2:28 CH
Thứ Ba
16
Tháng Tư
2024

Ba Mươi Bảy Năm Nhìn Lại Lê Ngọc Túy Hương

26 Tháng Tư 201212:00 SA(Xem: 15450)

Từ 30.4.75 đến nay đã 37 năm, tôi luôn tự hỏi sao tụi việt cộng cầm quyền là những kẻ ngu si mà chúng lại tồn tại lâu đến thế? Bên cạnh súng ống và bạo tàn, còn cái gì giúp chúng nó tiếp tục đàn áp mà người dân chưa vùng lên lật đổ?

blank

Tại sao người Quốc Gia mình không thiếu những bộ óc thông minh, tài giỏi mà mình phải chịu cuộc đời ly hương lâu như vậy? Chúng ta còn thiếu cái gì mà chưa áp dụng được khả năng đó vào việc lật đổ chế độ cộng sản tại Việt Nam?

Những năm tháng chung quanh ngày 30.4.1975 (trước và sau), cho dù không có ai ghi lại nhưng chắc chẳng một người Nam Việt Nam nào quên. Huống chi, thơ văn nhạc và phóng sự cùng hình ảnh về mùa Quốc Hận tháng Tư vô cùng phong phú. Chính tôi cũng là người tham gia.

Nhưng 37 năm rồi, cộng đồng Quốc Gia có lớn mạnh thêm lên hay càng lúc càng rời rạc? Nhìn vào sự thật hiển nhiên hôm nay, thật đau đớn lòng!

Theo thiển ý, có thật nhiều nguyên nhân:

1. Thế hệ cha mẹ đầu tiên ra hải ngoại phải đối đầu với bao nhiêu khó khăn để sống còn và nuôi dưỡng gia đình, con cái. Áp lực nặng nề này đã tạo nên sự xao lãng với mọi diễn tiến khác của cuộc sống. Bây giờ, dù họ không còn phải bôn ba cho cuộc sống vì mọi chuyện đã ổn định, thành tựu, nhưng thói quen “xao lãng ” này thì vẫn tồn tại, càng lúc càng trầm trọng, biến thành thờ ơ. Họ vì phần đã thấm mệt, phần muốn tìm hưởng thụ đền bù, nên:

  • nhắm mắt làm ngơ, thờ ơ trước những sinh họat chống cộng; thờ ơ trong việc truyền đạt cho con cái những kinh nghiệm bản thân về thế nào là cộng sản và lý do tại sao chúng ta lại sống ly hương. Một số người khi truyền đạt cho con cháu kinh nghiệm bản thân về cộng sản lại chỉ đưa ra sự kiện, thiếu những phân tích và lý luận thuyết phục mà các cháu sinh ra và lớn lên ở phương Tây do ảnh hưởng văn hóa Tây phương, không dễ dàng buộc họ chỉ nghe theo rồi chấp nhận.
  • không chuyên tâm nhớ rằng nhất nhất trong mọi vấn đề “chúng ta thì vô tình mà việt cộng thì vô cùng nham hiểm và xảo quyệt”. Thêm vào là tấm lòng mang nặng “duy tâm” nên họ dễ bị việt cộng triệt để lợi dụng dưới mọi hình thức để mồi chài: từ việc giúp thân nhân hay dân nghèo khổ đến việc dùng bả lợi danh, dụ dỗ về Việt Nam trục lợi, du hí, hưởng lạc. Cảm giác của tôi là cái ánh đèn ma quái muôn màu sắc của việt cộng nó hấp dẫn đến độ người ta quên tất cả, để lao vào như những con thiêu thân, bất chấp hậu quả. Đau lòng hơn nữa là nhiều lúc họ vô tình làm kẻ tuyên truyền “tình nguyện không thù lao” cho cộng sản việt nam.
  • chôn sâu dĩ vãng tù đày cải tạo, vượt biên v.v… để tạm thích nghi với cách sống hiện tại

2. Một số người trong cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại Hải ngọai ngoài việc coi trọng cái “TÔI”, thiếu đòan kết, dường như lại còn quá chủ quan với “quyền chống cộng” của mình. Hòan tòan quên mất rằng bất cứ hành động nào, thái độ nào làm suy yếu, gây tác hại cho cộng sản Việt nam đều là việc làm hữu ích cho cộng đồng quốc gia. Thay vì một mặt tận dụng kết quả lợi ích này, mặt khác song song âm thầm điều tra manh mối bên trong với nội bộ tin cậy, thì lại hấp tấp, chưa có bằng chứng hiển nhiên đã vội vã thẳng tay triệt hạ chỉ vì một chút nghi vấn. Thật ra ngay cả khi chưa biết rõ chắc chắn kẻ thực hiện thuộc phe phái nào, chúng ta vẫn có thể lợi dụng kết quả tốt có lợi cho ta, để làm bàn đạp cho mục tiêu chống cộng chung của cộng đồng. Điều này không có nghĩa chấp nhận một cách dễ dàng người làm lợi cho ta là BẠN của ta, nhưng cũng không cần thiết đẩy họ vào tư thế đối nghịch với ta. Sự việc này không thể nào đem tới đoàn kết được, và Việt cộng là kẻ ngư ông thủ lợi, chúng chỉ cần đổ thêm một chút dầu vào lửa là đốt cháy hết nhân vật này đến nhân vật khác. Do đó vì mắc mưu việt gian nằm vùng, lắm khi chính người quốc gia triệt hạ lẫn nhau. Kết cục không ai gây dựng được một uy tín lâu bền ngõ hầu đứng ra tập hợp sức mạnh của cộng đồng. Bài học của “nồi cơm Nhan Hồi” nhắc nhở chúng ta luôn luôn cẩn thận tìm kiếm cho ra sự thật, không hấp tấp vội vàng hùa theo những tin tức “giật gân”.

3. Một vấn đề khác cũng trầm trọng không kém là chủ trương”phi chính trị”, không chấp nhận việc trao đổi, tranh luận về thời cuộc tại Việt Nam, (vâng chỉ tại Việt Nam mà thôi) trên các Diễn Đàn cũng là một cách mà việt gian cộng sản đã chen vào lợi dụng để “ru ngủ” từ người tại hải ngoại cho đến người trong nước. Các Diễn Đàn, nhất là những Diễn Đàn ái hữu, biện minh rằng bàn đến tình hình chính trị, thời cuộc tại Việt Nam, sẽ gây tai họa cho người còn lại trong nước. Lý luận “hù dọa” này được khai thác triệt để.

Đây là sự nối giáo tiếp tay cho việt cộng để giúp chúng bưng bít những sự thật cần phơi bày cho người trong nước hiểu rõ về tình hình nước nhà hiện tại.

4. Cũng không thiếu những người quốc gia lại quan niệm rằng văn hóa/văn nghệ “phi chính trị” để quảng bá cho việc phổ biến văn hóa văn nghệ bất chấp xu hướng chính trị (ngay cả khi rõ ràng là do chính quyền Việt Nam cộng sản giật dây điều khiển) cũng là một việc làm đi ngược lại cái gọi là chiến tranh tâm lý chống cộng của cộng đồng người Việt quốc gia tại hải ngoại. Họ quên rằng văn hóa/văn nghệ là mặt trận chiến tranh tâm lý rất quyết liệt và dễ ngụy trang, mà việt cộng luôn luôn đặt trọng tâm trong thời chiến (trước 30/4/1975) cũng như trong thời bình hiện nay ở hải ngoại.

Các vị thuộc về thế hệ trước tôi và thế hệ của tôi, tôi không còn đặt nhiều hy vọng có thể thay đổi “nổi” suy nghĩ của họ. Khi trên đầu con người ta đã có 2 màu tóc thì khá muộn màng để làm được điều này.

Cái nhìn của họ về việt cộng vào ngày họ rời bỏ Việt Nam khi xưa so sánh với cái nhìn của họ dành cho chúng bây giờ “ưu ái” hơn thì tôi coi như đó là “phần số” của đất nước !

Nhưng còn thề hệ trẻ thì sao? Theo tôi, đây là thế hệ quyết định cho vận mạng nước nhà. Trường giang sóng sau đùa sóng trước. Bộ mặt thật của cái chủ nghĩa cộng sản vô nhân, sự tàn bạo gian xảo và đê tiện của việt cộng cần được giải bày cho thế hệ này hiểu rõ. Chúng ta cần nói, ngay cả khi chúng ta “nói khác” với bậc trưởng bối của các em hay các cháu, Chính điều này sẽ tạo thắc mắc, hoài nghi và suy nghĩ; cuối cùng thúc đẩy các em và các cháu tìm hiểu sự thật. Chúng ta đừng im lặng cúi đầu để rồi sẽ vĩnh viễn ôm hận khi mà một ngày nào đó, thế hệ chúng ta không còn nữa, các em và các cháu sẽ chỉ còn biết quốc kỳ Việt Nam là lá cờ máu đáng khinh tởm kia.

Tóm lại:

1. triệt để đề cao cảnh giác trong mọi tình huống, sự việc trong vấn đề chống Cộng;

2. tận dụng những kết quả “diệt cộng” có ích lợi cho cộng đồng quốc gia, sáng suốt xác định rõ Bạn, Thù, Đồng Chí Hướng để cũng cố hàng ngũ Quốc Gia;

3. hướng dẫn và đào tạo lớp thanh thiếu niên thành rường cột của nước nhà, thấu hiểu và tận tâm tranh đấu giải thể đảng cộng sản Việt Nam, đem tự do, no ấm cho dân tộc là điều cần thiết và cấp bách. Bất kỳ một người trẻ nào có suy nghĩ và ý chí này đều đáng được giúp đở và hổ trợ, không phân biệt là sinh sống tại Việt Nam hay tại hải ngoại.

Mong rằng ngày trở về Việt Nam trong chiến thắng vinh quang sẽ không xa.

Lê Ngọc Túy Hương
http://lengoctuyhuong.wordpress.com

www.vietthuc.org

 

PHỤ BẢN:

Câu chuyện về nồi cơm của Khổng Tử – chuyện nồi cơm Nhan Hồi.

Khổng Tử: Trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật.

Một lần Khổng Tử dẫn học trò đi du thuyết từ Lỗ sang Tề. Trong đám học trò đi với Khổng Tử có Nhan Hồi và Tử Lộ là hai học trò yêu của Khổng Tử. Trong thời Đông Chu, chiến tranh liên miên, các nước chư hầu loạn lạc, dân chúng phiêu bạt điêu linh, lầm than đói khổ … Thầy trò Khổng Tử cũng lâm vào cảnh rau cháo cầm hơi và cũng có nhiều ngày phải nhịn đói, nhịn khát. Tuy vậy, không một ai kêu than, thoái chí; tất cả đều quyết tâm theo thầy đến cùng.

May mắn thay, ngày đầu tiên đến đất Tề, có một nhà hào phú từ lâu đã nghe danh Khổng Tử, nên đem biếu thầy trò một ít gạo … Khổng Tử liền phân công Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, còn Nhan Hồi thì đảm nhận việc thổi cơm.

Tại sao Khổng Tử lại giao cho Nhan Hồi – một đệ tử đạo cao đức trọng mà Khổng Tử đã đặt nhiều kỳ vọng nhất – phần việc nấu cơm? Bởi lẽ, trong hoàn cảnh đói kém, phân công cho Nhan Hồi việc bếp núc là hợp lý nhất.

Sau khi Tử Lộ dẫn các môn sinh vào rừng kiếm rau, Nhan Hồi thổi cơm ở nhà bếp, Khổng Tử nằm đọc sách ở nhà trên, đối diện với nhà bếp, cách một cái sân nhỏ. Đang đọc sách bỗng nghe một tiếng “cộp” từ nhà bếp vọng lên, Khổng Tử ngừng đọc, liếc mắt nhìn xuống … thấy Nhan Hồi từ từ mở vung, lấy đũa xới cơm cho vào tay và nắm lại từng nắm nhỏ … Xong, Nhan Hồi đậy vung lại, liếc mắt nhìn chung quanh … rồi từ từ đưa cơm lên miệng …

Hành động của Nhan Hồi không lọt qua đôi mắt của vị thầy tôn kính. Khổng Tử thở dài … ngửa mặt lên trời mà than rằng: “Chao ôi! Học trò nhất của ta mà lại đi ăn vụng thầy, vụng bạn, đốn mạt như thế này ư? Chao ôi! Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nó thế là tan thành mây khói!”

Sau đó, Tử Lộ cùng các môn sinh khác mang rau về … Nhan Hồi lại luộc rau … Khổng Tử vẫn nằm im đau khổ …
Một lát sau rau chín. Nhan Hồi và Tử Lộ dọn cơm lên nhà trên; tất cả các môn sinh chắp tay mời Khổng Tử xơi cơm.

Khổng Tử ngồi dậy và nói rằng: “Các con ơi! Chúng ta đi từ đất Lỗ sang Tề đường xa vạn dặm, thầy rất mừng vì trong hoàn cảnh loạn lạc, dãi nắng dầm mưa, đói khổ như thế này mà các con vẫn giữ được tấm lòng trong sạch, các con vẫn yêu thương đùm bọc nhau, các con vẫn một dạ theo thầy, trải qua bao nhiêu chặng đường đói cơm, khát nước …

Hôm nay, ngày đầu tiên đến đất Tề, may mắn làm sao thầy trò ta lại có được bữa cơm. Bữa com đầu tiên trên đất Tề làm thầy chạnh lòng nhớ đến quê hương nước Lỗ. Thầy nhớ đến cha mẹ thầy … cho nên thầy muốn xới một bát cơm để cúng cha mẹ thầy, các con bảo có nên chăng?

Trừ Nhan Hồi đứng im, còn các môn sinh đều chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nên ạ!”
Khổng Tử lại nói: “Nhưng không biết nồi cơm này có sạch hay không?”
Tất cả học trò không rõ ý Khổng Tử muốn nói gì nên ngơ ngác nhìn nhau. Lúc bấy giờ Nhan Hồi liền chắp tay thưa: “Dạ thưa thầy, nồi cơm này không được sạch.”

Khổng Tử hỏi: “Tại sao?”

Nhan Hồi thưa: “Khi cơm chín con mở vung ra xem thử cơm đã chín đều chưa, chẳng may một c ơn gió tràn vào, bồ hóng và bụi trên nhà rơi xuống làm bẩn cả nồi cơm. Con đã nhanh tay đậy vung lại nhưng không kịp. Sau đó con liền xới lớp cơm bẩn ra, định vứt đi … nhưng lại nghĩ: cơm thì ít, anh em lại đông, nếu bỏ lớp cơm bẩn này thì vô hình trung làm mất một phần ăn, anh em hẳn phải ăn ít lại. Vì thế cho nên con đã mạn phép thầy và tất cả anh em, ăn trước phần cơm bẩn ấy, còn phần cơm sạch để dâng thầy và tất cả anh em …

Thưa thầy, như vậy là hôm nay con đã ăn cơm rồi … bây giờ, con xin phép không ăn cơm nữa, con chỉ ăn phần rau. Và … thưa thầy, nồi cơm đã ăn trước thì không nên cúng nữa ạ!

Nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời mà than rằng:“Chao ôi! Thế ra trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật! Chao ôi! Suýt tí nữa là Khổng Tử này trở thành kẻ hồ đồ!”

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Tám 2013(Xem: 8197)
Nhiều người tìm những thú vui, tìm những việc làm để chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian để sử dụng chứ không phải để giết chúng
23 Tháng Tám 2013(Xem: 11000)
Chiếc chìa khóa niềm vui của bạn ở đâu rồi? Đang nằm trong tay người khác phải không? Hãy nhanh lên mà lấy lại bạn nhé!
18 Tháng Tám 2013(Xem: 9222)
Xin cảm ơn đất nước, Tổ quốc Việt Nam và hồn thiêng sông núi Việt Nam đã thùy từ giáng lâm và ban cho dân tộc Việt Nam một người con trung kiên, bất khuất
06 Tháng Tám 2013(Xem: 9057)
tiếp tục lấy đức trị dân và hãy bình đẳng kính trọng các Đạo giáo xem Đạo nào cũng như Đạo của chính mình vậy.
30 Tháng Bảy 2013(Xem: 9270)
Vấn đề là chúng ta phải thực sự có quyết tâm bền chí để cùng kết hợp với thế hệ trẻ là lớp con cháu nơi mỗi gia đình - trong việc hội nhập êm thắm với dòng chính của xã hội
28 Tháng Sáu 2013(Xem: 8681)
“học thấu hiểu”. Không thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
27 Tháng Sáu 2013(Xem: 8723)
nên trân trọng và hãy quý khoảng thời gian chúng ta được chung sống với nhau, kiếp sau (nếu có), dù ta có thương hay không thương, cũng không có dịp gặp lại nhau đâu
20 Tháng Sáu 2013(Xem: 9166)
NGHIỆP của chúng ta thì chúng ta cũng phải ra đi một mình.Nếu chúng ta hiểu rõ NGHIỆP luật. thì chúng ta sẽ cảm nghiệm thấy sống một cuộc đời LƯƠNG THIỆN
16 Tháng Sáu 2013(Xem: 9333)
Thế đó! Nhưng chúng ta đã ai từng đặt cho mình một câu hỏi rằng “Đất nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam đã có bao giờ ô nhục như dưới thời cai trị của đảng công sản Việt Nam hiện nay chưa?”
30 Tháng Năm 2013(Xem: 9055)
Ta là người chịu ơn chánh phủ và nhân dân Mỹ quá nhân đạo cưu mang chúng ta qua đây, giúp đỡ ta bước đầu, tìm nơi ăn chốn ở, làm ăn gây dựng sự nghiệp. Khi có đủ lông cánh ta đem tiền bạc về bơm cho những kẻ mà do chính chúng đã gây ra cho chúng ta phải bỏ nước ra đi.
17 Tháng Năm 2013(Xem: 11124)
“Quý vị đã mất quê hương, quý vị đến đây để xây dựng lại cuộc đời của quý vị tốt hơn trong hòa bình. Tại sao quý vị đối xử với nhau như thế này? Tôi hy vọng sau ngày hôm nay quý vị sẽ suy nghĩ lại và sống tốt hơn.”
06 Tháng Năm 2013(Xem: 7395)
Người không sợ chết thì chết không phải là khổ. Sở dĩ khổ là vì người ta chấp chặt phải sống, sống chừng nào cũng được, sống hoài.
28 Tháng Tư 2013(Xem: 9268)
"Viết để bào chữa cho mình thì tôi không làm, viết để kể xấu người khác thì tôi càng không muốn."” Ông đã nhận chức tổng thống VNCH trong hai ngày cuối cùng, cô đơn giữa một nội các khập khiễng
20 Tháng Ba 2013(Xem: 14660)
Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.
16 Tháng Ba 2013(Xem: 9001)
Nhưng trước năm 1975 cũng như bây giờ, quyền quyết định về chính sách đối với Việt Nam nằm trong tay người Mỹ chứ không nằm trong tay những người Việt chống cộng
02 Tháng Ba 2013(Xem: 8361)
Nhưng cũng phải đau đớn mà thừa nhận rằng bạo lực và dối trá của cộng sản đã được người Việt nam tiếp nhận một cách không thể nói là không hào hứng vì nó đánh trúng và làm đầy những bóng tối trống rỗng trong tâm hồn người Việt.
01 Tháng Ba 2013(Xem: 9302)
Có nhiều vị tướng lãnh chết lẫm liệt giữa trận tiền nhưng cũng có nhiều người chết trong sự quên lãng của mọi người, mòn mỏi, phai nhạt trong một căn nhà già nào đó ở trên đất khách
22 Tháng Hai 2013(Xem: 9077)
Tuy nhiên, vấn đề then chốt ở trong việc sống lâu không phải là kéo dài tuổi thọ mà chính là sống khoẻ. Hơn nữa, cái nghịch lý của sống lâu lại là sống khổ.
20 Tháng Hai 2013(Xem: 10851)
Lần này, nếu nhân dân ta không vùng lên đáng tan BỌN GIẶC CÓ TÊN LÀ DỐI TRÁ, chắc chắn đất nước ta sẽ bị kẻ thù phương Bắc nuốt chửng
10 Tháng Hai 2013(Xem: 9147)
38 năm sau ngày “THẮNG CUỘC”. Và ai mà biết được rằng sau 38 năm nữa, liệu người Việt trên quê mình có còn được phép nói tiếng Việt nữa hay không?
06 Tháng Giêng 2013(Xem: 9234)
Điều đáng ngạc nhiên là không chỉ Đảng cầm quyền thù ghét những thứ như “Bên thắng cuộc” mà ngay cả một số người chống Đảng này ở bên ngoài Việt Nam cũng tỏ ra thù ghét nó
03 Tháng Giêng 2013(Xem: 9467)
"Thử hỏi : mất nước mà không đau, mất nước mà không nhục, thì chúng ta có còn xứng đáng là người Việt Nam nữa hay không ?"
16 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 15446)
Đức thế Tôn rời bỏ Cung vàng điện ngoc...tầm đạo; nhưng ở thế kỷ 21 nầy, các SƯ với lòng DỤC & THAM muốn xây chùa thiệt lớn !!!!
10 Tháng Mười Hai 2012(Xem: 11169)
Bạn chỉ cần sống trong vui vẻ, đó là Thiền. Sống trong bản tính bên trong riêng nhất, và hãy là bản thân mình, bản tính đích thực. Và người sống trong vui vẻ thì sống một cách tự nhiên trong tình yêu.
18 Tháng Mười Một 2012(Xem: 11560)
Con người sinh ra với hai bàn tay trắng nên thành công hay thất bại rồi cũng ra đi với hai bàn tay trắng, vậy thì sá gì với được mất, có không?
30 Tháng Mười 2012(Xem: 26598)
Người không có Nhân thì sẽ thành kẻ độc ác. Người không có Nghĩa thì sẽ thành kẻ bội bạc.
29 Tháng Mười 2012(Xem: 14369)
Và đó cũng là lý do, mà tôi đã bỏ ý định trở lại quê hương Việt Nam sau khi học hành xong ở Mỹ, như kế hoạch của tôi ngày ra đi!
12 Tháng Mười 2012(Xem: 11938)
Hy vọng đến đây, bạn có thể nở một nụ cười. Thêm một điều chứng minh rằng bạn đang hạnh phúc. Rồi ra bạn sẽ thấy được niềm hạnh phúc của mình
01 Tháng Mười 2012(Xem: 12512)
Cán bộ đảng viên lớn và các đại gia ăn theo của TC và VC làm đủ cách, đủ kiểu để tẩu tán hai của quí trong đời theo truyền thống Trung Hoa ”nhứt con, nhì của” ra các siêu cường để cất dấu hầu có nơi hạ cánh an toàn
30 Tháng Chín 2012(Xem: 13576)
Có thể khúc nhạc quân hành ấy được bắt đầu nhưng khi đến nốt cuối của bản nhạc, chắc chắn sẽ là nốt nhạc mới của một điệp khúc mới, để thế hệ đi sau cùng sánh vai tiếp bước.
30 Tháng Chín 2012(Xem: 12534)
Cuối cùng thì thật sự chúng ta chưa rời khỏi quê hương Việt Nam. Lòng chúng ta lúc nào cũng hướng về quê hương. Và chúng ta cũng chưa bao giờ bị quê hương ruồng bỏ.
25 Tháng Chín 2012(Xem: 13140)
Lâu nay rất nhiều hội đoàn né tránh lên án bọn Việt gian ác Cs , có lẽ núp dưới bình phong " không hoạt động chính trị" , nhưng thực chất là những người hèn, cầu an...
24 Tháng Chín 2012(Xem: 12740)
Một người Việt về thăm lại quê hương, nơi họ đã từ bỏ tất cả để ra đi, lúc đặt chân trở lại nước Mỹ, cho rằng tâm hồn lại cảm thấy an toàn, nhẹ nhàng hơn như lúc về nhà.
20 Tháng Chín 2012(Xem: 12819)
Khi già, thời gian mới là thực sự của mình, vì không còn phải chạy ngược chạy xuôi kiếm sống nữa. Không còn bị bó buộc bởi trách nhiệm bổn phận. Có thể ngồi mơ mộng hàng giờ trên ghế đá công viên
09 Tháng Chín 2012(Xem: 23784)
Điểm duy nhất chúng ta hoàn toàn khác biệt với họ là chúng ta không có khái niệm về “người Tàu Quốc gia” và “người Tàu Cộng sản” dù rằng nước ta có hoàn cảnh chẳng khác họ bao nhiêu. Chúng ta chỉ có một tổ quốc Trung Hoa vĩ đại và đó chính là niềm tự hào của dân tộc chúng ta .
06 Tháng Chín 2012(Xem: 13350)
Vì những tên cướp của bình thường còn bị pháp luật xét xử trừng trị, nhưng trong khi đó những tên cướp của là những hạng người mặc áo Cà sa và đầu trọc vẫn được ung dung tự tại, đi đến đâu vẫn được bá tánh đạo hữu Phật tử quỳ lạy cúng dường tiền bạc vật chất, xe thì đi xe BMW, Mercede, y áo bảnh bao, chỗ ở tốt đẹp, còn xưng hô cực kỳ cung kính. . .
04 Tháng Chín 2012(Xem: 12120)
Những điện thư của tôi gởi cho con phân tách tình hình chính trị không bị con phản đối, chỉ trích hay độc đoán nữa. Có lẽ nó đã tự tìm hiểu ra sự thực.
20 Tháng Tám 2012(Xem: 12419)
Mặt phải, chúng ta ra rả trên báo mỗi ngày là “Mỹ đã đến biển Đông”, “bà Hillary dọa TQ không nên gây hấn”,.. để mong lòng dân yên ổn. Mặt trái, chúng ta tổ chức ngày hội gặp gỡ những lớp cán bộ đã từng được Tàu đào tạo để cám ơn họ đã “dạy dỗ” cả đám chóp bu việt nam. “Đĩ” chưa từng thấy! Chưa có cái chính quyền nào mà “đĩ” như chính quyền việt nam hiện tại
17 Tháng Tám 2012(Xem: 12979)
Người dân cảm thấy bị bơ vơ đơn độc giữa cuộc đời. Một nhà nước yếu kém, bất lực và vô trách nhiệm như vậy mà sao vẫn tồn tại lâu vậy nhỉ? Đây có lẽ là nỗi bất an lớn nhất mà người dân phải mang nặng trong lòng.
12 Tháng Tám 2012(Xem: 12809)
Đây không phải là chuyện “bầu phải thương bí vì chung một giàn,” đây là chuyện bầu phải thương bầu, tuy khác giàn với nhau, nhưng mà, chúng lại cùng một giống!
08 Tháng Tám 2012(Xem: 15860)
Nhiều việc có cả mặt tốt lẫn mặt xấu, nhưng nếu biết nhìn mặt tốt, có lẽ chúng ta sẽ sống hạnh phúc hơn, tội gì phải làm ngược lại? Những buồn khổ, lo âu, bất hạnh nhiều khi đến bất chợt như cơn mưa và ai cũng gặp phải. Dù sao trời cũng đã mưa và chúng ta cũng phải lái «chuyến xe cuộc đời»....
01 Tháng Tám 2012(Xem: 14649)
Người Việt rộng rãi, tốt bụng nên ngay cả quý ông vô gia cư vẫn thường chọn các khu phố Việt để trương bảng “need help!” lên. Một bà người Mỹ da trắng lại đánh đúng vào tâm lý “đồng hương”
26 Tháng Bảy 2012(Xem: 14636)
những kẻ sẵn sàng vùi dập lòng yêu nước chính đáng của người dân. Chúng thản nhiên đạp vào mặt người dân giữa ban ngày, giữa hàng chục, hàng trăm ống kính camera của các phóng viên trong và ngoài nước khi họ biểu tỏ lòng yêu nước
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 55345)
Nói xấu người vắng mặt là một thói quen của rất nhiều người, đàn bà cũng như đàn ông.. Ai chưa từng nói xấu, nói lén người khác thì hãy ném hòn đá đầu tiên đi.
29 Tháng Sáu 2012(Xem: 13886)
Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
20 Tháng Sáu 2012(Xem: 14590)
Chúng tôi chỉ là một giai-đoạn chuyển-tiếp, một thế-hệ bị mất mát, bị hy-sinh để dân-tộc di-dân chúng tôi có thể lật qua một trang sử mới. Để đời sau, con cháu chúng tôi có hy-vọng thành-công trên đất người, đi tiếp con đường mà chúng tôi đã không đi hết
12 Tháng Sáu 2012(Xem: 14482)
Đứng nhìn để đã phá là điều không nên; đứng ngoài để phê bình là điều cần thiết, nhưng chưa đủ. Đứng ngoài để ủng hộ là điều đáng mừng
04 Tháng Sáu 2012(Xem: 17997)
Tha thứ cho những dối gian mà người khác dành cho tôi...những gì xấu xa nhất mà người khác đã nghĩ về tôi...những ai làm tôi khóc, đau lòng và rạn vỡ.
03 Tháng Sáu 2012(Xem: 13894)
Đừng nhìn vào những hiện tượng tiêu cực của một thiểu số mà kết luận sai về bản chất của dân tộc. Hãy nhìn vào đa số tích cực để hãnh diện về lòng yêu nước của người Việt và giữ vững niềm tin vào thế tất thắng của toàn dân.
30 Tháng Năm 2012(Xem: 18089)
Quân cán chính VNCH đã cùng nhau vì dân chiến đấu vì nước hy sinh ở nước nhà. Quân dân cán chính VNCH đã cùng tù đày CS. Quân cán chính VNCH không giải ngũ đã cùng nhau tranh đấu liên tục cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN khi ra hải ngoại. Tại sao quân dân cán chính VNCH không được cùng an nghĩ ngàn thu với nhau?