Ông Bà ta nói thật không sai:” Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương
Ngộ “ Còn như chưa có duyên hội ngộ thì dù có đối diện nhau đến mấy lần vẫn
không nhận ra mình quen biết nhau. Đó là trường hợp của tôi và cô bạn thời thơ
ấu Tạ Thị Nguyệt Ánh.
Tôi và Nguyệt Ánh
không nhớ là mình có cùng học với nhau từ lớp 1, lớp 2, lớp 3 hay không nhưng
chắc chắn chúng tôi học cùng lớp 4 và lớp 5 mà ngày xưa gọi là lớp Nhì và lớp
Nhất vì chúng tôi cùng nhớ rất rỏ tên cô giáo lớp Nhì là cô Xuân Lan và cô giáo
lớp Nhất là cô Lệ Hoa. Và đặc biệt hơn nữa là Nguyệt Ánh vẫn nhớ cô bạn nhỏ xíu
của mình nhà ở cùng xóm Lò Bò với cô giáo Lệ Hoa nữa thì đích thị chúng tôi là
đôi bạn thuở ấu thơ rồi.
Năm 1963 Nguyệt Ánh
thi đậu vào lớp Đệ Thất trường Ngô Quyền (khóa 8) cô bạn nhỏ không may thi rớt
nên đôi bạn chia tay từ đó. Đến bây giờ gần 50 năm trôi qua, cuộc đời dâu bể,
không hiểu sao Nguyệt Ánh vẫn còn lưu giữ được tấm thiệp chúc Tết loại card in
hình bông hoa sặc sở có rắc kim tuyến mà ngày xưa cô bạn nhỏ đã tặng với dòng
chữ trẻ thơ nắn nót: ” thương nhau mới tặng thiệp nầy, không thương ai tặng
thiệp nầy làm chi…” Cách đây không lâu, trong một lần dọn dẹp chồng sách cũ,
tình cờ cô con gái của Nguyệt Ánh nhìn thấy tấm thiệp rơi ra. Cô bé đã tốt
nghiệp Đại Học nhưng chắc chưa bao giờ được nhìn thấy một tấm thiệp nào cổ lổ
sỉ với dòng chữ đề tặng ngô nghê như vậy, cô bé đem hỏi mẹ. Nguyệt Ánh nhìn tấm
thiệp cũ kỷ, với chữ ký tên Lợi chợt nhớ những kỹ niệm thời thơ ấu, nhớ cô bạn
nhỏ xíu lanh chanh… Chắc chắn là hồi đó Nguyệt Ánh cũng từng nhận được nhiều tấm
thiệp như vậy vì con nít mà cứ Noel hay Tết là rộn ràng để dành tiền mua thiệp
tặng nhau, nhưng cơ duyên nào mà Nguyệt Ánh giữ lại được tấm thiệp nầy giữa
muôn ngàn cái mất mát trong cuộc sống hiện tại? Rồi thời gian lại tiếp tục
trôi, tấm thiệp lại được cất vào kệ sách và ký ức lại chìm dần vào quên
lãng… Mãi cho đến gần đây, tình cờ Nguyệt Ánh lướt qua mạng aihuubienhoa, đọc
bài viết Thương Nhớ Nguyệt Thu. Nguyệt Ánh chợt nhận ra Nguyệt Thu cũng là bạn
mình vậy thì người viết bài ký tên BTL chắc cũng là bạn mình. Cái họ thì không
nhớ nhưng cái tên thì nghe quen quá, bỗng chốc cái thiệp rắc kim tuyến hiện ra
trong tâm trí. Nguyệt Ánh nhớ ngay đến cô bạn nhỏ ngày xưa. Nhưng biết hỏi ai
bây giờ? Nguyệt Ánh nghĩ ngay đến Đổ Công Luận NQ k8 là người thường liên lạc
với bạn bè, chắc là Luận biết. Nguyệt Ánh gọi cho Luận hỏi xin số điện thoại
của BTL. Luận sốt sắng cho biết ngay. Không chút ngần ngại Nguyệt Ánh gọi:” xin
lổi có phải bạn ngày xưa học trường Nữ Tiểu Học Biên Hòa, lớp nhất cô Lệ Hoa,
lớp Nhì cô Xuân Lan, có phải bạn sinh năm 1952? “ Đúng rồi. Nguyệt Ánh reo lên.
Tôi cũng quá bất ngờ chưa biết phải nói gì, Nguyệt Ánh tiếp tục kể chuyện tình
cờ đọc bài viết trên mạng, rồi nhắc chuyện tấm thiệp 50 năm về trước. Tôi thật
xúc động khi biết có người bạn bao nhiêu năm vẫn còn nhớ đến tôi, tôi diễm phúc
đến vậy sao? Trước đây tìm lại được nhóm bạn lớp Tứ 3 Ngô Quyền là tôi đã mãn
nguyện lắm rồi, bây giờ còn tìm được cả bạn thời Tiểu Học nữa thì quả thật cuộc
đời đã khuyến mải cho tôi quá nhiều. Tôi nôn nóng muốn gặp Nguyệt Ánh để cám ơn
cô bạn đã tặng cho tôi món quà quí giá đó là tình bạn bền vững qua bao năm
tháng. Nguyệt Ánh cũng nao nức không kém gì tôi, và chúng tôi hẹn cuối tuần.
Đúng hẹn, tôi tìm đến
nhà Nguyệt Ánh, con đường Trần Xuân Soạn Quận 7 quá quen thuộc với tôi vì tôi
thường qua thăm nhà đứa cháu ở đó nên tôi tìm nhà Nguyệt Ánh dễ dàng. Tôi gọi
cửa, một phụ nữ bước ra, thú thật lần đầu gặp Nguyệt Ánh mà sao tôi thấy quen
quen. Nguyệt Ánh cũng thấy thế. Chúng tôi nghĩ có lẽ là cùng đồng hương Biên
Hòa nên thấy quen chăng? Chúng tôi đâu có ngờ mình đã từng gặp nhau không những
một mà là đến hai lần rồi nhưng không nhận ra nhau đó thôi.
Sau giây phút bỡ ngỡ
ban đầu, chúng tôi mau chóng làm quen, Nguyệt Ánh rất thân thiện và cởi mở.
Chúng tôi kể cho nhau nghe về cuộc sống hiện tại và cùng nhắc nhớ đến những
người bạn ngày xưa. Nguyệt Ánh vào trường Ngô Quyền trước tôi một năm nhưng lên
lớp đệ Nhất thì bạn học lại để thi Tú Tài 2 nên học cùng với các bạn lớp Tứ 3
của tôi. Nhân tiện tôi có đem theo mấy tấm hình bạn bè mới chụp gần đây, đem ra
khoe với Nguyệt Ánh. Hình chụp hôm dự tiệc Tất Niên với nhóm Thân Hữu Ngô Quyền
đêm 31 tháng 12 năm 2011. Nguyệt Ánh nói bạn cũng có mặt trong bửa tiệc đó. Bạn
ngồi chung nhóm khóa 8 còn tôi ngồi chung nhóm khóa 9 nên đâu thể nhận ra nhau,
nhưng chắc có nhìn thấy nhau. Thảo nào mà thấy quen quen. Đặc biệt có tấm hình
tôi chụp với Đinh Mỹ Chơn Tứ 2 NQ khóa 9 và Trầm Ngọc Sương khóa 10 trong đêm
Văn Nghệ Thi Hát Có Thưởng tổ chức ở nhà Ngọc Sương thì Nguyệt Ánh nhận ra đêm
đó Nguyệt Ánh và phu quân mình cũng có tham dự. Thật bất ngờ, niềm vui òa vở
khi anh Lê Tâm phu quân của Nguyệt Ánh ra chào khách, tôi nhận ra ngay anh ấy
là thí sinh dự thi đầu tiên với mái tóc bạc cắt ngắn rất ấn tượng. Đêm thi hát
đó tôi hân hạnh được mời vào Ban Giám Khảo, còn Nguyệt Ánh và phu quân là thí
sinh, tôi đã từng chăm chú nghe bạn trình diển bản nhạc Đám Cưới Đầu Xuân và bạn
cũng từng nhìn thấy tôi lên sân khấu đọc kết quả bình chọn giọng hát hát hay.
Thảo nào…
Nhân đây tôi cũng xin
giới thiệu một sinh hoạt văn nghệ cây nhà lá vườn rất dặc sắc. Đó là cuộc Thi
Hát Có Thưởng được tổ chức hàng năm tại nhà Trầm Ngọc Sương do anh Trầm Hữu
Tình cũng là cựu học sinh Ngô Quyền khóa 1 hiện định cư ở Mỹ chủ xướng. Mỗi năm
nhân chuyến về thăm nhà, anh Tình có rủ thêm vài người bạn yêu thích văn nghệ
tổ chức cuộc thi hát trong phạm vi gia đình bạn bè thân quen, nhưng rất chu
đáo. Cuộc thi có thể lệ, có nội qui và có phần thưởng xứng đáng. Tôi mới được
tham dự lần đầu nhưng nghe nói năm nay đã là năm thứ 4, thứ 5 rồi. Tôi quen
thân với anh Trầm Hữu Tình qua sinh hoạt Nông Lâm Súc từ nhiều năm nay nhưng
không ngờ anh Tình lại là anh ruột của Trầm Ngọc Sương và là chú của Trầm Tuấn
Khanh cháu gọi tôi bằng Dì. Ngẫm nghĩ lại sự đời còn nhiều chuyện thú vị lắm,
như trong đêm thi hát đó còn có một người bạn cũ của tôi ngồi dưới hàng ghế
khán giả nữa, đó là Chu Thúy Loan K8 NQ Loan nhận ra tôi nhưng Loan không gọi
tôi, còn tôi thì vô tình vẫn tưởng về quê hương âm thầm không ai biết mình. Nhớ
có một thời gian dài tôi thường đi lang thang trên con đường từ Chợ Biên Hòa
lên Rạp Hát Biên Hùng hy vọng bắt gặp được người nào quen để hỏi thăm tin tức
các bạn Tứ 3...mà chẳng gặp một ai. Còn bây giờ, đã tìm được một người chúng ta
sẽ tìm được tất cả, tôi tin như vậy. Nguyệt Ánh hẹn cuối
tháng 4 sẽ cùng tôi về Biên Hòa gặp mặt nhóm bạn Ngô Quyền. Chúng tôi còn nhiều
điều muốn nói cho nhau nghe lắm, Nguyệt Ánh mời tôi ở lại ăn cơm trưa với gia
đình bạn nhưng tiếc quá tôi có việc phải đi, đành hẹn bạn dịp khác vậy. Lần sau
gặp lại nhau bạn nhớ tìm cho tôi xem tấm thiệp chúc Tết năm xưa nhé, tấm
thiệp
có in hình bông hoa sặc sở và rắc đầy kim tuyến lấp lánh ấy, đó đúng là một kỷ
vật quý giá mà không dể gì ai có được như tôi và bạn cùng có. Một lần nữa cám
ơn Nguyệt Ánh, bạn đã cho tôi một tình bạn làm ấm áp tâm hồn tôi trong buổi xế
chiều nầy. Cám ơn cuộc đời đã cho chúng tôi tìm lại nhau, và trên hết cám ơn aihuubienhoa đã là nhịp cầu nối những cánh chim tìm về với quê hương, cội nguồn...
Chúc cho những người bạn của nhau luôn cảm thấy mình hạnh phúc . Chúc những người bạn của nhau luôn tràn ngập niềm vui và luôn nở những nụ cười tươi trên môi nhé !
Giữa cuộc đời - còn tình yêu khác nữa Tình BẠN ĐỜI - kết ước nghĩa tào khang Cám ơn anh - người bạn đời chung thủy Luôn chung vai gánh vác những nhọc nhằn
Chúng tôi chia tay nhau khi mặt trời mon men nóc chợ, mỗi đứa một phương tiếp tục quảng đời riêng nhưng bao giờ cũng chung một ngã trong cùng tận đáy lòng
Dù chỉ còn là dư âm nhưng truyền thống NGÔ QUYỀN vẫn được sống lại hàng năm qua những cuộc Hội Ngộ của Cựu Học Sinh Ngô Quyền còn vương lại trên Đất Biên Hòa hoặc trên nửa vòng trái đất xa xôi và sẽ sống... sống mãi với thời gian…
Cái chú Chín này ngày thường khi đánh trống thì gọn gàng hùng dũng mà sao hôm nay cái tay cứ run run, cây kềm lành lạnh cứ đụng ra đụng vô làm tui càng đau càng dẩy dụa la khóc rùm lên
Cuộc đời bắt đầu bằng tuổi trẻ, các em sẽ lớn lên sẽ choàng khăn với những huy hiệu. Các em sẽ học được gì ở nhà trường XHCN để được nhìn thực tế của cuộc sống
Bạn Trần văn Vỏ, 1949, CHS K.08 NQ, lớp thất 4 Anh Văn, đã mãn phần trưa ngày 13/6/2012 tại Vũng Tàu, sau một thời gian lâm bệnh. Sau đó gia đình đưa bạn về tổ chức tang lễ ở Biên Hòa, ngã ba Thành
Hôm qua tui cũng bay lên để rồi rơi xuống cái rầm sau lưng một cái xe cảnh sát may mà tui thắng kịp. Một em Mỹ đen thùi tròn vo dùi cui sổ phạt hiện ra đứng chắn ngang trời đưa hồn tui về niết bàn cực lạc. Chiều về cầm chắc là sẽ gặp Tiên.
Tôi nghĩ rằng, bài viết nầy là món quà quý giá gửi đến thầy cô, bè bạn nhân ngày hội tương phùng sắp đến. Đây cũng là tình cảm của học trò, đồng môn từ nửa vòng trái đất xa xôi chia sẽ ước mơ. Xin hãy sống vì kỷ niệm và bè bạn, khi nào ta hãy còn hiện hữu trên cỏi đời
Nhìn các con cháu vui vầy quanh quẩn, tôi đã không kìm được hai hàng nước mắt... Mượn tên một bài hát của nhạc sĩ Đức Huy để nói lên tâm trạng của mình, của một con tim vốn bị nhiều thương tổn.
Vết bánh xe em đi in trên con đường nhầy nhụa trước mặt, rồi đây sẽ bị mưa bụi xóa nhạt nhòa và chắc em sẽ quên lối về...Ừ, nhưng thà được như thế em ạ!
dù cách nhau nửa vòng trái đất hay cùng sống chung ở quê nhà, những người thân quen cũng như những bạn bè năm xưa “tình cờ” gặp lại nhau và có được những giây phút tương phùng, gắn liền quá khứ với hiện tại mà tưởng chừng như chỉ xảy ra trong giấc mơ...
Tánh tui hiền lành nên thường hay bị dụ dỗ để rồi ôm đầu máu mà gậm nhắm nỗi buồn. Qua bao kinh nghiệm thương đau biết thân biết phận tui thường ít khi đi đâu, ngày ngày chỉ có đi làm đi nhậu, đi đổ rác, đi tắm rồi đi ngủ
Hoàng Duy Liệu đã đưa chúng ta qua những ngày đi ... vụn vặt. Ngày N 6 là bài mới ra lò của anh, càng đọc chúng ta sẽ tìm được niềm vui như " Ngày xưa tôi đi học...
Người xưa đã nói: “Không lấy thành bại mà luận anh hùng.” Nếu hôm nay chúng ta mỗi năm đến ngày 30 tháng 4 còn ngẩng mặt nhìn đời được là nhờ hào quang của những người đã chết, rửa mặt cho miền Nam. Còn chúng ta sống, kéo dài cuộc sống làm sao để cho khỏi hổ thẹn
Không lẻ ráng kiếm bà vợ mới cùng mấy nhóc con? Mà rồi cũng lỗ thôi nội cái tiền mua tả. Phải chi có cách gì gom tiền phúng điếu trước thì đở biết mấy.
Từ ngày lấy vợ, ông mất dần gần hết bạn bè. Bà cho rằng đàn ông gặp nhau nói toàn chuyện trên trời, dưới đất, không bổ ích gì, không lợi lộc gì. Bà ngăn cản ông gặp bạn bè, và bạn bè đến nhà ông, thì chỉ vài lần thôi, thấy thái độ của bà, họ không đến nữa.
Cho "Tâm " con cảm nhận được " Công Bằng", Cho "Hồn "con luôn được "Kết Huề" Huề trong "Thánh Thiện " và trong " Ân Phúc " Chốn " Thiên Đường" con "thắng" kiếp "VÔ THƯỜNG ".
Tôi mơ đến một ngày không xa lắm chắc chắn sẽ có một buổi họp mặt đông đủ các bạn Tứ 1,2,3. Các bạn ủng hộ ý kiến nầy của tôi nhé. Để Liên Khúc Tình Bạn của chúng ta được mãi mãi vang lên trên quê hương Biên Hòa , nơi mái trường Ngô Quyền thân yêu vẫn còn đó nhắc nhở chúng ta dù đi đâu cũng nhớ quay về với cội nguồn, với tình thân…
Cali tui ở đang ngày vào Hạ nắng vàng len qua khung cửa ve vuốt bờ vai nên chị em ta vui vẻ rủ nhau mang hoa quả ra phơi cho bớt cái ẩm mốc của mấy cơn mưa ướt át cuối mùa tuần qua.
Bao la biển cả - tình Mẹ rộng Non cao chót vót - đó tình Cha Ôi ! Mẹ Cha yêu kính của đời con Con mấy mặt con vẫn ngỡ mình bé dại Con tóc điểm màu vẫn cứ tưởng lên ba...
Tôi còn nhớ, cuộc đời Thúy Kiều ba chìm bảy nổi. Cuộc sống không may mắn đã vùi dập Kiều xuống tận đáy xã hội, thế nhưng khi gặp lại Kim Trọng nàng còn tự tin bảo với chàng :- "chữ trinh còn một chút nầy ..." thật cảm phục lắm thay!
"Bà nào muốn làm goá phụ sớm, thì cứ cằn nhằn ông chống cho nhiều vào, rồi thế nào cũng được mãn nguyện sớm." Mấy bà nghe, háy nguýt ông sắc như dao chém
Rồi đây mấy ai còn nhớ tới Tân Phú, Bình Long, Bến Cá, chợ Võ Sa, cầu bà Bướm nữa? Nó thuộc về một thời của quá khứ. Một quá khứ dễ thương trong lòng một người hoài cỗ.
riêng tao đang gậm nhấm nỗi buồn cho thế hệ bất hạnh của tụi mình, chỉ vì ba cái lý tưởng vu vơ ai đó mang về tận phương trời xa lạ nào mà cả bao thế hệ phải chết hay là sống nghèo cho mải đến hôm nay
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.