn đang tứ đầu thọ địch: Bên ngoài chúng bị cả Mỹ, Trung Cộng thúc ép như gọng kềm siết chặc. Bên trong, vấn đề cưởng chế đất đai bùng nỗ, kinh tế đang trên bờ vực thẩm, giống như cuồng phong, vũ bảo chực chờ càn quét hàng triệu gia đình vào cơn tuyệt vọng
Có một nơi, rất độc đáo, đã góp phần làm nên bản sắc Sài Gòn: đó là Phố cổ Chợ Lớn. Nghĩa là, chưa tới nơi này, chưa gọi được là biết tới Sài Gòn, mặc dù Phố cổ Chợ Lớn nằm tận quận 5, quận 10, nghĩa là ở một không gian địa lý xa trung tâm Sài Gòn.
Chúng tôi lúc nào cũng muốn đội các ngài lên đầu, xưng tụng các ngài là sư, là sĩ, để nghe lời chỉ giáo; nhưng xin tha mạng, đừng mang ảo tưởng dụ chúng tôi quên tội ác của Cộng!
Hiện tại đảng CSVN vẫn là một trở ngại cho sự đoàn kết dân tộc vì chủ trương độc tài và thù hận. Với xu thế và những chuyễn biến về hướng dân chủ hóa toàn cầu, đảng CSVN sẽ đi về đâu trong tiến trình này?
Dân Nam bộ vốn hiền hòa, nhẫn nhục, nhưng có mức độ, nhất là dân miệt thứ từng lấy mác đâm lủng bụng cò Tây. Đến một lúc, tức nước, vỡ bờ là...chém! Rồi đây, cục bướu “ Đất đai” sẽ tới ngày bừng vỡ. Cường quyền chết chôn thây vì đất có ngày!
Người ta cũng thấy trên các báo chí ở trong nước, những trang được gọi là “pháp luật” nói là đã “phá những tổ chức buôn người”; nhưng lại không dám nói đến những tên đứng đầu của tổ chức buôn người này, là những tên cán bộ cao cấp của đảng Cộng sản Việt Nam.
Chữ “nhân” tuy chỉ có hai nét, một nét phẩy một nét mác, nhưng lại không dễ viết. Hai nét này hàm nghĩa phong phú, triết lý sâu xa, không viết đúng được một nét thì không thể gọi là một đời người hoàn chỉnh đúng với ý nghĩa chân thực.
Cho dù núp dưới cái hào quang chiến thắng “đánh Tây, đuổi Mỹ” - cho dù che giấu, lấp liếm, giải thích thế nào chăng nữa - thì dân miền Nam (gồm cả Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do) vẫn thấy một sự thật.
Trong cái xao lãng bỗng có ý nghĩ muốn tìm lại, noái lại tiếng noái của thời cũ rích cũ rang nhưng đằm thắm đó . Cho nên chỉ xin được ghi lại đây những gì còn nhớ mài mại, để gọi là khơi lại chút âm thanh của những ngày xưa cũ.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.